“Ngươi đã đến rồi.” Thanh âm này thực suy yếu, nhưng vẫn khó mà che giấu được sự thanh thúy. Là một giọng nói phi thường dễ nghe, hơn nữa trong đó còn bao hàm nồng đậm hy vọng cùng với niềm vui mừng vì đạt được sau khi chờ đợi thật lâu.
Đôi con ngươi phỉ thúy xinh đẹp kia nhìn về phía Samuel, ánh mắt nhu hòa ấm áp, tràn ngập tình cảm nói không rõ, giống như đã lắng đọng lại hơn ngàn năm vạn năm, tới mức xâm nhập cốt tủy, không có khả năng suy giảm.
Nhưng Tác Phi lại cảm giác cực kì không thoải mái, cực kì cực kì không thoải mái!
Trong game, cậu lần đầu nhìn thấy Hull, y rõ ràng là một câu cũng không nói… Nhưng mà ở đây, Hull lại gọi ra họ của Samuel, lại dùng ngữ khí hết sức thân mực. Tác Phi như trước được Samuel ôm vào ngực, chỉ lộ ra một ánh mắt yên lặng đánh giá Hull.
Có lẽ Samuel tới so với trong dự tính sớm hơn nhiều, bởi vậy trạng thái tinh thần của Hull cũng tốt hơn, bất đồng với bộ dáng gần như sắp sửa hôn mê trong game. Y hiện tại tuy rằng đồng dạng suy yếu, nhưng vẫn hữu lực, có sức sống.
Samuel nhìn Hull, hắn trong nháy mắt có chút hoảng thần, thân thể vẫn không nhúc nhích. Đây đối với Samuel mà nói là chuyện rất ít thấy. Tác Phi có chú ý tới, cậu không hiểu sao cảm thấy có chút bất an. Cậu rõ ràng đang ở trong ngực Samuel, nhưng lại có một loại cảm giác xa cách kỳ quái.
Tác Phi không được tự nhiên cử động, thuận lợi kéo Samuel hoàn hồn. Cảm giác xa lạ này cũng theo đó mà biến mất.
Samuel cho rằng Tác Phi là không thoải mái, vì thế hắn thu đôi cánh lại, thả Tác Phi xuống đất. Tác Phi mới vừa lộ diện, phỉ thúy lục long rõ ràng giật mình. Y tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói ra.
Gặp được Hull, Tác Phi liền đem thả tiểu Nair. Tiểu Nair vừa bay ra liền thấy được Hull, ngây ngốc tới cả cánh cũng quên vỗ. Mắt thấy thằng nhóc sắp rơi xuống đất, Tác Phi nhanh chóng bế nó trong lòng bàn tay.
Tiểu Nair ghé sát vào trong tay Tác Phi, nâng đầu nhìn Hull, nước mắt rần rần chảy ra ngoài. May mắn, hiện tại thân hình nó thực nhỏ; nếu như là lúc nó to lớn, kia tuyệt đối dẫn đến một trận đại hồng thủy.
Nó không chỉ chảy nước mắt rất dữ dội, tiếng khóc cũng phi thường lớn, phi thường thương tâm, cái gì cũng không nói, chỉ là hung hăng khóc, giống như là muốn đem tất cả những ủy khuất trong lòng khóc ra hết.
Hình thể bé rồng rất nhỏ, thanh âm cũng giống như một con thú con. Nó khóc như vậy, Tác Phi nghe mà đau lòng không chịu được. Cậu biết Nair thực ủy khuất, từ nhỏ đã một mình bị vây ở trong bảo khố không có người, luôn đợi Hull tới đón nó, mà cũng bởi vì chưa từng tiếp xúc với người ngoài cho nên đến hiện tại cũng đơn thuần như một đứa trẻ.
Bây giờ vừa nhìn thấy anh trai của mình, liền không hề cố kỵ bắt đầu khóc lớn.
Tác Phi sờ sờ đầu của nó, thấp giọng an ủi.
Hull sau khi nhìn thấy bé rồng, dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui mừng. Thấy bé rồng khóc thành như vậy, thanh âm của y cũng có chút nghẹn ngào cùng áy náy: “Nair, anh thực xin lỗi em.”
Y muốn thân mật chạm vào Nair một chút, đáng tiếc thân thể muốn động cũng không được, bởi vậy chỉ nhìn Nair, lời dỗ dành cũng thực ngốc vụng, nhưng mà phần tình cảm kia là chân tâm, thực lòng.
Trong lòng Tác Phi có chút xúc động, cảm giác kỳ quái đối với Hull lúc trước cũng phai nhạt không ít. Cậu đem tiểu Nair bế đến trước mắt Hull, để cho cặp anh em lâu ngày cách biệt này được hảo hảo thân thiết một phen.
Cảm xúc của tiểu Nair rốt cục phát tiết xong, ghé vào mũi của lục long rầm rì nói: “Anh ơi, theo bọn em đi đi, chúng ta về nhà.”
Một câu nói kia, nháy mắt khiến mọi người chung quanh trầm mặc một chút.
Hull có chút khó xử nói: “Anh bây giờ còn không đi được. Nair, em đi theo…” Nói đến đây y dừng lại giây lát, ánh mắt tựa hồ liếc hướng Samuel, nhưng không có nói tiếp.
Samuel không đáp lại, Tác Phi nghĩ nghĩ liền tiến lên một bước, nói với Hull: “Xin chào, ta là Tác Phi.”
Hull nhìn về phía Tác Phi, ánh mắt thản nhiên. Tác Phi không biết có phải ảo giác của mình không, nhưng cậu luôn cảm thấy Hull đối với cậu dường như có chút không vui.
Theo lý thuyết, bọn họ là lần đầu gặp mặt, hẳn là cậu không có chỗ nào đắc tội y đi?
Lúc này tiểu Nair cũng tiến gần lại, nói với Hull: “Anh ơi, Tinh Linh là người tốt, đối với em rất khá.”
Bởi vì lời nói của tiểu Nair, Hull đáp lại Tác Phi: “Tinh Linh, xin chào, ta là phỉ thúy lục long Hull.”
Thanh âm thật thấp, mang theo sự xa cách rất nhỏ. Tác Phi áp chế sự khó chịu trong lòng. Cậu tới đây là có chuyện nhờ giúp đỡ, cũng không phải là đến chơi đùa. Huống chi, mặc dù nếu không có điều cần nhờ vả, vì Nair thì cậu cũng muốn cứu Hull ra. Dù sao thời điểm ở Ma Vực, nếu không có Nair tập kích Ma Tháp, cậu dù có muốn toàn thân thoát ra cũng không phải đơn giản như vậy.
“Ta mang Huyễn Hình tới, có thể cứu ngươi ra.” Tác Phi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nghe nói như vậy, thái độ nguyên bản lãnh đạm đối với Tác Phi của Hull ngược lại trong nháy mắt buông lỏng. Y bình tĩnh nhìn Tác Phi, tựa hồ một lần nữa đánh giá cậu, trong mắt có chút nghi hoặc. Một lát lâu sau y mở miệng, lại hỏi một chuyện khác: “Ngươi là một Tinh Linh thuần huyết.”
Là câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định. Tác Phi nói: “Đúng vậy.”
Hull tiếp tục theo dõi cậu: “Ngươi hẳn là đã thành niên rồi.”
Tác Phi nhíu nhíu mày, không biết Hull muốn nói gì, chỉ phải gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Lúc cử hành lễ thành niên, ngươi như thế nào lại không biết, chúng ta là tử địch?”
Tác Phi ngẩn người… Còn có chuyện như vậy? Cậu tại sao lại chưa bao giờ nghe qua. Ưm, cậu ngược lại quả thật còn chưa cử hành lễ thành niên.
Nghĩ nghĩ một chút, chuyện này cũng không có gì đáng giấu diếm, Tác Phi liền nói thẳng: “Ngươi có lẽ không biết. Cùng ngày ta cử hành lễ thành niên, phụ thân ta phản bội Tinh Linh tộc, hủy diệt đi thánh thụ mà thần ban tặng. Lễ thành niên của ta tự nhiên cũng sẽ vô pháp tiếp tục tiến hành.” Dừng một lát, Tác Phi lại bổ sung, “Việc này tại Jalands cũng không phải điều bí mật gì, nói không chừng mọi người ai cũng biết.” Đây trở thành lời giải thích rằng cậu cũng không nói dối.
“Họ của ngươi là gì?”
Tác Phi nói: “Evans.”
“Phụ thân của ngươi là Grambli Evans?”
Tác Phi gật gật đầu bảo: “Đúng vậy.”
Hull hé mắt, không tiếp tục đề tài này. Y hỏi Tác Phi: “Chúng ta không nhận thức lẫn nhau, ngươi tới cứu ta là có điều kiện gì?”
Thấy Hull trực tiếp như vậy, Tác Phi cũng không che giấu mà nói: “Ta là muốn dùng thần khí hồi sinh một chút.” Cậu muốn bổ sung thêm rằng, mặc dù ngươi không đưa thần khí hồi sinh cho ta, ta bởi vì Nair cũng sẽ cứu ngươi, nhưng mà nghĩ nghĩ lại không nói ra. Nếu nói thế thì quá vô lý rồi.
Nghe được đáp án, Hull tựa hồ cũng không ngoài ý muốn. Y nhìn về phía Tác Phi nói: “Ngươi muốn hồi sinh ai?
Tác Phi bảo: “Mẫu thân của ta, Veeshan Cindy.”
“Năng lượng của thần khí hồi sinh không nhiều lắm, chỉ có thể làm một người sống lại. Ta có thể tặng nó cho ngươi.”
Không nghĩ tới Hull lại sảng khoái như vậy, Tác Phi vui mừng quá đỗi, nhanh chóng nói rằng: “Cám ơn!”
Hull không nói gì nữa; Tác Phi vui rạo rực, lấy Huyễn Hình ra lập tức muốn bắt đầu bổ sung năng lượng.
Lần thao tác này của Tác Phi, Samuel từ đầu tới đuôi đều không tham dự. Tương phản với sự thân thiết đối với Nair, đối với Hull hắn dường như lãnh đạm hơn rất nhiều.
Tác Phi không phát hiện ra điều này, cậu đang tập trung tinh thần bổ sung năng lượng cho Huyễn Hình. Thời gian bổ sung năng lượng lần này so với lúc làm cho Nair còn dài hơn nhiều.
Hết ước chừng khoảng một giờ, rốt cuộc bổ sung năng lượng chấm dứt, một đạo bạch quang bao phủ lấy người phỉ thúy lục long.
Sau khi ánh sáng chói mắt rút đi, một bóng người nhẹ nhàng nhảy ra, dừng ở trước mắt Tác Phi.
Dung mạo Hull, Tác Phi đã ghi tạc trong lòng. Không phải phi thường xuất sắc, nhưng là thanh tú nhã nhặn. Nhưng mà nam tử trước mắt… cùng với Hull trong ấn tượng của cậu hoàn toàn bất đồng…
Mà dung mạo này, Tác Phi lại cảm thấy quen thuộc một cách mãnh liệt.
“Ngươi đã đến rồi.” Thanh âm này thực suy yếu, nhưng vẫn khó mà che giấu được sự thanh thúy. Là một giọng nói phi thường dễ nghe, hơn nữa trong đó còn bao hàm nồng đậm hy vọng cùng với niềm vui mừng vì đạt được sau khi chờ đợi thật lâu.
Đôi con ngươi phỉ thúy xinh đẹp kia nhìn về phía Samuel, ánh mắt nhu hòa ấm áp, tràn ngập tình cảm nói không rõ, giống như đã lắng đọng lại hơn ngàn năm vạn năm, tới mức xâm nhập cốt tủy, không có khả năng suy giảm.
Nhưng Tác Phi lại cảm giác cực kì không thoải mái, cực kì cực kì không thoải mái!
Trong game, cậu lần đầu nhìn thấy Hull, y rõ ràng là một câu cũng không nói… Nhưng mà ở đây, Hull lại gọi ra họ của Samuel, lại dùng ngữ khí hết sức thân mực. Tác Phi như trước được Samuel ôm vào ngực, chỉ lộ ra một ánh mắt yên lặng đánh giá Hull.
Có lẽ Samuel tới so với trong dự tính sớm hơn nhiều, bởi vậy trạng thái tinh thần của Hull cũng tốt hơn, bất đồng với bộ dáng gần như sắp sửa hôn mê trong game. Y hiện tại tuy rằng đồng dạng suy yếu, nhưng vẫn hữu lực, có sức sống.
Samuel nhìn Hull, hắn trong nháy mắt có chút hoảng thần, thân thể vẫn không nhúc nhích. Đây đối với Samuel mà nói là chuyện rất ít thấy. Tác Phi có chú ý tới, cậu không hiểu sao cảm thấy có chút bất an. Cậu rõ ràng đang ở trong ngực Samuel, nhưng lại có một loại cảm giác xa cách kỳ quái.
Tác Phi không được tự nhiên cử động, thuận lợi kéo Samuel hoàn hồn. Cảm giác xa lạ này cũng theo đó mà biến mất.
Samuel cho rằng Tác Phi là không thoải mái, vì thế hắn thu đôi cánh lại, thả Tác Phi xuống đất. Tác Phi mới vừa lộ diện, phỉ thúy lục long rõ ràng giật mình. Y tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói ra.
Gặp được Hull, Tác Phi liền đem thả tiểu Nair. Tiểu Nair vừa bay ra liền thấy được Hull, ngây ngốc tới cả cánh cũng quên vỗ. Mắt thấy thằng nhóc sắp rơi xuống đất, Tác Phi nhanh chóng bế nó trong lòng bàn tay.
Tiểu Nair ghé sát vào trong tay Tác Phi, nâng đầu nhìn Hull, nước mắt rần rần chảy ra ngoài. May mắn, hiện tại thân hình nó thực nhỏ; nếu như là lúc nó to lớn, kia tuyệt đối dẫn đến một trận đại hồng thủy.
Nó không chỉ chảy nước mắt rất dữ dội, tiếng khóc cũng phi thường lớn, phi thường thương tâm, cái gì cũng không nói, chỉ là hung hăng khóc, giống như là muốn đem tất cả những ủy khuất trong lòng khóc ra hết.
Hình thể bé rồng rất nhỏ, thanh âm cũng giống như một con thú con. Nó khóc như vậy, Tác Phi nghe mà đau lòng không chịu được. Cậu biết Nair thực ủy khuất, từ nhỏ đã một mình bị vây ở trong bảo khố không có người, luôn đợi Hull tới đón nó, mà cũng bởi vì chưa từng tiếp xúc với người ngoài cho nên đến hiện tại cũng đơn thuần như một đứa trẻ.
Bây giờ vừa nhìn thấy anh trai của mình, liền không hề cố kỵ bắt đầu khóc lớn.
Tác Phi sờ sờ đầu của nó, thấp giọng an ủi.
Hull sau khi nhìn thấy bé rồng, dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui mừng. Thấy bé rồng khóc thành như vậy, thanh âm của y cũng có chút nghẹn ngào cùng áy náy: “Nair, anh thực xin lỗi em.”
Y muốn thân mật chạm vào Nair một chút, đáng tiếc thân thể muốn động cũng không được, bởi vậy chỉ nhìn Nair, lời dỗ dành cũng thực ngốc vụng, nhưng mà phần tình cảm kia là chân tâm, thực lòng.
Trong lòng Tác Phi có chút xúc động, cảm giác kỳ quái đối với Hull lúc trước cũng phai nhạt không ít. Cậu đem tiểu Nair bế đến trước mắt Hull, để cho cặp anh em lâu ngày cách biệt này được hảo hảo thân thiết một phen.
Cảm xúc của tiểu Nair rốt cục phát tiết xong, ghé vào mũi của lục long rầm rì nói: “Anh ơi, theo bọn em đi đi, chúng ta về nhà.”
Một câu nói kia, nháy mắt khiến mọi người chung quanh trầm mặc một chút.
Hull có chút khó xử nói: “Anh bây giờ còn không đi được. Nair, em đi theo…” Nói đến đây y dừng lại giây lát, ánh mắt tựa hồ liếc hướng Samuel, nhưng không có nói tiếp.
Samuel không đáp lại, Tác Phi nghĩ nghĩ liền tiến lên một bước, nói với Hull: “Xin chào, ta là Tác Phi.”
Hull nhìn về phía Tác Phi, ánh mắt thản nhiên. Tác Phi không biết có phải ảo giác của mình không, nhưng cậu luôn cảm thấy Hull đối với cậu dường như có chút không vui.
Theo lý thuyết, bọn họ là lần đầu gặp mặt, hẳn là cậu không có chỗ nào đắc tội y đi?
Lúc này tiểu Nair cũng tiến gần lại, nói với Hull: “Anh ơi, Tinh Linh là người tốt, đối với em rất khá.”
Bởi vì lời nói của tiểu Nair, Hull đáp lại Tác Phi: “Tinh Linh, xin chào, ta là phỉ thúy lục long Hull.”
Thanh âm thật thấp, mang theo sự xa cách rất nhỏ. Tác Phi áp chế sự khó chịu trong lòng. Cậu tới đây là có chuyện nhờ giúp đỡ, cũng không phải là đến chơi đùa. Huống chi, mặc dù nếu không có điều cần nhờ vả, vì Nair thì cậu cũng muốn cứu Hull ra. Dù sao thời điểm ở Ma Vực, nếu không có Nair tập kích Ma Tháp, cậu dù có muốn toàn thân thoát ra cũng không phải đơn giản như vậy.
“Ta mang Huyễn Hình tới, có thể cứu ngươi ra.” Tác Phi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nghe nói như vậy, thái độ nguyên bản lãnh đạm đối với Tác Phi của Hull ngược lại trong nháy mắt buông lỏng. Y bình tĩnh nhìn Tác Phi, tựa hồ một lần nữa đánh giá cậu, trong mắt có chút nghi hoặc. Một lát lâu sau y mở miệng, lại hỏi một chuyện khác: “Ngươi là một Tinh Linh thuần huyết.”
Là câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định. Tác Phi nói: “Đúng vậy.”
Hull tiếp tục theo dõi cậu: “Ngươi hẳn là đã thành niên rồi.”
Tác Phi nhíu nhíu mày, không biết Hull muốn nói gì, chỉ phải gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Lúc cử hành lễ thành niên, ngươi như thế nào lại không biết, chúng ta là tử địch?”
Tác Phi ngẩn người… Còn có chuyện như vậy? Cậu tại sao lại chưa bao giờ nghe qua. Ưm, cậu ngược lại quả thật còn chưa cử hành lễ thành niên.
Nghĩ nghĩ một chút, chuyện này cũng không có gì đáng giấu diếm, Tác Phi liền nói thẳng: “Ngươi có lẽ không biết. Cùng ngày ta cử hành lễ thành niên, phụ thân ta phản bội Tinh Linh tộc, hủy diệt đi thánh thụ mà thần ban tặng. Lễ thành niên của ta tự nhiên cũng sẽ vô pháp tiếp tục tiến hành.” Dừng một lát, Tác Phi lại bổ sung, “Việc này tại Jalands cũng không phải điều bí mật gì, nói không chừng mọi người ai cũng biết.” Đây trở thành lời giải thích rằng cậu cũng không nói dối.
“Họ của ngươi là gì?”
Tác Phi nói: “Evans.”
“Phụ thân của ngươi là Grambli Evans?”
Tác Phi gật gật đầu bảo: “Đúng vậy.”
Hull hé mắt, không tiếp tục đề tài này. Y hỏi Tác Phi: “Chúng ta không nhận thức lẫn nhau, ngươi tới cứu ta là có điều kiện gì?”
Thấy Hull trực tiếp như vậy, Tác Phi cũng không che giấu mà nói: “Ta là muốn dùng thần khí hồi sinh một chút.” Cậu muốn bổ sung thêm rằng, mặc dù ngươi không đưa thần khí hồi sinh cho ta, ta bởi vì Nair cũng sẽ cứu ngươi, nhưng mà nghĩ nghĩ lại không nói ra. Nếu nói thế thì quá vô lý rồi.
Nghe được đáp án, Hull tựa hồ cũng không ngoài ý muốn. Y nhìn về phía Tác Phi nói: “Ngươi muốn hồi sinh ai?
Tác Phi bảo: “Mẫu thân của ta, Veeshan Cindy.”
“Năng lượng của thần khí hồi sinh không nhiều lắm, chỉ có thể làm một người sống lại. Ta có thể tặng nó cho ngươi.”
Không nghĩ tới Hull lại sảng khoái như vậy, Tác Phi vui mừng quá đỗi, nhanh chóng nói rằng: “Cám ơn!”
Hull không nói gì nữa; Tác Phi vui rạo rực, lấy Huyễn Hình ra lập tức muốn bắt đầu bổ sung năng lượng.
Lần thao tác này của Tác Phi, Samuel từ đầu tới đuôi đều không tham dự. Tương phản với sự thân thiết đối với Nair, đối với Hull hắn dường như lãnh đạm hơn rất nhiều.
Tác Phi không phát hiện ra điều này, cậu đang tập trung tinh thần bổ sung năng lượng cho Huyễn Hình. Thời gian bổ sung năng lượng lần này so với lúc làm cho Nair còn dài hơn nhiều.
Hết ước chừng khoảng một giờ, rốt cuộc bổ sung năng lượng chấm dứt, một đạo bạch quang bao phủ lấy người phỉ thúy lục long.
Sau khi ánh sáng chói mắt rút đi, một bóng người nhẹ nhàng nhảy ra, dừng ở trước mắt Tác Phi.
Dung mạo Hull, Tác Phi đã ghi tạc trong lòng. Không phải phi thường xuất sắc, nhưng là thanh tú nhã nhặn. Nhưng mà nam tử trước mắt… cùng với Hull trong ấn tượng của cậu hoàn toàn bất đồng…
Mà dung mạo này, Tác Phi lại cảm thấy quen thuộc một cách mãnh liệt.