Viên lão bản ra khỏi biệt trang Đường gia, dùng tay áo chấm chấm mồ hôi trên trán, hôm nay nóng quá a, lại vừa phải chịu kinh hách nữa. Hắn quả thật được ủy thác trọng trách, chẳng qua có hơi áp lực, hơn nữa nghĩ tới thái độ lãnh đạm mới vừa rồi của Đường tứ gia, hoàn toàn không thể ngờ có chuyện như vậy.
Viên lão bản nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn nhanh chóng bước đi, xoay người ngồi vào kiệu, tiểu tư đi theo hỏi: “Lão gia, bây giờ về nhà sao?”
Viên lão bản nói: “Không về, đi Trần gia ở ngoại thành một chuyến.”
“Dạ.”
Tiểu tư ứng thanh, sai kiệu phu khởi kiệu, nâng đến Trần gia ở ngoại thành.
Viên lão bản ngồi trong kiệu, cả đường đều suy nghĩ lời nói của Đường Kính, không biết y rốt cuộc có ý gì, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa, sợ hiểu sai ý, ngược lại tự bê đá đập chân mình, chỉ cần làm tốt chuyện y phân phó là được.
Trần gia cũng có một biệt viện ở trong thành, biệt viện ngoại thành tương đối xa xôi, nhưng phong rất cảnh đẹp. Trần Trọng Ân lúc hưng trí sẽ đến đó ở vài ngày. Sau đó lúc cha mẹ Trần Xu qua đời, Trần Trọng Ân theo di ngôn chăm sóc Trần Xu, để Trần Xu ở lại biệt viện ngoại thành.
Đi một hồi lâu mới tới nới, Viên lão bản sai người hạ kiệu, bởi vì chuyện tình gấp gáp, cũng không có bái thiếp, đành phải nhờ hạ nhân trông cửa đi vào bẩm báo, nói Viên lão bản ở trong thành đến bái kiến.
Hạ nhân nói: “Lão gia nhà ta xuất môn rồi, vài ngày tới không trở về đâu, cũng không nói chính xác khi nào thì về, vị đại gia này vẫn là quay về đi.”
Viên lão bản sao có thể không biết Trần Trọng Ân xuất môn, chẳng qua Đường Kính phân phó hắn nói như vậy, Viên lão bản cũng đành phải nghe theo.
Viên lão bản lăn lộn trên thương trường lâu năm, công phu diễn kịch đã lên lão làng rồi, hắn nhíu mày, cái mặt già lập tức ủ ê nhăn nhó: “Thế sao… Nhưng mà ta đã đến tận đây rồi, bây giờ quay về làm sao được, tiểu thư nhà ngươi có nhà không, ta nói với tiểu thư nhà ngươi cũng được, cũng giống nhau cả mà.”
Hạ nhân kia lâm vào khó xử. Tiểu thư thì có nhà, nhưng mà nữ quyến không được tiếp khách, đáp: “Tiểu thư ở nhà, chẳng qua…”
Viên lão bản chặn lại: “Ở nhà thì tốt, ta cũng chỉ nói có mấy câu, tiểu thư nhà ngươi không biết ta, nhưng có thể sẽ biết Đường tứ gia đi? Hôm nay là Đường tứ gia bảo ta đến nói với tiểu thư nhà ngươi mấy lời, ngươi đi bẩm báo, ta ở đây chờ cũng được.”
Hạ nhân kia không còn cách nào khác, đành phải đi vào, không ngờ Trần Xu vừa nghe thấy Đường Kính cho người tới, lập tức sai hạ nhân mời người vào nhà.
Viên lão bản cũng không nghĩ Trần Xu thế mà lại cho mình vào, hạ nhân dẫn hắn đến chính đường gặp Trần gia Đại tiểu thư Trần Xu.
Trần xu vẫn luôn ở trong khuê các, cho dù Viên lão bản rất nổi tiếng ở Giang Ninh, nhưng nàng cũng không biết mặt.
Viên lão bản gặp Trần Xu, lại dựa theo lời Đường Kính dặn dò nói: “Đại tiểu thư, tại hạ họ Viên, là thủ hạ của Đường gia ở Giang Ninh. Hôm nay tới đây, chỉ muốn thay Đường tứ gia chuyển lời một câu, nhưng lại sợ quá đường đột, mong Đại tiểu thư đừng trách.”
Trần Xu chột dạ, cũng không biết Đường Kính định nói gì với mình, đành phải miễn cưỡng treo lên ý cười: “Mời Viên lão bản nói.”
Lúc này Viên lão bản mới vào việc chính: “Đại tiểu thư cũng biết, Đường tứ gia nhà chúng ta là một chủ nhân si tình, bao năm qua vị trí chính thê vẫn còn để trống, thấy ai cũng không phù hợp. Vì chuyện này, thái phu nhân bên kia thật sự vô cùng tức giận, có chọn cho Đường tứ gia bao nhiêu danh môn khuê tú cũng không thể nắm được tâm Tứ gia chúng ta. Nhưng từ hôm kia lúc gặp Đại tiểu thư, chỉ nhìn thoáng qua đã tâm tâm niệm niệm không thể quên được.”
Trần Xu không ngờ Viên lão bản tới là để nói những lời này, tim nàng nhất thời đập điên cuồng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi tay đang cầm khăn tay cũng bất giác siết chặt, nàng chung quy vẫn chỉ là tiểu cô nương trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, trên mặt lập tức ửng đỏ.
Viên lão bản lại nói tiếp: “Tứ gia chúng ta sợ rằng nếu gặp mặt thổ lộ với Đại tiểu thư, Đại tiểu thư lại vì xấu hổ mà cự tuyệt, như vậy thật không biết phải làm sao! Không còn cách nào khác mới sai ta đến ngỏ lời với Trần lão bản, thực khéo, Trần lão bản lại không ở nhà. Ta thực phân vân, nếu đã đến đây mà chuyện chưa thành lại bỏ về, chẳng phải cô phụ một mảnh tâm ý của Đường tứ gia sao, có chết cũng không thể để chuyện đó xảy ra a, cho nên cả gan tới gặp Đại tiểu thư, mong tiểu thư đừng trách tội.”
Trần Xu xấu hổ đến mức không nói ra lời. Thật lâu trước kia nàng đã nghe về Đường Kính, sự lợi hại của Đường Kinh, rồi thanh danh của y ở trên thương trường, ngay cả khuê nữ không ra cổng trước không bước cổng trong như nàng cũng đều biết đến.
Nữ tử nào lại không muốn gả cho nam nhân kiêu hùng, Đường Kính không chỉ có tiền bạc, còn có quyền thế, quan trọng nhất là đã chinh chiến trên sa trường, ở trong mắt ngoại nhân, đương nhiên tài trí hơn người.
Lúc đó tuy Trần Xu còn chưa biết mặt Đường Kính nhưng trong lòng đã ngưỡng mộ thật là lâu rồi. Ngày ấy gặp mặt, lại thấy Đường Kính vóc người cao ráo anh tuấn, ngũ quan đoan chính, dung mạo nam tử này đã không còn chỗ để chê, thêm vào một thân khí chất kia, người khác không thể nào bắt chước được.
Trần Xu vốn tưởng rằng chỉ có mình nàng đơn phương, hiện giờ vừa nghe được lời Viên lão bản, nhất thời vui sướng dị thường, thì ra vốn chẳng cần phí nhiều công sức vào chuyện này như vậy, nên là của mình thì tất nhiên sẽ là của mình.
Trần Xu thẹn thùng nửa ngày, Viên lão bản thấy tình hình này, không phải mười phần thì cũng có tám phần xiêu rồi, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói: “Đại tiểu thư không nói lời nào, có phải không vừa ý Tứ gia nhà chúng ta?”
“Nào có chuyện đó.” Trần Xu nhanh chóng đoạt lời: “Tiểu nữ tử chỉ là… Chỉ là quá mức vui sướng.”
Viên lão bản cười nói: “Thế thì rất tốt rất tốt! Đường tứ gia nghe xong, cũng nhất định rất vui sướng.”
Hắn nói xong, dừng một chút, lại cau mày: “Nhưng mà hiện giờ Trần lão bản không có ở đây, không thể định việc hôn nhân được. Như vậy đi! Đại tiểu thư có bảo bối nào trên người, ta cầm về làm tín vật, đưa lại cho Tứ gia chúng ta. Đường tứ gia thấy vật cũng biết ta không nói dối người. Đại tiểu thư không biết đâu, Tứ gia cái gì cũng tốt, cái gì cũng có thể làm, dù là buôn bán hay là đánh giặc, không có việc gì người không làm được. Thế mà trong chuyện này cùng Đại tiểu thư, người phá lệ cẩn thận từng tí, sợ Đại tiểu thư không vui a! Bởi vậy, ta phải cầm tín vật của Đại tiểu thư trở về, Đường tứ gia nhìn thấy, cũng về kinh thành chuẩn bị xong xuôi, sau đó phái người đường đường chính chính lại long long trọng trọng tới cầu thân, thêm nữa, là cầm vật nhớ người, để giải nỗi khổ tương tư a.”
Những lời này đánh vào lòng Trần Xu, làm nàng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, không dám nhìn người, chỉ kéo nha đầu bên cạnh qua, nhỏ giọng nói với nàng vài câu, nha đầu kia nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó bưng tới một cái hộp nhỏ sơn son, mở nắp ra trước mặt Trần Xu.
Trần Xu cúi đầu, đem túi hương buộc trên eo cởi xuống, nhanh chóng đặt vào hộp, đóng nắp lại, nhẹ giọng nói với nha hoàn: “Đi sang đưa cho Viên lão bản đi.”
Sau đó quay sang nói với Viên lão bản: “Để Viên lão bản phải hao tâm tổn trí chạy tới một chuyến, tiểu nữ tử thật sự là vô cùng cảm kích, về sau nhất định sẽ không quên đại ân của Viên lão bản.”
Viên lão bản sai tiểu tư bên người đỡ lấy cái hộp, cười toe: “Đúng vậy, đúng vậy, về sau còn phải nhờ tiểu thư chiếu cố, mấy lời khách khí cũng không cần nói nhiều.”
Trần Xu thiên ân vạn tạ đưa Viên lão bản ra đại môn, lúc này Viên lão bản mới thở hắt ra một hơi. Nhìn dung mạo Trần Xu như vậy, cũng thấy hiểu hiểu đôi chút. Thế nhưng đều là người làm ăn cả, đi khắp trời Nam biển Bắc rồi, tiểu mỹ nhân nào còn chưa thấy qua, ngẫm lại thì Trần Xu cũng không phải xuất chúng đến thế.
Nếu xét đến khí chất lúc nói chuyện làm việc, vậy lại càng kém, nếu người bình thường thú thê tử như vậy thì cũng coi như không có vấn đề, Viên lão bản thầm nghĩ, chẳng qua người nọ là Đường Kính. Nếu thật sự muốn thú Trần Xu về làm chính thất, còn không bằng cưới khuê nữ nhà mình, tuy rằng gia thế nhà mình không thể so được với Trần Trọng Ân…
Viên lão bản nhớ lại thái độ của Đường Kính lúc trước nói chuyện với mình, cảm giác sống lưng lạnh từng đợt. Đường Kính để mình đi làm mối, nếu không phải thật sự thích Trần gia tiểu thư kia, thế thì cũng chỉ có vì giao hảo với Trần Trọng Ân thôi.
Chẳng qua Viên lão bản quên mất một chuyện, nếu muốn giao hảo với Trần Trọng Ân, cũng không cần chờ đến lúc Trần Trọng Ân không có ở nhà mới tới hỏi cưới.
Trần Xu dưới tình huống không có bất kỳ gia nhân trưởng bối nào biết đến, cứ như vậy tư định chung thân rồi, đến cả vật đính ước bên người cũng đưa ra ngoài. Ai mà chẳng biết Trần Trọng Ân là người sĩ diện, nàng tự tiện định hôn sự, cũng đáp ứng người ta xong xuôi hết rồi mới đối phó báo lại một tiếng, đoán chừng y cũng chẳng mấy thoải mái.
Viên lão bản về đến nơi, thái dương đã ngã về tây. Đến cửa biệt trang Đường gia cũng không cần phải thông truyền nữa, hạ nhân trông cửa báo lại: “Viên lão bản đã đến, lão gia phân phó, Viên lão bản đến thì trực tiếp đi vào là được.”
Viên lão bản vào cửa, lúc qua hành lang, vừa vặn nhìn thấy Đường Úc Thụy.
Đường Úc Thụy nằm hơn một ngày, thân thể đã sớm tê rần, các khớp xương rã rời, nhưng đầu óc lại choáng váng chẳng có tí khí lực nào. Thời Việt nói hoạt động gân cốt một chút sẽ tốt hơn, vì thế đỡ Úc Thụy đứng lên, đẩy hắn vòng vòng trong sân thay đổi không khí.
Lúc đi đến hành lang lại thấy Viên lão bản đền gần.
Viên lão bản vẫn nghĩ Úc Thụy nói đỡ cho mình trước mặt Đường Kính, cho nên muốn tiếp tục nịnh bợ hắn, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nếu thật sự thành công, về sau Trần Xu kia sẽ biến thành nữ chủ nhân Đường gia, Trần Xu là chính thê, tương lai có nam hài, địa vị Đường Úc Thụy có thể gặp nguy hiểm.
Chẳng qua Viên lão bản có ngốc mấy cũng nhìn ra, đầu óc Trần Xu kia không đủ linh hoạt, bước vào hào môn thế gia có sinh nhi tử ngay được không thì còn phải bàn, không bằng tiếp tục nịnh bợ người trước mắt, nếu không được thì đổi người là xong.
Viên lão bản nhanh chóng tiến lên, thỉnh an Đường Úc Thụy, Úc Thụy có chút suy yếu, nhưng ở trước mặt người ngoài không thích tỏ ra yếu thế, cho nên cố gắng vực dậy, cười nói: “Viên lão bản khỏe không, ngài là trưởng bối, làm sao có thể thỉnh an vãn bối như vậy.”
Viên lão bản cười làm lành: “Lời này nói vậy cũng không phải, đại thiếu gia chính là thiếu đương gia, Đường tứ gia là chủ tử của ta, vậy thì đại thiếu gia chính là tiểu chủ tử, đương nhiên phải thỉnh an mới đúng.”
Úc Thụy nghe thấy lời này của hắn, cũng cảm thấy hơi buồn cười, Viên lão bản nhân cơ hội thò đầu ra nhìn bốn phương tám hướng, sau đó nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia, tiểu nhân có chuyện này, bây giờ ở đây không có người khác, tiểu nhân cũng nói thẳng, nếu lòng dạ ngài đại lượng, cũng đừng trách tiểu nhân lắm chuyện, coi như tiểu nhân kể chuyện cười, vào tai này ra tai kia là xong, ngược lại nếu ngài cảm thấy có ích chút nào, cũng coi như không phụ một mảnh tâm ý của tiểu nhân.”
Úc Thụy nhìn nét mặt của hắn như vậy, biết hắn đang muốn nịnh bợ mình, muốn lộ vài tin tức nhỏ, vì thế đáp: “Viên lão bản ngài thật sự muốn chiết sát ta sao, cái gì tiểu nhân với cả không tiểu nhân, lời này quá khách khí rồi, nghe xong không đúng thì thôi, nếu ngươi muốn nói với ta, vậy thì cứ việc nói.”
Viên lão bản nhanh chóng gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy đúng vậy, tính tình đại thiếu gia hòa nhã lại không kiêu ngạo, là phúc khí của chúng ta…”
Dứt lời, lại hạ giọng, vỗ vỗ cái hộp sơn son đang nằm trong ngực của mình, nói: “Thiếu gia, không nói dối ngài, hôm nay ta phải đến Trần gia ở ngoại thành, ngài biết đi làm gì không, là đi làm mối đó! Đường tứ gia muốn kết hôn với Trần gia Đại tiểu thư, hình như còn là chính thê a, sau đó bởi vì Trần lão bản không có nhà, Trần tiểu thư nhà người ta đích thân đáp ứng, gửi tín vật bên người đến, chờ Đường tứ gia sau khi về kinh lại đến đặt sính lễ cầu hôn nha!”
Úc Thụy vừa nghe, chỉ thấy trong tai “Ông ——” một tiếng, hắn cũng chẳng biết tại sao mình có phản ứng này. Úc Thụy là người thông minh, cũng là người khôn khéo, ngày ấy Đường Kính rõ ràng bị hạ dược, có cơ hội xuống tay chỉ có Trần Xu kia, chẳng phải quá rõ ràng Trần Xu muốn làm nữ chủ nhân Đường gia sao.
Bản thân gặp chuyện, tất cả đều bởi vì Trần Xu không biết tự lượng sức, kết quả là gì, Đường Kính thế mà thật sự đi cầu hôn. Úc Thụy dám cam đoan, Đường Kính tuyệt đối biết mình bị Trần Xu tính kế. Vậy mà Đường Kính cái người không bao giờ chịu thiệt thòi kia, không biết lại bị cái gì mê đảo tâm hồn, thật sự muốn kết hôn với Trần Xu.
Trong lòng Úc Thụy thấy không thoải mái, cũng chẳng biết tại sao, tóm lại ngay tại một khắc lúc nghe được Viên lão bản nói Đường Kính muốn lấy Trần Xu làm chính thê kia, tim hắn giống như bị treo lên, vô cùng khiếp sợ, vô cùng khó chịu.
Viên lão bản nhìn thấy Úc Thụy trong nháy mắt thất thần, vì thế khẳng định tin tức của mình đúng là có thể giúp hắn, tiện đà nói: “Đại thiếu gia, chuyện này, chính là do ta mạo hiểm nói cho ngài nghe a, nghe xong cũng liền thôi, ta còn phải đến chỗ Đường tứ gia bẩm báo a.”
Úc Thụy miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm phiền Viên lão bản.”
Ánh mắt hắn theo bóng dáng Viên lão bản đi xa, sau đó vẫn nhìn chằm chằm phía trước, cũng không là nhìn cái gì. Thời Việt kêu hắn, Úc Thụy cũng không nghe thấy, chỉ mải chìm trong suy tư tâm sự.
Úc Thụy cảm thấy trong lòng khó chịu, nhất định là do bản thân vô duyên vô cớ bị Trần Xu tính kế liên lụy, cuối cùng Đường Kính còn muốn thú nàng, cho nên mình mới cảm thấy không thoải mái.
Nữ nhân kia chỉ có thể làm ra mấy chuyện hạ đẳng kiểu này, kỳ thật cũng không có gì đáng sợ. Úc Thụy còn không đặt vào trong mắt, mặc dù hắn không phải người hay mang thù, nhưng vẫn luôn lấy đức trả ơn, đương nhiên ăn miếng trả miếng mới là đạo lý chính. Hắn vẫn an ủi bản thân, mình là một nam tử, cho dù đêm đó trải qua chuyện này, ngủ hai ngày rồi cũng như chưa từng bị tổn thất gì. Thế nhưng an ủi chung quy vẫn chỉ là an ủi.
Hiện giờ Đường Kính muốn lấy Trần Xu, Úc Thụy nghĩ nguyên nhân chính có lẽ là do Trần Xu là Trần gia Đại tiểu thư, là chất nữ của Trần Trọng Ân, làm đám hỏi như vậy cũng là thủ đoạn thường dùng trên thương trường mà thôi.
Úc Thụy híp mắt, nếu Trần Xu thật sự vào cửa Đường gia, đương nhiên không thể để nàng sống dễ chịu. Nàng muốn làm chính thê, muốn sinh trưởng tử kế thừa gia nghiệp, thì còn phải xem có thể vững vàng ngồi trên vị trí chính thê này hay không đã. (_ __||| lộ đuôi cáo nha, hết cha rồi con, ai cũng đòi trả đũa người ta là sao, còn phải cảm ơn không hết đó)
Viên lão bản đến bẩm báo lại cho Đường Kính, Đường Kính ngay cả hộp cũng chẳng thèm mở ra, Viên lão bản lại càng xác định, thì ra Đường tứ gia là muốn làm đám hỏi với Trần gia.
Đường Kính chờ Viên lão bản đi rồi mới cười lạnh một tiếng. Trần Xu này, quả nhiên cho cái mũ liền chui vào bên trong.
Bản thân y không muốn tương kế tựu kế, nhưng Trần Xu đã tính kế Đường Kính, đây là chuyện Đường Kính tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa bởi vì chuyện đêm đó, hai ngày này trong lòng Đường Kính vẫn luôn xáo động, mặc dù y không phải là một phụ thân tốt, nhưng tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng là người chưởng quản Đường gia. Vậy mà hiện giờ, y nhìn thấy nhi tử của mình thì lại động tình, lại không thể cầm giữ được. Đường Kính đem tất cả việc này “quy công” cho Trần Xu.
Chẳng qua vì ba việc, Đường Kính vẫn quyết định để Trần Xu tiến vào Đường gia. Thứ nhất thế lực của Trần Trọng Ân rất lớn, trừ y ra không ai có thể so sánh với Đường Kính, giao hảo với Trần Trọng Ân vẫn tốt hơn nhiều có một địch nhân như vậy.
Thứ hai lão thái thái vẫn đang thúc giục, nếu Đường Kính không tự mình chọn, thì phải nghe theo lão thái thái làm chủ, đến lúc đó sẽ chuyển thành Đường Kính đau đầu. Mà Trần Xu này, tuy là tiểu thư khuê các, gia thế không có vấn đề, nhưng bị nuông chiều thành thói, cho nên rất kiêu ngạo tùy hứng, chẳng qua điều này lại vô cùng hợp ý Đường Kính, lấy một cái chỉ biết kiêu ngạo ở bên ngoài, vẫn tốt hơn lấy một cái tâm cơ thâm trầm, phỏng chừng Trần Xu ở hậu viện cũng chẳng thể làm ra trò trống gì.
Thứ ba là muốn giáo huấn nàng, làm cho nàng nếm mùi khổ sở, nhìn xem cửa Đường gia có phải thực dễ vào hay không.
Mặc dù Đường Kính nghĩ như vậy, nhưng không biết, nếu Úc Thụy nghe được tin này sẽ có phản ứng gì. Sở dĩ Đường Kính muốn bồi dưỡng Đường Úc Thụy, là do nhìn trúng sự thông minh của hắn, hơn nữa hắn biết cách làm người, biết khi nào tiến khi nào thối.
Úc Thụy nhất định biết bản thân bị Trần Xu liên lụy, nếu nghe được y muốn lấy Trần Xu làm chính thê, không biết hắn sẽ có thái độ gì.
Đường Kính đến Giang Ninh là để tránh lão phu nhân ép bức, không còn chuyện gì khác, tiện thể mang Úc Thụy làm quen một chút với thương trường.
Thế mà lại xảy ra chuyện này, Úc Thụy không thể làm quen với thương trường, ngược lại ngây người trên giường vài ngày. Thuốc mỡ kia không ngờ dùng rất tốt, Đường Kính nghĩ đưa cho hắn tiếp tục bôi, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa Úc Thụy uống thuốc bệnh cũng đỡ hơn, cho nên Đường Kính vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện thuốc mỡ.
Chờ bệnh của Úc Thụy gần như khỏi hẳn, Đường Kính cũng không cần phải ở lại Giang Ninh nữa, phân phó hạ nhân dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị trở về kinh thành.
Chỉ Hi vừa dọn dẹp vừa ai oán: “Trở về sớm như vậy làm gì, nô tỳ còn chưa ở chỗ này được mấy ngày đâu.”
Lúc Viên lão bản tiết lộ tin tức, Thời Việt cũng có mặt ở đó, hắn là người thông mình, vừa nghe đã biết, nếu Trần Xu làm chính thê, chắc chắn sau này sẽ gây khó khăn cho Úc Thụy, hơn nữa còn có thể sinh nhi tử.
Chỉ Hi nói như vậy, Úc Thụy cùng Thời Việt cũng không khỏi nghĩ tới, Đường Kính bảo mọi người dọn dẹp hành trang, về kinh thành sớm như vậy, nhất định là vì chuyện đặt sính lễ cầu hôn.
Sắc mặt Úc Thụy không tốt lắm, Thời Việt nói: “Chuyện của lão gia ngươi cũng dám bàn luận.”
Chỉ Hi cũng nhìn ra sắc mặt Úc Thụy có vẻ không thích hợp, thè lưỡi, không hề nhiều lời nữa.
Chờ mọi người đều thu dọn xong, không lâu sau liền khởi hành, lần này trở về cũng không đường đột, Viên lão bản vì muốn lấy lòng Đường Kính cùng Úc Thụy, chuẩn bị thuyền lớn, còn đặt nhiều đồ vật ở bên trong.
Thời Việt đẩy Úc Thụy lên thuyền, hôm nay Úc Thụy còn chưa đi thỉnh an Đường Kính. Mấy ngày nay mặc dù hắn vẫn như mọi ngày thỉnh an Đường Kính, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân chẳng vực nổi sức để ứng phó với y, hẳn là phải tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận, chuyện đêm đó hai người đều ăn ý coi như chưa phát sinh, nhưng trong lòng Úc Thụy có tầng ngăn cách, không phải vì Đường Kính, mà là Trần Xu.
Úc Thụy cảm thấy, có lẽ Đường Kính cũng nhận ra hắn không đúng, chỉ không nói ra thôi.
Nghĩ tới hôm nay còn phải thỉnh an, liền cảm thấy đau đầu.
Cũng may Đường Kính không nói nhiều với hắn, cho hắn về nghỉ ngơi.
Cứ như vậy đi đường thủy rồi lại chuyển sang đường bộ, rất nhanh về đến kinh thành.
Về tới Đường gia, Đường Kính cùng Úc Thụy đi thỉnh an lão thái thái, lão thái thái căn bản không thèm nhìn bọn họ, cười lạnh: “Trở về rồi? Ở bên ngoài chơi chán rồi? Ta thì làm gì được, già rồi, chẳng ai để ta vào mắt, thích làm thế nào thì làm, thích đi đâu thì đi, còn về làm gì.”
Úc Thụy nghe nàng âm dương quái khí, nhưng không thể nói cái gì, Đường Kính nói có chuyện muốn thưa với lão thái thái, trong lòng Úc Thụy cũng biết còn có chuyện gì ngoài chuyện Trần Xu kia, vì thế xin phép cáo lui, để Thời Việt đẩy mình về Úc Hề viên.
Chờ Úc Thụy đi rồi, Đường Kính mới nói: “Sở dĩ mẫu thân tức giận, là vì buồn bực chuyện nhi tử không chịu tái giá, hiện giờ chuyện này đã xong, mẫu thân cũng không cần tức giận hao tổn tinh thần nữa.”
Lão thái thái nhìn y một cái, sau đó quay qua một bên, vẫn cười lạnh như trước, tựa hồ không tin lời Đường Kính, “Ta biết hiện giờ ngươi trưởng thành rồi, sẽ cảm thấy ta xen vào việc của ngươi, có phải là qua loa kiếm một người đối phó ta? Giờ lại là thôn nữ nào đây?”
Đường Kính nghe ngữ khí bà không tốt, nét mặt không hề chuyển biến, vẫn biểu tình lãnh đạm như cũ, có lẽ cũng chỉ có chuyện liên quan đến Úc Thụy mới có thể làm cho Đường Kính biến sắc thôi.
Đường Kính nói: “Không phải thôn nữ mà là Đại tiểu thư Trần gia ở Giang Ninh.”
“Trần gia ở Giang Ninh? Có phải là Trần Trọng Ân?”
Đường Kính đáp: “Đúng vậy. Hiện giờ mọi chuyện đều đã bàn bạc thỏa đáng, chỉ còn mỗi việc tới cửa cầu hôn, đưa sính lễ đến thôi.”
Lão thái thái bán tín bán nghi hỏi: “Bàn bạc thỏa đáng? Ngươi nghĩ ngươi đang mua mua bán bán hay sao? Đây là cưới vợ, là tức phụ Đường gia ta!”
Đường Kính cũng biết bà sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, sai hạ nhân lấy hộp sơn son đến, bên trong là một túi hương, vừa nhìn đã biết là vật hay mang bên người mấy cô nương khuê các, hộp vừa mở, một mùi thơm lập tức tỏa ra.
Lão thái thái nhìn túi hương, đương nhiên biết có ý gì, rồi lại nhíu mi nói: “Cô nương nhà này làm việc như thế là không được, cũng không biết tính tình như thế nào, gả vào Đường gia chúng ta, nếu làm mất thể diện thì sao.”
Gia thế Trần gia cùng Đường Kính cũng coi như tương xứng, nhưng hiện tại lão thái thái ghét bỏ Đại tiểu thư Trần gia không đoan trang, đưa túi hương cho nam nhân, chẳng có sự rụt rè của tiểu thư khuê các gì cả.
Đường Kính lại không mất thời gian rối rắm chuyện này, chỉ nói: “Nhi tử đã cân nhắc thật lâu mới chọn người này, vô luận nói đến mặt nào, cũng vừa lòng hợp ý của mẫu thân nhất, chỉ còn chờ mẫu thân làm chủ, nếu thấy được thì sai người đi cầu hôn, nếu không được…”
Đường Kính còn chưa nói xong, lão thái thái đã ngắt lời y: “Nếu là do ngươi đích thân chọn, vậy thì cứ định như thế đi, chuyện khác ngươi cũng không cần lo, mọi việc đã có ta làm.”
Vì thế xế chiều hôm đó, hầu như toàn bộ cao thấp Đường gia đều biết, lão gia muốn tái giá, hình như là Đại tiểu thư Trần gia, cũng là một chủ nhân có tiền có địa vị nha.
Chỉ Hi nghe được phong thanh, nhất thời cảm thấy không ổn, nhanh chóng chạy về Úc Hề viên, vội vã la lớn: “Thiếu gia! Nô tỳ vừa mới nghe nói lão gia muốn tái giá!”
Úc Thụy đã sớm biết chuyện này, hiện giờ lại nghe được từ miệng Chỉ Hi, như vậy chuyện này đã ấn định rồi.
Úc Thụy cũng không sốt ruột, chỉ thản nhiên hỏi: “Lão gia muốn tái giá, ngươi có thể ngăn cản sao?”
“Thiếu gia!”
Chỉ Hi gấp đến độ dậm chân, lại không biết nói như thế nào.
Đúng lúc này, Kiều Tương dẫn vài người lớn tuổi đi đến, đầu tiên thỉnh an Úc Thụy, sau đó nói: “Thiếu gia, mấy đại phu này là do lão gia phân phó mời đến, bởi vì sợ Thời Việt hành y chưa lâu, tìm vài đại phu đến, nếu Thời Việt có thắc mắc gì, có thể trực tiếp thỉnh giáo, sau này sẽ ở trong viện bên cạnh, ngay gần đây nên rất thuận lợi.”
Thời Việt nghe Kiều Tương nói như vậy, cảm thấy kinh ngạc, điều này có phải là đồng ý cho mình chữa chân cho thiếu gia? Lúc trước Đường Kính tìm hắn nói chuyện, Thời Việt còn nghĩ rằng Đường Kính coi thường mình, cho nên chuyện này tạm thời ngừng lại, thế mà không ngờ Đường Kính lại mời đại phu đến, hơn nữa còn để Thời Việt tiếp tục chữa chân cho Úc Thụy, có thắc mắc gì có thể hỏi đại phu.
Lúc này Thời Việt cũng không biết nói gì cho phải, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, thật sự không nghĩ tới Đường Kính sẽ thực sự để hắn chữa trị.
Trước kia hắn đã xem qua y thư của phụ thân, thế nhưng trải qua vài năm, y thư lại không thể ăn, có xem cũng sẽ quên, hiện giờ không thể nhớ được toàn bộ, nhưng nay có đại phu ở đây, có vấn đề gì có thể trực tiếp thỉnh giáo, cũng làm Úc Thụy đỡ phải chịu khổ.
Thời Việt lập tức thu dọn y thư đi qua, cùng mấy đại phu thảo luận hướng trị liệu.
Lúc vãn thiện Đường Kính không cho người truyền cơm, Úc Thụy liền thanh nhàn ăn trong Úc Hề viên, ăn xong bảo Chỉ Hi đẩy vòng vòng trong viện tiêu thực.
Bọn nha đầu ma ma cùng vài tiểu tư hầu hạ bên cạnh, tuy rằng mấy ngày trước trong Úc Hề viên vắng vẻ quạnh quẽ, tuy rằng thiếu gia vừa về mọi người lại nghe được chuyện lão gia muốn tái giá, nhưng hiện giờ bọn hạ nhân cũng không hề dám thất trách, lão gia nói cái gì đều không thích nhắc lại lần thứ hai, nếu tái phạm, như vậy cũng không biết sẽ nhận trừng phạt như thế nào, thế nên tất cả đều cung kính đối với thiếu gia, không dám chậm trễ một li một tí.
Mặt trời đã xuống núi, lẽ ra lúc này phải là thời điểm an tĩnh mới phải, nhưng lại thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Úc Thụy hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Một ma ma đáp lời: “Thiếu gia chờ một lát, ta đi nhìn một cái.”
Nói xong liền đi ra ngoài, một lát sau trở về bẩm báo: “Ngụy gia bị đánh, đang cáo trạng với thái phu nhân, lão gia nói, có vẻ thái phu nhân tức giận không nhẹ.”
Úc Thụy nghe thấy Ngụy Nguyên bị đánh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy rất bình thường, dù sao tính khí Ngụy Nguyên như vậy, người ngoài cũng chỉ vì ngại Đường gia, mới không dám động đến hắn, nhưng lại có chút ngạc nhiên.
Úc Thụy hỏi: “Ai đánh?”
Ma ma nói: “Nghe nói là Khánh Vương gia đích thân đánh, hình như là vì một tiểu tư. Ngụy gia ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đi đùa giỡn một tiểu tư, là người trong Vương phủ, nào biết người đó lại được Vương gia yêu thích, trong cơn tức giận đã đánh Ngụy gia đến thảm thương, hiện giờ mặt mũi còn sưng phù giống như quả táo, thái phu nhân dường như cũng tức giận.”
Úc Thụy nghe xong cũng thấy hả giận, Ngụy Nguyên chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là một tên ăn chơi trác táng, hiện giờ rời vào tay Triệu Hòa Khánh, y có đánh cũng chẳng thể nói cái gì, cùng lắm là nói xấu sau lưng Triệu Hòa Khánh, bảo y phong lưu vì một tiểu tư mà vung tay đánh nhau với người khác thôi.
Sáng sớm hôm sau Úc Thụy đi thỉnh an thái phu nhân cùng Đường Kính, sau đó đến thư viện, tuy rằng đời trước Úc Thụy đã học rồi, ngồi trong thư viện cũng chẳng để làm gì, nhưng bắt hắn ngày nào cũng ở trong nhà, không chừng lão thái thái lại nhằm vào hắn, bây giờ sắp có chính thất, lão thái thái lại càng không cho hắn sắc mặt dễ coi.
Úc Thụy cùng thái phu nhân chẳng thân thiết, cũng chẳng có tình cảm gì, thái phu nhân lãnh đạm với hắn cũng được, mà nhiệt tình với hắn cũng thế, Úc Thụy cũng chẳng để ý, nhìn thấy thì thỉnh an, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Hắn đến thư viện, Ngụy Thừa An đã ở đó, thấy hắn có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Hôm qua vừa mới hồi kinh, hôm nay đã đi học? Cha ngươi không đau ngươi nữa à?”
Úc Thụy nhìn khóe miệng hắn cười cợt, lại nói như vậy, nhất định tin tức Đường Kính muốn tái giá qua một đêm đã rơi vào tai hắn. Thân phận của hắn trong kinh thành không phải là bí mật gì, mà ngay cả Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử nào, yêu thích cung nữ nào, cũng chẳng phải bí mật, trong kinh thành tai mắt nhiều, căn bản là không thể ngăn cản được tin đồn.
Úc Thụy không để ý tới hắn, Ngụy Thừa An lại không thể nhịn nổi, sán lại gần, vẻ mặt sung sướng cười tươi: “Thế nào? Tâm tình Đại thiếu gia không tốt? Có phải bởi vì cha ngươi muốn kết hôn kết hôn hay không, ngươi cảm thấy địa vị của mình khó giữ à?”
Thời Việt đứng bên cạnh trợn trắng mắt, âm thanh lạnh lùng: “Ngụy tam gia, thỉnh ngài tự trọng.”
Ngụy Thừa An hừ một tiếng, vô cùng đắc ý ngồi trở lại vị trí của mình, cười to: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển, tuy rằng ta cũng chẳng được lợi lộc gì, cũng chẳng phải chuyện của ta.”
Úc Thụy biết hắn không có ác ý, chẳng qua là tính tình trẻ con mà thôi, cũng không so đo với hắn làm gì.
Đọc sách cho tới trưa cũng coi như bình an vô sự, đến chính ngọ, có mấy người mang hộp thức ăn đến cho Ngụy Thừa An, Úc Thụy còn tưởng là hạ nhân của Ngụy gia, nào biết mấy người kia nói do Vương gia phân phó, nếu Ngụy tam gia không ăn, bọn họ không thể trở về.
Ngụy Thừa An cũng không cảm kích, cười khẩy: “Được a, vậy các ngươi không cần đi cũng được, ta cũng chẳng có ý kiến gì, thư viện Đường gia còn rất nhiều chỗ nha.”
Úc Thụy nghe được, thì ra Ngụy Thừa An làm mình làm mẩy với Triệu Hòa Khánh. Mấy ngày trước khi hắn đi hai người vẫn còn giận dỗi nhau, cũng không biết tại sao, tóm lại Ngụy Thừa An tâm cao khí ngạo cố chấp bướng bỉnh, mà Triệu Hòa Khánh lại lười nhác quen rồi, đối với ai cũng như vậy, có chuyện gì sổ toẹt ra cũng không được mà để trong lòng cũng không xong.
Hai người này khắc nhau, lề mà lề mề chẳng giải quyết được tận đến lúc Úc Thụy trở về kinh thành.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa cũng không ngắn, ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, mấy hạ nhân kia lại không đi thật, đứng ở chỗ nắng nhất trong sân, Úc Thụy nhìn qua hỏi: “Chuyện của ngươi cùng Vương gia, sao lại liên lụy đến những người khác, thế thì có bản lĩnh gì?”
Ngụy Thừa An trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đúng. Thế nhưng nếu mình chịu ăn cơm, thì lại không nuốt trôi, đã định sai người nhận hộp thức ăn, đuổi mấy hạ nhân kia trở về.
Lúc này lại chợt thấy một tiểu tư thanh tú tiêu sái tiến vào thư viện, vừa đi vừa nhìn, hình như đang tìm người, lúc nhìn thấy mấy gia đỉnh của Vương phủ, vẻ mặt vui mừng tiêu sái đi qua, nói: “Vương gia chờ lâu sốt ruốt, bảo ta đến xem Ngụy công tử đã ăn chưa.”
Hắn nói xong, lại nhìn sang cái hộp chưa hệ được đụng đến.
Ngụy Thừa An vừa quay đầu lại, thấy tiểu tư kia, trên mặt nhất thời trắng bệch, sau đó lại trở nên xanh mét, lập tức loảng xoảng một tiếng, gần như muốn lật bàn, bật người dậy đi ra ngoài.
Ngụy Thừa An đi ngang qua, không chút suy nghĩ một cước đá cái hộp lăn lông lốc, thức ăn bắn tung tóe lên người mấy hạ nhân kia, tiểu tư bên cạnh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ngụy Thừa An trừng một đống hỗn độn trên đất, cười lạnh: “Bảo Vương gia của các người không cần giả vờ hảo tâm, Ngụy Thừa An không tiếp nhận nổi.”
Những người đó đều bị hành động của hắn làm cho sợ hãi, bình thường thanh danh của Ngụy Thừa An ở thư viện đã chẳng dễ nghe, tuy rằng mấy ngày nay hắn cũng an tĩnh đọc sách không đi quấy rối, nhưng ở trong lòng mọi người hắn vẫn là một tên Hỗn Thế Ma Vương dã tính khó thuần, người bên cạnh nào dám trêu chọc.
Úc Thụy nhìn thấy, cũng không biết rốt cuộc Ngụy Thừa An cùng Triệu Hòa Khánh bị làm sao, nói gì thì Triệu Hòa Khánh cũng là Vương gia, Ngụy Thừa An cho dù tức giận, cũng quá thẳng thắn rồi, thật sự muốn đặc tội Vương gia sao, đừng nói bản thân hắn, cho dù là toàn bộ Ngụy gia cũng chẳng dám.
Kỳ thật chuyện này nói ra rất dài dòng, còn phải nói từ trước khi Úc Thụy đi, ngày ấy Triệu Hòa Khánh mời Ngụy Thừa An ở lại nhà y uống rượu, uống vào rồi say khướt, sau đó lại nhầm tưởng Ngụy Thừa An là đào kép, lúc đó Triệu Hòa Khánh không hề nhớ một cái gì, trong lòng Ngụy Thừa An cũng mất tự nhiên, hơn nữa cảm thấy ngạo khí của mình bị bẻ gãy, càng không thèm để ý đến y.
Vì thế khúc mắc này vẫn cứ kéo dài, trải qua một thời gian, mặc dù Ngụy Thừa An vẫn không được tự nhiên, nhưng trong lòng hắn ngưỡng mộ Triệu Hòa Khánh, mỗi ngày đều tự an ủi một lần, dù sao mình cũng nam tử, hơn nữa là do nhận nhầm người, kỳ thật cũng chẳng có gì, qua vài hôm, cũng bình thường trở lại.
Thế mà lại có chuyện xảy ra, hơn nữa Ngụy Nguyên còn là một sợi dây.
Ngụy Nguyên tốt xấu gì cũng là người Ngụy gia, nếu sắp xếp bối phận, cũng coi như ngang hàng với đương gia, cho nên mấy họ hàng ở nhà quê lên, cho rằng Ngụy Nguyên rất lợi hại, tóm lại là đại gia nhà giàu, muốn nhờ hắn giúp vài việc.
Một tiểu thương nhân vừa vào đến kinh thành, bởi vì đắc tội người ta, tiền cũng trôi đi hết, nợ nần vẫn không trả được, người ta muốn cướp thê tử nhi tử của hắn đi bán, thương nhân kia cũng không có cách nào, liền cầu xin Ngụy Nguyên, bản thân Ngụy Nguyên cũng tự biết năng lực của mình, đùn đẩy không đáp ứng.
Chẳng qua người ta thiếp vàng ở trên mặt hắn làm hắn không nhịn được, bản tính tự đại nổi lên, hơn nữa lại gặp được nhi tử của thương nhân kia, là một thiếu niên cực kỳ thanh tú, tuy rằng không thể nào so sánh với Úc Thụy, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn yếu đuối kia, thật ra có vài phần tương tự.
Ngụy Nguyên nổi lên tà niệm, đáp ứng giúp người ta, nhưng muốn thiếu niên kia đến làm tiểu tư của hắn, thương nhân kia mới đầu không hề muốn, nhưng vẫn tốt hơn so với việc thê tử nhi tử đều bị bán.
Sau đó Ngụy Nguyên chẳng làm nổi chuyện gì, nhưng vẫn cứ tâm tâm niệm niệm con nhà người ta, muốn đoạt đi, cũng không biết Triệu Hòa Khánh từ nơi nào nghe được chuyện này, Triệu Hòa Khánh quan hệ rộng, chỉ nói một câu, đánh tan nhóm người đòi nợ, thương nhân kia cảm động đến rơi nước mắt, đã đưa nhi tử cho Triệu Hòa Khánh làm tiểu tư bên người.
Ngụy Nguyên nhìn thấy Úc Thụy trong lòng lập tức ngứa ngáy, nhưng mà vẫn chẳng gặp được, đừng nhìn bề ngoài Úc Thụy có vẻ suy nhược, chẳng qua hắn đã lãnh đủ sự lợi hại của người ta, không hề dễ chọc. Hiện giờ chỉ có một tiểu tư mà cũng không làm gì được, Ngụy Nguyên cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Vì thế tìm cơ hội đi đùa giỡn người ta, Ngụy Nguyên nghĩ, dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, có cái gì, Vương gia có thể vì hạ nhân mà xé rách da mặt với mình sao?
Nào ngờ, Triệu Hòa Khánh thật sự xé rách da mặt với hắn, không chỉ xé rách da mặt, còn đánh hắn tan nát, người ta đều biết Triệu Hòa Khánh là một Vương gia phong lưu, chỉ biết lưu hoa luyến sở, chẳng biết làm gì, thế nhưng mọi người lại quên Triệu Hòa Khánh là người đã từng giết giặc đã từng xông pha chiến trường, lực tay kia không phải người bình thường có thể chịu được, nếu không phải vì mặt mũi Đường Kính hạ thủ lưu tình, còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ của Ngụy Nguyên sao.
Cứ như vậy, mọi người đều đồn Vương gia yêu thích tiểu tư kia, vì người nọ mà vung tay đánh Ngụy Nguyên, cứ như vậy đến tai Ngụy Thừa An. Lúc nhìn thấy vẻ mặt dụ dỗ của tiểu tư kia, rõ ràng là nam tử mà bộ dạng giống như nữ nhân, trong lòng hắn nhất thời không thoải mái, nhưng không thoải mái như thế nào, tại sao không thoải mái, hắn cũng không biết.
Còn việc vì sao Triệu Hòa Khánh ra tay với Ngụy Nguyên, có lẽ chỉ có một mình bản thân y rõ, nếu để Ngụy Thừa An biết được, cũng không hiểu sẽ có cảm tưởng gì.
Ngụy Nguyên nổi tiếng ăn chơi trác táng, cũng nổi tiếng điêu ngoa, Ngụy gia không thể chịu được hắn nữa, cho nên hắn mới vẫy đuôi chạy đến Đường gia dỗ dành thái phu nhân, mấy ngày nay thái phu nhân cũng không có thời giờ tiếp chuyện hắn, Ngụy Nguyên không có tiền, đành phải chạy về nhà nịnh bợ đại ca.
Đại ca Ngụy Nguyên chính là phụ thân Ngụy Thừa An, Ngụy Thừa An là thứ tử không được chiều chuộng. Ngụy Nguyên biết huynh trưởng không thích thứ tử này, cảm thấy hắn rất hoang dã, rất lỗ mãng, không đáng giá, cho nên tìm cơ hội nịnh hót trước mặt đương gia, đổ điêu cho Ngụy Thừa An, chỉ mong huynh trưởng có thể cho mình chút bạc chơi bời.
Phụ thân Ngụy Thừa An mấy ngày nay cũng nghe hết chuyện xấu của Ngụy Thừa An, bản thân đã quên mất hắn, trong Ngụy gia cũng không phải không thể nuôi nổi một người, để cho Ngụy Thừa An không đói không khát không lạnh là đủ rồi, hiện tại lại cho hắn đi học, phụ thân Ngụy Thừa An cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn. Nào ngờ, Ngụy Thừa An thế mà lại không biết trời cao đất rộng, nơi nơi gây ra phiền toái, hơn nữa Ngụy Nguyên bêu xấu Ngụy Thừa An đến cùng cực, phụ thân Ngụy Thừa An dù biết rõ Ngụy Nguyên nói láo, nhưng vẫn theo bản năng chướng mắt thứ tử này.
Ngày đó phụ thân Ngụy Thừa An bái kiến Triệu Hòa Khánh, muốn nhờ Triệu Hòa Khánh nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng, để tiểu nhi tử của mình kiếm được một chức quan nhỏ.
Triệu Hòa Khánh vừa nghe là chuyện của Ngụy Thừa An, tất nhiên không từ chối, hơn nữa cũng vui mừng thay Ngụy Thừa An, nhưng là ngờ chuyện lại không tốt như y tưởng.
Thì ra phụ thân Ngụy Thừa An cảm thấy Ngụy Thừa An rất hư đốn, không thích hợp ở lại kinh thành, ngày nào đó gây họa liên lụy đến Ngụy gia. Vừa vặn Ngụy Thừa An cũng muốn làm tướng quân, hy vọng hối lộ cho Triệu Hòa Khánh chút bạc, nhờ hắn nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng, cho Ngụy Thừa An một chức quan nhỏ ở biên quan, đi càng xa càng tốt.
Triệu Hòa Khánh lần đầu tiên thấy có người làm cha như vậy, nhưng y cũng là người trong quan trường, đương nhiên sẽ không xé rách da mặt, chỉ giả bộ cười nói, cuối cùng hóa ra là Ngụy Nguyên phá rối ở sau lưng.
Triệu Hòa Khánh tức giận muốn đánh chết Ngụy Nguyên. Ngụy Thừa An một mực cố gắng, một mực muốn cho cha mình chú ý đến, cố gắng nhiều như vậy, Triệu Hòa Khánh nhìn cũng còn thấy đau lòng, lại chỉ vì Ngụy Nguyên nói mấy câu, tất cả đều sụp đổ, căn bản chẳng đáng nhắc tới nữa.
Triệu Hòa Khánh chỉ lo tức giận, vừa lúc có chuyện của tiểu tư kia cho y cơ hội, đánh cho Ngụy Nguyên một trận nhừ tử. Thế nhưng y căn bản không nghĩ tới, tại sao mình tức giận, lại còn giận lớn đến như vậy, chỉ vì quan hệ sư đồ không được mấy ngày? Hay bởi vì Ngụy Thừa An là một người quá mức thẳng thắn mà trong sáng? Cho dù Triệu Hòa Khánh là một tên ăn chơi trác táng, nhưng lại không hề nghĩ đến phương diện kia.
Viên lão bản nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn nhanh chóng bước đi, xoay người ngồi vào kiệu, tiểu tư đi theo hỏi: “Lão gia, bây giờ về nhà sao?”
Viên lão bản nói: “Không về, đi Trần gia ở ngoại thành một chuyến.”
“Dạ.”
Tiểu tư ứng thanh, sai kiệu phu khởi kiệu, nâng đến Trần gia ở ngoại thành.
Viên lão bản ngồi trong kiệu, cả đường đều suy nghĩ lời nói của Đường Kính, không biết y rốt cuộc có ý gì, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa, sợ hiểu sai ý, ngược lại tự bê đá đập chân mình, chỉ cần làm tốt chuyện y phân phó là được.
Trần gia cũng có một biệt viện ở trong thành, biệt viện ngoại thành tương đối xa xôi, nhưng phong rất cảnh đẹp. Trần Trọng Ân lúc hưng trí sẽ đến đó ở vài ngày. Sau đó lúc cha mẹ Trần Xu qua đời, Trần Trọng Ân theo di ngôn chăm sóc Trần Xu, để Trần Xu ở lại biệt viện ngoại thành.
Đi một hồi lâu mới tới nới, Viên lão bản sai người hạ kiệu, bởi vì chuyện tình gấp gáp, cũng không có bái thiếp, đành phải nhờ hạ nhân trông cửa đi vào bẩm báo, nói Viên lão bản ở trong thành đến bái kiến.
Hạ nhân nói: “Lão gia nhà ta xuất môn rồi, vài ngày tới không trở về đâu, cũng không nói chính xác khi nào thì về, vị đại gia này vẫn là quay về đi.”
Viên lão bản sao có thể không biết Trần Trọng Ân xuất môn, chẳng qua Đường Kính phân phó hắn nói như vậy, Viên lão bản cũng đành phải nghe theo.
Viên lão bản lăn lộn trên thương trường lâu năm, công phu diễn kịch đã lên lão làng rồi, hắn nhíu mày, cái mặt già lập tức ủ ê nhăn nhó: “Thế sao… Nhưng mà ta đã đến tận đây rồi, bây giờ quay về làm sao được, tiểu thư nhà ngươi có nhà không, ta nói với tiểu thư nhà ngươi cũng được, cũng giống nhau cả mà.”
Hạ nhân kia lâm vào khó xử. Tiểu thư thì có nhà, nhưng mà nữ quyến không được tiếp khách, đáp: “Tiểu thư ở nhà, chẳng qua…”
Viên lão bản chặn lại: “Ở nhà thì tốt, ta cũng chỉ nói có mấy câu, tiểu thư nhà ngươi không biết ta, nhưng có thể sẽ biết Đường tứ gia đi? Hôm nay là Đường tứ gia bảo ta đến nói với tiểu thư nhà ngươi mấy lời, ngươi đi bẩm báo, ta ở đây chờ cũng được.”
Hạ nhân kia không còn cách nào khác, đành phải đi vào, không ngờ Trần Xu vừa nghe thấy Đường Kính cho người tới, lập tức sai hạ nhân mời người vào nhà.
Viên lão bản cũng không nghĩ Trần Xu thế mà lại cho mình vào, hạ nhân dẫn hắn đến chính đường gặp Trần gia Đại tiểu thư Trần Xu.
Trần xu vẫn luôn ở trong khuê các, cho dù Viên lão bản rất nổi tiếng ở Giang Ninh, nhưng nàng cũng không biết mặt.
Viên lão bản gặp Trần Xu, lại dựa theo lời Đường Kính dặn dò nói: “Đại tiểu thư, tại hạ họ Viên, là thủ hạ của Đường gia ở Giang Ninh. Hôm nay tới đây, chỉ muốn thay Đường tứ gia chuyển lời một câu, nhưng lại sợ quá đường đột, mong Đại tiểu thư đừng trách.”
Trần Xu chột dạ, cũng không biết Đường Kính định nói gì với mình, đành phải miễn cưỡng treo lên ý cười: “Mời Viên lão bản nói.”
Lúc này Viên lão bản mới vào việc chính: “Đại tiểu thư cũng biết, Đường tứ gia nhà chúng ta là một chủ nhân si tình, bao năm qua vị trí chính thê vẫn còn để trống, thấy ai cũng không phù hợp. Vì chuyện này, thái phu nhân bên kia thật sự vô cùng tức giận, có chọn cho Đường tứ gia bao nhiêu danh môn khuê tú cũng không thể nắm được tâm Tứ gia chúng ta. Nhưng từ hôm kia lúc gặp Đại tiểu thư, chỉ nhìn thoáng qua đã tâm tâm niệm niệm không thể quên được.”
Trần Xu không ngờ Viên lão bản tới là để nói những lời này, tim nàng nhất thời đập điên cuồng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi tay đang cầm khăn tay cũng bất giác siết chặt, nàng chung quy vẫn chỉ là tiểu cô nương trẻ tuổi chưa hiểu sự đời, trên mặt lập tức ửng đỏ.
Viên lão bản lại nói tiếp: “Tứ gia chúng ta sợ rằng nếu gặp mặt thổ lộ với Đại tiểu thư, Đại tiểu thư lại vì xấu hổ mà cự tuyệt, như vậy thật không biết phải làm sao! Không còn cách nào khác mới sai ta đến ngỏ lời với Trần lão bản, thực khéo, Trần lão bản lại không ở nhà. Ta thực phân vân, nếu đã đến đây mà chuyện chưa thành lại bỏ về, chẳng phải cô phụ một mảnh tâm ý của Đường tứ gia sao, có chết cũng không thể để chuyện đó xảy ra a, cho nên cả gan tới gặp Đại tiểu thư, mong tiểu thư đừng trách tội.”
Trần Xu xấu hổ đến mức không nói ra lời. Thật lâu trước kia nàng đã nghe về Đường Kính, sự lợi hại của Đường Kinh, rồi thanh danh của y ở trên thương trường, ngay cả khuê nữ không ra cổng trước không bước cổng trong như nàng cũng đều biết đến.
Nữ tử nào lại không muốn gả cho nam nhân kiêu hùng, Đường Kính không chỉ có tiền bạc, còn có quyền thế, quan trọng nhất là đã chinh chiến trên sa trường, ở trong mắt ngoại nhân, đương nhiên tài trí hơn người.
Lúc đó tuy Trần Xu còn chưa biết mặt Đường Kính nhưng trong lòng đã ngưỡng mộ thật là lâu rồi. Ngày ấy gặp mặt, lại thấy Đường Kính vóc người cao ráo anh tuấn, ngũ quan đoan chính, dung mạo nam tử này đã không còn chỗ để chê, thêm vào một thân khí chất kia, người khác không thể nào bắt chước được.
Trần Xu vốn tưởng rằng chỉ có mình nàng đơn phương, hiện giờ vừa nghe được lời Viên lão bản, nhất thời vui sướng dị thường, thì ra vốn chẳng cần phí nhiều công sức vào chuyện này như vậy, nên là của mình thì tất nhiên sẽ là của mình.
Trần Xu thẹn thùng nửa ngày, Viên lão bản thấy tình hình này, không phải mười phần thì cũng có tám phần xiêu rồi, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói: “Đại tiểu thư không nói lời nào, có phải không vừa ý Tứ gia nhà chúng ta?”
“Nào có chuyện đó.” Trần Xu nhanh chóng đoạt lời: “Tiểu nữ tử chỉ là… Chỉ là quá mức vui sướng.”
Viên lão bản cười nói: “Thế thì rất tốt rất tốt! Đường tứ gia nghe xong, cũng nhất định rất vui sướng.”
Hắn nói xong, dừng một chút, lại cau mày: “Nhưng mà hiện giờ Trần lão bản không có ở đây, không thể định việc hôn nhân được. Như vậy đi! Đại tiểu thư có bảo bối nào trên người, ta cầm về làm tín vật, đưa lại cho Tứ gia chúng ta. Đường tứ gia thấy vật cũng biết ta không nói dối người. Đại tiểu thư không biết đâu, Tứ gia cái gì cũng tốt, cái gì cũng có thể làm, dù là buôn bán hay là đánh giặc, không có việc gì người không làm được. Thế mà trong chuyện này cùng Đại tiểu thư, người phá lệ cẩn thận từng tí, sợ Đại tiểu thư không vui a! Bởi vậy, ta phải cầm tín vật của Đại tiểu thư trở về, Đường tứ gia nhìn thấy, cũng về kinh thành chuẩn bị xong xuôi, sau đó phái người đường đường chính chính lại long long trọng trọng tới cầu thân, thêm nữa, là cầm vật nhớ người, để giải nỗi khổ tương tư a.”
Những lời này đánh vào lòng Trần Xu, làm nàng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, không dám nhìn người, chỉ kéo nha đầu bên cạnh qua, nhỏ giọng nói với nàng vài câu, nha đầu kia nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó bưng tới một cái hộp nhỏ sơn son, mở nắp ra trước mặt Trần Xu.
Trần Xu cúi đầu, đem túi hương buộc trên eo cởi xuống, nhanh chóng đặt vào hộp, đóng nắp lại, nhẹ giọng nói với nha hoàn: “Đi sang đưa cho Viên lão bản đi.”
Sau đó quay sang nói với Viên lão bản: “Để Viên lão bản phải hao tâm tổn trí chạy tới một chuyến, tiểu nữ tử thật sự là vô cùng cảm kích, về sau nhất định sẽ không quên đại ân của Viên lão bản.”
Viên lão bản sai tiểu tư bên người đỡ lấy cái hộp, cười toe: “Đúng vậy, đúng vậy, về sau còn phải nhờ tiểu thư chiếu cố, mấy lời khách khí cũng không cần nói nhiều.”
Trần Xu thiên ân vạn tạ đưa Viên lão bản ra đại môn, lúc này Viên lão bản mới thở hắt ra một hơi. Nhìn dung mạo Trần Xu như vậy, cũng thấy hiểu hiểu đôi chút. Thế nhưng đều là người làm ăn cả, đi khắp trời Nam biển Bắc rồi, tiểu mỹ nhân nào còn chưa thấy qua, ngẫm lại thì Trần Xu cũng không phải xuất chúng đến thế.
Nếu xét đến khí chất lúc nói chuyện làm việc, vậy lại càng kém, nếu người bình thường thú thê tử như vậy thì cũng coi như không có vấn đề, Viên lão bản thầm nghĩ, chẳng qua người nọ là Đường Kính. Nếu thật sự muốn thú Trần Xu về làm chính thất, còn không bằng cưới khuê nữ nhà mình, tuy rằng gia thế nhà mình không thể so được với Trần Trọng Ân…
Viên lão bản nhớ lại thái độ của Đường Kính lúc trước nói chuyện với mình, cảm giác sống lưng lạnh từng đợt. Đường Kính để mình đi làm mối, nếu không phải thật sự thích Trần gia tiểu thư kia, thế thì cũng chỉ có vì giao hảo với Trần Trọng Ân thôi.
Chẳng qua Viên lão bản quên mất một chuyện, nếu muốn giao hảo với Trần Trọng Ân, cũng không cần chờ đến lúc Trần Trọng Ân không có ở nhà mới tới hỏi cưới.
Trần Xu dưới tình huống không có bất kỳ gia nhân trưởng bối nào biết đến, cứ như vậy tư định chung thân rồi, đến cả vật đính ước bên người cũng đưa ra ngoài. Ai mà chẳng biết Trần Trọng Ân là người sĩ diện, nàng tự tiện định hôn sự, cũng đáp ứng người ta xong xuôi hết rồi mới đối phó báo lại một tiếng, đoán chừng y cũng chẳng mấy thoải mái.
Viên lão bản về đến nơi, thái dương đã ngã về tây. Đến cửa biệt trang Đường gia cũng không cần phải thông truyền nữa, hạ nhân trông cửa báo lại: “Viên lão bản đã đến, lão gia phân phó, Viên lão bản đến thì trực tiếp đi vào là được.”
Viên lão bản vào cửa, lúc qua hành lang, vừa vặn nhìn thấy Đường Úc Thụy.
Đường Úc Thụy nằm hơn một ngày, thân thể đã sớm tê rần, các khớp xương rã rời, nhưng đầu óc lại choáng váng chẳng có tí khí lực nào. Thời Việt nói hoạt động gân cốt một chút sẽ tốt hơn, vì thế đỡ Úc Thụy đứng lên, đẩy hắn vòng vòng trong sân thay đổi không khí.
Lúc đi đến hành lang lại thấy Viên lão bản đền gần.
Viên lão bản vẫn nghĩ Úc Thụy nói đỡ cho mình trước mặt Đường Kính, cho nên muốn tiếp tục nịnh bợ hắn, nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nếu thật sự thành công, về sau Trần Xu kia sẽ biến thành nữ chủ nhân Đường gia, Trần Xu là chính thê, tương lai có nam hài, địa vị Đường Úc Thụy có thể gặp nguy hiểm.
Chẳng qua Viên lão bản có ngốc mấy cũng nhìn ra, đầu óc Trần Xu kia không đủ linh hoạt, bước vào hào môn thế gia có sinh nhi tử ngay được không thì còn phải bàn, không bằng tiếp tục nịnh bợ người trước mắt, nếu không được thì đổi người là xong.
Viên lão bản nhanh chóng tiến lên, thỉnh an Đường Úc Thụy, Úc Thụy có chút suy yếu, nhưng ở trước mặt người ngoài không thích tỏ ra yếu thế, cho nên cố gắng vực dậy, cười nói: “Viên lão bản khỏe không, ngài là trưởng bối, làm sao có thể thỉnh an vãn bối như vậy.”
Viên lão bản cười làm lành: “Lời này nói vậy cũng không phải, đại thiếu gia chính là thiếu đương gia, Đường tứ gia là chủ tử của ta, vậy thì đại thiếu gia chính là tiểu chủ tử, đương nhiên phải thỉnh an mới đúng.”
Úc Thụy nghe thấy lời này của hắn, cũng cảm thấy hơi buồn cười, Viên lão bản nhân cơ hội thò đầu ra nhìn bốn phương tám hướng, sau đó nhỏ giọng nói: “Đại thiếu gia, tiểu nhân có chuyện này, bây giờ ở đây không có người khác, tiểu nhân cũng nói thẳng, nếu lòng dạ ngài đại lượng, cũng đừng trách tiểu nhân lắm chuyện, coi như tiểu nhân kể chuyện cười, vào tai này ra tai kia là xong, ngược lại nếu ngài cảm thấy có ích chút nào, cũng coi như không phụ một mảnh tâm ý của tiểu nhân.”
Úc Thụy nhìn nét mặt của hắn như vậy, biết hắn đang muốn nịnh bợ mình, muốn lộ vài tin tức nhỏ, vì thế đáp: “Viên lão bản ngài thật sự muốn chiết sát ta sao, cái gì tiểu nhân với cả không tiểu nhân, lời này quá khách khí rồi, nghe xong không đúng thì thôi, nếu ngươi muốn nói với ta, vậy thì cứ việc nói.”
Viên lão bản nhanh chóng gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy đúng vậy, tính tình đại thiếu gia hòa nhã lại không kiêu ngạo, là phúc khí của chúng ta…”
Dứt lời, lại hạ giọng, vỗ vỗ cái hộp sơn son đang nằm trong ngực của mình, nói: “Thiếu gia, không nói dối ngài, hôm nay ta phải đến Trần gia ở ngoại thành, ngài biết đi làm gì không, là đi làm mối đó! Đường tứ gia muốn kết hôn với Trần gia Đại tiểu thư, hình như còn là chính thê a, sau đó bởi vì Trần lão bản không có nhà, Trần tiểu thư nhà người ta đích thân đáp ứng, gửi tín vật bên người đến, chờ Đường tứ gia sau khi về kinh lại đến đặt sính lễ cầu hôn nha!”
Úc Thụy vừa nghe, chỉ thấy trong tai “Ông ——” một tiếng, hắn cũng chẳng biết tại sao mình có phản ứng này. Úc Thụy là người thông minh, cũng là người khôn khéo, ngày ấy Đường Kính rõ ràng bị hạ dược, có cơ hội xuống tay chỉ có Trần Xu kia, chẳng phải quá rõ ràng Trần Xu muốn làm nữ chủ nhân Đường gia sao.
Bản thân gặp chuyện, tất cả đều bởi vì Trần Xu không biết tự lượng sức, kết quả là gì, Đường Kính thế mà thật sự đi cầu hôn. Úc Thụy dám cam đoan, Đường Kính tuyệt đối biết mình bị Trần Xu tính kế. Vậy mà Đường Kính cái người không bao giờ chịu thiệt thòi kia, không biết lại bị cái gì mê đảo tâm hồn, thật sự muốn kết hôn với Trần Xu.
Trong lòng Úc Thụy thấy không thoải mái, cũng chẳng biết tại sao, tóm lại ngay tại một khắc lúc nghe được Viên lão bản nói Đường Kính muốn lấy Trần Xu làm chính thê kia, tim hắn giống như bị treo lên, vô cùng khiếp sợ, vô cùng khó chịu.
Viên lão bản nhìn thấy Úc Thụy trong nháy mắt thất thần, vì thế khẳng định tin tức của mình đúng là có thể giúp hắn, tiện đà nói: “Đại thiếu gia, chuyện này, chính là do ta mạo hiểm nói cho ngài nghe a, nghe xong cũng liền thôi, ta còn phải đến chỗ Đường tứ gia bẩm báo a.”
Úc Thụy miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm phiền Viên lão bản.”
Ánh mắt hắn theo bóng dáng Viên lão bản đi xa, sau đó vẫn nhìn chằm chằm phía trước, cũng không là nhìn cái gì. Thời Việt kêu hắn, Úc Thụy cũng không nghe thấy, chỉ mải chìm trong suy tư tâm sự.
Úc Thụy cảm thấy trong lòng khó chịu, nhất định là do bản thân vô duyên vô cớ bị Trần Xu tính kế liên lụy, cuối cùng Đường Kính còn muốn thú nàng, cho nên mình mới cảm thấy không thoải mái.
Nữ nhân kia chỉ có thể làm ra mấy chuyện hạ đẳng kiểu này, kỳ thật cũng không có gì đáng sợ. Úc Thụy còn không đặt vào trong mắt, mặc dù hắn không phải người hay mang thù, nhưng vẫn luôn lấy đức trả ơn, đương nhiên ăn miếng trả miếng mới là đạo lý chính. Hắn vẫn an ủi bản thân, mình là một nam tử, cho dù đêm đó trải qua chuyện này, ngủ hai ngày rồi cũng như chưa từng bị tổn thất gì. Thế nhưng an ủi chung quy vẫn chỉ là an ủi.
Hiện giờ Đường Kính muốn lấy Trần Xu, Úc Thụy nghĩ nguyên nhân chính có lẽ là do Trần Xu là Trần gia Đại tiểu thư, là chất nữ của Trần Trọng Ân, làm đám hỏi như vậy cũng là thủ đoạn thường dùng trên thương trường mà thôi.
Úc Thụy híp mắt, nếu Trần Xu thật sự vào cửa Đường gia, đương nhiên không thể để nàng sống dễ chịu. Nàng muốn làm chính thê, muốn sinh trưởng tử kế thừa gia nghiệp, thì còn phải xem có thể vững vàng ngồi trên vị trí chính thê này hay không đã. (_ __||| lộ đuôi cáo nha, hết cha rồi con, ai cũng đòi trả đũa người ta là sao, còn phải cảm ơn không hết đó)
Viên lão bản đến bẩm báo lại cho Đường Kính, Đường Kính ngay cả hộp cũng chẳng thèm mở ra, Viên lão bản lại càng xác định, thì ra Đường tứ gia là muốn làm đám hỏi với Trần gia.
Đường Kính chờ Viên lão bản đi rồi mới cười lạnh một tiếng. Trần Xu này, quả nhiên cho cái mũ liền chui vào bên trong.
Bản thân y không muốn tương kế tựu kế, nhưng Trần Xu đã tính kế Đường Kính, đây là chuyện Đường Kính tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Hơn nữa bởi vì chuyện đêm đó, hai ngày này trong lòng Đường Kính vẫn luôn xáo động, mặc dù y không phải là một phụ thân tốt, nhưng tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng là người chưởng quản Đường gia. Vậy mà hiện giờ, y nhìn thấy nhi tử của mình thì lại động tình, lại không thể cầm giữ được. Đường Kính đem tất cả việc này “quy công” cho Trần Xu.
Chẳng qua vì ba việc, Đường Kính vẫn quyết định để Trần Xu tiến vào Đường gia. Thứ nhất thế lực của Trần Trọng Ân rất lớn, trừ y ra không ai có thể so sánh với Đường Kính, giao hảo với Trần Trọng Ân vẫn tốt hơn nhiều có một địch nhân như vậy.
Thứ hai lão thái thái vẫn đang thúc giục, nếu Đường Kính không tự mình chọn, thì phải nghe theo lão thái thái làm chủ, đến lúc đó sẽ chuyển thành Đường Kính đau đầu. Mà Trần Xu này, tuy là tiểu thư khuê các, gia thế không có vấn đề, nhưng bị nuông chiều thành thói, cho nên rất kiêu ngạo tùy hứng, chẳng qua điều này lại vô cùng hợp ý Đường Kính, lấy một cái chỉ biết kiêu ngạo ở bên ngoài, vẫn tốt hơn lấy một cái tâm cơ thâm trầm, phỏng chừng Trần Xu ở hậu viện cũng chẳng thể làm ra trò trống gì.
Thứ ba là muốn giáo huấn nàng, làm cho nàng nếm mùi khổ sở, nhìn xem cửa Đường gia có phải thực dễ vào hay không.
Mặc dù Đường Kính nghĩ như vậy, nhưng không biết, nếu Úc Thụy nghe được tin này sẽ có phản ứng gì. Sở dĩ Đường Kính muốn bồi dưỡng Đường Úc Thụy, là do nhìn trúng sự thông minh của hắn, hơn nữa hắn biết cách làm người, biết khi nào tiến khi nào thối.
Úc Thụy nhất định biết bản thân bị Trần Xu liên lụy, nếu nghe được y muốn lấy Trần Xu làm chính thê, không biết hắn sẽ có thái độ gì.
Đường Kính đến Giang Ninh là để tránh lão phu nhân ép bức, không còn chuyện gì khác, tiện thể mang Úc Thụy làm quen một chút với thương trường.
Thế mà lại xảy ra chuyện này, Úc Thụy không thể làm quen với thương trường, ngược lại ngây người trên giường vài ngày. Thuốc mỡ kia không ngờ dùng rất tốt, Đường Kính nghĩ đưa cho hắn tiếp tục bôi, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa Úc Thụy uống thuốc bệnh cũng đỡ hơn, cho nên Đường Kính vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện thuốc mỡ.
Chờ bệnh của Úc Thụy gần như khỏi hẳn, Đường Kính cũng không cần phải ở lại Giang Ninh nữa, phân phó hạ nhân dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị trở về kinh thành.
Chỉ Hi vừa dọn dẹp vừa ai oán: “Trở về sớm như vậy làm gì, nô tỳ còn chưa ở chỗ này được mấy ngày đâu.”
Lúc Viên lão bản tiết lộ tin tức, Thời Việt cũng có mặt ở đó, hắn là người thông mình, vừa nghe đã biết, nếu Trần Xu làm chính thê, chắc chắn sau này sẽ gây khó khăn cho Úc Thụy, hơn nữa còn có thể sinh nhi tử.
Chỉ Hi nói như vậy, Úc Thụy cùng Thời Việt cũng không khỏi nghĩ tới, Đường Kính bảo mọi người dọn dẹp hành trang, về kinh thành sớm như vậy, nhất định là vì chuyện đặt sính lễ cầu hôn.
Sắc mặt Úc Thụy không tốt lắm, Thời Việt nói: “Chuyện của lão gia ngươi cũng dám bàn luận.”
Chỉ Hi cũng nhìn ra sắc mặt Úc Thụy có vẻ không thích hợp, thè lưỡi, không hề nhiều lời nữa.
Chờ mọi người đều thu dọn xong, không lâu sau liền khởi hành, lần này trở về cũng không đường đột, Viên lão bản vì muốn lấy lòng Đường Kính cùng Úc Thụy, chuẩn bị thuyền lớn, còn đặt nhiều đồ vật ở bên trong.
Thời Việt đẩy Úc Thụy lên thuyền, hôm nay Úc Thụy còn chưa đi thỉnh an Đường Kính. Mấy ngày nay mặc dù hắn vẫn như mọi ngày thỉnh an Đường Kính, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân chẳng vực nổi sức để ứng phó với y, hẳn là phải tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận, chuyện đêm đó hai người đều ăn ý coi như chưa phát sinh, nhưng trong lòng Úc Thụy có tầng ngăn cách, không phải vì Đường Kính, mà là Trần Xu.
Úc Thụy cảm thấy, có lẽ Đường Kính cũng nhận ra hắn không đúng, chỉ không nói ra thôi.
Nghĩ tới hôm nay còn phải thỉnh an, liền cảm thấy đau đầu.
Cũng may Đường Kính không nói nhiều với hắn, cho hắn về nghỉ ngơi.
Cứ như vậy đi đường thủy rồi lại chuyển sang đường bộ, rất nhanh về đến kinh thành.
Về tới Đường gia, Đường Kính cùng Úc Thụy đi thỉnh an lão thái thái, lão thái thái căn bản không thèm nhìn bọn họ, cười lạnh: “Trở về rồi? Ở bên ngoài chơi chán rồi? Ta thì làm gì được, già rồi, chẳng ai để ta vào mắt, thích làm thế nào thì làm, thích đi đâu thì đi, còn về làm gì.”
Úc Thụy nghe nàng âm dương quái khí, nhưng không thể nói cái gì, Đường Kính nói có chuyện muốn thưa với lão thái thái, trong lòng Úc Thụy cũng biết còn có chuyện gì ngoài chuyện Trần Xu kia, vì thế xin phép cáo lui, để Thời Việt đẩy mình về Úc Hề viên.
Chờ Úc Thụy đi rồi, Đường Kính mới nói: “Sở dĩ mẫu thân tức giận, là vì buồn bực chuyện nhi tử không chịu tái giá, hiện giờ chuyện này đã xong, mẫu thân cũng không cần tức giận hao tổn tinh thần nữa.”
Lão thái thái nhìn y một cái, sau đó quay qua một bên, vẫn cười lạnh như trước, tựa hồ không tin lời Đường Kính, “Ta biết hiện giờ ngươi trưởng thành rồi, sẽ cảm thấy ta xen vào việc của ngươi, có phải là qua loa kiếm một người đối phó ta? Giờ lại là thôn nữ nào đây?”
Đường Kính nghe ngữ khí bà không tốt, nét mặt không hề chuyển biến, vẫn biểu tình lãnh đạm như cũ, có lẽ cũng chỉ có chuyện liên quan đến Úc Thụy mới có thể làm cho Đường Kính biến sắc thôi.
Đường Kính nói: “Không phải thôn nữ mà là Đại tiểu thư Trần gia ở Giang Ninh.”
“Trần gia ở Giang Ninh? Có phải là Trần Trọng Ân?”
Đường Kính đáp: “Đúng vậy. Hiện giờ mọi chuyện đều đã bàn bạc thỏa đáng, chỉ còn mỗi việc tới cửa cầu hôn, đưa sính lễ đến thôi.”
Lão thái thái bán tín bán nghi hỏi: “Bàn bạc thỏa đáng? Ngươi nghĩ ngươi đang mua mua bán bán hay sao? Đây là cưới vợ, là tức phụ Đường gia ta!”
Đường Kính cũng biết bà sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy, sai hạ nhân lấy hộp sơn son đến, bên trong là một túi hương, vừa nhìn đã biết là vật hay mang bên người mấy cô nương khuê các, hộp vừa mở, một mùi thơm lập tức tỏa ra.
Lão thái thái nhìn túi hương, đương nhiên biết có ý gì, rồi lại nhíu mi nói: “Cô nương nhà này làm việc như thế là không được, cũng không biết tính tình như thế nào, gả vào Đường gia chúng ta, nếu làm mất thể diện thì sao.”
Gia thế Trần gia cùng Đường Kính cũng coi như tương xứng, nhưng hiện tại lão thái thái ghét bỏ Đại tiểu thư Trần gia không đoan trang, đưa túi hương cho nam nhân, chẳng có sự rụt rè của tiểu thư khuê các gì cả.
Đường Kính lại không mất thời gian rối rắm chuyện này, chỉ nói: “Nhi tử đã cân nhắc thật lâu mới chọn người này, vô luận nói đến mặt nào, cũng vừa lòng hợp ý của mẫu thân nhất, chỉ còn chờ mẫu thân làm chủ, nếu thấy được thì sai người đi cầu hôn, nếu không được…”
Đường Kính còn chưa nói xong, lão thái thái đã ngắt lời y: “Nếu là do ngươi đích thân chọn, vậy thì cứ định như thế đi, chuyện khác ngươi cũng không cần lo, mọi việc đã có ta làm.”
Vì thế xế chiều hôm đó, hầu như toàn bộ cao thấp Đường gia đều biết, lão gia muốn tái giá, hình như là Đại tiểu thư Trần gia, cũng là một chủ nhân có tiền có địa vị nha.
Chỉ Hi nghe được phong thanh, nhất thời cảm thấy không ổn, nhanh chóng chạy về Úc Hề viên, vội vã la lớn: “Thiếu gia! Nô tỳ vừa mới nghe nói lão gia muốn tái giá!”
Úc Thụy đã sớm biết chuyện này, hiện giờ lại nghe được từ miệng Chỉ Hi, như vậy chuyện này đã ấn định rồi.
Úc Thụy cũng không sốt ruột, chỉ thản nhiên hỏi: “Lão gia muốn tái giá, ngươi có thể ngăn cản sao?”
“Thiếu gia!”
Chỉ Hi gấp đến độ dậm chân, lại không biết nói như thế nào.
Đúng lúc này, Kiều Tương dẫn vài người lớn tuổi đi đến, đầu tiên thỉnh an Úc Thụy, sau đó nói: “Thiếu gia, mấy đại phu này là do lão gia phân phó mời đến, bởi vì sợ Thời Việt hành y chưa lâu, tìm vài đại phu đến, nếu Thời Việt có thắc mắc gì, có thể trực tiếp thỉnh giáo, sau này sẽ ở trong viện bên cạnh, ngay gần đây nên rất thuận lợi.”
Thời Việt nghe Kiều Tương nói như vậy, cảm thấy kinh ngạc, điều này có phải là đồng ý cho mình chữa chân cho thiếu gia? Lúc trước Đường Kính tìm hắn nói chuyện, Thời Việt còn nghĩ rằng Đường Kính coi thường mình, cho nên chuyện này tạm thời ngừng lại, thế mà không ngờ Đường Kính lại mời đại phu đến, hơn nữa còn để Thời Việt tiếp tục chữa chân cho Úc Thụy, có thắc mắc gì có thể hỏi đại phu.
Lúc này Thời Việt cũng không biết nói gì cho phải, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, thật sự không nghĩ tới Đường Kính sẽ thực sự để hắn chữa trị.
Trước kia hắn đã xem qua y thư của phụ thân, thế nhưng trải qua vài năm, y thư lại không thể ăn, có xem cũng sẽ quên, hiện giờ không thể nhớ được toàn bộ, nhưng nay có đại phu ở đây, có vấn đề gì có thể trực tiếp thỉnh giáo, cũng làm Úc Thụy đỡ phải chịu khổ.
Thời Việt lập tức thu dọn y thư đi qua, cùng mấy đại phu thảo luận hướng trị liệu.
Lúc vãn thiện Đường Kính không cho người truyền cơm, Úc Thụy liền thanh nhàn ăn trong Úc Hề viên, ăn xong bảo Chỉ Hi đẩy vòng vòng trong viện tiêu thực.
Bọn nha đầu ma ma cùng vài tiểu tư hầu hạ bên cạnh, tuy rằng mấy ngày trước trong Úc Hề viên vắng vẻ quạnh quẽ, tuy rằng thiếu gia vừa về mọi người lại nghe được chuyện lão gia muốn tái giá, nhưng hiện giờ bọn hạ nhân cũng không hề dám thất trách, lão gia nói cái gì đều không thích nhắc lại lần thứ hai, nếu tái phạm, như vậy cũng không biết sẽ nhận trừng phạt như thế nào, thế nên tất cả đều cung kính đối với thiếu gia, không dám chậm trễ một li một tí.
Mặt trời đã xuống núi, lẽ ra lúc này phải là thời điểm an tĩnh mới phải, nhưng lại thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.
Úc Thụy hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Một ma ma đáp lời: “Thiếu gia chờ một lát, ta đi nhìn một cái.”
Nói xong liền đi ra ngoài, một lát sau trở về bẩm báo: “Ngụy gia bị đánh, đang cáo trạng với thái phu nhân, lão gia nói, có vẻ thái phu nhân tức giận không nhẹ.”
Úc Thụy nghe thấy Ngụy Nguyên bị đánh, phản ứng đầu tiên là cảm thấy rất bình thường, dù sao tính khí Ngụy Nguyên như vậy, người ngoài cũng chỉ vì ngại Đường gia, mới không dám động đến hắn, nhưng lại có chút ngạc nhiên.
Úc Thụy hỏi: “Ai đánh?”
Ma ma nói: “Nghe nói là Khánh Vương gia đích thân đánh, hình như là vì một tiểu tư. Ngụy gia ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đi đùa giỡn một tiểu tư, là người trong Vương phủ, nào biết người đó lại được Vương gia yêu thích, trong cơn tức giận đã đánh Ngụy gia đến thảm thương, hiện giờ mặt mũi còn sưng phù giống như quả táo, thái phu nhân dường như cũng tức giận.”
Úc Thụy nghe xong cũng thấy hả giận, Ngụy Nguyên chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là một tên ăn chơi trác táng, hiện giờ rời vào tay Triệu Hòa Khánh, y có đánh cũng chẳng thể nói cái gì, cùng lắm là nói xấu sau lưng Triệu Hòa Khánh, bảo y phong lưu vì một tiểu tư mà vung tay đánh nhau với người khác thôi.
Sáng sớm hôm sau Úc Thụy đi thỉnh an thái phu nhân cùng Đường Kính, sau đó đến thư viện, tuy rằng đời trước Úc Thụy đã học rồi, ngồi trong thư viện cũng chẳng để làm gì, nhưng bắt hắn ngày nào cũng ở trong nhà, không chừng lão thái thái lại nhằm vào hắn, bây giờ sắp có chính thất, lão thái thái lại càng không cho hắn sắc mặt dễ coi.
Úc Thụy cùng thái phu nhân chẳng thân thiết, cũng chẳng có tình cảm gì, thái phu nhân lãnh đạm với hắn cũng được, mà nhiệt tình với hắn cũng thế, Úc Thụy cũng chẳng để ý, nhìn thấy thì thỉnh an, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Hắn đến thư viện, Ngụy Thừa An đã ở đó, thấy hắn có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Hôm qua vừa mới hồi kinh, hôm nay đã đi học? Cha ngươi không đau ngươi nữa à?”
Úc Thụy nhìn khóe miệng hắn cười cợt, lại nói như vậy, nhất định tin tức Đường Kính muốn tái giá qua một đêm đã rơi vào tai hắn. Thân phận của hắn trong kinh thành không phải là bí mật gì, mà ngay cả Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử nào, yêu thích cung nữ nào, cũng chẳng phải bí mật, trong kinh thành tai mắt nhiều, căn bản là không thể ngăn cản được tin đồn.
Úc Thụy không để ý tới hắn, Ngụy Thừa An lại không thể nhịn nổi, sán lại gần, vẻ mặt sung sướng cười tươi: “Thế nào? Tâm tình Đại thiếu gia không tốt? Có phải bởi vì cha ngươi muốn kết hôn kết hôn hay không, ngươi cảm thấy địa vị của mình khó giữ à?”
Thời Việt đứng bên cạnh trợn trắng mắt, âm thanh lạnh lùng: “Ngụy tam gia, thỉnh ngài tự trọng.”
Ngụy Thừa An hừ một tiếng, vô cùng đắc ý ngồi trở lại vị trí của mình, cười to: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển, tuy rằng ta cũng chẳng được lợi lộc gì, cũng chẳng phải chuyện của ta.”
Úc Thụy biết hắn không có ác ý, chẳng qua là tính tình trẻ con mà thôi, cũng không so đo với hắn làm gì.
Đọc sách cho tới trưa cũng coi như bình an vô sự, đến chính ngọ, có mấy người mang hộp thức ăn đến cho Ngụy Thừa An, Úc Thụy còn tưởng là hạ nhân của Ngụy gia, nào biết mấy người kia nói do Vương gia phân phó, nếu Ngụy tam gia không ăn, bọn họ không thể trở về.
Ngụy Thừa An cũng không cảm kích, cười khẩy: “Được a, vậy các ngươi không cần đi cũng được, ta cũng chẳng có ý kiến gì, thư viện Đường gia còn rất nhiều chỗ nha.”
Úc Thụy nghe được, thì ra Ngụy Thừa An làm mình làm mẩy với Triệu Hòa Khánh. Mấy ngày trước khi hắn đi hai người vẫn còn giận dỗi nhau, cũng không biết tại sao, tóm lại Ngụy Thừa An tâm cao khí ngạo cố chấp bướng bỉnh, mà Triệu Hòa Khánh lại lười nhác quen rồi, đối với ai cũng như vậy, có chuyện gì sổ toẹt ra cũng không được mà để trong lòng cũng không xong.
Hai người này khắc nhau, lề mà lề mề chẳng giải quyết được tận đến lúc Úc Thụy trở về kinh thành.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa cũng không ngắn, ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, mấy hạ nhân kia lại không đi thật, đứng ở chỗ nắng nhất trong sân, Úc Thụy nhìn qua hỏi: “Chuyện của ngươi cùng Vương gia, sao lại liên lụy đến những người khác, thế thì có bản lĩnh gì?”
Ngụy Thừa An trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đúng. Thế nhưng nếu mình chịu ăn cơm, thì lại không nuốt trôi, đã định sai người nhận hộp thức ăn, đuổi mấy hạ nhân kia trở về.
Lúc này lại chợt thấy một tiểu tư thanh tú tiêu sái tiến vào thư viện, vừa đi vừa nhìn, hình như đang tìm người, lúc nhìn thấy mấy gia đỉnh của Vương phủ, vẻ mặt vui mừng tiêu sái đi qua, nói: “Vương gia chờ lâu sốt ruốt, bảo ta đến xem Ngụy công tử đã ăn chưa.”
Hắn nói xong, lại nhìn sang cái hộp chưa hệ được đụng đến.
Ngụy Thừa An vừa quay đầu lại, thấy tiểu tư kia, trên mặt nhất thời trắng bệch, sau đó lại trở nên xanh mét, lập tức loảng xoảng một tiếng, gần như muốn lật bàn, bật người dậy đi ra ngoài.
Ngụy Thừa An đi ngang qua, không chút suy nghĩ một cước đá cái hộp lăn lông lốc, thức ăn bắn tung tóe lên người mấy hạ nhân kia, tiểu tư bên cạnh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ngụy Thừa An trừng một đống hỗn độn trên đất, cười lạnh: “Bảo Vương gia của các người không cần giả vờ hảo tâm, Ngụy Thừa An không tiếp nhận nổi.”
Những người đó đều bị hành động của hắn làm cho sợ hãi, bình thường thanh danh của Ngụy Thừa An ở thư viện đã chẳng dễ nghe, tuy rằng mấy ngày nay hắn cũng an tĩnh đọc sách không đi quấy rối, nhưng ở trong lòng mọi người hắn vẫn là một tên Hỗn Thế Ma Vương dã tính khó thuần, người bên cạnh nào dám trêu chọc.
Úc Thụy nhìn thấy, cũng không biết rốt cuộc Ngụy Thừa An cùng Triệu Hòa Khánh bị làm sao, nói gì thì Triệu Hòa Khánh cũng là Vương gia, Ngụy Thừa An cho dù tức giận, cũng quá thẳng thắn rồi, thật sự muốn đặc tội Vương gia sao, đừng nói bản thân hắn, cho dù là toàn bộ Ngụy gia cũng chẳng dám.
Kỳ thật chuyện này nói ra rất dài dòng, còn phải nói từ trước khi Úc Thụy đi, ngày ấy Triệu Hòa Khánh mời Ngụy Thừa An ở lại nhà y uống rượu, uống vào rồi say khướt, sau đó lại nhầm tưởng Ngụy Thừa An là đào kép, lúc đó Triệu Hòa Khánh không hề nhớ một cái gì, trong lòng Ngụy Thừa An cũng mất tự nhiên, hơn nữa cảm thấy ngạo khí của mình bị bẻ gãy, càng không thèm để ý đến y.
Vì thế khúc mắc này vẫn cứ kéo dài, trải qua một thời gian, mặc dù Ngụy Thừa An vẫn không được tự nhiên, nhưng trong lòng hắn ngưỡng mộ Triệu Hòa Khánh, mỗi ngày đều tự an ủi một lần, dù sao mình cũng nam tử, hơn nữa là do nhận nhầm người, kỳ thật cũng chẳng có gì, qua vài hôm, cũng bình thường trở lại.
Thế mà lại có chuyện xảy ra, hơn nữa Ngụy Nguyên còn là một sợi dây.
Ngụy Nguyên tốt xấu gì cũng là người Ngụy gia, nếu sắp xếp bối phận, cũng coi như ngang hàng với đương gia, cho nên mấy họ hàng ở nhà quê lên, cho rằng Ngụy Nguyên rất lợi hại, tóm lại là đại gia nhà giàu, muốn nhờ hắn giúp vài việc.
Một tiểu thương nhân vừa vào đến kinh thành, bởi vì đắc tội người ta, tiền cũng trôi đi hết, nợ nần vẫn không trả được, người ta muốn cướp thê tử nhi tử của hắn đi bán, thương nhân kia cũng không có cách nào, liền cầu xin Ngụy Nguyên, bản thân Ngụy Nguyên cũng tự biết năng lực của mình, đùn đẩy không đáp ứng.
Chẳng qua người ta thiếp vàng ở trên mặt hắn làm hắn không nhịn được, bản tính tự đại nổi lên, hơn nữa lại gặp được nhi tử của thương nhân kia, là một thiếu niên cực kỳ thanh tú, tuy rằng không thể nào so sánh với Úc Thụy, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn yếu đuối kia, thật ra có vài phần tương tự.
Ngụy Nguyên nổi lên tà niệm, đáp ứng giúp người ta, nhưng muốn thiếu niên kia đến làm tiểu tư của hắn, thương nhân kia mới đầu không hề muốn, nhưng vẫn tốt hơn so với việc thê tử nhi tử đều bị bán.
Sau đó Ngụy Nguyên chẳng làm nổi chuyện gì, nhưng vẫn cứ tâm tâm niệm niệm con nhà người ta, muốn đoạt đi, cũng không biết Triệu Hòa Khánh từ nơi nào nghe được chuyện này, Triệu Hòa Khánh quan hệ rộng, chỉ nói một câu, đánh tan nhóm người đòi nợ, thương nhân kia cảm động đến rơi nước mắt, đã đưa nhi tử cho Triệu Hòa Khánh làm tiểu tư bên người.
Ngụy Nguyên nhìn thấy Úc Thụy trong lòng lập tức ngứa ngáy, nhưng mà vẫn chẳng gặp được, đừng nhìn bề ngoài Úc Thụy có vẻ suy nhược, chẳng qua hắn đã lãnh đủ sự lợi hại của người ta, không hề dễ chọc. Hiện giờ chỉ có một tiểu tư mà cũng không làm gì được, Ngụy Nguyên cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Vì thế tìm cơ hội đi đùa giỡn người ta, Ngụy Nguyên nghĩ, dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, có cái gì, Vương gia có thể vì hạ nhân mà xé rách da mặt với mình sao?
Nào ngờ, Triệu Hòa Khánh thật sự xé rách da mặt với hắn, không chỉ xé rách da mặt, còn đánh hắn tan nát, người ta đều biết Triệu Hòa Khánh là một Vương gia phong lưu, chỉ biết lưu hoa luyến sở, chẳng biết làm gì, thế nhưng mọi người lại quên Triệu Hòa Khánh là người đã từng giết giặc đã từng xông pha chiến trường, lực tay kia không phải người bình thường có thể chịu được, nếu không phải vì mặt mũi Đường Kính hạ thủ lưu tình, còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ của Ngụy Nguyên sao.
Cứ như vậy, mọi người đều đồn Vương gia yêu thích tiểu tư kia, vì người nọ mà vung tay đánh Ngụy Nguyên, cứ như vậy đến tai Ngụy Thừa An. Lúc nhìn thấy vẻ mặt dụ dỗ của tiểu tư kia, rõ ràng là nam tử mà bộ dạng giống như nữ nhân, trong lòng hắn nhất thời không thoải mái, nhưng không thoải mái như thế nào, tại sao không thoải mái, hắn cũng không biết.
Còn việc vì sao Triệu Hòa Khánh ra tay với Ngụy Nguyên, có lẽ chỉ có một mình bản thân y rõ, nếu để Ngụy Thừa An biết được, cũng không hiểu sẽ có cảm tưởng gì.
Ngụy Nguyên nổi tiếng ăn chơi trác táng, cũng nổi tiếng điêu ngoa, Ngụy gia không thể chịu được hắn nữa, cho nên hắn mới vẫy đuôi chạy đến Đường gia dỗ dành thái phu nhân, mấy ngày nay thái phu nhân cũng không có thời giờ tiếp chuyện hắn, Ngụy Nguyên không có tiền, đành phải chạy về nhà nịnh bợ đại ca.
Đại ca Ngụy Nguyên chính là phụ thân Ngụy Thừa An, Ngụy Thừa An là thứ tử không được chiều chuộng. Ngụy Nguyên biết huynh trưởng không thích thứ tử này, cảm thấy hắn rất hoang dã, rất lỗ mãng, không đáng giá, cho nên tìm cơ hội nịnh hót trước mặt đương gia, đổ điêu cho Ngụy Thừa An, chỉ mong huynh trưởng có thể cho mình chút bạc chơi bời.
Phụ thân Ngụy Thừa An mấy ngày nay cũng nghe hết chuyện xấu của Ngụy Thừa An, bản thân đã quên mất hắn, trong Ngụy gia cũng không phải không thể nuôi nổi một người, để cho Ngụy Thừa An không đói không khát không lạnh là đủ rồi, hiện tại lại cho hắn đi học, phụ thân Ngụy Thừa An cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn. Nào ngờ, Ngụy Thừa An thế mà lại không biết trời cao đất rộng, nơi nơi gây ra phiền toái, hơn nữa Ngụy Nguyên bêu xấu Ngụy Thừa An đến cùng cực, phụ thân Ngụy Thừa An dù biết rõ Ngụy Nguyên nói láo, nhưng vẫn theo bản năng chướng mắt thứ tử này.
Ngày đó phụ thân Ngụy Thừa An bái kiến Triệu Hòa Khánh, muốn nhờ Triệu Hòa Khánh nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng, để tiểu nhi tử của mình kiếm được một chức quan nhỏ.
Triệu Hòa Khánh vừa nghe là chuyện của Ngụy Thừa An, tất nhiên không từ chối, hơn nữa cũng vui mừng thay Ngụy Thừa An, nhưng là ngờ chuyện lại không tốt như y tưởng.
Thì ra phụ thân Ngụy Thừa An cảm thấy Ngụy Thừa An rất hư đốn, không thích hợp ở lại kinh thành, ngày nào đó gây họa liên lụy đến Ngụy gia. Vừa vặn Ngụy Thừa An cũng muốn làm tướng quân, hy vọng hối lộ cho Triệu Hòa Khánh chút bạc, nhờ hắn nói tốt vài câu trước mặt hoàng thượng, cho Ngụy Thừa An một chức quan nhỏ ở biên quan, đi càng xa càng tốt.
Triệu Hòa Khánh lần đầu tiên thấy có người làm cha như vậy, nhưng y cũng là người trong quan trường, đương nhiên sẽ không xé rách da mặt, chỉ giả bộ cười nói, cuối cùng hóa ra là Ngụy Nguyên phá rối ở sau lưng.
Triệu Hòa Khánh tức giận muốn đánh chết Ngụy Nguyên. Ngụy Thừa An một mực cố gắng, một mực muốn cho cha mình chú ý đến, cố gắng nhiều như vậy, Triệu Hòa Khánh nhìn cũng còn thấy đau lòng, lại chỉ vì Ngụy Nguyên nói mấy câu, tất cả đều sụp đổ, căn bản chẳng đáng nhắc tới nữa.
Triệu Hòa Khánh chỉ lo tức giận, vừa lúc có chuyện của tiểu tư kia cho y cơ hội, đánh cho Ngụy Nguyên một trận nhừ tử. Thế nhưng y căn bản không nghĩ tới, tại sao mình tức giận, lại còn giận lớn đến như vậy, chỉ vì quan hệ sư đồ không được mấy ngày? Hay bởi vì Ngụy Thừa An là một người quá mức thẳng thắn mà trong sáng? Cho dù Triệu Hòa Khánh là một tên ăn chơi trác táng, nhưng lại không hề nghĩ đến phương diện kia.