Chương : Từ biệt sư phụ
"Thể chất yếu bẩm sinh? Tại sao lại có thể như vậy....". Mặc dù mới tiếp xúc với y thuật thế nhưng Lạc Thi Kiều biết rõ bốn chữ này đạidiện cho cái gì. Chuyện như vậy vì sao lại xuất hiện trên người cha, rõ ràng là một người bình thường, vì sao lại có một thân thể như thế?
"Lão phu năng lực kém cỏi, đối với chứng bệnh này không thể ra sức". Tuy rằng không tình nguyện nói ra y thuật của bản thân không thể chữa trị, thế nhưng Trương thần y cũng không hi vọng Lạc Thi Kiều mơ mộng hão huyền, nhưng mà, chung quy vẫn là không đành lòng a.
"Lão phu không làm được, không có nghĩa là tiểu Thi Kiều con không làm được nha. Đừng có dáng vẻ ủ rũ gục đầu như vậy, hảo hảo nghiên cứu y thuật, vượt qua lão phu, dựa vào sức mạnh của con để cứu cha mình".
"Con có thể không?", Lạc Thi Kiều vốn nản lòng thoái chí nghe được lời này liền bị kích thích ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung mất tiêu cự nhìn Trương thần y, như muốn xuyên qua Trương thần y để nhìn thứ gì khác.
Trương thần y mỉm cười sờ sờ mái tóc nhỏ của Lạc Thi Kiều, "Nếu là tiểu Thi Kiều như vậy nhất định có thể, phải tin tưởng bản thân, không phải sao? Nếu ngay cả bản thân mà cũng hoài nghi, vậy thế gian này cũng quá đáng thương". Câu nói vừa nói ra, Trương thần y liền cảm thấy có chút không thích hợp, nếu nói như vậy, một hài tử còn nhỏ trước mắt này có thể lĩnh hội được không?
"Nếu ngay cả bản thân mà cũng hoài nghi, vậy thế gian này cũng quá đáng thương?, Lạc Thi Kiều ngơ ngác lặp lại lời của Trương thần y, tựa hồ đang nỗ lực ký giải. Cũng còn may, nàng cũng không giống như vẻ bề ngoài, trong thân thể mười tuổi này là một linh hồn sắp bốn mươi, vì lẽ đó, nàng có nên thử tin tưởng vào sức mạnh của mình không? Rõ ràng một khắc trước mình còn ủ rủ vì không thể thay đổi mọi chuyện không phải sao? Ý nghĩ như vậy cũng đáng thương a, vậy từ hôm nay nàng liền tạm biệt Lạc Thi Kiều đáng thương đó được rồi, tin tưởng chính mình, nàng nhất định có thể thay đổi quỹ tích của vận mệnh. Bi kịch của kiếp trước, kiếp này sẽ không tái diễn nữa, cho dù là mình hay là phụ thân.
Có vẻ đã nghĩ thông suốt rồi? Trương thần y thấy buồn cười, đạo lý mình mất cả đời tìm kiếm, hài tử này liền lĩnh ngộ trong chớp mắt sao? Là nên nói hài tử này thiên tư thông minh, hay là nói người làm sư phụ như hắn tư chất ngu dốt đây?
"Được rồi, tiểu Thi Kiều, mau mau đi thôi, chuyện pha trà liền giao cho con, để cha con chờ lâu cũng không được, khó tránh khỏi khả nghi. Dù sao cũng là nam nhân lòng dạ nhạy bén, không phải sao?".
Nghe lời này của Trương thần y, Lạc Thi Kiều thu hồi tâm tư phân tán, sau đó dùng vẻ mặt quái dị nhìn sư phụ của mình, "Sư phụ, thành thật mà nói, không phải là người không biết pha trà đó chứ?".
"Haha.... Cái này nha, haha, lại bị con phát hiện, thực sự chơi không vui chút nào, hai cha con đều nhạy cảm như vậy". Trương thần y không tiện cười cợt, chuyện pha trà đơn giản như vậy cũng làm không được, đúng là chuyện không đáng tự hào gì. Thế nhưng chuyện này là thật, không hiểu sao trà hắn pha luôn rất đắng, khiến người khác khó có thể nuốt vào miệng, dường như uổng phí cuộc đời này của hắn. Đại khái là bởi vì hắn chưa bao giờ tin tưởng mình có thể pha ra một chén trà ngon đi.
Đối với câu trả lời của Trương thần y, Lạc Thi Kiều chỉ lắc đầu một cái, cũng không nói gì thêm. Quả nhiên mỗi người đều có một cố sự, Trương thần y cũng không ngoại lệ.
Thời gian pha trà không quá dài, đến khi uống được hương vị trà quen thuộc thì trong mắt Lạc Tri Thu lộ ra một tia kinh ngạc. Rất giống trà Cẩm nhi pha, nhớ đến ái thê đã mất không lâu, con ngươi Lạc Tri Thu tối sầm, cố ý dùng khói trà mờ mịt che đi viền mắt ẩm ướt. Không thể ở đây, không thể ở trước mặt con gái lộ ra vẻ mặt bi thương, thân là trụ cột duy nhất của nữ nhi, hắn nên biểu hiện ra một phụ thân vĩ đại kiên cường, không khí đau xót không nên ở xung quanh nữ nhi vừa mới có cuộc sống mới. Mặc dù không còn mẫu thân, hắn cũng sẽ không để cho Kiều nhi cảm thấy cô quạnh, hắn có thể làm được, dùng chính phương thức của mình, mang lại hạnh phúc cho nữ nhi.
"Không ngờ Trương thần y không chỉ có y thuật tuyệt vời mà còn có công phu pha trà hạng nhất", một chén trà vào bụng, Lạc Tri Thu đã điều chỉnh tốt tâm trạng.
"Cha thật làm cho Kiều nhi thương tâm, ngay cả tay nghề của nữ nhi nhà mình mà cũng không nhận ra".
"A? Thì ra đây là trà Kiều nhi pha sao? Chẳng trách....", giống hệt như mùi vị của Cẩm nhi pha.
"Chẳng trách cái gì?", Lạc Thi Kiều nhấp nháy mắt, nghi ngờ hỏi.
"Không có gì", vì để tránh cho mình nghĩ đến chuyện thương tâm, Lạc Tri Thu đúng lúc dời đi đề tài, nhìn về Trương thần y đang ngồi một bên: "Trương thần y, thân thể của Lạc mỗ không có gì quá đáng lo chứ?".
"Cái này.... haha, bệnh tình của Lạc tiên sinh lão phu bó tay hoàn toàn, thế nhưng nữ nhi bảo bối của ngươi có thể trị hết hay không, tất cả là còn tùy duyên".
"A?", Lạc Tri Thu có chút không tin nổi nhìn nữ nhi mới cao đến ngực của mình, sau đó quả đoán lắc đầu một cái, quả nhiên Trương thần y đang dỗ hắn hài lòng. Ngay cả Trương thần y cũng bó tay, vậy tiểu tổ tông này làm sao có thể trị khỏi?
Nhìn vẻ mặt đầy không tín nhiệm kia của Lạc Tri Thu, Lạc Thi Kiều rất là khó chịu, thế nhưng cũng không thể nói gì hơn. Trương thần y nói không sai, Lạc Tri Thu hoài nghi cũng rất có đạo lý, hết cách rồi, ai bảo nàng chỉ là một túi da mười tuổi thôi chứ!
Hàn huyên vài câu, Lạc Tri Thu liền dẫn Lạc Thi Kiều cáo từ rời đi, trở lại tiểu viện Lạc gia. Lạc Thi Kiều thành thạo xuống bếp chuẩn bị cơm tối cho hai người, bởi vì buổi trưa thiếu sót, cho nên bữa tối càng phong phú, hai cha con ăn rất tận hứng, sau đó chuyện thu dọn rơi vào trên đầu Lạc Tri Thu. Đối với an bài như vậy của Lạc Thi Kiều, thân là phụ thân, Lạc Tri Thu vui vẻ tiếp nhận. Nghĩ đến Lạc Thi Kiều chỉ là hài tử, ngày hôm nay cũng mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút cũng là chuyện tốt, lại không biết nữ nhi nhà mình về phòng cũng không phải để ngủ. Nhiệm vụ hôm nay chưa hoàn thành, nàng làm sao có thể ngủ được. Biết được tương lai cần hai bàn tay của mình gánh vác, Lạc Thi Kiều càng không thể buông lỏng yêu cầu với bản thân, nhiệm vụ mỗi ngày so với trước đây càng nặng thêm. Bây giờ nàng không có hậu thuẫn mạnh mẽ là Trương thần y, như vậy nàng phải nỗ lực thiết lập nên hậu thuẫn kiên cố nhất của mình.
Tháng ngày cứ như vậy trôi qua, bởi vì khắc khổ tập luyện, y thuật của Lạc Thi Kiều tăng nhanh như gió. Cũng bởi vì mỗi ngày dự lớp của Lạc Tri Thu mà nàng vốn chỉ biết tứ thư ngũ kinh liền có hứng thú sâu sắc với học vấn. Vì vậy nhiệm vụ mỗi ngày của nàng lại nhiều thêm một chuyện, chính là đọc những tàng thư quý giá của cha nàng. Nàng không biết cha từ đâu có được nhiều sách quý như vậy, mà nàng càng để ý chính là chữ viết trên những quyển sách kia hầu như đều cùng một người. Mãi đến một ngày nàng nhìn thấy chữ viết của Lạc Tri Thu thì mới hiểu được những cuốn sách này đều dựa trên trí nhớ của Lạc Tri Thu viết lại. Một lượng sách khổng lồ như vậy đều xuất phát dưới ngòi bút của Lạc Tri Thu, điều này khiến Lạc Thi Kiều kính phục đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc. Rõ ràng chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường, cha của nàng làm sao có thể đọc được nhiều sách quý như vậy? Nàng biết rõ cha nàng có năng lực nhìn qua liền nhớ kĩ, chuyện này khiến nàng rất bất ngờ, thế nhưng mặc dù nhìn qua có thể nhớ thì nếu không phải vương công quý tộc, thế gia quan lại thì ai có thể đọc được nhiều thư tịch như vậy? Đương nhiên, những nghi vấn này chỉ ở những thời gian đặc biệt lóe lên trong đầu mà thôi, dù sao nàng cũng không có nhiều thời gian để mà chú tâm những chuyện này, càng không có thời gian đi tra cứu quá khứ của cha mình. Chuyện bây giờ nàng muốn làm chính là đảm bảo tương lai của cha.
"Một năm a, tiểu Thi Kiều, sư phụ cũng nên rời đi. Nghe nói phương Bắc bây giờ có bệnh sốt rét thịnh hành, sư phụ thực sự không có cách nào ngồi yên không để ý đến. Bệnh của cha con.....", Trương thần y nhìn Lạc Thi Kiều, nói ra chuyện mình do dự nhiều ngày nay. Chuyện có nặng có nhẹ, hơn nữa hắn đã quen vân du rồi, không thể ở mãi trấn Thanh Hà, chỉ hi vọng hài tử này không trách hắn.
"Vâng", Lạc Thi Kiều cúi đầu, khiến người ta không nhìn ra vẻ mặt của nàng.
Quả nhiên vẫn tức giận rồi sao?
Thấy thế, Trương thần y khẽ thở dài: "Sư phụ nhìn khí sắc một năm qua của cha con không tệ, nghĩ rằng trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có gì đáng ngại. Ngắn thì ba tháng, dài thì nửa năm, sư phụ nhất định trở lại trấn Thanh Hà, giúp con chăm nom bệnh tình của cha con".
Trương thần y nói một tràng, lại không nghĩ rằng mình căn bản là hiểu sai ý tứ cúi đầu của Lạc Thi Kiều. Mãi đến khi đối phương ngẩng đầu lên, nhìn thấy vành mắt đỏ hồng kia, lúc này Trương thần y mới hiểu được hài tử này không phải tức giận hắn rời đi, mà là sầu não. Tình nghĩa thầy trò suốt hơn một năm, ngay cả một người sống hơn nửa đời như hắn cũng khó có thể dứt bỏ, huống chi một tiểu cô nương mới mười một tuổi.
Trương thần còn muốn nói gì đó, thế nhưng Lạc Thi Kiều lại cướp trước một bước mở miệng: "Sư phụ, người cứ yên tâm đi đi, người không thuộc về trấn Thanh Hà, không thuộc về cha của con, càng không thuộc về con. Thế giới bên ngoài mới là của người, người cần người cũng ở bên ngoài, khiến người ràng buộc như vậy vẫn thật rất xin lỗi. Thế nhưng người có thể không cần trở về, mảnh trời đất nho nhỏ này, con sẽ thay sư phụ thủ hộ thật tốt. Còn cha, con cũng sẽ tận lực chữa trị, tuy rằng vẫn chưa tìm ra cách, thế nhưng chỉ cần hóa giải tích tụ trong lòng cha là tốt rồi, không phải sao? Chuyện này rất dễ làm, dù sao cha cũng yêu thương Kiều nhi nhất a".
"Đúng là một hài tử hiểu chuyện". Trương thần y vui mừng nở nụ cười, sau đó móc ra một quyển sách ố vàng trong ngực áo, "Đây là sách thuốc tổ truyền của sư phụ, bây giờ nên truyền lại cho người trẻ tuổi. Tiểu Thi Kiều, không cần phụ sự kì vọng của sư phụ, nhất định phải trở thành đại phu xuất sắc hơn sư phụ, cứu giúp nhiều người cần sự giúp đỡ hơn".
"Vâng", Lạc Thi Kiều trịnh trọng tiếp nhận quyển sách, khóe mắt ươn ướt, không muốn để cho mình lộ ra dáng vẻ khóc lóc, nàng lựa chọn quay lưng đi, nhưng giọng mũi dày đặc vẫn thể hiện trạng thái bây giờ của nàng: "Sư phụ, con về nhà đây, cha còn đang chờ con về nấu cơm".
"Đi đi, con ngoan, đừng quên chuyện đã đáp ứng sư phụ, nếu có duyên gặp lại, sư phụ nhất định phải kiểm tra y thuật của con. Đúng rồi, trên sách thuốc kia còn có một chút phương pháp dưỡng khí, con và cha con cũng nên tập luyện một chút, tuy nói tác dụng không lớn, thế nhưng vẫn có hiệu quả cường thân kiện thể". Đợi Trương thần y nói xong, Lạc Thi Kiều hít sâu một hơi, chạy như bay về hướng nhà mình. Sư phụ, đệ tử nhất định nhớ kĩ những gì người nói.
--------
Được rồi, vì đi chơi giờ mới về nên hôm nay post trễ :))
Mọi người ngủ ngon