Á Lai trả Lục thế đại nhân lại vào tay của Ngư tộc, ánh mắt đe dọa của Garlock khiến cho người Ngư tộc dù bất mãn cũng không dám làm việc gì thiếu suy nghĩ.
L ục thế đại nhân từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên bị người khác đối đãi nghiêm khắc như vậy, trong lòng bé có chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng thấy thật mới mẻ, cho nên bất tri bất giác quên giơ cái nĩa ăn nhỏ đầy uy lực lên, nhưng trong cái mắt khinh khỉnhấy không có chút ý tứ gì cho rằng mình đã làm sai.
Garlock chờ trong chốc lát, thấy Ngư tộc không nói gì nữa, cho nên hắn nghênh ngang mang theo Á Lai đi mất.
L ục thế đại nhân tự xoa xoa mông mình, có vẻ như không quá đau, trách không được mấy đứa nhỏ ở đảo Nhân ngư sau bị người lớn đánh vẫn làm lành với người lớn, nhưng mà mình rất giận đó, đánh đòn mình xong cũng không hỏi thăm mình, hừm, không thèm chơi với tóc đỏ nữa!
Người Ngư tộ c cảm thấy lo lắng, bởi không biết chuyện tiếp theo sẽ ra sao, nếu Lục thế đại nhân giận quá làm hỏng cả một trấn nhỏ Lâm Hải này, vậy thì chiến sự sẽ không còn xa nữa.
Nhưng mà Lục thế đại nhân chỉ ôm lấy núm vú cao su một mình về phòng.
Người Ngư tộc cảm động khôn xiết, Lục thế đại nhân đã vì đại cục mà nén giận sao? Nhìn xem, Lục thế đại nhân tuổi tuy nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện rồi đó.
Tr ở lại phòng, Barret thường ngày không ngồi yên giờ cũng phải yên vị, vừa rồi bác sĩ nói mình không sao đương nhiên gã cũng có nghe thấy, vì có chút ngượng ngùng nên mới tiếp tục ―Hôn mê‖, nhưng mà thực không giả tiếp được nữa rồi.
Julian giúp gã cở i bộ quần áo ướt sũng ra, gã đột nhiên bật dậy làm anh hoảng sợ, tay căng thẳng nên làm đứt mất một cái nút trên người gã, bất ngờ vậy cũng là do sau khi trở về mặc kệ anh gọi thế nào Barret cũng không chịu tỉnh khiến anh lo lắng đến không để ý được chuyện khác.
Barret cười gãi gãi đầu, ―Vừa rồi cũng là giả, phải làm bộ như thế đó, bị bác sĩ phát hiện rồi lỡ mồm nói ra thì không tốt lắm.‖
Julian cười hiểu rõ, dọn dẹp áo quần của Barret để gã đi tắm rửa xong liền rời khỏi phòng.
Barret l ại gãi gãi đầu, hình như mình tỉnh hơi sớm rồi, nếu giả bộ thêm một tý nữa, chú Julian sẽ giúp mình. . . . Gã đột nhiên vỗ đầu một cái thật mạnh, thật sự bị nước vô não rồi à, nghĩ cái gì vậy hả!
Không lâu sau, Garlock mang theo Á Lai lại đây thăm hỏi, nhìn thấy Barret tinh thần phấn chấn thì cũng an tâm đi lo chuyện khác.
Vẫn không thấy người bên Ngư tộc có động tĩnh gì nên Á Lai gật đầu, ―Lục thế đại nhân cũng không phải một đứa nhỏ không phân được phải trái đâu.‖
Garlock h ừ nhẹ một cái, người Ngư tộc đi theo vị đại nhân này cũng không phải đem theo để trang trí, đứa nhóc ba tuổi thì có thể biết cái gì, cho dù không xảy ra chuyện gì khó chịu thì Ngư tộc chắc cũng không có ý muốn bàn công việc đâu, phải không? Đây không chỉ liên quan đến một đứa nhỏ bốc đồng.
Lúc này có người đến báo, đại diện Ưng tộc đã nhân cơ hội mời Lục thế đại nhân đến làm khách.
Garlock cười nhìn bạn lữ mình, bởi vì hắn không tin ở đây còn có ai ngoài Á Lai có thể trị được thẳng nhóc hỗn láo kia.
Barret cảm thấy mình có khả năng bị di chứng, bởi vì ăn cơm cũng cảm thấy không mùi vị, hơn nữa làm gì cũng cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Julian cũng lo lắng gã có chuyện gì, lại tìm đến bác sĩ kiểm tra cho gã trước khi ngủ, còn cố ý nấu cho gã một ít thuốc ngủ.
Sau đó, Barret giậ t mạnh đồ Julian đã chuẩn bị sẵn cho gã ra, nút áo bị bung văng ra, có phải như thế thì chú Julian sẽ chính tay vá lại cho mình không? Tại sao lại nghĩ đến chú Julian rồi, lắc lắc đầu, gã vốn thấy nóng nên đã cởi sạch đồ ném xuống đất, nhưng sau khi thoải mái lăn trên giường hai cái lại không nhịn được liếc xuống đồng đồ hai lần, cuối cùng xuống giường mặt lại đàng hoàng mới quay lại giường tiếp tục lăn lộn.
Nhưng cũng không lâu sau, gã lạ i bắt đầu nằm mơ, trong mộng là một nụ cười thoáng qua, là một ánh mắt hết lòng lo lắng, trên tay dính đầy những hạt cát mền mại, miệng ngọt ngào như đường mật, đuôi cá vàng óng, chân thon dài trắng nõn. . .
Cảm thấy giữa hai chân lạnh lạnh, sáng sớm mặt gã nóng rần, bật người ngồi dậy, bất an vén chăn nhìn thử thì liền muốn tự tử.
Julian đem bữa sáng cho Barret, như mọi ngày chỉ gõ vài cái lên cửa rồi vào phòng luôn. Anh cho là Barret còn đang ngủ, nhưng khi vào chỉ nhìn thấy chăn trên mặt đất, người và ga giường đã không thấy đâu.
Trong phòng tắm truyền đến âm thanh ‗ầm‘ của đồ rơi xuống đất.
Julian lo l ắng vội vàng chạy lại nhìn thử thì nhìn thấy đồ rửa mặt rớt đầy trên đất, nước tràn từ bồn tắm ra khắp, trên mặt nước còn có một cái quần lót trôi lềnh bềnh, bên cạnh có một nam nhân cao lớn trần truồng đang dùng hai tay giặt ga giường trong nước.
Hai người đề u 囧, nhưng vì là một quản gia, Julian dù có lúng túng đến đâu cũng sẽ vẫn duy trì trạng thái tốt nhất, vì đó chính là đặc điểm rèn luyện hằng ngày của nghề, huống chi từ trước đến giờ anh luôn đặt mình vào vị trí trưởng bối.
Barret bị kinh sợ há to mồm, hoàn toàn rơi vào trạng thái đóng băng.
Julian bình tĩnh bước đi ra, quay đầu lại nói: ―Bữa sáng đã dọn xong rồi.‖ Bình tĩnh ra khỏi phòng còn đóng cửa dùm luôn.
Barret đặt mông ngồi dưới đấ t, mặt như bị nấu chín, việc chú Julian thấy mình sáng sớm đã giặt ga giường thì không nói gì rồi, nhưng mấu chốt là mình bất quá chỉ liếc người ta một cái, nghe người ta nhẹ nhàng nói một câu, sao mình đã chào cờ rồi?
Th ời gian làm việc buổi sáng, ―Barret, cậu có khỏe không?‖ Á Lai đang chi tiết giảng giải về những thiết kế về châu báu ở biển của mình, nhưng hội trưởng đại nhân yêu tiền như mạng lại phân tâm, hay là tại hôm qua bị sặc nước còn chưa nghỉ ngơi đủ.
Barret phản ứng lại, sững sờ rồi lại sững sờ, kinh sợ lại càng kinh sợ, gã cũng không ngờ sẽ có một ngày gã vì thứ khác ngoài tiền mà phân tâm.
Á Lai nhìn Barret tinh thầ n dần sa sút, trong lòng tổng kết lại một câu, bờ biển quả là một nơi thần kì, Francis biến thành cục thịt tròn, Henry biến thành bà mẹ, Garlock trở thành một người hay so đo với con nít, Barret biến thành một thanh niên u buồn, không biết bộ dạng dịu dàng của Julian có phải cũng mới xuất hiện sau này không nữa, ừm, có lẽ Lục thế đại nhân qua hai ngày nữa cũng biến thành đứa trẻ ngoan……
Mà Lục thế đại nhân có thể trở thành một đứa trẻ ngoan ấy đang được mời đến làm khách ở chỗ đại biểu Ưng tộc đỉnh Allen.
Không có cá heo đến chơi, cho dù bị triệu hồi đến cũng không chơi với mình như lúc có tóc đỏ ở bên.
Vì sao lại sợ ta? Cá heo thối tha, dám sợ ta nữa ta đâm chết bọn bây!
Hạt cát cũng không đẹp như tóc đỏ.
Mấy thứ kia cũng không ăn ngon như lúc ở bên tóc đỏ.
Cơm nước xong chùi miệng cái gì? Ta muốn đi xuống biển rửa!
Khen ngợi ta làm cái gì, chuyện bản đại nhân làm mấy người có thể đánh giá sao?
Hừ, ngay cả tóc đỏ hung dữ cũng sẽ không làm vậy!
M ục đích của Ưng tộc ở Allen lần này rất đơn giản, chính là hi vọng tín vật hòa bình của Ngư tộc rơi vào tay họ, bởi vì Ưng tộc cũng có độc lập chủ quyền, chỉ cần Ngư tộc đồng ý kết giao với Ưng tộc,thì dù là thành chủ của đế quốc cũng không là gì cả, đến lúc đó Ưng tộc cho dù vẫn phụ thuộc vào thú nhân đế quốc nhưng sẽ được hưởng nhiều quyền lợi hơn.
K ỳ thật, lúc trước Ưng tộc cũng có liên hệ với Ngư tộc để bàn chuyện cùng nhau đối phó với thú nhân ở đất bằng, nhưng Ngư tộc an ổn ở một nơi, thích hòa bình không muốn chiến tranh, hơn nữa sau một thời gian hòa bình lâu như vậy, ngay cả một bộ phận của Ưng tộc cũng không còn hiếu chiến như trước kia nữa.
H ải Đăng phải bỏ hết mưu kế mới nhận được nhiệm vụ này, bởi vì gã hiểu được thực lực của mình, biết mình không am hiểu chiến sự, cho nên một khi chiến tranh lại nổ ra thì vị thế của gã sẽ dần suy yếu, nếu các bên đều mong muốn hòa bình, thì gã không đem cơ hội tăng danh vọng của mình dâng cho người khác.
Nhưng mà Eden bảo công tướ c quả nhiên có thủ đoạn, vậy mà đem Ngư tộc sau khi lên bờ liền để bên người mình, thật vất vả mới có cơ hội mời người Ngư tộc đến, mình tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!
Nhưng mà Hải Đăng vẫn không biế t phải làm sao với vị đại nhân tuổi nhỏ chức cao này, dùng lời ngon ngọt rồi đến cả hèn hạ khúm núm, tuy rằng mấy thứ đó chỉ là để mấy vị đại thần Ngư tộc xem thôi, bởi vì gã tin rằng Hải vương sẽ không thật sự giao một việc trọng đại như vậy cho một đứa nhỏ, cho nên người có quyền chân chính nhất định đang ẩn thân trong đám người hầu Ngư tộc.
H ải Đăng biết ưu thế của mình, bạn lữ có gia cảnh hùng hậu, anh traiở thành chủ giờ có thân phận cũng không phải bình thường, nghĩ đến đó, gã híp mắt lại, Terrence là một người không có dã tâm và rất dễ thỏa mãn, lúc trước nếu không phải vì Á Lai thì anh ta cũng sẽ không đến thành chủ trung tâm lợi dụng tốt tài năng của mình, nhưng kết quả vậy mà tốt đến ngoài dự đoán, từ nhỏ đến lớn vận khí của Terrence luôn tốt như vậy, cho nên không nên trách cứ em trai của anh mượn chút vận khí.
Nhưng như vậy còn chưa đủ , muốn củng cố lại địa vị phải nâng lên quan hệ với Ngư tộc, cho dù là đám hỏi chính trị cũng không phải không thể, với địa vị quý tộc của mình bây giờ thì đó là chuyện có thể, không phải giờ mình chỉ có một mình Phái Đế sao, nếu lúc trước Á Lai……
Hải Đăng trong lòng căng thẳng, gã không thể dám tưởng tượng nếu gã cứ đưa ra giả thuyết ―Nếu‖ sẽ ra sao nữa.
L ục thế đại nhân càng chán thì càng cảm thấy phiền cho nên xem ai cũng không thuận mắt, ánh mắt khinh khỉnh nhìn chưa được bao lâu đã dần thay bằng sắc mặt giận dữ.
Không còn cách nào khác, Hải Đăng cũng nghĩ ra kế sách mới, gã chủ động xin chỉ thị của Lục thế đại nhân mời bạn lữ của Garlock công tước qua đây làm khách. Lục thế đại nhân cắn cắn núm vú cao su, hai mắt khinh bỉ liếc một cái, gã vội vã tự ý cho người hầu đi truyền lời.
Phái Đế đứng một bên vì sự bất lực của mình thống khổ mà nhắm lại hai mắt.