Chương : Tâm tư sâu kín
Sau khi Cảnh Dung kéo Lạc Tử Phong vào lều thì vẻ mặt không vui, hoàn toàn không có ý tứ cho Lạc Tử Phong nhìn thương thế của mình có hồi phục hay không.
Lạc Tử Phong làm sao có thể quên mục đích của chuyến đi lần này, đúng lúc lên tiếng nhắc nhở: "Công chúa, để ta nhìn vết thương của nàng một chút.....".
Sắc mặt Cảnh Dung trầm tĩnh không nhìn Lạc Tử Phong, thẳng thắn hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình: "Thế tử, ngươi rất yêu thích Tứ hoàng huynh của ta sao?".
"A? Công chúa nàng nói bậy bạ gì đó?". Lạc Tử Phong có chút bất ngờ nhìn Cảnh Dung một mặt nghiêm nghị hỏi ra vấn đề này. Tự dưng hỏi có thích hay không, Tứ hoàng tử sao, ừm, nếu như nói thì cũng không chán ghét đi, dù sao lớn lên cũng rất đẹp trai, tướng mạo tư thái vô cùng nam nhi, nhưng mà tại sao lại hỏi nàng vấn đề này? Trái lo phải nghĩ không hiểu được nguyên nhân thì đột nhiên nàng nghĩ đến một khả năng, không phải là công chúa phát hiện thân phận thật sự của nàng rồi chứ? Vừa nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Lạc Tử Phong liền thấp thỏm.
"Không có gì, chỉ là hỏi một chút, thuận tiện nói với ngươi một câu. Nếu như không thích thì xin mời cách xa hắn một chút, đối với ngươi hay ta đều tốt".
"Công chúa, lời nàng nói ta thật không hiểu lắm", thực sự không biết Cảnh Dung đang nghĩ gì, rồi lại như hiểu ra gì đó, cho nên Lạc Tử Phong chỉ có thể trả lời như vậy.
Thôi đi, Cảnh Dung thở dài, bây giờ Lạc Tử Phong và Cố Hi Hoằng không có nhiều cơ hội gặp nhau, nàng không cần thiết phải lo lắng như vậy, chỉ giao kim sang dược mà Cảnh Thái đế đưa nàng cho Lạc Tử Phong, "Thế tử chỉ cần nhớ kĩ không nên đi lại quá gần với Tứ hoàng huynh là được rồi. Đến giúp ta đổi thuốc đi".
Lạc Tử Phong có chút nghi hoặc nhìn kim sang dược trong tay mình, cũng cảm thấy không rõ việc Cảnh Dung nhắc mãi không cho nàng đến gần Cố Hi Hoằng. Mà cũng đúng, lúc nãy Cố Hi Hoằng đứng bên ngoài, Cảnh Dung không hề có ý để đối phương đi vào nghỉ chân, xa lánh lạnh nhạt như vậy, nhưng mà nếu nói hoàng đế tương lai là Cố Hi Hoằng thì không phải nói rõ kiếp trước Cảnh Dung đã chọn người này sao? Vậy thì tại sao.... Đột nhiên, sau khi khi tháo lớp băng vải trên cánh tay Cảnh Dung, nhìn thấy vết thương dữ tợn kia, trong lòng Lạc Tử Phong hơi thắt lại, sao nàng lại quên tất cả những gì xảy ra ở rừng cây ngày đó chứ. Sát khí, đâm sau lưng, uy hiếp đoạt mệnh đều là đến từ bốn người được gọi là hoàng huynh của Cảnh Dung, trong đó rất có khả năng bao gồm Tứ hoàng tử Cố Hi Hoằng.
"Ta sẽ tận lực giữ khoảng cách với Tứ hoàng tử".
Ngay lúc Cảnh Dung từ bỏ chuyện khuyên bảo Lạc Tử Phong thì đối phương lại đưa ra hứa hẹn như vậy, tuy không biết người này có thể giữ lời hay không nhưng cũng đủ để nàng yên tâm. Không có nguyên do, nàng chỉ không muốn Lạc Tử Phong có chút mảy may quan hệ dính dáng đến nam nhân đó, bỏ đi tất cả, vẻn vẹn chỉ có hi vọng như vậy.
"Công chúa, vết thương của nàng khép lại rất tốt, nửa tháng nữa là có thể không để lại bất kì dấu vết gì".
Lạc Tử Phong dùng góc độ thầy thuốc nói, Cảnh Dung liền làm chút so sánh nhỏ nhỏ nàng với mấy thái y ở Thái y viện, cảm giác mãnh liệt nổi lên, ưu sầu trên mặt cũng tan đi, khóe miệng giương lên.
Trên mặt Cảnh Dung đột nhiên thoáng hiện lên nụ cười khiến Lạc Tử Phong có hơi run rẩy, có chút sững sờ mở miệng: "Quả nhiên Công chúa cười lên vẫn đẹp hơn".
"Tại sao lại phải xóa bỏ vết sẹo này đi?", Cảnh Dung bỏ qua lời ca ngợi đột ngột của Lạc Tử Phong, nhưng đúng là nàng có nghi vấn này.
"Chuyện này không phải rất rõ ràng sao? Có vết sẹo như vậy lưu lại trên người nhất định rất khó coi, huống chi là bực này mỹ nhân như Công chúa". Lòng người luôn yêu thích cái đẹp, công chúa lẽ nào không có sao? Câu này Lạc Tử Phong chưa hỏi ra, nàng muốn đối phương khẳng định rõ ràng.
Cảnh Dung nghe vậy cũng tán thành gật đầu: "Đúng vậy, vết sẹo xấu xí như vậy lưu lại trên người nhất định sẽ ảnh hưởng đến gương mặt xinh đẹp này của bản cung. Đến lúc đó, nếu Thế tử ghét bỏ bản cung thì bản cung chỉ có thể mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt".
"Ta.... Công chúa, nàng biết ta không phải có ý này!". Không biết sao lại đem đề tài dời lên người mình, mặt Lạc Tử Phong nháy mắt liền đỏ lên, ánh mắt luống cuống hoảng loạn khi đối diện với đôi hồng mâu mỉm cười kia của đối phương thì liền biết mình bị đùa giỡn, bĩu môi cúi đầu, không muốn để ý đến thiếu nữ luôn bỡn cợt nàng.
Lại giận rồi? Cảnh Dung di chuyển tầm mắt, nhìn Lạc Tử Phong cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc cho nàng, mà nàng lại có chút tùy hứng muốn rút tay, âm thầm dùng sức lại bị đối phương nắm trở về, nàng có chút buồn rầu lẩm bẩm: "Đây chính là nhân chứng chứng kiến ta cùng Thế tử đồng sinh cộng tử, thực sự không nỡ để nó biến mất không chút tăm hơi".
Nghe vậy, Lạc Tử Phong vẫn đang bôi thuốc kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với dáng dấp buồn bã của Cảnh Dung, hơi hơi thở dài, tự hứa hẹn nói: "Công chúa, phần kí ức sinh tử hoạn nạn này sẽ không bởi vì vết sẹo biến mất mà biến mất, cả đời này ta đều khắc sâu trong tim". Dứt lời, liền tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc lên vết thương cho Cảnh Dung.
Thật vậy sao? Trong mắt Cảnh Dung lóe lên tia phiền muộn, kí ức không vì vết sẹo biến mất mà biến mất, như vậy những thống khổ nàng phải chịu cũng sẽ như thế. Kí ức thống khố kia cũng sẽ không bởi vì chuyện xảy ra mấy ngày này mà biến mất, vì lẽ đó, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ, tuyệt đối không. Hơi cúi đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Lạc Tử Phong, có sự tinh xảo không giống nam tử bình thường, rồi lại có sự kiên nghị mà nam tử khác còn lâu mới có được, cho nên trong lòng nàng ấy cũng có niềm tin cùng kiên trì như vậy đi, không thua nàng chút nào....
"Được rồi", lần này không phải qua loa dùng vải băng bó lại mà là dùng băng gạc chuyên dụng quấn lại vết thương của Cảnh Dung thật tốt. Đối với thành quả lao động của mình, nét mặt Lạc Tử Phong biểu lộ vui vẻ thành công, đồng thời cũng không quên tinh tế căn dặn Cảnh Dung rằng vết thương không thể dính nước, cánh tay không thể lộn xộn, trong thời gian ngắn không thể nâng vật nặng.
"Vâng vâng vâng, Lạc thần y". Cảnh Dung tức giận đáp lại người nào đó lải nhải lợi dụng lí do bệnh nhân cần nghỉ ngơi, sau đó đuổi người nào đó ra khỏi lều, trên gương mặt tươi cười mang theo tia bất đắc dĩ. Lạc Tử Phong này sao lại như vậy.... giống hệt như mấy ma ma dạy quy tắc trong cung.
Lạc Tử Phong bị Cảnh Dung ghét bỏ đuổi đi còn không hiểu tại sao, nàng nói sai gì sao? Tại sao nàng lại thấy trên mặt Cảnh Dung có chút thiếu kiên nhẫn?
"Tử Phong, quả nhiên là con ở đây". Lạc Tử Phong đứng trước cửa lều Cảnh Dung không bao lâu thì Tương Vương liền đến bên cạnh nàng, lôi kéo nàng đi về lều của mình. Mà đám người Lạc gia bên kia chờ Lạc Tử Phong đến mặt trời lặn về phía tây mới ý thức được sự thật người đã bị đối phương bắt đi thì liền giận dữ, dốc hết toàn lực tiến quân về phía lều trại của Tương Vương.
Tối nay nhất định lại là một đêm không ngủ....
Ngày xuân săn cuối cùng, Cảnh Thái đế vô cùng cao hứng, bởi vì sau khi sứ giả Hung Nô ở kinh thành mấy tháng thì cũng đã dâng lên tấu chương từ giã, nhưng bởi vì chuyện nghị hòa còn chưa đàm phán xong nên sau này Hung Nô sẽ tiếp tục phái người đến hiệp thương. Trong lúc này song phương sẽ đình chiến, đây là một tin tức vô cùng tốt đối với vương triều Thanh Lam từ khi lập quốc đến nay. Đình chiến một quãng thời gian đủ để vương triều Thanh Lam khôi phục nguyên khí, đến lúc đó không phải là bọn họ có cần đồng ý điều khoản mà Hung Nô đưa ra không mà là Hung Nô lại đây cầu bọn họ không cần cử binh tấn công.
Sau khi Tương Vương mang Lạc Tử Phong về lều thì liền bày ra dáng vẻ nghiêm túc ngồi trên ghế, một mặt nghiêm nghị nhìn Lạc Tử Phong. Trước đây hiếm khi thấy Tương Vương có dáng vẻ này, Lạc Tử Phong nhịn không được rùng mình, đoan chính ngồi bên cạnh chờ Tương Vương lên tiếng.
"Tử Phong, bây giờ còn cách đại hôn của con bốn tháng, thế nhưng ngoại công vẫn muốn xác nhận một lần nữa, con thật sự cam tâm tình nguyện thú Cảnh Dung công chúa sao? Bây giờ chuyện con trở thành là Trạng nguyên đã là sự thật, cho dù lúc này con đổi ý không làm Phò mã thì hoàng thượng cũng không thể thay đổi thân phận Trạng nguyên của con. Thạch Vân Phi, con đã sớm thắng rồi. Chuyện này hôm trước ngoại công không thể ngồi yên không quan tâm, có người dám dưới mí mắt của bản vương gây bất lợi cho con, nếu không may mắn thì lúc này chúng ta đã âm dương cách biệt, vĩnh viễn không gặp. Nếu trở thành Phò mã là chuyện nguy hiểm như vậy thì con vẫn không hối không oán sao?".
"Tất nhiên không hối không oán!". Lạc Tử Phong trả lời vô cùng thẳng thắng, nàng còn đang nghĩ không biết Tương Vương muốn nói gì với nàng, nếu lời này được hỏi cách đây vài ngày thì nàng còn có thể chần chừ. Nhưng mà hôm nay nàng đã cùng Cảnh Dung trải qua sinh tử, sau khi hứa hẹn với Cảnh Dung vĩnh viễn ghi nhớ phần ân tình này thì nàng đã không còn lý do hối hận oán than nữa. Nàng cũng không phải không hiểu hết hiểm ác bên trong chính trị, nàng kết hợp với Cảnh Dung tuyệt đối là uy hiếp cực lớn đối với quyết định lập Hoàng trữ. Trước đây Cảnh Dung tuy là công chúa cao quý nhưng cũng chỉ là mang một danh hiệu không thể mạo phạm mà thôi, không quyền không thế, thế nhưng nếu ở cùng nàng, làm người của phủ Tương Vương uy vọng cực cao nắm giữ binh quyền, Cảnh Dung công chúa liền có thêm lợi thế, quyết định của nàng ấy sẽ càng có trọng lượng so với trước đây. Mà khi đó nếu không phục với quyết định của nàng ấy, muốn phản kháng thì cần phải cân nhắc quân mã trong tay mình. Cho nên hai người mới phải nhận họa sát thân này sao? Tương Vương Thế tử, Cảnh Dung công chúa, bất kể là ai chết thì đối phương cũng đã đạt được mục đích, đây chính là nguyên nhân những mũi tên đầu tiên của sát thủ luôn hướng về Lạc Tử Phong. Bọn họ muốn phá hủy cuộc hôn nhân này, về phần quá trình, đều không quan trọng.
Biểu hiện kiên định như thế, Tương Vương nhìn Lạc Tử Phong, trong lòng vừa được an tâm vừa lo lắng. An tâm chính là Lạc Tử Phong biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn dũng cảm tiến lên, lo lắng chính là sau này liệu Lạc Tử Phong có thể chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành như hôm trước hay không. Dù sao thì bất luận kẻ nào cũng có lúc gặp sơ hở, hắn thực sự không có cách nào đảm bảo mọi thời khắc đều có thể bảo vệ Lạc Tử Phong.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tương Vương, Lạc Tử Phong lộ ra nụ cười an tâm với đối phương: "Ngoại công, năm nay Tử Phong đã mười tám, đã có năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù đối với chuyện quan trường còn cần phải học tập. Thế nhưng con không sợ, cái mạng này là mẹ con ban tặng, con tin tưởng mẹ ở trên trời luôn nhìn con, vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ con".
vrA