Phiên ngoại Cảnh Dung ()
"Người hôm qua lại là nàng.... Kiều nhi nàng một mực chờ đợi ta sao?", Thạch Vân Phi lắc đầu một cái, hắn không thể nào tưởng tượng mười tám năm qua Lạc Thi Kiều làm thế nào để chờ đợi. Rõ ràng là người nhu nhược đến vậy, là nữ tử yếu đuối cần người che chở đến vậy, lại một thân một mình chờ đợi mười tám năm sao?
Không, Thạch Vân Phi lắc đầu một cái, xoay người nắm lấy bả vai Xảo Nương: "Không đúng, năm đó sau khi ta bị khâm điểm làm Phò mã thì có gặp lại Tôn Hân, ta rõ ràng đã giao Kiều nhi cho hắn, tại sao Kiều nhi còn chưa gả cho hắn, tại sao?".
Thấy nam tử mình yêu tha thiết nắm vai mình chấp vấn những chuyện liên quan đến nữ nhân khác, nước mắt vẫn luôn cố gắng nén lại rốt cuộc cũng rơi xuống, Xảo Nương tức giận rống lên: "Kiều nhi Kiều nhi, từ hơn hai mươi năm trước chàng liền không ngừng Kiều nhi Kiều nhi, đợi chàng mười tám năm không ngừng không chỉ có Kiều nhi mà còn có Xảo Nương ta, chàng không thấy sao? Quả nhiên người chàng không có được mới là tốt nhất trong mắt chàng sao?
Đối mặt với câu hỏi của Xảo Nương, Thạch Vân Phi không hề trả lời, qua loa mặc y phục, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta muốn đi gặp Kiều nhi, ta muốn đi gặp Kiều nhi....", hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Cảnh Dung Công chúa .
"Thạch Vân Phi, sự tồn tại của bản cung với ngươi thấp đến vậy sao", nhìn Thạch Vân Phi sắp đi đến cửa, Cảnh Dung lúc này mới lên tiếng kéo đối phương về hiện thực.
"Công chúa ....", Thạch Vân Phi lúc này mới bừng tỉnh quay đầu, mới nhớ ra mình đang ở trong tình cảnh thế nào, nhưng mà Kiều nhi đợi hắn mười tám năm, hắn nhất định phải đi gặp nàng. Vì vậy hắn không lo nhiều được như thế, ngay lúc bàn tay của hắn chạm lên cánh cửa thì một câu của Cảnh Dung triệt để đánh hắn ngã xuống vực sâu vạn trượng.
"Đêm qua Lạc Thi Kiều đã nhảy sông tự vẫn, Thạch Vân Phi, ngươi chậm rồi, không chỉ chậm một đêm, mà chậm mười tám năm".
"Kiều nhi nàng... nhảy sông tự vẫn?", Thạch Vân Phi có chút ngây ngốc lặp lại lời của Cảnh Dung, không chỉ có hắn mà còn Xảo Nương vẫn đang quỳ một bên cũng bộ dạng ngây ngốc. Lạc Thi Kiều nhảy sông tự vẫn? A, cuối cùng thì nàng cũng không sánh bằng, tình yêu kiên quyết như vậy, chung quy nàng vẫn thua một bậc.
Nhìn dáng vẻ lúc này của Thạch Vân Phi, Cảnh Dung đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Thạch Vân Phi, mạnh mẽ đá một cước lên của quý của hắn, ngọn lửa vô danh trong lòng cũng có chỗ phát tiết, nói: "Đúng vậy, cứ như vậy chết rồi, một nữ nhân ngu xuẩn, vì một hung thủ giết người như ngươi, vì một tên lừa gạt như ngươi, vì một tên vô dụng như ngươi. Bản cung cảm thấy không đáng cho nàng, đường đường là ngoại tôn nữ của Tương Vương mà lại trải qua một đời đau khổ ở nơi thâm sơn cùng cốc này không nói, còn yêu phải một tên nam nhân như ngươi".
"A....", Thạch Vân Phi che bộ vị của mình, rên rỉ thống khổ ngã trên đất, Cảnh Dung Công chúa là người tập võ, một cước này nàng dùng đến mấy phần nội lực, không lấy mạng của Thạch Vân Phi, thế nhưng đời này nếu muốn cùng nữ nhân làm chuyện như lúc nãy với Xảo Nương thì sợ là tuyệt đối không thể.
"Thạch lang, Thạch lang,.....". Xảo Nương không ngờ Công chúa lại ra tay tàn nhẫn như vậy, thấy Thạch Vân Phi đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nàng liền đau lòng không chịu được, bò đến bên người hắn, nhưng mà chỉ có thể nhìn, không có cách nào khiến hắn bớt đau đớn.
"Haha... Haha...", Thạch Vân Phi nằm trên đất đột nhiên nhe răng trợn mắt cười lớn, "Nam nhân như ta, haha, không sai, ta chính là nam nhân như vậy, hại Xảo Nương, hại Kiều nhi, cũng hại Công chúa ngươi".
Xảo Nương nghe vậy thì mau chóng ôm lấy hai má Thạch Vân Phi, săn sóc lau đi nước mắt trên mặt hắn, "Không, không, không, Thạch lang, chàng không có hại ta, mười tám năm qua ta ở Tôn phủ cơm no áo ấm, chàng không có hại ta a".
Cảnh Dung cũng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ là Phò mã hữu danh vô thực của bản cung, như thế nào hại bản cung? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản cung xem trọng ngươi, vậy thì ngươi cũng đánh giá mình quá cao rồi".
Thạch Vân Phi nghe vậy lắc đầu một cái: "Ta đương nhiên sẽ không cho rằng Công chúa coi trọng ta, mười tám năm qua, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt, anh hùng hào kiệt đều không lọt vào mắt xanh của Công chúa , huống chi là kẻ tầm thường vô sỉ, vô tích sự như ta? Chẳng qua, ta xác thực hại ngươi, lần này đến trấn Thanh Hà chẳng qua chỉ là kế điệu hổ li sơn, vì muốn đưa ngươi rời khỏi kinh thành mà thôi". Nói rồi, trên mặt Thạch Vân Phi dần hiện ra ý cười thống khổ, vì chính mình mà cảm thấy phẫn nộ, hắn đâu chỉ hại Cảnh Dung Công chúa , toàn bộ sông núi Thanh Lam đều đã bị hắn bán đứng...
"Ngươi nói cái gì?", Cảnh Dung nghe vậy hơi nhướng mày, "Thạch Vân Phi, ngươi nói chuyện rõ ràng cho bản cung, cái gì điệu hổ li sơn, rốt cuộc ngươi giấu bản cung làm ra chuyện gì?".
"Ta.....". Thạch Vân Phi chỉ nói được một chữ "ta" thì liền không nói nữa, Cảnh Dung cả kinh, cúi người kiểm tra, quả nhiên thấy sau gáy Thạch Vân Phi có một ngân châm có độc, góc độ này.... Cảnh Dung nhìn về phía trước, chỉ thấy trên cửa sổ có một cái lỗ nhỏ, nàng nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ kiểm tra, thế nhưng không thu hoạch được gì. Võ công của đối phương rất cao, khinh công cũng nhất tuyệt, bằng không lấy tính cảnh giác nhiều năm nuôi thành của nàng sao có thể không phát hiện. Kinh thành, điệu hổ li sơn? Thạch Vân Phi, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?
Mang theo nghi vấn xoay người, chỉ thấy Xảo Nương rút ra ngân châm sau gáy Thạch Vân Phi, "Công chúa, cây châm này có kịch độc sao?".
Cảnh Dung gật đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Xảo Nương đưa ngân châm vào miệng mình, lúc này muốn ngăn cản đã không kịp, đối phương đã nuốt nó xuống bụng. "Quá tốt rồi, như vậy liền có thể cùng Thạch lang lên đường, Thạch lang, lần này ta không muốn tiếp tục chờ đợi nữa".
Cảnh Dung cứ như vậy đứng bên cửa sổ, nhìn Xảo Nương vì Thạch Vân Phi mà tuẫn tình, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng lạnh run, rõ ràng đây không phải là kết cục nàng kì vọng, bây giờ lại biến thành như vậy, coi như là tạo hóa trêu người đi. Thạch Vân Phi, ngươi đến cõi âm cùng Xảo Nương đoàn tụ đi, còn Lạc Thi Kiều, chỉ hi vọng hai ngươi không quấy rầy nàng, nữ tử trinh liệt như vậy, ngươi không xứng có được.
Ngày hôm sau Cảnh Dung liền lên đường về kinh, nguyên nhân tất nhiên là nói ở Tôn phủ gặp thích khách, Phò mã và Tôn gia nhị phu nhân bất hạnh bỏ mạng. Trước khi đi, ám vệ nàng phái đi điều tra thân phận cha mẹ Lạc Thi Kiều cũng đã quay về, tin tức ám vệ mang về cũng không khác bao nhiêu, mẫu thân của Lạc Thi Kiều đúng là nữ nhi của Tương Vương, mà phụ thân của nàng cũng chính là nhi tử của Lạc thừa tướng. Nhưng mà, biết rồi thì thế nào? Người đã qua đời, hết thảy đều đã không còn ý nghĩa.
Lần này Cảnh Dung không đi đường thủy mà đổi thành đường bộ, một đường cố gắng càng nhanh càng tốt, nhưng mà vẫn chậm một bước. Xa xa nhìn lại, quốc kì cắm trên cổng kinh thành đã đổi từ Thanh Lam quốc sang Tĩnh quốc, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một mảnh quốc thổ này đã lặng lẽ thay đổi triều đại, không còn là núi non của Cố gia bọn họ nữa.
"Cảnh Dung, sao chỉ có mình muội trở về, Phò mã đâu?". Không lâu lắm, Cảnh Dung đã bị một ngàn binh sĩ Tĩnh quốc mà Cố Hi Hoằng mang theo bao vây lại, Cố Hi Hoằng cầm đầu tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, hỏi một câu như vậy.
"Hoàng huynh, huynh.....". Cảnh Dung nhìn binh lính bốn phía Cố Hi Hoằng đều mặc quân phục Tĩnh quốc, vẻ mặt không rõ nhìn Cố Hi Hoằng: 'Người giết Thạch Vân Phi diệt khẩu là Hoàng huynh sao?".
Cố Hi Hoằng nghe vậy gật đầu: "Không tồi, không tồi, quả nhiên không hổ là thập nhị hoàng muội thiên tư thông minh, một chút đã đoán ra. Tuy nói giết Thạch Vân Phi là chuyện thừa thãi, thế nhưng Hoàng huynh thật sự muốn cho muội một niềm vui bất ngờ, nếu như hắn nói ra lúc đó, vậy thì lúc này sao có thể gọi là kinh hỉ đây?".
Nhìn nụ cười ôn hòa như gió xuân lúc này trên mặt Cố Hi Hoằng, cảnh không cảm thấy ấm áp mà chính là buồn nôn. Qua nhiều năm như vậy tất cả đều là giả, đều là diễn kịch, chẳng trách lúc trước mơ hồ cảm thấy kì quái. Tuy nói sau khi tân hoàng đăng cơ thì thay đổi cựu thần cũng không có gì lạ, thế nhưng biểu hiện của Cố Hi Hoằng quá mức rõ ràng, hết thảy những lão thần có tiếng nói đều bị bức lui khỏi triều chính, cáo lão về quê, bị xét nhà có, bị diệt tộc cũng có. Trước đây không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ xem ra, đúng là Cố Hi Hoằng đã có âm mưu từ sớm, mà người trợ giúp người này lên ngôi hoàng đế là mình đây bây giờ nghiễm nhiên trở thành đồng lõa khiến vương triều Thanh Lam vong quốc, mặc dù đến thời khắc cuối cùng nàng mới hiểu được.
"Tại sao làm làm như vậy, Hoàng huynh, lẽ nào huynh đã quên trên người mình chảy máu của Cố gia sao?". Cảnh Dung lắc đầu một cái, nàng vẫn nghĩ không ra, Cố Hi Hoằng đã là quân chủ một nước, vì sao còn cấu kết với người ngoài, mưu tính giang sơn vốn thuộc về mình, đây không phải là có bệnh sao? Hiển nhiên, Cố Hi Hoằng không phải người có bệnh.
Cố Hi Hoằng nghe vậy thì hỏi ngược lại: "Ta không quên trong người mình chảy dòng máu nào, ngược lại là Cảnh Dung, muội có phải đã quên một nửa dòng máu trong người mình là của Trầm gia không. Núi non Thanh Lam quốc này dù là họ Cố hay họ Trầm thì đối với muội cũng không hề quan trọng".
"Trầm gia, cả đời ta đều không quên, là Trầm gia, là Trầm gia cho mẫu thân ta một thời niên thiếu giống như ta, thật vất vả mẫu thân ta mới tìm được một người thưởng thức màu sắc trong đôi mắt bà, Trầm gia lại tự tay phá hủy. Trước khi mẫu thân lâm chung không thể nhìn thấy nam nhân mình yêu nhất, những thứ này đều là giá trị con người ban tặng, ta làm con gái sao có thể quên được? Bây giờ chuyện ta không quên sẽ nhiều hơn một chuyện, đó chính là Trầm gia lấy thủ đoạn cực kì đê hèn đoạt đi giang sơn Cố gia chúng ta!". Cảnh Dung nói rồi liền nở nụ cười lạnh, rút nhuyễn kiếm bên hông, nhắm thẳng vào Cố Hi Hoằng cách đó không xa, "Ta cũng sẽ không quên ngươi, Cố Hi Hoằng, uổng cho ngươi là người nhà họ Cố, ngươi cái tên giặc bán nước này, để xem sau khi trăm tuổi ngươi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông Cố gia".
"Ta tất nhiên xứng đáng với liệt tổ liệt tông của ta, ngược lại là Hoàng muội ngươi tự tay đẩy ta lên ngôi vị hoàng đế nên suy nghĩ thật kĩ làm sao đối mặt với Phụ hoàng dưới cửu tuyền. Chẳng qua, những thứ này không phải là chuyện ta nên bận tâm. Cung tiễn thủ chuẩn bị. Bắn!".
---------
Ok, xong phiên ngoại, ngày mai ta về với chính văn =))