Đi đượ c nửa đường, có một phi thú nhân lớn tuổi mặc trang phục hằng ngày màu đen tiến vào xe ngựa của Garlock, người mới vừa tuyên bố xong phán quyết tử hình, ―Cậu chuẩn bị bí mật xử tử người kia sao?‖
Garlock chưa bao giờ biết được thân phận thật của lão già kì lạ này, nhưng biết rõ ông là người thành chủ phái tới giúp mình, cho nên sẽ không để ý chuyện ông đột ngột xâm nhập, hồi đáp: ―Tuyên bố với bên ngoài là chết ngoài ý muốn.‖
Ốc Luân nói: ―Lúc trước cũng may có gã nên lão đây mớ i nằm vùng thành công như vậy, nếu không lấy tên Hải Đăng này làm ngụy trang thì Ưng tộc đâu dễ bị trúng kế như vậy đâu.‖
Garlock nói: ―Dù cho mọi chuyện diễn ra như thế nào, những kẻ đó không thể thay đổi được kết cuộc bị diệt toàn bộ.‖
Ốc Luân lấy điểm tâm từ trên người ra, không chút hình tượng ngồi gặm, cười nói với Garlock: ―Cậu cũng sắp làm tông phụ rồi, sao vẫn lãnh huyết vô tình vậy hả?‖
Garlock cười nói: ―Dùng lời nói của bạn lữ của tôi thì, sau này chúng tôi cũng phải tiếp tục cố gắng vì đời sau, như vậy thì càng không thể dễ giải.‖
Ốc Luân hồ nghi nói: ―Lão nói nè, nhìn cậu có vẻ không quan tâm gì đến lão, không phải cậu biết lão là ai rồi chứ?‖ Nhưng mà lấy trí thông mình của Garlock còn chưa nhận ra ông là ai thì là chuyện không bình thường rồi.
Garlock nói: ―Cũng không phải là biết hết, nhưng bạn lữ của hai người bạn tôi có vài phần phong thái của ngài.‖
Ốc luân gật đầu, ―Thông minh, nhưng mà lúc trước lão cũng chưa kịp *** ng đến Á Lai, nếu không khẳng định cậu ta sẽ là học trò có tiền đồ nhất của lão.‖ Không đợi Garlock tiếp lời lão đã oán thầm, ―Đều là mang thai cả, mà hai học trò của lão đứa thì nôn đến muốn nôn ra mật, đứa thì mật lên một khúc, sao phi thú nhân của nhà cậu không bị gì cả vậy? Đây không phải là ức hiếp người khác sao!‖
Garlock vui đùa nói: ―Bởi vì em ấy không phả i học trò của ngài.‖ ―Wow, cũng biết nói đùa cơ đấy, lão nói rồi thú nhân khi có con sẽ thay đổi mà.‖ Ốc Luân lại lắc đầu, nói: ―Nhưng cậu vẫn không thể làm thành chủ, cậu biết vì sao không?‖ Rồi tự mình trả lời: ―Bởi vì bề ngoài cậu có vẻ lãnh tâm vô cùng, nhưng kỳ thật bên trong lại quá mức chính khí, lúc trước cậu thấy thành chủ thu nhận Hải Đăng thì cực kỳ không vừa mắt đúng không? Lão biết không phải chỉ vì Á Lai, chủ yếu là cậu thấy Hải Đăng quá mức ti bỉ thôi, nhưng người mình nên sử dụng không phải chỉ một loại người thôi không phải sao?‖ Vẫn không cho người khác nói, tiếp tục nói: ―Mà cậu cũng rất biết phân công tư, cũng không nhân cơ hội này thay Á Lai giáo huấn tên kia, chỉ nhân lúc kẻ kia sắp chết thì đánh gã một trận thôi.‖ Tiếp tục nói: ―Nói nhiều với cậu như vậy, chắc cậu cũng không cách nào chấp nhận hết, lão đây đang muốn nhắc nhở cậu sau này đừng chỉ chọn người chính nghĩa ngay thẳng, nếu cậu không nghĩ ra thì hãy hỏi Á Lai, đứa nhỏ tâm tư linh hoạt kia chắc sẽ hiểu được đó, haizz, sao lại không phảilà học sinh của lão chứ? Thật tiếc quá đi mất.‖
Lão cứ nói liên tục cho hết giờ luôn, Garlock vừa định mở miệng thì bị nghẹn lại.
Ốc Luân lấ y ra mấy cuốn sách nói: ―Này, giờ tôi không viết sách yêu đương gì nữa, thật ra nội dung bảo vệ sức khỏe thai phu cũng thú vị lắm, cho cậu và Á Lai một cuốn nè!‖
Garlock còn chưa kịp nói cám ơn, người trước mắt đã trốn ra từ cửa sổ, nhanh chóng biến mất không thấy bóng.
Ốc Luân mới đi đã đi tìm Barret.
Barret nịnh nọt vội vã mời đại sư ngồi, bưng trà, rót nước, đấm chân.
Ốc Luân sung sướng uống trà nói: ―Được rồi, giữ sức để lấy lòng Julian của cậu đi, những thứ tôi nói cậu chuẩn bị xong cả rồi chứ?‖
Barret cười ngây ngô gật đầu, gã nói phiền não của mình cho Đào Đức, Đào Đức nói cho thành chủ, thành chủ thấy chuyện đỉnh Allen cũng đã giải quyết nên Ốc Luân cũng xem như đã về hưu, thế là sai lão đi giúp Barret.
Ngay lúc Barret biết được người trước mắt là ai thì thiếu điều là đứng lên ôm đại sư xoay hai vòng, tiếp theo lại viết thư cho Garlock để cùng phối hợp.
Trong phòng ngủ ấm áp,
Á Lai đang đọ c chuyện xưa cho hai đứa nhỏ, thật ra giờ ngủ đã sớm qua, nhưng không biết vì sao hai đứa nhỏ đều ngủ không được, Garlock không có nhà nên y cũng bị mất ngủ theo.
Lật đến trang tiếp theo,
Lục thế đại nhân thấy trên giấy có mộtcon sói nhìn giống đại ngu ngốc, liền lấy dĩa ăn nhỏ chọt hai cái lên giấy.
Tiểu Lôi Mạn ngăn bé lại: ―Giấy là làm từ thân cây, trân trọng giấy chính là kính trọng cây, chính là bảo vệ thiên nhiên.‖
Lục thế đại nhân chớp hai mắt khinh khỉnh, nhưng vẫn quyết định không chọt nữa, không thể thua tiểu ngu ngốc được, mình cũng rất hiểu biết mà.
Julian vào cửa nói: ―Các vị nên nghỉ ngơi rồi.‖
Tiểu Lôi Mạn vô cùng muốn ngủ chung với thầy mình, nhưng giờ thì không được, nghe lời xuống giường về phòng mình, khi thầy giữ mình lại thì lễ phép từ chối.
L ục thế đại nhân cũng đi ra ngoài chuẩn bị về phòng mình, nhưng mà bé đã biết tiểu ngu ngốc này là ai, cho nên muốn tìm biện pháp nào đó để trước khi ngủ hành hạ cháu của đại ngu ngốc một hồi.
Ti ểu Lôi Mạn nhìn em trai vẫn luôn đi theo mình, hỏi: ―Em sợ tối nên không muốn ngủ một mình sao? Được rồi, dù sao chúng ta đều là thú nhân, cùng nhau ngủ cũng không sao.‖
Lục thế đại nhân ngẫm lại, cùng ngủ thì cùng ngủ, mệt rồi, chuyện hành hạ để sau đi, tiểu ngu ngốc kia, dám không nghe lời thì liền đánh anh đó!
Julian không ngời hai đứa nhỏ sẽ ngủ chung, cho nên chuẩn bị giường cho Lôi Mạn không quá lớn.
Tiểu Lôi Mạn kéo tay chú Julian nói: ―Không sao đâu, ngủ thôi mà, không cần phiền ngài chuẩn bị cho con một lần nữa đâu.‖
Thật sự là quá ngoan, Julian nhịn không được sờ sờ mặt thằng bé.
Ti ểu Lôi Mạn nói: ―Con đã đấp ứng với chú Barret rằng khi chú ấy không có mặt ở đây phải chăm sóc cho ngài.‖ Ghi nhớ lời căn dặn của chú Barret là mỗi khi nói chuyện với chú Julian ba câu phải nhắc đến chú Barret một lần.
L ục thế đại nhân đã sớm chiếm được vị trí thoải mái nhất trên giường của người ta, sau đó hai mắt khinh bỉ nhìn một lớn một nhỏ đang nói chuyện ngoài cửa, nói: ―Còn không lại đây ngủ!‖
sS ử quan Ngư tộc: Lục thế đại nhân lần đầu tiên cùng người đồng giường cộng chẩm……? ……! Không đúng, không đúng, mình đang nghĩ cái gì vậy, đều là trẻ con, trẻ nhỏ thuần khiết…..
Tiểu Lôi Mạn bảo chú Julian yên tâm đi, sau đó lại gật đầu với người Ngư tộc, xong hết rồi mới đi vào chăm sóc cho em trai ngủ.
Đứa nhỏ nghe lời lại hiểu chuyện như vậy khiến nhóm người lớn tâm mềm như bún.
Á Lai vẫn ngủ không được, trong lòng nghĩ Barret sao còn chưa có tin gì hết vậy? Bình lặng trước sóng dữ sao? Chắc là có người khác cho cậu ấy ý kiến rồi.
Julian l ại càng mất ngủ, bị người lớn nhắc tới Barret thì không sao, nhưng tiểu Lôi Mạn đáng yêu vừa nói thì anh lại nhịn không được suy nghĩ lung tung, hơn nữa đều là những chuyện có liên quan đến Barret.
Bu ổi sáng tỉnh lại, Lục thế đại nhân ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm tiểu ngu ngốc, là thú nhân trên đất liền nha, có chỗ nào khác mình đâu? Bề ngoài cũng không khác lắm nha?
Bé kéo quầ n ngủ của mình nhìn thoáng qua, sau đó giơ tay tụt quần Lôi Mạn, bởi vì bé cảm thấy thú nhân đất liền không khác gì so với thú nhân Ngư tộc, nên bé muốn nhìn những chố không thấy được xem có gì khác không.
Ai có thể dạy cho Lôi Mạn khi bị bạn nhỏ còn nhỏ tuổi hơn mình phi lễ phải có phản ứng gì không?
―Giống nhau.‖ Lục thế đại nhân khẳng định nói.
Tiểu Lôi Mạn có chút cả giận nói: ―Đây là hành vi không lễ phép!‖
Lục thế đại nhân lập tức kéo quần mình xuống, ―Cho anh xem lại này!‖
Lúc ăn sang Á Lai cứ cảm thấy là lạ, hai đứa nhỏ không phải hôm qua vẫn tốt sao, sao hôm nay Lôi Mạn lại trốn tránh Lục thế đại nhân vậy?
Garlock bấtcông chất vấn Lục thế đại nhân: ―Không phải nhóc ăn hiếp cháu ta chứ?‖
Lục thế đại nhân vô cùng thành thật lắc đầu. Tiểu Lôi Mạn giải thích dùm em trai: ―Không có, là một hiểu lầm nhỏ thôi, con giải thích cho Dylan rồi.‖
Á Lai hỏi: ―Giải thích cái gì?‖
Điều này làm cho tiểu Lôi Mạn thẹn thùng không biết giải thích sao.
L ục thế đại nhân ngẫm lại, người ta cũng đã nói giúp mình rồi, vậy mình cũng phải nói giúp người ta, chớp hai mắt khinh khỉnh nói: ―Thứ nho nhỏ của thú nhân đều giống nhau cả.‖
Mọi người:……
Cho nên, Lục thế đại nhân bị Garlock cách ly.
L ục thế đại nhân giận, mình có làm gì sai đâu, mình cũng đâu có nói gì sai, ăn hiếp ta đây chỉ có một mình phải không, phải không, ta cũng học tên to xác kia bỏ nhà đi cho các người xem!
Julian đau đầu, Á Lai và tiểu Lôi Mạ n bị Garlock lôi đi chơi mất, Garlock cố ý để Lục thế đại nhân ở nhà xem như trừng phạt, cả sự tình anh cũng biết ngọn nguồn, thật ra Lục thế đại nhân cũng chỉ là trẻ nhỏ không biết gì, với lại đối với đứa bé nhỏ như vậy cái hiểu cái không giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể nói Garlock vô cùng để ý Lôi Mạn, cuối cùng ngay cả Á Lai cũng không thể nói giúp cho Lục thế đại nhân.
Nhìn Lục thế đại nhân đang bận rộn thu xếp một đống đồ lớn, bởi vì được tôi tớ của lục thế đại nhân nhờ vả nên anh hỏi: ―Lục thế địa nhân, ngài muốn làm gì vậy?‖
L ục thế đại nhân khiêng túi nhỏ lên: ―To xác nói, vì gã bỏ nhà đi mới gặp được tâm can bảo bối của mình, ta đây cũng bỏ nhà đi tìm tâm can bảo bối của ta, ta không thèm chơi cùng bọn đại ngu ngốc nữa!‖
Tâm can bảo bối? Đây chính là cách xưng hô mình không thể chấp nhận nhất! Bởi vì lỗ tai mình từ nhỏ đến lớn đều bị người nhà tra tấn bằng từ đó.
Biết mình cũng bị Barret gọi bằng từ này, Julian cảm thấy mình có một loại cảm xúc mất bình tĩnh kỳ quái, mình đã là phi thú nhân gần bốn mươi đó!
Barret, thằng nhóc hư đốn này, còn không mau cút về cho tôi!
Khi đang chơi đùa ở bờ biển thì tiểu Lôi Mạn cảm thấy không yên lòng hỏi thầy mình: ―Dylan sẽ không sao chứ, emấy cũng không cố ý mà, nhưng sao chú Garlock vẫn giận vậy.‖ Bình thường chú Garlock rất tốt với trẻ con, nhưng đối xử với Dylan thật sự nghiêm khắc.
Á Lai cười nói: ―Mâu thuẫ n của chú Garlock con và Lục thế đại nhân không phải chuyện ngày một ngày hai, không sao đâu, con chỉ cần luôn nhớ rằng, bất kì người nào dù vô tâm hay cố ý dám gây bất lợi hoặc thất lễ với con, chú Garlock tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó.‖ Hải vương đại nhân không nỡ nghiêm khắc với con mình nên ngài thỉnh cầu Garlock hãy nghiêm khắc với bé để bé có thể sửa đổi tính cách cao ngạo của mình.
Tâm trạng tiểu Lôi Mạn bây giờ rất rối rắm, bé đáng lẽ nên vui vẻ vì được chú Garlock và thầy bảo vệ, nhưng bé vẫn rất lo lắng cho em trai Dylan bé nhỏ của mình.
Nhưng mà chú Garlock lại có mâu thuẫ n với Dylan nha, sau này phải sống chung với nhau mà, được rồi, vì giảm bớt gánh nặng cho thầy, mình phải cố gắng sống chung thật tốt với Dylan để em ấy không chọc cho chú Garlock giận là được, mình sắp có thêm một đứa em nữa nha, a a a a.
Garlock mang theo Á Lai và Lôi Mạ n lại đây cũng không phải đơn thuần chơi đùa hoặc là trừng phạt lục thế đại nhân, y còn muốn nghênh đón vị khách đặc biệt của nhân ngư đảo đến, vốn là muốn tạo cho Julian một niềm vui bất ngờ, giờ thì xem ra không cần thiết phải vậy.
Bởi vì Julian và Lục thế đại nhân đang ‗bỏ nhà ra đi‘ cùng trốn đến đây.
Hai bên còn chưa nói xong, đã thấ y một đợt sóng lớn ập đến, một đội nhân ngư hung dũng xuất hiện, đội người ai cũng đội mũ trùm tiêu sa, toàn bộ xếp đội hình đứng trên một đội rùa biến lớn như con thuyền lớn lướt sóng đi đến (gió to quá T^T). Cẩn thận nhìn lại, khoan, ở giữa có con gì đó, khí thế nghiêm nghị, hổ sao?!
―Ngao……‖, một tiếng hổ hầm chấn động trời đất!
Phi thú nhân bên cạnh hình như sợ có người không nghe thấy được nên dùng ốc loa khuếch trương giọng mình hưng phấn hô lớn: ―Cục cưng Julian ơi, tông phụ với á phụ đến giúp con nè, còn có mấy vị từ khi con còn bé đã xem con là bảo bối nữa nè, Barret là một thú nhân rất có chí. . . .‖
Julian như bị sét đánh ngang tai!
―Julian!‖
―Julian!‖
……
M ột đám người Ngư tộc ăn mặc kì quái nhìn có vẻ đều hơn bảy mươi sau khi hô khẩu hiệu thì khí thế ngất trời lên bờ, sau đó lại tranh nhau bu quanh Julian ân cần hỏi thăm đủ điều.
Á Lai cảm thấy, chỉ cần có mấy vị trưởng bối này ở đây, dù Julian có bao nhiêu tuổi rồi thì cũng sẽ bị xem là một hòn ngọc quí giá cần được bảo hộ. Lại nhíu lại mắt, không phải là Barret mời họ tới chứ? Hay là chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Á phụ của Julian kéo tay con trai yêu nói: ―Đứa nhỏ này, có người theo đuổi tốt như vậy cũng không nó với bọn ta một tiếng.‖ Tự nhiên làm ông bỏ mất nhiều cơ hội xem chuyện hay như vậy.
Lão hổ biến thành người cũng nói: ―Mà không đúng, nếu nói về bối phận thì Barret và chúng ta cũng là họ hàng, không thể xem là người ngoài được, nhìn quân phục mới của bọn cha đi, là Barret tài trợ đó, rất phong cách phải không!‖
M ột người thân khác cũng nói, nhìn đồng phục mới, huy hiệu mới nè, không từ nào có thể diễn tả được sự hài lòng, tất cả người thân của Julian đều bị Barret mua chuộc hết.
Á Lai mím môi, lợi dụng gia trưởng gây áp lực sao, thật ra thì hành động này rất bỉ ổi, nhưng rất hữu hiệu.
Tông phụ của Julian vốn không phải ngư tộc nên rất khó khăn trong việc đi lại trên biển, hơn nữa cũng có vài Ngư tộc lớn tuổi không tiện đi lại đường dài, cho nên Ngư tộc cũng có phong tục thuần dưỡng rùa biển lớn, nhưng vì cần bằng sinh thái nên được khống chế rất chặt chẽ, phải là người rất có tiền có người làm mới có thể có được một đội ngũ rùa biển lớn như vậy.
Barret bỏ cả vốn gốc ra luôn đó!
Khi an bài xong hết nhóm thân thích rất huyên náo về phòng nghỉ ngơi xong, Julian mới lấy lí do phải đi làm việc để trốn Á Lai, anh càng nghĩ càng tức, nhóc con kia dám lén lút làm mấy chuyện như thế này!
Á Lai thừ a dịp không người chú ý xoay người nhỏ giọng nói với tiểu Lôi Mạn: ―Có phải Barret muốn con thay cậu ấy nói tốt với chú Julian, sau đó là cho con làm hoa đồng trong hôn lễ của cậu ấy không?‖ Xem tình huống thì chắc vậy rồi
Bị thầy phát hiện, tiểu Lôi Mạn đành thừa nhận, bé cũng rất vui vì mình có thể làm hoa đồng nha.
Á Lai mím chặ t môi, Barret làm thật tốt hết mọi khâu chuẩn bị, lợi hại, nhưng kiểu này cũng không khác nửa ép buộc rồi, mà cách này rất đúng với phi thú nhân như Julian.
Julian v ừa ngồi không được bao lâu, người hầu đã cúi thấp người xin được quấy rầy, xin chỉ thị nói: ―Quản gia đại nhân, tông phụ và á phụ ngài cho mời ngài đến.‖
Đợi Julian đi vào phòng khách đang tranh cãi ầm ĩ, thì thấy cái tên nhóc Barret đã lâu chưa gặp đang phát quần áo, mỗi người hai thứ.
Barret nhìn thấy người ngoài cửa thì lại tăng thêm khí thế , cố ý làm như không phát hiện, lấy ra một bộ quần áo thuyết minh: ―Nếu thần minh phù hộ Julian chấp nhận con, mọi người sẽ mặc bộ này nha.‖ Trên áo có in hình chibi một gấu nhỏ và một nhân ngư nhỏ giữa một trái tim.
Barret lại trầm trọng thở dài nói, ―Con biết con còn nhiều thếu sót, nếu Julian có ý khác thì cũng mong mọi người hãy mặc bộ này, coi như là thương hại con đi.‖
Trên áo vẫn in hình chibi gấu nhỏ và nhân ngư nhỏ, nhưng lần này nhân ngư nhỏ lại tuyệt tình quay đi, gấu nhỏ quỳ gối khóc, trái tim bị nứt làm đôi.
Có nhiều phi thú nhân ở đây ra vẻ tiếc hận, toàn thể đều tỏ vẻ thương tiếc vị thú nhân cuồng dại và ngây thơ này.
Julian xoay người bước đi, cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì, tóm lại không muốn ở lại phòng này.
Barret nhịn xuống không đuổi theo, cười khổ ngồi xuống, chiếc áo trong tay bị siết đến đến tạo ra nếp gấp, mấy vị trưởng bối nhìn thấy vậy càng thêm đau lòng.
Á phụ của Julian tháo khăn trùm đầu xuống chùi mũi, nói khẽ với bạn lữ mình: ―Tên nhóc này còn hơn cả anh năm xưa, dáng vẻ si tình lại ngốc nghếch này khiến người nhìn thật khó cầm lòng.‖
Tông phụ Julian cũng nhịn không được tán thưởng, Barret không hổ là do mình tự tay mình chân truyền, quả thật còn hơn mình năm đó luôn.
Nhóm người thân của Julian lại tỏ vẻ khích lệ vỗ vai Barret tỏ vẽ ủng hộ, vẫn sẽ phối hợp với cậu mà.
Julian nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn không dừng lại vẫn rời đi.
Đại hội thân cận diễn ra đúng hạn, phải nói là ngay ngày hôm sau khi người thân của Julian tới, đây cũng là Barret tính toán hết cả rồi.
Đại hộichính thức bắt đầu, mở màn là không ít tiết mục rất phấn khích.
Đầu tiên là hợp ca biển cả của Ngư tộc, có thể nói là một bài ca tuyệt mỹ của đảo nhân ngư, say đắm là thấm lòng.
Sau khi Á Lai bừ ng tỉnh từ cảnh mộng do tiếng ca của nhân ngư tạo ra, thì thấy tình cảnh trước mắt là trận ‗đối ca‘ theo phong tục địa phương, tiến ca dồn dập, liên tiếp, không dứt bên tau, hơn nữa không quan tâm là hát hay hay dở, mọi người đều tận lực vỗ tay cổ vũ, kết quả là: đủ loại gào khóc thảm thiết được trình diễn.
Garlock thấy vẻ mặt Á Lai có vẻ không được tốt lắm, lo lắng hỏi: ―Mệt à? Có muốn về nghỉ rước không?‖
Á Lai lắc đầu, ―Không, cảnh tượng trướ c mắt không giống với tưởng tượng của em lắm.‖ Với lại còn chờ Barret lên sân khấu nữa mà, cũng không biết người nọ luyện tập ra sao rồi?
Chuy ện Barret theo đuổi Julian giờ là chuyện ai cũng biết rồi, cõ lẽ trong đại hội thân cận này ít ra cũng sẽ có một đôi như vậy thành đôi nhỉ, cho nên mọi người đều có vẻ là đang chờ xem trò hay, bởi nhân ngư tộc đã xa với đất liền nhiều năm như vậy sao có thể vừa lên đất liền đã chịu lấy một thú nhân đất liền được.
Th ật sự là vừa nhắc thì thấy ngay, Barret từ tấm rèm làm từ vỏ sò lớn đi ra, đứng đối diện chỗ Julian, mang phụ kiện Á Lai thiết kế riêng cho gã tạo một cảm giác vương tử.
Nhưng mà, giây tiếp theo khiến người ta mở rộng tầm mắt, đó chính là âm nhạc mang phong cách rock:
Sao lại mê đắm em, anh đang tự hỏi chính mình, hây!
Anh có thể buông tha mọi thứ, nhưng không thể rời khỏi em, ú!
Em không chỉ xinh đẹp, em còn đáng yêu đến tâm can!
Ấu ye, Julian, Julian của anh!
Em lạnh nhạt với anh, khiến anh không biết phải làm sao!
Khi chúng ta gặp nhau, con tim cô đơn được cứu rỗi!
Em khiến anh bùng cháy hết mình, Tình yêu của anh không che dấu, tình yêu vĩnh hằng của anh!
Muốn mang em trốn đi, đi khắp các thành trấn xa xôi,
Muốn mang em trốn đi, đi làm con người hạnh phúc nhất!
……
Ti ếng ca mới lạ kích thích lòng người của Barret còn chưa kết thúc, mọi người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, tiếng thét chói tay vang vọng khắp nơi, Ngư tộc không chỉ giỏi hát, còn giỏi nhảy múa, không khí nhanh chóng sôi động hẳn lên.
V ốn thú nhân còn có chút ngại, nhưng Barret hội trưởng cũng đã không biết xấu hổ hát tình ca rồi nên mọi người lớn mật hẳn lên, dù sao hôm nay có dọa người đến đâu cũng còn lâu mới bằng Barret hội trưởng đại nhân.
Kết quả mọi người đều ồn ào nhao nhao vây quanh Barret và Julian.
Lúc này Barret càng làm sôi nổi, xem đi, Á Lai không hỗ là Á Lai, đến soạn nhạc cũng làm được!
Julain thân bạc thế nhược, chỉ có thể đỏ mặt bị người đẩy về phía Barret..
Garlock l ại đen mặt, hỏi người trong lòng đang mín môi cười vì đạt được mục đích: ―Sao anh chưa bao giờ thấy một mặt cuồng dã như vậy của em hả? Ca từ lạ vậy!‖ Á Lai cũng chưa bao giờ viết cho mình mấy thứ như vậy đó.
Á Lai câm nín, chỉ hy vọng bài hát mình viết lại thành thế này vị nhạc sĩ kia trăm ngàn lần đừng xuyên đến thế giới này, bằng không thì dù thế nào anh ta cũng cầm Guitar đập mình, âm điệu cùng ca từ sau khi đổi một loại ngôn ngữ cũng rất khó áp dụng được, cuối cùng thì là đượcbao nhiêu hay bấy nhiêu, cũng không trách được khi Garlock nói ca từ kì lạ.
Bên cạnh hai người lớn,
Tiểu Lôi Mạn hai tay cầm lắc đồng lắc theo âm nhạc, thấy em trai vẫn cứ nhìn mình, liền chia cho bé một cái.
Hai th ằng bé một lớn một nhỏ cùng nhau lắc lắccái mông nhỏ và lắc đồng, đáng yêu đến khiến đám người lớn xung quanh chảy nước miếng ròng ròng, nếu không biết rõ thân phận chân chính của hai vị đại nhân nhỏ này có thể đã sớm muốn cướp ôm về nhà mình.
Á Lai thấ y bầu không khí trước mắt thật vui vẻ khiến y cũng rất vui, nhưng cũng không kéo Garlock cùng tham gia, với lại thân thể của mình giờ cũng không tiện, kỳ thật y cũng biết Garlock không thích náo nhiệt, nhưng lại thích đứng không xa nhìn mọi người náo nhiệt, có một vài người nguyện ý đứng vui vẻ một mình.
Trong bầu không khí sung sướng như vậy, Garlock chỉ biết có Á Lai bên mình là đủ rồi, thật hạnh phúc.