Bản thân Á Lai cũng tự biết có thể được Lục thế đại nhân coi trọng là vinh hạnh của mình, ít nhất mình nên vì Garlock mà chung sống tốt với Lục thế đại nhân.
Lục thế đại nhân kéo đến ban công bên biển, mạnh mẽ kêu gọi vài con cá heo đến, sau đó lấy bóng cao su bên cạnh lệnh cho Á Lai chơi chung.
Garlock đương nhiên là ở một bên, chỉ là văn kiện thành trung tâm có thư khẩn gửi đến nên không thể không rời đi một lát, đành phải dặn dò Julian và Barret canh chừng.
Chơi một lát, Á Lai biết cá heo cũng có việc nên làm, đành thương lượng với Lục thế đại nhân thả bọn chúng đi.
Lục thế đại nhân mặc kệ, như vậy chơi không vui.
Á Lai thử giảng đạo lý không có kết quả, nghĩ ra ý tưởng, bảo Julian lấy món đồ chơi bằng gỗ mình mang đến từ thành chủ trung tâm đến đây.
Vịt con vừa xuống nước, Lục thế đại nhân lập tức thả cá heo đi, tự mình chơi vui vẻ với đống đồ chơi, ai cũng không cho chạm vào.
Đến lúc ăn cơm tối, Á Lai bắt đầu có chút chút thích thằng nhóc này, tỷ như y thích ăn cá, thì Lục thế đại nhân cắn xương cá, y ăn tôm, Lục thế đại nhân sẽ cắn vỏ, y ăn thịt sò, Lục thế đại nhân gặm vỏ sò như bánh bích qui.
Cu ối cùng Á Lai nhỏ giọng hỏi Julian ngồi kế bên: ―Anh có nghĩ Lục thế đại nhân thiếu canxi không? Không dễ ngủ, thích khóc, chậm nói, chậm mọc răng, phiền toái bất an, ừm, rất giống!‖ Nhìn đi, đúng chứ gì nữa, nhìn đâu cũng thấy là vấn đề lớn.
Haizz? Lục thế đại nhân răng còn chưa lớn đã có thể cắn những vật cứng như vỏ sò vậy, nếu như lớn hết rồi thì…… Á Lai không dám nghĩ tiếp.
Julian h ỏi Á Lai chi tiết cái gì là ―Canxi‖, sau đó tìm đến bác sĩ và người Ngư tộc để bàn lại, nhanh chóng đưa ra kết luận cuối cùng cho người đưa về đảo nhân ngư ở biển sâu.
Người Ngư tộc cảm thấy hôm nay là ngày lành Lục thế đại nhân không có hi vọng rốt cuộc cũng được cứu rồi, bọn họ không cần lo lắng đề phòng cả ngày.
Đảo nhân ngư cũng nhanh chóng hồi âm, ngôn ngữ khẩn thiết thỉnh cầu Garlock công tước nhất định giúp Lục thế đại nhân chữa khỏi, còn tặng kèm lễ vật. Garlock sờ sờ cằm, sao hắn cảm thấy đối phương như muốn nói nếu chữa không hết thì sẽ không mang đứa nhỏ về?
Julian d ẫn người kiểm kê lễ vật, hơn nữa Lục thế đại nhân xem ra sắp được đưa qua đây, cho nên cần bố trí lại một lần nữa, song vậy cũng tốt, lúc này đỉnh Allen càng không có cơ hội tiếp cận Lục thế đại nhân.
Barret có thời gian rảnh liền chủ động trợ giúp Julian.
Julian cười ấm áp với Barret.
Barret li ền cảm thấy người trước mắt sáng đến nỗi khiến mình không thể mở mắt được, phảng phất như được phủ một ánh vàng lấp lánh, trái tim nhịn không được mà đập thình thịch.
Garlock càng ngày càng muốn cắn chết thằng nhóc này, dám chiếm lấy Á Lai của mình, nhưng mà tín vật hòa bình còn chưa tới tay nên hắn phải nhẫn nhịn, được rồi đại nhân, hắn có nhiều phương pháp để người khác giao ra, nhưng với thằng nhóc hỗn láo trước mắt này, có lẽ, cũng không phải không có cách nào.
Á Lai cứ như đang lâm nguy, vẻ mặt nghiêm túc đặt Lục thế đại nhân lên bàn, mặt đối mặt nói: ―Giao tín vật ra đây đi.‖
Julian vội vã kéo người ra, sao có thể nói trắng ra như vậy chứ?
Barret nhìn Garlock, lắc đầu, chuyện này giao cho Á Lai vốn không đáng tin, đi nhanh lên nói nhỏ: ―Không giao tín vật không cho ngài chơi với Á Lai nữa!‖
Xịt, một dòng nước bắn thẳng lên mặt Barret.
Julian vội vã đè kẻ sắp nổi bão xuống. Tạm thời không thể không mệt mỏi rồi, ai bảo đối phương là Lục thế đại nhân hư hỏng mềm cứng đều không ăn đây.
Garlock nghĩ, tuy nói mấy đại nhân đi theo của Ngư tộc có thể biết, nhưng vẫn cần có sự gật đầu đồng ý của Lục thế đại nhân không hiểu chuyện này, chắc chắn Ngư tộc cố ý, không thì cứ thẳng tay trở mặt đi đỡ việc hơn!
Đến giữa trưa, tuy rằng mùa này nước lạnh không thể bơi được, nhưng chơi đùa và phơi nắng trên bờ cát cũng rất tuyệt vời.
Á Lai tùy ý nhặt một khúc gỗ nhỏ trôi dạt từ biển vào, sau đó tùy ý vẽ trên bờ cát.
Lục thế đại nhân cắn cắn núm vú cao su, xuống ngai vàng đi quấy rối.
Á Lai cũng không để ý, dần dần Lục thế đại nhân cũng bắt đầu bắt chước Á Lai vẽ bậy, còn thường nhìn về phía Á Lai như sợ mình vẽ sai, nhưng sao cũng không thể vẽ giống?
Garlock t ự động bỏ qua thằng nhóc làm xấu hình ảnh kia, Á Lai chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, có hô hấp có thể ôm vào ngực, với lại đều là của mình hết, muốn làm gì cũng được.
Một cơn sóng chợt ập đến, từng đường cong của cơn sóng lướt qua cuốn trôi mọi thứ.
Lục thế đại nhân nhất thời sốt ruột, ngồi xổm chắn nước trước tác phẩm của mình, đây tuyệt là một hành động ngốc nghếch.
Nhưng ai dám cười chứ? Julian nhìn bức tranh biến mất, hỏi Á Lai lúc trước đã rất nghiêm túc: ―Không thể giữ lại sao?‖
Á Lai nói: ―Không, đây cũng là một nét đẹp của tự nhiên.‖
Lục thế đại nhân nghe xong thì phủi phủi cát trên người mình, giống như vừa rồi bé không có làm chuyện ngốc ngếch nào hết.
Mọi người: ……
S ự quyến rũ của tranh cát chính là ở sự tự nhiên thuần túy có thể khắc ra đủ loại tạo hình, thể hiện được năng lực củangười nghệ nhân, phô diễn được sự tương tác giữa người và thiên nhiên, tạo ra một kỳ quan say đắm mắt người.
Vì hòa vào việc nghệ thuật, nên Á Lai có chút mệt, ngồi xuống ngay chỗ tràn ngập ánh nắng.
Một con gấu gầm rú, một con sói thét dài, một ngân ngư bán nằm, còn có một đứa nhóc chơi cát.
L ục thế đại nhân cắn cắn núm vú cao su, ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn từng cái một, nhìn hình vẽ mình bị sóng cuốn trôi, cuối cùng triệu hồi dòng nước đem hình những người khác cuốn trôi hết đi luôn.
Nhưng nhìn tóc đỏ lại làm tượng cát, không phục nên Lục thế đại nhân lại tập trung sức lức làm ra một tác phẩm trong rất sống động – một đống cát hình phân!
Mọi người không nói gì, Á Lai vẫn đứng ở góc nhìn nghệ thuật vẫn vui thích khen ngợi tác phẩm của Lục thế đại nhân mới lạ sáng tạo.
L ục thế đại nhân vừa lòng. Á Lai nghĩ, không có chất đông chuyên dụng, vốn không chờ mong có thể lưu giữ lâu dài được, mắt không thấy tâm không phiền, phủi phủi cát trên người nằm cạnh Garlock, cởi áo khoác ngoài để lại một cái quần cộc xem như là bikini đời mới nhất của thời này nằm tắm nắng.
Chẳng qua Garlock chịu không nổi, mặc kệ thế nào cũng muốn y mặc đồ vào.
Á Lai nói: ―Anh cũng cởi ra đi, tắm nắng có lợi cho cơ thể, dù sao khu vực này cũng không cho phép những người khác vào, không sợ bị người nhìn thấy.‖
Garlock do dự, bởi vì theo sự giáo dục của quý tộc thì như thế này trước mọi người là không được.
Nhưng mà, trước mắt hai người lại xuất hiện một thằng nhóc lộ chim nhỏ, nhào về phía Á Lai.
Garlock bị kích, lập tức cởi bỏ áo khoác lộ thân trên nằm cạnh Á Lai.
Barret nhanh chóng cởi đồ trên người mình ra, bởi vì nghe Á Lai nói màu da đồng cổ rất quyến rũ, nhưng thoa thuốc không tới sau lưng thật là phát sầu.
Julian tuy rằng biết gã lại quậy, nhưng vẫn như trước giúp gã thoa thuốc.
Lưng bị người chạm vào, Barret nhịn không được một giật mình một cái, ngón tay lành lạnh, thật thoải mái.
Á Lai chọt chọt đứa nhỏ lõa mông bên cạnh, ―Mặc chút quần áo vào đi, biết xấu hổ không, cái yếm thì che được bao nhiêu chứ?‖
Lục thế đại nhân không kiên nhẫn chụp lấy bàn tay phiền hà của người bên cạnh.
Garlock nhíu mày nói: ―Đây cũng là mặt mũi của Ngư tộc, chúng ta không có quyền cản ngài ấy.‖
Vẻ mặt tươi cười của người Ngư tộc không thay đổi, mất mặt cũng không sao, vẫn tốt hơn là Lục thế đại nhân giận lên họ mất mạng chứ chẳng chơi.
Barret bị Julian sờ soạng quả thật mất tự nhiên muốn chết, phảng phất như cảnh thoa thuốc ngày trước, đột nhiên đứng bật dậy muốn đi xem thịt nướng thế nào.
Julian xém tý nữa bị gã ngồi dậy bất ngờ làm cho lảo đảo.
Barret xoayngười đỡ, kết quả tay mình cọ lên quần áo chú Julian, ngượng ngùng xin lỗi.
Julian nói không sao, liếm liếm bàn tay bóng loáng của mình, nói: ―Lần đầu thấy có người bôi dầu ăn lên người đó.‖
Bỗng nhiên cả người Barret tê tê, nhưng vẫn không hiểu được vì sao khi thấy chú Julian liếm tay cơ thể mình lại phản ứng.
Ch ế biến hải sản tất nhiên là Ngư tộc hiểu biết nhất, lúc này càng thêm nỗ lực, bởi vì, Lục thế đại nhân của họ cuối cùng cũng chịu ăn cái gì đó bình thường rồi, cũng có thể đi ngủ đúng giờ, quan trọng nhất là không tra tấn người nữa, cho nên lòng cảm kích đều thể hiện hết trong mỹ thực.
Garlock sửa sang lại quần áo kéo Á Lai đến dưới mái che nắng dùng cơm.
Lục thế đại nhân vắt cái yếm lên cổ, tự mình vui vẻ đi theo sau.
Garlock thấy thằng nhóc hỗn láo kia lại muốn ngồi lên đùi Á Lai, hạ lệnh bảo người đem hết ghế đi, mọi người cùng đứng ăn cũng thú vị.
Lục thế đại nhân hiểu được, ánh mắt khinh khỉnh càng thêm tức tối, đứng ăn thì nó có thể với tới được sao?
Á Lai cũng thở dài, hiếm khi Garlock chấp nhặt như vậy với con nít, thấy Lục thế đại nhân lại muốn giơ nĩa ăn nhỏ, vội vàng đưa miếng mực qua.
Lục thế đại nhân bắt được liền cắn, miếng mực kia không nhỏ, cho nên cắn đến hoa mắt chóng mặt.
Người hầu Ngư tộc tiến lên hầu hạ, Lục thế đại nhân trừng mắtkhông cho họ tiến lên, dù thế nào cũng muốn Á Lai lau cho mình.
Á Lai nghĩ nghĩ, ôm Lục thế đại nhân ra biển rửa rửa rồi quay lại, sau đó tiếp tục ăn.
Julian đỡ trán, nhưng nhìn thấy cả hai bên đều vui vẻ nên không nói gì thêm.
Barret cười nói: ―Không cần lo lắng, chỉ cần không phải là em bé còn mặc tã, Á Lai luôn có thể đối phó với mấy đứa nhỏ.‖
Julian có lòng tốt giúp gã vén khăn ăn, ―Á Lai là người ở chung rất ổn.‖
Barret trong khoảnh khắc thấy lòng ngứa ngáy, người đi rồi, gã cũng không ý thức được mình đang nhìn chằm chằm bóng dáng ôn hòa kia đến ngẩn người.
Garlock không thích thức ăn có mùi, bình thường mấy loại như cá thì không bao giờ ăn, nhưng Á Lai ăn vui vẻ thì hắn cũng nguyện ý nếm thử.
Á Lai cẩn thận lấy hết xương cá rồi mới đưa qua cho Garlock, không ngờ nửa đường bị một cái móng vuốt bay qua cướp mất.
Garlock giận, tay siết chặt kêu răng rắc, thằng hỗn láo này chán sống rồi!
Lục thế đại nhân không rảnh quan tâm đến người khác, ăn xong lại ra lệnh cho Á Lai tiếp tục đút bé.
Á Lai mỉ mcười nói: ―Đại nhân, ngài đã ăn cũng không ít rồi, không bằng qua bên kia hoạt động cho tiêu thức ăn được không?‖ Nội dung quan trọng của việc đối phó với con nít là phải biết cách dỗ dành, đợi dỗ Lục thế đại nhân đi chỗ khác rồi mới an ủi Garlock được.
Lục thế đại nhân hai mắt khinh khỉnh trừng Garlock một cái, sau đó cầm nĩa ăn nhỏ đi chọt con cua chạy chơi.
Ngư tộc đứng bên cạnh nội tâm âm thầm trào dâng nước mắt, có bao giờ thấy Lục thế đại nhân nghe lời vậy đâu.
Julian bưng đĩa rong biển đến.
Á Lai cầ m lấy ăn thử xem vị ra sao, ừm ăn ngon, cười tủm tỉm nói: ―Tôi mà là thú nhân thì sẽ kết hôn sinh con với anh, tất cả đều có đuôi màu vàng sinh đẹp, một lần sinh ba đứa, lần lượt tên là cá nhỏ, tôm nhỏ, cua nhỏ……‖
Garlock nghe được, theo Á Lai cười đùa: ―Nếu em cưới Julian, thì Francis phải làm sao đây?‖
Á Lai nghiêm túc nói: ―Thú nhân quí tộc của đỉnh Allen có quyền lợi được lấy ba bạn lữ.‖
Julian cười, nhưng cảm thấy được cảm xúc của Garlock có chút biến hóa, lý trí lựa chọn đi tìm Barret.
Garlock sờ sờ cằm, ―Xem ra em cũng cần phải vận động sau khi ăn rồi.‖ Lục thế đại nhân thấy tóc đỏ bị con sói kia gặm đi mất, giơ cái nĩa ăn nhỏ muốn chạy theo cướp lại.
Barret vội ôm bé lại, ―Lục thế đại nhân, quấy rầy chuyện tốt của người lớn sẽ bị đánh đòn.‖
L ục thế đại nhân dùng cái nĩa ăn nhỏ ra sức đâm cánh tay tráng kiện dám mạo phạm mình, anh là ai chứ? Dám ngăn cản bản đại nhân sao? Đâm chết anh, đâm chết anh, đâm chết anh!
Barret hút khí, đau muốn chết, nhưng không thể buông tay ra để bé đi quấy rầy hai người kia.
Julian đúng lúc đuổ i tới, ―Lục thế đại nhân, buổi tối Á Lai muốn ăn cua, ngài có muốn chuẩn bị chung với tôi không?‖ Ấm áp tươi cười và bình tĩnh phân tích, xem ra đứa nhỏ này rất thích Á Lai.
Hai mắt Lục thế đại nhân liếc quanh cũng không đâm người nữa, ném núm vú cao su nhỏ về phía người hầu phía sau, giãy dụa muốn đi bắt cua.
Barret thở ra, vẫn là Julian lợi hại, nhưng giây tiếp theo lại thấy một con cua còn to hơn người xông lên bờ biển.
Lục thế đại nhân hai mắt nhỏ khinh bỉ mang theo đắc ý, đến đây chơi đi!
Barret nuốt nước miếng, đây là để người ăn cua, hay là để cua ăn người vậy?
Cua b ự kia tuy rằng nghe theo sự triệu hồi của Lục thế đại nhân vội vàng từ biển sâu đến, nhưng thấy mấy Đồng tộc nhỏ của mình bị nướng chết ở bên kia, nên liền nổi giận!
Lục thế đại nhân tìm chỗ tốt ngồi xuống, nhìn cua lớn và người hầu cùng chơi ‗trò chơi‘, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên bé như vậy làm.
Gấu ngựa để chú Julian lên lưng mình chạy, thật sự giao hết trách nhiệm cho người Ngư tộc có vẻ ứng phó khá thuần thục.
Mà Julian còn chưa kị p phản ứng đã ngồi trên lưng gấu, ―Barret, để chú xuống, chúng ta cũng phải giúp sức.‖ Bên thú tộc sao có thể ở một bên như đang xem trò hay được, điều này không thể!
Barret lúc này mới nhận ra mình vậy mà để phi thú nhân ngồitrên lưng mình, giật mình nhổm người.
Julian không kịp phản ứng lại hành động đột nhiên của Barret nên không cẩn thận liền té ngồi trên đất.
Barret vội vão đỡ người đứng lên, giúp người ta phủi cát trên mông, sau đó cứng người, gã vậy mà dám xoa chú Julian ……
Julian vốn không để ý cười, ―Đừng thất thần, nhanh đi hạ lệnh qua đây với chú đi.‖
Barret trừng to mắt hai tay hai chân cùng chiều chạy về phía trước đi hạ lệnh. (kiểu như chân và tay phải đều giơ lên, thương là chân trái tay phải)
Julian lắc đầu, đứa nhỏ này vẫn còn ngây thơ, quả nhiên vẫn không chững chạc như Garlock.
Lục thế đại nhân nhìn ‗người ngã ngựa đổ‘ vui vẻ vỗ tay, cuối cùng giơ nĩa ăn nhỏ lên, cua lớn không thể không ôm hận quay về biển sâu.
Nhưng mà chớp mắt có một đoàn quân cua nhỏ tiến công, mọi người kêu la om sòm, bởi vì chân bị cua kẹp đau.
Lục thế đại nhân vừa lòng, nghe tiếng kêu oai oái tuyệt vời, hất cái yếm lên cao, tiếp tục vui vẻ phơi nắng.
Garlock vào nhà liề n cởi Á Lai sạch bóng, nhìn thân thể nhẵn nhụi trước mặt đầy dấu hôn, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác kì lạ, một nơi nào đó cũng cùng lúc dâng lên.
Á Lai ăn no có chút mơ hồ cũng lười giãy dụa, ―Vừa cơm nước xong, anh cũng đừng đè nặng em.‖
Garlock sờ sờ cằm, ―Không đè nặng em.‖
Á Lai buồn bực, ý mình nói là sau khi ăn không thích hợp vận động mạnh, đại quý tộc sao lại hiểu thành tư thế cưỡi vậy!
Á Lai bị hôn liếm đến cả người bốc hỏa với lại ngứa ngáy vô cùng, ―Không thì anh cứ thẳng tay cắn luôn đi, như vậy ngứa quá.‖
Garlock vừa nghe lời này chỉ cảm thấy đầu óc sung huyết, lập tức cắn, vì đạt được yêu cầu của bạn lữ mà nỗ lực hết sức.
Á Lai lúc này cũng rất thẳng tính, miệng chỉ đạo Garlock dùng răng cắn chỗ nào để đỡ ngứa.
Này khiến một chút lý trí thương hương tiếc ngọc của Garlock bay sạch.
Không biế t quabao lâu, Á Lai mặt sau một trận co rút nhanh, nhưng không có cảm giác được thứ gì bắn vào trong người, khó hiểu nhìn Garlock rút ra khỏi người mình.
Sau khi lau d ọn, Á Lai nghiêng người vuốt mặt Garlock nói: ―Anh không phải sợ con mình sẽ giống như Lục thế đại nhân chứ, sẽ không đâu, bởi vì có anh và em ở đây.‖
Garlock mắt tối sầm lại, ―Vậy thì lại đến một lần đi, lần này anh sẽ bắn bên trong.‖
Á Lai hận mình lắm miệng, đây không phải là tự tìm ngược sao!
Sau đó Lụ c thế đại nhân cũng gặp được tóc đỏ, nhưng thấy trên tay người ta có mấy dấu răng, lòng hiếu kì cũng muốn xem thử nếu mình cắn thì sẽ ra cái dạng gì, cắn một phát thật to lên tay tóc đỏ, ngay sát bên cạnh dấu răng kia, dường như đang muốn xem thử ai cắn đẹp hơn.
Garlock mắt bốc lửa.
Một lớn một nhỏ lại trừng mắt liếc nhau.
B ởi vì liên quan đến Lục thế đại nhân, nên Á Lai cảm thấy gần đây cuộc sống thiếu mất những thú vui tĩnh lặng, kể cả muốn ở gần bạn lữ Garlock của mình cũng không dễ.
Barret đứng một bên nhe răng gãi đầu, vì sao mình cũng muốn cắn người, cắn người kia, người kia, người kia là ai?!
Gã nhấc chân đi ra ngoài tìm nơi mát mẻ để bình tĩnh lại, trong lòng đang có chuyện phải suy nghĩ nên sẽ không chú ý sóng biển đột nhiên ập lên bờ.
Julian ném hết đồ trong tay nhảy xuống biển bắt được người.
Mặc kệ là người biết bơi hay không biết bơi, đối mặt với nước biển đột nhiên ập đến sẽ không thể nào thoải mái như trên bờ được, có đôi khi là nguy hiểm vô cùng.
Barret li ền cảm thấy người nặng xuống, ngay sau đó bắt đầu sặc nước, vừa muốn phát lực nhưng toàn thân lại mất khống chế, sau đó tựa hồ cảm giác bị một bàn tay giữ lấy, lập tức ý thức bắt đầu mông lung.
Mềm, có hơi ngọt, còn ẩm ướt.
Mọi người mở to miệng như quả trứng gà, Barret hội trưởng bị nước vô não rồi sao.
Barret tỉnh táo lại nhìn cảnh trước mắt liền đen mặt, mình sao lại đang ôm cổ chú Julian lại còn gặm cắn môi người ta.
Julian v ỗ nhẹ hai má Barret gọi người tỉnh, đối với chuyện mình bị khinh bạc, anh cảm thấy đây là do Barret theo bản năng tìm kiếm hô hấp bình thường thôi, cho nên thấy không sao cả.
Một lúc sau đó.
Nh ận thấy được cảm xúc của Garlock, Á Lai biết Barret là không sao rồi, cho nên có thể yên tâm bình tĩnh suy nghĩ, hô hấp nhân tạo quả nhiên là một loại nghệ thuật cứu hộ ái muội.
Lục thế đại nhân dùng nĩa ăn nhỏ đâm đâm người to con, chết chưa, có cần mình đưa tới một cành hoa nhỏ không!
Á Lai tứ c giận, lúc trước Lục thế đại nhân tuy rằng quậy phá nhưng cũng không làm nguy hiểm tới mạng người, vậy mà giờ lại đẩy người xuống biển, tuy giờ y chưa đủ hiểu hết đứa nhỏ này nhưng y cũng không cách nào nhịn xuống hỏa khí trong lòng.
B ốp bốp bốp! Mông tròn tròn của Lục thế đại nhân bị đánh rất vang. Nếu là bình thường, Á Lai tuyệt đối sẽ lo lắng như vậy sẽ gây phiền toái cho Garlock, nhưng y biết rõ người Eden bảo thường bao che khuyết điểm đến không có đạo lý, Barret tuy rằng thân cao cường tráng nhưng trong lòng Garlock vẫn là một đứa em nhỏ, em trai mình gặp nạn, đại quý tộc làm sao dễ chịu được!
Á Lai đánh thậ t rất vang nhưng không dùng sức, chỉ mượn chút động tác này để giúp Garlock bớt giận, chuyện này vẫn là để cho một phi thú nhân như mình làm thì thỏa đáng hơn, kể cả khi Ngư tộc chỉ trích, đến lúc đó Garlock tỉnh táo lại có thể đổ trách nhiệm lên người mình thì tốt.
Garlock lạnh lùng nhìn người Ngư tộc đang muốn động võ, tàn nhẫn nói: ―Thương hội trưởng Eden bảo của thú nhân đế quốc vẫn còn hôn mê.‖
Khai chi ến còn không dễ sao, huống chi người khơi mào là Lục thế đại nhân của Ngư tộc, nhưng chỉ mong có thể hòa bình cùng Ngư tộc, hắn hiểu được khổ tâm của Á Lai, lại bởi vì Á Lai luôn quan tâm mình mà thấy cảm động.
Cùng thờ i gian, mắt Barret mở ra một khe hở, bất quá bởi vì đối diện vẻ mặt lo lắng của chú Julian, cho nên không biết phải làm sao để không xấu hổ mà đứng dậy, gã đang do dự thì nghe lời nói của Garlock, vì để phối hợp với tình huống nên gã cũng chỉ có thể tiếp tục ‗hôn mê‘.
Julian cũng biế t Barret giờ đã không sao rồi, nhưng thấy mặt Barret đỏ đến bất thường nên tưởng bị thứ gì trong nước chích, không đợi cáng nâng đi đã vói tay vào trong quần áo Barret dùng năng lực nhân ngư thử tra xét xem có gì bất thường không, hẳn không có vấn đề gì lớn.
Mình lại bị chú Julian sờ soạng, hội trưởng đại nhân muốn hồn lìa khỏi xác, thầm nghĩ lẽ ra mình nên hôn mê hoàn toàn.