Hôm sau là sinh thần của Việt Vương, người Ân đế dậy từ sớm, dùng bữa sáng xong liền đi theo đội ngũ chúc thọ vào vương cung Việt quốc.
Cũng không biết có phải bọn họ nghĩ nhiều rồi hay không, luôn cảm thấy hôm nay thủ vệ trong vương cung Việt quốc nghiêm ngặt hơn rất nhiều, thị vệ tuần tra cũng tăng lên rõ ràng. Không biết là vì hôm nay là sinh thần Việt Vương hay là bởi vì tối hôm qua bọn họ vào cung thăm dò.
Ân đế đưa mắt ra hiệu cho người khác, một lúc nữa tất cả đều phải cẩn thận, người hơi hơi gật đầu, dùng ánh mắt biểu thị hắn không cần lo lắng.
Một đám người đợi ở cửa cung một lát liền có quan viên chuyên môn chạy gấp tới đây, dẫn bọn họ tiến đến vườn ngắm cảnh của vương cung, Việt Vương ở nơi đó tiếp kiến sứ giả chúc thọ các quốc gia, mở tiệc chiêu đãi các sứ thần quốc gia.
Đại Ân là quốc gia chi chủ, tất nhiên nhận được đãi ngộ khác với quốc gia khác, chỉ là mọi người đều nhìn ra, Tư Mã Dạ cũng không phải thật sự để bọn họ vào trong mắt, nếu không sẽ không bỏ đám người trong dịch quán vài ngày lại không hỏi qua một chút nào.
Ân đế sớm đã biết Tư Mã Dạ lòng muông dạ thú, làm người lại tâm cao khí ngạo, tất nhiên sẽ không đặt bất cứ ai vào trong mắt, bất quá sẽ có một ngày hắn sẽ khiến Tư Mã Dạ tâm phục khẩu phục thần phục Đại Ân, thần phục Ân đế hắn.
Đám người Đại Ân theo quan viên Việt quốc tiến vào vườn ngắm cảnh, trong vườn trăm hoa đua nở, xanh um tươi tốt, có núi giả, có đình, còn đứng lặng một vài gạch xanh ngói vàng, rường cột chạm trổ, rèm cửa thuỳ hoa kiến trúc Trung Nguyên.
So với Ngự Hoa Viên trong kinh thành hoàng cung, ngược lại không thua kém chỗ nào, từ một vườn nho nhỏ có thể nhìn ra, Tư Mã Dạ có dục vọng đế vương rất mãnh liệt.
Quan viên Việt quốc đưa bọn họ tới một chỗ đất trống ở vườn ngắm cảnh, Tư Mã Dạ thân mặc vương bào ngồi trên đài cao, thị nữ rót rượu vào trong cốc cho hắn, ngẫu nhiên đỏ mặt trộm liếc nhìn hắn.
Quan viên Việt quốc mang đám người Ân đế tới đây đi lên đài cao, cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với Tư Mã Dạ, tầm mắt Tư Mã Dạ hướng bên đám người Đại Ân, nhóm người thấy hắn mở miệng nói với quan viên mấy câu, quan viên đó liền vội vàng hoang mang rối loạn chạy tới nói với đám người Đại Ân, Việt Vương mời bọn họ người đầu tiên tới chúc thọ, biểu thị kính ý với Ân đế.
Sứ thần quốc gia khác đều thành thành thật thật ở một bên xem, bọn họ đã từng thấy qua thủ đoạn của Tư Mã Dạ, nếu không muốn nhanh như vậy mất nước liền chỉ có thể thần phục Việt quốc.
Hiện giờ duy nhất có thể chống lại Việt quốc đó là Đại Ân. Bọn họ xem Ân đế và Việt Vương xé lẫn nhau, những tiểu quốc nhỏ bọn họ cũng có thể bàng quan một lần, nói không chừng còn có thể mượn gió bẻ măng, nhặt chút tiện nghi trở về.
Ân đế chính là đoán được suy nghĩ này của các quốc gia mới không nguyện ý dễ dàng như thế phát binh trợ giúp bọn họ thảo phạt Việt quốc, những tiểu quốc này đều là ác lang, cho ăn mà không thân thuộc.
Thị vệ trưởng Đại Ân Triệu Vũ, lần này đại biểu cho sứ thần Đại Ân của Ân đế, hắn tiến lên trước quỳ lạy, nói một ít lễ tiết khách sáo, đưa lên rương kì trân dị bảo xong liền lùi về một bên ngồi xuống vị trí chỉ định.
Lúc mọi người tiến vào cửa cung đều phải dỡ xuống binh khí trên người, Triệu Vũ lúc này tay không, luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên ổn, dựa vào nhiều năm hắn làm thị vệ trong cung như thế, lại từng bước từng bước lên vị trí thị vệ trưởng, trực giác hắn cho rằng không khí xung quanh có chút không đúng, đợi một lúc nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì lớn.
Trong lòng Triệu Vũ vô cùng lo lắng, mạng của hắn đắp ở chỗ này không quan trọng, nhưng là vẫn còn công chúa Phi Yến và rất nhiều anh em tốt, hắn có thể mang những người này bình an vô sự quay về Đại Ân không? Nhỡ đâu xảy ra chuyện, hắn làm sao đi bàn giao với Bệ Hạ?
Hắn bên này giống như lo lắng, lại không biết Ân đế đứng sau hắn ta quan sát đội ngũ các quốc gia tới chúc thọ Tư Mã Dạ, trên mặt xem tới say sưa, trong lòng lại đang tính toán vạn nhất đợi lúc nữa xảy ra biến động gì, hắn làm sao mang Tử Ngọc lông tóc vô thương ra khỏi vương cung?
Tay Bách Lý Hiên theo thói quen đè lên kiếm phía sau, lại phát hiện sau lưng trống không, hắn cả kinh mới nhớ ra lúc vào cửa cung kiếm của hắn giao nộp cho thị vệ thủ vệ.
Bất quá trước khi hắn tới đã làm trước một số chuẩn bị, ở giày cắm một cái đoản đao, trên lưng còn có một vài ám khí đề phòng xuất hiện biến cố.
Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng không biết võ công, nhưng y cảm nhận được sự khẩn trương và đề phòng của hai người bên cạnh, y có chút hối hận đi theo vào cung, y không muốn trở thành gánh nặng của Bệ Hạ. Thượng Quan Tử Ngọc tỉ mỉ quan sát bốn phía một lát liền phát hiện ở chỗ tối có không ít ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm bọn họ chỗ này, sẽ không phải là thân phận của bọn họ bị nhìn thấu rồi đi.
Chỉ có Liễu Tịch không hề cảm nhận được không khí khẩn trương xung quanh, thấy sau lưng thị vệ trưởng của bọn họ vẫn còn chỗ trống liền tuỳ tiện ngồi xuống, nhặt hoa quả trên bàn nếm thử từng cái rồi lại từng cái, ăn không tim không phổi.
Bách Lý Hiên trừng mắt nhìn y vài lần, bảo y thu liễm một chút, đáng tiếc Liễu Tịch căn bản không nhìn về phía hắn, lúc này chúc thọ trên đài đã kết thúc, Tư Mã Dạ vỗ vỗ tay liền có mười mấy mỹ nữ Việt quốc lên đài khiêu vũ.
Ca múa Việt quốc tự nhiên khác với Trung Nguyên, có dị vực phong tình độc đáo, Liễu Tịch xem thực hăng say, nếu không phải cố kỵ thân phận trước mắt của mình, y sớm đã đứng dậy cổ vũ la hét, cũng không chú ý ánh mắt “u oán” của Bách Lý Hiên bên cạnh.
Vũ cơ Việt quốc lướt qua lùi xuống, bất quá một lát sau có tiếng trống truyền tới, từ xa tới gần. Trong sân mọi người đều duỗi dài cổ nhìn, không biết tiếng trống từ đâu mà tới?
Trong giây lát, tiếng trống càng ngày càng gần, đi cùng với tiếng bước chân chỉnh tề và tiếng nhạc du dương, rất có cảm giác tiết tấu khiến tinh thần người rung lên.
Tiếng trống đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy vài thị vệ Đại Ân nâng một cái trống tròn rất lớn đi lên trước, trên trống tròn có một vóc dáng yểu điệu đang đứng, mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, trong miệng nữ tử còn ngậm một bông hồng diễm lệ. Hai bên trống lớn phân biệt đứng hai vũ cơ, cũng là nữ tử diện mạo vô cùng thanh lệ.
“Là Phi Yến!” Liễu Tịch nhịn không được kêu ra tiếng.
Bách Lý Hiên âm thầm duỗi tay hung hăng véo một cái vào cánh tay y, bảo y chú ý một chút, bọn họ hiện tại không phải trong hoàng cung Đại Ân, mà là ở trận doanh quân địch, Liễu Tịch là muốn hại chết mọi người à?
Liễu Tịch bị véo đau, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vẫn may y nhịn được, nghĩ tới bản thận hiện đang ở nơi nào. Cầm lấy một quả chuối lột vỏ nhét vào miệng mình, lấp kín miệng mình.
“Hoá ra đây là điệu nhảy trống lớn nổi tiếng thiên hạ, quả nhiên là trong cương nghị mang theo xinh đẹp, âm nhu lại không mất đi lực lượng, Phi Yến nhảy rất tốt!”
Thượng Quan Tử Ngọc nhỏ giọng tán thưởng một câu, y theo bản năng nhìn về phía Tư Mã Dạ liền thấy một đôi mắt chim ưng của Tư Mã Dạ một mực thẳng tắp nhìn về người phía trước, mặc dù thâm trầm nội liễm như hắn, trong ánh mắt cũng không che giấu được ái mộ, thưởng thức với đối phương.
Tần Phi Yến đứng trên trống lớn, trong miệng ngậm hoa hồng, giẫm theo nhịp trống và tiếng nhạc, chuyên chú nhảy bước nhảy của nàng, nàng vốn vũ kỹ cao siêu lại thêm diện mạo thanh lệ thoát tục, giơ tay nhấc chân đều khiến mọi người cảm thán không thôi.
Một hồi nhảy xong, người ở đây đều bị kinh diễm tán thưởng, nếu không phải đang ở địa bàn Việt Vương Tư Mã Dạ, sợ là rất nhiều nam nhân đều muốn tiến lên cướp mỹ nhân này về nhà.
Tư Mã Dạ cũng vỗ tay khen ngợi, quát to một tiếng: “Hay!”
Tần Phi Yến từ trên trống lớn uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, hành lễ với Tư Mã Dạ: “Tiểu nữ Tần Phi Yến bêu xấu rồi, chúc Việt Vương hồng phúc tề thiên, thọ cùng trời đất!”
Tư Mã Dạ chưa mở miệng liền nghe thấy sứ thần Mật Y quốc ở bên vuốt chòm râu nói: “Tần Phi Yến của Đại Ân, vũ kỹ xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành, bản nhân sớm đã nghe quá, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền!”
Nụ cười khoé miệng Tư Mã Dạ nhạt đi rất nhiều, lạnh lùng liếc mắt nhìn người nói chuyện.
Đáng tiếc mọi người không có phát hiện biến hoá sắc mặt của Tư Mã Dạ, còn có người không muốn mạng đưa tới miệng hổ. Một sứ thần quốc gia khác vẫn còn sắc mị mị nhìn Tần Phi Yến, hỏi: “Không biết cô nương đã có người đính hôn?”
Ánh mắt Tư Mã Dạ đã lạnh như sương, không đợi Tần Phi Yến mở miệng, hắn liền đứng dậy đi từ đài cao xuống, đi thẳng tới bên cạnh Tần Phi Yến, quay mặt nói với vị sứ thần kia: “Xin lỗi sứ thần đại nhân, nàng là nữ nhân của bổn vương!”
Lời này của hắn vừa nói ra, trong sân tức khắc an tĩnh, Tần Phi Yến ngẩng đầu trừng to mắt nhìn Tư Mã Dạ, trong mắt có phẫn nộ, có kinh ngạc, chính là không có vui sướng.
người Ân đế thật ra sớm đã dự đoán được sẽ có thời khắc này, trong lòng nhau hiểu rõ mà không nói ra, Tư Mã Dạ rốt cuộc kìm nén không được.
Hai sứ thần kia sắc mặt trắng bệch quỳ xuống dập đầu với Tư Mã Dạ, liên tục xin tha, trong lòng thầm mắng chính mình há mồm phạm tiện. Nếu sớm biết là như thế này, cho bọn họ mười cái gan bọn họ cũng không dám đùa giỡn nữ nhân của Tư Mã Dạ!
Tư Mã Dạ liếc mắt nhìn hai người quỳ trên đất, không thèm để ý, duỗi tay ôm lấy vai Tần Phi Yến muốn mang nàng đi.
Tần Phi Yến một phen tránh hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu? Ta đã biểu diễn xong, nên trở về đội ngũ Đại Ân ta.”
Tư Mã Dạ nhàn nhạt nói: “Ngươi không trở về được, bổn vương sẽ không cho ngươi về lại Đại Ân, nếu ngươi khăng khắng muốn trở về, đừng trách bổn vương vô tình!”
Tần Phi Yến sắc mặt trắng bệch, chất vấn hắn “Ngươi lời này là có ý gì?”
Tư Mã Dạ nhìn về phía đám người Đại Ân, cười lạnh một tiếng, trong lòng Tần Phi Yến cả kinh, tiểu nhân đê tiện này cự nhiên lấy hoàng huynh bọn họ muốn áp chế nàng! Thật sự quá đáng giận!
Tần Phi Yến can trường vừa tiến lên liền hung hăng vươn tay quăng cho Tư Mã Dạ một bạt tát, mọi người trong sân đều mãnh liệt hít sâu một hơi, cô nương này cự nhiên dám đánh Tư Mã Dạ trước mặt nhiều người như thế, có phải không muốn mạng nữa?
Tư Mã Dạ bị đánh cũng không tức giận, vẫy tay bảo thị vệ dẫn Tần Phi Yến đi. Đám người Đại Ân lần này ngồi không yên, há có thể tuỳ ý để Tư Mã Dạ mang Tần Phi Yến đi? Có còn đặt Đại Ân vào trong mắt hay không?
Triệu Vũ mang theo thị vệ vọt lên, muốn lý luận với Tư Mã Dạ một trận lại bị thị vệ Việt quốc không biết từ đâu tới trào ra ngăn cản đường đi cũng dần dần vây quanh bọn họ.
Lần này bọn họ hiểu được, Tư Mã Dạ từ lúc bắt đầu đã không định để bọn họ sống ra khỏi vương cung Việt quốc.
“Xin hỏi vị rốt cuộc là thần thánh phương nào, bổn vương từ sớm đã nhìn ra các ngươi không phải thị vệ bình thường, người tối hôm qua thăm dò vương cung ta có phải là các ngươi hay không?”