Chương : La Khải Văn
Mới sáng sớm phát hiện Tương Vương đã khôi phục như ban đầu, tâm tình của Lạc Tử Phong rất tốt, dù cả ngày bận rộn thì vẫn luôn hiện ra nụ cười vui vẻ. Mà Tứ hoàng tử hôm nay hình như có chút tránh né nàng? Cũng đúng, hôm qua làm trò hề bị nàng nhìn thấy, lúc đó Cố Hi Hoằng cũng không phải mất hết ý thức, bây giờ né tránh cũng không có gì đáng trách. Mặc kệ đi, tóm lại cũng là người không liên quan, không phải sao?
"Thế tử xin dừng bước".
Giữa lúc Lạc Tử Phong thu thập xong giấy tờ trên bàn, dự định rời đi thì bị người gọi lại. Nàng hơi nheo mắt, nhìn về phía người gọi mình, ừ, từng gặp ở tiệc rượu hôm qua, hình như là họ La, vừa được điều đến từ Hàn Lâm viện, cũng có thể xem là người mới ở Lễ bộ. Sau khi xác định người này là ai, nàng liền thả lỏng cảnh giác, giống như vô tình nhìn sắc trời, nói: "La đại nhân, lúc này còn gọi ta là có chuyện gì cần sao?". Có vẻ như trải qua chuyện tối qua, tâm lý phòng bị người lạ của nàng cũng được dựng lên, thậm chí có cảm giác trông gà hóa cuốc. Dù sao đến huynh muội ruột cũng có thể tính toán, những đồng liêu quanh đây càng không thể tin được.
Thấy Lạc Tử Phong hiểu sai ý, La Khải Văn vội vàng khoát ta nói: "Không phải việc công, là việc tư".
"Việc tư?". Lạc Tử Phong ngờ vực nhìn La Khải Văn, trong trí nhớ hình như nàng không gặp gỡ người này nhiều, vừa mới gặp nhau mà đã nói việc tư sao? Thế nhưng vẻ mặt người này lại không dám như làm bộ, cho dù lúc này đã tan giờ, nhưng vẫn còn khá sớm, nàng cũng lẳng lặng đợi đối phương nói tiếp.
"Cái kia, vi thần nghe gia phụ khen ngợi tài hoa của Thế tử không dứt miệng, bây giờ may mắn được điều từ Hàn Lâm viện đến Lễ bộ làm cộng sự với Thế tử, vi thần muốn có thể kết giao bằng hữu với Thế tử".
Lời La Khải Văn chân thành đúng trọng tâm, hắn lớn lên môi hồng răng trắng khá tuấn tú, có thể nói dáng vẻ người này không kém Thạch Vân Phi. Chỉ có điều, so với Cảnh Dung vẫn kém xa. Lạc Tử Phong tâm tư chuyển biến liền dời đến trên người Cảnh Dung, cúi đầu nhìn lệnh bài cùng Phượng bội bên hông, bỗng dưng nhớ ra chuyện đã đáp ứng Tương Vương. Nếu đã như vậy thì không thời gian ở đây lãng phí.
"Tâm ý của La đại nhân Lạc mỗ đã hiểu, Lạc mỗ mới đến, ở kinh thành rộng lớn này vẫn chưa có nhiều bằng hữu. Như vậy đi, mấy ngày nữa là tuần hưu (ngày nghỉ cuối tuần), không bằng La đại nhân hẹn vài tri kỉ hảo hữu, mọi người chúng ta cùng nhau tụ tập một phen?". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền tháo lệnh bài bên hông xuống, trên mặt lộ ra nụ cười áy náy: "Bây giờ Lạc mỗ có việc gấp trong người, thứ lỗi hôm nay không thể phụng bồi".
La Khải Văn liếc mắt nhìn lệnh bài trong tay Lạc Tử Phong, nhìn dáng vẻ cấp thiết kia hẳn là muốn đến hoàng cung, hắn vội vã gọi Lạc Tử Phong lại: "Thế tử là muốn tiến cung gặp Công chúa sao?".
"Sao ngươi lại biết?", Lạc Tử Phong bị nói toạc tâm tư trong lòng liền theo bản năng hỏi như vậy.
"Khối lệnh bài ra vào hoàng cung này gia phụ cũng có một cái, nhìn Thế tử cầm nói trong tay thì liền nghĩ như vậy, không ngờ lại đúng như vi thần đoán. Quả nhiên Thế tử thực sự như lời đồn, ái mộ Cảnh Dung công chúa a".
Lời nói ám muội của La Khải Văn khiến gương mặt tuấn tú của Lạc Tử Phong đỏ lên, muốn phản bác rồi lại miễn cưỡng nhịn xuống, không phải nàng muốn có hiệu quả như vậy sao? Bây giờ đạt được rồi, nếu nàng lại đi thanh minh, vậy không phải là tự lấy đá đập chân sao?
La Khải Văn thấy Lạc Tử Phong chỉ đỏ mặt không phản bác thì trong lòng buồn cười, thì ra là một người dễ thẹn thùng nha. Con người thường nghiêng về phía đồng loại thâm giao của mình, La Khải Văn cũng không ngoại lên, một lòng muốn nghĩ ra biện pháp rút ngắn mối quan hệ bằng hữu của hai người.
"Lẽ nào Thế tử định tay không như vậy đi gặp Công chúa sao?", La Khải Văn cố ý dùng ngữ khí nghi vấn, quả nhiên đã đạt đến hiệu quả dự đoán.
Lạc Tử Phong bị La Khải Văn hỏi thì sững sờ, sau đó hơi nghi hoặc trả lời: 'Hai tay trống trơn có gì không được sao?".
"Đương nhiên là không được rồi!". Lúc này, La Khải Văn bày ra giọng điệu thuyết giáo nói: "Người bây giờ Thế tử muốn đi gặp không ai khác mà chính là Cảnh Dung công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay. Trọng điểm là Cảnh Dung công chúa là người trong lòng Thế tử a, đi gặp người thương sao có thể hai tay trống không như vậy được? Như vậy không phải là có vẻ rất không có thành ý sao? Người ta sẽ mượn cơ hội này nói Thế tử ngươi hâm mộ gì đó chỉ là trót lưỡi đầu môi mà thôi....". La Khải Văn đang dương dương tự đắc tưởng tượng nếu để cho phụ thân nhìn thấy hắn cũng có ngày đi dạy bảo người khác thì trên mặt sẽ khiếp sợ thế nào, ai ngờ lại bị Lạc Tử Phong đánh gãy.
"Dừng! Ngươi nói ta như vậy sẽ làm người khác thấy ra không có thành ý, còn có thể khiến người ta cảm thấy ta chỉ là nói miệng hâm mộ yêu thích một chút thôi sao?". Lạc Tử Phong có chút không xác định lặp lại lời nói lúc nãy của La Khải Văn.
La Khải Văn vẻ mặt ngốc ngốc gật đầu, ai, đây là tình huống thế nào a? Chỉ mới nói như vậy đã động chạm đến đối phương? Một đống từ ngữ cảm động lòng người hắn nghĩ ra còn chưa kịp nói đây, trời ạ, lẽ nào tài ăn nói của hắn bây giờ đã đến mức độ này rồi? Có thể hai ba câu liền có thể Tương Vương Thế tử Lạc Tử Phong lúc trước ở trên triều hùng biện quần thần làm ra phản ứng mãnh liệt như vậy?
"Vậy ta nên làm gì? Mang lễ vật? Nhưng mà Cảnh Dung công chúa là công chúa của một nước a, có kỳ trân dị bảo gì mà nàng chưa thấy, hơn nữa.....". Nói đến đây, Lạc Tử Phong đỏ mặt, "Hơn nữa, trên người của ta cũng không có bạc".
"Cái gì?". La Khải Văn bị câu sau của Lạc Tử Phong làm cho kinh hoàng, đường đường là Tương Vương Thế tử mà ra ngoài không mang theo bạc? Trong đám hoàng thân quốc thích mà hắn nhận thức có người nào là không mang theo một đống ngân phiếu, có cơ hội liền ăn chơi chè chén, tiêu xài phung phí? Có điều cũng đúng, người này dù sao cũng là Tương Vương Thế tử, bên người đều là hộ vệ, căn bản không cần tự mình mang bạc. Sau khi thông não rồi, La Khải Văn mới yên lặng tiếp nhận sự thật trên người Lạc Tử Phong không có tiền, hơn nữa lúc nãy không phải nói thân là bằng hữu nên dũng cảm đứng ra sao? Nghĩ đến đây, La Khải Văn mau chóng vỗ vỗ ngực của mình, nói: "Thế tử ngươi yên tâm đi, chuyện tiền bạc ta có, không cần lo lắng".
"Ngươi? Ta mua lễ vật thì cần bạc của ngươi làm gì?". Lạc Tử Phong nghiêng đầu không nhìn La Khải Văn, còn đang suy nghĩ trên người mình không có tiền, nàng vẫn nên đi về Tương Vương phủ một chuyến. Ngoại công đã sớm dặn dò, nếu như muốn dùng bạc thì cứ đến phòng thu chi lấy, nhưng mà nàng căn bản không cần mua thứ gì đã sớm quăng lời dặn này ra sau đầu.
Cái gì? La Khải Văn bị câu này của Lạc Tử Phong đả kích, chẳng lẽ hắn nói chưa đủ rõ ràng sao? Đã như vậy thì hắn không cần vòng vo nữa, đứng trước mặt Lạc Tử Phong, ngăn cản đường đi của nàng, nói: "Thế tử, ý của vi thần là chúng ta cùng đường xem xét lễ vật cho Công chúa, vi thần có thể ứng bạc trước, ngày mai Thế tử đến phủ nha rồi trả lại cho vi thần cũng không muộn".
"La đại nhân....", Lạc Tử Phong cảm kích nhìn La Khải Văn một chút: "Như vậy cũng được, đỡ mắc công ta chạy về một chuyến. Bạc hôm nay mượn ngày mai ta sẽ trả. Còn có, nếu đã là bằng hữu thì La đại nhân không cần xưng vi thần, gọi Lạc mỗ là Thế tử, cứ gọi.... cứ gọi Tử Phong đi".
La Khải Văn cũng là vẻ mặt cảm động gật đầu: "Vậy Tử Phong cũng không cần gọi vi thần là La đại nhân, cứ gọi ta là Khải Văn".
"Há, thì ra tên của La đại nhân là La Khải Văn a". Lạc Tử Phong bày ra bộ mặt giờ mới biết,
La Khải Văn nghe vậy thì lần thứ hai chịu đả kích, nói nửa ngày người ta ngay cả tên của mình cũng không biết.
Sau một canh giờ, Lạc Tử Phong lòng mang thấp thỏm cầm chiếc hội nhỏ tinh mỹ được đóng gói đi vào cung. Lễ vật này là nàng cùng La Khải Văn tỉ mỉ chọn lựa rất lâu, đối phương hẳn là yêu thích. Cũng may nhờ có La Khải Văn nói cho nàng biết chuyện Cảnh Dung thích ngắm lá phong. Haha, Cảnh Dung thích ngắm lá phong, lúc trước nàng ở trước mặt Thạch Vân Phi thuận miệng nói ra cái tên cũng có chữ "Phong", đây cũng thật là sự trùng hợp kì diệu đi.
Cuối cùng cũng đến trước của Như Nguyệt trai, Lạc Tử Phong dùng tay vỗ vỗ gò má của mình, dập tắt tâm tư hỗn loạn trong đầu. Lúc này nàng nói với La Khải Văn mình ở kinh thành không có bằng hữu là bởi vì nàng đã xem Cảnh Dung là sinh tử chi giao, vì vậy nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất đối đãi với đối phương. Hôm trước thái độ của Cảnh Dung đột nhiên lạnh nhạt, hi vọng nàng ấy nhìn thấy lễ vật này thì có thể thích nó, như vậy quan hệ giữa các nàng liền có thể vững chắc hơn, phải không?
"Làm phiền vị công công này thông báo một tiếng, nói có Tương Vương Thế tử cầu kiến". Nhìn thái giám đứng trước cửa, Lạc Tử Phong tất nhiên cho rằng đây là thái giám trong cung của Cảnh Dung, vô cùng có lễ muốn đối phương đi vào thông báo.
Nhưng mà, ngay lúc Lạc Tử Phong nói câu đó, trên mặt hai thái giám lộ ra kinh hoảng, vội vã chạy vào, Lạc Tử Phong ý thức được có chỗ không đúng liền tiến vào theo, đi theo hai thái giám đó tiến vào trong sân.
"Ngươi tiện nhân này, hôm qua bị ngươi dọa dẫm như vậy, còn dám đánh bản cung, hôm nay liền để ngươi nhìn thấy kết cục dám đánh bản cung. Khuất nhục hôm qua bản cung phải chịu, hôm nay nhất định để ngươi hoàn trả gấp trăm lần!".
Xa xa, Lạc Tử Phong liền nhìn thấy một bóng người màu đỏ bức Cảnh Dung đến trong góc sân Như Nguyệt trai, trong miệng còn nói lời khó nghe như vậy. Vừa định lên tiếng thì đã thấy đối phương giương tay phải, lòng bàn tay kia tựa hồ muốn rơi trên mặt Cảnh Dung. Lạc Tử Phong sao có thể để chuyện này xảy ra? Ý thức được Cảnh Dung thân lâm nguy hiểm, thân thể của nàng không tự chủ được tiến lên trước, mười bước, chín bước, tám bước.... Nhưng mà ngay lúc chỉ còn ba bước thì lòng bàn tay kia đã hạ xuống, nhìn Cảnh Dung bị đánh đến khóe miệng rỉ máu, nội tâm Lạc Tử Phong có sự phẫn nộ trước nay chưa từng thấy.