******
Lúc Hạ Chí Thành tới bệnh viện, Hạ nãi nãi cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Hạ Chí Thành đột nhiên tới dọa bà nhảy dựng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hạ Chí Thành ủ rũ ngồi xuống đối diện Hạ nãi nãi, đơn giản kể lại chuyện Hạ Trạch tới nhà tổ kiểm kê tranh chữ.
Sắc mặt Hạ nãi nãi trầm xuống: “Anh nói đã đưa hết tranh chữ cho Hạ Trạch?”
Hạ Chí Thành nhắm mắt lại ừ một tiếng, ông vốn định tạm thời gạt Hạ nãi nãi, nhưng hôm nay phóng viên đã xuất hiện, muốn dấu cũng không dễ dàng gì. Thay vì để Hạ nãi nãi đọc thấy tin trên báo, không bằng nói trước một tiếng để bà chuẩn bị tâm lý.
Hạ nãi nãi cả đời này luôn xem những bức tranh chữ trong phòng sách là của nhà mình, cho dù cụ Hạ để lại di chúc nhưng bà chưa bao giờ nghĩ sẽ giao cho Hạ Trạch mà tính toán lưu lại cho năm đứa con của mình. Hiện giờ nghe Hạ Chí Thành nói vậy, tuy biết chúng vẫn là của Hạ gia nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Hạ nãi nãi xụ mặt không nói lời nào, Hạ Chí Thành đau đầu mở miệng: “Coi như để phụ thân ra đi an lòng đi.”
Hạ Chí Thành không nhắc tới thì thôi, vừa nói tới cụ Hạ thì Hạ nãi nãi lập tức bùng nổ: “An lòng cái gì? Ông ta nhẹ nhàng vứt bỏ tất cả, để lại mẹ con chúng ta như vậy, ông ta nghĩ chúng ta an lòng được à? Em gái anh hôm qua nói tới nói lui cuối cùng bảo tôi đây bức chết phụ thân anh, anh nói xem nó có lương tâm không? Anh nói phụ thân anh có lương tâm không? Ông ta đã chết rồi, vứt lại cục diện rối rắm, còn muốn chúng ta để ông ta đi an lòng?”
“Mẫu thân!” Hạ Chí Thành lớn tiếng đánh gãy Hạ nãi nãi. Cái chết của cụ Hạ là cây gai trong lòng Hạ nãi nãi, đồng dạng cũng là cây gai trong lòng Hạ Chí Thành. Năm đó sau khi Trì Hân Vân gặp chuyện, cụ Hạ ngày ngày càng gầy yếu, Hạ Chí Thành xem trong mắt, nhưng vô luận ông cầu xin thế nào, phụ thân cũng không chịu tha thứ. Hạ Tư Tuệ nói phụ thân bị mẫu thân bức tử, nhưng thực ra kẻ đó là ông. Mấy năm nay Hạ Chí Thành cứ một mực trốn tránh, không muốn nhớ về phụ thân, còn hơn cả ánh mắt trước khi chết của Trì Hân Vân, bộ dáng gầy còm như que củi trước khi chết của phụ thân mới là ngọn nguồn bất an trong lòng ông.
Hạ Chí Thành buồn bực: “Con về đây.”
Nói đi là đi, Hạ nãi nãi bị lời nói của Hạ Chí Thành làm nghẹn ở cổ họng, nhìn theo bóng dáng Hạ Chí Thành mà tức giận ôm ngực, cả đêm không ngủ được.
Hôm sau, tin tức Hạ gia ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản của Hạ Trạch sau một tháng một lần nữa trở thành đầu đề nóng sốt nhất trên tất cả mặt báo. Khác chính là, lần trước chỉ có mình Thẩm Gia Thạch nói, vô luận là Hạ gia hay Hạ Trạch đều không có phản ứng, nhưng lần này, song phương tuy vẫn không lên tiếng nhưng gần như là ngầm thừa nhận.
Trước đó Hạ Chí Thành đã muốn ngăn chặn tin này lại, ít nhất thì những tờ báo có sức ảnh hưởng lớn có thể thu lại. Nhưng gọi điện suốt đêm qua, Hạ Chí Thành phát hiện đối phương toàn qua loa từ chối, nói không muốn từ bỏ tin này. Hạ Chí Thành bất mãn, nhưng ông lại quản bên mảng kinh tế, tuyên truyền văn hóa thuộc trách nhiệm của Mã Văn Trung. Không có quan hệ trực tiếp, mà mấy tờ báo này lại nhất quyết muốn đăng tin, Hạ Chí Thành cũng không có cách nào ngăn cản.
Chống lại tầm mắt khác thường của nhóm nhân viên trong văn phòng chính phủ, Hạ Trạch sáng sớm đã tới phòng làm việc. Tưởng Đào đã chờ sẵn ở bên trong, vừa thấy Hạ Chí Thành tới liền cười khổ.
“Tình huống không ổn a.”
Theo lệnh điều động Vương Tu Võ chính thức được chuyển xuống, cùng ngày đó Trần Huy bị tóm, trận chiến giữa Hạ Chí Thành cùng Tôn Đức Nguyên cũng tiến tới kết cục. Tuy cấp trên sẽ để ai tiếp nhận vị trí Vương Tu Võ vẫn chưa xác định nhưng phần lớn mọi người đều nghĩ, nếu không có gì bất ngờ thì Hạ Chí Thành sẽ tiếp nhận. Tưởng Đào thực vừa lòng với ánh mắt của mình, chờ Hạ Chí Thành lên chức, ông cũng tiến thêm một bước. Nhưng Hạ Chí Thành chỉ mới đắc chí không được hai ngày thì lại có chuyện. Tưởng Đào hoài nghi Hạ Chí Thành lục đục với Trì gia, không có Trì gia duy trì phía sau, Hạ Trạch không có khả năng chỉ qua một đêm đã nháo lớn như vậy. Hạ Trạch là con ruột Hạ Chí Thành, nhưng chuyện thoạt nhìn không giống vì tài sản mà tranh chấp mà hệt như hoàn toàn xé rách mặt, ta chết ngươi sống.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Chí Thành hỏi. Tối qua ông cùng Tưởng Đào đã bàn tới cách thức ứng phó, hơn nữa cũng đã thống nhất ý kiến. Hạ Chí Thành không biết có chuyện gì có thể làm Tưởng Đào nói ra bốn chữ tình huống không ổn.
Tưởng Đào nhìn ra tinh thần Hạ Chí Thành không tốt, lời ít ý nhiều: “Tình hình xấu nhất, sáng nay thị trưởng Vương tới tìm, bảo tôi chuyển lời, hi vọng anh nhanh chóng giải quyết chuyện này, ảnh hưởng thật sự không tốt.”
Hạ Chí Thành cau mày, ông đương nhiên hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết, nhưng mà Trì gia…
Tưởng Đào khuyên một câu: “Hạ gia cùng Trì gia đã kết giao nhiều năm, nếu có hiểu lầm gì đó thì anh tạm thời nhẫn nhịn đi, này là lui một bước biển rộng trời trong.”
Hạ Chí Thành không nói gì, Tưởng Đào không biết rõ nội tình, hiện giờ không phải ông không muốn lui mà là không còn đường lui nữa rồi.
Tưởng Đào còn muốn khuyên tiếp nhưng Hạ Chí Thành đã khoát tay: “Tôi biết rồi, để tôi nghĩ một chút.”
Tưởng Đào nghi hoặc, bất quá cũng không tỏ ra ngoài, chỉ lẳng lặng lui ra ngoài. Suốt ngày hôm nay, vô luận đi tới đâu Hạ Chí Thành đều cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn mình, tuy không ai dám nhắc tới chuyện tin tức trước mặt ông, nhưng những ánh mắt sâu sa kia quả thực làm ông khốn đốn. Ngay lúc Hạ Chí Thành đang nghĩ xem làm thế nào giải quyết chuyện này thì Hàn Linh lại nháo loạn.
Đêm qua sau khi Hạ Chí Thành bỏ đi, Hàn Linh ngồi trên sô pha phòng khách cả một đêm.
Lão A nửa đêm thức dậy đi Wc, tùy ý liếc nhìn một cái liền bị Hàn Linh mặc váy đen ngồi cứng đơ như tượng gỗ làm hoảng sợ, dọa ông tỉnh cả ngủ. Lão A nhìn chằm chằm Hàn Linh đã mấy ngày, biết rõ người phụ nữ này có chút không bình thường, nghĩ tới tối qua bị kích thích không nhỏ, lão A liền không dám ngủ, không chút chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Linh ở phòng đối diện, không biết người này định làm gì.
Một đêm trôi qua, lão A buồn ngủ muốn chết vẫn phải cố chống đỡ, Hàn Linh thoạt nhìn hoàn toàn không bị một đêm thức trắng ảnh hưởng, vẫn giống bình thường đánh răng rửa mặt dùng cơm. Lão A đơ người một lúc lâu, cuối cùng chỉ tự an ủi có lẽ mình đã quá mẫn cảm. Giao nhiệm vụ quan sát Hàn Linh lại cho trợ thủ, lão A chợp mắt một chút rồi bắt đầu điều tra hai nhóm khác đang theo dõi Hạ Chí Thành.
Ông cùng lão K liên thủ, không tới một ngày đã tra ra thân phận đối phương. Kết quả cũng không quá bất ngờ, hoặc nên nói là nằm trong dự kiến. Một là người do Chu Chấn tìm tới, phỏng chừng là Chu Hàm Thanh đứng sau. Nhóm còn lại là đàn em của Trần Huy, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Tôn Đức Nguyên.
Lão A thực đồng tình với Hạ Chí Thành, trước có kẻ thù như hổ rình mồi, sau lại là người vợ đồng sàng dị mộng, cộng thêm một tình nhân chỉ biết cản trở, Hạ Chí Thành quả thực là xúi quẩy không ai bằng. Ông vừa gặm chân ga vừa vui sướng khi người gặp họa nghĩ.
Giờ là buổi chiều, đã sắp chạng vạng, lão A mệt mỏi cả ngày đang định ngủ một lúc, buổi tối ông còn phải thế chỗ trợ thủ. Hôm qua Hạ Chí Thành tới rồi đi, số ảnh chụp đều không dùng được. Lão A bị lão K cười nhạo nửa ngày, vì thế nhất quyết phải chụp được một tấm hù chết lão K. Lão A không tin mình ở ngay địa bàn mà vẫn thua đối phương.
Lão A hung hăng cắn chân gà, tưởng tượng tình cảnh lão K bội phục quỳ rạp dưới đất, cam nguyện xếp sau mình, không khỏi sung sướng cười khì khì khì. Đang thất thần thì trợ thủ ở cách vách đột nhiên gọi một tiếng.
“Anh, Hàn Linh muốn ra ngoài.”
Lão A hoàn hồn, lập tức quẳng chân gà vọt qua phòng trợ thủ. Trong căn nhà đối diện, Hàn Linh ăn mặc chỉnh tề, mái tóc dài được chải gọn búi lại, bộ dáng như muốn ra ngoài.
Lão A xoa xoa tay, ý bảo: “Đi, đi theo bà ta.”
Hàn Linh ra ngoài không tự lái xe mà bắt taxi ở ngoài tiểu khu. Lão A nhìn Hàn Linh lên taxi, một đường lén lút theo sau. Đi không bao lâu thì lão a nhận ra bọn họ đang đi về phía bệnh viện mà Hạ nãi nãi đang nằm. Sau khi đoán ra mục tiêu của Hàn Linh, lão A đoán có lẽ vì đêm qua chịu kích thích quá lớn nên định làm gì đó. Nhất là lúc nhìn thấy Hàn Linh mua một giỏ hoa quả được đóng gói tinh mỹ trước cổng bệnh viện thì lại càng không hiểu được. Lão A nghĩ nghĩ, bảo trợ thủ thủ trong xe, bản thân chạy xuống mua giỏ trái cây rồi bám sát phía sau Hàn Linh.
Phòng bệnh của Hạ nãi nãi nằm trên tầng cao nhất, là phòng bệnh Vip cao cấp. Đoạn thời gian trước sau khi Thẩm Gia Thạch gặp chuyện, vì phòng ngừa người Thẩm gia tìm tới nháo loạn, Hạ Chí Kiệt đã cố ý an bài vài vệ sĩ tới thủ ngoài cửa phòng. Sau khi bị ngăn cản vài lần thì Thẩm gia không còn tới nữa, Hạ nãi nãi cũng quen với sự tồn tại của vệ sĩ nên thuận thế để bọn họ lại.
Lúc Hàn Linh xuất hiện, nhóm vệ sĩ nhìn nhau một cái, không ra mặt ngăn cản. Bọn họ nhận ra, lần trước Hàn Linh tới là Hạ Chí Thành tự mình tiếp đãi. Bình thường những bằng hữu của Hạ gia đều không cần bọn họ vào thông báo mà trực tiếp vào trong. Hàn Linh hướng nhóm vệ sĩ mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay đẩy cửa phòng bệnh.
Bên trong, Hạ nãi nãi đang đeo kính lão viễn thị xem báo, nghe thấy tiếng bước chân liền nghĩ là bác sĩ tới đưa thuốc, vì thế không ngẩng đầu lên phân phó: “Đặt bên đó là được, chốc tôi tự uống.”
Hàn Linh im lặng bước tới trước mặt Hạ nãi nãi, xùy cười.
Hạ nãi nãi nghi hoặc ngẩng đầu, lúc nhìn thấy gương mặt Hàn Linh, trong mắt lập tức hiện lên một tia chán ghét, bình tĩnh nói: “Ai cho cô tới. Đám người bên ngoài chết hết rồi sao!” Hạ nãi nãi nói xong liền định ấn chuông gọi người tới, Hàn Linh bước tới vài bước cản hành động của Hạ nãi nãi lại, cười lạnh từ trên cao nhìn xuống.
_______
Hoàn