Edit: Nắng Diệp Ân
Sau khi Đỗ Vân Tu nhìn thấy người nọ, động tác trên tay hơi chậm lại, sau đó vội vàng để đứa nhỏ câm kia mời người đó vào. Người đàn ông trung niên kia vừa được tiếp đón như vậy liền có chút kinh hỉ (kinh ngac + vui mừng) đồng thời cũng thoáng lo sợ.
Người đàn ông trung niên kia là một trong những diễn viên phụ trong phim.
Trợ lí đạo diễn chọn lựa diễn viên hoặc là có chút bản lĩnh hoặc có cảm giác mạnh trước màn ảnh. Camera vẫn theo sát từng bước chân của hắn khi tiến vào hiệu thuốc Đông y, nhưng người này ngoài việc chú ý cảm xúc biểu diễn bên ngoài ra thì không biết cách đi thế nào để phối hợp với người quay phim. Như vậy rất dễ gây ra lỗi trong kĩ thuật quay phim.
Bình thường trên trường quay đặc biệt phải chú ý vài thứ như: ánh sáng, phạm vi di chuyển máy quay và cách đi đứng thế nào.
Một khi thoát khỏi màn ảnh, đạo diễn bên kia máy nhắm sẽ không thấy thân ảnh diễn viên nữa, hoặc là phá hủy kế hoạch ban đầu của đạo diễn, vậy phải bắt buộc quay thêm một lần nữa.
Bởi vì không chú ý tới trang bị quay chụp chung quanh nên người đàn ông trung niên kia vô tình đứng trước quầy vừa vặn che đi phần lớn ánh sáng chỗ Đỗ Vân Tu, thậm chí còn chắn cả người Đỗ Vân Tu trước màn ảnh!
Những người diễn viên lão làng vô cùng nhạy cảm với ánh sáng trên phim trường.
Biết rõ cách điều chỉnh nguồn sáng, góc độ thế nào để bản thân qua máy quay hiện lên một cách hoàn hảo nhất. Bởi vậy một số tay già đời thích ức hiếp người mới nên lúc đang đối diễn trừ việc thay đổi lời thoại ra còn cố tình giở trò trên màn ảnh, lợi dụng đạo cụ để che mất đối phương làm mình xuất hiện trên màn ảnh nhiều nhất có thể.
Người ta thường gọi hành động đó là “đoạt diễn”.
Người xem có thể không cảm nhận được điều đó nhưng thông thường trên ý nghĩa, vứt nhân vật quan trọng sang một bên, cố gắng xuất hiện trên màn ảnh nhiều lần, kéo dài thời gian càng lâu thì sau này trong tiềm thức của khán giả cũng sẽ bất giác nhớ đến nhân vật đó.
Diễn viên này mặc dù không có ý cướp đất diễn nhưng sau khi máy quay nhắm tới thì đạo diễn đã hơi nhíu mày, trợ lí đạo diễn thấy sắc mặt đạo diễn bất thường, đang muốn thư ký ở trường quay giơ tấm bảng lên thì Đỗ Vân Tu đã ra tay trước một bước! —— chỉ thấy hắn vẫy vẫy tay, để đứa bé câm mang túi châm cứu tới.
Đây là việc vốn không có trên kịch bản.
Đứa nhỏ tên Tử Minh kia lộ vẻ sửng sốt, dù sao nó chỉ có chừng mười tuổi. Thấy Đỗ Vân Tu nói lời thoại không có trên kịch bản nên phút chốc chẳng biết phản ứng thế nào.
Ngắn ngủi mới một, hai giây mà Đỗ Vân Tu đã đổi vị trí của mình, lần nữa đứng ngay chỗ có ánh sáng phù hợp, khéo léo hóa giải tình huống vừa rồi. Đây chỉ là một động tác rất nhỏ lại khiến trợ lí đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, mơ hồ có cái nhìn khác đi đối với vị diễn viên ứng biến linh hoạt trước mặt này.
Đứa nhỏ đóng vai đứa trẻ câm vẫn không kịp phản ứng giống như trước, lặng đi một chút mới dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đạo diễn.
Trợ lí đạo diễn vô cùng hiểu tính cách của đạo diễn, thấy đạo diễn Hà vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình như trước, mí mắt cũng chưa từng ngước lên, vội vàng khoát tay áo, tỏ vẻ “Không có việc gì, tiếp tục diễn đi” —— bởi vì màn ảnh thủy chung vẫn lấy thân ảnh Đỗ Vân Tu làm trung tâm, không gián đoạn nên những người khác ngừng biểu diễn hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, trợ lý đột nhiên kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Tu một cái.
Lẽ nào cũng là bởi nguyên nhân này…
Diễn viên tên Vân Tu bởi vì biết đứa nhỏ kia không thể phản ứng kịp nên mới nói thế này, diễn phần nội dung không có trong kịch bản. Thật ra những hiệu ứng xung quanh chỉ là những khâu nhỏ nhưng đối phương lại rất chú ý đến —— màn ảnh, ánh sáng, nội dung kịch bản và tình huống của những người phối diễn! Có thể thấy hắn không chỉ dùng đầu óc kĩ thuật biểu diễn mà còn bỏ ra không ít tâm tư trong đó!
Nếu như nói đạo diễn là người chèo lái bộ phim, điều khiển toàn bộ mọi chuyện thì diễn viên trước mắt này, chẳng những biết khống chế màn ảnh mà còn hiểu rõ được tính tình của đạo diễn, vì thế mới dám chắc chắc như vậy —— cho dù gia tăng lời thoại, đứa nhỏ kia không biết phải làm sao thì đạo diễn cũng sẽ không kêu “cut”.
*********
Cùng lúc đó, bên này Đỗ Vân Tu vẫn đang sắm vai diễn của hắn.
Trên mặt hoàn toàn nhìn không ra việc vừa rồi có ảnh hưởng gì tới cảm xúc của hắn không, giống như hắn vẫn là một Ân Quan Kỳ thon gầy lại khiêm tốn trên màn ảnh, hoàn toàn không bị chuyện ngoài kia ảnh hưởng. Lời thoại của hắn không nhiều lắm, người đàn ông trung niên tả lại bệnh trạng của mình, đổi lại là cái gật đầu trầm ổn của Đỗ Vân Tu, hoàn toàn khác xa với bộ dạng huơ tay múa chân trước kia khi còn là một thiếu niên.
Bởi vì vào nghề rồi mới yên phận làm một cái thùng nước tĩnh lặng.
Học hành không tới nơi, lại thích thuận miệng phát biểu linh tinh nên trước kia mới là một thùng nước nửa vời, nếm không ít cay đắng rồi.
Đỗ Vân Tu nhấc lên ống quần của đối phương, nằm ngửa trên giường.
Mắt nhìn bao châm cứu, bên trong có 9 cái châm gồm: sàm châm, viên châm, đề châm, phong châm, phi châm, viên lợi châm, hào châm, trường châm và đại châm, sau đó lấy ra một cây hào châm dài một tấc rưỡi.
Đỗ Vân Tu cầm chuôi châm, híp mắt suy nghĩ một chút, sau đó dùng lực nhẹ nhàng đâm xuống, ngón giữa giữ huyệt vị, bụng ngón tay đặt ở ngây đốc* kim châm, đâm châm vào giữa huyệt trung quản, chương môn, tỳ du, cùng với các huyệt như: tam âm giao, lương khâu… Liên tiếp không ngừng đâm xuống hơn mười châm, không để châm cong và vít chặt**!
(*Đốc: như cây kiếm có thanh đặt giữa nối chuôi cầm kiếm và lưỡi kiếm ấy.)
(**Vít chặt: thường do cơ tại chỗ co lại khi châm hoặc do sợi cơ xoắn chặt thân kim khiến khó đâm hoặc rút kim ra.)
Đỗ Vân Tu dùng lực vừa phải nhắm tới huyệt vị, dựa theo nguyên tắc “Đại, tiểu, hoãn, cấp, kỳ, ngẫu, phục”.
Nếu người trong nghề nghe thấy lời hắn nói, tuyệt đối sẽ kinh ngạc trước thủ pháp cầm châm của hắn, “Tay như nắm hổ, hạ như hoành cung”, tư thế đúng chuẩn mà tự nhiên.
Nhân viên ở trường quay xem nãy giờ đến ngây người!
Thậm chí có người trong nháy mắt như vậy còn hoài nghi diễn viên này là một thầy thuốc Đông y! Bằng không làm sao có thể lại xuống tay lưu loát, xuất thần nhập hóa như vậy!
Trong phim, dựa theo miêu tả của người đàn ông trung niên có thể thấy tràng vị của đối phương có vấn đề, cũng chính là bệnh loét dạ dày như bây giờ thường gọi.
Tuy rằng Đỗ Vân Tu ở ngoài trông như đâm xuống rất nhiều châm, trên thực tế cũng không làm gì có ảnh hưởng xấu đối với người phối diễn. Hắn chỉ muốn cho ngân quang của kim châm lóe lên càng nhiều càng tốt, cắm ở trên người đối phương lại mang lại hiệu quảnhất định —— mà nhìn vào đó mọi người có thể thấy được tay nghề y thuật của Ân Quan Kỳ đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc trước!
Trừ lời kịch ra thì còn có gì thuyết phục hơn hành động thực tế đây?
Bất quá việc này còn chưa xong!
Châm cứu gồm đâm châm và phương pháp cứu*.
(*Cứu: là dùng sức nóng tác động lên huyệt để kích thích tạo nên phản ứng của cơ thể, nhằm mục đích phòng và trị bệnh.)
Đỗ Vân Tu lại lấy ra điếu ngải của ngải nhung*, sau khi châm thì đốt đầu điếu ngải hơ trên huyệt, cách huyệt chừng một tấc đến một tấc rưỡi, khoảng cách như vậy vừa vặn cũng có thể không khiến bệnh nhân bị phỏng.
(*Ngải nhung: phần xơ của lá cây ngải cứu đã phơi khô, vò nát, bỏ cuống và gân lá, còn điếu ngải là dùng ngải nhung quấn thành điếu lớn.)
Toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát, giống như mây bay nước chảy, sinh động lại nhã nhặn.
Cho dù nhân viên ở đoàn phim không biết hết nội dung kịch bản, cũng chẳng biết gia tộc Ân Quan Kỳ có nền y thuật lưu truyền hết đời này sang đời khác, nhưng xem qua cũng biết y thuật của hắn cũng không đến nỗi kém cỏi! Trong lòng càng âm thầm sợ hãi, thì ra đây chính là Đông y, đây là châm cứu, đây là tinh hoacủa đất nước —— từ xa xưa mà sức hấp dẫn huyền bí của nó khiến người ta xem xong cũng đã cảm thấy quá đủ rồi!
Tuồng vui này vẫn còn tiếp tục.
Đỗ Vân Tu tỏ ra khiêm tốn ít nói nhưng đạo diễn Hà đã hiểu được phần nào nội dung phân đoạn này, hắn đã thuận lợi nhập tâm vào vai diễn Ân Quan Kỳ khi là thanh niên, vô cùng hiểu rõ sự khác nhau giữa khi còn là thiếu niên và khi đã là thanh niên.
Bởi vì ánh mắt của Vân Tu từ đầu tới cuối đều là trầm, ổn.
Mà loại bình tĩnh này chỉ có sau khi trải qua sóng gió và suy sụp, không còn là người không biết nặng nhẹ, mang theo bộ dạng thiếu gia, bởi vì luôn được gia gia cưng chiều mà ngang ngược không sợ trời, không sợ đất.
**********
Đoàn phim quay phim rất thuận lợi, tính là có thể kết thúc công việc sớm hơn dự định.
Mọi người lại nắm chắc thời gian đổi phông, di chuyển hộp đèn cùng các trang bị máy móc khác, chuẩn bị quay phân đoạn mới.
Đỗ Vân Tu ngồi ở một bên để thợ trang điểm bắt đầu tạo hình mới.
Cảnh tiếp theo là khi lớn hơn nữa, cảnh vừa rồi nếu là lúc hai mươi tuổi thì thoắt một cái lại phải quay khi đã năm mươi! Lập tức qua suốt hơn hai mươi năm, trong lúc này danh tiếng của Ân Quan Kỳ đã dần lan xa, nhà hàng xóm khen không dứt miệng, nhắc tới hắn liền nhắc tới hai chữ “Thần y”, cũng có người tặng mấy bức hoành phi cho hắn như “Diệu thủ nhân tâm”, “Diệu thủ hồi xuân ” hay “Hành nghề y tế thế”.
Nhưng cuối cùng sau khi Tây y gia nhập vào Trung Quốc thời bấy giờ, Đông y bị cho là không có căn cứ vào khoa học, đó là biểu hiện của mê tín!
Chỉ có thể được xưng là “Người bán thảo dược”, ngay cả tư cách được gọi là “Thầy thuốc Đông y” cũng không có.
“Vân Tu, cậu có phải từng học qua Đông y hay không? Nhìn tư thế vừa rồi của cậu rất lợi hại nha.” Lần này Bobo – thợ trang điểm nổi danh nói. Tất cả mọi người đều tôn trọng goi là “Chị Bobo”. Đạo diễn có thể mời cô đến đây trang điểm cũng rất vừa lòng, tuyệt đối an tâm về tạo hình nhân vật.
“Chẳng qua có tìm hiểu sơ qua mà thôi, dù sao thì đạo diễn Hà cũng từng đưa tôi đến chỗ danh y huấn luyện.”
“Hèn chi lại thuần thục như vậy. Đạo diễn Hà là một người rất chú ý đến mấy khâu nhỏ như thế này, tôi trước kia cũng từng hợp tác với ông ấy vài lần, cho dù có vài thứ rất khó khăn nhưng ông ấy vẫn hi vọng diễn viên có thể biểu diễn một cách chân thực nhất có thể.” Bobo cười, cũng không hề kinh ngạc với biểu hiện của Vân Tu vừa rồi, xem đó chỉ là tùy tiện diễn mà thôi.
Đỗ Vân Tu nghe liền hiểu rõ Bobo đang nói đến việc đạo diễn nghiêm khắc.
Kỳ thật khi mới vào đoàn phim một ngày mà đạo diễn đã ném cho hắn một đống sách Đông y thì Đỗ Vân Tu đã hiểu được sự nghiêm khắc của ông, có thể thấy ông là một đạo diễn đoan chính lại vô cùng cẩn thận.
Cũng chính nguyên nhân này nên hắn đã cố gắng học hỏi nhiều từ thầy thuốc Đông y kia.
Đạo diễn Hà chỉ biết hắn đã xem mấy cuốn sách mà ông đưa thôi. Trên thực tế, hắn còn bí mật mua châm cứu thường dùng và mô hình cơ thể người với 72 huyệt vị phổ biến, ban đầu là luyện tập trên mô hình, sau đó mới châm thử lên người mình. Lúc đầu ghim không đúng huyệt vị cho phép, kĩ thuật cũng không cao tay, thậm chí còn bị sốc mà cảm thấy buồn nôn…
“Nếu cậu là thầy thuốc Đông y thật thì tốt quá rồi, bắp chân của tôi luôn bị phù rất nghiêm trọng, vẫn luôn muốn tìm người châm cứu.” Chị Bobo nói nửa đùa nửa thật. Thật ra thì phụ nữ phải đứng thẳng trong khoảng thời gian dài hay thường xuyên mang giày cao gót đều rất dễ bị phù chân.
“Có thể đâm xuống ba huyệt tam âm giao, công tôn và âm lăng tuyền, một hai phút là có thể có hiệu lực. Còn phương pháp ngải cứu như tôi vừa nói thì tầm khoảng ba mươi phút là được.”
“Tam âm giao?” BoBo có chút tò mò.
“Chính là chỗ cách mắt cá chân khoảng 3 thốn*.”
(*Thốn: Là cách lấy bề rộng mấy chỗ ở ngón tay người bệnh làm tiêu chuẩn đo lường lấy huyệt.)
Bobo đang phủ lên tóc màu hoa râm, nghe thấy thế liền ngừng tay, không khỏi có chút bật cười.
Thanh niên bây giờ đều đóng mấy phim võ thuật đẹp mắt, yêu thích an nhàn, không thể so với các cô năm đó chịu khổ thế nào. Không nghĩ tới bây giờ còn có người khiêm tốn như vậy. Miệng nói chỉ hiểu sơ qua nhưng khi cô nói qua bệnh trạng của mình lại có thể chuyên nghiệp, nhanh chóng trả lời cô.
Thì ra cô cũng có lúc nhìn lầm người…
**********
Cảnh tượng lại tiếp tục biến hóa.
Tình huống ở từ thiện đường không chuyển biến tốt, ngược lại trở nên càng thêm tồi tệ. Một ít dược liệu trăm năm quí giá bị người lật tung lên loạn thất bát tao, Đỗ Vân Tu mất rất nhiều thời gian, tân tân khổ khổ mới tìm được dược liệu lại bị người ác ý ném trên đất, ngoài ra thì ngăn tủ và ghế gỗ xung quanh cũng đổ trái ngã phải…
Ân Quan Kỳ lúc này đã năm mươi tuổi, mái tóc điểm màu hoa râm, trên mặt là dấu vết thời gian để lại, ông đứng cô đơn giữa một đống đổ nát trong từ thiện đường.
Một đám nhỏ không tim không phổi cười, lúc đi qua hiệu thuốc Đông y, một bên hát lên bài đồng dao, một bên cầm hòn đá nhỏ hưng phấn ném tới.
Bắt đầu thì chẳng có mục đích, sau đó chúng nó lại lớn gan, vui cười lấy tấm hoành phi trên cửa làm mục tiêu.
Những tấm hoành phi như “Diệu thủ hồi xuân” đã bị người ta dỡ xuống, sau khi bị ném đá thì chỉ còn lại nửa cái bảng “Hành nghề y tế thế” lung lay, như chiếc lá rụng cuối thu.
Bọn nhỏ khờ dại cười, hết viên đá này đến viên đá khác bay đến, rốt cục tấm hoành phi cũng rơi xuống trước cửa hiệu thuốc Đông y, thanh âm nặng nề đó như vọng lại thật xa…
Bọn nhỏ phát hiện mình ném trúng mục tiêu liền đứng cạnh đó không ngừng khanh khách cười không thôi.
Ân Quan kỳ cúi người, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve bốn chữ trên bức hoành phi, đầu ngón tay chậm rãi vẽ theo hình dáng của bốn chữ này.
Phụ thân trước khi chết cũng từng cố viết mấy chữ trong lòng bàn tay ông: Hành, y, tế, thế.
Ân Quan Kỳ giờ đây lưng đã còng, bả vai giống như vì gánh vác những lo toan, bộn bề cuộc sống mà cũng đã cong, tóc hoa râm mà hỗn độn, đáy lòng cũng vỡ nát.
Ngón tay run rẩy, trong lúc nhất thời nước mắt liền lăn dài.
Ông ôm tấm hoành phi đã nát, nước mắt vô thanh vô tức dâng lên, rồi lại cuộn trào theo khóe mắt mà chảy xuống. Toàn bộ thống khổ áp lực đã phải chịu đựng rất lâu, ông thật sự cần phải phát tiết ra hết nhưng dù thế nào thì mọi người cũng chẳng hiểu hết cay đắng và buồn tủi của ông.
Bọn nhỏ lại tò mò vây lại đây.
Không biết là ai lại ném một viên đá tới, thẳng tắp nện vào trán Ân Quan Kỳ, dòng máu đỏ tươi từ mái tóc hoa râm từ từ chảy xuống.
Mấy đứa nhỏ thấy thế liền hét lên một tiếng rồi chạy xa …
Màn ảnh bắt đầu phóng nhỏ toàn cảnh, giữa khung cảnh tàn phá ở từ thiện đường, Ân Quan Kỳ đã già đứng đó, lưng đã còng, tay run run ôm lấy bức hoành phi “Hành nghề y tế thế”.
Cả đoàn phim lặng im không tiếng động, ngập tràn cảm giác thê lương.
Mãi đến khi đạo diễn Hà hô một tiếng “cut!”, mọi người mới hoàn hồn lại, giống như đã trở về thế giới thực tại chứ không còn buông cảm xúc ở nơi từ thiện đường, cũng không có người tên Ân Quan Kỳ kia nữa. Nhưng chẳng biết lúc nào, khóe mắt mọi người đã mơ hồ đọng lại nước mắt.
Nhân viên ở đây lúc nghỉ tay đều rất thích trò chuyện với nhau, tất cả đều cảm thấy biên kịch an bài cho số phận của Ân Quan Kỳ thật quá bi thảm.
Chỉ có đạo diễn Hà bất động thanh sắc nhìn về phía Đỗ Vân Tu đang tháo phục sức kia, hắn đứng ở đó được một người khác tháo mái tóc giả hoa râm xuống, sau đó từ từ hạ hai vai, chốc lát đôi vai lại bằng và thẳng như trước, vẫn là bộ dạng hào hoa như cái móc áo ngày xưa. (Ý nói ảnh đẹp, mặc gì đẹp đó.)
Cái này mới là dáng vẻ của một người trẻ tuổi.
Nhưng vừa rồi ngoài để Bobo yên tĩnh gắn tóc giả, dán nếp nhăn và vẽ vết đồi mồi ra thì diễn viên này còn cố ý cúi thấp lưng, rụt vai, lúc đứng đó nhìn đồ vật hỗn độn xung quanh, hai tay cố ý run rẩy không thôi —— Mà những biểu hiện thế này chỉ có thể thấy ở người già.
Đạo diễn Hà không nói gì mà chỉ gật đầu, trong mắt toát lên chút quang mang tỏ ý vô cùng hài lòng.
Ngắn ngủn trong vòng một ngày mà phải đóng từ thiếu niên, trung niên và khi đã già, ba lứa tuổi khác nhau như vậy có rất nhiều nét khác biệt về tâm lý và tính cách nhưng phải đóng nhanh chóng, không có nội dung trước sau nên ít nhiều gì cũng nổi lên vài tình huống ngoài dự liệu. Nhưng diễn viên này lại có thể nhập tâm nhanh chóng, ngoài ra còn biểu diễn chuẩn xác sự khác biệt của ba độ tuổi này so với lúc còn là thiếu niên… Người này, quả thật không đơn giản.
***********************
Nắng Diệp Ân: Chương này hơi nhiều từ khó hiểu xíu vì toàn thuật ngữ y học cổ truyền thôi, đọc truyện rồi mới biết nhiều cái lắm:)))
Sau khi Đỗ Vân Tu nhìn thấy người nọ, động tác trên tay hơi chậm lại, sau đó vội vàng để đứa nhỏ câm kia mời người đó vào. Người đàn ông trung niên kia vừa được tiếp đón như vậy liền có chút kinh hỉ (kinh ngac + vui mừng) đồng thời cũng thoáng lo sợ.
Người đàn ông trung niên kia là một trong những diễn viên phụ trong phim.
Trợ lí đạo diễn chọn lựa diễn viên hoặc là có chút bản lĩnh hoặc có cảm giác mạnh trước màn ảnh. Camera vẫn theo sát từng bước chân của hắn khi tiến vào hiệu thuốc Đông y, nhưng người này ngoài việc chú ý cảm xúc biểu diễn bên ngoài ra thì không biết cách đi thế nào để phối hợp với người quay phim. Như vậy rất dễ gây ra lỗi trong kĩ thuật quay phim.
Bình thường trên trường quay đặc biệt phải chú ý vài thứ như: ánh sáng, phạm vi di chuyển máy quay và cách đi đứng thế nào.
Một khi thoát khỏi màn ảnh, đạo diễn bên kia máy nhắm sẽ không thấy thân ảnh diễn viên nữa, hoặc là phá hủy kế hoạch ban đầu của đạo diễn, vậy phải bắt buộc quay thêm một lần nữa.
Bởi vì không chú ý tới trang bị quay chụp chung quanh nên người đàn ông trung niên kia vô tình đứng trước quầy vừa vặn che đi phần lớn ánh sáng chỗ Đỗ Vân Tu, thậm chí còn chắn cả người Đỗ Vân Tu trước màn ảnh!
Những người diễn viên lão làng vô cùng nhạy cảm với ánh sáng trên phim trường.
Biết rõ cách điều chỉnh nguồn sáng, góc độ thế nào để bản thân qua máy quay hiện lên một cách hoàn hảo nhất. Bởi vậy một số tay già đời thích ức hiếp người mới nên lúc đang đối diễn trừ việc thay đổi lời thoại ra còn cố tình giở trò trên màn ảnh, lợi dụng đạo cụ để che mất đối phương làm mình xuất hiện trên màn ảnh nhiều nhất có thể.
Người ta thường gọi hành động đó là “đoạt diễn”.
Người xem có thể không cảm nhận được điều đó nhưng thông thường trên ý nghĩa, vứt nhân vật quan trọng sang một bên, cố gắng xuất hiện trên màn ảnh nhiều lần, kéo dài thời gian càng lâu thì sau này trong tiềm thức của khán giả cũng sẽ bất giác nhớ đến nhân vật đó.
Diễn viên này mặc dù không có ý cướp đất diễn nhưng sau khi máy quay nhắm tới thì đạo diễn đã hơi nhíu mày, trợ lí đạo diễn thấy sắc mặt đạo diễn bất thường, đang muốn thư ký ở trường quay giơ tấm bảng lên thì Đỗ Vân Tu đã ra tay trước một bước! —— chỉ thấy hắn vẫy vẫy tay, để đứa bé câm mang túi châm cứu tới.
Đây là việc vốn không có trên kịch bản.
Đứa nhỏ tên Tử Minh kia lộ vẻ sửng sốt, dù sao nó chỉ có chừng mười tuổi. Thấy Đỗ Vân Tu nói lời thoại không có trên kịch bản nên phút chốc chẳng biết phản ứng thế nào.
Ngắn ngủi mới một, hai giây mà Đỗ Vân Tu đã đổi vị trí của mình, lần nữa đứng ngay chỗ có ánh sáng phù hợp, khéo léo hóa giải tình huống vừa rồi. Đây chỉ là một động tác rất nhỏ lại khiến trợ lí đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, mơ hồ có cái nhìn khác đi đối với vị diễn viên ứng biến linh hoạt trước mặt này.
Đứa nhỏ đóng vai đứa trẻ câm vẫn không kịp phản ứng giống như trước, lặng đi một chút mới dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đạo diễn.
Trợ lí đạo diễn vô cùng hiểu tính cách của đạo diễn, thấy đạo diễn Hà vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình như trước, mí mắt cũng chưa từng ngước lên, vội vàng khoát tay áo, tỏ vẻ “Không có việc gì, tiếp tục diễn đi” —— bởi vì màn ảnh thủy chung vẫn lấy thân ảnh Đỗ Vân Tu làm trung tâm, không gián đoạn nên những người khác ngừng biểu diễn hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, trợ lý đột nhiên kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Tu một cái.
Lẽ nào cũng là bởi nguyên nhân này…
Diễn viên tên Vân Tu bởi vì biết đứa nhỏ kia không thể phản ứng kịp nên mới nói thế này, diễn phần nội dung không có trong kịch bản. Thật ra những hiệu ứng xung quanh chỉ là những khâu nhỏ nhưng đối phương lại rất chú ý đến —— màn ảnh, ánh sáng, nội dung kịch bản và tình huống của những người phối diễn! Có thể thấy hắn không chỉ dùng đầu óc kĩ thuật biểu diễn mà còn bỏ ra không ít tâm tư trong đó!
Nếu như nói đạo diễn là người chèo lái bộ phim, điều khiển toàn bộ mọi chuyện thì diễn viên trước mắt này, chẳng những biết khống chế màn ảnh mà còn hiểu rõ được tính tình của đạo diễn, vì thế mới dám chắc chắc như vậy —— cho dù gia tăng lời thoại, đứa nhỏ kia không biết phải làm sao thì đạo diễn cũng sẽ không kêu “cut”.
*********
Cùng lúc đó, bên này Đỗ Vân Tu vẫn đang sắm vai diễn của hắn.
Trên mặt hoàn toàn nhìn không ra việc vừa rồi có ảnh hưởng gì tới cảm xúc của hắn không, giống như hắn vẫn là một Ân Quan Kỳ thon gầy lại khiêm tốn trên màn ảnh, hoàn toàn không bị chuyện ngoài kia ảnh hưởng. Lời thoại của hắn không nhiều lắm, người đàn ông trung niên tả lại bệnh trạng của mình, đổi lại là cái gật đầu trầm ổn của Đỗ Vân Tu, hoàn toàn khác xa với bộ dạng huơ tay múa chân trước kia khi còn là một thiếu niên.
Bởi vì vào nghề rồi mới yên phận làm một cái thùng nước tĩnh lặng.
Học hành không tới nơi, lại thích thuận miệng phát biểu linh tinh nên trước kia mới là một thùng nước nửa vời, nếm không ít cay đắng rồi.
Đỗ Vân Tu nhấc lên ống quần của đối phương, nằm ngửa trên giường.
Mắt nhìn bao châm cứu, bên trong có 9 cái châm gồm: sàm châm, viên châm, đề châm, phong châm, phi châm, viên lợi châm, hào châm, trường châm và đại châm, sau đó lấy ra một cây hào châm dài một tấc rưỡi.
Đỗ Vân Tu cầm chuôi châm, híp mắt suy nghĩ một chút, sau đó dùng lực nhẹ nhàng đâm xuống, ngón giữa giữ huyệt vị, bụng ngón tay đặt ở ngây đốc* kim châm, đâm châm vào giữa huyệt trung quản, chương môn, tỳ du, cùng với các huyệt như: tam âm giao, lương khâu… Liên tiếp không ngừng đâm xuống hơn mười châm, không để châm cong và vít chặt**!
(*Đốc: như cây kiếm có thanh đặt giữa nối chuôi cầm kiếm và lưỡi kiếm ấy.)
(**Vít chặt: thường do cơ tại chỗ co lại khi châm hoặc do sợi cơ xoắn chặt thân kim khiến khó đâm hoặc rút kim ra.)
Đỗ Vân Tu dùng lực vừa phải nhắm tới huyệt vị, dựa theo nguyên tắc “Đại, tiểu, hoãn, cấp, kỳ, ngẫu, phục”.
Nếu người trong nghề nghe thấy lời hắn nói, tuyệt đối sẽ kinh ngạc trước thủ pháp cầm châm của hắn, “Tay như nắm hổ, hạ như hoành cung”, tư thế đúng chuẩn mà tự nhiên.
Nhân viên ở trường quay xem nãy giờ đến ngây người!
Thậm chí có người trong nháy mắt như vậy còn hoài nghi diễn viên này là một thầy thuốc Đông y! Bằng không làm sao có thể lại xuống tay lưu loát, xuất thần nhập hóa như vậy!
Trong phim, dựa theo miêu tả của người đàn ông trung niên có thể thấy tràng vị của đối phương có vấn đề, cũng chính là bệnh loét dạ dày như bây giờ thường gọi.
Tuy rằng Đỗ Vân Tu ở ngoài trông như đâm xuống rất nhiều châm, trên thực tế cũng không làm gì có ảnh hưởng xấu đối với người phối diễn. Hắn chỉ muốn cho ngân quang của kim châm lóe lên càng nhiều càng tốt, cắm ở trên người đối phương lại mang lại hiệu quảnhất định —— mà nhìn vào đó mọi người có thể thấy được tay nghề y thuật của Ân Quan Kỳ đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc trước!
Trừ lời kịch ra thì còn có gì thuyết phục hơn hành động thực tế đây?
Bất quá việc này còn chưa xong!
Châm cứu gồm đâm châm và phương pháp cứu*.
(*Cứu: là dùng sức nóng tác động lên huyệt để kích thích tạo nên phản ứng của cơ thể, nhằm mục đích phòng và trị bệnh.)
Đỗ Vân Tu lại lấy ra điếu ngải của ngải nhung*, sau khi châm thì đốt đầu điếu ngải hơ trên huyệt, cách huyệt chừng một tấc đến một tấc rưỡi, khoảng cách như vậy vừa vặn cũng có thể không khiến bệnh nhân bị phỏng.
(*Ngải nhung: phần xơ của lá cây ngải cứu đã phơi khô, vò nát, bỏ cuống và gân lá, còn điếu ngải là dùng ngải nhung quấn thành điếu lớn.)
Toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát, giống như mây bay nước chảy, sinh động lại nhã nhặn.
Cho dù nhân viên ở đoàn phim không biết hết nội dung kịch bản, cũng chẳng biết gia tộc Ân Quan Kỳ có nền y thuật lưu truyền hết đời này sang đời khác, nhưng xem qua cũng biết y thuật của hắn cũng không đến nỗi kém cỏi! Trong lòng càng âm thầm sợ hãi, thì ra đây chính là Đông y, đây là châm cứu, đây là tinh hoacủa đất nước —— từ xa xưa mà sức hấp dẫn huyền bí của nó khiến người ta xem xong cũng đã cảm thấy quá đủ rồi!
Tuồng vui này vẫn còn tiếp tục.
Đỗ Vân Tu tỏ ra khiêm tốn ít nói nhưng đạo diễn Hà đã hiểu được phần nào nội dung phân đoạn này, hắn đã thuận lợi nhập tâm vào vai diễn Ân Quan Kỳ khi là thanh niên, vô cùng hiểu rõ sự khác nhau giữa khi còn là thiếu niên và khi đã là thanh niên.
Bởi vì ánh mắt của Vân Tu từ đầu tới cuối đều là trầm, ổn.
Mà loại bình tĩnh này chỉ có sau khi trải qua sóng gió và suy sụp, không còn là người không biết nặng nhẹ, mang theo bộ dạng thiếu gia, bởi vì luôn được gia gia cưng chiều mà ngang ngược không sợ trời, không sợ đất.
**********
Đoàn phim quay phim rất thuận lợi, tính là có thể kết thúc công việc sớm hơn dự định.
Mọi người lại nắm chắc thời gian đổi phông, di chuyển hộp đèn cùng các trang bị máy móc khác, chuẩn bị quay phân đoạn mới.
Đỗ Vân Tu ngồi ở một bên để thợ trang điểm bắt đầu tạo hình mới.
Cảnh tiếp theo là khi lớn hơn nữa, cảnh vừa rồi nếu là lúc hai mươi tuổi thì thoắt một cái lại phải quay khi đã năm mươi! Lập tức qua suốt hơn hai mươi năm, trong lúc này danh tiếng của Ân Quan Kỳ đã dần lan xa, nhà hàng xóm khen không dứt miệng, nhắc tới hắn liền nhắc tới hai chữ “Thần y”, cũng có người tặng mấy bức hoành phi cho hắn như “Diệu thủ nhân tâm”, “Diệu thủ hồi xuân ” hay “Hành nghề y tế thế”.
Nhưng cuối cùng sau khi Tây y gia nhập vào Trung Quốc thời bấy giờ, Đông y bị cho là không có căn cứ vào khoa học, đó là biểu hiện của mê tín!
Chỉ có thể được xưng là “Người bán thảo dược”, ngay cả tư cách được gọi là “Thầy thuốc Đông y” cũng không có.
“Vân Tu, cậu có phải từng học qua Đông y hay không? Nhìn tư thế vừa rồi của cậu rất lợi hại nha.” Lần này Bobo – thợ trang điểm nổi danh nói. Tất cả mọi người đều tôn trọng goi là “Chị Bobo”. Đạo diễn có thể mời cô đến đây trang điểm cũng rất vừa lòng, tuyệt đối an tâm về tạo hình nhân vật.
“Chẳng qua có tìm hiểu sơ qua mà thôi, dù sao thì đạo diễn Hà cũng từng đưa tôi đến chỗ danh y huấn luyện.”
“Hèn chi lại thuần thục như vậy. Đạo diễn Hà là một người rất chú ý đến mấy khâu nhỏ như thế này, tôi trước kia cũng từng hợp tác với ông ấy vài lần, cho dù có vài thứ rất khó khăn nhưng ông ấy vẫn hi vọng diễn viên có thể biểu diễn một cách chân thực nhất có thể.” Bobo cười, cũng không hề kinh ngạc với biểu hiện của Vân Tu vừa rồi, xem đó chỉ là tùy tiện diễn mà thôi.
Đỗ Vân Tu nghe liền hiểu rõ Bobo đang nói đến việc đạo diễn nghiêm khắc.
Kỳ thật khi mới vào đoàn phim một ngày mà đạo diễn đã ném cho hắn một đống sách Đông y thì Đỗ Vân Tu đã hiểu được sự nghiêm khắc của ông, có thể thấy ông là một đạo diễn đoan chính lại vô cùng cẩn thận.
Cũng chính nguyên nhân này nên hắn đã cố gắng học hỏi nhiều từ thầy thuốc Đông y kia.
Đạo diễn Hà chỉ biết hắn đã xem mấy cuốn sách mà ông đưa thôi. Trên thực tế, hắn còn bí mật mua châm cứu thường dùng và mô hình cơ thể người với 72 huyệt vị phổ biến, ban đầu là luyện tập trên mô hình, sau đó mới châm thử lên người mình. Lúc đầu ghim không đúng huyệt vị cho phép, kĩ thuật cũng không cao tay, thậm chí còn bị sốc mà cảm thấy buồn nôn…
“Nếu cậu là thầy thuốc Đông y thật thì tốt quá rồi, bắp chân của tôi luôn bị phù rất nghiêm trọng, vẫn luôn muốn tìm người châm cứu.” Chị Bobo nói nửa đùa nửa thật. Thật ra thì phụ nữ phải đứng thẳng trong khoảng thời gian dài hay thường xuyên mang giày cao gót đều rất dễ bị phù chân.
“Có thể đâm xuống ba huyệt tam âm giao, công tôn và âm lăng tuyền, một hai phút là có thể có hiệu lực. Còn phương pháp ngải cứu như tôi vừa nói thì tầm khoảng ba mươi phút là được.”
“Tam âm giao?” BoBo có chút tò mò.
“Chính là chỗ cách mắt cá chân khoảng 3 thốn*.”
(*Thốn: Là cách lấy bề rộng mấy chỗ ở ngón tay người bệnh làm tiêu chuẩn đo lường lấy huyệt.)
Bobo đang phủ lên tóc màu hoa râm, nghe thấy thế liền ngừng tay, không khỏi có chút bật cười.
Thanh niên bây giờ đều đóng mấy phim võ thuật đẹp mắt, yêu thích an nhàn, không thể so với các cô năm đó chịu khổ thế nào. Không nghĩ tới bây giờ còn có người khiêm tốn như vậy. Miệng nói chỉ hiểu sơ qua nhưng khi cô nói qua bệnh trạng của mình lại có thể chuyên nghiệp, nhanh chóng trả lời cô.
Thì ra cô cũng có lúc nhìn lầm người…
**********
Cảnh tượng lại tiếp tục biến hóa.
Tình huống ở từ thiện đường không chuyển biến tốt, ngược lại trở nên càng thêm tồi tệ. Một ít dược liệu trăm năm quí giá bị người lật tung lên loạn thất bát tao, Đỗ Vân Tu mất rất nhiều thời gian, tân tân khổ khổ mới tìm được dược liệu lại bị người ác ý ném trên đất, ngoài ra thì ngăn tủ và ghế gỗ xung quanh cũng đổ trái ngã phải…
Ân Quan Kỳ lúc này đã năm mươi tuổi, mái tóc điểm màu hoa râm, trên mặt là dấu vết thời gian để lại, ông đứng cô đơn giữa một đống đổ nát trong từ thiện đường.
Một đám nhỏ không tim không phổi cười, lúc đi qua hiệu thuốc Đông y, một bên hát lên bài đồng dao, một bên cầm hòn đá nhỏ hưng phấn ném tới.
Bắt đầu thì chẳng có mục đích, sau đó chúng nó lại lớn gan, vui cười lấy tấm hoành phi trên cửa làm mục tiêu.
Những tấm hoành phi như “Diệu thủ hồi xuân” đã bị người ta dỡ xuống, sau khi bị ném đá thì chỉ còn lại nửa cái bảng “Hành nghề y tế thế” lung lay, như chiếc lá rụng cuối thu.
Bọn nhỏ khờ dại cười, hết viên đá này đến viên đá khác bay đến, rốt cục tấm hoành phi cũng rơi xuống trước cửa hiệu thuốc Đông y, thanh âm nặng nề đó như vọng lại thật xa…
Bọn nhỏ phát hiện mình ném trúng mục tiêu liền đứng cạnh đó không ngừng khanh khách cười không thôi.
Ân Quan kỳ cúi người, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve bốn chữ trên bức hoành phi, đầu ngón tay chậm rãi vẽ theo hình dáng của bốn chữ này.
Phụ thân trước khi chết cũng từng cố viết mấy chữ trong lòng bàn tay ông: Hành, y, tế, thế.
Ân Quan Kỳ giờ đây lưng đã còng, bả vai giống như vì gánh vác những lo toan, bộn bề cuộc sống mà cũng đã cong, tóc hoa râm mà hỗn độn, đáy lòng cũng vỡ nát.
Ngón tay run rẩy, trong lúc nhất thời nước mắt liền lăn dài.
Ông ôm tấm hoành phi đã nát, nước mắt vô thanh vô tức dâng lên, rồi lại cuộn trào theo khóe mắt mà chảy xuống. Toàn bộ thống khổ áp lực đã phải chịu đựng rất lâu, ông thật sự cần phải phát tiết ra hết nhưng dù thế nào thì mọi người cũng chẳng hiểu hết cay đắng và buồn tủi của ông.
Bọn nhỏ lại tò mò vây lại đây.
Không biết là ai lại ném một viên đá tới, thẳng tắp nện vào trán Ân Quan Kỳ, dòng máu đỏ tươi từ mái tóc hoa râm từ từ chảy xuống.
Mấy đứa nhỏ thấy thế liền hét lên một tiếng rồi chạy xa …
Màn ảnh bắt đầu phóng nhỏ toàn cảnh, giữa khung cảnh tàn phá ở từ thiện đường, Ân Quan Kỳ đã già đứng đó, lưng đã còng, tay run run ôm lấy bức hoành phi “Hành nghề y tế thế”.
Cả đoàn phim lặng im không tiếng động, ngập tràn cảm giác thê lương.
Mãi đến khi đạo diễn Hà hô một tiếng “cut!”, mọi người mới hoàn hồn lại, giống như đã trở về thế giới thực tại chứ không còn buông cảm xúc ở nơi từ thiện đường, cũng không có người tên Ân Quan Kỳ kia nữa. Nhưng chẳng biết lúc nào, khóe mắt mọi người đã mơ hồ đọng lại nước mắt.
Nhân viên ở đây lúc nghỉ tay đều rất thích trò chuyện với nhau, tất cả đều cảm thấy biên kịch an bài cho số phận của Ân Quan Kỳ thật quá bi thảm.
Chỉ có đạo diễn Hà bất động thanh sắc nhìn về phía Đỗ Vân Tu đang tháo phục sức kia, hắn đứng ở đó được một người khác tháo mái tóc giả hoa râm xuống, sau đó từ từ hạ hai vai, chốc lát đôi vai lại bằng và thẳng như trước, vẫn là bộ dạng hào hoa như cái móc áo ngày xưa. (Ý nói ảnh đẹp, mặc gì đẹp đó.)
Cái này mới là dáng vẻ của một người trẻ tuổi.
Nhưng vừa rồi ngoài để Bobo yên tĩnh gắn tóc giả, dán nếp nhăn và vẽ vết đồi mồi ra thì diễn viên này còn cố ý cúi thấp lưng, rụt vai, lúc đứng đó nhìn đồ vật hỗn độn xung quanh, hai tay cố ý run rẩy không thôi —— Mà những biểu hiện thế này chỉ có thể thấy ở người già.
Đạo diễn Hà không nói gì mà chỉ gật đầu, trong mắt toát lên chút quang mang tỏ ý vô cùng hài lòng.
Ngắn ngủn trong vòng một ngày mà phải đóng từ thiếu niên, trung niên và khi đã già, ba lứa tuổi khác nhau như vậy có rất nhiều nét khác biệt về tâm lý và tính cách nhưng phải đóng nhanh chóng, không có nội dung trước sau nên ít nhiều gì cũng nổi lên vài tình huống ngoài dự liệu. Nhưng diễn viên này lại có thể nhập tâm nhanh chóng, ngoài ra còn biểu diễn chuẩn xác sự khác biệt của ba độ tuổi này so với lúc còn là thiếu niên… Người này, quả thật không đơn giản.
***********************
Nắng Diệp Ân: Chương này hơi nhiều từ khó hiểu xíu vì toàn thuật ngữ y học cổ truyền thôi, đọc truyện rồi mới biết nhiều cái lắm:)))