Chương : Ẩn mình trong đêm
Từ sau khi Lạc Tử Phong bị thương thì chuyện tiếp đón sứ giả Hung Nô được Cảnh Thái đế chuyển giao cho Cố Hi Hoằng. Lần đầu nhìn thấy Cố Hi Hoằng, Tuyết Ly công chúa có cảm giác ảo giác hoảng hốt, người này khiến cho người ta có cảm giác giống như Cảnh Dung, mặc dù lần đầu nàng gặp Cảnh Dung thì đối phương cho nàng một gương mặt lạnh lùng nhưng trong đầu nàng cảm thấy người này cười lên rất giống Cảnh Dung. Có điều cũng đúng thôi, dù sao hai người họ cũng là huynh muội, giống nhau cũng không có gì lạ.
"Tuyết Ly công chúa đợi lâu rồi, đề nghị của Công chúa bản quan đã viết lên tấu chương, ngày mai lâm triều sẽ dâng cho Phụ hoàng, tin rằng không bao lâu nữa Phụ hoàng sẽ triệu kiến Công chúa thôi". Sau khi nhận được ý chỉ thì Cố Hi Hoằng liền đến trạm dịch gặp Tuyết Ly công chúa, bàn giao chuyện nàng ta đã ủy thác cho mình.
Tuyết Ly công chúa nghe vậy thì biểu tình trên mặt cũng buông lỏng, gật đầu nói: "Như vậy rất tốt". Như vậy thì nàng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi về thảo nguyên, sự kiện ám sát lần này khiến cho nàng sợ hãi, không ngờ cao thủ Trung Nguyên lại lợi hại như vậy, dũng sĩ thảo nguyên hoàn toàn không phải đối thủ. Nhớ đến chuyện ám sát, Tuyết Ly công chúa lại nghĩ đến bóng người nhuộm đầy máu kia, vẻ mặt xoắn xuýt, cho nên nàng hỏi ra miệng: "Cái kia, Tứ hoàng tử, không biết thương thế của Tương Vương Thế tử thế nào rồi? Ta... không phải ta quan tâm hắn, chỉ là hắn dù sao cũng vì ta mà bị thương, nhưng đã vài ngày không có tin tức gì....".
"Tuyết Ly công chúa yên tâm, hôm nay kết thúc buổi triều bản quan có đi hỏi Lạc thừa tướng, hắn nói hôm qua Thế tử đã tỉnh rồi, khí sắc không tệ, chỉ là vết thương vẫn chưa lành hẳn mà thôi". Đối với quan hệ của Tuyết Ly công chúa và Lạc Tử Phong, sau khi Cố Hi Hoằng nhận nhiệm vụ thì có nghe mấy người bên Thanh sử ty nói lại, nếu công chúa Hung Nô đã khó chịu thì hắn tự mình chủ động cũng có chút hảo cảm.
"Như vậy thì tốt rồi", Tuyết Ly nghe vậy gật đầu, phiền muộn trong lòng cũng thả xuống.
Thấy Tuyết Ly còn có chuyện muốn nói, Cố Hi Hoằng nhạy cảm phát hiện: "Công chúa còn gì cần dặn dò sao".
"Cũng không phải là dặn dò, chỉ là có một chuyện vẫn chưa rõ....". Tuyết Ly nỗ lực nhớ lại mảnh vải trắng trước ngực Lạc Tử Phong ngày bị thương, suy tư trong chốc lát, uyển chuyển hỏi: "Đúng rồi, Tứ hoàng tử, ở Thanh Lam quốc các ngươi có tập tục nam tử quấn vải trước ngực hay không?".
"Cái gì?", cũng không trách Cố Hi Hoằng phản ứng như vậy, dù sao câu hỏi này của Tuyết Ly có chút kì quái, ý thức được cái gì thì hắn kinh ngạc mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ Công chúa từng thấy nam tử nào của Thanh Lam quốc quấn vải ở ngực?".
Ba chữ "Lạc Tử Phong" suýt chút nữa là thốt lên, suy nghĩ một lúc, Tuyết Ly công chúa vẫn không có ý định nói tên người này ra. Có người nói Thanh Lam quốc dân phong bảo thủ, mặc dù là nam tử thì cũng thể để người khác nhìn thấy y phục bên trong của mình. Nghĩ đến đây, nàng chỉ lắc đầu một cái: "Không có gì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi".
Cố Hi Hoằng nghe vậy thì vuốt cằm nói: "Thanh Lam quốc không có tập tục nam tử quấn vải trên ngực, nếu Công chúa thật sự nhìn thấy có nam tử nào quấn vải như vậy thì có thể người đó đang bị thương ở ngực, mà miếng vải kia có thể là băng gạc dù để băng bó. Công chúa có nhìn kĩ không?".
"Băng gạc để băng bó?", Tuyết Ly cau mày nghĩ lại, tiếc rằng chỉ là nhìn thoáng qua một chút, còn chưa nhìn ra thứ gì thì đã bị bóng lưng của Cảnh Dung che lại, nghĩ nữa này không có kết quả cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: "Vậy chắc là thế rồi, thì ra trước đó hắn đã bị thương rồi sao?".
"Hả? Hắn mà Công chúa nói là ai vậy?", Cố Hi Hoằng lại lần nữa đặt câu hỏi.
Tuyết Ly nghe vậy chỉ mím môi không nói, một nha hoàn bên người thấy thế thì lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Tuyết Ly công chúa, tiến lên một bước dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương của nàng, nói: "Xin mời Tứ hoàng tử ra ngoài ạ, Công chúa mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi".
"Đã vậy thì bản quan liền ra ngoài, mấy ngày này bản quan chờ ở trạm dịch, nếu có bất kì dị động nào thì Công chúa chỉ cần gọi một tiếng, bản quan lập tức mang người đến đúng lúc" , trước khi đi Cố Hi Hoằng không quên nói lời này.
Sau thời gian uống một chén trà, Cố Hi Hoằng đi vào sương phòng đã sớm cho người dọn dẹp, vừa ngồi xuống ghế thì có một bóng người xuất hiện từ trong tối.
"Tại sao lại dừng ám sát?", người kia vừa đến thì liền mở miệng hỏi vấn đề này.
Cố Hi Hoằng nghe vậy chỉ cười khẽ, một tay bưng ly trà vẫn còn bốc hơi nóng, nhấp một ngụm thưởng thức, lúc này mới cười nói: "Lấy sự thông minh tài trí của ngươi mà còn đến hỏi nguyên nhân với bản hoàng tử? Nếu Tuyết Ly công chúa có ở trong tay bản hoàng tử có chút sơ suất nào, không nói đến những chuyện khác, chỉ cần dựa vào tính tình của Thập nhị hoàng muội này của ta, ngôi vị hoàng đế này ta nhất định không có phần, nàng vẫn luôn không thích ta, ngươi cũng biết mà".
"Đúng là ta có biết", người kia cười lạnh một tiếng: "Làm sao vậy? Nghe nói Lạc Tử Phong kia vẫn còn sống rất tốt? Độc của Tĩnh quốc các ngươi không phải nói là không có thuốc chữa sao? Sao đến thời khắc mấu chốt lại không có tác dụng?".
"Chú ý thân phận của ngươi, giọng điệu này có thể nói chuyện trước mặt bản hoàng tử sao?". Chuyện độc dược Tĩnh quốc mất đi hiệu lực hắn cũng không rõ và vô cùng tức giận, bây giờ bị người này mang ra trào phúng châm chọc, đổi lại là ai thì cũng không có sắc mặt tốt.
"Cũng đúng, dù sao thân phận của ngươi bây giờ vẫn là Tứ hoàng tử Thanh Lam quốc, ngươi là quân, ta là thần, xác thực không nên phạm thượng....", nói được nửa câu, người kia ngừng lại một lúc mới nói tiếp: "Chỉ là, chuyện bây giờ ta đang giúp ngươi không phải càng là chuyện phạm thượng sao?".
Cố Hi Hoằng nghe vậy, ngừng một lát mới thả chén trà trong tay xuống, thân mình đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn người kia. "Không nên nghĩ rằng biết được nhiều chuyện thì có thể ở trước mặt bản hoàng tử muốn làm gì thì làm, nhớ kĩ, một khi bản hoàng tử phát hiện sự tồn tại của ngươi là uy hiếp lớn đến đại kế của ta, ta chắc chắn sẽ tận lực diệt trừ ngươi. Càng không nên quên, tâm nguyện của ngươi, phóng tầm mắt khắp Thanh Lam quốc này, cũng chỉ có một mình ta mới có thể giúp ngươi thực hiện".
"Làm sao dám quên, vì tâm nguyện kia, ta đã đem quốc gia thiên hạ vứt ra sau lưng, ngươi cảm thấy ta sẽ phá hỏng kế hoạch của ngươi sao? Chỉ cần ngươi có thể thực hiện tâm nguyện của ta, bất luận muốn ta làm chuyện gì ta đều không một câu oán hối".
"Hừ!", nhìn ánh mắt ngày càng hung tàn của đối phương, Cố Hi Hoằng chỉ hừ lạnh một tiếng liền dời mắt khỏi người đối phương: "Ngươi là người hèn hạ vô liêm sỉ nhất mà đời này bản hoàng tử gặp phải, vì dục vọng của bản thân mà ngay cả quốc gia của mình cũng có thể bán rẻ, ta thật sự có thể tín nhiệm ngươi sao?".
"Tất nhiên là không thể, chỉ có điều từ lúc nào mà Tứ hoàng tử tín nhiệm hạ quan vậy? Tất cả đều là lợi dụng mà thôi, ngươi đang lợi dụng ta, mà ta không phải cũng đang lợi dụng ngươi sao?".
"Lợi dụng sao?". Cố Hi Hoằng cúi đầu, ánh vào đáy mắt là ngọc bội đồng tâm đang đem bên hông, lúc nhìn thấy ngọc bội này ánh mắt của hắn liền trở nên nhu hòa, sống gần ba mươi năm nay, chỉ có hai người không có quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng với hắn, đây đã là chuyện may mắn với hắn rồi.
Mà người kia nhìn dáng vẻ này của Cố Hi Hoằng cũng tự nhiên đẩy cửa rời đi, lặng lẽ biến mất khỏi trạm dịch, cũng giống như sự xuất hiện của hắn.
Kinh thành, Tương Vương phủ, Cảnh Dung đang ra sức giao chiến với người nào đó đang không có ý phối hợp.
"Lạc Tử Phong, nói một câu, ăn hay là không ăn?". Cảnh Dung mất kiên trì chỉ vào bát cháo bên cạnh Lạc Tử Phong, mặt lạnh hỏi.
"Không ăn, nếu như nàng không nói với ta thì ta liền không ăn", người nào đó vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn ra, một bộ không chịu thỏa hiệp.
"Thật sao?", Cảnh Dung nghe vậy thì ngữ khí không nôn nóng, chỉ là vẻ mặt càng khiến người ta thêm sợ hãi: "Quả nhiên ta không nên đến đây đúng không? Từ lúc ngươi đi ngủ cho đến trước khi ta đến hôm nay ngươi đều ăn uống khỏe mạnh bình thường, ta vừa đến ngươi liền không chịu ăn. Nếu như nhìn thấy ta khiến ngươi không có tâm tình ăn uống thì ngươi liền nói sớm với ta một tiếng, ta đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện trước mặt Tử Phong ngươi".
"Cảnh Dung, nàng....". Lạc Tử Phong nghe vậy thì có chút tức giận duỗi ngón tay chỉ Cảnh Dung, chỉ là khí thế này chỉ chốc lát đã yếu đi bởi ánh mắt lợi hại của Cảnh Dung, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu cầm chén cháo, vô cùng ủy khuất nói: "Tại sao nàng luôn thích xuyên tạc lời nói của ta? Rõ ràng ta chỉ muốn biết đáp án vấn đề hôm qua thôi, tại sao không chịu nói cho ta biết?".
Cảnh Dung dời mắt, không nhìn đến dáng vẻ oan ức của Lạc Tử Phong, để tránh mình lại nhẹ dạ. "Vậy hôm qua ta đã nói có nhiều việc không thể nói với ngươi bây giờ, tại sao ngươi không chịu nghe? Nước Lễ bộ quá sâu, cho dù là ta thì cho đến bây giờ cũng không biết chuyện pháo tín hiệu có bao nhiêu người tham gia. Chờ ta thu thập hết thảy tin tức thì sẽ nói với ngươi cũng được mà, vì sao nhất định phải vội vàng biết lúc này?".
"Làm sao lại không vội được?!". Nói đến đây, Lạc Tử Phong liền bày ra dáng vẻ trợn to hai mắt, vô cùng gấp gáp, ngữ điệu cũng tăng lên vài phần: "Lần trước là nàng, lần này là Tuyết Ly công chúa, ai biết lần sau sẽ là ai? Nói đến lần xuân săn, ta đến giờ vẫn còn sợ hãi, con gấu kia lớn như vậy, võ công của ta lại kém như vậy, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa ta đã không bảo vệ được nàng, ta có thể không vội sao?".
".......", Cảnh Dung không ngờ Lạc Tử Phong lại nói mấy lời này, trong lúc nhất thời không biết nói gì để lấp liếm cho qua, mặc dù nàng thông tuệ thì đối diện với người yêu biểu hiện yêu thương trắng trợn như vậy cũng không muốn phân tâm nghĩ chuyện khác. Thật muốn cả đời đều yên tĩnh như vậy chìm đắm trong nhu tình của đối phương....
"Vì vậy Cảnh Dung nói cho ta biết được không, nói xong ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ăn hết chén cháo này, sau đó cũng ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, nàng nói có được không?". Vì thật sự muốn biết nên Lạc Tử Phong liền vận dụng bao nhiêu chiêu thức làm nũng, ai, quả nhiên dỗ dành Cảnh Dung là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cảnh Dung nghe vậy vẫn lắc đầu: "Lạc Tử Phong, lời của ngươi đã không còn trọng lượng gì ở đây nữa rồi, hôm qua ngươi cũng đảm bảo với ta sẽ tĩnh dưỡng chữa thương, hôm nay ngươi liền bắt đầu từ chối ăn cháo uống thuốc, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây?".