*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Tương là đại nha hoàn của Đường gia, ngay cả quản gia cũng có ba phần khách khí, không phải bởi vì thân thế tốt, nếu thân thế tốt cũng sẽ không ở nhà người ta làm nha hoàn.
Là bởi vì Kiều Tương làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, lại phi thường an phận, chưa bao giờ tranh đua, không thể hỏi cũng chưa bao giờ hỏi, lại có tâm tư tinh tế, nghe lời làm việc khéo hiểu ý người, Đường Kính không cần nói nhiều, Kiều Tương vẫn có thể làm thỏa đáng.
Cho nên Đường Kính phân Kiều Tương đến Úc Hề viên, điều này làm cho toàn bộ cao thấp Đường gia đều có điểm giật mình.
Lẽ ra Đường Kính vì cố kỵ sản nghiệp của Đường gia, mới đem về trưởng tử không danh không phận, cũng không biết thân sinh mẫu thân là ai này mang về nuôi ở Đường gia, mọi người ngoài miệng gọi hắn thiếu gia, kêu càng cung kính, lại càng dối trá, trong lòng càng khinh thường hắn, xem chừng Đường Úc Thụy cũng chẳng có ngày trở mình, chờ qua vài năm nữa Đường Kính tục huyền (đi bước nữa, cưới thêm vợ), cũng sẽ sinh con trai, khi đó Đường gia tự nhiên có người kế thừa.
Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới, nha hoàn bên người mà Đường Kính vừa ý nhất lại được phân đến Úc Hề viên, chẳng lẽ từ nay về sau Đường Úc Thụy thật sự là trưởng tử Đường gia sao?
Kiều Tương không nhiều lời, cũng không định hỏi nhiều, lão gia có tính toán của lão gia, nếu để cho nàng đi Úc Hề viên, tự nhiên có đạo lý.
Kiều Tương gọi người bên ngoài nâng nhuyễn kiệu vào, bởi vì thiếu gia đi đứng không thuận lợi, đem nhuyễn kiệu nâng đến gian ngoài, đặt trước cửa phòng, để tiểu tư cẩn thận cõng Úc Thụy lên, an trí vào trong nhuyễn kiệu, hướng Úc Hề viên đi tới.
Úc Hề viên hàng năm không ai ở, cho nên Đường Kính mới kêu Kiều Tương dọn dẹp.
Úc Hề viên được xây dựng thêm sau khi Đường gia hưng thịnh, cũng không ở trong chủ trạch, mà ngăn cách với Đường gia bởi một khoảng sân, có đại môn riêng đi thông ra phố xá, ra vào thực thuận tiện, chỉ là khoảng cách với chủ trạch có chút xa.
Đường gia đến đời Đường Kính, tuy rằng dòng chính chỉ còn lại mỗi Đường Kính, nhưng bàng chi (chi thứ) rất nhiều, hơn nữa thanh danh bên ngoài của Đường Kính tốt như vậy, họ hàng có thân thích không thân thích đều đến tìm nơi nương tựa, người cũng dần dần nhiều lên.
Úc Hề viên chính là xây dựng thêm cho bàng chi của Đường gia, tuy diện tích không nhỏ, trang trí cũng khéo léo độc đáo, nhưng cách biệt rất xa với chủ trạch rộng lớn khí phái, đây cũng là cái gọi chủ yếu và thứ yếu.
Đường Kính sợ bị quấy rầy, cho nên Úc Hề viên mở cửa bên, ra vào đều không cần đi qua chủ trạch, cho nên cũng được an tĩnh.
Chẳng qua Đường gia thân thích nhiều, thị phi cũng liền nhiều, có người chọc phải phiền toái, van cầu Đường Kính đi hối lộ, ngặt nỗi Đường Kính mấy năm chinh chiến trên sa trường, là loại người thiện ác phân minh, trên thương trường có thể cùng y ngươi lừa ta gạt, nhưng ở phương diện nhân nghĩa chưa bao giờ lừa dối.
Sau đó người kia lăn lộn ở kinh thành cũng chẳng kiếm chác được gì, đành phải dọn ra ngoài, từ đó Úc Hề viên để trống không ai ở.
Hiện giờ Đường Úc Thụy đến đây, Úc Hề viên mới có chút náo nhiệt.
Tiến vào sân trước có nghi môn tam gian [1], tuy rằng không thể nào sánh bằng chủ trạch khí phái, nhưng cũng có chỗ đặc biệt, nghi môn cũng tương tự như cổng tam quan, chẳng qua nhỏ hơn một chút, phía sau chính sảnh cũng là năm đại gian xa hoa, sương phòng ở bên cạnh nối tiếp với hành lang gấp khúc.
Úc Hề viên tuy rằng vẫn luôn để đó không dùng, nhưng cũng không hề hoang phế, thời tiết đang vào giữa hè, trong hoa viên có không ít hoa hoa thảo thảo quý giá, ở chính sảnh có thể ngửi được hương hoa cỏ thản nhiên.
Bọn hạ nhân nâng kiệu thực vững chắc, dọc đường đi không hề bị xóc nảy, mỗi khi nâng qua cửa, Kiều Tương còn săn sóc báo trước một tiếng, để Úc Thụy ngồi vững vàng.
Úc Thụy xuyên qua sa liêm nhìn ra bên ngoài, đừng nói toàn bộ Đường trạch, chỉ cần quy mô của một cái Úc Hề viên này cũng đủ xa hoa phú quý mà người thường không thể sánh bằng được.
Đời trước Úc Thụy sinh ra trong nhà tiểu thương cũng có chút gia sản, có mấy gian cửa hàng, có chút đất vườn, ở địa phương đó cũng xem như danh môn vọng tộc, đương gia nói một câu Huyện lão gia cũng phải suy tính vài ngày.
Nhưng trăm triệu lần không thể so sánh với Đường gia, cho dù là nhà tiểu thương, cũng còn vì dòng chính đấu nhau đến ngươi chết ta sống, Úc Thụy thở dài, nghĩ thầm từ nay về sau ở trong này, chẳng phải mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.
Hắn đời trước là trưởng tử, trốn tránh cả đời, nếu như hiện giờ lại tránh, không khỏi tâm sinh mỏi mệt, nhưng nếu không tránh, lại không có khả năng cam chịu mọi chuyện.
“Thiếu gia, đã đến nơi, mời ngài xuống kiệu.”
Tiếng nói của Kiều Tương vang lên, Úc Thụy lúc này mới hồi thần, Kiều Tương đã vén mành, bọn hạ nhân hạ cỗ kiệu xuống, lại có tiểu tư vừa rồi cẩn thận cõng Úc Thụy ra.
Vào trong phòng, chúng ma ma hạ nhân đưa Úc Thụy đến Đường gia đều ở trong, Chỉ Hi cũng ở đó, nhìn thấy Úc Thụy, đều tiến lên thỉnh an, về sau bọn họ chính là hạ nhân của Úc Hề viên.
Chỉ Hi tới Úc Hề viên trước một bước, dọn dẹp phòng ngủ của Úc Thụy một chút, mở ra cửa sổ cho thoáng khí.
Úc Thụy đi vào trong phòng, tiểu tư đem hắn an trí trên giường.
Kiều Tương nói: “Thiếu gia một đường mệt mỏi, có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát hay không?”
Úc Thụy đang thấy loại không khí này có chút quỷ dị, chính mình giống như nhân vật gì quan trọng, bị bao nhiêu người vây quanh hầu hạ, vì thế liền gật gật đầu.
Kiều Tương đi lên hầu hạ Úc Thụy cởi ngoại bào, nằm xuống, đem chăn mỏng đắp lên, sau đó để cho tất cả mọi người thối lui đến gian ngoài, chỉ lưu lại Chỉ Hi đứng ở cửa, tùy thời nghe phân phó.
Bọn hạ nhân lui ra ngoài, Úc Thụy lúc này mới thở hắt ra, quả nhiên người nhà giàu chính là không giống bình thường, thái độ thật cẩn thận hầu hạ này làm hắn có chút khó thở, nếu không phải mình đã trải qua một đời, chỉ sợ sẽ bị dọa đến.
Ước chừng qua hơn một canh giờ, Úc Thụy thiêm thiếp trong chốc lát, giường thực thoải mái, chăn mỏng cũng được xông hương, tựa hồ có tác dụng an thần, nhưng hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa thần kinh Úc Thụy khẩn trương đến căng ra, không thể thả lỏng xuống được, có ngủ cũng là mê mê mang mang không sâu giấc.
Lúc Kiều Tương nhẹ nhàng tiến vào Úc Thụy liền tỉnh.
Kiều Tương hỏi: “Nô tỳ đánh thức thiếu gia?”
“Không có, là bản thân ta tỉnh trước.”
Trong tay Kiều Tương còn bưng theo một cái khay, bên trên đựng vài chén đĩa, đặt lên bàn bên cạnh.
Úc Thụy đưa mắt nhìn, đồ vật đầy đủ hết, ấm trà, chén trà, chuyên trà [2], thìa bạc, bàn ngọc nhỏ hình hoa mai, bên trên để chút điểm tâm tinh xảo, bên cạnh cũng có chiếc đũa.
Kiều Tương đi tới, hỏi: “Thiếu gia muốn ngủ nữa không? Nếu không ngủ nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo, qua lát nữa lão gia sẽ truyền ngọ thiện.”
Úc Thụy lắc đầu, “Không ngủ, dậy thôi.”
Kiều Tương đã sớm tìm cho hắn vài bộ đồ mới, kích cỡ coi như thích hợp, cổ áo nguyệt sắc khép lại, làm cho làn da trắng nõn của Úc Thụy càng thêm nổi bật, trải qua một phen rửa mặt chải đầu, khí sắc có vẻ tốt lên.
Chỉ Hi lúc này đẩy đến một chiếc xe lăn bằng gỗ, trước kia không ai biết trưởng tử Đường gia là một người què, cho nên trong nhà cũng không chuẩn bị cái này, hiện giờ đã biết, Kiều Tương cho người nhanh chóng chế tạo, chờ thiếu gia tỉnh thì có thể dùng.
Chỉ Hi tiến vào thu thập chăn đệm, Úc Thụy được Kiều Tương giúp đỡ ngồi lên xe lăn, xe lăn làm bằng gỗ tử đàn, bên trên lót nệm mềm xông hương, không thể không nói tâm tư Kiều Tương rất tinh tế, chuẩn bị đầy đủ hết.
Úc Thụy ngồi xong, Kiều Tương nói: “Một lúc nữa lão gia sẽ truyền thiện, thiếu gia lần đầu tiên dùng thiện cùng lão gia, khó tránh khỏi có chút câu nệ, trước tiên dùng một ít điểm tâm lót dạ.”
Nói xong đem chén đĩa trà bát nhất nhất từ trong khay dọn ra.
Úc Thụy dùng tay, bốc lên thổ noãn cao [3] ăn vào, cảm thấy Kiều Tương này suy nghĩ thực chu đáo, chẳng qua để người thận trọng như vậy ở bên cạnh mình cũng không biết là tốt hay xấu, Đường Kính có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, biết từ bỏ công danh lợi lộc khi đang trên đỉnh vinh quang lại có năng lực kinh thương bậc nhất, nhất định không phải là người dễ đối phó.
Đường Kính cố ý đem người khôn khéo như vậy để bên cạnh mình, thoạt nhìn giống như tiểu thiếu gia này được gia chủ coi trọng, kỳ thật cũng là để Kiều Tương chú ý động tĩnh của Úc Thụy.
Tâm tư Úc Thụy từ đời trước đã mài giũa đến tinh tế, làm sao có thể không đoán ra, hắn muốn trốn tránh gia sản của Đường gia, dù sao mình cũng là trưởng tử giả, nhưng cũng không thể để người ta khi dễ, cho nên sáng suốt nhất chính là ít nói chuyện, làm cho mình có vẻ an phận không có uy hiếp, như vậy tất cả mọi người đều hảo ở chung.
Úc Thụy ăn điểm tâm, Triệu ma ma bị phân đến Úc Hề viên đi đến, nói rằng: “Lão gia mới vừa rồi đi ra ngoài, hình như là Thừa tướng đại nhân thỉnh lão gia dùng cơm, nên giữa trưa sẽ không truyền thiện.”
Kiều Tương nói: “Nếu lão gia không truyền thiện, thiếu gia ăn tại sảnh hay tại thiện phòng? Nô tỳ gọi người chuẩn bị.”
Chân Úc Thụy không đi lại được, ăn trong phòng ngủ dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng lại e sợ đem cơm đặt trong phòng ngủ, truyền tới tai Đường Kính liền biến thành không có quy củ, vì thế nói: “Ăn ở đại sảnh.”
Việc truyền thiện dùng không ít thời gian, chờ đến khi Kiều Tương đẩy Úc Thụy đi qua, Úc Thụy mới biết được vì sao lại lâu như vậy, trên cái bàn tròn bày đủ thứ thức ăn, muôn màu muôn vẻ, làm người xem hoa cả mắt, chỉ có một mình Úc Thụy dùng cơm, bát đĩa trên bàn lại nhiều không đếm hết, đủ loại kiểu dáng, trang trí thực kỹ càng tỉ mỉ.
Chờ Úc Thụy dùng qua, mới đem đồ ăn còn lại phân cho bọn hạ nhân Úc Hề viên.
Dùng thiện xong, Úc Thụy để Kiều Tương đẩy mình đi một vòng trong viện, nhìn qua hoa viên một lần, hoa cỏ quý hiếm được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, hành lang uốn lượn cũng giống trong chủ trạch đều trạm trổ đủ loại anh vũ, vừa đi qua đã bắt đầu hoa cả mắt.
Cách chính sảnh không xa là thư phòng, giấy và bút mực đều được chuẩn bị đầy đủ hết, trên giá sách đều là tranh chữ của danh gia, đồ cổ trân quý cũng được bày biện trên kệ kê sát tường.
Buổi chiều cũng không có việc gì để làm, Úc Thụy liền ở trong thư phòng, đọc sách viết chữ, Kiều Tương thấy hắn xem sách, để cho thư đồng lưu lại mài mực, Chỉ Hi cùng Triệu ma ma đứng ở gian ngoài thư phòng hầu hạ, sau đó vội vàng đi ra.
Đến khi mặt trời xuống núi, Kiều Tương tiến vào nói: “Lão gia đã trở lại, phân phó truyền vãn thiện, mời thiếu gia đi qua.”
Úc Thụy đọc đến nhập thần, lúc này khó tránh khỏi thần kinh có chút căng thẳng, Đường Kính mặc dù không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải diện mục khả tăng [4], nhưng lại khiến người có cảm giác áp bách, hơn nữa Đường Kính hỉ nộ không hiện trên mặt, cũng bất cẩu ngôn tiếu, lại càng làm cho người ta cảm thấy e ngại.
Úc Thụy được Kiều Tương phụ giúp, ra nghi môn, từ Úc Hề viên qua cửa nhỏ đi vào chủ trạch, xuyên qua một hành lang gấp khúc, bên cạnh chủ trạch không xa có một gian phòng nhỏ, Đường Kính sai người truyền thiện, đều đặt tại nơi này.
Thời điểm Úc Thụy vào phòng, Đường Kính đã ở đây, đang ngồi trên ghế dựa bằng gỗ lim ở gian ngoài đọc sách.
Hắn một tay cầm sách dựa vào tay vịn, hơi hơi nghiêng thân, tay kia nâng chung trà [5], tiểu tư đứng bên cạnh thấy thế đem nắp chung mở ra, Đường Kính uống một ngụm, lại đem chung trà buông xuống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn Vi Tiếu (trong bản QT là cười tủm tỉm, T.T máy nhà ta không xem được bản tiếng Trung, không còn cách nào khác chỉ có thể mò đại ‘cúi đầu mong tác giả lượng thứ ~ amen’) ném trứng =3=~ cám ơn schlaf ném trứng =3=~ cám ơn Từ thị vệ nèm trứng =3=~
— Hết chương 3 —
————–
CHÚ THÍCH
[1] “Nghi môn tam gian”: trông nó giống cái cổng tam quan nhưng nhỏ hơn. Các nàng có thể tưởng tượng như hình sau:
[2] “Chuyên trà”: là một vật dụng trong đám trà cụ, nước trà từ ấm trà sau khi hãm sẽ được rót ra chuyên trà cho đều nước trà, sau đó từ chuyên trà mới được rót vào chén trà. Các nàng có thể tìm hiểu thêm tại .
[3] “Thổ noãn cao”: nguyên văn trong QT là củ từ cao. Ta tìm từ Hán Việt của củ từ, nó ra một loạt tên, nhưng mà thấy thổ noãn dễ nghe nhất. Tuy nhiên không tìm được hình ảnh T.T
[4] “Diện mục khả tăng”: diện mạo khó coi, xấu xí, dữ dằn.
[5] “Chung trà”: cái chén có nắp mà mấy lão phật gia trong phim Tàu hay dùng đó. Khi uống thì mở nắp ra gạt gạt một hồi rồi mới uống. Hình đây:
Kiều Tương là đại nha hoàn của Đường gia, ngay cả quản gia cũng có ba phần khách khí, không phải bởi vì thân thế tốt, nếu thân thế tốt cũng sẽ không ở nhà người ta làm nha hoàn.
Là bởi vì Kiều Tương làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, lại phi thường an phận, chưa bao giờ tranh đua, không thể hỏi cũng chưa bao giờ hỏi, lại có tâm tư tinh tế, nghe lời làm việc khéo hiểu ý người, Đường Kính không cần nói nhiều, Kiều Tương vẫn có thể làm thỏa đáng.
Cho nên Đường Kính phân Kiều Tương đến Úc Hề viên, điều này làm cho toàn bộ cao thấp Đường gia đều có điểm giật mình.
Lẽ ra Đường Kính vì cố kỵ sản nghiệp của Đường gia, mới đem về trưởng tử không danh không phận, cũng không biết thân sinh mẫu thân là ai này mang về nuôi ở Đường gia, mọi người ngoài miệng gọi hắn thiếu gia, kêu càng cung kính, lại càng dối trá, trong lòng càng khinh thường hắn, xem chừng Đường Úc Thụy cũng chẳng có ngày trở mình, chờ qua vài năm nữa Đường Kính tục huyền (đi bước nữa, cưới thêm vợ), cũng sẽ sinh con trai, khi đó Đường gia tự nhiên có người kế thừa.
Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới, nha hoàn bên người mà Đường Kính vừa ý nhất lại được phân đến Úc Hề viên, chẳng lẽ từ nay về sau Đường Úc Thụy thật sự là trưởng tử Đường gia sao?
Kiều Tương không nhiều lời, cũng không định hỏi nhiều, lão gia có tính toán của lão gia, nếu để cho nàng đi Úc Hề viên, tự nhiên có đạo lý.
Kiều Tương gọi người bên ngoài nâng nhuyễn kiệu vào, bởi vì thiếu gia đi đứng không thuận lợi, đem nhuyễn kiệu nâng đến gian ngoài, đặt trước cửa phòng, để tiểu tư cẩn thận cõng Úc Thụy lên, an trí vào trong nhuyễn kiệu, hướng Úc Hề viên đi tới.
Úc Hề viên hàng năm không ai ở, cho nên Đường Kính mới kêu Kiều Tương dọn dẹp.
Úc Hề viên được xây dựng thêm sau khi Đường gia hưng thịnh, cũng không ở trong chủ trạch, mà ngăn cách với Đường gia bởi một khoảng sân, có đại môn riêng đi thông ra phố xá, ra vào thực thuận tiện, chỉ là khoảng cách với chủ trạch có chút xa.
Đường gia đến đời Đường Kính, tuy rằng dòng chính chỉ còn lại mỗi Đường Kính, nhưng bàng chi (chi thứ) rất nhiều, hơn nữa thanh danh bên ngoài của Đường Kính tốt như vậy, họ hàng có thân thích không thân thích đều đến tìm nơi nương tựa, người cũng dần dần nhiều lên.
Úc Hề viên chính là xây dựng thêm cho bàng chi của Đường gia, tuy diện tích không nhỏ, trang trí cũng khéo léo độc đáo, nhưng cách biệt rất xa với chủ trạch rộng lớn khí phái, đây cũng là cái gọi chủ yếu và thứ yếu.
Đường Kính sợ bị quấy rầy, cho nên Úc Hề viên mở cửa bên, ra vào đều không cần đi qua chủ trạch, cho nên cũng được an tĩnh.
Chẳng qua Đường gia thân thích nhiều, thị phi cũng liền nhiều, có người chọc phải phiền toái, van cầu Đường Kính đi hối lộ, ngặt nỗi Đường Kính mấy năm chinh chiến trên sa trường, là loại người thiện ác phân minh, trên thương trường có thể cùng y ngươi lừa ta gạt, nhưng ở phương diện nhân nghĩa chưa bao giờ lừa dối.
Sau đó người kia lăn lộn ở kinh thành cũng chẳng kiếm chác được gì, đành phải dọn ra ngoài, từ đó Úc Hề viên để trống không ai ở.
Hiện giờ Đường Úc Thụy đến đây, Úc Hề viên mới có chút náo nhiệt.
Tiến vào sân trước có nghi môn tam gian [1], tuy rằng không thể nào sánh bằng chủ trạch khí phái, nhưng cũng có chỗ đặc biệt, nghi môn cũng tương tự như cổng tam quan, chẳng qua nhỏ hơn một chút, phía sau chính sảnh cũng là năm đại gian xa hoa, sương phòng ở bên cạnh nối tiếp với hành lang gấp khúc.
Úc Hề viên tuy rằng vẫn luôn để đó không dùng, nhưng cũng không hề hoang phế, thời tiết đang vào giữa hè, trong hoa viên có không ít hoa hoa thảo thảo quý giá, ở chính sảnh có thể ngửi được hương hoa cỏ thản nhiên.
Bọn hạ nhân nâng kiệu thực vững chắc, dọc đường đi không hề bị xóc nảy, mỗi khi nâng qua cửa, Kiều Tương còn săn sóc báo trước một tiếng, để Úc Thụy ngồi vững vàng.
Úc Thụy xuyên qua sa liêm nhìn ra bên ngoài, đừng nói toàn bộ Đường trạch, chỉ cần quy mô của một cái Úc Hề viên này cũng đủ xa hoa phú quý mà người thường không thể sánh bằng được.
Đời trước Úc Thụy sinh ra trong nhà tiểu thương cũng có chút gia sản, có mấy gian cửa hàng, có chút đất vườn, ở địa phương đó cũng xem như danh môn vọng tộc, đương gia nói một câu Huyện lão gia cũng phải suy tính vài ngày.
Nhưng trăm triệu lần không thể so sánh với Đường gia, cho dù là nhà tiểu thương, cũng còn vì dòng chính đấu nhau đến ngươi chết ta sống, Úc Thụy thở dài, nghĩ thầm từ nay về sau ở trong này, chẳng phải mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.
Hắn đời trước là trưởng tử, trốn tránh cả đời, nếu như hiện giờ lại tránh, không khỏi tâm sinh mỏi mệt, nhưng nếu không tránh, lại không có khả năng cam chịu mọi chuyện.
“Thiếu gia, đã đến nơi, mời ngài xuống kiệu.”
Tiếng nói của Kiều Tương vang lên, Úc Thụy lúc này mới hồi thần, Kiều Tương đã vén mành, bọn hạ nhân hạ cỗ kiệu xuống, lại có tiểu tư vừa rồi cẩn thận cõng Úc Thụy ra.
Vào trong phòng, chúng ma ma hạ nhân đưa Úc Thụy đến Đường gia đều ở trong, Chỉ Hi cũng ở đó, nhìn thấy Úc Thụy, đều tiến lên thỉnh an, về sau bọn họ chính là hạ nhân của Úc Hề viên.
Chỉ Hi tới Úc Hề viên trước một bước, dọn dẹp phòng ngủ của Úc Thụy một chút, mở ra cửa sổ cho thoáng khí.
Úc Thụy đi vào trong phòng, tiểu tư đem hắn an trí trên giường.
Kiều Tương nói: “Thiếu gia một đường mệt mỏi, có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát hay không?”
Úc Thụy đang thấy loại không khí này có chút quỷ dị, chính mình giống như nhân vật gì quan trọng, bị bao nhiêu người vây quanh hầu hạ, vì thế liền gật gật đầu.
Kiều Tương đi lên hầu hạ Úc Thụy cởi ngoại bào, nằm xuống, đem chăn mỏng đắp lên, sau đó để cho tất cả mọi người thối lui đến gian ngoài, chỉ lưu lại Chỉ Hi đứng ở cửa, tùy thời nghe phân phó.
Bọn hạ nhân lui ra ngoài, Úc Thụy lúc này mới thở hắt ra, quả nhiên người nhà giàu chính là không giống bình thường, thái độ thật cẩn thận hầu hạ này làm hắn có chút khó thở, nếu không phải mình đã trải qua một đời, chỉ sợ sẽ bị dọa đến.
Ước chừng qua hơn một canh giờ, Úc Thụy thiêm thiếp trong chốc lát, giường thực thoải mái, chăn mỏng cũng được xông hương, tựa hồ có tác dụng an thần, nhưng hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa thần kinh Úc Thụy khẩn trương đến căng ra, không thể thả lỏng xuống được, có ngủ cũng là mê mê mang mang không sâu giấc.
Lúc Kiều Tương nhẹ nhàng tiến vào Úc Thụy liền tỉnh.
Kiều Tương hỏi: “Nô tỳ đánh thức thiếu gia?”
“Không có, là bản thân ta tỉnh trước.”
Trong tay Kiều Tương còn bưng theo một cái khay, bên trên đựng vài chén đĩa, đặt lên bàn bên cạnh.
Úc Thụy đưa mắt nhìn, đồ vật đầy đủ hết, ấm trà, chén trà, chuyên trà [2], thìa bạc, bàn ngọc nhỏ hình hoa mai, bên trên để chút điểm tâm tinh xảo, bên cạnh cũng có chiếc đũa.
Kiều Tương đi tới, hỏi: “Thiếu gia muốn ngủ nữa không? Nếu không ngủ nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo, qua lát nữa lão gia sẽ truyền ngọ thiện.”
Úc Thụy lắc đầu, “Không ngủ, dậy thôi.”
Kiều Tương đã sớm tìm cho hắn vài bộ đồ mới, kích cỡ coi như thích hợp, cổ áo nguyệt sắc khép lại, làm cho làn da trắng nõn của Úc Thụy càng thêm nổi bật, trải qua một phen rửa mặt chải đầu, khí sắc có vẻ tốt lên.
Chỉ Hi lúc này đẩy đến một chiếc xe lăn bằng gỗ, trước kia không ai biết trưởng tử Đường gia là một người què, cho nên trong nhà cũng không chuẩn bị cái này, hiện giờ đã biết, Kiều Tương cho người nhanh chóng chế tạo, chờ thiếu gia tỉnh thì có thể dùng.
Chỉ Hi tiến vào thu thập chăn đệm, Úc Thụy được Kiều Tương giúp đỡ ngồi lên xe lăn, xe lăn làm bằng gỗ tử đàn, bên trên lót nệm mềm xông hương, không thể không nói tâm tư Kiều Tương rất tinh tế, chuẩn bị đầy đủ hết.
Úc Thụy ngồi xong, Kiều Tương nói: “Một lúc nữa lão gia sẽ truyền thiện, thiếu gia lần đầu tiên dùng thiện cùng lão gia, khó tránh khỏi có chút câu nệ, trước tiên dùng một ít điểm tâm lót dạ.”
Nói xong đem chén đĩa trà bát nhất nhất từ trong khay dọn ra.
Úc Thụy dùng tay, bốc lên thổ noãn cao [3] ăn vào, cảm thấy Kiều Tương này suy nghĩ thực chu đáo, chẳng qua để người thận trọng như vậy ở bên cạnh mình cũng không biết là tốt hay xấu, Đường Kính có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, biết từ bỏ công danh lợi lộc khi đang trên đỉnh vinh quang lại có năng lực kinh thương bậc nhất, nhất định không phải là người dễ đối phó.
Đường Kính cố ý đem người khôn khéo như vậy để bên cạnh mình, thoạt nhìn giống như tiểu thiếu gia này được gia chủ coi trọng, kỳ thật cũng là để Kiều Tương chú ý động tĩnh của Úc Thụy.
Tâm tư Úc Thụy từ đời trước đã mài giũa đến tinh tế, làm sao có thể không đoán ra, hắn muốn trốn tránh gia sản của Đường gia, dù sao mình cũng là trưởng tử giả, nhưng cũng không thể để người ta khi dễ, cho nên sáng suốt nhất chính là ít nói chuyện, làm cho mình có vẻ an phận không có uy hiếp, như vậy tất cả mọi người đều hảo ở chung.
Úc Thụy ăn điểm tâm, Triệu ma ma bị phân đến Úc Hề viên đi đến, nói rằng: “Lão gia mới vừa rồi đi ra ngoài, hình như là Thừa tướng đại nhân thỉnh lão gia dùng cơm, nên giữa trưa sẽ không truyền thiện.”
Kiều Tương nói: “Nếu lão gia không truyền thiện, thiếu gia ăn tại sảnh hay tại thiện phòng? Nô tỳ gọi người chuẩn bị.”
Chân Úc Thụy không đi lại được, ăn trong phòng ngủ dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng lại e sợ đem cơm đặt trong phòng ngủ, truyền tới tai Đường Kính liền biến thành không có quy củ, vì thế nói: “Ăn ở đại sảnh.”
Việc truyền thiện dùng không ít thời gian, chờ đến khi Kiều Tương đẩy Úc Thụy đi qua, Úc Thụy mới biết được vì sao lại lâu như vậy, trên cái bàn tròn bày đủ thứ thức ăn, muôn màu muôn vẻ, làm người xem hoa cả mắt, chỉ có một mình Úc Thụy dùng cơm, bát đĩa trên bàn lại nhiều không đếm hết, đủ loại kiểu dáng, trang trí thực kỹ càng tỉ mỉ.
Chờ Úc Thụy dùng qua, mới đem đồ ăn còn lại phân cho bọn hạ nhân Úc Hề viên.
Dùng thiện xong, Úc Thụy để Kiều Tương đẩy mình đi một vòng trong viện, nhìn qua hoa viên một lần, hoa cỏ quý hiếm được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, hành lang uốn lượn cũng giống trong chủ trạch đều trạm trổ đủ loại anh vũ, vừa đi qua đã bắt đầu hoa cả mắt.
Cách chính sảnh không xa là thư phòng, giấy và bút mực đều được chuẩn bị đầy đủ hết, trên giá sách đều là tranh chữ của danh gia, đồ cổ trân quý cũng được bày biện trên kệ kê sát tường.
Buổi chiều cũng không có việc gì để làm, Úc Thụy liền ở trong thư phòng, đọc sách viết chữ, Kiều Tương thấy hắn xem sách, để cho thư đồng lưu lại mài mực, Chỉ Hi cùng Triệu ma ma đứng ở gian ngoài thư phòng hầu hạ, sau đó vội vàng đi ra.
Đến khi mặt trời xuống núi, Kiều Tương tiến vào nói: “Lão gia đã trở lại, phân phó truyền vãn thiện, mời thiếu gia đi qua.”
Úc Thụy đọc đến nhập thần, lúc này khó tránh khỏi thần kinh có chút căng thẳng, Đường Kính mặc dù không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải diện mục khả tăng [4], nhưng lại khiến người có cảm giác áp bách, hơn nữa Đường Kính hỉ nộ không hiện trên mặt, cũng bất cẩu ngôn tiếu, lại càng làm cho người ta cảm thấy e ngại.
Úc Thụy được Kiều Tương phụ giúp, ra nghi môn, từ Úc Hề viên qua cửa nhỏ đi vào chủ trạch, xuyên qua một hành lang gấp khúc, bên cạnh chủ trạch không xa có một gian phòng nhỏ, Đường Kính sai người truyền thiện, đều đặt tại nơi này.
Thời điểm Úc Thụy vào phòng, Đường Kính đã ở đây, đang ngồi trên ghế dựa bằng gỗ lim ở gian ngoài đọc sách.
Hắn một tay cầm sách dựa vào tay vịn, hơi hơi nghiêng thân, tay kia nâng chung trà [5], tiểu tư đứng bên cạnh thấy thế đem nắp chung mở ra, Đường Kính uống một ngụm, lại đem chung trà buông xuống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn Vi Tiếu (trong bản QT là cười tủm tỉm, T.T máy nhà ta không xem được bản tiếng Trung, không còn cách nào khác chỉ có thể mò đại ‘cúi đầu mong tác giả lượng thứ ~ amen’) ném trứng =3=~ cám ơn schlaf ném trứng =3=~ cám ơn Từ thị vệ nèm trứng =3=~
— Hết chương 3 —
————–
CHÚ THÍCH
[1] “Nghi môn tam gian”: trông nó giống cái cổng tam quan nhưng nhỏ hơn. Các nàng có thể tưởng tượng như hình sau:
[2] “Chuyên trà”: là một vật dụng trong đám trà cụ, nước trà từ ấm trà sau khi hãm sẽ được rót ra chuyên trà cho đều nước trà, sau đó từ chuyên trà mới được rót vào chén trà. Các nàng có thể tìm hiểu thêm tại .
[3] “Thổ noãn cao”: nguyên văn trong QT là củ từ cao. Ta tìm từ Hán Việt của củ từ, nó ra một loạt tên, nhưng mà thấy thổ noãn dễ nghe nhất. Tuy nhiên không tìm được hình ảnh T.T
[4] “Diện mục khả tăng”: diện mạo khó coi, xấu xí, dữ dằn.
[5] “Chung trà”: cái chén có nắp mà mấy lão phật gia trong phim Tàu hay dùng đó. Khi uống thì mở nắp ra gạt gạt một hồi rồi mới uống. Hình đây: