*****
“Cô muốn làm gì?” Hạ nãi nãi cảnh giác hỏi.
Hàn Linh hất cánh tay đang định ấn chuông của Hạ nãi nãi, mỉm cười: “Bà nói xem?”
“Nơi này là bệnh viện. Còn có vệ sĩ ở bên ngoài.” Hạ nãi nãi lạnh lùng nói. Chính là tuy biểu tình thực nghiêm khắc nhưng trong mắt lại ẩn ẩn lộ ra chút khẩn trương, làm dáng vẻ nghiêm khắc của bà hệt như một lớp ngụy trang chống đỡ.
Bộ dáng của Hạ nãi nãi dừng trong mắt Hàn Linh, Hàn Linh đột ngột cười phá lên. Trong tiếng cười Hàn Linh giễu cợt nhìn Hạ nãi nãi: “Bà nghĩ tôi sẽ làm gì bà?”
Hạ nãi nãi mặt lạnh không nói, nhưng sắc mặt tựa hồ thuyết minh gì đó. Phản ứng của Hạ nãi nãi làm Hàn Linh hài lòng, nhịn không được mỉa mai cười cười, ác ý nhìn Hạ nãi nãi nói: “Lại nói tiếp, hình như kẻ bị tâm thần giết người không cần ngồi tù, không biết tôi có nhớ nhầm không nhỉ?” Hàn Linh vừa nói vừa cầm con dao gọt trái cây trên bàn, chọt chọt mâm trái cây kế đó.
“Cô đừng có mà làm càn!” Hạ nãi nãi cao giọng cảnh cáo. Bà cảm thấy Hàn Linh hiện giờ rõ ràng tinh thần không bình thường, cơ thể không khỏi co rụt về sau. Trước đó bà đang tựa vào gối đầu, giờ phía sau chính là bức tường, có muốn né tránh cũng không được.
Hàn Linh cười cười, tùy tay cắm con dao vào giữa quả táo, giọng điệu mềm nhẹ: “Yên tâm, tôi sẽ không làm càn! Bà là mẫu thân Chí Thành, tôi là vợ Chí Thành, hiện giờ Chí Thành lại muốn đưa tôi ra nước ngoài, tôi tới đây chỉ muốn tìm người đỡ lưng mà thôi.”
Hạ nãi nãi nghi ngờ nhìn Hàn Linh, rõ ràng không tin tưởng lời Hàn Linh. Tầm mắt Hạ nãi nãi dính chặt vào con dao gọt trái cây, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào thừa dịp Hàn Linh không chú ý nhấn chuông, hoặc nghĩ biện pháp để vệ sĩ bên ngoài chú ý. Hạ nãi nãi thích yên tĩnh, vì thế không để vệ sĩ canh giữ ngoài cửa mà đứng ở chỗ rẽ. Bình thường không để ý, nhưng hiện giờ Hạ nãi nãi thực lo lắng bên ngoài không nghe được động tĩnh trong phòng.
Hàn Linh hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Hạ nãi nãi, chậm rãi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng khoát cánh tay Hạ nãi nãi. Thoáng nhìn qua hệt như hai người là một đôi mẹ chồng nàng dâu thực thân thiết.
Hạ nãi nãi rụt rụt tay, tay Hàn Linh lạnh như băng, lại còn có cảm giác ẩm ướt, rất khó chịu. Hàn Linh hơi dùng sức, ngăn cản động tác Hạ nãi nãi, giống như nhớ lại nói: “Bà có nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Hạ nãi nãi không nói gì, Hàn Linh tựa hồ cũng không cần đối phương nói chuyện, chỉ một mình chậm rãi hồi tưởng. Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành chính là mối tình đầu của nhau, hai người lén lút hẹn hò, Hạ nãi nãi cường thế xuất hiện, Hàn Linh không chỉ bị ép nghỉ học mà còn bị giám định là một kẻ bệnh tâm thần.
Hàn Linh nói tới đây thì khóe miệng cong lên, lộ ra ý trào phúng: “Từ lúc bị giám định bệnh tâm thần nghỉ học, tôi cũng cứ nghĩ mình là một kẻ bệnh. Suýt chút nữa đã quên mất mình kì thực không điên, là các người đều nói tôi điên rồi, cuối cùng thì tôi cũng điên thật.”
Hàn Linh nói xong thì quay đầu nhìn Hạ nãi nãi cười thật ôn nhu, trong ánh mắt cảnh giác của đối phương lại tiếp tục nói.
“Bà vẫn nhớ rõ đi?” Ánh mắt Hàn Linh trở nên quỷ dị: “Buổi tối đó, buổi tối mà Hạ Chí Thành đẩy Trì Hân Vân xuống lầu, trong điện thoại bà đã nói gì nhỉ? Bà bảo Hạ Chí Thành xem xem Trì Hân Vân rốt cuộc đã tắt thở hay chưa? Phải đảm bảo cô ta thực sự đã chết, sẽ không đột nhiên tỉnh dậy cắn trả hay tìm Trì gia cáo trạng. Người chết sẽ không biết nói, đây chính là nguyên văn mà bà đã nói.”
“Cô câm miệng!” Hạ nãi nãi không muốn nhớ tới những kí ức đó, lạnh lùng quát.
Hàn Linh nhướng mi: “Thế nào? Chọt trúng chỗ đau của bà à? Đúng vậy, Hạ lão phu nhân đoan trang hào phóng trong mắt mọi người kì thực lại là một kẻ bụng dạ hiểm ác, ai tin được chứ?”
“Cô…”
Hàn Linh tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ kích thích, lại tiếp tục nói: “Hạ Chí Thành giết Trì Hân Vân, bà giúp anh ta ngụy tạo chứng cớ, thoát khỏi hiềm nghi giết người. Qua nhiều năm như vậy, phụ thân Chí Thành qua đời, tôi lại là một kẻ bệnh thần kinh, nhất định là bà cảm thấy sẽ không có ai có thể lật lại chuyện năm đó, các người có thể vô ư vô lự đúng không? Đáng tiếc, bà yên lòng quá sớm đi. Bà có biết vì sao nhiều năm như vậy Hạ Chí Thành vẫn không rời không bỏ tôi không? Đó là vì trong tay tôi có chứng cớ chứng minh anh ta đã giết Trì Hân Vân. Cho nên Chí Thành không dám rời bỏ tôi, sợ tôi lộ chuyện.”
“Không có khả năng!” Hạ nãi nãi quả quyết nói: “Khi ấy Chí Thành đã nói không lưu lại bất cứ nhược điểm nào, nó sẽ không gạt tôi.”
Hạ nãi nãi vừa dứt lời, Hàn Linh liền cười quái dị. Tiếng cười càng lúc càng lớn, cả người cũng run rẩy, giống như vừa nghe thấy một chuyện thực buồn cười. “Đúng vậy!” Trong tiếng cười, Hàn Linh thờ ơ nói: “Chí Thành nói đúng đấy, quả thực không có bất cứ chỗ sơ hở nào, là tôi gạt bà thôi.”
Hạ nãi nãi giật mình nghĩ tới gì đó, sắc mặt đại biến: “Cô…”
Hàn Linh chống lại ánh mắt không dám tin của Hạ nãi nãi, lộ ra vẻ mặt độc ác: “Nhưng hiện giờ thì đã có, là chính mồm bà nói ra.” Lúc nói chuyện, Hàn Linh rút di động trong túi sách ra, bắt đầu từ lúc bước vào phòng, chức năng ghi âm trong điện thoại vẫn luôn được mở.
Hàn Linh vừa lòng nhấn tạm dừng, bấm mở đoạn ghi âm, âm thanh Hạ nãi nãi rõ ràng vang lên‘khi ấy Chí Thành đã nói không lưu lại bất cứ nhược điểm nào, nó sẽ không gạt tôi’. Hàn Linh ác ý mỉm cười, châm chọc nói: “Tôi là kẻ điên, lời nói của tôi không ai tin, nhưng bà là mẹ ruột Hạ Chí Thành, lời của bà hẳn có người tin đi?”
“Cô… đồ hèn hạ!” Biểu tình Hạ nãi nãi vặn vẹo, muốn đoạt lấy điện thoại trong tay Hàn Linh. Hàn Linh nhanh chóng bật dậy lui ra sau vài bước, tay Hạ nãi nãi chỉ kịp chạm tới điện thoại, suýt chút nữa bị lực đạo của Hàn Linh làm ngã xuống giường.
Hàn Linh tránh thật xa giường bệnh, vừa cười lạnh cất điện thoại vào túi vừa đi về phía cửa. Lúc sắp bước ra ngoài, Hàn Linh quay đầu nhìn về phía Hạ nãi nãi, hung ác nói: “Bảo Hạ Chí Thành tới tìm tôi, bà biết nếu tôi điên lên thì chuyện gì cũng dám làm.”
Hàn Linh nói xong muốn rời đi, Hạ nãi nãi bị kích động nghẹn một cỗ khí trong lồng ngực: “Cô… cô…” Hạ nãi nãi run rầy chỉ Hàn Linh, một câu còn chưa dứt lời đã ôm ngực từ trên giường ngã xuống đất.
Hàn Linh lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, Hạ nãi nãi không lập tức hôn mê mà cố chống đỡ trợn tròn mắt nhìn Hàn Linh. Tầm mắt Hàn Linh cùng Hạ nãi nãi tương giao, trong đầu liền hiện lên một màn Trì Hân Vân trước lúc chết vào mười lăm năm trước.
Hàn Linh quỷ dị mỉm cười, ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Hạ nãi nãi: “Bà biết không? Tư thế của bà lúc này giống hệt Trì Hân Vân nằm dưới lầu năm đó.”
Nói xong, Hàn Linh không chút do dự xoay người bước ra cửa. Hạ nãi nãi mệnh cứng, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, chính là Hàn Linh không tốt bụng gọi bác sĩ giúp Hạ nãi nãi như vậy. Lúc đi ngang qua nhóm vệ sĩ, Hàn Linh ngừng một lúc, khách sáo nói: “Cụ bà có dặn là bà ấy muốn nghỉ ngơi một lúc, hi vọng không có ai tới quấy rầy.”
Vệ sĩ gật gật đầu, Hàn Linh cầm túi sách đi về hướng thang máy, trước lúc bước vào khẽ quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh, khóe miệng tràn ra một nụ cười lạnh.
Theo Hàn Linh vào thang máy, lão A lập tức từ bên kia vòng ra. Khu vòng bệnh được thiết kế theo hình chữ khẩu, trước đó lão A từng tìm hiểu nơi này, biết ở đâu có thể quan sát phòng bệnh Hạ nãi nãi.
Ông vừa đi vừa đăm chiêu nghĩ tới động tác cuối cùng của Hàn Linh. Bởi vì cách quá xa nên không nghe được bọn họ nói gì, nhưng bắt đầu từ lúc Hàn Linh rút điện thoại trong túi xách ra thì phản ứng của Hạ nãi nãi trở nên kì quặc, tựa hồ kích động muốn đoạt lấy chiếc điện thoại kia.
Trong đầu lão A chợt hiện lên một ý tưởng, vội vàng gọi điện cho trợ thủ, nhỏ giọng căn dặn vài câu.
Trợ thủ nhận được điện thoại lập tức xuống xe, ở tiệm thuốc nhỏ trước cổng bệnh viện mua một cái khẩu trang y tế. Đeo khẩu trang, trợ thủ cúi thấp đầu đi về phía Hàn Linh đang đi ra, thừa dịp đối phương vươn tay ngoắc taxi liền giật phăng túi xách rồi chạy về hướng khác.
Động tác của trợ thủ quá nhanh, Hàn Linh giật mình một lúc lâu mới kịp phản ứng: “Có cướp!” Này cơ hồ là phản ứng bản năng, nhưng ngay sau đó Hàn Linh ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh Hạ nãi nãi. Lẽ nào là người bà ta tìm tới? Ý niệm vừa hiện lên, Hàn Linh liền lắc đầu, Hạ nãi nãi không thể tìm người nhanh như vậy. Tuy túi bị giật đi nhưng Hàn Linh cũng không quá để ý. Tiền để bên trong không nhiều, vài tấm card, giá trị nhất chính là điện thoại. May mắn vừa nãy vì đề phòng nên Hàn Linh đã gửi đoạn ghi âm tới hộp thư riêng. Bản gốc bị mất thì có sao, người nên lo lắng là Hạ Chí Thành chứ không phải mình.
Hàn Linh nghĩ vậy liền nhàn nhã bắt taxi trở về nhà. Lão A đi theo phía sau, có chút khó hiểu. Chẳng lẽ ông đoán sai rồi, trong điện thoại kì thực không có gì quan trọng?
Ngay sau đó, trợ thủ gọi điện tới: “Anh, nghe này.”
Trợ thủ mở chính là một đoạn ghi âm, lão A thoáng cái liền hiểu ra là đoạn đối thoại giữa Hàn Linh cùng Hạ nãi nãi ban nãy. Lão A nghe Hàn Linh từng bước từng bước dẫn dụ Hạ nãi nãi rơi vào bẫy mình chuẩn bị sẵn, cuối cùng quay ngược lại lừa Hạ nãi nãi nói ra câu đó. Lão A giật mình, hành vi của Hàn Linh đầy gợi mở cùng tính toán, thực sự không thể liên hệ tới người phụ nữ điên cuồng trong ấn tượng. Theo những hành động của Hàn Linh vừa nãy, định lấy đoạn ghi âm này tới uy hiếp Hạ Chí Thành sao?
Lão A nhanh chóng nói ra địa chỉ mail Hạ Trạch, bảo trợ thủ lập tức gửi đoạn ghi âm này qua. Sau khi cúp máy, lão A liền tự mình gọi cho Hạ Trạch báo một tiếng.
Hạ Trạch vừa nhận được mail, còn chưa kịp mở ra xem. Nghe lão A kể sơ lại mọi chuyện, sắc mặt Hạ Trạch không khỏi ngưng trọng.
“Tôi biết rồi.”
Lão A nói xong liền cúp máy, tâm tư Hạ Trạch cũng bắt đầu bay bổng, nghĩ tới nan đề luôn quấy nhiễu mình, Hàn Linh do ai giết?
Cho tới nay, Hạ Trạch đều theo kết quả mà đi ngược lại quá trình. Đời trước cậu bị đổ tội giết người, dựa theo lẽ thường, sẽ không có ai vô duyên vô cớ hãm hại cậu, phải là người có xích mích rất lớn. Hạ Trạch từng cẩn thận suy nghĩ, đời trước mình rốt cuộc có mâu thuẫn với ai. Nghĩ tới nghĩ lui người có khả năng nhất chính là Chu Hàm Thanh, Hạ Trạch cũng từng giả thuyết Chu Hàm Thanh là hung thủ giết Hàn Linh. Nhưng giả thuyết vẫn là giả thuyết, Hạ Trạch không thể nghĩ ra lí do Chu Hàm Thanh phải làm vậy, vì thế vẫn luôn giấu vấn đề này trong lòng.
Nhưng cuộc gọi vừa nãy của lão A lại làm Hạ Trạch nghĩ tới một khả năng khác. Cố áp chế ý niệm trong đầu, Hạ Trạch siết chặt di động.
________
Hoàn