EDIT: Nắng Diệp Ân
**************************
Hollywood. Thử vai trong bộ ohim của đạo diễn nước ngoài.
Điều này có ý nghĩa gì?
Dù là ngôi sao nổi tiếng trong nước thế nào cũng nhất định không bỏ qua cơ hội này!
Bởi vì từ một ngôi sao nổi tiếng vọt lên thành siêu sao quốc tế, tuy rằng chỉ là thay đổi cách xưng hô, nhưng lại mang đến biến hóa lớn! Vô luận là thân phận, giá trị con người, hay là người xem.
Tại kiếp trước, Đỗ Vân Tu cùng lắm chỉ được đề tên trong danh sách trao giải Kim Bách.
Việc thử vai trong phim của đạo diễn nước ngoài, với kinh tế eo hẹp của công ty hắn vốn không thể an bài, hắn cho tới bây giờ đều không dám nghĩ tới...
Mà hiện tại, theo như lời Phong Cảnh nói, hắn quả thực cảm thấy vui không kể siết! Gần như là cảm giác hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến hắn vô cùng kinh hỉ!
Suốt buổi lễ chúc mừng, khuôn mặt Đỗ Vân Tu rạng rỡ, không kiềm được ý cười.
Vô luận những người khác nói thế nào, chúc cái gì, Đỗ Vân Tu cũng luôn cười gật đầu không ngừng, cảm giác cao hứng của hắn cũng ảnh hưởng phần nào tới truyền thông và nhân viên trong đoàn phim, mọi người không khỏi vui vẻ, cảm thấy Đỗ Vân Tu người này tuy rằng bình thường không thích chủ động bắt chuyện với người khác, nhưng dù sao con người hắn cũng không tệ lắm.
Chỉ có Phó Tử Hãn.
Cho dù trên mặt không lộ vẻ không vui, nhưng lại tỏ ra lãnh đạm đối với Đỗ Vân Tu.
"Một câu của Phong Cảnh, khiến cho cậu cao hứng đến thế sao? Dù sao cũng là casting phim của đạo diễn nước ngoài, thật sự là chúc mừng nha."
Một câu mang ý chúc mừng mà thôi, lại không có bao nhiêu thành ý.
Bất quá Đỗ Vân Tu đang chìm trong vui sướng nên không nhận ra sự thay đổi thái độ của đối phương.
"Người kia là Lâm Huyên? Đối phương không phải là diễn viên quốc tế sao? Đối với cậu thật tốt."
"Chúng tôi... Ngày đó chúng tôi cũng chỉ gặp qua một lần ở buổi Party." Tuy rằng trước kia quen biết Lâm Huyên, nhưng hiện tại không thể nói ra chân tướng sự thật.
"Ha ha, Lâm Huyên quả thật là một người xinh đẹp. Coi như cậu có ý định muốn theo đuổi cô ấy đi nữa thì cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì." Phó Tử Hãn tựa tiếu phi tiếu trêu chọc.
Ngay lúc Đỗ Vân Tu sắp lắc đầu cười, nói không có khả năng.
Phó Tử Hãn lại chêm thêm một câu: "Bất quá, bạn bè của tôi có quen biết cô ấy, nghe nói tâm cơ của cô ấy rất sâu. Bây giờ còn qua lại với một ông chủ giàu có người Pháp... Đương nhiên, một người phụ nữ muốn leo lên được vị trí như ngày hôm nay, không có tâm cơ, không có trả giá, là không có khả năng."
Khuôn mặt Đỗ Vân Tu lạnh lùng, buột miệng nói ra.
"Cô ấy có tâm cơ hay không, có trả giá hay không, không tới phiên cậu ở đây đánh giá."Bởi vì không do dự, nên giọng nói mang vài phần lãnh ý.
Phó Tử Hãn giật mình .
Quả thật lời nói này giống như chậu nước lạnh không chút do dự hất thẳng lên mặt hắn, không lưu một đường lui, khiến hắn không còn mặt mũi.
Phó Tử Hãn hắn làm sao lại gặp phải tình huống khó xử như vậy!
Đôi mắt Phó Tử Hãn híp lại, phảng phất một tia sắc bén xẹt qua.
Bộ dạng ra vẻ cao quý, tỏ ra ta đây của hắn cũng là do một phần di truyền từ Phó lão gia!
Phó Tử Hãn thẳng tắp nhìn Đỗ Vân Tu một, hai giây rồi mới áp xuống lửa giận trong lòng, xoay người rời đi.
Lời này của Đỗ Vân Tu nói ra, sau đó mới cảm thấy mình có phần thất thố.
Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc kia của Phó Tử Hãn, hắn lại càng cảm thấy áy náy. Loại áy náy này, lại mơ hồ hàm chứa sợ hãi... Giống như, giống như chưa từng gặp qua một Phó Tử Hãn như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Đối phương là thái tử của Vương Miện Vinh Quang.
Thân thế hiển hách, tự tin lại khéo léo, là một người trẻ tuổi, bốc đồng, vẻ kiệt ngạo mang theo độc đáo riêng, cũng không khiến người khác cảm thấy phản cảm.
Đôi mắt hắn màu hổ phách, tiếng phổ thông cũng nói không tốt, bị một số Anti fan đem câu "Thiếu gia giàu có, chơi phiếu, lời nói còn không rõ ràng" làm lý do phản đối hắn, nhưng đồng thời đó cũng là nét đặc biệt độc nhất vô nhị của hắn trong mắt fan hâm mộ!
Phó Tử Hãn cũng không cố ý tự cao tự đại.
Bởi vậy nói hắn dễ bị lợi dụng là không sai, không ít nghệ sĩ đều lấy việc bắt chuyện với hắn để cầu vinh.
Đối phương khó khăn lắm mới có thể kéo gần khoảng cách với mình.
Thậm chí còn là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa vừa vặn mới cứu hắn không lâu, hắn lại dùng ngữ khí này để nói chuyện với đối phương.
Thấy thế nào cũng là không nên...
Nhưng người Phó Tử Hãn cố tình bới móc chính là Lâm Huyên.
Đám đàn ông có một qui định bất thành văn. Có lẽ ở sau lưng đàm luận về nam nhân khác có vẻ không đủ quang minh lỗi lạc, nhưng phụ nữ lại không giống vậy. Nhất là phụ nữ trong giới giải trí. Người nào cũng biết bước vào vòng lẩn quẩn này, giữ được trong sạch có bao nhiêu khó.
Nhưng là Lâm Huyên lại không giống vậy.
Nếu như là bạn bè của hắn, lại càng không được bình luận như vậy về Lâm Huyên. Bất kể là làm trò trước mặt hắn, hay là sau lưng hắn.
Nhìn thấy bóng lưng Phó Tử Hãn từ từ khuất dần.
Đột nhiên Đỗ Vân Tu cảm thấy đáy lòng mơ hồ mất mát... Cảm giác mất mát bao trùm lấy hắn, ngay cả tin casting vừa rồi cũng không thể khiến hắn cảm thấy khá hơn.
Có lẽ như vậy mới là tốt.
Đỗ Vân tu cười khổ, nâng ly uống một ngụm rượu. Rượu lan khắp khoang miệng, thế nhưng lại không có mùi hương cam* thanh thuần như trước, ngược lại mang theo chút chua sót.(*Mình tra gg, đích xác là rượu hương cam nha, điển hình như rượu Grand Marnier chẳng hạn,...)
Hắn từ lúc bắt đầu vốn không xứng đứng ngang hàng cùng đối phương.
Luận về thân phận hay bối cảnh của Phó Tử Hãn, đều là đứng trên ngọn vinh quang, là người khó khăn lắm mới kiếm được trong vạn người. Mà hắn, đơn giản chỉ là một ngôi sao, có thể tìm được vô số người như vậy trong giới giải trí.
Địa vị vốn không ngang hàng.
Một bên nói chuyện vốn không cần kiêng sợ đủ điều, mà bên kia nếu nói sai, đầu tiên chính là lo lắng, xem mình có đắc tội với thế lực chống sau lưng đối phương hay không...
Có lẽ chính vì nhận ra sự bất bình đẳng này.
Cho nên... Hắn ngay từ đầu đã không ôm hi vọng gì.
*********
Sau lần đó.
Phó Tử Hãn không còn mấy khi chủ động bắt chuyện với Đỗ Vân Tu nữa.
Đỗ Vân Tu không phải không nghĩ tới tìm cơ hội nói rõ với Phó Tử Hãn, nhưng không có nghĩa là hắn xin lỗi về việc đó. Về việc Lâm Huyên, hắn không cần xin lỗi.
Cho dù đụng Phó Tử Hãn, mỗi lần lời đến miệng, nhìn thấy ánh mắt đối phương vẫn như trước, hiên ngang cùng nhân viên khác nói chuyện, tựa hồ là bộ dạng không muốn hòa dịu chút nào. Đỗ Vân Tu cũng bỏ quên.
Phó Tử Hãn vốn tự phụ.
Hắn đã đắc tội đối phương... Cần gì phải giải thích nhiều làm gì, có lẽ dù giải thích thế nào thì người ta vốn chỉ xem thường mình, cho rằng mình nịnh bợ. Địa vị đối phương cao như vậy, thiếu đi hắn thì đã là gì đâu.
Đáy lòng cứ việc tràn ngập tiếc nuối.
Nhưng đối với vai diễn trong phim của đạo diễn người Pháp – Luc Rohmer, Đỗ Vân Tu vẫn không quên chuẩn bị.
Thông thường đạo diễn nước ngoài đến Trung Quốc chọn diễn viên.
Hoặc là cần một gương mặt mang vẻ đẹp Đông Phương chỉ để phối hợp diễn, hoặc là nhìn trúng võ thuật phương Đông, muốn vận dụng để tăng hấp dẫn cho bộ phim.
Luc Rohmer cũng không ngoại lệ.
Bộ phim 《Hoàng gia mạo hiểm 》này chính là một bộ ohim hành động lớn. Quỷ thần sống lại, người thủ hộ* Đông Phương thần bí trong lúc vô ý giành được bảo tàng...
(*Người trông nom và gìn giữ chùa chiền, thần điện,...v.v....)
Nam nữ diễn viên tự nhiên là được đặt trong hoàn cảnh thám hiểm đầy gian truân rồi từ từ nảy sinh tình cảm .
Mà vai diễn của Đỗ Vân Tu chính là một người thủ hộ Đông Phương trầm mặc, nội liễm, một thân xuất thần nhập hóa công phu Trung Quốc, thêm cây roi dài màu đen, ước chừng ba thước lại càng tô thêm cho vẻ ngoài nhân vật.
Mở đầu phim còn có một màn.
Cổ tay Đỗ Vân Tu vung lên, roi đen sắc bén phá không mà tới, giống như rắn uốn lượn trên không trung, quấn vài vòng quanh eo nữ chính đang từ trên cao té xuống, sau đó vừa thu trở về, nữ chính liền nằm trọn trong lòng ngực Đỗ Vân Tu.Đỗ Vân Tu cẩn thận ôm lấy nữ chính.
Sau đó đôi mắt đen láy biểu trưng của người phương Đông, mang theo ý vị, đẹp tựa bức tranh thủy mặc của hắn nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc của nữ chính —— Một hồi gặp gỡ bất ngờ từ hai con người đến từ hai đất nước khác nhau.
Mặc dù cảm tình chưa sâu, nhưng lại đủ để dấy lên cảm xúc trong lòng nam nhân Đông Phương.
Mà cũng là vị đạo diễn người Pháp kia muốn tăng thêm...động tác này trong phần diễn của nam nhân Đông phương, hoàn toàn phù hợp với vẻ phong tình mơ màng của nữ nhân Tây phương đối với nam nhân Đông phương trước đó.
Cho dù ngày sau được chỉ đạo động tác rõ ràng hay bên hậu kì có chỉnh sửa thế nào.
Mấy ngày nay Đỗ Vân Tu vẫn quyết định tăng cường chuẩn bị, cho dù là cái thùng rỗng, ít nhất cũng muốn làm đến giống khuôn, giống dạng.
Hắn tìm riêng một huấn luyện viên võ thuật, dạy mấy chiêu công phu sử dụng roi. Nhưng dù sao những thứ này không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, tuy rằng trải qua đặc huấn, dần dần có chút tư thế, nhưng cũng chưa thể khống chế roi tốt, có khi thực hiện không đúng cách, ngược lại hung hăng vung trúng lên người Đỗ Vân Tu, tạo thành một vệt roi đỏ thẫm!
Ngày đó phỏng vấn, Lâm Huyên cũng có mặt.
Cô đứng đó, nhàn nhã dùng tiếng Pháp tán gẫu với đạo diễn. Đỗ Vân Tu không biết cuộc sống mấy năm nay Lâm Huyên trải qua như thế nào, nhưng có vẻ quan hệ giữa cô và đạo diễn Luc cũng không tệ lắm.
Thấy Đỗ Vân Tu tiến tới, Lâm Huyên mỉm cười.
Tươi cười như vậy, khiến cho cơn sóng trong lòng Đỗ Vân Tu chậm rãi bình ổn. Ngay cả sự khẩn trương khi lần đầu tiên được đóng phim ở nước ngoài cũng đột nhiên tan biến.
Đóng phim ở nước ngoài so với trong nước cũng không có gì khác nhau.
Chỉ là nhân viên trong các đoàn phim nước ngoài lại có phần cẩn thận, tỉ mỉ hơn, ánh sáng, máy quay, các thiết bị máy móc đều là hàng cao cấp. Cho dù Đỗ Vân Tu ở trong nước từng đóng mấy bộ phim bậc trung hay cao cấp đến đâu, cũng không thể không cảm thán, có lẽ là bởi vì liên quan tới vấn đề tài chính, cũng có thể là về kỹ thuật, dù sao thì khuyết điểm của các bộ phim trong nước là không có các trang thiết bị cao cấp như ở nước ngoài.
Dưới bàn tay của nhà tạo hình, vẻ ngoài của Đỗ Vân Tu dần dần thay đổi.
Vì để tạo ra cảm giác thần bí của người phương Đông, nhà tạo hình làm cho làn da hắn vàng hơn, đeo thêm một cái khăn trùm đầu màu đen, tóc mái hơi dài, tinh tế rũ xuống, khuôn mặt lộ ra lúm đồng tiền, tựa hạt châu tinh xảo đính trên khuôn mặt anh tuấn.
Phục sức trên người phần lớn được làm từ vật liệu nặng, mang lại vẻ thô cuồng, cường ngạo. Đỗ Vân Tu không có thân hình xốc vác như Tạ Di và Chử Phong, chống đỡ không nổi loại quần áo thế này. Nhìn qua không có vẻ thoăn thoắt như chim diều* uy mãnh cho được.
(*Loài chim bay sống ở châu Âu, châu Á, Tây Bắc Phi. Thích ăn chuột đồng, các loại động vật có xương sống cỡ nhỏ và côn trùng, có kích thước gần giống với chim ưng.)
Nhưng thời điểm chụp hình quảng cáo phim.
Đỗ Vân Tu đã bộc lộ được khí chất ra ngoài —— qua ánh mắt của hắn.
Lông mi dài mà dày, nổi bật vẻ ngoài đặc biệt của người phương Đông qua đôi mắt màu đen độc đáo, giống như gra-phit, chớp động tia bình tĩnh và cơ trí, ẩn hiện vẻ nổi liễm sâu trong đôi mắt.
Ở studio, Đỗ Vân Tu không có nhiều lời nói.
Ngoại trừ trợ lívà phiên dịch viên tiếng Pháp ở ESE mà Phong Cảnh đặt biệt cử đi cùng, đối với những người khác, Đỗ Vân Tu cũng chỉ gật đầu, sau đó liền trầm mặc.
Không có nhiều thêm một câu.
Mơ hồ lộ ra khí chất thần bí.
Đúng cảm giác mà đạo diễn người Pháp muốn tìm!
Quả nhiên sau khi đóng một đoạn trong phim, có thể thấy hiệu quả phi thường tốt. Lâm Huyên lại cùng Luc thoải mái nói chuyện với nhau một chút.
Đỗ Vân Tu cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hắn kiếp trước không phải không biết tiếng anh, nhưng ngoại trừ cái đó thì không biết nhiều ngôn ngữ khác, tiếng Pháp lại càng dốt đặc cán mai. Nhưng hiện tại... Thế nhưng hắn lại tựa hồ có thể loáng thoáng nghe ra được đoạn đối thoại bằng tiếng Pháp giữa Lâm Huyên và Luc.
"Cám ơn cô, Isabella, cô có thể tiến cử được diễn viên tốt như vậy! Khí chất trên người cậu ta thực đặc biệt, mang theo ý nhị phương Đông, tôi thật thích!"
"Đó là đương nhiên, đối với Luc, cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không tiến cử người không phù hợp cho ngài. Nhân khí của Derek ở trong nước vô cùng cao, còn lấy được giải "Người mới ưu tú" mỗi năm một lần trong lễ trao giải Kim Bách."
"A, phải không? Theo như lời cô nói thì lúc bộ điện ảnh được công chiếu, cậu ấy có thể mang lại càng nhiều lợi nhuận phòng vé cho tôi sao? Ha ha."
"Đó là đương nhiên. Ngài không cần khinh thường thị trường điện ảnh Á Châu bên này."
...
Loại cảm giác mông lung này.
Khi thì nghe hiểu được Lâm huyên cùng Luc nói gì. Khi thì lại giống như có một ánh mắt xanh thẳm mê người của nam nhân, phảng phất tựa biển khơi, dùng ngữ điệu mềm mại, dạy cho mình từng từ đơn tiếng Pháp tao nhã...
Không, đây không phải là mình...
Cho tới bây giờ đều không có người nào dạy mình tiếng Pháp cả...
Đó là.
Đỗ Vân Tu đầu đau muốn nứt, cơ hồ cảm thấy trời đất xoay chuyển. Hắn đang muốn ôm đầu...
"Vân Tu, Vân Tu, cậu không sao chứ?" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Huyên. Như là đột nhiên bị người khác đánh thức từ trong mộng, tử hư ảo về với hiện tại.
Đỗ Vân Tu tập trung nhìn.
Lâm Huyên đưa ánh mắt lo lắng nhìn, Luc đứng bên cạnh cũng hướng ánh mắt nghi hoặc về phía hắn.
"Tôi không sao. Tôi chỉ là.." Đỗ Vân Tu miễn cưỡng thoáng tươi cười.
"Derek chỉ là đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mà thôi." Lâm Huyên tao nhã hướng Luc cười, "Ngài nhất định phải chọn Derek đấy!"
"Đối với những người phụ nữ phương Đông xinh đẹp, tôi chưa bao giờ thất hứa với họ cả." Luc nâng cổ tay Lâm Huyên, lãng mạn đặt một nụ hôn nhẹ lên đó...
Nhưng mà, trước đó vài ngày.
Khi Đỗ Vân Tu còn chưa nhận được lời mời của Luc , ngược lại ở ESE nghe được cuộc đối thoại giữa Lệ Tiêu và một cô gái trẻ xinh đẹp động lòng người, vừa mới ký hợp đồng với ESE.
"Không phải không tìm em! Mà là mấy ngày nay thật sự bề bộn nhiều việc, giữa trưa ngày hôm qua mới vừa ăn cơm cùng đạo diễn Luc xong."
"Luc? Luc Rohmer? Là đạo diễn nổi tiếng người Pháp kia sao?" Cô gái trẻ "Oa" một tiếng thật to, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng sùng bái.
"Đúng vậy, chính là ông ta." Lệ Tiêu nhún vai, tỏ ra không để ý, "Anh hai không nên cho tôi diễn bộ phim này, nói là cái gì mà người thủ hộ Đông Phương. Tôi xem qua kịch bản, vô cùng nhảm nhí. Nhưng nghe nói cuộn phim này, mục tiêu là hướng tới Hollywood, đến lúc đó còn có thể tranh thủ tiến quân ra nước ngoài."
********************
**************************
Hollywood. Thử vai trong bộ ohim của đạo diễn nước ngoài.
Điều này có ý nghĩa gì?
Dù là ngôi sao nổi tiếng trong nước thế nào cũng nhất định không bỏ qua cơ hội này!
Bởi vì từ một ngôi sao nổi tiếng vọt lên thành siêu sao quốc tế, tuy rằng chỉ là thay đổi cách xưng hô, nhưng lại mang đến biến hóa lớn! Vô luận là thân phận, giá trị con người, hay là người xem.
Tại kiếp trước, Đỗ Vân Tu cùng lắm chỉ được đề tên trong danh sách trao giải Kim Bách.
Việc thử vai trong phim của đạo diễn nước ngoài, với kinh tế eo hẹp của công ty hắn vốn không thể an bài, hắn cho tới bây giờ đều không dám nghĩ tới...
Mà hiện tại, theo như lời Phong Cảnh nói, hắn quả thực cảm thấy vui không kể siết! Gần như là cảm giác hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến hắn vô cùng kinh hỉ!
Suốt buổi lễ chúc mừng, khuôn mặt Đỗ Vân Tu rạng rỡ, không kiềm được ý cười.
Vô luận những người khác nói thế nào, chúc cái gì, Đỗ Vân Tu cũng luôn cười gật đầu không ngừng, cảm giác cao hứng của hắn cũng ảnh hưởng phần nào tới truyền thông và nhân viên trong đoàn phim, mọi người không khỏi vui vẻ, cảm thấy Đỗ Vân Tu người này tuy rằng bình thường không thích chủ động bắt chuyện với người khác, nhưng dù sao con người hắn cũng không tệ lắm.
Chỉ có Phó Tử Hãn.
Cho dù trên mặt không lộ vẻ không vui, nhưng lại tỏ ra lãnh đạm đối với Đỗ Vân Tu.
"Một câu của Phong Cảnh, khiến cho cậu cao hứng đến thế sao? Dù sao cũng là casting phim của đạo diễn nước ngoài, thật sự là chúc mừng nha."
Một câu mang ý chúc mừng mà thôi, lại không có bao nhiêu thành ý.
Bất quá Đỗ Vân Tu đang chìm trong vui sướng nên không nhận ra sự thay đổi thái độ của đối phương.
"Người kia là Lâm Huyên? Đối phương không phải là diễn viên quốc tế sao? Đối với cậu thật tốt."
"Chúng tôi... Ngày đó chúng tôi cũng chỉ gặp qua một lần ở buổi Party." Tuy rằng trước kia quen biết Lâm Huyên, nhưng hiện tại không thể nói ra chân tướng sự thật.
"Ha ha, Lâm Huyên quả thật là một người xinh đẹp. Coi như cậu có ý định muốn theo đuổi cô ấy đi nữa thì cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì." Phó Tử Hãn tựa tiếu phi tiếu trêu chọc.
Ngay lúc Đỗ Vân Tu sắp lắc đầu cười, nói không có khả năng.
Phó Tử Hãn lại chêm thêm một câu: "Bất quá, bạn bè của tôi có quen biết cô ấy, nghe nói tâm cơ của cô ấy rất sâu. Bây giờ còn qua lại với một ông chủ giàu có người Pháp... Đương nhiên, một người phụ nữ muốn leo lên được vị trí như ngày hôm nay, không có tâm cơ, không có trả giá, là không có khả năng."
Khuôn mặt Đỗ Vân Tu lạnh lùng, buột miệng nói ra.
"Cô ấy có tâm cơ hay không, có trả giá hay không, không tới phiên cậu ở đây đánh giá."Bởi vì không do dự, nên giọng nói mang vài phần lãnh ý.
Phó Tử Hãn giật mình .
Quả thật lời nói này giống như chậu nước lạnh không chút do dự hất thẳng lên mặt hắn, không lưu một đường lui, khiến hắn không còn mặt mũi.
Phó Tử Hãn hắn làm sao lại gặp phải tình huống khó xử như vậy!
Đôi mắt Phó Tử Hãn híp lại, phảng phất một tia sắc bén xẹt qua.
Bộ dạng ra vẻ cao quý, tỏ ra ta đây của hắn cũng là do một phần di truyền từ Phó lão gia!
Phó Tử Hãn thẳng tắp nhìn Đỗ Vân Tu một, hai giây rồi mới áp xuống lửa giận trong lòng, xoay người rời đi.
Lời này của Đỗ Vân Tu nói ra, sau đó mới cảm thấy mình có phần thất thố.
Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc kia của Phó Tử Hãn, hắn lại càng cảm thấy áy náy. Loại áy náy này, lại mơ hồ hàm chứa sợ hãi... Giống như, giống như chưa từng gặp qua một Phó Tử Hãn như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Đối phương là thái tử của Vương Miện Vinh Quang.
Thân thế hiển hách, tự tin lại khéo léo, là một người trẻ tuổi, bốc đồng, vẻ kiệt ngạo mang theo độc đáo riêng, cũng không khiến người khác cảm thấy phản cảm.
Đôi mắt hắn màu hổ phách, tiếng phổ thông cũng nói không tốt, bị một số Anti fan đem câu "Thiếu gia giàu có, chơi phiếu, lời nói còn không rõ ràng" làm lý do phản đối hắn, nhưng đồng thời đó cũng là nét đặc biệt độc nhất vô nhị của hắn trong mắt fan hâm mộ!
Phó Tử Hãn cũng không cố ý tự cao tự đại.
Bởi vậy nói hắn dễ bị lợi dụng là không sai, không ít nghệ sĩ đều lấy việc bắt chuyện với hắn để cầu vinh.
Đối phương khó khăn lắm mới có thể kéo gần khoảng cách với mình.
Thậm chí còn là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa vừa vặn mới cứu hắn không lâu, hắn lại dùng ngữ khí này để nói chuyện với đối phương.
Thấy thế nào cũng là không nên...
Nhưng người Phó Tử Hãn cố tình bới móc chính là Lâm Huyên.
Đám đàn ông có một qui định bất thành văn. Có lẽ ở sau lưng đàm luận về nam nhân khác có vẻ không đủ quang minh lỗi lạc, nhưng phụ nữ lại không giống vậy. Nhất là phụ nữ trong giới giải trí. Người nào cũng biết bước vào vòng lẩn quẩn này, giữ được trong sạch có bao nhiêu khó.
Nhưng là Lâm Huyên lại không giống vậy.
Nếu như là bạn bè của hắn, lại càng không được bình luận như vậy về Lâm Huyên. Bất kể là làm trò trước mặt hắn, hay là sau lưng hắn.
Nhìn thấy bóng lưng Phó Tử Hãn từ từ khuất dần.
Đột nhiên Đỗ Vân Tu cảm thấy đáy lòng mơ hồ mất mát... Cảm giác mất mát bao trùm lấy hắn, ngay cả tin casting vừa rồi cũng không thể khiến hắn cảm thấy khá hơn.
Có lẽ như vậy mới là tốt.
Đỗ Vân tu cười khổ, nâng ly uống một ngụm rượu. Rượu lan khắp khoang miệng, thế nhưng lại không có mùi hương cam* thanh thuần như trước, ngược lại mang theo chút chua sót.(*Mình tra gg, đích xác là rượu hương cam nha, điển hình như rượu Grand Marnier chẳng hạn,...)
Hắn từ lúc bắt đầu vốn không xứng đứng ngang hàng cùng đối phương.
Luận về thân phận hay bối cảnh của Phó Tử Hãn, đều là đứng trên ngọn vinh quang, là người khó khăn lắm mới kiếm được trong vạn người. Mà hắn, đơn giản chỉ là một ngôi sao, có thể tìm được vô số người như vậy trong giới giải trí.
Địa vị vốn không ngang hàng.
Một bên nói chuyện vốn không cần kiêng sợ đủ điều, mà bên kia nếu nói sai, đầu tiên chính là lo lắng, xem mình có đắc tội với thế lực chống sau lưng đối phương hay không...
Có lẽ chính vì nhận ra sự bất bình đẳng này.
Cho nên... Hắn ngay từ đầu đã không ôm hi vọng gì.
*********
Sau lần đó.
Phó Tử Hãn không còn mấy khi chủ động bắt chuyện với Đỗ Vân Tu nữa.
Đỗ Vân Tu không phải không nghĩ tới tìm cơ hội nói rõ với Phó Tử Hãn, nhưng không có nghĩa là hắn xin lỗi về việc đó. Về việc Lâm Huyên, hắn không cần xin lỗi.
Cho dù đụng Phó Tử Hãn, mỗi lần lời đến miệng, nhìn thấy ánh mắt đối phương vẫn như trước, hiên ngang cùng nhân viên khác nói chuyện, tựa hồ là bộ dạng không muốn hòa dịu chút nào. Đỗ Vân Tu cũng bỏ quên.
Phó Tử Hãn vốn tự phụ.
Hắn đã đắc tội đối phương... Cần gì phải giải thích nhiều làm gì, có lẽ dù giải thích thế nào thì người ta vốn chỉ xem thường mình, cho rằng mình nịnh bợ. Địa vị đối phương cao như vậy, thiếu đi hắn thì đã là gì đâu.
Đáy lòng cứ việc tràn ngập tiếc nuối.
Nhưng đối với vai diễn trong phim của đạo diễn người Pháp – Luc Rohmer, Đỗ Vân Tu vẫn không quên chuẩn bị.
Thông thường đạo diễn nước ngoài đến Trung Quốc chọn diễn viên.
Hoặc là cần một gương mặt mang vẻ đẹp Đông Phương chỉ để phối hợp diễn, hoặc là nhìn trúng võ thuật phương Đông, muốn vận dụng để tăng hấp dẫn cho bộ phim.
Luc Rohmer cũng không ngoại lệ.
Bộ phim 《Hoàng gia mạo hiểm 》này chính là một bộ ohim hành động lớn. Quỷ thần sống lại, người thủ hộ* Đông Phương thần bí trong lúc vô ý giành được bảo tàng...
(*Người trông nom và gìn giữ chùa chiền, thần điện,...v.v....)
Nam nữ diễn viên tự nhiên là được đặt trong hoàn cảnh thám hiểm đầy gian truân rồi từ từ nảy sinh tình cảm .
Mà vai diễn của Đỗ Vân Tu chính là một người thủ hộ Đông Phương trầm mặc, nội liễm, một thân xuất thần nhập hóa công phu Trung Quốc, thêm cây roi dài màu đen, ước chừng ba thước lại càng tô thêm cho vẻ ngoài nhân vật.
Mở đầu phim còn có một màn.
Cổ tay Đỗ Vân Tu vung lên, roi đen sắc bén phá không mà tới, giống như rắn uốn lượn trên không trung, quấn vài vòng quanh eo nữ chính đang từ trên cao té xuống, sau đó vừa thu trở về, nữ chính liền nằm trọn trong lòng ngực Đỗ Vân Tu.Đỗ Vân Tu cẩn thận ôm lấy nữ chính.
Sau đó đôi mắt đen láy biểu trưng của người phương Đông, mang theo ý vị, đẹp tựa bức tranh thủy mặc của hắn nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc của nữ chính —— Một hồi gặp gỡ bất ngờ từ hai con người đến từ hai đất nước khác nhau.
Mặc dù cảm tình chưa sâu, nhưng lại đủ để dấy lên cảm xúc trong lòng nam nhân Đông Phương.
Mà cũng là vị đạo diễn người Pháp kia muốn tăng thêm...động tác này trong phần diễn của nam nhân Đông phương, hoàn toàn phù hợp với vẻ phong tình mơ màng của nữ nhân Tây phương đối với nam nhân Đông phương trước đó.
Cho dù ngày sau được chỉ đạo động tác rõ ràng hay bên hậu kì có chỉnh sửa thế nào.
Mấy ngày nay Đỗ Vân Tu vẫn quyết định tăng cường chuẩn bị, cho dù là cái thùng rỗng, ít nhất cũng muốn làm đến giống khuôn, giống dạng.
Hắn tìm riêng một huấn luyện viên võ thuật, dạy mấy chiêu công phu sử dụng roi. Nhưng dù sao những thứ này không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, tuy rằng trải qua đặc huấn, dần dần có chút tư thế, nhưng cũng chưa thể khống chế roi tốt, có khi thực hiện không đúng cách, ngược lại hung hăng vung trúng lên người Đỗ Vân Tu, tạo thành một vệt roi đỏ thẫm!
Ngày đó phỏng vấn, Lâm Huyên cũng có mặt.
Cô đứng đó, nhàn nhã dùng tiếng Pháp tán gẫu với đạo diễn. Đỗ Vân Tu không biết cuộc sống mấy năm nay Lâm Huyên trải qua như thế nào, nhưng có vẻ quan hệ giữa cô và đạo diễn Luc cũng không tệ lắm.
Thấy Đỗ Vân Tu tiến tới, Lâm Huyên mỉm cười.
Tươi cười như vậy, khiến cho cơn sóng trong lòng Đỗ Vân Tu chậm rãi bình ổn. Ngay cả sự khẩn trương khi lần đầu tiên được đóng phim ở nước ngoài cũng đột nhiên tan biến.
Đóng phim ở nước ngoài so với trong nước cũng không có gì khác nhau.
Chỉ là nhân viên trong các đoàn phim nước ngoài lại có phần cẩn thận, tỉ mỉ hơn, ánh sáng, máy quay, các thiết bị máy móc đều là hàng cao cấp. Cho dù Đỗ Vân Tu ở trong nước từng đóng mấy bộ phim bậc trung hay cao cấp đến đâu, cũng không thể không cảm thán, có lẽ là bởi vì liên quan tới vấn đề tài chính, cũng có thể là về kỹ thuật, dù sao thì khuyết điểm của các bộ phim trong nước là không có các trang thiết bị cao cấp như ở nước ngoài.
Dưới bàn tay của nhà tạo hình, vẻ ngoài của Đỗ Vân Tu dần dần thay đổi.
Vì để tạo ra cảm giác thần bí của người phương Đông, nhà tạo hình làm cho làn da hắn vàng hơn, đeo thêm một cái khăn trùm đầu màu đen, tóc mái hơi dài, tinh tế rũ xuống, khuôn mặt lộ ra lúm đồng tiền, tựa hạt châu tinh xảo đính trên khuôn mặt anh tuấn.
Phục sức trên người phần lớn được làm từ vật liệu nặng, mang lại vẻ thô cuồng, cường ngạo. Đỗ Vân Tu không có thân hình xốc vác như Tạ Di và Chử Phong, chống đỡ không nổi loại quần áo thế này. Nhìn qua không có vẻ thoăn thoắt như chim diều* uy mãnh cho được.
(*Loài chim bay sống ở châu Âu, châu Á, Tây Bắc Phi. Thích ăn chuột đồng, các loại động vật có xương sống cỡ nhỏ và côn trùng, có kích thước gần giống với chim ưng.)
Nhưng thời điểm chụp hình quảng cáo phim.
Đỗ Vân Tu đã bộc lộ được khí chất ra ngoài —— qua ánh mắt của hắn.
Lông mi dài mà dày, nổi bật vẻ ngoài đặc biệt của người phương Đông qua đôi mắt màu đen độc đáo, giống như gra-phit, chớp động tia bình tĩnh và cơ trí, ẩn hiện vẻ nổi liễm sâu trong đôi mắt.
Ở studio, Đỗ Vân Tu không có nhiều lời nói.
Ngoại trừ trợ lívà phiên dịch viên tiếng Pháp ở ESE mà Phong Cảnh đặt biệt cử đi cùng, đối với những người khác, Đỗ Vân Tu cũng chỉ gật đầu, sau đó liền trầm mặc.
Không có nhiều thêm một câu.
Mơ hồ lộ ra khí chất thần bí.
Đúng cảm giác mà đạo diễn người Pháp muốn tìm!
Quả nhiên sau khi đóng một đoạn trong phim, có thể thấy hiệu quả phi thường tốt. Lâm Huyên lại cùng Luc thoải mái nói chuyện với nhau một chút.
Đỗ Vân Tu cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hắn kiếp trước không phải không biết tiếng anh, nhưng ngoại trừ cái đó thì không biết nhiều ngôn ngữ khác, tiếng Pháp lại càng dốt đặc cán mai. Nhưng hiện tại... Thế nhưng hắn lại tựa hồ có thể loáng thoáng nghe ra được đoạn đối thoại bằng tiếng Pháp giữa Lâm Huyên và Luc.
"Cám ơn cô, Isabella, cô có thể tiến cử được diễn viên tốt như vậy! Khí chất trên người cậu ta thực đặc biệt, mang theo ý nhị phương Đông, tôi thật thích!"
"Đó là đương nhiên, đối với Luc, cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không tiến cử người không phù hợp cho ngài. Nhân khí của Derek ở trong nước vô cùng cao, còn lấy được giải "Người mới ưu tú" mỗi năm một lần trong lễ trao giải Kim Bách."
"A, phải không? Theo như lời cô nói thì lúc bộ điện ảnh được công chiếu, cậu ấy có thể mang lại càng nhiều lợi nhuận phòng vé cho tôi sao? Ha ha."
"Đó là đương nhiên. Ngài không cần khinh thường thị trường điện ảnh Á Châu bên này."
...
Loại cảm giác mông lung này.
Khi thì nghe hiểu được Lâm huyên cùng Luc nói gì. Khi thì lại giống như có một ánh mắt xanh thẳm mê người của nam nhân, phảng phất tựa biển khơi, dùng ngữ điệu mềm mại, dạy cho mình từng từ đơn tiếng Pháp tao nhã...
Không, đây không phải là mình...
Cho tới bây giờ đều không có người nào dạy mình tiếng Pháp cả...
Đó là.
Đỗ Vân Tu đầu đau muốn nứt, cơ hồ cảm thấy trời đất xoay chuyển. Hắn đang muốn ôm đầu...
"Vân Tu, Vân Tu, cậu không sao chứ?" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Huyên. Như là đột nhiên bị người khác đánh thức từ trong mộng, tử hư ảo về với hiện tại.
Đỗ Vân Tu tập trung nhìn.
Lâm Huyên đưa ánh mắt lo lắng nhìn, Luc đứng bên cạnh cũng hướng ánh mắt nghi hoặc về phía hắn.
"Tôi không sao. Tôi chỉ là.." Đỗ Vân Tu miễn cưỡng thoáng tươi cười.
"Derek chỉ là đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mà thôi." Lâm Huyên tao nhã hướng Luc cười, "Ngài nhất định phải chọn Derek đấy!"
"Đối với những người phụ nữ phương Đông xinh đẹp, tôi chưa bao giờ thất hứa với họ cả." Luc nâng cổ tay Lâm Huyên, lãng mạn đặt một nụ hôn nhẹ lên đó...
Nhưng mà, trước đó vài ngày.
Khi Đỗ Vân Tu còn chưa nhận được lời mời của Luc , ngược lại ở ESE nghe được cuộc đối thoại giữa Lệ Tiêu và một cô gái trẻ xinh đẹp động lòng người, vừa mới ký hợp đồng với ESE.
"Không phải không tìm em! Mà là mấy ngày nay thật sự bề bộn nhiều việc, giữa trưa ngày hôm qua mới vừa ăn cơm cùng đạo diễn Luc xong."
"Luc? Luc Rohmer? Là đạo diễn nổi tiếng người Pháp kia sao?" Cô gái trẻ "Oa" một tiếng thật to, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng sùng bái.
"Đúng vậy, chính là ông ta." Lệ Tiêu nhún vai, tỏ ra không để ý, "Anh hai không nên cho tôi diễn bộ phim này, nói là cái gì mà người thủ hộ Đông Phương. Tôi xem qua kịch bản, vô cùng nhảm nhí. Nhưng nghe nói cuộn phim này, mục tiêu là hướng tới Hollywood, đến lúc đó còn có thể tranh thủ tiến quân ra nước ngoài."
********************