Chương : Cùng nhau bi thương
Cảnh Dung vừa nói như thế thì Cảnh Thái đế mới chú ý đến sự im lặng sau khi trải qua một cuộc bạo loạn của mọi người. Tuy nói hôm nay là rằm tháng tám nhưng mà mặt trăng vẫn trốn sau từng đám mây đen dày đặc, chỉ lộ ra chút ánh sáng yếu ớt. Cho dù hai phụ tử bọn họ ở khoảng cách gần như thế nhưng muốn nhìn rõ mặt Cảnh Dung là là chuyện khó khăn.
"Đốt đèn!". Cảnh Thái đế nói với Ngự lâm quân, bọn họ nghe lời liền đốt que lửa mang theo bên mình, lúc này Cảnh Thái đế mới dựa vào chút ánh sáng vui vẻ nhìn Cảnh Dung, ôn nhu nói: "Cảnh Dung đừng sợ, Ngự lâm quân vẫn còn ở đây, bọn họ sẽ mau chóng thắp đèn xung quanh lên, chờ một chút nữa thôi".
Cảnh Dung nghe vậy gật đầu, Cảnh Thái đế cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy con ngươi màu đen của nàng lúc này đang nhảy nhót ánh lửa. Màu đen? Mắt Cảnh Dung không phải màu đỏ sao? Nhưng mà.... Cảnh Thái đế lại xác nhận lần nữa, không có nhìn lầm, mắt của nàng đã biến thành màu đen, tuy rằng không biết bên trong phát sinh biến cố gì, thế nhưng đây không phải là chuyện đáng để cao hứng sao?
"Cảnh Dung, mắt của con đã trở lại màu sắc bình thường rồi!". Cảnh Thái đế vui mừng nói tin này với cánh dung, mà Tương Vương cùng Trương thần y đứng một bên nghe vậy cũng nhìn về phía bọn họ. Các Ngự lâm quân đã thắp toàn bộ đèn trong phủ Công chúa, mà đôi mắt Cảnh Dung lúc này làm gì còn màu sắc đỏ tươi như trước nữa? Mắt nàng bây giờ đã không khác người thường, chiếu ra ánh hào quang rạng rỡ.
"Thật quá tốt rồi!". Cảnh Thái đế cao hứng ôm Cảnh Dung vào lòng, nhưng mà không hề phát hiện trên mặt người kia không có nửa phần vui vẻ, mà hoảng sợ lúc nãy càng nhiều hơn. Chỉ chốc lát sau nàng liền thoát khỏi lòng Cảnh Thái đế, hai ta yếu ớt đẩy Cảnh Thái đế khỏi người mình, không thể nào, bây giờ tối như vậy, Phụ hoàng không thể nào nhìn thấy mắt của mình màu gì, đây là tuyệt đối không thể.
"Ngươi gạt ta, ngươi không phải Phụ hoàng của ta, nơi này rõ ràng tối như vậy, một ngọn nến cũng không có, ngươi nói đi, làm sao ngươi nhìn thấy mắt của ta đã không phải là màu đỏ, ngươi nói a!". Bởi vì bốn phía đen kịt, mà Cảnh Dung đang không ngừng lui lại không hề chú ý đến cột đèn đằng sau, trong chốc lát đã không có ý thức mà lui đến bên đụng vào cột đèn, khiến ngọn nến bên trên không ngừng lắc mạnh.
Đây là? Cảnh Dung xoay người mò mẫm cẩn thận, sau khi sờ soạng một phen liền biết đó là cái gì, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tươi cười. "Không phải người để Ngự lâm quân đi đốt đèn sao, sau đó nhìn thấy mắt ta khôi phục bình thường sao? Được, vậy chúng ta liền thử xem ngọn nến bên trong cột đèn này có được đốt lên chưa!".
"Cảnh Dung, không được!". nhìn tay Cảnh Dung không ngừng tiến gần ngọn nến, Cảnh Thái đế lo lắng lên tiếng ngăn cản, chuyện gì thế này? Tại sao dáng vẻ của Cảnh Dung giống như không nhìn thấy ánh sáng bốn phía? Chẳng lẽ.... Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Cảnh Thái đế, không, hắn lắc đầu, làm sao có thể, Cảnh Dung sao có thể mù được. Nhìn Cảnh Dung sau khi bị ánh nến làm phỏng tay mà vẫn không tin đi thử một lần nữa, Cảnh Thái đế thống khổ ôm đầu, cố nén không để thanh âm tan vỡ của mình phát ra. Tại sao lại muốn dằn vặt con gái của hắn và Kiều Dung như vậy, thật vất vả mới thoát khỏi đôi hồng mâu khiến người ta sợ hãi kia, sau đó lại bị mù hai mắt? Nếu như lấy thị giác để đánh đổi lấy con ngươi đổi lại thành màu sắc bình thường thì hắn nguyện ý dùng hai mắt của mình đổi lấy ánh sáng cho Cảnh Dung, mà không phải như bây giờ nhìn thấy nàng....
"Cảnh Dung, được rồi, được rồi!". Lạc Tử Phong không biết tỉnh lại từ lúc nào, vừa mở mắt đã nhìn thấy tình cảnh này, sau khi Tương Vương và Trương thần y giải thích thì nàng đã hiểu được bất hạnh sau biến cố phát sinh trên người Cảnh Dung. Thế nhưng nhìn Cảnh Dung bị đốt phỏng tay mà cũng không chút để ý, lại một lần nữa muốn xác nhận thật sự quá khiến người khác đau lòng. Nàng thoát khỏi sự kiềm chế của Tương Vương và Trương thần y, chạy đến sau lưng Cảnh Dung, dùng cánh tay còn hoàn hảo ngăn lại hành động hành hạ bản thân của nàng ấy, sau đó siết chặt Cảnh Dung vào người mình. "Cảnh Dung, không cần lại tổn thương bản thân mình nữa, được không?".
Giọng nói và khí tức quen thuộc này.... Ánh mắt Cảnh Dung đờ đẫn, toàn thân cứng ngắc để mặc Lạc Tử Phong ôm mình, chỉ chốc lát sau, đôi mắt đã không còn nhìn thấy bất cứ vật gì kia mới ứa ra hai dòng thanh lệ. "Tử Phong, làm sao bây giờ? Ngọn nến ở chỗ đó, nhưng ta lại không thể nhìn thấy sự tồn tại của nó, hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy, còn có ngươi cũng vậy, mắt của ta....".
"Cảnh Dung, đừng nói gì nữa, xin nàng....". Nếu nghe tiếp nàng sợ mình sẽ đau lòng đến điên mất, Lạc Tử Phong chôn đầu vào gáy Cảnh Dung, nước mắt như vỡ đê trượt trên gò má, làm ướt nhẹ bờ vai Cảnh Dung. Tại sao vậy? Ông trời sao phải tàn nhẫn như vậy, đoạt đi cánh tay của nàng còn chưa đủ sao? Tại sao đến mắt của Cảnh Dung cũng....
Nhìn Lạc Tử Phong ôm Cảnh Dung cùng nhau khóc, Tương Vương, Cảnh Thái đế cùng Trương thần y ban người không đành lòng quay đầu đi chỗ khác. Đặc biệt là Trương thần y, hắn âm thầm dùng sức gõ đầu mình, "Đều tại ta, hôm nay đều tại ta, nếu không có ta giữa đường gây tối thì Tiểu Thi Kiều và Cảnh Dung công chúa sẽ không như vậy, đều tại ta....".
"Không, cho dù không có ngươi thì tối nay nhất định cũng không thể yên bình, có lẽ còn có thể gay go hơn nữa. Thân phận của Tử Phong, quái lão nhân đột nhiên xuất hiện kia, Trầm Ngạo Phong ý đồ mưu phản cùng với Thạch Vân Phi phát điên, những thứ này đều sẽ không có bất kì thay đổi nào". Lúc này Cảnh Thái đế đột nhiên lại bình tĩnh kì lạ, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm nội tâm Trương thần y. "Trương thần y, ngươi vốn không phải họ Trương, chiêu Vật Đổi Sao Dời này trẫm nên sớm nghĩ đến. Mắt của Cảnh Dung còn có thể cứu hay không còn tùy vào một câu của ngươi, ngươi chính là tộc trưởng một bộ tộc khác của Cố thị. Bí mật song bội Phượng Hoàng, nơi sản xuất bụi thiên thạch, tất cả tất cả, bây giờ cũng đã đến lúc nên nói ra, đúng không?".
"Cố Trạch Thiên, không ngờ ánh mắt của ngươi vẫn sắc bén như vậy!". Trương thần y, mà không, hẳn là Cố Trạch Ngọc mới đúng, "Năm đó sau khi tổ tiên sáng lập vương triều Thanh Lam đã đem huyết mạch của mình chia làm hai nhánh, một nhánh dùng để bảo vệ một mảnh nước non này, một nhánh khác phụ trách bảo vệ chìa khóa xoay chuyển vận mệnh Thanh Lam Quốc - song bội Phượng Hoàng. Chỉ là mấy chục năm trước phát sinh chuyện bất ngờ, chưởng quản bảo vệ song bội Phượng Hoàng chúng ta bất ngờ rơi vào tay hoàng tộc các người, chỉ bằng một đôi ngọc bội không rõ nguồn gốc mà ngươi đã có thể tìm ra sự tồn tại của bộ tộc chúng ta, quả không hổ là hoàng đế anh minh nhất từ khi kiến quốc đến nay. Thần đệ Cố Trạch Ngọc ra mắt Hoàng huynh!".
Cảnh Thái đế nghe vậy cũng cười khổ: "Trẫm sao có thể có bản lĩnh này, những thứ này đều là do Lạc Tri Thu và Tư Cẩm phát hiện được vào hơn hai mươi năm trước. Năm đó trẫm đem ngọc bội ban cho chúng nó, có điều cũng chỉ là muốn hai đứa nó mở ra bí mật bên trong đó mà thôi. Đương nhiên, chúng nó không phụ kì vọng của trẫm, trước khi rời đi đã đem ngọc bội cùng với chuyện liên quan đến bộ tộc các ngươi trình báo với trẫm....". Nói tới đây, Cảnh Thái đế lại chuyển đề tài: "Cố Trạch Ngọc, liên quan đến bụi thiên thạch cùng với "chi chứng thân thể yếu bẩm sinh" kia, ngươi hẳn là biết nhiều hơn ta đi".
"Đúng vậy!". Nói rồi, Cố Trạch Ngọc cười với Cảnh Thái đế, "Công hiệu của Vong Ưu hương đã phát tác, ngươi cùng Tương Vương hãy ngủ một giấc đi, quên tất cả chuyện ngày hôm nay, Tiểu Thi Kiều cùng Cảnh Dung công chúa ta sẽ mang đi. Có vài chuyện, cũng đã đến lúc nên nhìn thấy ánh mặt trời rồi".
"Trầm cầu ngươi, nhất định phải dùng bụi thiên thạch chữa khỏi mắt cho Cảnh Dung". Trước khi mất đi ý thức, Cảnh Thái đé gắng gượng nói xong một câu cuối cùng này.
"Có lẽ không chỉ đơn thuần là một đôi mắt....". Lông mày Cố Trạch Ngọc cau lại, nhìn người trong phủ Công chúa lúc này đề đã ngã trên mặt đất, xoay người đi đến trước mặt Lạc Tử Phong và Cảnh Dung, nhét vào miệng mỗi người một viên thuốc, chỉ chốc lát sau hai người liền tỉnh lại.
Nhìn hai người đã tỉnh lại, Cố Trạch Ngọc liền nói: "Đi cùng với ta thôi, trước khi chuyện diễn biến xấu nhất ra nghĩ ta có các chữa khỏi cho Cảnh Dung công chúa. Còn Tiểu Thi Kiều, ta biết một bị cao nhân, mặc dù nói ta không có cách nào nối liền tay của con, thế nhưng nàng ấy có lẽ sẽ có cách".
Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung nghe vậy thì cũng sợ hãi chấn động trong lòng: "Cảnh Dung/ Tử Phong còn có thể khôi phục sao?".
Nhìn hai người không hẹn mà gặp, cùng nhau nghĩ cho đối phương trước, Cố Trạch Ngọc lắc đầu một cái, nói: "Các ngươi đối xử với ta như vậy sao? Bắt nạt người mất vợ nhiều năm như ta vậy à?".
Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung nghe vậy tất nhiên lại cùng nhau lắc đầu, đến tần suất cũng giống nhau như vậy thật khiến cho Cố Trạch Ngọc cảm thấy đau cả mắt. "Được rồi, không cần ở đây dây dưa nữa, tình hình của hai vị đều không thể kéo dài".
"Nhưng mà ngoại công cùng Hoàng thượng....". Lạc Tử Phong lo lắng nhìn hai lão nhân ngã trên đất, mà Cảnh Dung cũng kéo y phục Cố Trạch Ngọc, bày ra dáng vẻ cầu xin.
"Chờ sau khi chúng ta an toàn đến nơi thì ta sẽ sai người viết thư cho bọn họ để bọn họ không cần lo lắng. Huống chi lần này các ngươi đi nhiều lắm chỉ nửa năm, để bọn họ chờ nửa năm cũng không phải chuyện gấp gáp gì, đúng không? Thật sự không kịp rồi, nếu chậm thêm chút nữa thì không biết có thể gặp hai người kia ở chỗ đó không".
Nhìn dáng vẻ Cố Trạch Ngọc vô cùng lo lắng, Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung cũng không trì hoãn thêm nữa, bây giờ việc cấp bách nhất chính là mau chóng chữa khỏi cho đối phương, còn Cảnh Thái đế cùng Tương Vương, nếu Cố Trạch Ngọc đã nói như vậy thì có lo lắng cũng vô ích. Đợi đến lúc đến nơi rồi thì hai nàng viết cho họ một phong thư nói rõ tình hình cũng không muộn.
Thấy Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung đều không có ý kiến gì, Cố Trạch Ngọc liền mỗi tay ôm một người, vận khinh công bay khỏi phủ Công chúa. Chờ đến lúc ngồi trên xe ngựa rộng rãi, Cảnh Dung và Lạc Tử Phong lập tức hiểu rõ, quả nhiên chuyện tối nay dẫn các nàng đi đã được Cố Trạch Ngọc mưu tính từ lâu, bằng không cỗ xe ngựa này nên giải thích thế nào đây?