Chương : Tình đậm duyên sâu
"Ngoại công, Ngự y đến rồi, Tử Phong nàng làm sao vậy?".
Là Cảnh Dung? Tương Vương thẫn thờ ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn thấy Cảnh Dung thì lệ như suối trào, "Đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi, Tử Phong nó... Ta cũng không biết nó làm sao, không có bất kì biểu hiện nào, đột nhiên ngất xỉu, Ngự y đâu? Nhanh để hắn đến xem một chút".
"Tưởng thái y, làm phiền". Cảnh Dung lúc này tuy rất lo lắng cho tình hình Lạc Tử Phong, thế nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, nhường chỗ cho Tưởng thái y vừa nhận chức Viện thủ, mà nàng cũng vẻ mặt sầu lo đứng một bên. Nhìn Lạc Tử Phong sắc mặt hồng hào nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, chuyện này không hợp lẽ.... Cảnh Dung cũng có chút tinh thông dược lý, lúc này thấy Tưởng thái y ấn huyệt cho Lạc Tử Phong thế nhưng đối phương không hề hay biết, nàng mới ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng. Chẳng lẽ độc Tĩnh quốc lại tái phát? Không nên a, Ngô thái y đã nói, dư độc thanh lọc xong rồi, vì vậy sẽ không xuất hiện tình huống này.
Cảnh Dung như nghĩ đến chuyện gì, quay sang Thanh Nhi đang đứng một bên nói: "Thanh Nhi, mau đi lấy thuốc dự phòng của bản cung đến".
"Thuốc dự phòng?". Thanh Nhi có chút kì quái lặp lại, sau đó đột nhiên trợn to hai mắt: "Thuốc dự phòng? Công chúa, người không phải nói....".
Thấy Thanh Nhi còn muốn lớn tiếng hơn, Cảnh Dung mau chóng che miệng nàng ấy lại, nhẹ giọng nói: "Bảo ngươi đi lấy thì liền đi lấy, ồn ào như vậy làm gì, sợ người khác không biết sao?".
Bị che miệng không thể nói chuyện, Thanh Nhi chỉ có thể khóe mắt ứa lệ, có chút oan ức gật đầu tỏ ra đã hiểu, Cảnh Dung lúc này mới buông tay để nàng ấy mau chóng hồi cung.
Có điều chỉ trong một chén trà, Tưởng thái y liền kiểm tra hết thảy một phen, nhìn Tương Vương cùng Cảnh Dung lo lắng đứng một bên, hắn cũng chỉ cúi thấp đầu, "cạch" một tiếng liền quỳ trên đất, giọng nói trầm thấp hòa với áy náy: "Tương Vương, Công chúa, bệnh của Thế tử chính là chi chứng thân thể yếu bẩm sinh, lão thần vô dụng, nhà thuốc hoàng gia đã không còn bụi thiên thạch, bây giờ Thế tử phát bệnh, chỉ sợ.... chỉ sợ....".
"Chỉ sợ cái gì?". Tương Vương trợn mắt, giao Lạc Tử Phong trong lòng cho Cảnh Dung, sau đó nhấc cổ áo Tưởng thái y, cực kì thô bạo kéo đối phương khỏi mặt đất: "Ngươi nói cho bản vương, chỉ sợ cái gì, hả?!".
Còn đang kì quái sao Tương Vương lại ném Lạc Tử Phong cho mình, Cảnh Dung thấy hoàn cảnh này liền hiểu rõ, nhìn Tưởng thái y vô tội bị đối xử như vậy, nàng mau chóng đỡ thân mình Lạc Tử Phong dậy , tránh cho nàng ấy nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, một bên động viên nói: "Ngoại công, bây giờ người có giết chết Tưởng thái y cũng không làm nên chuyện gì. Chỗ của ta còn có một ít bụi thiên thạch, vừa mới dặn Thanh Nhi đi lấy. Tưởng thái y, nếu có đủ bụi thiên thạch thì Thế tử có thể cứu không?".
Tương Vương nghe vậy cũng buông cổ áo Tưởng thái y ra, Tưởng thái y nhận được cứu giúp vội gật đầu: "Cứu được, tất nhiên là cứu được!". Hắn tin, lúc này nếu hắn nói không cứu được Lạc Tử Phong thì người muốn lấy mạng hắn không chỉ một mình Tương Vương, đôi hồng mâu trầm tĩnh kia so với Tương Vương còn ẩn chứa càng nhiều tức giận đáng sợ hơn nữa....
Thời gian một nén nhang trôi đi, cuối cùng Thanh Nhi cũng mang theo một bình sứ bạch ngọc có chứa bụi thiên thạch mệt mỏi xuất hiện ở tiền viện Tương Vương phủ. Nàng chân trước vừa bước vào tiền viện thì Tương Vương chân sau đã tiến lên đoạt lấy bình sứ bạch ngọc giao cho Tưởng thái y, vội vàng hỏi: "Tưởng thái y, đây chính là bụi thiên thạch? Chừng này đủ dùng không?".
Tưởng thái y mở nắp bình ngửi ngửi một chút, lại lắc bình sứ, trên mặt lập tức lộ ra mừng rỡ: "Được rồi, đủ rồi, bây giờ bụi thiên thạch ở nhà thuốc hoàng gia cũng khó cầu, xin hỏi Tương Vương lấy từ đâu vậy?".
Nhìn ánh sáng ước ao trong mắt Tưởng thái y, Tương Vương cũng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Thanh Nhi, nhưng mà Thanh Nhi vừa mới bị người ta đoạt mất đồ chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Tương Vương vẻ mặt lúng túng không thể làm gì khác ngoài nhìn về phía Cảnh Dung, Cảnh Dung thì không vô lễ như Thanh Nhi, chỉ thấy nàng sau khi nghe Tưởng thái y nói có thể dùng bụi thiên thạch này cứu mạng Lạc Tử Phong thì liền lộ ra nụ cười thoải mái, nói" "Đây là từ nhỏ Phụ hoàng ban cho bản cung, dùng làm dự phòng, bây giờ thật sự có đất dụng võ rồi".
"Cái gì?", Tưởng thái y nghe vậy suýt chút nữa ném bình sứ trong tay, Tương Vương thấy thế vội vàng đoạt lại, bảo quản cẩn thận.
Tưởng thái y đột nhiên lắc đầu cự tuyệt nói: "Thứ này là thuốc dự phòng của Công chúa? Không được, không được, lão thần tuyệt đối không thể dùng bụi thiên thạch này, nếu Thánh thượng biết được....".
Cảnh Dung nghe vậy, hai mắt nhắm lại, lạnh lùng nói: "Nếu Phụ hoàng biết được, Tưởng thái y, một nhà già trẻ của ngươi liền để cho bản cung và Tương Vương chăm sóc".
"Cảnh Dung....", Tương Vương vẻ mặt phức tạp nhìn Cảnh Dung: "Bụi thiên thạch này là thuốc dự phòng của ngươi, bản vương tuyệt đối không làm như vậy. Tuy nói bụi thiên thạch đã không còn ở Thái y viện cũng không có nghĩa chỗ người khác không có. Nếu ngươi có thuốc dự phòng thì người khác nhất định cũng sẽ có, bản vương sẽ đi tìm, cái này ngươi tạm thời thu lại đi. Muốn dùng tính mạng của ngươi đổi lấy mạng Tử Phong, cho dù bản vương đồng ý thì sau khi tỉnh lại Tử Phong cũng không nhìn mặt ta a".
Cảnh Dung nghe vậy chỉ lắc đầu: "Tưởng thái y, ngoại công, chuyện hai người lo lắng ta đều hiểu, bụi thiên thạch này không chắc có ngày ta sẽ dùng, thế nhưng Tử Phong không giống vậy. Bệnh trạng của nàng khác với người thường không phải sao? Nhiều người mắc phải chi chứng này như vậy, Tưởng thái y đã gặp qua ai hôn mê bất tỉnh? Nếu Tử Phong vẫn duy trì tình hình này, nàng có thể chống đỡ được mấy ngày? Không cần vì một căn bệnh vốn không biết có phát sinh trong tương lai của ta mà làm chậm trễ trị liệu cho Tử Phong. Mặc dù ta có phát bệnh thì cũng còn thời gian sáu năm, tám năm để tìm kiếm bụi thiên thạch không phải sao? Nhưng mà Tử Phong nàng không giống, nàng.... không chờ nổi".
Tương Vương bị câu "không chờ nổi" của Cảnh Dung làm chấn động, liên tiếp lui về sau mấy bước, đỡ lấy khung cửa mới có thể miễn cưỡng ổn định thân mình, hắn nhìn bình sứ bạch ngọc trong tay, lại nhìn Lạc Tử Phong, cuối cùng vang lên giọng nói khàn khàn: "Tưởng thái y, ngươi nói thật đi, Tử Phong còn có thể kiên trì bao lâu?".
"Tình huống như vậy sẽ không thể ăn uống, bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày, thân thể Thế tử sẽ chịu không nổi, như đèn cạn dầu". Tưởng thái y lắc đầu một cái, hắn cũng rối rắm, đúng như Cảnh Dung nói, tình trạng bệnh như vậy rất hiếm thấy, căn bản không có thời gian đi tìm bụi thiên thạch. Huống chi mặc dù còn có người nắm giữ bụi thiên thạch thì có ai sẽ giống như Cảnh Dung, đem cơ hội sống sót nhường lại? Haha, thế gian có bao nhiêu thiếu nữ si tình, yêu không hối tiếc? Không ngờ Cảnh Dung công chúa lại có tính tình như vậy, hơn nữa Tương Vương Thế tử lại là một....
"Cảnh Dung.....". Tương Vương nắm chặt bàn tay, đốt ngón tay đều đã trắng bệch, hắn khẽ cắn răng, vẫn là đưa bình sứ cho Tưởng thái y, ý đồ hết sức rõ ràng, Thanh Nhi thấy thế cũng nước mắt lưng tròng nhìn Cảnh Dung: "Công chúa....".
Cảnh Dung lắc đầu nói: "Thanh Nhi cũng thật là, bản cung còn chưa phát bệnh nha. Bụi thiên thạch này, lúc bản cung bị chẩn đoán cũng mắc phải chi chứng thân thể yếu bẩm sinh đã dùng qua một lần, đã có biết bao nhiêu người sau khi uống bụi thiên thạch thì cả đời không hề phát bệnh, đúng không? Ngươi không tin bản cung cũng nằm trong số những người kia sao? Bây giờ bản cung không có phát bệnh, sao ngươi lại khóc trước như vậy chứ".
Cảnh Dung nói những lời này, dù ánh mắt nhìn Thanh Nhi, thế nhưng dư quang dừng trên người Tương Vương. Nàng nói lời này không chỉ an ủi Thanh Nhi mà còn làm giảm bớt áy náy nội tâm của Tương Vương. Chuyện này không có gì đáng phải hổ thẹn cả, không phải sao? Nàng là tự nguyện, huống chi thật sự không cần phải như thế, người từng dùng bụi thiên thạch mà còn có thể phát bệnh hiếm như lá mùa đông, nàng tin nàng có thể giống như người bình thường, có thể tránh một kiếp.
"Cảnh Dung, bản vương có lỗi với ngươi.....".
Bên kia Tưởng thái y đang tận lực dùng bụi thiên thạch cứu trị Lạc Tử Phong, bên này Tương Vương lại quỳ trên mặt đất. Thân là Chiến thần Thanh Lam quốc, thân phận cao quý quyền lực chỉ đứng sau Hoàng đế, lúc còn trẻ hắn chỉ quỳ trước Tiên hoàng, thế nhưng bây giờ hắn lại quỳ trước mặt một tiểu bối. Cái quỳ này của Tương Vương khiến Cảnh Dung kinh hoảng, nàng mau chóng nâng Tương Vương đứng dậy, thế nhưng hai chân Tương Vương như mọc rễ trên đất, có kéo thế nào cũng không nổi, Cảnh Dung thấy thế chỉ có thể cười khổ, cũng quỳ theo đối diện với Tương Vương: "Ngoại công, người thực sự chơi xấu quá rồi, ỷ mình nội công thâm hậu liền bắt nạt hậu bối như vậy sao?".
"Cảnh Dung.... ngươi đây là tội gì.....". Thấy Cảnh Dung cũng quỳ theo sau mình, Tương Vương liền đứng lên, nếu mình không đứng lên, Cảnh Dung sợ rằng cũng quỳ cùng hắn.
Tương Vương đỡ Cảnh Dung cùng nhau đứng dậy, trên mặt hiện lên từ ái cùng yêu thương chỉ có với Lạc Tử Phong: "Ngươi lấy tính mạng của mình để đổi lại mạng Tử Phong, quay đầu lại cũng không cho ta cơ hội cảm ơn sao?".
Cảnh Dung cười lắc đầu nói: "Ngoại công người cùng với ngoại tổ mẫu đã qua đời sinh ra mẫu thân của Tử Phong chính là ban ân to lớn nhất với ta, người thật sự không cần làm như vậy, tất cả đều là ta tự nguyện. Thành thật mà nói, lúc người biết trước mọi tình huống mà vẫn không ngăn cản Tử Phong trở thành Phò mã, chỉ điểm này đã đủ cho ta cảm kích, cho đến nay ta đều luôn muốn đa tạ người. Chúng ta coi như hòa nhau, người nói xem được không?".
Nghe vậy mặc dù trong lòng không đồng ý, thế nhưng Tương Vương cũng chỉ có thể gật đầu, chút chuyện bé nhỏ này của hắn làm sao có thể so với Cảnh Dung? Thậm chí hắn nên vui mừng, có một người để Tử Phong trở thành Phò mã của nàng, đây mới là ban ơn của Cảnh Dung cho hắn. Còn nói đến ban ơn lớn nhất đó, hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu không có Cảnh Dung nhường nhịn, hắn và Tử Phong sẽ đối mặt với điều gì? Tử Phong mới chỉ mười tám, còn chưa bắt đầu nhân sinh của mình... mà hắn thì sao? Người thân duy nhất cuối cùng cũng quay về bên cạnh mình, thế nhưng chỉ mới ở chung vài tháng thì đã chịu kết cục kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh ư?
Cũng may đã có Cảnh Dung, cũng may những chuyện kia chỉ là nếu như, mãi mãi sẽ không trở thành hiện thực.