Chương : Học cưỡi ngựa
Ngay sau khi Tương Vương đề nghị cùng Lạc Tử Phong tự mình phụ họa, nàng liền bắt đầu cuộc đời luyện võ khổ cực. Vô số "lần đầu tiên" khiến nàng thống khổ muốn rơi lệ, thế nhưng tính cách không chịu thua của nàng không cho nàng từ bỏ, thậm chí chưa từng xuất hiện biểu tình khổ tận trời xanh. Tương Vương đứng một bên chỉ đạo nàng thấy vậy cũng liên tục gật đầu, tuy nói không phải là kì tài võ học gì, thế nhưng nếu có thể kiên trì như vậy thì đại hội xuân săn một tháng sau cũng không đến nỗi vứt đi mặt mũi của Tương Vương, ngược lại có thể chứng minh Tương Vương Thế tử vẫn có chút thực lực. Tuy nói mọi người kiêng kị hai mươi vạn đại quân của Tương Vương cho nên không dám trêu chọc vị Tương Vương Thế tử này, thế nhưng cũng không thể để người ngoài cho rằng người sẽ kế vị của mình là một người ngu ngốc không ai bằng, mặc người coi khinh.
Lạc Tử Phong đúng là không có nhiều tâm tư như Tương Vương, trong cái nhìn của nàng, đây chẳng qua là chuyện mình đã đáp ứng mà thôi, nếu ngày đó đã đồng ý thoải mái như vậy, hẳn là nên nói được làm được không phải sao?
Tuy rằng ý chí của nàng lại một lần nữa bị khiêu chiến...
Thí dụ như lần đầu tiên bò lên lưng ngựa.... Dùng chữ "bò" này không khoa trương chút nào, lúc được đón đến kinh thành, nhìn những hộ vệ này uy phong lẫm lẫm nhảy một bước liền lên ngựa. Lúc đó nàng cũng có mơ ước, nhưng mà đến khi đổi lại trên người mình, được tiếp xúc với người thật việc thật thì mới phát hiện.... chỉ chuyện bò lên lưng ngựa đã là chuyện vô cùng gian khổ làm người ta lúng túng rồi. Tuy nói trên người mặc nam trang không tệ, thế nhưng bên trong vẫn là nữ tử Giang Nam, Lạc Tử Phong cảm thấy vô cùng khó chịu và xấu hổ. Sao có thể ở trước mắt mọi người làm ra động tác "nhảy" cùng"cưỡi" này kia chứ? Nhưng mà như đã nói lúc nãy, nàng chỉ có thể kiên trì cùng vứt bỏ nguyên tắc và rụt rè suốt mấy chục năm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nhận mệnh bắt đầu hành trình học cưỡi ngựa gian nan.
Cũng may con ngựa mà Tương Vương đem đến tương đối dịu ngoan, Lạc Tử Phong dằn vặt nửa ngày ở bàn đạp chân cùng xoắn xuýt với lưng của nó mà nó vẫn không bởi vì "thiếu kiên nhẫn" mà nổi điên với nàng. Chỉ tự mình cúi đầu gặm cỏ dưới chân, ngay cả một ánh mắt cũng không cho người nào đó đang treo trên người mình đã nửa canh giờ mà vẫn chưa leo lên được. Ừm, đây có thể nói là một con ngựa tính tình vô cùng lạnh lùng.
Lần đầu tiên Lạc Tử Phong bò lên lưng ngựa đã mất nửa canh giờ, điều này khiến cho Tương Vương đứng bên cạnh quan sát không khỏi thấy thẹn thùng. Cũng may hắn đã biết tôn nhi nhà mình chắc chắn sẽ làm ra trò hề, thế nhưng hắn cũng không ngờ lại khoa trương đến mức độ này.
Mà Lạc Tử Phong vừa mới ngồi lên lưng ngựa thì đã e thẹn đến gương mặt nho nhỏ đó bừng, ở trong mắt Tương Vương thì chỉ là do vận động quá mệt gây ra, chứ cũng không lưu ý quá nhiều đến chi tiết này.
Thật sự là mắc cỡ chết người, sao lại có thể làm ra hành động bất nhã như vậy a, đây là ý nghĩ chân chính trong lòng người nào đó bây giờ.
Bởi vì không có nhiều thời gian nên Tương Vương lập ra kế hoạch huấn luyện cấp tốc, trực tiếp mang theo Lạc Tử Phong đến sân bắn phía sau Tương Vương phủ để tiến hành huấn luyện thực chiến. Mà Lạc Tử Phong vừa bò lên được lưng ngựa liền ở một độ cao khác mà thu toàn cảnh sân săn bắn của Tương Vương phủ vào đáy mắt. Không giống như ở quý tộc hoàng cung, Tương Vương phủ được xây ở nơi cách gần ngoại thành, rời xa hoàng cung cùng phố xá sầm uất, ở giữa một mảnh rừng cây hoa cỏ, cùng với rừng cây trong mộng gặp lại mẫu thân có mấy phần tương tự. Có điều không phải đều là phong cảnh sơn thủy sao? Đại thể chắc sẽ có chỗ giống nhau thôi.
Nhưng mà Lạc Tử Phong chưa kịp thưởng thức mỹ cảnh được bao lâu thì đã thấy Tương Vương không hề khó khăn leo lên con ngựa khác, động tác liền mạch, không có mảy may dây dưa dài dòng. Tư thái lên ngựa anh tuấn dứt khoát như vậy khiến Lạc Tử Phong nhìn sững sờ, càng nhiều hơn chính là xấu hổ, tuổi của ngoại công đã cao, vậy mà mình cũng không sánh bằng, thật sự là quá mất mặt.
Người bình thường đều sẽ ôm suy nghĩ như vậy, nếu như không biết được tình trạng sức khỏe cùng trình độ cưỡi ngựa bắn cung của Tương Vương thì có xấu hổ cũng không có gì đáng trách. Có điều nếu Lạc Tử Phong biết được lão nhân trước mắt này từng là người đứng đầu trong năm mươi lăm người xuất sắc nhất của lịch sử xuân săn Hoàng gia thì không biết nàng còn có thể đem mình cùng vị này đặt chung một cảnh giới để làm cái so sánh không có chút ý nghĩa gì đó nữa không.
"Luyện cưỡi ngựa bắn cung đầu tiên phải quen thuộc cảm giác trước. Hôm nay chúng ta không luyện bắn tên hay cưỡi ngựa bắn cung gì đó. Con cứ làm quen với tuấn mã này trước rồi hãy nói tiếp, vì vậy cùng bản vương đi dạo sân săn bắn này một vòng đi". Tương Vương lúc nói những lời này cười rất ôn hòa, ở trong mắt Lạc Tử Phong chính là một lão nhân gia hiểu ý người. Ngoại công đối với nàng thật tốt, bởi vì biết mình vừa bò lên lưng ngựa rất là mệt, cho nên chỉ để nàng ung dung cưỡi ngựa ngắm phong cảnh mà thôi.
Đương nhiên, suy nghĩ ấu trĩ này rất nhanh đã sụp đổ.
Lạc Tử Phong cưỡi trên lưng ngựa học theo dáng dấp của Tương Vương, tay kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, quả nhiên chú ngựa bắt đầu lộp cộp chạy đi. Bởi vì động tác của nàng cẩn thận từng li từng tí một, dùng sức cũng không quá mạnh, cho nên con ngựa chỉ nhàn nhã cùng nàng tản bộ. Dần dần nàng liền cảm thấy không tệ lắm, động tác cũng tùy tính hơn nhiều, lực chú ý cũng đặt lên cảnh vật tinh xảo thoáng hiện ra trước mắt.
Sau nửa canh giờ, Lạc Tử Phong hơi nhíu mày, ở trên lưng ngựa nảy lên nảy xuống như vậy tựa hồ có chút không thoải mái....
Sau một canh giờ, Lạc Tử Phong mím môi, cái mông giống như có chút đau...
Sau hai canh giờ, đã đi được một nửa sân săn bắn rồi, cảnh vật đẹp đẽ bốn phía cũng nhiều hơn, chỉ là cái vai và eo tựa hồ cũng có chút mỏi....
Sau bốn canh giờ, Lạc Tử Phong đã không còn khí lực thưởng thức mỹ cảnh, bây giờ nàng như một con "chó chết" nằm nhoài trên lưng ngựa, tùy ý nó mang nàng đi. Cưỡi ngựa suốt bốn canh giờ, mông, eo, vai gì đó đã không còn là của nàng, muốn thế nào thì thế đó. Trước đây còn mơ ước dáng dấp uy phong ngồi trên lưng ngựa của các hộ vệ, nhưng mà, thì ra cưỡi ngựa lại là chuyện khổ cực như vậy sao? Không, không phải như vậy, bất luận là hộ vệ trước đây cũng được, là Tương Vương cưỡi ngựa đi đằng trước mình cũng được, mọi người đều không có xuất hiện dáng vẻ không khỏe như nàng bây giờ. Như vậy vấn đề khẳng định là ở trên người nàng, là nàng không bắt được trọng điểm hay là không thể nhẫn nại đây?
Tương Vương quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ như sắp rơi xuống ngựa của Lạc Tử Phong thì bị hoảng sợ vội vã ghìm cương ngựa, mau chóng quay trở lại. Đem cái người lảo đảo sắp té kia ôm ngang vào lòng, trên trường bào màu xanh nhạt chỗ mông đã lộ ra vài vết máu đỏ, còn có hai bàn tay bị dây cương ma sát thành từng vết xước. Hài tử này, đã thành như vậy mà còn cố chịu đựng, thật đúng là một hài tử cố chấp không hề tầm thường. Đối với người này vừa bực mình vừa buồn cười, Tương Vương nhìn sắc trời một chút, thì ra trong lúc không để ý thì đã hoàng hôn rồi. Lập tức mang theo Lạc Tử Phong bị thương ngất xỉu quay về hậu viện Vương phủ.
Tuy nói Tương Vương đã tuổi thất tuần thế nhưng thân thể vẫn còn có chút cường tráng, nếu không làm sao có thể ôm ngang một người trưởng thành có trọng lượng như Lạc Tử Phong, sau đó còn bế người ta từ hậu viện về Lâm Nguyệt cư, đem người đặt lên giường, cả một quá trình không hề có một tia thở dốc, chỉ là thái dương hơi lấm tấm mồ hôi, gió xuân phất qua, trong chốc liền liền biến mất không thấy tăm hơi.
Vừa mới tiếp xúc với ổ chăn ấm áp mềm mại, Lạc Tử Phong liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tương Vương một mặt thân thiết, nàng còn chưa phản ứng lại nên có chút mơ hồ hỏi: "Ngoại công? Đây là.... trời đã sáng sao?".
Hài tử này, còn cho rằng mình vừa tỉnh ngủ sao? Tương Vương lắc đầu một cái, "Mặt trời vừa xuống núi, vừa nãy hai ông cháu ta không phải là đến sau núi cưỡi ngựa sao? Tử Phong con...., ừ, còn có hai tay đều bị mà hỏng, sau đó liền như muốn té từ trên lưng ngựa xuống. Cho nên ta đành tự chủ trương mang con về đây".
Mình sao? Cái gì? Lạc Tử Phong mang theo nghi hoặc nhìn về phía Tương Vương, ai biết tầm mắt vừa chạm nhau thì trên mặt già nua của đối phương đã nhiễm một tầng đỏ ửng, nhìn thấy khiến nàng hoảng sợ chấn động, Tương Vương bụng dạ thâm sâu cũng biết đỏ mặt sao? Có điều, nói đi nói lại, thân thể thật sự rất không thoải mái, đặc biệt là cái mông... Cái mông, như vậy, lúc nãy thứ Tương Vương định nói là mông của nàng sao?
Thẳng đến lúc này Lạc Tử Phong mới phát hiện mình nằm úp sấp trên chăn đệm, có chút không dám xác định vặn vẹo đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy áo choàng dính máu của mình, hơn nữa vị trí rất nhạy cảm, dính là cái mông của nàng a. Nhất thời mặt Lạc Tử Phong liền đỏ như sung huyết, đây thật sự là quá mất mặt, sao nơi đó lại dính máu cơ chứ?!
"Cái kia, Tử Phong, vậy bản vương tìm người đến bôi thuốc cho con nhé?".
"Cái này.... không cần, lấy thuốc đến đây đi, con tự mình bôi là được rồi". Đùa gì vậy, nếu như bôi thuốc chỗ đó thì không phải thân phận này của nàng không thể che giấu được nữa sao? Nàng còn chưa có quên trước khi chết cha đã dặn dò nàng phải bảo vệ bí mật này thật kĩ càng.
"Như vậy a....",Tương Vương lúng túng nở nụ cười, cũng không lâu lắm liền có người gõ cửa phòng. Lạc Tử Phong nghe được tiếng động liền lấy chăn che lên người mình, động tác vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đau đến nhe răng trợn mắt, khóe mắt ứa lệ.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng này của Lạc Tử Phong, Tương Vương muốn cười lại không dám cười, chỉ trầm giọng nói: "Vào đi", đây là hắn nha hoàn hắn vừa dặn dò đi lấy thuốc trở về.
"Vâng", ngoài cửa vang lên giọng nữ nhu mị, chỉ chốc lát sau một nô tỳ mặc xiêm y thiếu nữ cầm theo một cái khay tiến vào. Lạc Tử Phong nhìn đồ trên khay, có một chậu nước nóng, băng gạc dùng cầm máu, còn có một một vài bình kim sang dược.
"Ngoại công, cái này, người ra ngoài trước đi, tự con có thể làm". Lạc Tử Phong dùng chăn che đầu, giọng nói nghe ồm ồm, thực quá mất mặt a, mới tập có một ngày mà đã biến thành thảm trạng này, còn bị người mình thân cận nhất, tôn kính nhất nhìn thấy, aaaa, để cho nàng đi chết đi....