Đại quý tộc nói rất nghiêm túc, hơn nữa không lưu lại thời gian cho người ta phản ứng đã xoay người đi mất.
Á Lai đờ ra, quyết định coi như chưa nghe thấy gì, thật sự là không hiểu gì sất.
Hi ện tại báo con đang nhìn mọi thứ dưới góc nhìn của thú hình nhỏ nhắn nên cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, cả ngày chạy đông chạy tây như kẻ điên, thế nên buổi tối xương cốt đau nhức.
Á Lai tìm trong đống sách báo được một cuốn mát xa thú hình, chuẩn bị lấy vật nhỏ ra làm vật thí nghiệm.
Quản gia Henry bay tới nhanh như gió, đúng lúc giải cứu được tiểu chủ nhân, nhớ lại kiệt tác của Á Lai khi luyện tập ở nhà bếp, nghĩ lại vẫn thấy kinh hãi.
Th ật raÁ Lai cũng cảm thấy kì lạ, kiếp này của ycoi như nam nhân lo nội sự trong nhà, nhưng mà chính mình ngay cả cân cũng dùng đến mà vì cớ gì khi làm bánh pút-đing đơn giản lại xảy ra phản ứng hóa học.
Cũng là ―Mỗi nghề cần chuyên môn‖ không phải gạt người ta, tiềm chất của mình sinh ra chỉ có thể chuyên về nghệ thuật thôi.
Á Lai không hề ủ rũ, một lần nữa lấy ra sách báo về du lịch, tiểu Lôi Mạn đang trong thời gian hóa thú, cho nên y hơi an nhàn, có thời chuẩn bị cho năm sau nhập học, kết quả thi viết rất quan trọng, tinh thông các môn học không hề đơn giản, có cả giai đoạn phỏng vấn. . . .
Tuy r ằng có Eden bảo tiến cử thì cho dù là một kẻ thất học cũng sẽ có ngay một cái học vị, nhưng Á Lai lại không muốn thế, dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.
Cao th ấp trong Eden bảo dĩ nhiên biết hiện tại địa vị của vị gia sư này đã khác trước, cho nên y muốn làm gì cũng không ai ngăn cản, đôi lúc cũng có nhìn chằm chằm xong bẩm báo thỏa đáng với quản gia đại nhân.
Th ời gian với Á Lai trôi qua rấtnhanh, căn bản sẽ không bận tâm đến những việc nhỏ nhặt, huống chi giờ y đã đưa Eden bảo vào trong kế hoạch nhân sinh của mình.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp thư phòng rộng lớn thoáng đãng mà tĩnh lặng.
Một con hoàng tước nhỏ xinh đậu trên khung cửa sổ chiêm chiếp vài tiếng, sau đó nhàn nhã cọ cọ chân.
Á Lai tháo mắt kính xuống, thích thú ngắm nhìn nó.
Hoàng tước nhìn trái ngó phải, đánh bạo bay vào trong, cuối cùng đáp xuống sàn nhà bước đi từng bước nhỏ.
Không biết nó tìm thấy được cái gì trên mặt đất mà ngửa cái cổ nhỏ nuốt ực một cái xuống bụng, đủ rồi tiếp tục lắc lư bước đi trong phòng.
Cu ối cùng dừng mắt ở một góc nọ, cái mỏ nhỏ nhắn gõ gõ sàn nhà, bước thêm hai bước, lại tiếp tục mổ mổ, thấy dùng mỏ lấy không ra, chiêm chiếp hai tiếng rồi buồn bực bay đi.
Á Lai nổi lên lòng hiếu kì, chẳng lẽ là con sâu dài quá sao? Đi qua kéo lên một mảnh sàn nhà bị lỏng.
Là mấy mảnh cỏ rất nhỏ rơi rãi trên một quyển vở.
Phủi đi bụi bẩn, mặt trên là một cái khóa đã hư hỏng, ngón tay Á Lai nhẹ sờ lên nó liền rơi ra.
Từng trang giấy vì thời gian mà chuyển sang màu vàng hoen ố, chữ viết trên giấy vẫn còn rất rõ, nét chữ thật non nớt.
. . . . . . . .
Hôm nay Tạ p Tạp hỏi khi nào tông phụ và á phụ mới về, tôi nói dối rằng tuần sau bọn họ về, thần ơi, xin hãy tha thứ cho con vì con không muốn Tạp Tạp lo lắng ( Tạp Tạp = cách gọi thân mật của Garlock ( Tạp Lập Khắc ) )
. . . . . . .
Cậu bạn nhỏ sát phòng đã bị dẫn đi rồi, tôi nghe người lớn nói, tông phụ và á phụ của bọn họ đã hy sinh, bọn họ sẽ được đưa đến một đại gia đình khác.
Thần ơi, con và Tạp Tạp rất ngoan, xin cho tông phụ và á phụ bình an trở về.
. . . . .
Đêm qua có sét đánh, Tạp Tạp rất sợ hãi, tôi cũng rất sợ, nhưng tôi là anh trai nên tôi phải bảo vệ Tạp Tạp.
. . . . .
T ạp Tạp có thể biến thú hình rồi nha, là lam lang thú giống với tông phụ nha, Tạp Tạp nói có thể bảo vệ anh traiphi thú nhân là tôi nữa nè, ha hả, thật ra nó vẫn còn sợ tối không dám ngủ một mình mà.
. . . . .
Á phụ viết thư lại, nói với tôi và Tạp Tạp phải kiên cường như cây bồ công anh, cho dù tới nơi xa lạ cũng phải kiên cường sống trưởng thành.
. . . . . .
Chú q uản gia đưa tôi từ trường học về nhà, Tạp Tạp đang khóc, bọn họ nói song thân của bọn tôi sẽ không quay về, tôi cũng rất muốn khóc, nhưng nhịn xuống không khóc, bởi vì Tạp Tạp cần tôi, tôi sẽ là một ca ca tốt.
. . . . . .
Hôm nay có một nhóm gia gia hiền từ đến, họ nói chúng tôi được một người rất lợi hại thu dưỡng, Tạp Tạp vẫn không mở miệng nói chuyện, tôi rất lo lắng nha.
. . . . . .
T ạp Tạp không muốn lên xe ngựa, ôm cánh cửa không buông, nơi đây đã từng là nhà của chúng tôi, nó và mọi vật dụng khác trong nhà đều đã được chú quản gia bán để làm phí thôi việc cho mọi người.
Tôi không biết phải nói như thế nào với Tạp Tạp rằng tông phụ và á phụ sẽ không về nữa.
. . . . .
Nơi này rấ t lớn, lão gia gia hòa ái chính là quản gia ở đây, ông nói chúng tôi ở đây sẽ rất hạnh phúc, nhưng Tạp Tạp vẫn rất khó chịu, tôi kể cho nó nghe cổ tích bồ công anh, Tạp Tạp vẫn không chịu để ý đến tôi.
Anh trai nhỏ nói tôi đừng lo lắng rồi tất cả sẽ ổn thôi.
. . . . .
Anh trai nhỏ đưa tôi đến nơi thật nhiều bồ công anh, tôi dẫn Tạp Tạp xem, nhưng Tạp Tạp lại dẫm chúng trên mặt đất, anh trai nhỏ thiệt tốt bụng không nổi giận.
. . . . .
Hôm nay lại có thêm mộ t người bạn nhỏ tới, lớn hơn Tạp Tạp một chút, mặc quần áo hoa, đội mũ hoa, Tạp Tạp không thích tôi nói chuyện với cậu ấy, đánh nhau một trận với người ta, thua nhưng không hề khóc.
Anh Lôi Khăn Đức bảo tôi không cần lo lắng.
. . . . .
Đào Đức hôm nay mặ c một bộ quần áo sáng bóng long lanh, khiến Bill gia gia quản gia cười, Tạp Tạp vẫn không thích cậu ấy, cũng không muốn cậu ấy nói chuyện với anh Lôi Khăn Đức, bọn họ lại đánh nhau một trận nữa, Tạp Tạp lại thua mất rồi.
. . . . .
Chiến tranh đã kết thúc, tất cả mọi người rất vui vẻ, Tạp Tạp trộm chạy về nhà cũ của chúng tôi, nó nói chờ tông phụ và á phụ quay về.
Anh Lôi Khăn Đức và tôi cùng chờ. Mãi cho đến khi trời tối đen, Tạp Tạp đã ngủ được anh Lôi Khăn Đức bế về.
. . . . . . .
Hôm nay có một người đến, Bill gia gia quản gia nói người chính là chủ nhân nhà này đại tế tư Abraham, phía sau là một bé gấu, tuổi nhỏ hơn Tạp Tạp một chút.
. . . . . .
T ừ nay về sau chúng tôi gọi đại tế tư là á phụ, nhưng Tạp Tạp lại không chịu gọi, á phụ nói không sao, Barret rất giận vì Tạp Tạp không lễ phép với á phụ, hai người đánh nhau một trận, Tạp Tạp thắng.
. . . . .
Tôi cùng hai vị ca ca lại đi học, tôi rất không yên tâm về Tạp Tạp và Barret, bọn nó luôn đánh nhau.
. . . . .
Tạp Tạp đoạt lại tiền Barret trộm giấu trong hoa viên, Barret rất tức giận, trên người rụng thiệt nhiều lông.
. . . . .
Đào Đức cười Barret xấu xí, Tạp Tạp lại đánh nhau với cậu ấy, thua, Barret và Tạp Tạp cùng nhau tức giận.
. . . . .
Barret nói sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền, muốn mua gì thì mua, muốn bán gì thì bán.
. . . . .
Tạp Tạp và Barret cũng đi học, ngày đầu tiên đã bị gọi phụ huynh, vì có người cười nhạo thú hình của Barret nên Tạp Tạp đánh người ta bị thương.
. . . . . .
Đào Đức ở cuộc thi đầu được rất nhiều kẹo, cho bọn tôi một phần, nhưng Tạp Tạp không cảm ơn, Barret cũng không cảm ơn.
. . . . .
Tạp Tạp và Barret bị bọn bạn nhỏ lớn hơn ăn hiếp, Đào Đức tức giận cho bọn họ kéo nhau đi đánh, bị á phụ cấm cửa.
. . . . .
Barret tr ộm đưa thức ăn cho Đào Đức thì bị bắt được, Tạp Tạp trộm đưa đồ ăn cho Đào Đức cũng bị bắt, anh Lôi Khăn Đức trộm đưa thức ăn cho Đào đức thì lại được khen ngợi.
Tại sao vậy?
. . . . .
Hôm nay là ngày giỗ của tông phụ và á phụ, trời nổi mưa to, Tạp Tạp chạy trong mưa, Barret cũng chạy theo nó, tôi cũng chạy, Đào Đức cũng chạy, anh Lôi Khăn Đức cũng cùng bọn tôi chạy, cuối cùng tất cả đều bị á phụ mắng, nhưng mà Bill gia gia nói á phụ đang rất vui nha.
. . . . . .
B ởi vì gặp mưa nên tôi sinh bệnh, mà chỉ có tôi sinh bệnh thôi, Tạp Tạp rất lo lắng vẫn cạnh bên tôi. Barret còn tặng tôi một đống tiền nữa chứ,nói muốn làm hiệp ước gì đó với bệnh, hơn nữa Barret ba người bọn họ lại làm quần áo cho tôi mặc, nói là có thể thổi bayốm đau. Anh Lôi Khăn Đức nói tôi an tâm dưỡng bệnh, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho bầy em của chúng tôi.
. . . . .
Bill gia gia giới thiệu cháu nội của mình cho bọn tôi, là một bé hổ mập mạp, tên là Henry, luôn thích gọi chúng tôi là ngài.
Barret mu ốn đánh nhau với cậu ấy một trận, Tạp Tạp nói bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, đánh người ít nhất phải có đủ nhân lực, tài lực và vật lực mới đảm bảo, nhưng lại phải căn cứ theo pháp luật.
Trong lòng tôi biết Garlock đã trưởng thành rồi.
. . . . .
Lần đầu tôi nhận được thư tình của tiểu thú nhân, thật cao hứng, nhưng hình như anh Lôi Khăn Đức lại không vui, đã ba ngày rồi không chịu nói chuyện với tôi.
Nghe nói Henry và Tạp Tạp đã kí cái hiệp ước gì gì đó, còn có Barret nữa, ba người bọn nó cứ như hình với bóng.
. . . . .
Đào Đức theo á phụ đến tế ti phủ nhận giáo dục dành cho tế ti, không thể thường xuyên gặp chúng tôi, chúng tôi đều rất nhớ cậu ấy.
. . . . .
Dướ i sự giúp đỡ của một anh chú xinh đẹp, lông trên hình thú của Barret cuối cùng cũng khôi phục bình thường, thằngbé hỏi tôi trong bốn người bọn nó hình thú ai đẹp nhất, tôi bất công nói chính là Tạp Tạp, nhưng thật ra tôi hy vọng lớn lên có thể sinh được một báo con đẹp trainhư anhLôi Khăn Đứccơ.
. . . . .
Không biết là dokhông viết nữa hay là đã đổi cuốn nhật kí khác, mà đến đây thì đã dừng lại.
T ừng dòng cảm xúc chảy vào lòng người, tâm tình có chút phức tạp không rõ, vô thanh vô tức cất vật về chỗ cũ, đây là biện pháp xử lí của Á Lai.
.
.
.
Một con hoàng tước mổ mổ mĩ vị trong tay quản gia Henry, ăn no xong, vui vẻ kêu lên, hoàn thành nhiệm vụ xong liền bay về phía bầu trời….