Thật sự là một viên đá tạo ngàn ngọn sóng, gần đây mấy chuyện náo nhiệt đặc biệt nhiều.
Dưới ‗Chứ ng cớ vô cùng xác thực‘, Á Lai bị tạm giam, dù chỉ coi như là ngộ thương, nhưng hai người bên đối phương đều đã được nâng vào bệnh viện, còn Á Lai lại hoàn toàn không bị gì hết đứng yên trước mặt mọi người.
Nhưng vì danh tiế ng của y, với lại có hành động tốt là tự thú, hơn nữa nhân viên cảnh vụ thấy hộ viện thú nhân hộ tống y tới là đủ để biết ykhông phải người thường rồi, cho nên cố gắng phán nhẹ hết sức, chỉ chờ cấp trên lên tiếng.
Nếu thú nhân đế quốc có CSI, vậy thì đơn giản hết rồi, có xét nghiệm vân tay gì gì đó, mọi chuyện dù khó thế nào cũng có thể đoán ra.
Nhưng mà giờ cả hai bên bên nào cũng nói mình đúng, với lại Á Lai xuống tay cũng có hơi độc, cho dù là phòng vệ chính đáng cũng hơi quá mức, hơn nữa nghe nói đến bây giờ Kathyở bệnh viện vẫn còn đang hôn mê, không quan tâm có phải người đó giả vờ hay không nhưng chuyện này thật sự lớn.
Á Lai có hố i hận không, có hối hận, nhưng khi đó đầu óc hoàn toàn trong trạng thái trống rỗng, ycũng là người thường, vẫn còn là thanh niên trai tráng nhiệt huyết, thấy người già và trẻ con bị ức hiếp, có nên xúc động cũng là chuyện thường.
Mà ngày đó ngườ i bị xúc động cũng không phải chỉ mình y, Kathy và Mạch Kì cũng vậy, cho dù vẫn kiêu ngạo như xưa, nhưng nếu lúc đó có được một nửa sự thanh tĩnh thường ngày thì cũng sẽ không kiếm người gây chuyện.
Bất quá giờ nói gì cũng trễ rồi, hai đại gia tộc mâu thuẫn đã lâu, sớm muộn cũng có ngày thực sự bùng nổ.
Thù mới hận cũ, Đại công Lặc Tư bảo thấy mình đang ở trong thế có lợi, sao có thể buông tha cơ hội tốt này, chỉ sợ chuyện huyên náo chưa đủ tothôi.
Đào Đứ c sau khi biết được cũng tức giận theo, sự u buồn vô tình để lộ càng khiến hắn rực rỡ, khiến mấy phi thú nhân thậm chí có cả thú nhân dọc đường đi nhìn thấy đau lòng vô cùng.
Ng ồi xuống, Barret nhe răng, ―Anh cứ giả vờ tiếp đi.‖ Cầu vồng nam vốn đã bàn xong hết mọi chuyện với thành chủ cố ý để đối phương từ từ bại lộ, cho nên mới không có ý nhúng tay vào, Garlock nói đúng thật, thành chủ vì muốn nhổ tận gốc Lạc Tư bảo, cho nên mới tung Eden bảo ra làm mồi nhử.
Đào Đức khôi phụ c lại trạng thái bình thường, ―Sao lại nói vậy chớ? Tôi lo lắng thật mà ~~‖ thấy Barret vẫn chưa hết giận, nên đành phải giải thích: ―Lặc Tư bảo là cây lớn rễ sâu, không xử lí một lần cho sạch thì khó có cơ hội thứ hai, cho nên không thể sơ xuất, hơn nữa nếu Garlock là loạingười phải dặn dò trước mới được việc thì hắn đã không phải là gia chủ của Eden bảo, đại tướng quân của đế quốc, công tước đại nhân trẻ tuổi nhất.‖
Barret th ấy Đào Đức vẫnkhông lo lắng chút nào bình tĩnh uống trà, duỗi tay đem hết viên đường trên đĩa cho vào miệng mình, một cái cũng không chịu để lại cho người khác.
Tay Đào Đức vươn ra muốn lấy thêm đường, ―Cậu cho cậu là con nít à? Còn không lo uống nước đi! Có bấy nhiêu chuyện thôi đã bất bình, còn Garlock thì sao?‖
Barret cũng tin tưởng Garlock, nhưng chuyện này nhìn thì có vẻ đơn giản, thật ra liên lụy lại không nhỏ, tuy giờ gã đang phụ trách thương hội của Eden bảo, cũng vì nguyên nhân đó mà tin tức của gã nhanh nhạy hơn so với trong quân đội.
Đào Đứ c gọi người lấythêm đường lên, cười nói: ―Chỉ vì trùng hợp Á Lai trở thành người châm hỏa, nhưng thế thì có sao đâu, chẳng lẽ không biết thuận theo chiều gió sao?‖ Ngọt quá, vẫn là Henry pha trà ngon hơn.
Barret hừ một tiếng, sau đó biến thành gấu ngựa nhảy người qua cửa sổ, vẫn còn lo lắng.
Ngục giam,
Garlock nhìn qua song sắt, thấy Á Lai hình như không có chút bối rối, trải qua chuyện này hai bên đều có tính toán trong lòng, nhưng một mặt cường ngạnh này của Á Lai vẫn khiến hắncó chút bất ngờ, ―Em có ổn không?‖ Khụ, ở hoàn cảnh này, sao cảm thấy tay vịn đằng sau Á Lai càng thêm, càng thêm, hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này!
Á Lai cầm lấy tay vịn, nhìn người bên ngoài, có hơi áy náy nói: ―Thật có lỗi, tôi mangđến phiền toái cho anh rồi, Lôi Mạn và đại thúc có sao không?‖
Garlock càng thêm đau lòng, đây là Á Lai của mình, thiện lương đến nhường nào, đến giờ mà vẫn còn quan tâm đến người khác.
Hắnhoàn toàn quên mất chính cái người thiện lương đó mới đập cho người ta chảy máu đầy đầu.
Á Lai giậ n dữ nói: ―Lần này là do tôi lo lắng không chu toàn, trước kia tôi có đọc qua sách pháp luật, nếu anh không thể giúp tôi, ở trong ngục ngốc người một đoạn thời gian cũng sẽ được người ta thả ra thôi.‖
Garlock có chút nóng vội la lên: ―Tôi đương nhiên sẽ che chở em.‖ Cách nói của Á Lai làm cho lòng hắnkhông thoải mái, nhưng mà phong tình trước mắt và giọng điệu đáng thương kia, hắn nhịn được tâm tình nhộn nhạo một chút.
Á Lai mỉm cười nói: ―Anh đừ ng vội, nghe tôi nói đã, tôi đoán thể nào cũng sẽ có lúc Eden bảo và Lặc Tư bảo xảy ra chuyện, nhưng chỉ không ngờ tôi lại là người dẫn ra thôi. Anh quản cả một gia tộc, cho nên lúc này không thể buông chút thế mạnh nào, nếu giờ để họ lấn tới thì về sau Eden bảo vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi. Trước kia luôn cảm thấy anh làm cho tôi rất nhiều chuyện, cho nên tôi khó tránh chột dạ, lúc này dù tôi có hy sinh lần này, anh nên ngay lập tức gióng trống lên tinh thần đem con ruồi Lặc Tư bảo đánh cho không dám ong ong bay loạn nữa. Nói cho cùng có câu, con cóc không cắn người nhưng vẫn ghét người, huống chi con cóc ấy luôn tìm cơ hội ăn thịt thiên nga, nghe có hiểu không, ý là dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, tôi tin tưởng anh có thực lực để làm việc này, cũng biết anh đã chuẩn bị hết cả rồi. . . .‖
Nhóm trông ngục méo mũi, theo lí mà nói, ngườ i của Lặc Tư bảo có quan hệ với người trong cảnh bộ, bằng không Lặc Tư bảo sẽ không vô duyên vô cớ uy phong nhiều như vậy, . . . . thế mà vị Á Lai tiên sinh này lại dám nói bậy Lặc Tư bảo trước mặt bọn họ, cũng chẳng sợ bọn họ sẽ nói ra.
Garlock đột nhiên cười, ai dám nói Á Lai không hiểu chuyện gì cả chứ, quay đầu lạnh lùng ra lệnh với cai ngục: ―Mở cửa ra.‖
Cai ngục cẩn thận nói: ―Đại nhân, hiện tại chúng tôi không thể thả người ra.‖
Garlock cướp lời, ―Không phải để thả người ra.‖ Ánh mắt thâm tình nhìn sang người phía sau, ―Là để tôi đi vào.‖
Cai ngục do dự, nhưng mà thân phận của đối phương rất cao, huống hồ lại dẫn theo người đến, cắn răng nghe theo.
Garlock dang tay ra ôm lấy Á Lai đang sửng sốt, ―Tôi ở lại đây với em.‖
Sinh mệnh là đáng quý, tình yêu là cao thượng, nếu có chuyện gì xảy ra thì cả hai đều có thể vứt bỏ tự do của mình.
Garlock là người như thế nào, cho dù là ngốc ở đây một lát thôi cũng là một sự nhục nhã, càng miễn bàn đứng chuyện chân chính đi vào sau song sắt. . . . . Á Lai chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ta, chân thành nói: ―Garlock, chúng ta đính hôn đi!‖
Nh ững người khác thấy hai người thân mật không chút cố kị như chốn không người thì vội vàng quay đầu đi, hai kẻ này đến ngục giam là để tìm tình thú phải không?!
. . . . . .
Francis c ầm một xấp văn kiện dày, đứng ở trước cửa trầm mặc một chút, đây là chứng cứ đại công Lặc Tư bảo phạm pháp mà cậu thiên tân vạn khổ mới có được, giờ đây nó cũng là thứ để trao đổi lợi thế lớn nhất.
Cậu hiểu rõ đại công Lặc Tư bảo, bịa đặt là chuyện bình thường, huống chi người bị thương lại là Katthy – đứa con lão kí thác hết hi vọng.
Vì Á Lai, đáng giá hay không không phải là vấn đề, mà cũng giống như ăn cơm uống nước, đúng vậy, cho ra một cái kết luận như vậy, ngay cả cậu cũng không nghĩ đến.
Kho ảnh khắc cửa mở ra nhìn thấy người trước mắt, Francis khẳng định mình muốn làm như vậy, trước kia cậu không tin tưởng một ai cả, nhưng mà muốn đánh gục một gia tộc lâu đời, cậu biết năng lực của bản thân có hạn, cho nên cậu vốn là muốn lợi dụng Eden bảo được thành chủ coi trọng, nộp chứng cứ lên vị thành chủ tồn tại như một vị thần kia, hơn nữa giờ đây cậu không thể che giấu sự thật trước mặt mọi người nữa rồi.
Chẳng qua là khi cơ hội đến thì cậu lại do dự, không chỉ bởi vì nếu làm như vậy thì sẽ có rất nhiều người vô tội bị liên lụy. . . . . .
Henry m ở ra văn kiện, không chút che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, lúc trước bản thân mình điều tra chỉ có một góc nhỏ bị đóng băng, vô luận Francis muốn dùng thứ này để làm gì, cho dù là thật muốn hạ gục Lặc Tư bảo cũng không phải là không có khả năng, liên lụy đến nhiều người, tin chắc nếu thật sự bị truyền ra, đế quốc sẽ bị rung chuyển không nhỏ.
Francis đã chuẩ n bị tâm lí buông gánh nặng, cho nên không hề run rẩy nói ra: ―Á Lai nói, một người khi sinh ra mà không có một mục tiêu lâu dài thì một ngày nào đó sẽ lưỡng lự, tôi không tin vào khi đó. Hội diễn ngày hôm đó có thể gặp trực tiếp thành chủ đại nhân là một cơ hội, với lại lúc đó có nhiều người chứng kiến, đó là cách lan tin tốt nhất. Nhưng tôi biết một khi làm như vậy, có thể giải được mối hận của mình, nhưng rất nhiều người vô tội sẽ bị tổn thương, cũng là đã lợi dụng sự cố gắng của Á Lai, người như tôi có được một người bạn không phải chuyện dễ, cho nên tôi không cho phép mình làm vậy. Trước khi gặp được Á Lai thì ý nghĩa sống của tôi là báo thù, nhưng sau khi gặp được Á Lai, tôi không thể ngừng nghĩ rằng vì để bản thân báo thù thống khoái mà thương tổn người vô tội, như vậy không đáng.‖ Chuyện gì cũng phải trả giá lớn, người thứ ba đứng ra chỉ ra chỗ sai trái luôn có giá trị hơn, cho nên lấy thân phận quan trọng tại thời điểm trọng yếu chọn ‗đồng quy vu tận‘ mới là phương pháp tốt nhất, bởi vì mình một chút cũng không vướng bận, nhưng mà, hiện tại cũng không thể rồi.
Cũng như lời nói trước khi rời đi của thầy, thù hận không phải là tất cả, một ngày nào đó cậu có thể gặp được người có thể giải thoát cho cậu.
Ti ếng cười mất đi, cậu nhìn văn kiện trong tay Henry, nói: ―Á Lai cho tôi đọc một cuốn sách có nói qua, bản thân sống được thật phấn khích, tự làm cho người hại mình phải thực sự hối hận, đây mới là sự trả thù hoàn mĩ nhất. Thù hận có thể là một động lực để người ta có thể vượt qua hết mọi thứ mà sống sót, nên tôi mới sống đến bây giờ, nhưng để có được cuộc sống như mong muốn thì bản thân càng cần thêm nhiều dũng khí hơn nữa, cho nên đây là quyếtđịnh của tôi.‖
C ậu không buông xuống cừu hận trong lòng, mà đổi một cách khác ôn hòa hơn, có lẽ như vậy đại công Lặc Tư bảo sẽ càng chật vật, vốn thù hận sẽ làm con người mất hết lí trí, nếu sớm có thể hiểu được như vậy thì đã không chọn cách kịch liệt như thế, cuộc sống trước kia có lẽ đã tốt hơn một chút.
Thanh âm Henry hơi trầ m thấp, mang theo sự rung động không nghe thấy được, vẫn đứng đó do dự không bước đến, hiện tại anh đã hoàn toàn hiểu được hướng đi mình muốn hướng tới, ―Tìm một người đáng để giao cả đời mình, trải qua một đời hạnh phúc, đây mới là điều mà những người đã từng yêu quý cậu hi vọng cậu làm.‖
Francis hít một hơi sâu, thản nhiên cười nói: ―Xem ra ngài đã biết tôi là ai.‖
Tiến về phía trước từng bước một, Henry ôn nhu ôm người ta vào lòng, ―Đối với anh mà nói, em vĩnh viễn là người khiến anh động lòng.‖
. . . . . . . . . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xong hai cặp! O(∩_∩)O
Thật sự là một viên đá tạo ngàn ngọn sóng, gần đây mấy chuyện náo nhiệt đặc biệt nhiều.
Dưới ‗Chứ ng cớ vô cùng xác thực‘, Á Lai bị tạm giam, dù chỉ coi như là ngộ thương, nhưng hai người bên đối phương đều đã được nâng vào bệnh viện, còn Á Lai lại hoàn toàn không bị gì hết đứng yên trước mặt mọi người.
Nhưng vì danh tiế ng của y, với lại có hành động tốt là tự thú, hơn nữa nhân viên cảnh vụ thấy hộ viện thú nhân hộ tống y tới là đủ để biết ykhông phải người thường rồi, cho nên cố gắng phán nhẹ hết sức, chỉ chờ cấp trên lên tiếng.
Nếu thú nhân đế quốc có CSI, vậy thì đơn giản hết rồi, có xét nghiệm vân tay gì gì đó, mọi chuyện dù khó thế nào cũng có thể đoán ra.
Nhưng mà giờ cả hai bên bên nào cũng nói mình đúng, với lại Á Lai xuống tay cũng có hơi độc, cho dù là phòng vệ chính đáng cũng hơi quá mức, hơn nữa nghe nói đến bây giờ Kathyở bệnh viện vẫn còn đang hôn mê, không quan tâm có phải người đó giả vờ hay không nhưng chuyện này thật sự lớn.
Á Lai có hố i hận không, có hối hận, nhưng khi đó đầu óc hoàn toàn trong trạng thái trống rỗng, ycũng là người thường, vẫn còn là thanh niên trai tráng nhiệt huyết, thấy người già và trẻ con bị ức hiếp, có nên xúc động cũng là chuyện thường.
Mà ngày đó ngườ i bị xúc động cũng không phải chỉ mình y, Kathy và Mạch Kì cũng vậy, cho dù vẫn kiêu ngạo như xưa, nhưng nếu lúc đó có được một nửa sự thanh tĩnh thường ngày thì cũng sẽ không kiếm người gây chuyện.
Bất quá giờ nói gì cũng trễ rồi, hai đại gia tộc mâu thuẫn đã lâu, sớm muộn cũng có ngày thực sự bùng nổ.
Thù mới hận cũ, Đại công Lặc Tư bảo thấy mình đang ở trong thế có lợi, sao có thể buông tha cơ hội tốt này, chỉ sợ chuyện huyên náo chưa đủ tothôi.
Đào Đứ c sau khi biết được cũng tức giận theo, sự u buồn vô tình để lộ càng khiến hắn rực rỡ, khiến mấy phi thú nhân thậm chí có cả thú nhân dọc đường đi nhìn thấy đau lòng vô cùng.
Ng ồi xuống, Barret nhe răng, ―Anh cứ giả vờ tiếp đi.‖ Cầu vồng nam vốn đã bàn xong hết mọi chuyện với thành chủ cố ý để đối phương từ từ bại lộ, cho nên mới không có ý nhúng tay vào, Garlock nói đúng thật, thành chủ vì muốn nhổ tận gốc Lạc Tư bảo, cho nên mới tung Eden bảo ra làm mồi nhử.
Đào Đức khôi phụ c lại trạng thái bình thường, ―Sao lại nói vậy chớ? Tôi lo lắng thật mà ~~‖ thấy Barret vẫn chưa hết giận, nên đành phải giải thích: ―Lặc Tư bảo là cây lớn rễ sâu, không xử lí một lần cho sạch thì khó có cơ hội thứ hai, cho nên không thể sơ xuất, hơn nữa nếu Garlock là loạingười phải dặn dò trước mới được việc thì hắn đã không phải là gia chủ của Eden bảo, đại tướng quân của đế quốc, công tước đại nhân trẻ tuổi nhất.‖
Barret th ấy Đào Đức vẫnkhông lo lắng chút nào bình tĩnh uống trà, duỗi tay đem hết viên đường trên đĩa cho vào miệng mình, một cái cũng không chịu để lại cho người khác.
Tay Đào Đức vươn ra muốn lấy thêm đường, ―Cậu cho cậu là con nít à? Còn không lo uống nước đi! Có bấy nhiêu chuyện thôi đã bất bình, còn Garlock thì sao?‖
Barret cũng tin tưởng Garlock, nhưng chuyện này nhìn thì có vẻ đơn giản, thật ra liên lụy lại không nhỏ, tuy giờ gã đang phụ trách thương hội của Eden bảo, cũng vì nguyên nhân đó mà tin tức của gã nhanh nhạy hơn so với trong quân đội.
Đào Đứ c gọi người lấythêm đường lên, cười nói: ―Chỉ vì trùng hợp Á Lai trở thành người châm hỏa, nhưng thế thì có sao đâu, chẳng lẽ không biết thuận theo chiều gió sao?‖ Ngọt quá, vẫn là Henry pha trà ngon hơn.
Barret hừ một tiếng, sau đó biến thành gấu ngựa nhảy người qua cửa sổ, vẫn còn lo lắng.
Ngục giam,
Garlock nhìn qua song sắt, thấy Á Lai hình như không có chút bối rối, trải qua chuyện này hai bên đều có tính toán trong lòng, nhưng một mặt cường ngạnh này của Á Lai vẫn khiến hắncó chút bất ngờ, ―Em có ổn không?‖ Khụ, ở hoàn cảnh này, sao cảm thấy tay vịn đằng sau Á Lai càng thêm, càng thêm, hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này!
Á Lai cầm lấy tay vịn, nhìn người bên ngoài, có hơi áy náy nói: ―Thật có lỗi, tôi mangđến phiền toái cho anh rồi, Lôi Mạn và đại thúc có sao không?‖
Garlock càng thêm đau lòng, đây là Á Lai của mình, thiện lương đến nhường nào, đến giờ mà vẫn còn quan tâm đến người khác.
Hắnhoàn toàn quên mất chính cái người thiện lương đó mới đập cho người ta chảy máu đầy đầu.
Á Lai giậ n dữ nói: ―Lần này là do tôi lo lắng không chu toàn, trước kia tôi có đọc qua sách pháp luật, nếu anh không thể giúp tôi, ở trong ngục ngốc người một đoạn thời gian cũng sẽ được người ta thả ra thôi.‖
Garlock có chút nóng vội la lên: ―Tôi đương nhiên sẽ che chở em.‖ Cách nói của Á Lai làm cho lòng hắnkhông thoải mái, nhưng mà phong tình trước mắt và giọng điệu đáng thương kia, hắn nhịn được tâm tình nhộn nhạo một chút.
Á Lai mỉm cười nói: ―Anh đừ ng vội, nghe tôi nói đã, tôi đoán thể nào cũng sẽ có lúc Eden bảo và Lặc Tư bảo xảy ra chuyện, nhưng chỉ không ngờ tôi lại là người dẫn ra thôi. Anh quản cả một gia tộc, cho nên lúc này không thể buông chút thế mạnh nào, nếu giờ để họ lấn tới thì về sau Eden bảo vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi. Trước kia luôn cảm thấy anh làm cho tôi rất nhiều chuyện, cho nên tôi khó tránh chột dạ, lúc này dù tôi có hy sinh lần này, anh nên ngay lập tức gióng trống lên tinh thần đem con ruồi Lặc Tư bảo đánh cho không dám ong ong bay loạn nữa. Nói cho cùng có câu, con cóc không cắn người nhưng vẫn ghét người, huống chi con cóc ấy luôn tìm cơ hội ăn thịt thiên nga, nghe có hiểu không, ý là dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, tôi tin tưởng anh có thực lực để làm việc này, cũng biết anh đã chuẩn bị hết cả rồi. . . .‖
Nhóm trông ngục méo mũi, theo lí mà nói, ngườ i của Lặc Tư bảo có quan hệ với người trong cảnh bộ, bằng không Lặc Tư bảo sẽ không vô duyên vô cớ uy phong nhiều như vậy, . . . . thế mà vị Á Lai tiên sinh này lại dám nói bậy Lặc Tư bảo trước mặt bọn họ, cũng chẳng sợ bọn họ sẽ nói ra.
Garlock đột nhiên cười, ai dám nói Á Lai không hiểu chuyện gì cả chứ, quay đầu lạnh lùng ra lệnh với cai ngục: ―Mở cửa ra.‖
Cai ngục cẩn thận nói: ―Đại nhân, hiện tại chúng tôi không thể thả người ra.‖
Garlock cướp lời, ―Không phải để thả người ra.‖ Ánh mắt thâm tình nhìn sang người phía sau, ―Là để tôi đi vào.‖
Cai ngục do dự, nhưng mà thân phận của đối phương rất cao, huống hồ lại dẫn theo người đến, cắn răng nghe theo.
Garlock dang tay ra ôm lấy Á Lai đang sửng sốt, ―Tôi ở lại đây với em.‖
Sinh mệnh là đáng quý, tình yêu là cao thượng, nếu có chuyện gì xảy ra thì cả hai đều có thể vứt bỏ tự do của mình.
Garlock là người như thế nào, cho dù là ngốc ở đây một lát thôi cũng là một sự nhục nhã, càng miễn bàn đứng chuyện chân chính đi vào sau song sắt. . . . . Á Lai chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ta, chân thành nói: ―Garlock, chúng ta đính hôn đi!‖
Nh ững người khác thấy hai người thân mật không chút cố kị như chốn không người thì vội vàng quay đầu đi, hai kẻ này đến ngục giam là để tìm tình thú phải không?!
. . . . . .
Francis c ầm một xấp văn kiện dày, đứng ở trước cửa trầm mặc một chút, đây là chứng cứ đại công Lặc Tư bảo phạm pháp mà cậu thiên tân vạn khổ mới có được, giờ đây nó cũng là thứ để trao đổi lợi thế lớn nhất.
Cậu hiểu rõ đại công Lặc Tư bảo, bịa đặt là chuyện bình thường, huống chi người bị thương lại là Katthy – đứa con lão kí thác hết hi vọng.
Vì Á Lai, đáng giá hay không không phải là vấn đề, mà cũng giống như ăn cơm uống nước, đúng vậy, cho ra một cái kết luận như vậy, ngay cả cậu cũng không nghĩ đến.
Kho ảnh khắc cửa mở ra nhìn thấy người trước mắt, Francis khẳng định mình muốn làm như vậy, trước kia cậu không tin tưởng một ai cả, nhưng mà muốn đánh gục một gia tộc lâu đời, cậu biết năng lực của bản thân có hạn, cho nên cậu vốn là muốn lợi dụng Eden bảo được thành chủ coi trọng, nộp chứng cứ lên vị thành chủ tồn tại như một vị thần kia, hơn nữa giờ đây cậu không thể che giấu sự thật trước mặt mọi người nữa rồi.
Chẳng qua là khi cơ hội đến thì cậu lại do dự, không chỉ bởi vì nếu làm như vậy thì sẽ có rất nhiều người vô tội bị liên lụy. . . . . .
Henry m ở ra văn kiện, không chút che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, lúc trước bản thân mình điều tra chỉ có một góc nhỏ bị đóng băng, vô luận Francis muốn dùng thứ này để làm gì, cho dù là thật muốn hạ gục Lặc Tư bảo cũng không phải là không có khả năng, liên lụy đến nhiều người, tin chắc nếu thật sự bị truyền ra, đế quốc sẽ bị rung chuyển không nhỏ.
Francis đã chuẩ n bị tâm lí buông gánh nặng, cho nên không hề run rẩy nói ra: ―Á Lai nói, một người khi sinh ra mà không có một mục tiêu lâu dài thì một ngày nào đó sẽ lưỡng lự, tôi không tin vào khi đó. Hội diễn ngày hôm đó có thể gặp trực tiếp thành chủ đại nhân là một cơ hội, với lại lúc đó có nhiều người chứng kiến, đó là cách lan tin tốt nhất. Nhưng tôi biết một khi làm như vậy, có thể giải được mối hận của mình, nhưng rất nhiều người vô tội sẽ bị tổn thương, cũng là đã lợi dụng sự cố gắng của Á Lai, người như tôi có được một người bạn không phải chuyện dễ, cho nên tôi không cho phép mình làm vậy. Trước khi gặp được Á Lai thì ý nghĩa sống của tôi là báo thù, nhưng sau khi gặp được Á Lai, tôi không thể ngừng nghĩ rằng vì để bản thân báo thù thống khoái mà thương tổn người vô tội, như vậy không đáng.‖ Chuyện gì cũng phải trả giá lớn, người thứ ba đứng ra chỉ ra chỗ sai trái luôn có giá trị hơn, cho nên lấy thân phận quan trọng tại thời điểm trọng yếu chọn ‗đồng quy vu tận‘ mới là phương pháp tốt nhất, bởi vì mình một chút cũng không vướng bận, nhưng mà, hiện tại cũng không thể rồi.
Cũng như lời nói trước khi rời đi của thầy, thù hận không phải là tất cả, một ngày nào đó cậu có thể gặp được người có thể giải thoát cho cậu.
Ti ếng cười mất đi, cậu nhìn văn kiện trong tay Henry, nói: ―Á Lai cho tôi đọc một cuốn sách có nói qua, bản thân sống được thật phấn khích, tự làm cho người hại mình phải thực sự hối hận, đây mới là sự trả thù hoàn mĩ nhất. Thù hận có thể là một động lực để người ta có thể vượt qua hết mọi thứ mà sống sót, nên tôi mới sống đến bây giờ, nhưng để có được cuộc sống như mong muốn thì bản thân càng cần thêm nhiều dũng khí hơn nữa, cho nên đây là quyếtđịnh của tôi.‖
C ậu không buông xuống cừu hận trong lòng, mà đổi một cách khác ôn hòa hơn, có lẽ như vậy đại công Lặc Tư bảo sẽ càng chật vật, vốn thù hận sẽ làm con người mất hết lí trí, nếu sớm có thể hiểu được như vậy thì đã không chọn cách kịch liệt như thế, cuộc sống trước kia có lẽ đã tốt hơn một chút.
Thanh âm Henry hơi trầ m thấp, mang theo sự rung động không nghe thấy được, vẫn đứng đó do dự không bước đến, hiện tại anh đã hoàn toàn hiểu được hướng đi mình muốn hướng tới, ―Tìm một người đáng để giao cả đời mình, trải qua một đời hạnh phúc, đây mới là điều mà những người đã từng yêu quý cậu hi vọng cậu làm.‖
Francis hít một hơi sâu, thản nhiên cười nói: ―Xem ra ngài đã biết tôi là ai.‖
Tiến về phía trước từng bước một, Henry ôn nhu ôm người ta vào lòng, ―Đối với anh mà nói, em vĩnh viễn là người khiến anh động lòng.‖
. . . . . . . . . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xong hai cặp! O(∩_∩)O
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thật sự là một viên đá tạo ngàn ngọn sóng, gần đây mấy chuyện náo nhiệt đặc biệt nhiều.
Dưới ‗Chứ ng cớ vô cùng xác thực‘, Á Lai bị tạm giam, dù chỉ coi như là ngộ thương, nhưng hai người bên đối phương đều đã được nâng vào bệnh viện, còn Á Lai lại hoàn toàn không bị gì hết đứng yên trước mặt mọi người.
Nhưng vì danh tiế ng của y, với lại có hành động tốt là tự thú, hơn nữa nhân viên cảnh vụ thấy hộ viện thú nhân hộ tống y tới là đủ để biết ykhông phải người thường rồi, cho nên cố gắng phán nhẹ hết sức, chỉ chờ cấp trên lên tiếng.
Nếu thú nhân đế quốc có CSI, vậy thì đơn giản hết rồi, có xét nghiệm vân tay gì gì đó, mọi chuyện dù khó thế nào cũng có thể đoán ra.
Nhưng mà giờ cả hai bên bên nào cũng nói mình đúng, với lại Á Lai xuống tay cũng có hơi độc, cho dù là phòng vệ chính đáng cũng hơi quá mức, hơn nữa nghe nói đến bây giờ Kathyở bệnh viện vẫn còn đang hôn mê, không quan tâm có phải người đó giả vờ hay không nhưng chuyện này thật sự lớn.
Á Lai có hố i hận không, có hối hận, nhưng khi đó đầu óc hoàn toàn trong trạng thái trống rỗng, ycũng là người thường, vẫn còn là thanh niên trai tráng nhiệt huyết, thấy người già và trẻ con bị ức hiếp, có nên xúc động cũng là chuyện thường.
Mà ngày đó ngườ i bị xúc động cũng không phải chỉ mình y, Kathy và Mạch Kì cũng vậy, cho dù vẫn kiêu ngạo như xưa, nhưng nếu lúc đó có được một nửa sự thanh tĩnh thường ngày thì cũng sẽ không kiếm người gây chuyện.
Bất quá giờ nói gì cũng trễ rồi, hai đại gia tộc mâu thuẫn đã lâu, sớm muộn cũng có ngày thực sự bùng nổ.
Thù mới hận cũ, Đại công Lặc Tư bảo thấy mình đang ở trong thế có lợi, sao có thể buông tha cơ hội tốt này, chỉ sợ chuyện huyên náo chưa đủ tothôi.
Đào Đứ c sau khi biết được cũng tức giận theo, sự u buồn vô tình để lộ càng khiến hắn rực rỡ, khiến mấy phi thú nhân thậm chí có cả thú nhân dọc đường đi nhìn thấy đau lòng vô cùng.
Ng ồi xuống, Barret nhe răng, ―Anh cứ giả vờ tiếp đi.‖ Cầu vồng nam vốn đã bàn xong hết mọi chuyện với thành chủ cố ý để đối phương từ từ bại lộ, cho nên mới không có ý nhúng tay vào, Garlock nói đúng thật, thành chủ vì muốn nhổ tận gốc Lạc Tư bảo, cho nên mới tung Eden bảo ra làm mồi nhử.
Đào Đức khôi phụ c lại trạng thái bình thường, ―Sao lại nói vậy chớ? Tôi lo lắng thật mà ~~‖ thấy Barret vẫn chưa hết giận, nên đành phải giải thích: ―Lặc Tư bảo là cây lớn rễ sâu, không xử lí một lần cho sạch thì khó có cơ hội thứ hai, cho nên không thể sơ xuất, hơn nữa nếu Garlock là loạingười phải dặn dò trước mới được việc thì hắn đã không phải là gia chủ của Eden bảo, đại tướng quân của đế quốc, công tước đại nhân trẻ tuổi nhất.‖
Barret th ấy Đào Đức vẫnkhông lo lắng chút nào bình tĩnh uống trà, duỗi tay đem hết viên đường trên đĩa cho vào miệng mình, một cái cũng không chịu để lại cho người khác.
Tay Đào Đức vươn ra muốn lấy thêm đường, ―Cậu cho cậu là con nít à? Còn không lo uống nước đi! Có bấy nhiêu chuyện thôi đã bất bình, còn Garlock thì sao?‖
Barret cũng tin tưởng Garlock, nhưng chuyện này nhìn thì có vẻ đơn giản, thật ra liên lụy lại không nhỏ, tuy giờ gã đang phụ trách thương hội của Eden bảo, cũng vì nguyên nhân đó mà tin tức của gã nhanh nhạy hơn so với trong quân đội.
Đào Đứ c gọi người lấythêm đường lên, cười nói: ―Chỉ vì trùng hợp Á Lai trở thành người châm hỏa, nhưng thế thì có sao đâu, chẳng lẽ không biết thuận theo chiều gió sao?‖ Ngọt quá, vẫn là Henry pha trà ngon hơn.
Barret hừ một tiếng, sau đó biến thành gấu ngựa nhảy người qua cửa sổ, vẫn còn lo lắng.
Ngục giam,
Garlock nhìn qua song sắt, thấy Á Lai hình như không có chút bối rối, trải qua chuyện này hai bên đều có tính toán trong lòng, nhưng một mặt cường ngạnh này của Á Lai vẫn khiến hắncó chút bất ngờ, ―Em có ổn không?‖ Khụ, ở hoàn cảnh này, sao cảm thấy tay vịn đằng sau Á Lai càng thêm, càng thêm, hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này!
Á Lai cầm lấy tay vịn, nhìn người bên ngoài, có hơi áy náy nói: ―Thật có lỗi, tôi mangđến phiền toái cho anh rồi, Lôi Mạn và đại thúc có sao không?‖
Garlock càng thêm đau lòng, đây là Á Lai của mình, thiện lương đến nhường nào, đến giờ mà vẫn còn quan tâm đến người khác.
Hắnhoàn toàn quên mất chính cái người thiện lương đó mới đập cho người ta chảy máu đầy đầu.
Á Lai giậ n dữ nói: ―Lần này là do tôi lo lắng không chu toàn, trước kia tôi có đọc qua sách pháp luật, nếu anh không thể giúp tôi, ở trong ngục ngốc người một đoạn thời gian cũng sẽ được người ta thả ra thôi.‖
Garlock có chút nóng vội la lên: ―Tôi đương nhiên sẽ che chở em.‖ Cách nói của Á Lai làm cho lòng hắnkhông thoải mái, nhưng mà phong tình trước mắt và giọng điệu đáng thương kia, hắn nhịn được tâm tình nhộn nhạo một chút.
Á Lai mỉm cười nói: ―Anh đừ ng vội, nghe tôi nói đã, tôi đoán thể nào cũng sẽ có lúc Eden bảo và Lặc Tư bảo xảy ra chuyện, nhưng chỉ không ngờ tôi lại là người dẫn ra thôi. Anh quản cả một gia tộc, cho nên lúc này không thể buông chút thế mạnh nào, nếu giờ để họ lấn tới thì về sau Eden bảo vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi. Trước kia luôn cảm thấy anh làm cho tôi rất nhiều chuyện, cho nên tôi khó tránh chột dạ, lúc này dù tôi có hy sinh lần này, anh nên ngay lập tức gióng trống lên tinh thần đem con ruồi Lặc Tư bảo đánh cho không dám ong ong bay loạn nữa. Nói cho cùng có câu, con cóc không cắn người nhưng vẫn ghét người, huống chi con cóc ấy luôn tìm cơ hội ăn thịt thiên nga, nghe có hiểu không, ý là dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, tôi tin tưởng anh có thực lực để làm việc này, cũng biết anh đã chuẩn bị hết cả rồi. . . .‖
Nhóm trông ngục méo mũi, theo lí mà nói, ngườ i của Lặc Tư bảo có quan hệ với người trong cảnh bộ, bằng không Lặc Tư bảo sẽ không vô duyên vô cớ uy phong nhiều như vậy, . . . . thế mà vị Á Lai tiên sinh này lại dám nói bậy Lặc Tư bảo trước mặt bọn họ, cũng chẳng sợ bọn họ sẽ nói ra.
Garlock đột nhiên cười, ai dám nói Á Lai không hiểu chuyện gì cả chứ, quay đầu lạnh lùng ra lệnh với cai ngục: ―Mở cửa ra.‖
Cai ngục cẩn thận nói: ―Đại nhân, hiện tại chúng tôi không thể thả người ra.‖
Garlock cướp lời, ―Không phải để thả người ra.‖ Ánh mắt thâm tình nhìn sang người phía sau, ―Là để tôi đi vào.‖
Cai ngục do dự, nhưng mà thân phận của đối phương rất cao, huống hồ lại dẫn theo người đến, cắn răng nghe theo.
Garlock dang tay ra ôm lấy Á Lai đang sửng sốt, ―Tôi ở lại đây với em.‖
Sinh mệnh là đáng quý, tình yêu là cao thượng, nếu có chuyện gì xảy ra thì cả hai đều có thể vứt bỏ tự do của mình.
Garlock là người như thế nào, cho dù là ngốc ở đây một lát thôi cũng là một sự nhục nhã, càng miễn bàn đứng chuyện chân chính đi vào sau song sắt. . . . . Á Lai chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ta, chân thành nói: ―Garlock, chúng ta đính hôn đi!‖
Nh ững người khác thấy hai người thân mật không chút cố kị như chốn không người thì vội vàng quay đầu đi, hai kẻ này đến ngục giam là để tìm tình thú phải không?!
. . . . . .
Francis c ầm một xấp văn kiện dày, đứng ở trước cửa trầm mặc một chút, đây là chứng cứ đại công Lặc Tư bảo phạm pháp mà cậu thiên tân vạn khổ mới có được, giờ đây nó cũng là thứ để trao đổi lợi thế lớn nhất.
Cậu hiểu rõ đại công Lặc Tư bảo, bịa đặt là chuyện bình thường, huống chi người bị thương lại là Katthy – đứa con lão kí thác hết hi vọng.
Vì Á Lai, đáng giá hay không không phải là vấn đề, mà cũng giống như ăn cơm uống nước, đúng vậy, cho ra một cái kết luận như vậy, ngay cả cậu cũng không nghĩ đến.
Kho ảnh khắc cửa mở ra nhìn thấy người trước mắt, Francis khẳng định mình muốn làm như vậy, trước kia cậu không tin tưởng một ai cả, nhưng mà muốn đánh gục một gia tộc lâu đời, cậu biết năng lực của bản thân có hạn, cho nên cậu vốn là muốn lợi dụng Eden bảo được thành chủ coi trọng, nộp chứng cứ lên vị thành chủ tồn tại như một vị thần kia, hơn nữa giờ đây cậu không thể che giấu sự thật trước mặt mọi người nữa rồi.
Chẳng qua là khi cơ hội đến thì cậu lại do dự, không chỉ bởi vì nếu làm như vậy thì sẽ có rất nhiều người vô tội bị liên lụy. . . . . .
Henry m ở ra văn kiện, không chút che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, lúc trước bản thân mình điều tra chỉ có một góc nhỏ bị đóng băng, vô luận Francis muốn dùng thứ này để làm gì, cho dù là thật muốn hạ gục Lặc Tư bảo cũng không phải là không có khả năng, liên lụy đến nhiều người, tin chắc nếu thật sự bị truyền ra, đế quốc sẽ bị rung chuyển không nhỏ.
Francis đã chuẩ n bị tâm lí buông gánh nặng, cho nên không hề run rẩy nói ra: ―Á Lai nói, một người khi sinh ra mà không có một mục tiêu lâu dài thì một ngày nào đó sẽ lưỡng lự, tôi không tin vào khi đó. Hội diễn ngày hôm đó có thể gặp trực tiếp thành chủ đại nhân là một cơ hội, với lại lúc đó có nhiều người chứng kiến, đó là cách lan tin tốt nhất. Nhưng tôi biết một khi làm như vậy, có thể giải được mối hận của mình, nhưng rất nhiều người vô tội sẽ bị tổn thương, cũng là đã lợi dụng sự cố gắng của Á Lai, người như tôi có được một người bạn không phải chuyện dễ, cho nên tôi không cho phép mình làm vậy. Trước khi gặp được Á Lai thì ý nghĩa sống của tôi là báo thù, nhưng sau khi gặp được Á Lai, tôi không thể ngừng nghĩ rằng vì để bản thân báo thù thống khoái mà thương tổn người vô tội, như vậy không đáng.‖ Chuyện gì cũng phải trả giá lớn, người thứ ba đứng ra chỉ ra chỗ sai trái luôn có giá trị hơn, cho nên lấy thân phận quan trọng tại thời điểm trọng yếu chọn ‗đồng quy vu tận‘ mới là phương pháp tốt nhất, bởi vì mình một chút cũng không vướng bận, nhưng mà, hiện tại cũng không thể rồi.
Cũng như lời nói trước khi rời đi của thầy, thù hận không phải là tất cả, một ngày nào đó cậu có thể gặp được người có thể giải thoát cho cậu.
Ti ếng cười mất đi, cậu nhìn văn kiện trong tay Henry, nói: ―Á Lai cho tôi đọc một cuốn sách có nói qua, bản thân sống được thật phấn khích, tự làm cho người hại mình phải thực sự hối hận, đây mới là sự trả thù hoàn mĩ nhất. Thù hận có thể là một động lực để người ta có thể vượt qua hết mọi thứ mà sống sót, nên tôi mới sống đến bây giờ, nhưng để có được cuộc sống như mong muốn thì bản thân càng cần thêm nhiều dũng khí hơn nữa, cho nên đây là quyếtđịnh của tôi.‖
C ậu không buông xuống cừu hận trong lòng, mà đổi một cách khác ôn hòa hơn, có lẽ như vậy đại công Lặc Tư bảo sẽ càng chật vật, vốn thù hận sẽ làm con người mất hết lí trí, nếu sớm có thể hiểu được như vậy thì đã không chọn cách kịch liệt như thế, cuộc sống trước kia có lẽ đã tốt hơn một chút.
Thanh âm Henry hơi trầ m thấp, mang theo sự rung động không nghe thấy được, vẫn đứng đó do dự không bước đến, hiện tại anh đã hoàn toàn hiểu được hướng đi mình muốn hướng tới, ―Tìm một người đáng để giao cả đời mình, trải qua một đời hạnh phúc, đây mới là điều mà những người đã từng yêu quý cậu hi vọng cậu làm.‖
Francis hít một hơi sâu, thản nhiên cười nói: ―Xem ra ngài đã biết tôi là ai.‖
Tiến về phía trước từng bước một, Henry ôn nhu ôm người ta vào lòng, ―Đối với anh mà nói, em vĩnh viễn là người khiến anh động lòng.‖
. . . . . . . . . .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xong hai cặp! O(∩_∩)O