Tài xế chở hai người đi, đến một studio ảnh áo cưới phong cách Châu Âu, tòa studio này sang quý cấp bậc cao cùng với tràn đầy dị quốc phong tình, nổi tiếng trên toàn thành phố A. Tài xế nghĩ nếu mà đưa bọn họ đến studio ảnh bình thường chắc sẽ bị người xua đuổi, thế là liền chở bọn họ đến studio ảnh phong cách Châu Âu này.
Nhắc tới studio ảnh phong cách Châu Âu này không hổ là có danh tiếng lớn, tiểu thư tiếp khách vừa thấy hai nam nhân cầm tay nhau vào cư nhiên không một chút kinh ngạc, gọi người chuyên môn phụ trách chụp ảnh áo cưới đồng tính nghênh đón.
Người phụ trách kia đang định mở miệng chuẩn bị giới thiệt hàng loạt lễ phục nam nam của studio cô cho bọn họ, lại bị Ngô Nông trực tiếp cắt dứt: “Cái gì đều đừng nói nữa, tôi tới nơi này của các cô chính là xem trọng trang phục của các cô, trước dẫn chúng tôi đi chọn lễ phục đi!” Người phụ trách vừa thấy Ngô vịt con sảng khoái như thế, lập tức mặt mày hớn hở mang theo bọn họ đến lễ phục kiểu nam. Không quản studio nào cũng đều như vậy, số lượng lễ phục kiểu nữ muốn vượt xa kiểu nam, cho dù tòa studio này quy mô lớn như vậy, lễ phục kiểu nam cũng bất quá chỉ có một trăm thước vuông thôi, chung quanh bày ra hai ba trăm bộ lễ phục kiểu nam, cũng đủ bọn họ chọn lựa.
Ngô Nông thấy cô dẫn bọn hắn đến lễ phục kiểu nam, sửng sốt nửa ngày: “Tiểu thư, sao cô dẫn chúng tôi đến gian lễ phục nam a, tôi muốn lễ phục nữ! Là cái loại váy đó!”
Người phụ trách nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ trong lòng tiểu cá tử nam nhân thật đúng là nặng miệng, lại có dị trang phích! Cô vội vàng nói thật có lỗi rồi mang hai người chạy tới lễ phục nữ, kia hai trăm thước vuông bày gần ngàn bộ áo cưới kiểu nữ thật sự là làm ánh mắt Ngô Nông trợn lên. Cuối cùng vẫn là ủy thác cho người phụ trách kia tìm một bộ váy phong cách Châu Âu lộ sau lưng tay áo bồng bồng, bởi vì không phải áo cưới, cho nên coi như là ăn mặc lên sân khấu
Nhưng nếu như Tử Vi mặc bộ này lên sân khấu mà nói, không có bạn trai đứng bên cạnh là không được , Ngô Nông vừa muốn người phụ trách đi chọn lễ phục kiểu nam cho bọn hắn, yêu cầu là lễ phục nam hợp với lễ phục kiểu nữ phong cách Châu Âu kia.
Người phụ trách nhìn xem lễ phục kiểu nữ 1m75 thích hợp trong tay kia, nhìn nhìn lại Sở Giang Đông thân cao 1m8 cùng Ngô Nông thân cao 1m7, cũng không có hiểu rõ rốt cuộc là hai người bọn họ ai mặc nữ trang, thế là rõ ràng đi tìm hai bộ nam trang giống nhau như đúc chính là số đo bất đồng đưa đến trước mặt bọn họ.
Ngô Nông cùng Sở Giang Đông cũng không có kịp xem, gọi người phụ trách hỗ trợ đem quần áo đóng gói mang đi.
“A? Mang đi?” Phải nói lễ phục trong studio còn chưa có từng mang ra bên ngoài, người phụ trách nửa ngày không kịp phản ứng trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì.
Nhưng khi Sở Giang Đông lấy ra thẻ tín dụng tìm hai vạn xem như “mua lễ phục”, người phụ trách cũng không hỏi nhiều, mặt mày hớn hở giúp hai người đem ba bộ quần áo này cho vào trong rương, đưa đến trên tay bọn họ.
Thế là hai người cứ như vậy, cầm hai bộ lễ phục kiểu nam một bộ lễ phục kiểu nữ vội vã chạy về trường học.
========
Ở dưới sự hướng dẫn của Elkom, Ngô Nông cùng Sở Giang Đông rất dễ dàng liền tiến vào hậu đài, mà ở nơi đó, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình đang ở trấn an Lý Tử Vi cảm xúc dị thường không ổn định.
“Quần áo đến đây!” Ngô Nông rống to, đem rương quần áo kia đặt ở trước mặt Tử Vi: “Nhanh đi thay đi!”
“Tiểu Nông. . . . . . .” Tử Vi ngẩng đầu thấy hắn mang đến lễ phục cho mình, đôi mắt đều đỏ, cô nhào qua dùng sức bế Ngô Nông một phen: “Cám ơn anh!” Rồi cô mới buông tay ra, hít mũi một cái, ôm váy vội vã chạy tới phòng thay quần áo.
Mà Ngô Nông còn lại là ôm một rương đựng lễ phục kiểu nam chạy tới toilet chuẩn bị thay quần áo ── ở trong đầu Ngô Nông đơn giản đem rất nhiều chuyện đều lý tưởng hóa: Tử Vi là vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, nếu cần bạn trai tự nhiên là hắn, nhưng hắn không nghĩ, lấy cái đầu 1m71 của hắn, đứng ở bên người Tử Vi đi giày cao gót, có bao nhiêu không phối hợp.
“Ô, chỗ này sao lại có hai kiện nam trang?” Ngô Nông gãi gãi đầu, không rõ nam trang trong rương làm sao lại có hai kiện giống nhau như đúc nhưng là số đo lại bất đồng, nhưng là lúc này hắn lại không có thời gian tự hỏi loại chuyện này rồi, trực tiếp cầm lấy một bộ tương đối nhỏ mặc vào người. Ngồi bên Sở Giang Đông nhìn xem bộ khá lớn kia, nhướng mày, cũng bất động thanh sắc theo mặc vào.
Quả nhiên, khi hai người mặc một bộ lễ phục nam phong cách Châu Âu xuất hiện ở trước mắt mọi người, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình Lý Tử Vi cùng Elkom đều không hẹn mà cùng lựa chọn Sở Giang Đông mà không phải Ngô Nông. Dù sao Sở Giang Đông khí chất thiên nga thượng thừa, vóc dáng cũng đủ cao, cùng Lý Tử Vi đứng chung một chỗ cũng coi như xứng; mà Ngô Nông sao, vóc dáng thấp hơn một nửa so với Tử Vi, bộ dạng mặc vào lễ phục Châu Âu cũng giống như là đang đùa nhân vật sắm vai bình thường.
“Tại, tại sao!” Ngô Nông mở to mắt, nhưng bộ dạng này lại cho người ta cảm thấy hắn là tiểu oa nhi mà không phải vương tử. Hắn trơ mắt nhìn mọi người đem Sở Giang Đông kéo đi cùng Tử Vi đứng một chỗ, hình ảnh dị thường xứng đôi này quả thực muốn chọc mù hai mắt Ngô Nông, trong lòng hắn lại là không được tự nhiên, lại là tức giận, nhìn hai người bộ dạng trai tài gái sắc quả thực muốn nổ mạnh.
“Tôi không đồng ý!” Hắn vì Tử Vi không để ý vết thương trên chân chạy lâu như thế, sao có thể ở trước khi lên đài một cước đem hắn đá văng ra! ── đúng, đúng vậy, hắn tuyệt đối là bởi vì chuyện này mới khó chịu, tuyệt đối không phải bởi vì ăn dấm chua của Tử Vi!
Mắt thấy khoảng cách Tử Vi phải lên đài không quá nửa giờ nữa, Ngô Nông lại bỗng nhiên đại náo, mà nguyên nhân cũng là bởi vì hắn không muốn làm cho Sở Giang Đông cùng Tử Vi đi đài, kiên trì yêu cầu mình lên đài.
Mọi người khuyên hắn nửa ngày, nhưng trong tâm Ngô Nông phi thường khó chịu chính là không đồng ý, mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Mọi người cũng không biết Ngô Nông từ trước đến nay tốt bụng làm sao ở chuyện này lại so đo như thế, đối với hắn tương đương không hiểu.
Nhưng người khác không biết Ngô vịt con nghĩ sao, Sở Giang Đông sao có thể không biết? Y để lại câu “Chờ anh khuyên hắn” sau đó liền túm vịt con vào trong gian phòng chỉ có bốn năm thước vuông, trên cửa che đậy, là được một gian mật thất nhỏ.
“Buông tay, túm tôi tới nơi này làm gì!” Ngô Nông dẫn đầu nổi giận lên, giãy ra tay Sở Giang Đông, đen mặt ngồi xuống ghế.
“Vịt con, ghen cũng phải phân trường hợp đi.” Sở Giang Đông cười tủm tỉm cúi xuống, hai tay chống ở trên vai hắn, nhìn chằm chằm vịt con bởi vì tức giận mà xụ mặt.
“Anh mới ghen!” Bỗng chốc đã bị Sở Giang Đông trạc phá tâm tư, Ngô vịt con bởi vì một câu của y mặt liền trở nên đỏ bừng, cánh nhỏ đập a đập liều mạng đẩy y về phía sau: “Tôi chỉ không cao hứng chính mình không công vất vả nửa ngày vẫn không thể lên đài. . . . . . Ngô!”
Đối mặt miệng vịt cứng rắn nạy không ra này, Sở Thiên nga tự nhiên có một bộ phương pháp xử lý làm cho hắn thành thực ── y kéo qua thân mình Ngô Nông, cúi đầu liền hôn đi lên, đầu lưỡi mở khớp hàm gắt gao đóng chặt, một lần một lần liếm đầu lưỡi trốn đông trốn tây của Ngô Nông.
“Cút ngay đi!” Ngô Nông nắm chặt thời cơ đẩy y ra: “Anh cho là dùng mỹ nam kế tôi liền. . . . . Uhm. . . . . . Nói cho anh. . . . . .Uhm!”
Sở Giang Đông biết rõ nếu muốn làm cho Ngô Nông ngoan ngoãn thừa nhận tim của mình, biện pháp tốt nhất chính là hôn a hôn sờ a sờ, thẳng đem hắn hôn đến choáng váng hoa mắt tìm không thấy phương hướng mới tốt, khi đó hắn tự nhiên sẽ nói ra mình rốt cuộc ôm cái ý tưởng gì.
Thế là Sở Giang Đông, con thiên nga đen này ôm vịt con làm cho hắn không thể trốn tránh lòng mình, đối miệng hôn a hôn, hôn a hôn, thẳng hôn hơn mười phút, cuối cùng cũng thuận lợi cạy miệng Ngô vịt con.
“. . . . . .Lúc lên đài không được động thủ động cước với Tử Vi.” Ngô Nông chu miệng, cúi đầu, xem như cuối cùng thỏa hiệp .
Sở Giang Đông lại cố ý cùng hắn làm trái lại, trêu hắn tức giận: “Nếu anh phải bồi em ấy lên đài, tự nhiên không thể cách xa cô 8m đi? Cho dù không ôm eo, cũng phải cầm tay đi?”
“. . . . . .Ôm bả vai còn kém không nhiều lắm.” Tiểu nhân trong lòng Ngô Nông ngồi xổm vẽ vòng tròn, tâm không cam lòng tình không muốn thừa nhận mình là ăn dấm chua của Tử Vi, không muốn thấy cô cùng Sở Giang Đông mặc lễ phục bộ dáng giống như muốn đi kết hôn.
“Ôm bả vai?” Sở Giang Đông phì cười, đưa tay bóp mũi hắn: “Em rốt cuộc nghĩ sao a, lần đầu anh nghe nói đi lên đài biểu diễn còn có thể ôm bả vai, đây không phải là tìm nhóm giám khảo đến trừ điểm sao?” Tuy rằng Sở Giang Đông biết cho dù trừ điểm, Tử Vi đã muốn được tuyển không phải nói bỏ liền bỏ, Sở Giang Đông nói như thế chỉ là muốn xem Ngô Nông còn có thể tìm lý do gì.
Quả nhiên, Ngô Nông lập tức trúng chiêu: “Sở Giang Đông! Anh còn dám nói điều kiện? Tôi đều rộng lượng là không so đo hai ngươi mặc thành như vậy giống như muốn đi kết hôn, anh còn muốn tôi đồng ý hai ngươi tay trong tay? Cẩn thận tôi bóp vỡ đản đản của anh nha!” Ngô Nông thị uy đem năm ngón tay từng ngón từng ngón nắm chặt trước mặt Sở Giang Đông, siết thành một nắm tay: “Tôi chính la không phải nói đùa, tôi thật sự sẽ bóp vỡ đản thiên nga của anh!”
“Phốc. . . . . . đây là uy hiếp của em a?” Sở Giang Đông nghe xong lại một chút cũng không sợ, tương phản còn lập tức liền phì cười ra tiếng: “Vịt con, anh còn tưởng rằng em sẽ nói ra cái gì như ‘ không cho anh lên giường ’, không thể tưởng được em so với anh còn muốn sắc. . . . nói cái gì bóp vỡ đản của anh, anh sợ bàn tay nhỏ bé kia cầm không được a!” Hắn cố ý trêu đùa Ngô Nông, nếu bàn về nói mấy lời không biết xấu hổ này, y da mặt dày cũng không phải là Ngô Nông có thể so sánh được.
Quả nhiên, Ngô Nông bị lời của y tức giận mặt đỏ bừng đỏ bừng, mắt thấy sẽ nhấc chân đá phía dưới của y, Sở Giang Đông chạy nhanh đi qua ôm hắn, hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn lại bắt đầu thế công ôn nhu, chẳng qua nếu hai tay không phải ở trên mông trụi của vịt con sờ qua sờ lại, thì càng có sức thuyết phục : “Còn có a, cái gì kêu ‘mặc còn giống như đi kết hôn’ ? Đồng dạng đều là lễ phục phong cách Châu Âu, cho dù thật sự là đi kết hôn, cũng là hai ta tình lữ trang giống nhau như đúc càng giống một đôi đi?”
“Ai kết hôn với anh a?” Ngô Nông hừ hừ, tự nhận tính tình tốt không so đo. Hắn kéo nơ của Sở Giang Đông đem y kéo đến trước mặt mình, đưa tay véo mặt Sở Giang Đông: “Tóm lại, đôi tay của anh nếu dám đặt vào chỗ không nên đặt. . . . . Hừm hừ, cẩn thận tôi bẻ gãy ‘cổ thiên nga’ của anh!” Hắn nở nụ cười uy hiếp, rồi mới há mồm hung hăng một ngụm cắn đến trên môi Sở Giang Đông.
Sở Giang Đông cũng không sợ hắn, đảo khách thành chủ, ôm Ngô Nông, triền miên hôn đến một khối đi.
Mà nam nhân chìm đắm ở trong tình yêu ngọt ngào, cũng không có phát hiện ngoài cửa khép hờ, đôi mắt thất kinh kia nhìn một màn này.
Tài xế chở hai người đi, đến một studio ảnh áo cưới phong cách Châu Âu, tòa studio này sang quý cấp bậc cao cùng với tràn đầy dị quốc phong tình, nổi tiếng trên toàn thành phố A. Tài xế nghĩ nếu mà đưa bọn họ đến studio ảnh bình thường chắc sẽ bị người xua đuổi, thế là liền chở bọn họ đến studio ảnh phong cách Châu Âu này.
Nhắc tới studio ảnh phong cách Châu Âu này không hổ là có danh tiếng lớn, tiểu thư tiếp khách vừa thấy hai nam nhân cầm tay nhau vào cư nhiên không một chút kinh ngạc, gọi người chuyên môn phụ trách chụp ảnh áo cưới đồng tính nghênh đón.
Người phụ trách kia đang định mở miệng chuẩn bị giới thiệt hàng loạt lễ phục nam nam của studio cô cho bọn họ, lại bị Ngô Nông trực tiếp cắt dứt: “Cái gì đều đừng nói nữa, tôi tới nơi này của các cô chính là xem trọng trang phục của các cô, trước dẫn chúng tôi đi chọn lễ phục đi!” Người phụ trách vừa thấy Ngô vịt con sảng khoái như thế, lập tức mặt mày hớn hở mang theo bọn họ đến lễ phục kiểu nam. Không quản studio nào cũng đều như vậy, số lượng lễ phục kiểu nữ muốn vượt xa kiểu nam, cho dù tòa studio này quy mô lớn như vậy, lễ phục kiểu nam cũng bất quá chỉ có một trăm thước vuông thôi, chung quanh bày ra hai ba trăm bộ lễ phục kiểu nam, cũng đủ bọn họ chọn lựa.
Ngô Nông thấy cô dẫn bọn hắn đến lễ phục kiểu nam, sửng sốt nửa ngày: “Tiểu thư, sao cô dẫn chúng tôi đến gian lễ phục nam a, tôi muốn lễ phục nữ! Là cái loại váy đó!”
Người phụ trách nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ trong lòng tiểu cá tử nam nhân thật đúng là nặng miệng, lại có dị trang phích! Cô vội vàng nói thật có lỗi rồi mang hai người chạy tới lễ phục nữ, kia hai trăm thước vuông bày gần ngàn bộ áo cưới kiểu nữ thật sự là làm ánh mắt Ngô Nông trợn lên. Cuối cùng vẫn là ủy thác cho người phụ trách kia tìm một bộ váy phong cách Châu Âu lộ sau lưng tay áo bồng bồng, bởi vì không phải áo cưới, cho nên coi như là ăn mặc lên sân khấu
Nhưng nếu như Tử Vi mặc bộ này lên sân khấu mà nói, không có bạn trai đứng bên cạnh là không được , Ngô Nông vừa muốn người phụ trách đi chọn lễ phục kiểu nam cho bọn hắn, yêu cầu là lễ phục nam hợp với lễ phục kiểu nữ phong cách Châu Âu kia.
Người phụ trách nhìn xem lễ phục kiểu nữ m thích hợp trong tay kia, nhìn nhìn lại Sở Giang Đông thân cao m cùng Ngô Nông thân cao m, cũng không có hiểu rõ rốt cuộc là hai người bọn họ ai mặc nữ trang, thế là rõ ràng đi tìm hai bộ nam trang giống nhau như đúc chính là số đo bất đồng đưa đến trước mặt bọn họ.
Ngô Nông cùng Sở Giang Đông cũng không có kịp xem, gọi người phụ trách hỗ trợ đem quần áo đóng gói mang đi.
“A? Mang đi?” Phải nói lễ phục trong studio còn chưa có từng mang ra bên ngoài, người phụ trách nửa ngày không kịp phản ứng trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì.
Nhưng khi Sở Giang Đông lấy ra thẻ tín dụng tìm hai vạn xem như “mua lễ phục”, người phụ trách cũng không hỏi nhiều, mặt mày hớn hở giúp hai người đem ba bộ quần áo này cho vào trong rương, đưa đến trên tay bọn họ.
Thế là hai người cứ như vậy, cầm hai bộ lễ phục kiểu nam một bộ lễ phục kiểu nữ vội vã chạy về trường học.
========
Ở dưới sự hướng dẫn của Elkom, Ngô Nông cùng Sở Giang Đông rất dễ dàng liền tiến vào hậu đài, mà ở nơi đó, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình đang ở trấn an Lý Tử Vi cảm xúc dị thường không ổn định.
“Quần áo đến đây!” Ngô Nông rống to, đem rương quần áo kia đặt ở trước mặt Tử Vi: “Nhanh đi thay đi!”
“Tiểu Nông. . . . . . .” Tử Vi ngẩng đầu thấy hắn mang đến lễ phục cho mình, đôi mắt đều đỏ, cô nhào qua dùng sức bế Ngô Nông một phen: “Cám ơn anh!” Rồi cô mới buông tay ra, hít mũi một cái, ôm váy vội vã chạy tới phòng thay quần áo.
Mà Ngô Nông còn lại là ôm một rương đựng lễ phục kiểu nam chạy tới toilet chuẩn bị thay quần áo ── ở trong đầu Ngô Nông đơn giản đem rất nhiều chuyện đều lý tưởng hóa: Tử Vi là vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, nếu cần bạn trai tự nhiên là hắn, nhưng hắn không nghĩ, lấy cái đầu m của hắn, đứng ở bên người Tử Vi đi giày cao gót, có bao nhiêu không phối hợp.
“Ô, chỗ này sao lại có hai kiện nam trang?” Ngô Nông gãi gãi đầu, không rõ nam trang trong rương làm sao lại có hai kiện giống nhau như đúc nhưng là số đo lại bất đồng, nhưng là lúc này hắn lại không có thời gian tự hỏi loại chuyện này rồi, trực tiếp cầm lấy một bộ tương đối nhỏ mặc vào người. Ngồi bên Sở Giang Đông nhìn xem bộ khá lớn kia, nhướng mày, cũng bất động thanh sắc theo mặc vào.
Quả nhiên, khi hai người mặc một bộ lễ phục nam phong cách Châu Âu xuất hiện ở trước mắt mọi người, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình Lý Tử Vi cùng Elkom đều không hẹn mà cùng lựa chọn Sở Giang Đông mà không phải Ngô Nông. Dù sao Sở Giang Đông khí chất thiên nga thượng thừa, vóc dáng cũng đủ cao, cùng Lý Tử Vi đứng chung một chỗ cũng coi như xứng; mà Ngô Nông sao, vóc dáng thấp hơn một nửa so với Tử Vi, bộ dạng mặc vào lễ phục Châu Âu cũng giống như là đang đùa nhân vật sắm vai bình thường.
“Tại, tại sao!” Ngô Nông mở to mắt, nhưng bộ dạng này lại cho người ta cảm thấy hắn là tiểu oa nhi mà không phải vương tử. Hắn trơ mắt nhìn mọi người đem Sở Giang Đông kéo đi cùng Tử Vi đứng một chỗ, hình ảnh dị thường xứng đôi này quả thực muốn chọc mù hai mắt Ngô Nông, trong lòng hắn lại là không được tự nhiên, lại là tức giận, nhìn hai người bộ dạng trai tài gái sắc quả thực muốn nổ mạnh.
“Tôi không đồng ý!” Hắn vì Tử Vi không để ý vết thương trên chân chạy lâu như thế, sao có thể ở trước khi lên đài một cước đem hắn đá văng ra! ── đúng, đúng vậy, hắn tuyệt đối là bởi vì chuyện này mới khó chịu, tuyệt đối không phải bởi vì ăn dấm chua của Tử Vi!
Mắt thấy khoảng cách Tử Vi phải lên đài không quá nửa giờ nữa, Ngô Nông lại bỗng nhiên đại náo, mà nguyên nhân cũng là bởi vì hắn không muốn làm cho Sở Giang Đông cùng Tử Vi đi đài, kiên trì yêu cầu mình lên đài.
Mọi người khuyên hắn nửa ngày, nhưng trong tâm Ngô Nông phi thường khó chịu chính là không đồng ý, mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Mọi người cũng không biết Ngô Nông từ trước đến nay tốt bụng làm sao ở chuyện này lại so đo như thế, đối với hắn tương đương không hiểu.
Nhưng người khác không biết Ngô vịt con nghĩ sao, Sở Giang Đông sao có thể không biết? Y để lại câu “Chờ anh khuyên hắn” sau đó liền túm vịt con vào trong gian phòng chỉ có bốn năm thước vuông, trên cửa che đậy, là được một gian mật thất nhỏ.
“Buông tay, túm tôi tới nơi này làm gì!” Ngô Nông dẫn đầu nổi giận lên, giãy ra tay Sở Giang Đông, đen mặt ngồi xuống ghế.
“Vịt con, ghen cũng phải phân trường hợp đi.” Sở Giang Đông cười tủm tỉm cúi xuống, hai tay chống ở trên vai hắn, nhìn chằm chằm vịt con bởi vì tức giận mà xụ mặt.
“Anh mới ghen!” Bỗng chốc đã bị Sở Giang Đông trạc phá tâm tư, Ngô vịt con bởi vì một câu của y mặt liền trở nên đỏ bừng, cánh nhỏ đập a đập liều mạng đẩy y về phía sau: “Tôi chỉ không cao hứng chính mình không công vất vả nửa ngày vẫn không thể lên đài. . . . . . Ngô!”
Đối mặt miệng vịt cứng rắn nạy không ra này, Sở Thiên nga tự nhiên có một bộ phương pháp xử lý làm cho hắn thành thực ── y kéo qua thân mình Ngô Nông, cúi đầu liền hôn đi lên, đầu lưỡi mở khớp hàm gắt gao đóng chặt, một lần một lần liếm đầu lưỡi trốn đông trốn tây của Ngô Nông.
“Cút ngay đi!” Ngô Nông nắm chặt thời cơ đẩy y ra: “Anh cho là dùng mỹ nam kế tôi liền. . . . . Uhm. . . . . . Nói cho anh. . . . . .Uhm!”
Sở Giang Đông biết rõ nếu muốn làm cho Ngô Nông ngoan ngoãn thừa nhận tim của mình, biện pháp tốt nhất chính là hôn a hôn sờ a sờ, thẳng đem hắn hôn đến choáng váng hoa mắt tìm không thấy phương hướng mới tốt, khi đó hắn tự nhiên sẽ nói ra mình rốt cuộc ôm cái ý tưởng gì.
Thế là Sở Giang Đông, con thiên nga đen này ôm vịt con làm cho hắn không thể trốn tránh lòng mình, đối miệng hôn a hôn, hôn a hôn, thẳng hôn hơn mười phút, cuối cùng cũng thuận lợi cạy miệng Ngô vịt con.
“. . . . . .Lúc lên đài không được động thủ động cước với Tử Vi.” Ngô Nông chu miệng, cúi đầu, xem như cuối cùng thỏa hiệp .
Sở Giang Đông lại cố ý cùng hắn làm trái lại, trêu hắn tức giận: “Nếu anh phải bồi em ấy lên đài, tự nhiên không thể cách xa cô m đi? Cho dù không ôm eo, cũng phải cầm tay đi?”
“. . . . . .Ôm bả vai còn kém không nhiều lắm.” Tiểu nhân trong lòng Ngô Nông ngồi xổm vẽ vòng tròn, tâm không cam lòng tình không muốn thừa nhận mình là ăn dấm chua của Tử Vi, không muốn thấy cô cùng Sở Giang Đông mặc lễ phục bộ dáng giống như muốn đi kết hôn.
“Ôm bả vai?” Sở Giang Đông phì cười, đưa tay bóp mũi hắn: “Em rốt cuộc nghĩ sao a, lần đầu anh nghe nói đi lên đài biểu diễn còn có thể ôm bả vai, đây không phải là tìm nhóm giám khảo đến trừ điểm sao?” Tuy rằng Sở Giang Đông biết cho dù trừ điểm, Tử Vi đã muốn được tuyển không phải nói bỏ liền bỏ, Sở Giang Đông nói như thế chỉ là muốn xem Ngô Nông còn có thể tìm lý do gì.
Quả nhiên, Ngô Nông lập tức trúng chiêu: “Sở Giang Đông! Anh còn dám nói điều kiện? Tôi đều rộng lượng là không so đo hai ngươi mặc thành như vậy giống như muốn đi kết hôn, anh còn muốn tôi đồng ý hai ngươi tay trong tay? Cẩn thận tôi bóp vỡ đản đản của anh nha!” Ngô Nông thị uy đem năm ngón tay từng ngón từng ngón nắm chặt trước mặt Sở Giang Đông, siết thành một nắm tay: “Tôi chính la không phải nói đùa, tôi thật sự sẽ bóp vỡ đản thiên nga của anh!”
“Phốc. . . . . . đây là uy hiếp của em a?” Sở Giang Đông nghe xong lại một chút cũng không sợ, tương phản còn lập tức liền phì cười ra tiếng: “Vịt con, anh còn tưởng rằng em sẽ nói ra cái gì như ‘ không cho anh lên giường ’, không thể tưởng được em so với anh còn muốn sắc. . . . nói cái gì bóp vỡ đản của anh, anh sợ bàn tay nhỏ bé kia cầm không được a!” Hắn cố ý trêu đùa Ngô Nông, nếu bàn về nói mấy lời không biết xấu hổ này, y da mặt dày cũng không phải là Ngô Nông có thể so sánh được.
Quả nhiên, Ngô Nông bị lời của y tức giận mặt đỏ bừng đỏ bừng, mắt thấy sẽ nhấc chân đá phía dưới của y, Sở Giang Đông chạy nhanh đi qua ôm hắn, hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn lại bắt đầu thế công ôn nhu, chẳng qua nếu hai tay không phải ở trên mông trụi của vịt con sờ qua sờ lại, thì càng có sức thuyết phục : “Còn có a, cái gì kêu ‘mặc còn giống như đi kết hôn’ ? Đồng dạng đều là lễ phục phong cách Châu Âu, cho dù thật sự là đi kết hôn, cũng là hai ta tình lữ trang giống nhau như đúc càng giống một đôi đi?”
“Ai kết hôn với anh a?” Ngô Nông hừ hừ, tự nhận tính tình tốt không so đo. Hắn kéo nơ của Sở Giang Đông đem y kéo đến trước mặt mình, đưa tay véo mặt Sở Giang Đông: “Tóm lại, đôi tay của anh nếu dám đặt vào chỗ không nên đặt. . . . . Hừm hừ, cẩn thận tôi bẻ gãy ‘cổ thiên nga’ của anh!” Hắn nở nụ cười uy hiếp, rồi mới há mồm hung hăng một ngụm cắn đến trên môi Sở Giang Đông.
Sở Giang Đông cũng không sợ hắn, đảo khách thành chủ, ôm Ngô Nông, triền miên hôn đến một khối đi.
Mà nam nhân chìm đắm ở trong tình yêu ngọt ngào, cũng không có phát hiện ngoài cửa khép hờ, đôi mắt thất kinh kia nhìn một màn này.