Chương : Đau tận tâm can
"Thạch Vân Phi, ta giết ngươi!". Tương Vương nhìn Thạch Vân Phi như đã phát điên, quát lớn, nhưng mà truyền vào tai không phải là giọng nam già nua chất phác mà là giọng nữ bén nhọn thấu xương như đến từ Địa Ngục. Tương Vương không thể tin mà nhìn cái người giống như đang khoác lên mình một tầng lửa màu đỏ tươi. Không, đó không phải ảo giác, trên người Cảnh Dung, thứ đang cháy hừng hực kia chính là hỏa diễm, ngọn lửa đỏ như máu không ngừng bốc lên, ánh lửa màu đỏ chạm đến nơi nào nơi đó liền hóa thành tro, bao gồm cả ông lão đã bắt Cảnh Dung nói rằng muốn lấy nàng làm lô đỉnh luyện công...
"Đây rốt cuộc là.....". Trương thần y giật mình nhìn Cảnh Dung, rõ ràng hắn đã điểm đại huyệt toàn thân của người này, lúc này không thể nào cử động mới đúng, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Nhìn một bãi máu tươi bên cạnh chỗ Cảnh Dung đứng, đúng rồi, chẳng lẽ trên người thiếu nữ ẩn giấu sức mạnh không người nào biết, vì vậy mới có thể phá vỡ huyệt đạo sao? Càng nghĩ thông suốt, Trương thần y càng cảm thấy vô lí, đây là phương pháp điểm huyệt bí truyền của bộ tộc bọn hắn, xung quanh huyệt đạo bị điểm có lớp cấm chế, bởi vậy nếu không phải là người có trên sáu mươi năm công lực thì tuyệt đối không thể phá huyệt đạo. Thế nhưng nếu như Cảnh Dung thật sự nắm giữ công lực sáu mươi năm như vậy thì sau khi giải trừ cấm chế trên kinh mạch cũng sẽ bị nội lực khổng lồ kia tác động mạnh mẽ chịu không nổi mà chết. Chẳng lẽ, hậu quả chính là sự tác quái của tầng hỏa diễm kia sao?
"A, yêu quái a~". Dáng vẻ lần này của Cảnh Dung đã sớm khiến các quan lại ở đây liên tục hét lên sợ hãi, chạy trốn bốn phía, cho dù là Cảnh Thái đến thì đối mặt với một Cảnh Dung như thế cũng vô cùng sợ hãi, co quắp ngồi trên đất, không thể tin nhìn hiện thực trước mặt, nữ nhi của hắn sao lại biến thành như vậy....
"Giết, giết nàng, còn chần chờ cái gì, nhanh lên a!!". Cố Hi Hoằng vốn đang quỳ trên đất không biết đã đứng lên từ lúc nào, trốn vào một góc, gào thét với Ngự lâm quân mà mình mang đến xông lên giải quyết nữ nhân cực kì nguy hiểm này. Nhưng mà, cho dù là Ngự lâm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh thì cũng là con người, nhìn thứ vượt quá lẽ thường thì cũng sinh lòng e ngại. Lúc này bảo bọn họ xông lên sao? Đừng có đùa, lẽ nào khinh bọn họ không nhìn thấy gì sao? Ở trong phủ Công chúa vừa mới xây dựng này, bất kì chỗ nào Cảnh Dung đi qua thì sàn nhà đều hôi phi yên diệt, bọn họ là những con người còn tri giác nếu xông lên thì chỉ sợ kết quả cũng giống như quái lão nhân võ công tuyệt đỉnh kia mà thôi, tiêu da nát thịt, ngay cả xương cũng không còn.
Thính giác của Cảnh Dung lúc này trở nên vô cùng nhạy bén, thành thật mà nói, nàng cũng vô cùng nghi hoặc với biến hóa đột nhiên phát sinh trên cơ thể mình, thế nhưng cùng lúc đó, nàng phát hiện mình giống như tràn ngập sức mạnh. Tuy rằng bao quanh thân thể là tầng lửa nóng đang thiêu đốt, sức mạnh này có vẻ như cũng thuận theo đó mà biến mất, thế nhưng ngũ giác của nàng lại vô cùng nhạy bén, đó là điều không thể nghi ngờ. Mặc dù trong tình cảnh hỗn loạn thế nhưng nàng vẫn chính xác bắt lấy giọng nói của Cố Hi Hoằng trong những tiếng hét chói tai xung quanh, hoàn toàn đem lời hắn nói nghe hết không sót một chữ. Thế nhưng phương hướng của nàng không hề thay đổi, chỉ có một câu nói nhẹ nhàng thoát ra từ miệng nàng, nhưng mà lại nhưu búa tạ nện vào đầu Cố Hi Hoằng: "Tứ hoàng huynh không cần vội, món nợ lần trước ngươi tổn thương Tử Phong ta còn chưa quên, có điều trước tiên cần chờ ta giải quyết tên Thạch Vân Phi cặn bã khiến người ta buồn nôn này đã, rồi chúng ta cùng nhau thanh toán sòng phẳng. Đúng rồi, không cần cố gắng chạy trốn, hai người quan trọng nhất của ngươi có thể đang nằm trong tay ta nha".
Hai người quan trọng nhất.... Cố Hi Hoằng đột nhiên trợn to hai mắt, dưới sự bảo vệ của tầng tầng Ngự lâm quân, hắn lại ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, "A~~", tiếng kêu rên khàn khàn.
"Vì vậy, Thạch Vân Phi, ngươi đã chuẩn bị đón nhận trừng phạt của ta xong chưa? Ngươi một chút cũng không hề thay đổi a, bất luận là kiếp trước hay kiếp này ngươi đều luôn ghê tởm buồn nôn như vậy. Rõ ràng đời này Tử Phong đã không còn yêu ngươi, nhưng mà ngươi vẫn cắn chặt nàng không buông, ta rất tức giận ngươi biết không? Cừu hận của ngươi mang đến đau đớn khuất nhục cho Tử Phong, ta cũng sâu sắc căm ghét ngươi. Ngươi cùng Tứ hoàng huynh cấu kết làm chuyện xấu, ta đã sớm phát hiện ra, vốn nghĩ nếu như ngươi có thể yên phận ở sau lưng hắn làm một mưu sĩ vô dụng thì ta sẽ không giết ngươi, nhưng mà ngươi không nên, ngươi không nên a!". Nhưng lời cuối cùng là Cảnh Dung liền mạng gào thét, hai tay muốn ôm lấy Lạc Tử Phong bị người này chém đứt một cánh tay, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn rụt tay về. Bây giờ nàng chỉ có thể triệt để phá hủy người này mà thôi... Cảnh Dung nở nụ cười cay đắng, sau đó liền nắm lấy tay trái của Thạch Vân Phi, chân phải cũng dẫm lên bắp đùi của hắn. Quả nhiên, Cảnh Dung thỏa mãn nhìn ngọn lửa đang bao vây trên thân thể mình dần tấn công sang chỗ hai người tiếp xúc, nhưng mà, Thạch Vân Phi lại như một trang giấy không chịu nổi, cánh tay và chân đều lấy tốc độ cực nhanh hóa thành tro tàn. Nhìn Thạch Vân Phi đau đớn đến không thể hét to được, trong mắt che kín hoảng sợ cùng nước mắt, Cảnh Dung nhưng lại trầm thấp bật cười: "Để ta thỏa thích hưởng thụ thảm trạng trước khi chết của ngươi đi, Tử Phong ta yêu nhất lại bị ngươi chặt bỏ một cánh tay, nếu như ngươi chết quá nhanh thì ta sẽ đến Địa Ngục dằn vặt ngươi. Vì vậy, coi như vì có thể an bình sau khi chết, ngươi phải cố gắng lên a!".
"Cảnh Dung... không cần....". Lạc Tử Phong nằm trong lòng Tương Vương dường như sắp không nhận ra Cảnh Dung, gương mặt phủ kín khoái ý tàn khốc khi giết người đó không phải là Cảnh Dung mà nàng biết. Thế nhưng nàng không có biện pháp, đau đớn truyền đến từ vai trái như muốn khiến nàng ngất đi, bây giờ phần tỉnh táo này là do nàng mạnh mẽ chống đỡ mới có được. Nếu như không có ai xử lí vết thương này thì Lạc Tử Phong cũng phải chết vì mất máu quá nhiều....
Tử Phong..... Cho dù giọng nói của đối phương yếu ớt đến thế nào thì Cảnh Dung vẫn nghe rõ ràng. Đừng nhìn, đừng nhìn, bộ dạng nàng ghê sợ như vậy, tàn nhẫn giết một người tay không tấc sắt, nàng muốn vọt đến bên người Lạc Tử Phong, thế nhưng nàng không thể. Một thân hỏa diễm này cho nàng sức mạnh, đồng thời cũng cướp đi tư cách đến gần người quan trọng nhất. Vậy thì hãy để nàng phát huy chút giá trị cuối cùng này đi, tiêu diệt sạch sẽ tất cả những người đã từng tổn thương Tử Phong, sau đó cũng đi theo Tử Phong. Nàng cảm nhận được sự trôi đi của sinh mệnh thông qua tốc độ máu chảy nơi vết thương, sinh mệnh của Lạc Tử Phong sẽ vì máu tươi mất đi từ vai trái mà dần dần hao mòn, mà nàng cũng cảm giác được linh hồn của mình giống như đang bị đám lửa này thiêu đốt từng chút từng chút một. Thì ra linh hồn bốc cháy là chuyện đau đớn như vậy sao? Các nàng có thể nào cùng nhau ngã xuống, cùng nhau đi đến Địa Ngục hay không? Nếu như vậy thì cũng quá tốt rồi!
Ngay lúc Lạc Tử Phong sắp ngất đi thì Trương thần y cuối cùng cũng đi đến bên người nàng, Tương Vương vừa thấy Trương thần y đến thì ôm lấy Lạc Tử Phong muốn bỏ trốn.
"Ngươi lão già này, nếu không muốn cháu ngoại của ngươi chết vì mất máu quá nhiều thì liền ngoan ngoãn ôm nó không được cử động!".
"Ngươi.....". Tương Vương mở to mắt không thể tin nổi, giờ phút này trong đáy mắt Trương thần y nào có nửa phần cừu hận nào, tràn đầy đều là khẩn trương và yêu thương dành cho đồ đệ mình đắc ý nhất. Xác định đối phương sẽ không làm hại Tử Phong, lúc này hắn mới yên lòng lại, quả thực nghe theo lời đối phương, ngoan ngoãn ôm Lạc Tử Phong không lộn xộn nữa.
Trương thần y ghé sát mắt vào mới thấy được vết thương của Lạc Tử Phong, một người không có võ công lại có thể vung trường kiếm chặt đứt cánh tay của một người, đó là oán hận cùng sức mạnh lớn bao nhiêu đây? Nghiêng đầu nhìn Thạch Vân Phi đang bị hành hạ đến chết đằng sau, một tia đồng tình cuối cùng cũng biến mất, con người tàn khốc độc ác như vậy có kết cục này cũng là gieo gió gặt bão thôi.
"Cũng may hôm nay sư phụ có chuẩn bị ma phí tán cùng kim sang dược, không ngờ lại đem hôn lễ của Tiểu Thi Kiều con nháo thành như vậy, còn có thiếu nữ kia, thật không ngờ đến a". Một bên giúp Lạc Tử Phong xử lí vết thương, Trương thần y nói.
Vết thương sau khi được bôi ma phí tán thì cảm giác đau đớn đến phát điên ở vai trái cuối cùng cũng biến mất từng chút một, chỉ là sắc mặt Lạc Tử Phong bây giờ cực kì trắng xám, mà cũng đúng thôi, mất nhiều máu tươi như vậy cơ mà.
"Sư phụ, con biết người không phải người như vậy, nếu như người đúng là vì báo thù mà đến thì đã giết Cảnh Dung ngay từ lúc người bắt được nàng rồi, không phải sao?". Lạc Tử Phong uể oải nói, lúc nhắc đến hai chữ Cảnh Dung, lông mày bất đắc dĩ nhăn lại, nàng muốn nhìn một chút tình hình của Cảnh Dung thế nào rồi, thế nhưng Tương Vương và Trương thần y lúc này lại cực kì ăn ý che lại tầm mắt của nàng. E là ở góc nhìn của Cảnh Dung cũng như vậy, như thế cũng tốt, nàng không nhìn thấy dáng vẻ ác quỷ của Cảnh Dung, mà Cảnh Dung cũng không thể nhìn thấy bộ dạng không chút sức sống của nàng bây giờ.
"Tiểu Thi Kiều.....". Đôi môi Trương thần y khẽ run lên, than thở nói: "Con chính là lương thiện như vậy, ta đã sớm biết không phải sao? Ta biến đại hôn của con thành như vậy, con ngược lại không hề trách ta. Có điều, thành thật mà nói, một khắc biết được đồ nhi ngốc kia của ta bị Cảnh Dung công chúa giết chết, ta xác thực đã nổi sát niệm. Thế nhưng ta không có cách nào hạ quyết tâm, dùng nỗi thống khổ của con đổi lấy báo thù vì nó. Nhưng mà ta lại không cam lòng, một đồ nhi của ta rõ ràng đang khỏe mạnh làm Viện thủ Thái y viện, một người khác cũng đã nhận tổ quy tông, thế nhưng lại vì một nữ tử, một người rơi vào kết cục chết thảm, một người lại không để ý lễ giáo thế tục làm ra chuyện hoang đường giả phượng hư hoàng. Vì lẽ đó, ta nghĩ muốn xác nhận một phen, muốn biết đến tột cùng nàng ta là người như thế nào, cũng muốn biết tình cảm giữa hai con rốt cuộc sâu bao nhiêu. Có điều, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của ta rồi, tình cảm của hai con cũng thế, nàng ta bây giờ cũng thế....".
"Sư phụ không nên tự trách". Lạc Tử Phong suy yếu cười cợt, rồi lại lập tức đau đớn nhíu mi: "Chỉ là, Cảnh Dung nàng bây giờ.... Thân phận của con bại lộ không quan trọng, chỉ là không biết ngày mai sẽ lại truyền ra tin đồn hãm hại Cảnh Dung thế nào. Vừa mới nãy con nghe có người nói Cảnh Dung là yêu quái.... Con thừa nhận Cảnh Dung bây giờ có chút quá sức tưởng tượng, thế nhưng nàng tuyệt đối không phải yêu quái gì đó, nàng là người, là người bình thường giống như con, con....". Nói đến câu cuối cùng, Lạc Tử Phong càng nặng nề khóc nức nở lên, "Sư phụ, ngoại công, con nên làm gì đây, con không ngăn chặn nổi lời đồn hoang đường, con không bảo vệ được Cảnh Dung, con....".
"Hài tử ngốc, con đúng là hài tử ngốc.....". Tương Vương lau đi nước mắt nơi khóe mắt Lạc Tử Phong, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
"Tiểu Thi Kiều từ lúc nào đã biến thành quỷ yêu khóc như vậy? Không phải sư phụ đã nói rồi sao? Ta chỉ là đến xác nhận vài thứ, vì vậy, chuyện con là nữ tử sao ta có thể để nó truyền đi, bao gồm cả dị thường đêm nay của Cảnh Dung công chúa, tất cả tất cả, đều sẽ không có người nào biết đến".
---------
Thực ra mình rất thích hình tượng phẫn nam trang mà tác giả xây dựng cho tiểu Phong tử, bởi vì nó rất giống "nữ tử". Rất có kiều thái nữ nhi, lúc ở bên Cảnh Dung người hay ngượng ngùng đỏ mặt, ở thế bị động, hay bị ăn hiếp luôn là bạn ấy, biết chút y thuật, võ công thì mèo cào, mưu kế không sâu, không phải kiểu "đánh hoài không chết" như nhiều truyện nữ phẫn nam trang khác. Nhưng lại có sự trung trinh, kiêu ngạo, tự tôn của một nữ nhi mạnh mẽ cần có. Và bây giờ, khi nhìn thấy người yêu đau đớn, khi bất lực không bảo vệ nổi người yêu, bạn ấy cũng sẽ khóc, sẽ hoang mang, sẽ cầu cứu những người xung quanh mình, mà không phải là ấu trĩ cậy mạnh, cũng không có thế lực siêu nhiên gì để giải quyết ổn thỏa.
Lại lảm nhảm =)). Lúc chưa edit thì thích mỗi Công chúa thôi, giờ edit rồi lại rất mến tiểu Phong tử nhà ta =))