Bi ết rõ cơ hộiliên kết với Ngư tộc đã xa tầm với, xong làm một đại biểu của Ưng tộc nên Hải Đăng vẫn cố giãy dụa, biết được buổi tối có hoạt động như vậy gã đương nhiên sẽ mang theo bạn lữ mình đến tham dự.
Nơi đây là chốn công cộng, Garlock không thể cấm người khác đi xem rùa về biển khơi, cho nên đối với vị Hải Đăng không mời mà đến kia hắn cũng không thể nói được gì.
Hải Đăng vẫn là người giữ vững phong độ, quà chúc mừng vốn đã gởi qua, nay gặp trực tiếp đương nhiên sẽ không thể thiếu lời chúc phúc.
Nhưng mà Phái Đế không cách nào che dấu cảm xúc mình một cách hoàn mĩ không chút sứt mẻ, ngoài miệng cũng nói chúc mừng, nhưng ánh mắt nhìn Á lai lại có ý khác.
Á Lai dễ dàng nhận ra y muốn biểu đạt cái gì, chúc mừng là giả, càng nhiều hơn là ghen tị, nhưng mà chuyện mang thai cũng không phải do con người làm chủ, có người cầu không được, có người cứ thế thuận theo tự nhiên vậy mà có được.
Lúc này Phái Đế cũng hiểu được mình có bao nhiêu hận Á Lai, bởi Á Lai có được tất cả những điều y muốn, bạn lữ thật lòng, hạnh phúc viên mãn, sự nghiệp thành công, còn có hài tử nữa.
Garlock đã sớm có phòng bị với hai người kia, mỗi một vẻ mặt nhỏ của đối phương cũng bị hắn nhìn thấu, lạnh giọng nhắc nhở: ―Hải Đăng tiên sinh, có vẻ bạn lữ ngài có hơi lạnh thì phải.‖
Hải Đăng ra vẻ không biết kéo Phái Đế ngồi ở xa hơn tránh gió sau tảng đá, thấp giọng quát: ―Đừng quên em là ai.‖
Phái Đế trong lòng lạnh giá, y đã sớm không thể phản kháng Hải Đăng, bởi vì vận mệnh của Hải Đăng cũng chính là vận mệnh của gia tộc y, hóa ra lúc trước mình không để ý người nhà phản đối mà kiên quyết bảo vệ cuộc hôn nhân này là đáng cười như vậy.
Chỉ chốc lát sau, chung quanh tụ tập rất nhiều người nghe danh mà đến, có người nghe đến rùa con, có người vì có cơ hội đến gần quý tộc mà đến.
―Có lạnh không?‖ Tâm tư của Garlock giờ đang đặt hết lên người Á Lai.
Á Lai nắm bàn tay to lớn của Garlock đặt lên bụng mình, hạnh phúc nói: ―Như vậy sẽ không lạnh.‖
Garlock nghiêng người sang hôn.
Hai người lớn vừa cử động, Lục thế đại ngồi trên đùi Garlock có chút không ổn định suýt té nhào xuống đất, hai mắt khinh khỉnh cầm nĩa ăn nhỏ đâm Garlock
Á Lai nghĩ, nếu con mình sau này cũng nghị ch ngợm không phân rõ phải trái như vậy thật ra cũng thú vị lắm đó chứ, ycàng suy nghĩ sâu xa hơn, bỗng có một ý tưởng lớn, thật muốn nâng bụng bự này về địa cầu tuyên bố với toàn thế giới: Chuyện phụ nữ có thể làm được ycũng có thể làm! Mà không được, lỡ như bị người bắt lại cho vào viện nghiên cứu khoa học giải phẫu thì làm sao đây? Mà nếu cố gắng thì cũng có thể được lưu trữ chung phòng với người ngoài hành tinh đó. . . .
Bỗng nhiên chung quanh có người kêu một tiếng, là vì thấy được cảnh khiến con người hưng phấn.
Thì ra có một rùa con nhỏ ló đầu chui ra khỏi cát.
Á Lai có thể tưởng tượng ra bộ dáng dãy dụa thân mình trong vỏ trứng của đám rùa con, cố gắng tranh đấu để đến với thế giới bên ngoài, cố gắng nhào vào vòng tay của biển lớn.
Nhưng mà cùng lúc đó bỗng hàng trăm chim biển đột nhiên xuấ t hiện trên không trung, xong cũng không ai đi đến đuổi chim biển, cho dù biết mục đích của chúng là gì.
Á Lai đè xuống nĩa ăn nhỏ trong tay đứa nhỏ, nghiêm túc nói: ―Đây không phải thấy chết không cứu, chúng ta không thể dùng tri thức ít ỏi chủ quan can thiệp vào quy tắc của tự nhiên, nên tôn trọng quy luật của sự sống.‖
L ục thế đại nhân nghe không hiểu lắm, nhưng mà Á Lai không muốn nhóc nhúng tay vào thì nhóc sẽ không nhúng tay, bởi vì nhóc cảm thấy Á Lai nói gì cũng đúng.
Á Lai cũng sợ nhóc nghe không hiểu, cho nên lại tiếp tục giải thích: ―Đám chim biển đó cũng có gia đình cần được chăm sóc, cho nên giết những con rùa con chỉ là vì muốn sinh tồn thôi.‖
Ngườ i chung quanh nghe thấy những lời Á Lai không khỏi càng thêm kính trọng vị bạn lữ của công tước đế quốc này, xem đi, người này là người có tư tưởng đến cỡ nào, dạy trẻ con rất toàn diện đó.
Là một thú nhân có thính lực tốt Hải Đăng đương nhiên nghe thấy, nếu là Á Lai của ngày trước tuyệt sẽ không nhìn kẻ yếu chịu khổ, gã không thể không chấp nhận chuyện đã mất Á Lai, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác mất mát không thể bỏ qua, nhưng bản thân chính là kẻ đã khiến ‗Á Lai‘ biến mất, hóa ra mình cũng không phải giống như là một kẻ bất cần như mình tự nhận.
S ố lượng rùa con rất lớn, chúng nhanh chóng bị nhóm chim biển làm giảm xuống một lượng lớn, xong vẫn có khá nhiều sinh mệnh mới về được với vòng tay của biển cả.
Julian lại vẫn không thể cao hứng lên được, bởi vì đó là một khởi đầu sinh mạng, là ước mơ của những sinh vật nhỏ bé. . . . .
―À, lúc trước Á Lai có kể một câu chuyện, một vị phi thú nhân nọ, có hai đứa con thú nhân, đứa con lớn bán dù, đứa con nhỏ bán quạt, ngày trời nắng, lão lo lắng đứa con lớn bán không được dù, trời đầy mây thì lão lại lo lắng đứa con nhỏ không bán được quạt. Kỳ thật lão nên nghĩ như thế này, hôm nay trời nắng, đứa con lớn làm ăn tốt, ngày mai trời đầy mây đứa con nhỏ cũng làm ăn khấm khá.‖ Barret thấy bộ dạng âm u của Julian thì trong lòng gã khó chịu lắm, vì thế nghĩ nát óc mới ra một câu chuyện có đạo lí để kể, nếu lúc Á Lai kể chuyện cho Lôi Mạn mình nghiêm túc lắng nghe một tí thì tốt rồi.
M ặc dù câu nói không đầu không đuôi, nhưng Julian vẫn hiểu được là Barret đang an ủi anh, vì thế thay gã kết luận: ―Làm người phải lạc quan, nghĩ đến mặt tốt, như vậy bốn mùa sẽ đều đẹp như mùa xuân.‖
Barret gãi đầu, không trốn tránh nói: ―Chú chính là mùa xuân của tôi!‖ Dườ ng như được đám rùa con phấn đấu quên mình dũng cảm vươn tới ước mơ cỗ vũ, gã tiếp tục giữ chặt tay Julian hô to: ―Tôi thích chú, người vẫn luôn mong nhớ chính là chú, muốn cùng chú sinh con.‖ Ánh mắt sáng quắc, không cho phép người khác nghi ngờ.
Đám người đang ch uẩn bị rời đi bị âm thanh tỏ tình kéo lại, cả đám người có vẻ cực hối hận vì có thứ hay để xem mà không mang ghế dựa và hạt dưa theo, tiếc thật.
Bên tai Julian nổ vang, đột nhiên rút bàn tay đang bị người cầm lấy hóa thành nhân ngư trốn xuống biển.
Barret đã sớm có chuẩn bị, vội vã ôm lấy người nhưng lại bị lực đẩy về té ngồi xuống đất, nói: ―Còn nói mình là chú, da mặt còn mỏng hơn cả tôi.‖ Vươn tay sờ sờ gương mặt bóng loáng của Julian.
Xung quanh ồn ào hẳn lên, ai cũng thích xem náo nhiệt, huống chi đây là hai vị nổi tiếng.
Julian bởi vì ngượng mà giận dữ, xuất rauy nghiêm trưởng bối nói: ―Barret, đừng đùa giỡn nữa, còn không buông tay.‖
Nhưng Barret thấy người trong lòng giãy dụa thì ôm càng chặt, không nghe lời nói: ―Tôi buông lỏng tay thì chú chạy về biển không quay lại nữa thì tính sao, đến lúc đó tìm ai khóc đây.‖
B ốn phía càng thêm ồn ào, Julian càng bối rối, cũng chỉ có thể nhỏ giọng thương lượng với đứa nhỏ: ―Chúng ta từ từ nói chuyện được không, cho nên cậu buông tay ra trước được không.‖
Đốt nhiên Barret nhìn sang hướng khác, mặt đỏ đến quỷ dị: ―Chuyện đó, chỉ sợ hiện giờ, không được rồi.‖
Julian còn đang bố i rối vì sao Barret còn ngồi dưới đất không chịu đứng lên, đột nhiên đen mặt biến về hình người lấy áo khoát che lều trại mới dựng kia, ―Hiện tại là được rồi chứ.‖
Vật nhỏ trong lớp vải mỏng chỉ khẽ cong, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của ai kia thì lều nhỏ của Barret lại thành lầu cao.
V ậy mà dám phát tình trước thiên hạ, Julian thật muốn trốn vô hang cua, nhưng mà sức của anh có lúc nào địch lại được Barret chứ, mắt thấy miệng của đối phương đang nhào lại, anh bất đắc dĩ phải vươn tay cho một cái tát.
Một cái bạt tay này đủ vang dội, đủ để người thú chim bốn phía giải tán.
Barret b ị đánh đến mơ hồ, nhưng lại nhếch môi môi cười, nói: ―Nghe Á Lai nói, có một câu nói ‗Đánh là thương, mắng là yêu‘.‖ Tóc nâu bù xù cọ cọ vào vai ai kia.
Á Lai nói với Garlock: ―Barret cũng quá đột ngột rồi nhỉ?‖
Garlock đáp: ―Không có gì không tốt, Barret nên dứt khoát như vậy.‖
L ục thế đại nhân nhìn không hiểu hai người đang ôm nhau trên bờ cát làm gì, nhưng hình như người Ngư tộc của mình không tình nguyện, dám ức hiếp người Ngư tộc trước mắt Lục thế đại nhân ta đây sao?
Giơ nĩa ăn nhỏ lên, sóng biển lạnh thấu xương đổ ập lên người Barret, Julian cũng bị liên lụy ướt hết cả người.
Barret b ị nước lạnh như vậy tạt lên dập bớt lửa dục vọng, ngược lại lo lắng Julian ở trong lòng bị cảm lạnh, nhận khăn của người hầu trùm lên người Julian ôm người về.
Julian rất muốn chết, lui người trong khăn không biết phải đối mặt với người khác như thế nào.
M ột hồi trò khôi hài chấm dứt, nhưng cũng đừng mong Julian vì nhưng chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến công tác, cho nên ngay ngày hôm sau anh đã thể hiện thái độ không thèm quan tâm khiến Barret càng thêm buồn bực, phảng phất như mình lấy hết can đảm thổ lộ chỉ như trẻ con đùa dai không đáng để người lớn quan tâm.
Julian v ốn là người hàm súc, tính toàn chi li mãi một chuyện là chuyện không thể, Barret với anh mà nói cũng chỉ là một đứa nhỏ nghịch ngợm, với lại đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, mọi chuyện nên tan thành mây khói thôi.
Nhưng mọi chuyện đến tình trạng này Barret sao có thể bỏ cuộc.
Julian nói với Barret đang cố dây dưa: ―Mong đừnglàm ảnh hưởng đến công việc của tôi, thưa hội trưởng đại nhân.‖
Mình bị xa cách, Barret phẫn nộ buông bàn tay người ta ra, vẻ mặt ủy khuất dùng trên thân thể to cao của gã nhìn buồn cười vô cùng.
Julian thở dài, nói: ―Barret, đừng quậy nữa.‖
Barret còn chưa hé miệng phản bác, đã thấy Lục thế đại nhân băng băng chạy ra, phía sau là mộtđám người hầu Ngư tộc đuổi theo.
Julian nhìn thoáng qua vẻ mặt của đứa nhỏ liền hiểu được, hiện tại Garlock đối với Á Lai cẩn thận vô cùng, cho nên cấm Lục thế đại nhân tùy tiện quấy rầy Á Lai, vì thế Lục thế đại nhân không vui.
Barret bị Julian nhẹ nhàng khuyên bảo nhưng lòng mất mát vô cùng thất tha thất thiểu không biết đi về đâu đành ra ban công hứng gió biển.
Vì thế cùng là người bị mất mác một lớn một nhỏ nhìn nhau không nói gì sinh ra một loại tình cảm chung hoạn nạn khó hiểu.
Barret cũng không thấ y xa lạ gì, sợ đứa nhỏ bị lạnh nên biến thành gấu ôm đứa nhỏ vào lòng, cười khổ nói: ―Vẫn là còn nhỏ tốt hơn, không bị tình cảm làm cho phiền não.‖
C ựa quậy trong cái ôm ấm áp, trong đôi mắt khinh khỉnh của Lục thế đại nhân cũng hiện lên vẻ thương tâm, nghĩ, vẫn là người lớn tốt hơn, chán có thể sinh em bé để chơi.
B ạn vong niên chính là thế, một đêm đã tạo tình bạn bền hơn vàng, cho nên từ nay về sau có một đoạn thời gian rất dài người ta luôn thấy có một đứa nhỏ hai mắt khinh khỉnh cầm nĩa ăn nhỏ ngồi trên vai một gã đàn ông cao lớn, loại cường nhược phối hợp này gây chú ý vô cùng.
Garlock biết, về chuyện của Barret, thân là phi thú nhân Á Lai hiểu rõ chuyện về Julian là một phi thú nhân hơn.
Á Lai nói: ―Không thì nên tạm dừng chậm lại, hình như Julian bị dọa rồi.‖
Ngoài cửa sổ, mái đầu nâu rối mù chậm rãi đến gần, chui đầu vào trong nói với hai người: ―Còn chờ nữa à, mỗi ngày chờ đợi tôi dễ qua lắm sao?‖
Garlock nói: ―Cho nên cậu đã sốt ruột đến mức nghe trộm anh với Á Lai nói chuyện?‖
Barret đặt Lục thế đại nhân lên cửa sổ, sau đó bản thân cũng vào, ủy khuất nói: ―Hai ngươi giờ thì êm đẹp rồi, em không thể đến học hỏi kinh nghiệm sao.‖ Lục thế đại nhân gật đầu đồng ý, học tập là tốt, tuy rằng không biết tên to con ngồi xổm dưới chân tường nghe lén là muốn học cái gì.
Garlock và Á Lai: ……
Bây giờ Á Lai một thân hai người, nhưng y không có bất cứ phản ứng đặc biệt nào, cũng chỉ là thích ăn, yêu ngủ, cộng thêm buổi tối đúng giờ là đi tiểu đêm, ―Anh cứ nhìn như vậy, em tiểu không được‖ Y đi tiểu ban đêm nên đại quý tộc không an tâm.
Garlock cố gắng dặn lòng rời đi, nhưng lại nhanh chóng canh ngoài phòng vệ sinh, cẩn thận lén nghe từng động tĩnh.
Á Lai có loại cảm giác mình ở trong này giải quyết vấn đề sinh lí, trung khuyển ở ngoài canh gác, là một loại cảm xúc khó tả thành lời.
Garlock nghe bên trong chậm chạp không động tĩnh, có chút lo lắng, vì thế chậm rãi quyệt miệng thổi tạo tiếng xi tiểu.
Á Lai tâm muốn khóc cũng có rồi, nhưng mà hành động đó lại có hiệu quả.
Nằm lại giường, Á Lai hỏi: ―Tạm thời chúng ta chưa về lại Eden bảo phải không?‖
Garlock nói: ―Bây giờ em không thích hợp đi đường dài, nhớ nhà à?‖
Nhà? Á Lai có chút mờ mịt, đúng vậy, bất tri bất giác đã xem Eden bảo là nhà rồi, chưa đến một năm nhưng thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Garlock nói: ―Hơn nữa trước khi thành chủ hạ lệnh mới, anh với Barret phải trấn thủ ở đây một thời gian.‖
Á Lai hỏi: ―Thật sự còn phải chiến tranh sao?‖
Garlock hôn lên trán y một cái, hồi đáp: ―Sẽ không, chỉ là phối hợp với thành chủ trung tâm tạo cho ai kia một chút áp lực thôi.‖
Á Lai lại nói: ―Chuyện của Barret thật là không cần chúng ta giúp sao?‖
Garlock nói: ―Tạ m thời cứ để tên đó tự ngược đi, nếu nó hỏi em, em cho nó vài lời khuyên là được.‖ Tên Barret thúi này ngay cả hành động nghe lén anh trai còn dám làm thì nên để cậu ta bình tĩnh lại chút đã.
Nhưng mà, tục ngữ nói, kế không cần lo lỗi thời, dùng được là được.
Barret ngay hôm đó đặ t một vạn đóa hoa hồng ghép lại thành hình trái tim, thật sự xa hoa vô cùng, nhiều đến khi đưa đến tay Julian thì cả trấn đều biết, vì thế có cả đống người đến nhiều chuyện để xem thử cuối cùng ra cái kết quả gì.
Barret một tay đỡ thằng nhóc trên vai, một tay gãi đầu, nhìn Julian cười ngây ngô hai tiếng cứ như tranh công.
Lục thế đại nhân cũng hì hì cười.
Nhưng mà không quả n những phi thú nhân khác cảm động ra sao, Julian chỉ nhíu mày bình tĩnh nói xin lỗi, phong cách khoe khoang như vậy anh chẳng thích chút nào.
Anh uy ển chuyển cự tuyệt khiến mọi người xung quanh vạn phần đồng tình với Barret, nhưng mọi người cũng đã sớm quen với Julian, đương nhiên sẽ không nói rằng phi thú nhân này không biết tốt xấu, hơn nữa rất nhiều người ủng hộ Julian thận trọng với việc chung thân đại sự như vậy.
Ngoài ban công, Á Lai nói với Garlock: ‖Kẻ có tiền sướng thật, một đồngmười bông, một vạn bông là một ngàn tiền bạc, tương đương mười tiền vàng, anh nói xem nửa tháng sinh hoạt phí của một người thường có nhiều vậy không?‖
Lục thế đại nhân nhìn khắp bốn phía, cái gì vậy ta, mình cũng chưa làm gì mà?
Barret buồn lòng vì Julian cự tuyệt, giờ còn bị Á Lai phê bình là phô trương lãng phí.
Á Lai thấ y hội trưởng địa nhân ủ rủ đi phía dưới lầu, khó hiểu hỏi Garlock: ―Em đang giải thích giúp cậuấy rằng cậu ấy tiêu tiền vì người thương, sao cậu ấy lại buồn vậy?‖
Garlock cảm thấy Á Lai của mình thật đáng yêu, hôn một cái.
Vốn là muốn gọi người tùy tiện xử lý số hoa này Julian có chút phát sầu, bởi anh cũng nghe được Á Lai nói đây là phí sinh hoạt nửa tháng của người thường đó.
Barret c ảm thấy mình tuy bại mà vinh, bởi vì hành động hôm nay chính là một lời cảnh cáo gởi đến những thú nhân khác, Julian là phi thú nhân mà hội trưởng barret đang theo đuổi, những tên có ý với Julian nên thành thật đi!
Cái gì gọi là cố gắng phấn đấu dũng cảm?
Barret rất nhanh nghĩ ra cách khác, mua một chậu hoa giá trị xa xỉ, vừa rồi vì quá lớn nên Julian không thích, vậy thì đổi lại thức khác nhỏ hơn thôi.
Julian vẫn cự tuyệt.
Barret n ản lòng, nhưng vẫn nói: ―Tôi biết trong lòng chú có nhiều băn khoăn, nhưng cũng đừng vội vã cự tuyệt tôi, nếu tôi vẫn cố theo đuổi chú một thời gian mà chú vẫn chướng mắt tôi, thì tôi sẽ chết tâm, cam đoan sau này tuyệt sẽ không làm phiền chú.‖ Sau đó theo đuổi một lần nữa là được, lúc trước Garlock cũng là mặt dày đeo bám mới cưới được Á Lai đó thôi.
L ời từ chối trong miệng Julian bị lời này của gã làm nghẹn lại, không biết phải nói gì tiếp theo, chuyện này vốn không phải là đúng hay sai, nếu Barret coi trọng một phi thú nhân khác hơi lớn tuổi một chút cũng được, thì người chú đây sẽ ủng hộ Barret, nhưng nay đổi lại mà mình thì lại chèn ép tấm lòng của Barret, dường như có hơi không công bằng. . . .
―Chú không nói thì tôi xem như chú đã đồng ý rồi đó.‖ Barret thừ a dịp Julian do dự vội vã chuyển hướng, nói: ―Như vậy, trước tiên tôi có thể hỏi chú ba vấn đề được chứ?‖
Julian gật gật đầu.
Barret cực kỳ thành thật nói: ―Vấn đều đầu tiên, với hai vấn đề kế tiếp chú có thể chọn đáp án ‗đúng‘ hoặc ‗không‘ để đáp lại không?‖
Julian nói: ―Có thể.‖
Barret che d ấu kích động trong lòng, hỏi: ―Nếu vấn đề thứ ba của tôi là hỏi chú có thích tôi không, thì câu trả lời hai vấn đề và ba không thống nhất rồi phải không?‖ (Tớ ko hiểu chỗ này.‖)
Julian ngốc hai giây, sau đó suy nghĩ kĩ, phản ứng lại cuối cùng cúi đầu không nói.
Barret đề u phải vội muốn chết, trong sách viết, nếu đối phương đáp ―đúng‖, thì vạn sự giải quyết. Nếu đáp ―Không‖, như vậy vấn đề hai, ba đáp án không nhất trí, cái thứ hai là ―Không‖, cái thứ ba lại là ―đúng‖, tóm lại đối phương đều là đồng ý, nhưng không nói lời nào cũng không đạt được hiệu quả?
Julian nói: ―Tôi là chú của cậu.‖ Bảo trì phong độ rời đi.
Lục thế đại nhân gặp to con lại suy sút, từ góc khuất nghe lén xong đi ra vỗ vỗ vai an ủi, nhìn tên to xác này thất bại còn vui hơn cả chơi với Á Lai đó.
Barret nói: ―Lục thế đại nhân, không bằng ngài muốn gì tôi cho ngài thứ đó rồi ngày mệnh lệnh cho Julian làm bạn lữ của tôi được không?‖
Lục thế đại nhân lấy nĩa ăn nhỏ đâm, anh nghĩ ta là người không có nguyên tắc như vậy sao, Julian là phi thú nhân của Ngư tộc nhá!
Barret b ồng Lục thế đại nhân đặt lên đầu vai, nói: ―Cũng không biết ngài có thậtlà con nít không nữa, lúc nên ngây thơ thì không chịu ngây thơ, người lớn như tôi phải gạt sao đây?‖
Lục thế đại nhân giận cắn lỗ tai gã to con.
Lại là một ngày qua, Á Lai vốn mệt mỏi vô cùng cộng thêm giờ Lục thế đại nhân cũng không đến làm phiền nữanên ylên giường ngủ sớm.
Garlock vì tận lực bồi bên người Á Lai, cố ý bố trí một thư phòng gần sát để xử lý một số công vụ.
Cho nên khi hai người nghe thấy thanh âm a a kêu to thì vội vã lần lượt ló đầu qua cửa sổ, chỉ thấy gấu ngựa đuôi bị cháy chạy loạn khắp sân.
Lục thế đại nhân tốt bụng đưa tới dòng nước hỗ trợ dập tắt lửa.
G ấu ngựa ướt mèm ngồi bệt xuống đất, xung quanh là những ngọn nến nhỏ xiêu vẹo, chắc là trước đó gã định xếp nếp thành hình trái tim cho Julian nhưng không cẩn thận để cháy mông.
Julian đương nhiên cũng nghe thấy tiếng vang đúng lúc chạy lại, anh vội vã lấy khăn trải bản giúp Barret che khuất chỗ bị cháy lộ ra cảnh xuân.
Vốn muốn bố trí một khung cảnh lãng mạng nên lúc thấy Julian làm cho Barret càng thêm xấu hổ.
Qu ản gia đại nhân ra lệnh một tiếng, người hầu đã qua huấn luyện mặt không cảm xúc đi ra thu dọn, kỳ thật trong lòng cười đến không chịu nổi rồi, hội trưởng đại nhân này quá khôi hài!
Julian không biết Barret có bị bỏng không, vội vã tìm bác sĩ đến, sau đó ôm Lục thế đại nhân đi ra ngoài chờ.
Kỳ thật Barret đã tự nhìn mình trong gương, mình vốn không bị gì, nhưng lúc này mạnh mẽ uy hiếp bác sĩ nói: ―Ngài nên nói là tôi cần bôi thuốc.‖
Bác sĩ cân nhắ c thật lâu, nhưng biết hội trưởng đại nhân không thể trêu vào, vì thế khi ra ngoài nói vài câu với quản gia, tóm lại giúp hội trưởng đại nhân đạt được mục đích.
Garlock và Á Lai thấy Barret lén Julian nháy mắ t với bọn họ thì biết gã không sao rồi, vì thế quay lại công việc của mình, thuận tiện có lòng tốt bế Lục thế đại nhân theo luôn.
Lập tức chỉ còn lại hai người trong phòng.
Barret đau đến rên rỉ, ―Là do tôi ngượng không muốn để người khác nhìn, dù sao hồi trước chú cũng nhìn hết người tôi rồi, nên phiền chút bôi thuốc cho tôi được không?‖
Julian đỏ mặt, giờ đã không cách nào xem người này là một đứa nhỏ như ngày xưa nữa rồi, đứng ở góc độ của một quản gia nói: ―Hội trưởng đại nhân, chuyện này không phù hợp với quy củ, hơn nữa, tôi tin rằng ngài cũng không bị thương.‖
Barret hối hận muốn thúi ruột, sớm biết vậy đã bảo bác sĩ nói mình bán thân bất toại là được rồi.
Julian thấy gã ngồi xuống cũng biết được gã không sao rồi, nhưng trong mắt vẫn có chút phê bình nói: ―Không chính chắn gì cả, nghỉ ngơi đi, giờ thì đi ngủ đi.‖
Barret có chút cam chịu nói: ―Nghỉ ngơi thì có ích gì, ngủ không được lại sẽ nghĩ đến chuyện làm sao để chú động tâm, lại nhớ đến chú mà thôi.‖
Julian nghe gã nói mà xấu hổ, ―Chuyện này coi như xong đi, phi thú nhân cùng lứa với cậu có rất nhiều người đáng để coi trọng mà.‖
―Bọ n họ sao tốt bằng chú được!‖ Barret nằm lại giường lấy chăn che người, giờ gã đã cao lớn như vậy đâu còn có thể làm nũng như con nít được, vì dùng sức quá lớn để che đầu nên lộ ra hai chân.
B ất quá Julian lại cười không nổi, bởi vì anh nhớ hai mươi năm trước gấu nhỏ luôn cố trốn tránh không cho bôi thuốc, khí đó Barret con lúc nào cũng phải chờ anh giả vờ rời đi mới chịu ló đầu ra khỏi chăn, kết quả lúc nào cũng bị mình bắt lại, đúng vậy, hai mươi năm trước, cậu ấy với mình mà nói vẫn là một đứa nhỏ.
Bi ết Julian đi rồi, Barret mới đẩy chăn ra, thật ra bôi thuốc không đau chút nào, Julian rất dịu dàng, nhưng chỉ cần gã có chút không phối hợp thì Julian sẽ dùng giọng nói ấm áp dỗ dành gã, trước kia không ai nói với gã như vậy, cho nên khiến bản thân gã vui vẻ đến mức nói không nên lời. . . . .
Gã đột nhiên cười ngây ngô, hồ i giờ mỗi lần gặp Julian mình đều căng thẳng hóa ra không phải loại căng thẳng do sợ hãi, mình cũng thật trì độn đến giờ mới nhận ra.
Julian, cưng chờ đó, Barret này thề chết cũng phải bắt được cưng!