Chương : Phiền phức tìm đến
"Thôi....". Lạc Tử Phong vô lực trả lời, "Lý đại nhân, ta cần làm chuyện gì đây?".
"Cái này vi....". nhìn thấy ánh mắt không vui của Lạc Tử Phong, Lý Thanh Nham vội vàng nuốt hai chữ "vi thần" xuống, đổi lại dùng xưng hô "bản quan" đã lâu không dùng, "Chuyện này bản quan đã cân nhắc qua, Lạc đại nhân phụ trách ngũ lễ cát, gia, tân, quân, hung, được không?".
"Cứ theo dặn dò của Thượng thư đại nhân đi", Lạc Tử Phong khẽ gật đầu, liền đi đến bàn làm việc của mình. Chỉ là mới vừa nhìn thấy trên bàn có tấu chương đề tên mình, sau đó mở ra thì mặt mũi liền không nhịn được đỏ bừng lên....
"Cái này là....", Lạc Tử Phong đỏ mặt giơ tấu chương trong tay, chấp vấn Lý Thanh Nham.
Lý Thanh Nham thấy kì quái với phản ứng của Lạc Tử Phong, nghi hoặc đi lại nhìn tấu chương trong tay nàng, sau đó liền tỉnh ngộ nói: "Đây là danh sách giờ lành ngày mười lăm tháng tám mà Khâm Thiên Giám đem đến hôm nay. Bản quan nghĩ nếu đã là hôn lễ của Lạc đại nhân thì vẫn nên để ngài xem giờ lành trước, sau đó ngài xác quyết định thì tốt hơn".
"Đúng vậy, chuyện như vậy, nếu Thế tử đã là Lễ bộ Thị Lang thì tự mình quyết định không phải càng tốt sao?".
Cố Hi Hoằng ngươi cũng lại tham gia trò vui à, Lạc Tử Phong không quên lời khuyên của Cảnh Dung, cho nên nàng cũng không tiếp tục đề tài này. Không phải chỉ là quyết định giờ lành thôi sao? Hưm, Tương Vương phủ cách hoàng cung rất xa, giờ lành không thể quá sớm, nếu không công chúa mới sáng sớm đã phải chịu dằn vặt, vì vậy loại trừ giờ Tý một khắc. Cũng không thể quá muộn, có người nói tân nương trước khi động phòng không thể ăn thứ gì, quá muộn, công chúa đói bụng thì phải làm sao? Vì vậy cũng loại trừ giờ Dậu ba khắc, còn lại chỉ có giờ Mùi. Lạc Tử Phong thỏa mãn gật gù với quyết định của mình, tay phải cầm bút lông, hơi điểm, liền vòng quanh giờ Mùi, giao cho Lý Thanh Nham: "Thượng thư đại nhân, hạ quan cho rằng giờ Mùi là thích hợp nhất".
"Vậy sao? Haha, bản quan cũng nghĩ như vậy". Lý Thanh Nhâm cẩn thận tỉ mỉ nhìn tấu chương Lạc Tử Phong phê, giả vờ giả vịt bày ra dáng vẻ phụ họa.
Cố Hi Hoằng lòng dạ sắc bén nghĩ một chút liền biết nguyên nhân lựa chọn của Lạc Tử Phong, hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Thế tử quả thật là người ôn nhu, quả nhiên là nơi quy túc tốt của Cảnh Dung, bản hoàng tử làm ca ca cũng có thể yên tâm".
"Vậy sao?". Đối với lời quan tâm Cảnh Dung của Cố Hi Hoằng, Lạc Tử Phong chỉ muốn cười lạnh. Trong các ca ca lúc trước muốn đưa Cảnh Dung đi hòa thân Hung Nô tất nhiên không có thiếu phần của hắn. Bây giờ ở trước mặt nàng giả vờ làm ca ca tốt yêu thương muội muội, hi vọng muội muội hạnh phúc, không cảm thấy ghê tởm sao?
Hơi có chút nghi hoặc nhìn phản ứng lạnh nhạt của Lạc Tử Phong, Cố Hi Hoằng không biết mình làm gì mà để đối phương chán ghét, rõ ràng hai lần gặp mặt trước đây đều không tìm ra manh mối không phải sao?
Đối với người hoàng gia, trong lòng Lạc Tử Phong vẫn không quá chắc chắn, lén lút nhìn Cố Hi Hoằng một cái, quả nhiên nhìn thấy nghi hoặc lóe lên trong mắt đối phương. Không thể không nói, người này cùng Cảnh Dung đều là người tâm tư cẩn thận, từ một ánh mắt, câu nói đầu tiên đã có thể biết được thái độ cùng tâm tình của ngươi. Đối đãi trắng trợn như vậy với người sắp trở thành Hoàng Đế tương lai có ổn không? Tuy nói Cảnh Dung bảo nàng phải tránh xa Cố Hi Hoằng, thế nhưng bây giờ hai người cùng làm việc ở Lễ bộ, thường ngày khó tránh việc phải gặp nhau, chẳng lẽ bảo mình cứ đối xử thờ ơ với đối phương? Sau một đoạn thời gian, không chỉ bản thân Cố Hi Hoằng mà những đồng liêu trong Lễ bộ cũng sẽ phát hiện chuyện bất thường. Đến lúc đó nếu truyền ra ngoài tin đồn Tương Vương Thế tử không hợp với Tứ hoàng tử, đối với Cảnh Dung mà nói là bất lợi rất lớn. Quả nhiên, trên quan trường không phải mình muốn thế nào liền thế ấy, chỉ có thể gặp dịp thì chơi, bằng mặt không bằng lòng. Lạc Tử Phong khẽ thở dài trong lòng, hồi tưởng lại Lạc Tri Thu vẫn luôn là dáng vẻ lẫm liệt e là cũng sợ vùng đất thị phi này mà rời xa kinh thành và quan trường. Nếu là cha, hắn sẽ xử lí mối quan hệ này như thế nào?
Cảnh Dung thân ở Như Nguyệt trai đang đứng trong phòng chuyên tâm cắm hoa, Thanh Nhi bị nàng phái ra canh cửa không có mệnh lệnh của nàng lại tự ý xông vào. Bất mãn vì lúc tập trung bị người quấy rối, Thanh Nhi cũng thật là, đi theo nàng nhiều năm như vậy còn không hiểu tính tình của nàng hay sao? Hờn giận ngẩng đầu lên nhưng lại là ngạc nhiên, Thanh Nhi che bên mặt bị người đánh có chút sưng, viền mắt hồng hồng, vẻ mặt oan ức nhìn về phía nàng.
Thật là một buổi sáng làm người buồn bực, Cảnh Dung đặt nhánh hoa sang một bên, rửa tay sạch sẽ trong chậu nước liền nhìn thẳng người vừa đi đến. "Nhiều năm qua Cửu hoàng tỷ rất ít khi đến tẩm cung của Cảnh Dung, hôm nay sao lại có tâm tình tốt đến đây rồi? Chỉ là không biết Thanh Nhi làm gì chọc đến Hoàng tỷ, kính xin Hoàng tỷ một lời rõ ràng".
"Làm sao vậy? Có Tương Vương phủ làm chỗ dựa thì Hoàng muội liền đứng nói chuyện không đau thắt lưng sao? Không phải chỉ là đánh một tiện tỳ thôi sao, còn dám bảo bản cung nói lời rõ ràng? Tiện tỳ này mới sáng sớm đã đứng chặn ở cửa không cho bản cung gặp Hoàng muội đã là tội lớn bằng trời, bản cung đánh người thì thế nào?". Cửu công chúa Nguyệt Viên vẻ mặt khiêu khích nhìn sắc mặt càng lúc càng giận của Cảnh Dung. Nàng ta chính là nhìn không nổi tiểu tiện nhân này, rõ ràng là sao chổi chịu lời nguyền rủa, dựa vào thứ gì có thể nhận được sủng ái của Phụ hoàng? Dựa vào cái gì có thể có được Phò mã tuấn mỹ như vậy? Dựa vào cái gì có được ngọc bội Phượng Hoàng mấy tỉ muội nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm? Càng nghĩ càng tức giận, đuôi lông mày vểnh lên, Nguyệt Viên liền nói với thị nữ bên cạnh: "Thúy Bình, tiện tỳ này không hợp mắt bản cung, đi qua vả miệng nó cho bản cung, không được bản cung cho phép thì không được dừng lại!".
Cung nữ tên Thúy Bình nghe vậy liền ngẩn ra, nhìn bên mặt trái đã sưng lên của Thanh Nhi, trong mắt hiện lên không đành lòng, vừa muốn phản bác thì đã thấy đối phương khẽ lắc đầu nhìn mình. Đúng vậy, kết cục phản bác chủ nhân thế nào nàng hiểu rất rõ, Thanh Nhi nói cũng thật là, đang lo lắng nàng bị trừng phạt sao? Thực là một nha đầu ngốc nghếch thiện lương, nhưng nếu như nàng ra tay, nàng ấy sẽ bị thương a. Cái tát lúc nãy của Nguyệt Viên công chúa nàng không dám bước lên cản, trong lòng đã tràn đầy cảm giác bứt rứt, nếu bây giờ lại ra tay thì..... Hàm răng Thúy Bình cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu với Thanh Nhi, xin lỗi, nàng không làm được....
"Thúy Bình, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nhanh nhẹn lên cho bản cung?". Mãi lâu không thấy Thúy Bình có hành động gì, âm điệu của Nguyệt Viên càng cao hơn, nha đầu chết tiệt này ngứa da sao? Lời hung ác đã nói ra, nếu lúc này không đánh thì tiểu tiện nhân Cảnh Dung kia cho là nàng sợ nàng ấy, còn có các tỷ tỷ muội muội, nếu để bọn họ biết thì nhất định sẽ bị cười nhạo đến chết. Chỉ là một sao chổi thôi mà....
"Công....", chữ "chúa" còn chưa ra khỏi miệng thì Cảnh Dung liền đi đến trước mặt Thanh Nhi, đem người hộ ở phía sau, một đôi hồng mâu không hề yếu thế đối diện với Nguyệt Viên, lúc này là vẻ giận dữ đã lâu không thấy, trong mắt che kín sát khí khiến người khác ngơ ngẩn. "Bản cung xem xem ai dám động thủ!".
"Ngươi.....". Nguyệt Viên bị sát khí của Cảnh Dung dọa lui hai bước, rõ ràng nàng ta cao hơn đối phương nửa cái đầu, giờ khắc này lại bại bởi khí thế của đối phương. Vẻ mặt không cam lòng của nàng ta có chút khó coi, chỉ là một tiểu quỷ chưa xuất giá mà thôi, có gì đáng sợ chứ?
"Cửu hoàng tỷ, thật khó xem a, chỉ vì một ngọc bội Phượng Hoàng, đáng giá không? Nếu bản cung bẩm báo chuyện này với Phụ hoàng, lấy thương yêu của Phụ hoàng với bản cung, Hoàng tỷ ngươi có thể chiếm được thứ gì tốt chứ? Sau này vẫn nên dùng chút đầu óc đi, cả ngày bị người ta kéo ra làm bia đỡ tên, rồi sẽ có một ngày bị thâm cung ăn thịt người không nhả xương này nuốt chửng đấy". Đối với Cửu hoàng tỷ của mình, Cảnh Dung vẫn tương đối hiểu rõ, kích động dễ tức giận, đặc biệt không chịu được phép khích tướng. Hành vi khiêu khích ngày hôm nay tuyệt đối bị đám nữ nhân tẻ nhạt đó giật dây, không biết dùng đầu óc một chút sao? Vẫn luôn bị người khác lợi dụng, thật sự rất đáng thương a.
"Hoàng muội đây là đang cười nhạo bản cung không có đầu óc sao?", Nguyệt Viên lúc này giận dữ cười, "Dù sao thì cũng tốt hơn ngươi, ngươi được Phụ hoàng sủng ái, ngươi còn có được thứ tỷ muội bọn ta cầu mà không được, thế thì đã sao? Mọi người nhìn ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ là một người bị nguyền rủa thôi, ánh mắt mọi người nhìn ngươi, ngươi không cảm nhận được sao? Cũng chỉ có loại hương dã thôn phu vừa đến kinh thành như Lạc Tử Phong mới đi coi trọng đồ sao chổi ngươi.....".
Chát!!
Nguyệt Viên trợn to hai mắt, một mặt khó mà tin nổi che bên mặt nóng rát, "Cảnh Dung ngươi điên rồi, lại dám đánh bản cung!".
"Người điên không phải bản cung mà là Cửu hoàng tỷ ngươi. Tương Vương Thế tử có thân phận thế nào, Hoàng gia chúng ta nợ Tương Vương phủ ra sao ngươi không phải không biết. Lời ngươi nói hôm nay nếu truyền đến tai Tương Vương, lấy sự giữ gìn Tương Vương Thế tử của Tương Vương, lấy hổ thẹn của Phụ hoàng đối với Tương Vương phủ, ngươi cảm thấy kết cục của mình sẽ như thế nào?". Ánh mắt Cảnh Dung nhìn Nguyệt Viên càng tỏa ra hàn ý dày đặc, nàng biết mình xúc động, thế nhưng tay phải lại giống như không nghe sai khiến mà vung lên. Cảnh Dung nàng không hối hận với những chuyện mình đã làm, làm chính là làm, lúc này nàng liền đánh cược, đánh cược trong lòng Nguyệt Viên ít nhất cũng có chút sợ hãi.
"Ngươi....". Tay phải Cảnh Dung giơ lên dừng giữa không trung, Cảnh Dung nói không sai, vừa nãy xác thực nàng lỡ lời. Lời như vậy nếu truyền đến tai Tương Vương, cho dù Phụ hoàng cũng không bảo vệ được nàng. "Bãi giá, hồi cung!". Nguyệt Viên đêm tức giận đầy đầu nuốt xuống, Cảnh Dung, khuất nhục hôm nay ta chịu, ngày sau nhất định để ngươi hoàn trả gấp trăm lần.
Thúy Bình theo sát Nguyệt Viên tất nhiên là an tâm, quay đầu đưa ánh mắt lo lắng nhìn Thanh Nhi, thấy đối phương gật đầu với mình thì mới an tâm rời đi. (mùi gian tình ngập trời =)))
"Thanh Nhi, không sao chứ?". Sau khi Nguyệt Viên rời đi Cảnh Dung liền hạ ngữ khí, nhìn Thanh Nhi bị nàng liên lụy, quan tâm hỏi.
Thanh Nhi lắc đầu một cái, nỗ lực nở nụ cười muốn nói với Cảnh Dung mình không có chuyện gì. Thế nhưng vừa cười thì liền chạm đến má trái, nước mắt óng ánh như hạt châu liền rơi xuống, cuống quýt lau nước mắt, trong giọng nói tràn đầy buồn bã: "Không đau, Công chúa, nô tỳ không đau, sao có thể vô dụng như vậy chứ, nước mắt cứ không ngừng được, rõ ràng là không đau a...".