*****
Hạ Chí Thành trước nay rất cẩn thận, rất hiếm khi tới chỗ Hàn Linh vào buổi tối. Cho dù ngẫu nhiên tới thì cũng vì Hàn Linh lại nháo loạn gì đó. Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Chí Thành chủ động tới bến tàu Lam Sắc.
Vừa thấy Hạ Chí Thành, Hàn Linh rất bất ngờ, trong lòng cũng thực cao hứng, trái ngược với bộ dáng điên cuồng trước kia, Hàn Linh dịu dàng mỉm cười. Trừ bỏ chịu khổ trong mấy năm bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, sau này Hàn Linh được Hạ Chí Thành dưỡng tới giờ, có thể nói là cơm áo không lo. Hiện giờ tuy đã lớn tuổi nhưng dung mạo mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng thời trẻ. Nhìn thấy nụ cười này, Hạ Chí Thành không khỏi hoảng hốt, giống như quay về lúc hai người học đại học.
“Anh tới rồi?”
“Ừ.”
Vài câu thăm hỏi thông thường, cũng là những lời Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh mở đầu khi lén lút hẹn hò năm xưa.
“Muộn vậy còn tới, có chuyện gì sao?” Hàn Linh hỏi một câu.
Câu nói này đánh gãy hồi tưởng của Hạ Chí Thành, hoàn hồn lại, vì nụ cười của Hàn Linh trước đó mà mềm lòng, không nói thẳng mục đích tới đây mà nhìn quanh một vòng, hỏi: “Tiểu Nguyên đâu?”
Nhắc tới Hạ Nguyên, biểu tình trên mặt Hàn Linh khẽ biến, dịu dàng trước đó biến mất, trở nên cay nghiệt: “Tôi cũng đang định tìm anh. Ngày đứa nghiệt chủng kia thi đại học, Tiểu Nguyên tới tìm nó, lúc trở về liền không để ý tới tôi nữa. Anh nói xem, tôi là mẹ ruột của nó, tôi có thể hại nó sao?”
Hai chữ nghiệt chủng làm Hạ Chí Thành khẽ nhíu mày, nhưng làm ông chú ý hơn chính là ý tứ trong lời Hàn Linh. Hạ Chí Thành trong lòng khẽ biến, truy hỏi: “Tiểu Nguyên tới xem Hạ Trạch thi?”
Hàn Linh oán giận gật gật đầu.
Sắc mặt Hạ Chí Thành trở nên ngưng trọng, Hạ Tư Tuệ tới Trì gia sau khi Hạ Trạch thi xong, chẳng lẽ ngày đó Hạ Nguyên tới tìm Hạ Trạch nói gì đó? Ông còn đang nghĩ ngợi thì Hàn Linh đột ngột nói: “Còn một việc nữa.”
Tâm tư Hạ Chí Thành vẫn còn đặt trên người Hạ Nguyên, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Hàn Linh hừ một tiếc, liếc Hạ Chí Thành: “Còn không phải vợ tốt của anh sao! Liễu Giai nói hạng mục bên đường nam xảy ra chuyện, chị ta phải giải tán công ty, là Chu Hàm Thanh ở sau lưng giở trò quỷ, anh nói sao đây?”
“Hàm Thanh?” Hạ Chí Thành dừng một chút: “Hàm Thanh không biết sự tồn tại của cô, em ấy…”
“Hạ Chí Thành!” Sắc mặt Hàn Linh đột biết, âm thanh cũng cất cao: “Anh nói thay cô ta, anh cư nhiên lại nói thay cô ta!”
Nếu nói Trì Hân Vân là cây gai trong lòng Hàn Linh, như vậy sự tồn tại của Chu Hàm Thanh chính là một tảng đá, nuốt không trôi phun không ra làm Hàn Linh khó chịu vô cùng. Năm đó Trì Hân Vân xảy ra chuyện, Hàn Linh một mực nghĩ chờ mọi chuyện ổn thỏa sẽ gả cho Hạ Chí Thành. Kết quả Hạ Chí Thành luôn miệng đáp ứng nhưng vừa quay đầu đã lén giấu Hàn Linh cưới Chu Hàm Thanh. Hàn Linh tới tìm Hạ Chí Thành nháo loạn, Hạ Chí Thành lại nói Hạ nãi nãi không đồng ý hôn sự, cưới Chu Hàm Thanh cũng vì tốt cho Hàn Linh.
Vì tốt cho bà?
Hàn Linh cười lạnh nhìn Hạ Chí Thành, cũng chính vì bà tin tưởng lời Hạ Chí Thành nên mới bị lừa thêm lần nữa.
Hàn Linh lại bộc phát cơn điên làm Hạ Chí Thành buồn bực. Phút mềm lòng lúc vào cửa biến mất, ông giận tái mặt, lập tức nói: “Chuyện Hàm Thanh sau khi về nhà tôi sẽ nói chuyện với em ấy, lần này tới vì chuyện khác. Tôi đã liên hệ với viện an dưỡng bên nước ngoài, cô mau chóng thu thập, tôi sẽ sắp xếp để cô xuất ngoại.”
“Anh nói cái gì?” Hàn Linh đột nhiên bật dậy, the thé gào lên: “Tôi không đi.”
Hạ Chí Thành giận nhưng không làm được gì: “Nếu cô không muốn đi một mình thì bảo Tiểu Nguyên đi cùng.”
Trước khi đến đây, Hạ Chí Thành không có ý để Hạ Nguyên đi, dù sao Hạ Nguyên trên danh nghĩa cũng là con của anh cả, ông không thể đứng ra làm chủ. Nhưng lời nói của Hàn Linh ban nãy làm ông tỉnh ra, quan hệ giữa Hạ Nguyên cùng Hạ Trạch luôn rất tốt, phỏng chừng vì áy náy mà Hạ Nguyên đã nói gì đó. Còn hơn để đến cuối cùng tổn hại tình cảm cha con, không bằng sớm đưa Hạ Nguyên đi, bóp chết manh mối.
Ông vừa nghĩ ngợi một chút, Hàn Linh đã bắt đầu náo loạn: “Anh vì Chu Hàm Thanh mà đuổi mẹ con tôi đi?” Hàn Linh gào lên the thé: “Hạ Chí Thành, anh còn nói anh không thích Chu Hàm Thanh, anh gạt tôi! Anh lại gạt tôi!”
Hạ Chí Thành thấy Hàn Linh gào khóc om sòm thì không có cách nào, trong lòng cũng bắt đầu buồn bực, lạnh lùng nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy. Cô nói với Tiểu Nguyên một tiếng rồi anh chóng thu thập đi, hai ngày nữa tôi sẽ đưa hai người đi.” Hạ Chí Thành nói xong thì không nhìn tới phản ứng của Hàn Linh, xoay người rời đi. Hàn Linh túm lấy tay Hạ Chí Thành, độc ác nói: “Hạ Chí Thành, có chết tôi cũng không đi. Tôi biết anh chán ghét tôi, muốn thoát khỏi tôi, mơ tưởng đi.”
Hạ Chí Thành hất Hàn Linh ra: “Cô có chịu yên không hả?”
“Tôi không yên!” Hàn Linh điên cuồng nói: “Anh là của tôi, Hạ Nguyên cũng là của tôi, ai cũng đừng hòng thoát khỏi tôi.”
Ánh mắt Hàn Linh trở nên quỷ dị, Hạ Chí Thành có chút chột dạ, cân nhắc một chút rồi cố nhẫn nhịn, một lần nữa ngồi xuống sô pha: “Đưa cô xuất ngoại không liên quan gì tới Chu Hàm Thanh, hoàn toàn là vì tốt cho cô cùng Tiểu Nguyên. Trì gia đã tra ra sự thực cái chết của Trì Hân Vân năm đó, đang tìm tôi gây chuyện. Tôi sợ sẽ liên lụy tới cô cùng Tiểu Nguyên nên mới nghĩ tới giải pháp này.” Hạ Chí Thành giải thích nói.
Hàn Linh giễu cợt mỉm cười: “Sợ liên tụy tới chúng ta? Là anh sợ chúng ta liên lụy tới anh đi?”
“Hàn Linh!” Ý niệm trong đầu bị người ta phanh phui, Hạ Chí Thành thẹn quá thành giận quát to.
Hàn Linh điên cuồng cười to, chỉ vào mặt Hạ Chí Thành mỉa mai: “Anh chột dạ? Điểm này anh nên học hỏi mẹ mình đi. Bà ta cả đời tâm ngoan thủ lạt, không biết đã làm biết bao chuyện trái lương tâm nhưng chưa từng thấy bà ta chột dạ hay sợ sệt.”
“Hàn Linh, cô câm miệng.”
“Tôi câm miệng, vì cái gì tôi phải câm miệng? Hạ Chí Thành, anh sợ cái gì? Anh quên tôi là một kẻ bệnh tâm thần sao, lời nói của tôi liệu có ai tin không? Năm đó mẹ anh chấp nhận để tôi lưu lại không phải vì tôi là kẻ điên, không gây nổi chút sóng gió nào sao? Anh sợ tôi nói gì với Trì gia sao, tôi có thể nói gì đây? Nói anh đẩy Trì Hân Vân xuống lầu? Nói anh sợ Trì gia trả thù vì mình chính mắt nhìn thấy Trì Hân Vân nằm đó chết không nhắm mắt? Nói anh cùng mẹ mình liên thủ che dấu chuyện này? Nói anh…”
‘Bốp!’
Hạ Chí Thành nhịn không được vung tay tát Hàn Linh một cái đánh gãy lời đối phương, Hàn Linh bình tĩnh liếc nhìn Hạ Chí Thành, bụm mặt cười phá lên.
“Anh sợ? Hạ Chí Thành, anh đang sợ! Anh sợ báo ứng, anh sợ Trì Hân Vân sẽ về báo thù!”
Động tĩnh dưới lầu kinh động Hạ Nguyên, anh đứng trên cầu thang lạnh nhạt nhìn hai người trong phòng khách, cũng không biết đã nhìn bao lâu, ánh mắt do dự dần dần trở nên kiên định. Hạ chí Thành bị Hàn Linh kích thích, đang nghĩ cách làm Hàn Linh câm miệng, lúc vô thức quay người thì thấy được bóng dáng Hạ Nguyên. Ông mất tự nhiên liếc nhìn Hạ Nguyên một cái, không biết Hạ Nguyên đã nghe được bao nhiêu. Hạ Chí Thành ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Tiểu Nguyên, con thu dọn đồ đạc rồi cùng mẫu thân xuất ngoại an dưỡng một khoảng thời gian đi.”
Hạ Nguyên trầm mặc vài giây, cự tuyệt: “Tôi sẽ không xuất ngoại. Mẫu thân cùng phụ thân đều đã lớn tuổi, tôi phải ở lại đây chăm sóc bọn họ.”
Phụ mẫu mà Hạ Nguyên nói tới hiển nhiên là chỉ Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi. Hai ngày này Hạ Nguyên đã suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Anh yêu Hạ Trạch, nhưng lại ích kỷ lại yếu đuối dấu Hạ Trạch về cái chết của mẫu thân em ấy. Anh muốn đối xử tốt với cha mẹ nuôi nhưng chỉ luôn làm bọn họ thương tâm. Anh rõ ràng biết Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh đều điên rồi nhưng vẫn điên cùng bọn họ. Cuộc đời của anh cứ rối tinh rối mù, cái gì anh cũng muốn nhưng cuối cùng chỉ bị tát mạnh một cái, sự thật anh chẳng có gì cả. Hạ Nguyên cụp mi mắt, nói anh trốn tránh cũng tốt, ích kỷ cũng tốt, anh thật sự mệt mỏi, anh muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành, trở về phụng dưỡng bên cạnh cha mẹ.
Những lời Hạ Nguyên nói làm Hàn Linh đang cười ha hả đột ngột ngừng lại. Bà kinh ngạc nhìn về phía Hạ Nguyên, vẻ mặt dần dần trở nên kích động: “Tiểu Nguyên, phụ mẫu con nói là mẹ cùng Hạ Chí Thành đúng không? Con muốn bồi chúng ta đúng không?”
Hạ Nguyên lắc đầu: “Bà biết rõ tôi muốn nói tới ai mà. Vốn tôi định đến mai mới nói, nhưng giờ đã nói rồi, tôi không quấy rầy nữa, hai người cứ tiếp tục đi.”
Hạ Nguyên nói xong thì xoay người về phòng, chốc lát sau liền cầm chìa khóa xe bước xuống: “Tôi đi trước.”
“Tiểu Nguyên!” Hàn Linh khẩn trương kéo Hạ Nguyên nhưng dễ dàng bị Hạ Nguyên giãy ra. Lúc này Hạ Chí Thành mới hồi phục tinh thần, giận dữ quát: “Hạ Nguyên.”
Hạ Nguyên khựng một chút, không quay đầu lại mà mở cửa bước ra ngoài.
“Chí Thành, làm sao bây giờ? Tiểu Nguyên nó không cần tôi nữa?” Hàn Linh giống như người chết đuối tóm lấy cọng rơm cứu mạng bổ nhào vào người Hạ Chí Thành.
Hạ Chí Thành bình tĩnh nhìn cánh cửa đóng chặt, căn bản không có tâm tình an ủi Hàn Linh. Hạ Nguyên phản ứng quá quái dị, ông phải nói với mẫu thân một tiếng. Hạ Chí Thành đẩy Hàn Linh ra, phân phó: “Tôi đi trước, cô cứ thu dọn đồ chờ tin tức của tôi.”
Hạ Chí Thành nói xong liền dứt khoát bỏ đi, Hàn Linh nhìn căn phòng trống rỗng thì cúi đầu mỉm cười, ánh mắt dần dần điên cuồng.
Trợ thủ lão A nhìn chằm chằm chết thảy phát sinh, trợn mắt há hốc mồm nhìn căn nhà đối diện, sau một lúc lâu vẫn không lấy lại tinh thần, thẳng đến khi lão A mở cửa đi tới.
“Thế nào? Có thể kết thúc công việc chưa?” Lão A vừa chụp được hình Hạ Nguyên cùng Hạ Chí Thành chân trước chân sau rời đi, nghĩ nghĩ có lẽ bên này không còn việc gì nữa nên nhanh chóng chạy qua đây.
Trợ thủ kì quái lắc đầu, ý bảo lão A tự mình xem. Lão A nhìn lướt qua số ảnh trợ lý chụp, trong lòng thầm kêu xúi quẩy. Trong ảnh chụp đúng là Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh ở cùng một chỗ, nhưng hai người không hề giống tình nhân, càng giống là kẻ thù hơn. Chẳng sợ ngoài ý muốn xuất hiện cả Hạ Nguyên, nhưng nếu bảo ông dối lòng nói đó là hình ảnh một nhà ba người hòa thuận vui vẻ thì thực sự không làm được.
“Anh, sao giờ?” Trợ thủ trông mong nhìn lão A.
Lão A vỗ vỗ một cái: “Được rồi, hôm nay cứ vậy đi. Mấy ngày nay cứ chú tâm quan sát đi, tôi không tin không chụp được bức nào hữu dụng.”
Lão A thầm cảm thấy may mắn mà lúc nãy không lanh mồm lanh miệng báo tin vui tới Hạ Trạch, chuyện bệnh án tâm lý Hạ Nguyên lần trước cũng vì lắm miệng, kết quả quên luôn chuyện Hạ Trạch sắp phải thi đại học. Tuy sau đó Hạ Trạch không nói gì nhưng lão K chết tiệt kia không ít lần lôi chuyện này ra sỉ vả, làm ông cảm thấy thực áy náy. Lão A thu camera, cầm kính viễn vòng nhìn lung tung, đột nhiên hey một tiếng, nhìn xuống dưới lầu mỉm cười.
“Anh?” Trợ thủ bị lão A dọa.
Lão A tấm tắc: “Xem ra phó thị trưởng Hạ của chúng ta đắc tội không ít người, theo dõi không chỉ có mình chúng ta. Theo tôi thấy, tính cả chúng ta thì có tới ba nhóm.
“Ba nhóm?”
Lão A hưng phấn, vung tay phân phó: “Cậu gọi điện cho lão K một tiếng, tôi thật muốn xem xem trừ bỏ chúng ta còn ai nhắm tới phó thị trưởng Hạ.”
Hạ Chí Thành rời đi không hề hay biết mình bị nhiều người theo dõi như vậy, sau khi lên xe, ông mệt mỏi khoát tay: “Tới bệnh viện.”
Ở Hạ gia xa xa, Chu Hàm Thanh rất nhanh đã biết hành tung của Hạ Chí Thành, siết chặt điện thoại, ánh mắt trở nên lạnh băng.
_______
Hoàn