Edit: Hoa Trong Tuyết
Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương quay chụp sao cho kịp tiến độ đặt ra.
Có khi một ngày tổng thời gian hóa trang phải mất ba bốn giờ, đặc biệt phải mặc đồ hóa trang và giữ khuôn mặt trang điểm suốt thời gian dài lại càng không thoải mái.
Nhưng Đỗ Vân Tu không oán hận, cho dù thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, cũng cầm kịch bản nghiên cứu, nghiền ngẫm nhân vật ngoài ra thì thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ đến Phó Tử Hãn.
Đi quay phim được một tháng, vẫn không có chút tin tức nào của hắn. Đỗ Vân Tu đã thử liên lạc với Phó Tử Hãn, đều là Liễu Chương nghe máy, nói Phó Tử Hãn đang chụp hình thần tượng ở Nhật Bản, nữ nhân vật chính là một ca sĩ nổi tiếng, người đẹp giọng ca ngọt, rất đáng yêu, được fan gọi là giáo chủ ngọt ngào.
Tuy rằng Liễu Chương không tiết lộ điều gì, nhưng ngôn ngữ trong lúc nói… làm cho người ta cảm thấy được có gì đó mờ ám.
Đỗ Vân Tu cúp điện thoại, cảm thấy thật ngu ngốc.
Không biết tại sao lại nhớ tới những lời Phó Tử Hãn từng nói.
“Rất khó để cậu thật sự tin tưởng một người…mặc dù bản tính của cậu không phải là người đa nghi.”
“Có lẽ, là sợ hãi bị tổn thương.”
“…Vì sao không chịu tin tưởng tôi thêm một chút?”
Nhiều khi những lời người đó nói với hắn, cứ nghĩ rằng hắn đã quên.
Thật ra hắn đều nhớ rất rõ. Bất kể là Tạ Di, hay là Phó Tử Hãn. Nếu không phải muốn tin tưởng, nếu không thèm để ý, chắc chắn sẽ không mang lời nói của đối phương để trong lòng.
*********
Không lâu sau, Phong Cảnh đến kiểm tra.
Chuyện của Phong Cảnh mấy tháng trước thật náo nhiệt mọi người đều biết, nhưng nhân viên trong đoàn làm phim vẫn rất khách khí. Dù sao Phong Cảnh…ở sau màn ảnh nhiều năm như vậy, xét về địa vị hay năng lực cũng đều có.
Ai dám xác định ngày sau có việc cần tìm hắn, nhờ giúp đỡ hay không?
Nhất là chị Bobo, người có lý lịch thâm sâu, vừa thấy được Phong Cảnh lại rất nhiệt tình thân thiết chào hỏi.
“Tiểu Phong hả, đã lâu không gặp cậu! Gần đây thế nào?” Vừa nói tay lại giật giật tóc Phong Cảnh, miệng tấm tắc nói: “Thật sự cậu không đặc biệt đi chăm sóc tóc sao? So với tóc của nữ minh tinh còn đẹp hơn! Lại trơn mềm, nhỏ giống như tơ vậy. May là cậu không hề đóng phim, nếu không nhiều nữ minh tinh phải đố kỵ rồi.”
Con mắt hẹp dài của Phong Cảnh cong lên, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy hãy để cho các cô ấy đi đố kỵ đi! Đố kỵ xong rồi, tiếp tục đi tìm chị Bobo xin giúp đỡ!”
Chị Bobo nghe thấy thế liền nở nụ cười.
Bên trong hàn huyên, lại mơ hồ cảm thấy phong thái của Phong Cảnh đã thay đổi. Trước kia đối phương rất tự tin, rất hoàn mỹ, nói chính xác là vẫn rất kiêu ngạo. Nhưng mà…có lẽ là từ sự kiện ‘từ chức’ gây ảnh hưởng, Phong Cảnh bây giờ tuy rằng vẫn tự tin, kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngoại này giống như kim cương tự nhiên đã được mài dũa, cắt gọt phát ra ánh sáng trắng bóng.
…
Bên này Đỗ Vân Tu vừa quay xong, cũng cảm thấy không khí trong đoàn phim có gì đó không đúng.
Có nhiều nhân viên tụ tập giống như sao quay quanh trăng, vẻ mặt nhìn lên, sùng bái nhìn lên người ở bên trong. Đỗ Vân Tu rất kinh ngạc, không biết là ai?
Đối phương giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn, vươn cánh tay, vẫy vẫy tay với hắn. Ống tay áo màu trắng, trên cổ tay là đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngón tay thon dài mà trắng nõn, đốt ngón tay xinh đẹp như ngọc.
Sau đó người nọ di chuyển thân mình, lộ ra khuôn mặt mê người.
Tất cả giống như pha quay chậm ——mái tóc vốn có màu đen như xa tanh tôn lên vẻ ngoài trông có vẻ âm nhu, mang theo khuôn mặt kiêu ngạo. Lông mi cong cong, ánh mắt tinh tế thật dài, hàm chứa ý cười.
Áo khoác màu trắng nổi bật áo sơ mi màu đỏ rượu bên trong. Nhan sắc quá mức xinh tươi đẹp đẽ, không phải chưa từng có người mặc quần áo như vậy nhưng Phong Cảnh mặc vào lại có cảm giác như yêu nghiệt càng quấy.
Nếu lúc này có người hỏi Đỗ Vân Tu có thể hình dung Phong Cảnh là màu gì.
Vậy Đỗ Vân Tu nhất định sẽ trả lời là: “Màu rượu đỏ.” Yêu nghiệt, cao ngạo, mê người, màu rựơu đỏ thần bí không kiềm chế được là phù hợp với Phong Cảnh nhất.
“Tu.” Phong Cảnh gọi một tiếng, mắt phải lóe lên ánh sáng nhạt.
Đỗ Vân Tu trong nháy mắt có cảm giác kinh diễm.
Trước kia hắn biết Phong Cảnh rất đẹp.
Chính là vẻ đẹp mơ hồ trộn lẫn sắc bén, cho nên hắn tín nhiệm Phong Cảnh, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, vậy nên hình dáng của Phong Cảnh thế nào, Đỗ Vân Tu chưa từng tỉ mỉ nhìn qua.
Coi như trước kia đối phương say rượu phát tiết trong lòng hắn, hắn giúp đối phương tắm rửa, cũng chỉ xem đối phương giống như động vật nhỏ bị thương.
Nhưng bây giờ…
Ở phim trường, bên cạnh Phong Cảnh còn có rất nhiều diễn viên.
Ánh mắt Đỗ Vân Tu bị Phong Cảnh chiếm giữ.
Phong Cảnh mỉm cười, thái độ cử chỉ hào phóng như trước, tùy tiện làm một động tác liền làm người xem thấy cảnh đẹp ý vui. Ở trong mắt người ngoài, không hề bị sự kiện trước đây ảnh hưởng.
Đỗ Vân Tu đứng ở đấy, không tự chủ được lên tiếng: “Phong Cảnh”.
Công việc bên kia đã kết thúc.
“Kết thúc.” Phong cảnh lập tức nói tiếp lời. Ngữ khí vừa đúng, nhiệt tình, không có ý lấy lòng, còn hàm chứa vài phần tôn kính. Về thủ đoạn giao tiếp, Phong Cảnh đúng là cao thủ.
Đạo diễn một bên dười cười, chủ động đi về hướng Phong Cảnh. Đã qua mười năm, hắn có ba bốn bộ phim hợp tác với ESE, cho nên so với Vân Tu hắn còn thân thiết với Phong Cảnh hơn.
“Đến kiểm tra sao?” Miệng đạo diễn nói vậy, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Vân Tu.
Phong Cảnh bước đến, Đỗ Vân Tu đi theo ở phía sau.
“Đúng vậy, đặc biệt qua đây xem ông chỉ đạo, ông vẫn vô cùng cẩn thận như vậy nha! Mọi người ở dưới vừa nói rất bội phục ông, đi theo ông học tập được không ít điều.” Phong Cảnh mở miệng nói, thấy đạo diễn không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý, vì thế nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Tu: “Thế nào? Diễn được không? Đừng phụ kì vọng của đạo diễn đó!”
Lúc Phong Cảnh nói vậy là mang theo hàm ý.
Lúc trước nói chuyện cùng nhân viên trong đoàn làm phim, hắn liền đoán ra được, khả năng diễn của Vân Tu rất tốt. Nhưng những lão đạo diễn giống thế này sẽ không thổi phòng diễn viên trẻ, nhất là diễn viên không quen thuộc. Để tránh sau này bị truyền thông lợi dụng, ngược lại trở thành công cụ của công ty.
Nhưng bây giờ hắn nhìn ra, mới vừa nói, ánh mắt đạo diễn nhìn cũng rất tự hào. Bởi vậy rèn sắt khi còn nóng, là hỏi Vân Tu, trên thực là…..
Quả nhiên, đạo iễn tiếp lời, khẳng định trước mặt Đỗ Vân Tu.
“Cậu ta rất không tệ! Diễn viên trẻ tuổi bây giờ mà được như cậu ta thì rất hiếm thấy, không, cực kì hiếm thấy! Hiện tại cũng gần giống tổ đông y của đoàn làm phim của chúng ta. Mọi người không có việc gì, cong chạy đến chỗ câu ta thi mấy châm, không kém y sinh ở bên ngoài.”
Lời nói khích lệ diễn viên của đạo diễn, Phong Cảnh nghe rất nhiều lần.
Khắc sâu nhất là lần đầu tiên thấy kỹ năng diễn cuất của hắn, khó quên nhất là lần đầu tiên được đạo diễn khen ngợi khi là nghệ sĩ dưới tay hắn, nhưng lúc này đây, Phong Cảnh cảm thấy tâm tình của mình còn cao hứng hơn.
Phong Cảnh quay đầu, vừa vặn thấy Văn Tu hiện lên trong tầm mắt của mình —— đối phương mang theo vui sướng và hưng phấn, trong hưng phấn mang theo một quyết tâm nỗ lực, cố gắng hơn!
Tâm tình của Phong Cảnh hoàn toàn bị Vân Tụ cuốn hút. Trong khoảng thời gian ngắn vì đối phương vui vẻ mà mình càng vui hơn.
“Tất cả mọi người kết thúc công việc rồi chứ? Cùng đi nhà hàng ăn một bữa cơm đi, moi người đều cực khổ, vì bộ phim điện ảnh này, tận tâm tận lực rồi! Nhất là đạo diễn! Lần này cứ để tôi mời cơm đi.” Phong Cảnh nhìn nhân viên trong đoàn làm phim nói, tất nhiên mọi người đều đồng ý, sôi nổi đáp ứng.
Trên bàn tiệc Phong Cảnh kính rượu đạo diễn, phó đạo diển, trợ lý, đặc biệt mời từng người một, tuy không kính rượu người khác nhưng cũng đến từng bàn kính rượu!
Lần tụ tập này, Phong Cảnh cũng không nói chuyện liên quan đến Vân Tu nhưng mọi người trong đoàn phim đều biết vì có Phong Cảnh tham gia nên đối xử với Vân Tu tốt hơn trước, khắp nơi trong đoàn làm phim đều tán dương Vân Tu, sau này có phóng viên đến dò hỏi, nhân viên trong đoàn làm phim đều trả lời không khác nhau lắm, diễn viên Vân Tu có thái độ rất tốt, kỹ năng diễn xuất cũng rất tuyệt!
*********
Sau khi mời rượu xong, cho dù Đỗ Vân Tu không giỏi giao tiếp cũng hiểu được cần phải làm vậy——
Không làm giám đốc của ESE nữa mà đảm nhận làm người đại diện, làm công việc của trợ lí —— là hoàn toàn vì mình! Sau khi tan tiệc rượu, Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh đi dọc theo mấy con phố trong khu quay phim.
Gió thổi nhẹ.
Hình ảnh Phong Cảnh dưới ánh trăng rất dịu dàng.
Đỗ Vân Tu giật giật môi, vài lần muốn nói lời cảm ơn Phong Cảnh nhưng đến cuối cùng lời nói vẫn không ra khỏi miệng.
Bởi vì Phong Cảnh đã nhanh hơn một bước mở miệng trước.
“Ông nội Phó Tử Hãn qua đời rồi.”
“Bây giờ Vương Miện Vinh Quang như rắn mất đầu, có mấy người thân thích gây ầm ĩ lớn, ai cũng muốn giành quyền về tay mình.”
****************
Nắng Diệp Ân: Ngồi Beta mà mị bấn quá các thím ạ (≧∇≦)/
Tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương quay chụp sao cho kịp tiến độ đặt ra.
Có khi một ngày tổng thời gian hóa trang phải mất ba bốn giờ, đặc biệt phải mặc đồ hóa trang và giữ khuôn mặt trang điểm suốt thời gian dài lại càng không thoải mái.
Nhưng Đỗ Vân Tu không oán hận, cho dù thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, cũng cầm kịch bản nghiên cứu, nghiền ngẫm nhân vật ngoài ra thì thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ đến Phó Tử Hãn.
Đi quay phim được một tháng, vẫn không có chút tin tức nào của hắn. Đỗ Vân Tu đã thử liên lạc với Phó Tử Hãn, đều là Liễu Chương nghe máy, nói Phó Tử Hãn đang chụp hình thần tượng ở Nhật Bản, nữ nhân vật chính là một ca sĩ nổi tiếng, người đẹp giọng ca ngọt, rất đáng yêu, được fan gọi là giáo chủ ngọt ngào.
Tuy rằng Liễu Chương không tiết lộ điều gì, nhưng ngôn ngữ trong lúc nói… làm cho người ta cảm thấy được có gì đó mờ ám.
Đỗ Vân Tu cúp điện thoại, cảm thấy thật ngu ngốc.
Không biết tại sao lại nhớ tới những lời Phó Tử Hãn từng nói.
“Rất khó để cậu thật sự tin tưởng một người…mặc dù bản tính của cậu không phải là người đa nghi.”
“Có lẽ, là sợ hãi bị tổn thương.”
“…Vì sao không chịu tin tưởng tôi thêm một chút?”
Nhiều khi những lời người đó nói với hắn, cứ nghĩ rằng hắn đã quên.
Thật ra hắn đều nhớ rất rõ. Bất kể là Tạ Di, hay là Phó Tử Hãn. Nếu không phải muốn tin tưởng, nếu không thèm để ý, chắc chắn sẽ không mang lời nói của đối phương để trong lòng.
*********
Không lâu sau, Phong Cảnh đến kiểm tra.
Chuyện của Phong Cảnh mấy tháng trước thật náo nhiệt mọi người đều biết, nhưng nhân viên trong đoàn làm phim vẫn rất khách khí. Dù sao Phong Cảnh…ở sau màn ảnh nhiều năm như vậy, xét về địa vị hay năng lực cũng đều có.
Ai dám xác định ngày sau có việc cần tìm hắn, nhờ giúp đỡ hay không?
Nhất là chị Bobo, người có lý lịch thâm sâu, vừa thấy được Phong Cảnh lại rất nhiệt tình thân thiết chào hỏi.
“Tiểu Phong hả, đã lâu không gặp cậu! Gần đây thế nào?” Vừa nói tay lại giật giật tóc Phong Cảnh, miệng tấm tắc nói: “Thật sự cậu không đặc biệt đi chăm sóc tóc sao? So với tóc của nữ minh tinh còn đẹp hơn! Lại trơn mềm, nhỏ giống như tơ vậy. May là cậu không hề đóng phim, nếu không nhiều nữ minh tinh phải đố kỵ rồi.”
Con mắt hẹp dài của Phong Cảnh cong lên, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy hãy để cho các cô ấy đi đố kỵ đi! Đố kỵ xong rồi, tiếp tục đi tìm chị Bobo xin giúp đỡ!”
Chị Bobo nghe thấy thế liền nở nụ cười.
Bên trong hàn huyên, lại mơ hồ cảm thấy phong thái của Phong Cảnh đã thay đổi. Trước kia đối phương rất tự tin, rất hoàn mỹ, nói chính xác là vẫn rất kiêu ngạo. Nhưng mà…có lẽ là từ sự kiện ‘từ chức’ gây ảnh hưởng, Phong Cảnh bây giờ tuy rằng vẫn tự tin, kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngoại này giống như kim cương tự nhiên đã được mài dũa, cắt gọt phát ra ánh sáng trắng bóng.
…
Bên này Đỗ Vân Tu vừa quay xong, cũng cảm thấy không khí trong đoàn phim có gì đó không đúng.
Có nhiều nhân viên tụ tập giống như sao quay quanh trăng, vẻ mặt nhìn lên, sùng bái nhìn lên người ở bên trong. Đỗ Vân Tu rất kinh ngạc, không biết là ai?
Đối phương giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn, vươn cánh tay, vẫy vẫy tay với hắn. Ống tay áo màu trắng, trên cổ tay là đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngón tay thon dài mà trắng nõn, đốt ngón tay xinh đẹp như ngọc.
Sau đó người nọ di chuyển thân mình, lộ ra khuôn mặt mê người.
Tất cả giống như pha quay chậm ——mái tóc vốn có màu đen như xa tanh tôn lên vẻ ngoài trông có vẻ âm nhu, mang theo khuôn mặt kiêu ngạo. Lông mi cong cong, ánh mắt tinh tế thật dài, hàm chứa ý cười.
Áo khoác màu trắng nổi bật áo sơ mi màu đỏ rượu bên trong. Nhan sắc quá mức xinh tươi đẹp đẽ, không phải chưa từng có người mặc quần áo như vậy nhưng Phong Cảnh mặc vào lại có cảm giác như yêu nghiệt càng quấy.
Nếu lúc này có người hỏi Đỗ Vân Tu có thể hình dung Phong Cảnh là màu gì.
Vậy Đỗ Vân Tu nhất định sẽ trả lời là: “Màu rượu đỏ.” Yêu nghiệt, cao ngạo, mê người, màu rựơu đỏ thần bí không kiềm chế được là phù hợp với Phong Cảnh nhất.
“Tu.” Phong Cảnh gọi một tiếng, mắt phải lóe lên ánh sáng nhạt.
Đỗ Vân Tu trong nháy mắt có cảm giác kinh diễm.
Trước kia hắn biết Phong Cảnh rất đẹp.
Chính là vẻ đẹp mơ hồ trộn lẫn sắc bén, cho nên hắn tín nhiệm Phong Cảnh, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, vậy nên hình dáng của Phong Cảnh thế nào, Đỗ Vân Tu chưa từng tỉ mỉ nhìn qua.
Coi như trước kia đối phương say rượu phát tiết trong lòng hắn, hắn giúp đối phương tắm rửa, cũng chỉ xem đối phương giống như động vật nhỏ bị thương.
Nhưng bây giờ…
Ở phim trường, bên cạnh Phong Cảnh còn có rất nhiều diễn viên.
Ánh mắt Đỗ Vân Tu bị Phong Cảnh chiếm giữ.
Phong Cảnh mỉm cười, thái độ cử chỉ hào phóng như trước, tùy tiện làm một động tác liền làm người xem thấy cảnh đẹp ý vui. Ở trong mắt người ngoài, không hề bị sự kiện trước đây ảnh hưởng.
Đỗ Vân Tu đứng ở đấy, không tự chủ được lên tiếng: “Phong Cảnh”.
Công việc bên kia đã kết thúc.
“Kết thúc.” Phong cảnh lập tức nói tiếp lời. Ngữ khí vừa đúng, nhiệt tình, không có ý lấy lòng, còn hàm chứa vài phần tôn kính. Về thủ đoạn giao tiếp, Phong Cảnh đúng là cao thủ.
Đạo diễn một bên dười cười, chủ động đi về hướng Phong Cảnh. Đã qua mười năm, hắn có ba bốn bộ phim hợp tác với ESE, cho nên so với Vân Tu hắn còn thân thiết với Phong Cảnh hơn.
“Đến kiểm tra sao?” Miệng đạo diễn nói vậy, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Vân Tu.
Phong Cảnh bước đến, Đỗ Vân Tu đi theo ở phía sau.
“Đúng vậy, đặc biệt qua đây xem ông chỉ đạo, ông vẫn vô cùng cẩn thận như vậy nha! Mọi người ở dưới vừa nói rất bội phục ông, đi theo ông học tập được không ít điều.” Phong Cảnh mở miệng nói, thấy đạo diễn không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý, vì thế nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Tu: “Thế nào? Diễn được không? Đừng phụ kì vọng của đạo diễn đó!”
Lúc Phong Cảnh nói vậy là mang theo hàm ý.
Lúc trước nói chuyện cùng nhân viên trong đoàn làm phim, hắn liền đoán ra được, khả năng diễn của Vân Tu rất tốt. Nhưng những lão đạo diễn giống thế này sẽ không thổi phòng diễn viên trẻ, nhất là diễn viên không quen thuộc. Để tránh sau này bị truyền thông lợi dụng, ngược lại trở thành công cụ của công ty.
Nhưng bây giờ hắn nhìn ra, mới vừa nói, ánh mắt đạo diễn nhìn cũng rất tự hào. Bởi vậy rèn sắt khi còn nóng, là hỏi Vân Tu, trên thực là…..
Quả nhiên, đạo iễn tiếp lời, khẳng định trước mặt Đỗ Vân Tu.
“Cậu ta rất không tệ! Diễn viên trẻ tuổi bây giờ mà được như cậu ta thì rất hiếm thấy, không, cực kì hiếm thấy! Hiện tại cũng gần giống tổ đông y của đoàn làm phim của chúng ta. Mọi người không có việc gì, cong chạy đến chỗ câu ta thi mấy châm, không kém y sinh ở bên ngoài.”
Lời nói khích lệ diễn viên của đạo diễn, Phong Cảnh nghe rất nhiều lần.
Khắc sâu nhất là lần đầu tiên thấy kỹ năng diễn cuất của hắn, khó quên nhất là lần đầu tiên được đạo diễn khen ngợi khi là nghệ sĩ dưới tay hắn, nhưng lúc này đây, Phong Cảnh cảm thấy tâm tình của mình còn cao hứng hơn.
Phong Cảnh quay đầu, vừa vặn thấy Văn Tu hiện lên trong tầm mắt của mình —— đối phương mang theo vui sướng và hưng phấn, trong hưng phấn mang theo một quyết tâm nỗ lực, cố gắng hơn!
Tâm tình của Phong Cảnh hoàn toàn bị Vân Tụ cuốn hút. Trong khoảng thời gian ngắn vì đối phương vui vẻ mà mình càng vui hơn.
“Tất cả mọi người kết thúc công việc rồi chứ? Cùng đi nhà hàng ăn một bữa cơm đi, moi người đều cực khổ, vì bộ phim điện ảnh này, tận tâm tận lực rồi! Nhất là đạo diễn! Lần này cứ để tôi mời cơm đi.” Phong Cảnh nhìn nhân viên trong đoàn làm phim nói, tất nhiên mọi người đều đồng ý, sôi nổi đáp ứng.
Trên bàn tiệc Phong Cảnh kính rượu đạo diễn, phó đạo diển, trợ lý, đặc biệt mời từng người một, tuy không kính rượu người khác nhưng cũng đến từng bàn kính rượu!
Lần tụ tập này, Phong Cảnh cũng không nói chuyện liên quan đến Vân Tu nhưng mọi người trong đoàn phim đều biết vì có Phong Cảnh tham gia nên đối xử với Vân Tu tốt hơn trước, khắp nơi trong đoàn làm phim đều tán dương Vân Tu, sau này có phóng viên đến dò hỏi, nhân viên trong đoàn làm phim đều trả lời không khác nhau lắm, diễn viên Vân Tu có thái độ rất tốt, kỹ năng diễn xuất cũng rất tuyệt!
*********
Sau khi mời rượu xong, cho dù Đỗ Vân Tu không giỏi giao tiếp cũng hiểu được cần phải làm vậy——
Không làm giám đốc của ESE nữa mà đảm nhận làm người đại diện, làm công việc của trợ lí —— là hoàn toàn vì mình! Sau khi tan tiệc rượu, Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh đi dọc theo mấy con phố trong khu quay phim.
Gió thổi nhẹ.
Hình ảnh Phong Cảnh dưới ánh trăng rất dịu dàng.
Đỗ Vân Tu giật giật môi, vài lần muốn nói lời cảm ơn Phong Cảnh nhưng đến cuối cùng lời nói vẫn không ra khỏi miệng.
Bởi vì Phong Cảnh đã nhanh hơn một bước mở miệng trước.
“Ông nội Phó Tử Hãn qua đời rồi.”
“Bây giờ Vương Miện Vinh Quang như rắn mất đầu, có mấy người thân thích gây ầm ĩ lớn, ai cũng muốn giành quyền về tay mình.”
****************
Nắng Diệp Ân: Ngồi Beta mà mị bấn quá các thím ạ (≧∇≦)/