Chương : Chuyện cũ chưa kể ()
Từ sau ngày đó, ba chữ Cố Hi Hoằng này tựa như ác mộng dây dưa lấy Cảnh Dung, cho dù nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng Cố thị bị tàn sát, thế nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được. Người này sau khi nắm quyền liền cứng rắn điều tra vài lão thần, tru di cửu tộc, chỉ chuyện này thôi đã cảm thấy đáng nghi. Tuy nói từ khi mẫu thân qua đời, trong hoàng thất này không còn người nào hay thứ gì đáng để nàng lưu luyến, thế nhưng dù sao đó cũng là mạng của bao nhiêu người, mảnh giang sơn sừng sững này chỉ trong một đêm đã thay đổi triều đại. Người đời sau xem đó là trận chiến hay không đánh mà thắng, thế nhưng trên thực tế Tĩnh quốc sẽ đối xử với bách tính Thanh Lam quốc như con dân sao? Dựa theo thủ đoạn của Tĩnh quốc, kết cục của bách tính Thanh Lam quốc chỉ có một, đó là trở thành súc vật nuôi sống Tĩnh quốc. Cảnh Dung không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng con dân Thanh Lam quốc trở thành nô dịch vong quốc, thế nhưng nàng có thể làm gì? Toàn bộ chuyện của kiếp trước là một tay nàng tạo thành, bao gồm cả chuyện Cố Hi Hoằng kế vị, như vậy kiếp này nàng có thể thay đổi người ứng cử Hoàng trữ hay không. Cho dù các Hoàng huynh bất hòa với nàng thì cũng hơn một mật thám được Tĩnh quốc phái đến, hơn nữa cũng không phải là một người không thể trở thành Hoàng đế tốt. Trong lúc mơ màng, Cảnh Dung như tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình, cả người trở nên có sức sống hơn, chỉ có điều khổ nhất vẫn là Thanh Nhi, mỗi ngày phải từ Tàng Thư Các của hoàng gia vận chuyển sách về Như Nguyệt trai. Ai bảo Cảnh Dung công chúa chịu uất ức, người duy nhất có thể sai khiến cũng chỉ có mỗi mình Thanh Nhi cơ chứ?
"Mai Cốt Địa, ranh giới giao nhau của nhân gian và Địa ngục, ta thường cho rằng cổ nhân nói khoa trương, thế nhưng nếu ngày rằm đi nhầm vào đó, tuy may mắn trốn thoát được thì cũng sẽ nhìn thấy cảnh tượng cả đời không dám quên. Nay viết lại để cho hậu nhân nhận biết.....". Trong tay Cảnh Dung chính là một quyển sách cổ tên là "Thủ Thư Cao Tông", cho đến nay đã có hơn hai trăm năm lịch sử. Bên trong viết rất nhiều chuyện tâm đắc của Hoàng đế kiến lập nên Thanh Lam quốc trong suốt năm mươi năm, từ lúc thuận lợi kiến quốc cho đến khi chết già. Mà những chuyện trong này đều là chuyện cổ quái kì lạ, Mai Cốt Địa sao? Cảnh Dung qua loa đọc sơ trang này một lần, trên mặt kéo lên nụ cười, Cao Tông này cũng thật là, lại đi dùng loại chuyện quái lực loạn thần này đi lừa gạt hậu nhân sao? Đọc đến đây thì Cảnh Dung mất hứng thú với quyển sách này, nhìn ánh mặt trời chiếu trong phòng thì đã biết được bây giờ là giờ nào. Tính toán một chút thì giờ này ắt hẳn Phụ hoàng đang đi dạo Ngự hoa viên cùng Trần công công đi. Muốn làm nên chuyện nếu không dựa vào quyền lực của người đang ở đỉnh cao này thì không được, nghĩ như vậy, nàng liền đứng dậy khỏi ghế, nói với Thanh Nhi luôn đứng một bên: "Thanh Nhi chuẩn bị một chút, bản cung muốn đi dạo Ngự hoa viên".
Ngự hoa viên? Thanh Nhi hầu hạ Cảnh Dung đã được một thời gian vừa nghe thấy lời này liền biết sắp có chuyện xảy ra. Cảnh Dung công chúa này cực kì không thích ra khỏi Như Nguyệt trai, lần gần đây nhất nhìn thấy nàng ra khỏi tẩm cung chính là vào nửa tháng trước, cũng là đến Ngự hoa viên. Cho nên nói mục đích của Cảnh Dung công chúa lần này không cần đoán cũng biết được, nếu chủ nhân của mình có thể nhận được sủng ái của Hoàng thượng thì phận nô tỳ như nàng cũng được thơm lây. Cho nên Thanh Nhi cũng vô cùng tích cực trang điểm, chỉnh chu y phục cho Cảnh Dung, chưa đến nửa canh giờ đã thu thập thỏa đáng, dung nhan của Cảnh Dung đã được trang điểm rất khá.
Cảnh Dung thấy thế thì trầm thấp nở nụ cười: "Đi theo một chủ tử không thích ra ngoài như ta cũng thực sự làm khổ Thanh Nhi ngươi, không phải chỉ là đi dạo thôi sao? Lại biểu hiện vô cùng hào hứng như vậy, xem ra sau này bản cung phải mang tiểu cô nương ngươi ra ngoài giải sầu nhiều hơn mới được".
Tỳ nữ nào đó đứng bên cạnh lầm bầm nói: "Cái gì mà tiểu cô nương, rõ ràng Công chúa nhỏ hơn mà".
"Hả? Thanh Nhi, hình như bản cung nghe thấy gì đó phải không? Ý của ngươi là ngươi lớn hơn bản cung sao?". Cảnh Dung nhíu mày, cố ý nhấn mạnh chữ "lớn", Thanh Nhi vừa nghe được thì thắc mắc sao Cảnh Dung lại rối rắm vấn đề tuổi tác này a, nếu mình trả lời không cẩn thận thì sẽ bị chụp tội danh vô lễ với chủ tử lên đầu. Việc đến nước này, nàng có thể làm sao nữa, chỉ đành phải cúi đầu nói: "Công chúa lớn nhất, nô tỳ nào dám lỗ mãn".
Cảnh Dung nghe vậy cũng chỉ phất phất tay, nói: "Quên đi, loại chuyện trẻ con này cũng chỉ một tiểu cô nương như Thanh Nhi ngươi mới rối rắm thôi. Đi thôi, thời gian không còn sớm, lại tiếp tục trì hoãn thì mặt trời cũng muốn xuống núi, hoàng cung không phải nơi sạch sẽ gì, buổi tối ở bên ngoài cũng không phải chuyện tốt đẹp gì".
Thanh Nhi mau chóng rụt cổ một cái, rụt rè nói: "Hoàng cung không sạch sẽ, Công chúa người là đang nói... đang nói đến ma quỷ sao?".
"Ma quỷ? Cái này.... bản cung không biết, có điều trước đây nghe mẫu thân nói khi bản cung còn nhỏ đã từng gặp một số thứ kì lạ, bản cung cũng mơ hồ có chút ấn tượng, thế nhưng chuyện đã lâu như vậy rồi, thật hay giả có gì khác nhau? Nhưng mà bản cung biết một chuyện, nếu ma quỷ thật sự có thể hại người thì e là toàn bộ hoàng cung này sẽ không có người nào hết. Ở trong bốn bức tường này, có người nào hai tay sạch sẽ, trên tay không dính mạng người, nếu vậy thì đại khái cũng không dám ở lại trong cung đâu". Nói rồi, Cảnh Dung cau chặt lông mày, nói đến tay dính mạng người, lẽ nào kiếp trước nàng không có sao? Nếu như không tính đến người nhà Cố gia bị sự vô tri ngu dốt của nàng gián tiếp hại chết thì cuộc đời nàng đúng là không có dính dáng đến chút máu tanh nào. Cho dù là kiếp trước liều mạng đâm một kiếm đến Cố Hi Hoằng thì cuối cùng thứ dính lên tay cũng là máu tươi của chính mình.
"Công chúa nói đúng, nếu như oan hồn chết đi có năng lực báo thù cho chính mình thì hoàng cung này có hơn một nửa người bị ác quỷ lấy mạng rồi". Thanh Nhi đứng một bên vô cùng đồng tình với đạo lí này.
Chuyến đến Ngự hoa viên lần này không hề uổng công, đúng như Cảnh Dung dự đoán, Cảnh Thái đế quả nhiên đang đứng dưới gốc cây phong đỏ phúng viếng người chết.
Nghe thấy có người đến gần, Trần công công bên cạnh Cảnh Thái đế lập tức quay đầu nhìn xem là ai, vừa định nói bên tai Cảnh Thái đế thì đối phương đã vung tay lên ngăn hắn lại.
"Ta biết con sẽ đến". Cảnh Thái đế vẫn đứng dưới tán cây, không hề xoay người, thế nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Lời này của Cảnh Thái đế truyền vao tai Cảnh Dung lại mang theo tư vị khác, hàm răng khẽ cắn môi dưới, nàng vẫn tiến lên vài bước, hành lễ: "Nhi thần tham kiến Phụ hoàng".
"Trẫm ở chỗ này chờ con rất lâu, con quả nhiên không để trẫm thất vọng, con đến rồi". Lúc đang nói chuyện Cảnh Thái đế mới xoay người lại, trên mặt tràn đầy mỉm cười của người cha hiền, khóe mắt lại bắt đầu ươn ướt.
Hàm nghĩa của nụ cười cùng nước mắt này là gì, Cảnh Dung không hiểu cũng không muốn hiểu, mục đích của nàng bây giờ rất rõ ràng, đó là được Cảnh Thái đế sủng ái, tiếp theo đạt được một ít đặc quyền. Đương nhiên kiếp trước nàng cũng đã làm chuyện giống như vậy, có điều người ở sau lưng cổ động nàng là Cố Hi Hoằng, nhưng đời này thì đây chính là ý nguyện của nàng, tuy nói cũng có chút liên quan đến Cố Hi Hoằng.
"Cảnh Dung, đây là một ít bụi thiên thạch, con cầm lấy cất giữ cẩn thận, phòng trừ bất kì trường hợp nào". Cảnh Thái đế vẫy tay với Trần công công, đối phương liền lấy từ trong lòng một bình sứ đựng bụi thiên thạch, cẩn thận từng li từng tí giao cho Thanh Nhi đứng bên cạnh Cảnh Dung.
"Bụi thiên thạch là thứ quý giá như vậy, Phụ hoàng vẫn nên để lại cho người cần nó đi, thân thể Cảnh Dung rất tốt, vật này hẳn là không cần đến". Nói rồi, Cảnh Dung ra hiệu Thanh Nhi trao bình sứ vào tay Trần công công.
"Cảnh Dung con hài tử này, trẫm bảo con nhận lấy thì con cứ nhận, đã nói là phòng trừ bất kì tình huống nào mà. Một đời người có nhiều chuyện bất ngờ phát sinh như vậy, cho dù Công chúa như con, vua của một nước như trẫm thì cũng không có cách nào chống lại vận mệnh. Vì vậy, Cảnh Dung con là muốn đoạt đi quyền được cố hết sức mình của trẫm, muốn cho trẫm nằm ở thế bị động, mỗi ngày đều không thể ngủ ngon sao?". Cảnh Thái đế nói rồi, giống như nhớ đến gì đó, đứng giữa Ngự hoa viên vỗ tay mạnh hai cái. Đây là muốn triệu tập ám vệ sao? Vẻ mặt Trần công công khó mà tin nổi nhìn Cảnh Thái đế, hắn phụng dưỡng bên người Cảnh Thái đế mấy chục năm rồi, cho đến nay đã quá quen thuộc với người này, người này tuyệt đối sẽ không ở trước mặt nhiều người triệu tập ám vệ của mình. Bởi vì đó là quân bài bảo mệnh cuối cùng của hắn, lần này sao lại ngoại lệ như vậy? Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi chính là trầm mặc, Trần công công cũng không muốn nói chuyện, một đế vương làm ra chuyện gì cũng không cần hỏi ý kiến nô tài, tuy nói chuyện Cảnh Thái đế đang làm bây giờ không phải là chuyện của đế vương mà là chuyện của một người phụ thân. Chỉ có một mình Cảnh Dung mới có thể khiến người này hiển lộ ra toàn bộ yêu thương của một người cha thôi sao? Người kia từ nhỏ đã di truyền đôi hồng mâu của mẫu thân, đồng thời cũng là Công chúa mắc phải chi chứng thân thể kém bẩm sinh, nhưng lại có thể có được tình thương chân chính của một người cha từ một bậc đế vương. Đến tột cùng nên nói nàng may mắn hay là nói nàng bất hạnh đây?
Nhìn sườn mặt nghiêm túc của Cảnh Thái đế, từng kí ức tốt đẹp trong quá khứ thay nhau hiện lên, trước đây sao lại không chú ý đến chứ? Quan tâm mà người trước mắt này biểu hiện đều không phải là giả, những lo lắng kia, tâm tình kia đều là chân thật nhất, thế nhưng sự thật là hắn đã vứt bỏ mẹ con nàng nhiều năm, ngay cả nguyện vọng gặp mặt lần cuối cùng trước khi chết của mẫu thân hắn cũng không thỏa mãn được. Nàng thực sự không hiểu, nam nhân trước mắt này có quá nhiều khía cạnh mâu thuẫn, tâm tình đã từng có bây giờ lại hiện lên trong lòng nàng, kiếp này nàng có nên đi xem xét quan hệ của hai cha con một lần nữa hay không?
"Cảnh Dung, con đang nghĩ gì vậy? Có nghe trẫm nói gì không? Trẫm sắp xếp vài ám vệ này cho con, sau này bọn họ sẽ luân phiên thay nhau thiếp thân bảo vệ con suốt mười hai canh giờ, như vậy thì trẫm mới có thể yên tâm. Hài tử duy nhất của trẫm và Kiều Dung, trẫm tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyện gì!".
Tâm tư của Cảnh Dung bị mấy câu này của Cảnh Thái đế kéo về, nàng có chút cảm động nhìn vẻ mặt thân thiết của Cảnh Thái đế, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng mà, thiện cảm Cảnh Dung dành cho Cảnh Thái đế thật vất vả mới có được lại vì mấy năm không gặp mà khiến cho trái tim Cảnh Dung lần nữa bị đóng băng. Cho nên nói tất cả mọi chuyện đều là bởi vì nội tâm của hắn hổ thẹn mà thôi, chứ không phải xuất phát từ tình cha con chân chính sao? Câu hỏi này cho đến bây giờ Cảnh Dung vẫn chưa tìm ra đáp án.