Buổi họp báo thuận lợi tiến hành.
Trên thực tế, ESE mời truyền thông tham dự buổi họp báo này, bọn họ cũng đã liệu trước được những vấn đề lớn mà phóng viên có thể đề cập đến.
Bất quá những ký giả này cũng đều là những kẻ khôn khéo, lão luyện, cũng không trực tiếp viết Vân Tu như thế nào, mà là trước mỗi sự việc viết ra đều là chêm thêm mấy chữ "Nghe nói", "Căn cứ vào lời nhân viên làm việc ở studio tiết lộ". Coi như thật sự mời luật sư ra tay, muốn tìm ra nhược điểm, thì bọn họ cũng có thể lấy cớ mà trốn tránh.
Buổi họp báo phóng viên lần này là do đích thân Phong Cảnh chủ trì. Amanda đỡ Đỗ Vân Tu ngồi xuống bên cạnh.
Suốt buổi họp báo, Phong Cảnh biểu hiện vô cùng khách khí, rất lịch sự cùng phóng viên truyền thông lần này chào hỏi, giọt lệ chí kia từ trước đến nay có vẻ mị hoặc thì lúc này lại giống như mơ hồ mang theo ý cười.
Phong Cảnh vốn là một người cường thế, lại có lập trường riêng, đặc biệt là ở phương diện bảo vệ riêng tư của nghệ sĩ.
Cho nên hắn càng như vậy, phóng viên lại càng cảm thấy hắn mở họp báo lần này, sao có thể chỉ là nói mấy câu làm rõ sự thật, rồi đơn giản bỏ qua cho bọn họ được.
Quả nhiên, lời dạo đầu vừa kết thúc, Phong Cảnh liền cầm một tờ tạp chí lá cải lên.
Mấy ngày gần đây báo chí đưa tin đều không sai biệt lắm. Tuy nhiên phần lớn tin tức đó đều không đúng sự thật, đơn giản là do tưởng tượng trống rỗng của báo chí dựng nên, thêm mắm dặm muối, đem sự việc của nghệ sĩ đùa giỡn luyên thuyên, huống chi hiện tại Đỗ Vân Tu còn là một trong đại bài của ESE, họ lại đem chuyện hắn say rượu gây nên tai nạn giao thông chưa có căn cứ đúng đắn mà đã viết lách bừa bãi, không đúng sự thật, tóm lại, chăm chú chỉ chỉ nhấn mạnh hai chữ "Vân Tu" là đủ rồi.
Truyền thông đang cảm thấy kỳ quái vì sao Phong Cảnh lại nhắc lại việc này.
Ngay sau đó, đội trưởng đội cảnh sát giao thông được Phong Cảnh mời đi ra, đem chuyện tai nạn xe ngày đó, tài xế của chiếc xe tông vào xe Đỗ Vân Tu và cả hậu quả vụ tai nạn giao thông đó, một lần trần thuật lại.
Cả người cảnh sát liền đại biểu cho chính nghĩa, toát lên vẻ uy nghiêm.
Nhất là trong trường hợp này, không giống với những người dẫn chương trình khác khéo léo đưa đẩy, thái độ bọn họ khi trần thuật lại vô cùng có nề nếp, có dẫn chứng rõ ràng.
Những phóng viên đang ngồi phía dưới trong lòng không khỏi có điểm ồ lên .
Không nghĩ tới không ngờ chân tướng sự thật so với những gì báo chí viết mấy ngày qua lại khác biệt lớn đến như vậy, càng không nghĩ đến Phong Cảnh sẽ mời đội trưởng đội cảnh sát giao thông tới làm rõ thật hư.
Bọn họ nhìn Vân Tu đang ngồi bên cạnh.
Lúc này thần sắc Đỗ Vân Tu cũng không tốt lắm, mí mắt rủ xuống, nhìn không rõ biểu tình trong đôi mắt. Thanh niên tuấn mỹ lại gầy yếu như vậy ngồi ở bên cạnh, không nói một lời ủy khuất, cũng không đề cập đến việc hắn có bao nhiêu đau lòng cùng căm hận khi xem qua mấy tờ báo lá cải moi móc chuyện của mình mấy ngày qua, chính là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng toàn thân lại giống như toát lên một cỗ hơi thở u buồn.Một số nữ phóng viên, trước kia cũng chưa từng gặp qua Đỗ Vân Tu, có thể không hề cố kỵ mà tuôn ra một vài tin tức vô căn cứ.
Hiện tại gặp được người thật ngoài đời rồi.
Trước hết nghe Phong Cảnh cay nghiệt nhắc tới mấy tờ báo đưa tin lá cải, rồi sau đó lại làm rõ sự việc ngày đó, không nhịn được sinh ra một tia đau lòng cùng áy náy.
Phong Cảnh thấy phóng viên ở dưới có chút trầm mặc.
Lúc này liền vạch thần cười, ngữ khí vừa chuyển, trở nên sắc bén lên!
"Một số tam lưu tiểu báo* chính là như vậy! Cũng chưa làm rõ thực hư mọi chuyện, đã có thể viết ra những điều vô căn cứ! Khiến cho Vân Tu trải qua lần này vừa bị thương tổn sâu sắc mà ESE cũng bị ảnh hưởng tới!"
(*Ảnh nhắc tới mấy tờ báo lá cải ý mờ.)
"Cho nên, ESE sẽ đem hai gã phóng viên tờ báo kia tố cáo lên pháp viện!"
(**Pháp viện: Viện pháp luật, hay còn gọi là tòa án.)
"Chuyện này ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, ác ý hãm hại, mang tính công kích. Ảnh hưởng tới giới giải trí. Để lấy lại công bằng cho Vân Tu, ESE quyết định không tiếc bất luận là thời gian, hay tinh lực, cũng muốn thỉnh toà án công chính xử lý. Loại sách báo tuyên truyền này, vốn không được đăng tùy tiện xâm phạm tới quyền lợi riêng tư hợp pháp của người khác, nếu không sẽ khiến cho lời đồn truyền xa, ảnh hưởng tới cuộc sống tinh thần của nghệ sĩ. Lần này, ESE sẽ kiên quyết truy cứu trách nhiệm của các tờ báo liên quan tới chuyện này đến cùng. Bởi vậy hậu quả của ngày hôm nay, đều do những tạp chí này tự tìm đến."
Lời nói này lưu loát rõ ràng, thậm chí xen lẫn vài lời uy hiếp, câu từ mạnh mẽ, phủ đầy sắc bén.
Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh câu "Không tiếc bất luận thời gian, hay tinh lực"!
Khiến cho trong lòng toàn bộ phóng viên ở đây đột nhiên run sợ không thôi. (Phải r, đụng tới chồng anh, anh cho chít hết :v)
Sở dĩ lúc trước các nàng dám trắng trợn "Báo đạo*", cũng là bởi vì Amanda không có áp dụng biện pháp mạnh gì với bọn họ, cho nên đám phóng viên đó mới dám liên kết lại tùy tiện viết như vậy.
(*Bạo đạo: đạo có nghĩa là giẫm, ý nói mấy người đó lúc trước trắng trợn dùng scandal đả kích VT không ngừng.)
Với thanh thế của công ty, vừa ra tay lại bức người đến thế, căn bản không cần nghi ngờ tới lập trường cùng thể diện công ty nữa.
Nhưng Phong Cảnh nhân lúc các nàng không hay biết, đã đem hai gã phóng viên kia tố cáo lên tòa án rồi sao?!
Hơn nữa lại không tiếc bất luận thời gian, tinh lực...?
Kỳ thật với mối quan hệ ngầm của người đứng sau ESE, nắm trọn thế lực, cùng với tiền tài.
Phóng viên truyền thông liền hiểu rõ, chiêu này của Phong Cảnh chính là giết gà dọa khỉ!
Có phải hay không, trước khi hai gã phóng viên kia viết nên bài báo xuyên tạc sự thật, vốn không biết đến điều này, cũng căn bản không quan tâm tới.Phong Cảnh chính là là ám chỉ đến mỗi người trong bọn họ đang ngồi ở đây, cũng có thể bất cứ lúc nào giống hai gã phóng viên này đều bị ESE tố cáo lên tòa án!
Quan trọng là:
Thứ nhất, đội trưởng đội cảnh sát giao thông đều đã đứng ra làm chứng cho Vân Tu, sự thật đích xác bị xuyên tạc .
Thứ hai, khiến cho phóng viên bọn họ, căn bản không muốn bị tố cáo lên tòa án! Một khi bị đem lên quan tòa xử lý, nhanh thì mấy tháng, chậm thì một hai năm.
Showbiz có nhiều nghệ sĩ, cũng sẽ có vô số chó săn tin cùng phóng viên giải trí, vì vậy các tòa soạn báo vĩnh viễn đều không có tận lực khai thác sử dụng triệt để năng lực bọn họ. Vạn nhất cảm thấy họ liên luỵ đến tòa soạn, nói không chừng ngay cả bát cơm cũng không có.
Huống chi, một cái nho nhỏ giải trí phóng viên năng lực, làm sao có thể theo ESE như vậy công ty đối kháng...
Các phóng viên quyết định trở về liền "Bình định", lập tức sửa lại thông tin sai xót về vụ tai nạn đó, cấp Vân Tu một cái công đạo! (Mấy chế lật mặt lẹ quá :v)
Dù sao chuyện này mấy ngày nay luôn là chủ đề nóng hổi, vô số người đều mọi lúc chú ý tới để nắm bắt tình hình thông tin, hiện tại tiếp tục tuôn ra chân tướng sự thật bất ngờ khác biệt hoàn toàn với những bài báo trước đó, lại càng thêm náo động.
"Phóng viên tạp chí này, tư chất vốn không đủ, bởi vậy mới có thể viết ra bài báo càng quấy như vậy."
"Mà tôi cũng biết, mọi người cũng thực vất vả, đều muốn tin tức nóng hổi, muốn trực tiếp thu thập tư liệu, dù sao cũng đều bị lão thủ trưởng bức bách... Cho nên, mới nhất thời bị hai gã phóng viên kia lôi kéo viết nên bài báo thế này, quấy nhiễu Vân Tu cùng ESE."
"Bất quá hiện tại chân tướng đã rõ ràng, cho nên cần thỉnh các vị đang ngồi đây trở về liền viết rõ lại thực hư mọi chuyện." Phong Cảnh cười đến thật mê người. Điển hình cho việc đánh một gậy đau... rồi lại dùng kẹo dỗ dành.
"Nhất định, nhất định. Ngày mai liền đem tin tức chân tướng sự việc này đăng lên trang đầu."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng là bị ép đến bước đường cùng. Cũng may Phong tổng hiểu được mà bỏ qua cho, Phong tổng quả nhiên xuất chúng thế này mới có thể giải quyết được chuyện lớn nhỏ trong ESE chứ."
"Tôi đã nói mà, Vân Tu vốn là đại bài của ESE, lại là nghệ sĩ tốt như vậy, như thế nào có thể gây ra chuyện như thế! Chỉ biết Vân Tu ngày càng nổi tiếng! Tôi luôn luôn thực xem trọng cậu ấy."
"..."
Lần này Phong Cảnh đích thân ra tay.
Một đám phóng viên giống như toàn bộ đều quên hết việc bọn họ đưa tin mấy ngày trước, bắt đầu nhiệt liệt hàn huyên.
"Một hồi sẽ có buổi tiệc trà nhỏ, mọi người có thể tiếp tục tham gia rồi trở về." ngón tay Phong Cảnh chạm nhẹ môi, tựa tiếu phi tiếu, cũng không nhiều lời, liếc mắt một cái về phía Amanda.
Cái gọi là tiệc trà.
Trừ bỏ an bài vài món điểm tâm ngọt, cà phê cùng Champagne ra, lại càng phát vài phong lì xì cho mỗi phóng viên, ý tứ gì thì cũng đã rõ.Phóng viên Ở đây đều ngầm hiểu, cười đến ánh mắt cong lên.
*********
Chuyện tai nạn xe lần đó có thể thành công rửa sạch oan uổng.
Nhưng tổ quay phim bên kia lại truyền tới tin tức không mấy tốt —— đạo diễn mãnh mẽ yêu cầu thay người!
Đỗ Vân Tu vừa nghe đến tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là muốn đến studio, Amanda lập tức hắn ngăn lại: " Xương cốt cậu hiện tại còn chưa lành hẳn. Đi thì có ích gì?"
"Quay phim điện ảnh cũng cần lo lắng dự toán*. Chi phí đầu tư cho ngoại cảnh vốn không rẻ, ngủ lại khách sạn, tiền công nhân viên, thước phim dài ngắn, người nào lại không lo lắng tới phí tổn thất?!"
(*Dự toán: số tiền ước tính trước khi quay phim.)
"Đạo diễn, Liễu Nghệ, ngoài tôi ra còn có rất nhiều diễn viên khác, bọn họ ngoài đóng phim ra còn có nhiều kế hoạch khác, tôi sao có thể làm mất thời giờ của người ta. Dù thương thế kia phải cần thời gian một trăm ngày để xương cốt lành, người ta cũng không thể chờ đợi tôi suốt 3 tháng!"
"Cậu cứ nghỉ ngơi tốt, trong số mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn phí tổn thất đó, hãy cứ để cho ESE thay cậu lo liệu!"
Amanda cố ý khuếch trương sự thật.
Hơn nữa lời nói này còn mơ hồ chỉ trích Đỗ Vân Tu ích kỷ, không màng tới sức khỏe bản thân.
Đỗ Vân Tu không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn sâu trong ánh mắt Amanda. Đôi mắt cố gắng khắc chế bình tĩnh như vậy, nhưng ẩn sau sự bình tĩnh đó lại ẩn hiện tia khẩn trương...
Trong tích tắc, Amanda cảm giác được, nội tâm chính mình như muốn bị Đỗ Vân Tu bóc trần, hắn dường như nhìn rõ suy nghĩ trong đầu cô, khiến cho trái tim cô đập liên hồi.
Vẻ mặt cô không khỏi trấn định, tỏ ra tự nhiên, ngữ khí nhu hòa, vừa đấm vừa xoa.
"Phát sinh tai nạn xe ngoài ý muốn như vậy, tôi, ESE và đạo diễn, cũng không muốn thấy. Nhưng đối với chúng ta mà nói, thân thể của cậu mới là quan trọng nhất. Đây cũng là điều mà đạo diễn suy tính, mới ra quyết định gian nan này. Hi vọng Vân Tu cậu có thể hiểu được."
"Nhân khí** cậu cao như vậy, diễn xuất cũng rất tốt. Sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội đóng các bộ phim khác. Vậy sao phải nhất định đi tranh giải thưởng « Người mới ưu tú nhất » năm nay? Sang năm vẫn có cơ hội khác, không phải sao?"
(**May mắn, ở đây nói đến độ nổi tiếng, thành công trong sự nghiệp của Vân Tu.)
Nói xong lời cuối cùng, kỳ thật những lời này mới là những lời thật lòng của Amanda.
Cô không có thâm cừu đại hận gì với Vân Tu. Giữa hai người cũng không có mâu thuẫn không lối thoát. Nhưng vì Chử Phong muốn giải thưởng cho người mới năm nay, lúc này mới nhất thời chọn lựa bước đường này.
Bình tĩnh mà suy xét, Vân Tu dù sao cũng là một trong những thành viên của Legacy, chẳng phải là nghệ sĩ do cô quản lý hay sao?
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Chỉ cần hắn có thể không tranh giải thưởng lần này với Chử Phong, cô cũng không muốn làm loại chuyện thí xe giữ tướng** khó xử thế này.(*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại.)
(**Thí xe giữ tướng: Ý nói ở đây là hi sinh VT để mở rộng sự nghiệp cho CP.)
Amanda thấy Đỗ Vân Tu vẫn yên lặng chưa chịu mở lời, nghĩ đến lời nói vừa rồi cô dùng để trấn trụ Vân Tu.
Trong lòng cô không nhịn được liền nở nụ cười, quả nhiên chỉ là một người mới, đối với vòng luẩn quẩn này còn chưa hiểu rõ, bị lời nói này dọa một cái, cũng chịu thua .
"Tôi đây phải đi đến chỗ đạo diễn một chút..." Amanda đang chuẩn bị nói, cùng đạo diễn hủy hợp đồng, hắn bị thương không cách nào tiếp tục đóng bộ điện ảnh này được.
Đỗ Vân Tu lại mở miệng.
"Không cần một trăm ngày. Nứt xương chỉ cần một tháng là có thể khép lại. Không, phỏng chừng mười lăm ngày thôi cũng có thể lành."
"Cô là người đại diện của tôi. Loại chuyện này, hi vọng cô có thể thảo luận lại với đạo diễn tốt."
"Giải thưởng "Người mới ưu tú nhất" chính là một trong những mục tiêu của tôi. Nhưng tôi cũng không phải vì giải thưởng này mới đóng phim điện ảnh. Ta thích đóng phim, tôi là vì đóng phim mới tiến vào vòng luẩn quẩn này. Kịch bản bộ điện ảnh này tốt lắm..."
Đỗ Vân Tu dần dần ngẩng đầu.
Đôi mắt hắn giống như hồ nước không một mảnh gợn sóng, lại vì vừa mới bị người ta quăng một hòn đá xuống, mà làn nước u tĩnh nhất thời dao động, nhưng hiện tại đã trở lại vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu.
" Kịch bản bộ điện ảnh này tốt lắm, rất có tính thách thức —— tôi không muốn buông bỏ."
Ánh mắt Amanda cùng ánh mắt Đỗ Vân Tu va chạm cùng một chỗ.
Cô có cảm giác tất cả dũng khí vừa rồi của mình nhất thời như sắp bị loại ánh mắt tựa hồ nước u tĩnh mà thâm trầm này cắn nuốt...
Amanda không nhớ mình đã rời đi như thế nào.
Ánh mắt kia của Vân Tu, lại chấp nhất, hoặc giả là nói như đã nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong đầu cô, khiến cô không nhịn được trong lòng thoáng kinh hãi.
Hiện tại giới giải trí, rất lâu rồi chẳng còn nghe thấy lời này "Tôi thích đóng phim, là vì đóng phim mới tiến vào vòng luẩn quẩn này".
Cho dù có, nghe cũng rất không thật.
Nhưng thời điểm đối phương nói ra những lời này.
Cô lại cảm thấy được những lời Vân Tu nói ra lại vô cùng tự nhiên, đó là những lời thật lòng phát ra từ nội tâm... Cho dù cô đã làm việc ở ESE nhiều năm, quá hiểu rõ sự giả tạo của giới giải trí, nháy mắt một cái thậm chí cũng có thể ánh mắt đối diễn*** này của Vân Tu làm cho cảm động.
(***Đối diễn: đối diện diễn xuất, chắc chị tưởng ảnh đang giả vờ, lại còn kinh hoàng đến diễn xuất của ảnh nữa chứ :v .)
**********
Bên ngoài ánh trăng thê lương bao trùm xuống cả không gian.
Hoa và cây cảnh lờ mờ phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cuộc đối thoại vừa rồi như một đầm lầy u ám, không ngừng bao vây lấy cô, từ từ chìm sâu xuống,....
Amanda đi rất nhanh, nhanh đến mức tựa hồ giống như có ai đó đuổi theo cô từ phía sau.
Phía trước là một khu buôn bán lớn, hai bên đường là những sạp hàng cỡ lớn và một số cửa hàng tinh phẩm, ngọn đèn chiếu xuống, thể hiện rõ sự xa xỉ cùng phồn hoa của thành phố.
Amanda nhìn thấy cái bóng của mình phản chiếu trên mặt tủ kính thủy tinh.
Cửa sổ sát đất bóng loáng, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó là người phụ nữ với dung nhan tinh xảo, vẻ mặt tiều tuỵ, nhưng trên trán lại tràn ngập ý niệm không chịu thua.
Được rồi, cô... lăn lộn ở vòng luẩn quẩn này lâu như vậy.
Đến một người mới nho nhỏ như vậy cũng không giải quyết được hay sao, cô cũng sẽ không để bất luận ai ngăn cản kế hoạch này. Nhóm nghệ sĩ, chỉ có thể bị người đại diện nắm ở trên tay.
Amanda lấy điện thoại di động ra.
Thủy tinh phản chiếu hình ảnh của người phụ nữ, đường nét thanh tú, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở. Nàng không còn là tiểu thái điểu** đơn thuần không hiểu mọi chuyện như lúc trước nữa, quy tắc giới giải trí này chính là như thế, thời điểm nên giẫm lên người khác mà bước đi, nhất định không thể mềm lòng.
(**Người mới.)
"Đạo diễn sao? Tôi là Amanda. Được rồi, tôi vừa mới cùng Vân Tu nói chuyện qua. Nhưng lại không có cách nào khác, cậu ấy nói là trọng thương, nói muốn xin ngài nghỉ ngơi ba tháng..."
"Ngài đừng phát hoả!"
"Cậu ấy cũng không phải cố ý khiến cả đoàn phim đợi cậu ấy đâu..."
"Cái gì? Nhất định phải thay người? Thật sự không thể chờ ba tháng sao?"
Đối phương tức giận, dập máy.
Đối với vị đạo diễn này cô còn không hiểu rõ hắn sao, giải quyết như thế cũng đã quá đơn giản rồi, Amanda môi gợi lên một độ cong hoàn hảo.
****************************
Trên thực tế, ESE mời truyền thông tham dự buổi họp báo này, bọn họ cũng đã liệu trước được những vấn đề lớn mà phóng viên có thể đề cập đến.
Bất quá những ký giả này cũng đều là những kẻ khôn khéo, lão luyện, cũng không trực tiếp viết Vân Tu như thế nào, mà là trước mỗi sự việc viết ra đều là chêm thêm mấy chữ "Nghe nói", "Căn cứ vào lời nhân viên làm việc ở studio tiết lộ". Coi như thật sự mời luật sư ra tay, muốn tìm ra nhược điểm, thì bọn họ cũng có thể lấy cớ mà trốn tránh.
Buổi họp báo phóng viên lần này là do đích thân Phong Cảnh chủ trì. Amanda đỡ Đỗ Vân Tu ngồi xuống bên cạnh.
Suốt buổi họp báo, Phong Cảnh biểu hiện vô cùng khách khí, rất lịch sự cùng phóng viên truyền thông lần này chào hỏi, giọt lệ chí kia từ trước đến nay có vẻ mị hoặc thì lúc này lại giống như mơ hồ mang theo ý cười.
Phong Cảnh vốn là một người cường thế, lại có lập trường riêng, đặc biệt là ở phương diện bảo vệ riêng tư của nghệ sĩ.
Cho nên hắn càng như vậy, phóng viên lại càng cảm thấy hắn mở họp báo lần này, sao có thể chỉ là nói mấy câu làm rõ sự thật, rồi đơn giản bỏ qua cho bọn họ được.
Quả nhiên, lời dạo đầu vừa kết thúc, Phong Cảnh liền cầm một tờ tạp chí lá cải lên.
Mấy ngày gần đây báo chí đưa tin đều không sai biệt lắm. Tuy nhiên phần lớn tin tức đó đều không đúng sự thật, đơn giản là do tưởng tượng trống rỗng của báo chí dựng nên, thêm mắm dặm muối, đem sự việc của nghệ sĩ đùa giỡn luyên thuyên, huống chi hiện tại Đỗ Vân Tu còn là một trong đại bài của ESE, họ lại đem chuyện hắn say rượu gây nên tai nạn giao thông chưa có căn cứ đúng đắn mà đã viết lách bừa bãi, không đúng sự thật, tóm lại, chăm chú chỉ chỉ nhấn mạnh hai chữ "Vân Tu" là đủ rồi.
Truyền thông đang cảm thấy kỳ quái vì sao Phong Cảnh lại nhắc lại việc này.
Ngay sau đó, đội trưởng đội cảnh sát giao thông được Phong Cảnh mời đi ra, đem chuyện tai nạn xe ngày đó, tài xế của chiếc xe tông vào xe Đỗ Vân Tu và cả hậu quả vụ tai nạn giao thông đó, một lần trần thuật lại.
Cả người cảnh sát liền đại biểu cho chính nghĩa, toát lên vẻ uy nghiêm.
Nhất là trong trường hợp này, không giống với những người dẫn chương trình khác khéo léo đưa đẩy, thái độ bọn họ khi trần thuật lại vô cùng có nề nếp, có dẫn chứng rõ ràng.
Những phóng viên đang ngồi phía dưới trong lòng không khỏi có điểm ồ lên .
Không nghĩ tới không ngờ chân tướng sự thật so với những gì báo chí viết mấy ngày qua lại khác biệt lớn đến như vậy, càng không nghĩ đến Phong Cảnh sẽ mời đội trưởng đội cảnh sát giao thông tới làm rõ thật hư.
Bọn họ nhìn Vân Tu đang ngồi bên cạnh.
Lúc này thần sắc Đỗ Vân Tu cũng không tốt lắm, mí mắt rủ xuống, nhìn không rõ biểu tình trong đôi mắt. Thanh niên tuấn mỹ lại gầy yếu như vậy ngồi ở bên cạnh, không nói một lời ủy khuất, cũng không đề cập đến việc hắn có bao nhiêu đau lòng cùng căm hận khi xem qua mấy tờ báo lá cải moi móc chuyện của mình mấy ngày qua, chính là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng toàn thân lại giống như toát lên một cỗ hơi thở u buồn.Một số nữ phóng viên, trước kia cũng chưa từng gặp qua Đỗ Vân Tu, có thể không hề cố kỵ mà tuôn ra một vài tin tức vô căn cứ.
Hiện tại gặp được người thật ngoài đời rồi.
Trước hết nghe Phong Cảnh cay nghiệt nhắc tới mấy tờ báo đưa tin lá cải, rồi sau đó lại làm rõ sự việc ngày đó, không nhịn được sinh ra một tia đau lòng cùng áy náy.
Phong Cảnh thấy phóng viên ở dưới có chút trầm mặc.
Lúc này liền vạch thần cười, ngữ khí vừa chuyển, trở nên sắc bén lên!
"Một số tam lưu tiểu báo* chính là như vậy! Cũng chưa làm rõ thực hư mọi chuyện, đã có thể viết ra những điều vô căn cứ! Khiến cho Vân Tu trải qua lần này vừa bị thương tổn sâu sắc mà ESE cũng bị ảnh hưởng tới!"
(*Ảnh nhắc tới mấy tờ báo lá cải ý mờ.)
"Cho nên, ESE sẽ đem hai gã phóng viên tờ báo kia tố cáo lên pháp viện!"
(**Pháp viện: Viện pháp luật, hay còn gọi là tòa án.)
"Chuyện này ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, ác ý hãm hại, mang tính công kích. Ảnh hưởng tới giới giải trí. Để lấy lại công bằng cho Vân Tu, ESE quyết định không tiếc bất luận là thời gian, hay tinh lực, cũng muốn thỉnh toà án công chính xử lý. Loại sách báo tuyên truyền này, vốn không được đăng tùy tiện xâm phạm tới quyền lợi riêng tư hợp pháp của người khác, nếu không sẽ khiến cho lời đồn truyền xa, ảnh hưởng tới cuộc sống tinh thần của nghệ sĩ. Lần này, ESE sẽ kiên quyết truy cứu trách nhiệm của các tờ báo liên quan tới chuyện này đến cùng. Bởi vậy hậu quả của ngày hôm nay, đều do những tạp chí này tự tìm đến."
Lời nói này lưu loát rõ ràng, thậm chí xen lẫn vài lời uy hiếp, câu từ mạnh mẽ, phủ đầy sắc bén.
Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh câu "Không tiếc bất luận thời gian, hay tinh lực"!
Khiến cho trong lòng toàn bộ phóng viên ở đây đột nhiên run sợ không thôi. (Phải r, đụng tới chồng anh, anh cho chít hết :v)
Sở dĩ lúc trước các nàng dám trắng trợn "Báo đạo*", cũng là bởi vì Amanda không có áp dụng biện pháp mạnh gì với bọn họ, cho nên đám phóng viên đó mới dám liên kết lại tùy tiện viết như vậy.
(*Bạo đạo: đạo có nghĩa là giẫm, ý nói mấy người đó lúc trước trắng trợn dùng scandal đả kích VT không ngừng.)
Với thanh thế của công ty, vừa ra tay lại bức người đến thế, căn bản không cần nghi ngờ tới lập trường cùng thể diện công ty nữa.
Nhưng Phong Cảnh nhân lúc các nàng không hay biết, đã đem hai gã phóng viên kia tố cáo lên tòa án rồi sao?!
Hơn nữa lại không tiếc bất luận thời gian, tinh lực...?
Kỳ thật với mối quan hệ ngầm của người đứng sau ESE, nắm trọn thế lực, cùng với tiền tài.
Phóng viên truyền thông liền hiểu rõ, chiêu này của Phong Cảnh chính là giết gà dọa khỉ!
Có phải hay không, trước khi hai gã phóng viên kia viết nên bài báo xuyên tạc sự thật, vốn không biết đến điều này, cũng căn bản không quan tâm tới.Phong Cảnh chính là là ám chỉ đến mỗi người trong bọn họ đang ngồi ở đây, cũng có thể bất cứ lúc nào giống hai gã phóng viên này đều bị ESE tố cáo lên tòa án!
Quan trọng là:
Thứ nhất, đội trưởng đội cảnh sát giao thông đều đã đứng ra làm chứng cho Vân Tu, sự thật đích xác bị xuyên tạc .
Thứ hai, khiến cho phóng viên bọn họ, căn bản không muốn bị tố cáo lên tòa án! Một khi bị đem lên quan tòa xử lý, nhanh thì mấy tháng, chậm thì một hai năm.
Showbiz có nhiều nghệ sĩ, cũng sẽ có vô số chó săn tin cùng phóng viên giải trí, vì vậy các tòa soạn báo vĩnh viễn đều không có tận lực khai thác sử dụng triệt để năng lực bọn họ. Vạn nhất cảm thấy họ liên luỵ đến tòa soạn, nói không chừng ngay cả bát cơm cũng không có.
Huống chi, một cái nho nhỏ giải trí phóng viên năng lực, làm sao có thể theo ESE như vậy công ty đối kháng...
Các phóng viên quyết định trở về liền "Bình định", lập tức sửa lại thông tin sai xót về vụ tai nạn đó, cấp Vân Tu một cái công đạo! (Mấy chế lật mặt lẹ quá :v)
Dù sao chuyện này mấy ngày nay luôn là chủ đề nóng hổi, vô số người đều mọi lúc chú ý tới để nắm bắt tình hình thông tin, hiện tại tiếp tục tuôn ra chân tướng sự thật bất ngờ khác biệt hoàn toàn với những bài báo trước đó, lại càng thêm náo động.
"Phóng viên tạp chí này, tư chất vốn không đủ, bởi vậy mới có thể viết ra bài báo càng quấy như vậy."
"Mà tôi cũng biết, mọi người cũng thực vất vả, đều muốn tin tức nóng hổi, muốn trực tiếp thu thập tư liệu, dù sao cũng đều bị lão thủ trưởng bức bách... Cho nên, mới nhất thời bị hai gã phóng viên kia lôi kéo viết nên bài báo thế này, quấy nhiễu Vân Tu cùng ESE."
"Bất quá hiện tại chân tướng đã rõ ràng, cho nên cần thỉnh các vị đang ngồi đây trở về liền viết rõ lại thực hư mọi chuyện." Phong Cảnh cười đến thật mê người. Điển hình cho việc đánh một gậy đau... rồi lại dùng kẹo dỗ dành.
"Nhất định, nhất định. Ngày mai liền đem tin tức chân tướng sự việc này đăng lên trang đầu."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng là bị ép đến bước đường cùng. Cũng may Phong tổng hiểu được mà bỏ qua cho, Phong tổng quả nhiên xuất chúng thế này mới có thể giải quyết được chuyện lớn nhỏ trong ESE chứ."
"Tôi đã nói mà, Vân Tu vốn là đại bài của ESE, lại là nghệ sĩ tốt như vậy, như thế nào có thể gây ra chuyện như thế! Chỉ biết Vân Tu ngày càng nổi tiếng! Tôi luôn luôn thực xem trọng cậu ấy."
"..."
Lần này Phong Cảnh đích thân ra tay.
Một đám phóng viên giống như toàn bộ đều quên hết việc bọn họ đưa tin mấy ngày trước, bắt đầu nhiệt liệt hàn huyên.
"Một hồi sẽ có buổi tiệc trà nhỏ, mọi người có thể tiếp tục tham gia rồi trở về." ngón tay Phong Cảnh chạm nhẹ môi, tựa tiếu phi tiếu, cũng không nhiều lời, liếc mắt một cái về phía Amanda.
Cái gọi là tiệc trà.
Trừ bỏ an bài vài món điểm tâm ngọt, cà phê cùng Champagne ra, lại càng phát vài phong lì xì cho mỗi phóng viên, ý tứ gì thì cũng đã rõ.Phóng viên Ở đây đều ngầm hiểu, cười đến ánh mắt cong lên.
*********
Chuyện tai nạn xe lần đó có thể thành công rửa sạch oan uổng.
Nhưng tổ quay phim bên kia lại truyền tới tin tức không mấy tốt —— đạo diễn mãnh mẽ yêu cầu thay người!
Đỗ Vân Tu vừa nghe đến tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là muốn đến studio, Amanda lập tức hắn ngăn lại: " Xương cốt cậu hiện tại còn chưa lành hẳn. Đi thì có ích gì?"
"Quay phim điện ảnh cũng cần lo lắng dự toán*. Chi phí đầu tư cho ngoại cảnh vốn không rẻ, ngủ lại khách sạn, tiền công nhân viên, thước phim dài ngắn, người nào lại không lo lắng tới phí tổn thất?!"
(*Dự toán: số tiền ước tính trước khi quay phim.)
"Đạo diễn, Liễu Nghệ, ngoài tôi ra còn có rất nhiều diễn viên khác, bọn họ ngoài đóng phim ra còn có nhiều kế hoạch khác, tôi sao có thể làm mất thời giờ của người ta. Dù thương thế kia phải cần thời gian một trăm ngày để xương cốt lành, người ta cũng không thể chờ đợi tôi suốt 3 tháng!"
"Cậu cứ nghỉ ngơi tốt, trong số mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn phí tổn thất đó, hãy cứ để cho ESE thay cậu lo liệu!"
Amanda cố ý khuếch trương sự thật.
Hơn nữa lời nói này còn mơ hồ chỉ trích Đỗ Vân Tu ích kỷ, không màng tới sức khỏe bản thân.
Đỗ Vân Tu không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn sâu trong ánh mắt Amanda. Đôi mắt cố gắng khắc chế bình tĩnh như vậy, nhưng ẩn sau sự bình tĩnh đó lại ẩn hiện tia khẩn trương...
Trong tích tắc, Amanda cảm giác được, nội tâm chính mình như muốn bị Đỗ Vân Tu bóc trần, hắn dường như nhìn rõ suy nghĩ trong đầu cô, khiến cho trái tim cô đập liên hồi.
Vẻ mặt cô không khỏi trấn định, tỏ ra tự nhiên, ngữ khí nhu hòa, vừa đấm vừa xoa.
"Phát sinh tai nạn xe ngoài ý muốn như vậy, tôi, ESE và đạo diễn, cũng không muốn thấy. Nhưng đối với chúng ta mà nói, thân thể của cậu mới là quan trọng nhất. Đây cũng là điều mà đạo diễn suy tính, mới ra quyết định gian nan này. Hi vọng Vân Tu cậu có thể hiểu được."
"Nhân khí** cậu cao như vậy, diễn xuất cũng rất tốt. Sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội đóng các bộ phim khác. Vậy sao phải nhất định đi tranh giải thưởng « Người mới ưu tú nhất » năm nay? Sang năm vẫn có cơ hội khác, không phải sao?"
(**May mắn, ở đây nói đến độ nổi tiếng, thành công trong sự nghiệp của Vân Tu.)
Nói xong lời cuối cùng, kỳ thật những lời này mới là những lời thật lòng của Amanda.
Cô không có thâm cừu đại hận gì với Vân Tu. Giữa hai người cũng không có mâu thuẫn không lối thoát. Nhưng vì Chử Phong muốn giải thưởng cho người mới năm nay, lúc này mới nhất thời chọn lựa bước đường này.
Bình tĩnh mà suy xét, Vân Tu dù sao cũng là một trong những thành viên của Legacy, chẳng phải là nghệ sĩ do cô quản lý hay sao?
Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Chỉ cần hắn có thể không tranh giải thưởng lần này với Chử Phong, cô cũng không muốn làm loại chuyện thí xe giữ tướng** khó xử thế này.(*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại.)
(**Thí xe giữ tướng: Ý nói ở đây là hi sinh VT để mở rộng sự nghiệp cho CP.)
Amanda thấy Đỗ Vân Tu vẫn yên lặng chưa chịu mở lời, nghĩ đến lời nói vừa rồi cô dùng để trấn trụ Vân Tu.
Trong lòng cô không nhịn được liền nở nụ cười, quả nhiên chỉ là một người mới, đối với vòng luẩn quẩn này còn chưa hiểu rõ, bị lời nói này dọa một cái, cũng chịu thua .
"Tôi đây phải đi đến chỗ đạo diễn một chút..." Amanda đang chuẩn bị nói, cùng đạo diễn hủy hợp đồng, hắn bị thương không cách nào tiếp tục đóng bộ điện ảnh này được.
Đỗ Vân Tu lại mở miệng.
"Không cần một trăm ngày. Nứt xương chỉ cần một tháng là có thể khép lại. Không, phỏng chừng mười lăm ngày thôi cũng có thể lành."
"Cô là người đại diện của tôi. Loại chuyện này, hi vọng cô có thể thảo luận lại với đạo diễn tốt."
"Giải thưởng "Người mới ưu tú nhất" chính là một trong những mục tiêu của tôi. Nhưng tôi cũng không phải vì giải thưởng này mới đóng phim điện ảnh. Ta thích đóng phim, tôi là vì đóng phim mới tiến vào vòng luẩn quẩn này. Kịch bản bộ điện ảnh này tốt lắm..."
Đỗ Vân Tu dần dần ngẩng đầu.
Đôi mắt hắn giống như hồ nước không một mảnh gợn sóng, lại vì vừa mới bị người ta quăng một hòn đá xuống, mà làn nước u tĩnh nhất thời dao động, nhưng hiện tại đã trở lại vẻ bình tĩnh như lúc ban đầu.
" Kịch bản bộ điện ảnh này tốt lắm, rất có tính thách thức —— tôi không muốn buông bỏ."
Ánh mắt Amanda cùng ánh mắt Đỗ Vân Tu va chạm cùng một chỗ.
Cô có cảm giác tất cả dũng khí vừa rồi của mình nhất thời như sắp bị loại ánh mắt tựa hồ nước u tĩnh mà thâm trầm này cắn nuốt...
Amanda không nhớ mình đã rời đi như thế nào.
Ánh mắt kia của Vân Tu, lại chấp nhất, hoặc giả là nói như đã nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong đầu cô, khiến cô không nhịn được trong lòng thoáng kinh hãi.
Hiện tại giới giải trí, rất lâu rồi chẳng còn nghe thấy lời này "Tôi thích đóng phim, là vì đóng phim mới tiến vào vòng luẩn quẩn này".
Cho dù có, nghe cũng rất không thật.
Nhưng thời điểm đối phương nói ra những lời này.
Cô lại cảm thấy được những lời Vân Tu nói ra lại vô cùng tự nhiên, đó là những lời thật lòng phát ra từ nội tâm... Cho dù cô đã làm việc ở ESE nhiều năm, quá hiểu rõ sự giả tạo của giới giải trí, nháy mắt một cái thậm chí cũng có thể ánh mắt đối diễn*** này của Vân Tu làm cho cảm động.
(***Đối diễn: đối diện diễn xuất, chắc chị tưởng ảnh đang giả vờ, lại còn kinh hoàng đến diễn xuất của ảnh nữa chứ :v .)
**********
Bên ngoài ánh trăng thê lương bao trùm xuống cả không gian.
Hoa và cây cảnh lờ mờ phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cuộc đối thoại vừa rồi như một đầm lầy u ám, không ngừng bao vây lấy cô, từ từ chìm sâu xuống,....
Amanda đi rất nhanh, nhanh đến mức tựa hồ giống như có ai đó đuổi theo cô từ phía sau.
Phía trước là một khu buôn bán lớn, hai bên đường là những sạp hàng cỡ lớn và một số cửa hàng tinh phẩm, ngọn đèn chiếu xuống, thể hiện rõ sự xa xỉ cùng phồn hoa của thành phố.
Amanda nhìn thấy cái bóng của mình phản chiếu trên mặt tủ kính thủy tinh.
Cửa sổ sát đất bóng loáng, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó là người phụ nữ với dung nhan tinh xảo, vẻ mặt tiều tuỵ, nhưng trên trán lại tràn ngập ý niệm không chịu thua.
Được rồi, cô... lăn lộn ở vòng luẩn quẩn này lâu như vậy.
Đến một người mới nho nhỏ như vậy cũng không giải quyết được hay sao, cô cũng sẽ không để bất luận ai ngăn cản kế hoạch này. Nhóm nghệ sĩ, chỉ có thể bị người đại diện nắm ở trên tay.
Amanda lấy điện thoại di động ra.
Thủy tinh phản chiếu hình ảnh của người phụ nữ, đường nét thanh tú, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở. Nàng không còn là tiểu thái điểu** đơn thuần không hiểu mọi chuyện như lúc trước nữa, quy tắc giới giải trí này chính là như thế, thời điểm nên giẫm lên người khác mà bước đi, nhất định không thể mềm lòng.
(**Người mới.)
"Đạo diễn sao? Tôi là Amanda. Được rồi, tôi vừa mới cùng Vân Tu nói chuyện qua. Nhưng lại không có cách nào khác, cậu ấy nói là trọng thương, nói muốn xin ngài nghỉ ngơi ba tháng..."
"Ngài đừng phát hoả!"
"Cậu ấy cũng không phải cố ý khiến cả đoàn phim đợi cậu ấy đâu..."
"Cái gì? Nhất định phải thay người? Thật sự không thể chờ ba tháng sao?"
Đối phương tức giận, dập máy.
Đối với vị đạo diễn này cô còn không hiểu rõ hắn sao, giải quyết như thế cũng đã quá đơn giản rồi, Amanda môi gợi lên một độ cong hoàn hảo.
****************************