Xem xong hí, bóng hình mấy người Ân đế biến mất, lưu lại hai người Tần Phi Yến và Tư Mã Dạ ở riêng với nhau, Tư Mã Dạ vốn cho rằng Tần Phi Yến sẽ bài xích ở một chỗ với hắn, có lẽ sẽ xoay người đi không chừng. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ rằng, Tần Phi Yến không chỉ không biểu hiện chán ghét ra ngoài, còn kéo hắn đi dạo chợ đêm với nàng.
Tư Mã Dạ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đầu cũng lơ mơ một trận, chân cũng trở nên nhẹ phiêu phiêu.
Tần Phi Yến cũng rất ít đi dạo chợ đêm, ngẫu nhiên tới một lần, cảm thấy vô cùng mới lạ. Nàng cũng không có gì đặc biệt muốn mua, trong hoàng cung cái gì cũng không thiếu, vì vậy chỉ là nhìn bốn phía, đi dạo cửa hàng này, nhìn ngó cửa hàng kia.
Tư Mã Dạ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau nàng, nhìn bộ dạng tinh thần nàng hoạt bát, cảm thấy bản thân cũng vui không ít, Tần Phi Yến cũng thường thường quay đầu nói với hắn vài câu, nhìn thấy sự vật gì mới lạ cũng sẽ kéo hắn tới nhìn.
Kết quả, cả một đường đi dạo, lão bản phần lớn cửa hàng đều coi hai người bọn họ thành phu thế, một sạp bán trang sức trong đó, lão bản vừa nhìn thấy hai người, mắt đều sáng, vội vã không ngừng đề cử cho hai người đồng tâm kết, ngọc bội Tống tử Quan Âm linh tinh, còn thẳng thắn khen ngợi hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Tần Phi Yến đỏ mặt có chút xấu hổ, có điều khiến Tư Mã Dạ cảm thấy ngoài ý muốn là, nàng cũng không vội vã mở lời phủ nhận, là sợ phiền phức? Hay là cảm thấy không cần phải giải thích nhiều với người lạ?
Tư Mã Dạ cuối cùng vẫn là mua hai ngọc bội Tịnh Liên Đế, đặt vào túi thơm tuỳ thân của mình, hắn bây giờ còn chưa có dũng khí tặng cho người bên cạnh, không cần biết hai người cuối cùng kết cục thế nào, hắn vẫn có thể giữ lại ngọc bội này nhìn vật nhớ người.
Tần Phi Yến liếc mắt nhìn túi thơm của hắn vài lần, trong lòng có chút lưu tâm, người này sao lại muốn mua ngọc bội Tịnh Đế Liên? Còn mua hai cái, có đôi có cặp, mấu chốt là hắn không đưa cho mình, vậy hắn mua là muốn tặng ai?
Tâm tình Tần Phi Yến khó hiểu có chút mất mát, tiếp tục dạo chợ đêm, cũng không có hứng thú vừa rồi, lại cũng không nói chuyện với Tư Mã Dạ, hiển nhiên có chút lơ đãng.
Tư Mã Dạ vẫn luôn chú ý nàng, tất nhiên nhìn ra tâm tình nàng không tốt, hắn đang cảm thấy kì quái, vừa nãy không phải còn tốt sao? Tư Mã Dạ do dự một lúc, muốn tiến lên trước nói chuyện với nàng. Chính vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Võ công Tư Mã Dạ không tính cao, nhưng bởi vì từ nhỏ ở dưới hoàn cảnh lục đục với nhau, khắp nơi giấu giếm sát khí mà lớn, sự nhận biết với nguy hiểm của hắn nhạy bén hơn nhiều so với người thường, mà lúc này, hắn cảm nhận được sát khí ẩn giấu trong nhóm người xung quanh.
Tư Mã Dạ tới Đại Ân tất nhiên không thể thật sự một mình tới, có Thương Lang bảo hộ hắn trong tối, nhưng hắn vì biểu hiện thành ý với Ân đế, chỉ bảo Thương Lang chờ đợi ở xa, nhỡ đâu có chuyện, hắn sẽ phát tín hiệu liên lạc bọn họ.
Nhưng dựa vào tình huống trước mặt mà xem, hắn đã không kịp phát tín hiệu, dựa vào cảm giác của hắn, đối phương hình như nhân số còn không ít, phải nghĩ biện pháp bảo vệ Tần Phi Yến chu toàn mới được.
Lúc này, Tần Phi Yến vừa vặn dừng lại ở trước một sạp, nhìn đồ chơi bán trên sạp, Tư Mã Dạ dựa gần nàng, giả vờ chỉ cho nàng xem đồ chơi con thỏ trên sạp, thấp giọng nói với nàng: “Có người đi theo chúng ta, chút nữa ta ngăn bọn họ, công chúa đi tìm thị vệ hoàng thành cứu giúp.”
Tần Phi Yến nghe xong lòng cả kinh, có điều trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ là hơi gật đầu, nàng không biết võ công, ở nơi này cũng chỉ kéo chân sau Tư Mã Dạ, cũng không biết Bách Lý đại ca bây giờ đang ở chỗ nào?
Hai người đang định xoay người lại cảm thấy sau lưng truyền tới một trận kình phong, một đạo hắc ảnh hiện lên, đao chói lọi thẳng tắp đâm về hai người.
Tư Mã Dạ đẩy Tần Phi Yến ra, lắc mình thoát khỏi một đao này, hô với Tần Phi Yến: “Mau chạy! Đi tới chỗ nhiều người!”
Sắc mặt Tần Phi Yến trắng bệch, lo lắng nhìn hắn, cuối cùng dậm châm, chạy về phía vị trí quân hoàng thành ở, lúc này lại loé ra mười mấy hắc y nhân trong tay cầm đao, có vài người muốn đi đuổi Tần Phi Yến, Tư Mã Dạ cái khó ló cái khôn gạt đổ vài sạp bên cạnh, ngăn đường đi của hắc y nhân.
Hắc y nhân dường như muốn tốc chiến tốc thắng, thấy Tần Phi Yến đã chạy xa cũng không đi đuổi nữa, mà đồng thời chỉ đao về Tư Mã Dạ, chỉ rõ là vì Tư Mã Dạ mà tới.
Đoàn người trên chợ phiên đã sớm doạ tới mức chạy trốn tứ tán, tiểu thương hai bên cũng dồn dập trốn vào trong nhà, đóng chặt cửa sổ, tới sạp cũng không quan tâm.
“Các ngươi là Hô Duyên Lỗi phái tới đi, gan cũng thật đủ to, thế mà dám xằng bậy trên địa bàn Đại Ân, không sợ Ân đế dưới sự nổi giận phái binh tiêu diệt Tây Ninh các ngươi sao?” Tư Mã Dạ không chút sợ hãi đứng đối diện bọn họ, cười lạnh nói.
“Ít nói nhảm, đại vương chúng ta thiếu chút nữa bị một mũi tên của ngươi bắn chết, thù này sao có thể không báo? Hơn nữa giết ngươi, chết không đối chứng, Ân đế coi như hoài nghi thì lại làm sao, hắn lại không có chứng cứ là Tây Ninh ta làm?”
Hắc y nhân dẫn đầu khẩu khí cuồng vọng, Tư Mã Dạ nhận ra hắn, là một thủ hạ tâm phúc của Hô Duyên Lỗi, vô công khá cao, hình như không quá dễ đối phó.
Có điều Tư Mã Dạ cũng không lo lắng, người Tây Ninh xuất hiện ở Đại Ân, Thương Lang không có khả năng không phát hiện được, dù cho bị kéo dài, nhất định cũng sẽ chạy nhanh tới, hắn bây giờ phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.
Một bên khác, Ân đế ôm Tiểu Báo tử đã ngủ say, kéo Thượng Quan Tử Ngọc đi trên đường, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc còn ôm vài bức quyển trục.
“Bệ Hạ, chúng ta hồi cung đi, muộn chút nữa kinh thành sắp cấm đi lại rồi.” Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn Tiểu Báo tử ngủ say ngon lành, nói với Ân đế.
Ân đế gật đầu “Bách Lý Hiên bọn họ không có khả năng không đợi chúng ta liền hồi cung trước, có lẽ vẫn đang ở chợ đêm, chúng ta đi tìm bọn họ đi.”
Một nhà ba người đi trên đường thì nhìn thấy người xung quanh đều thần sắc vội vàng chạy vào nhà, nhìn thấy hai người còn hảo tâm nhắc nhở bọn họ “Hai vị vẫn là nhanh chóng mang hài tử rời đi đi, bên kia có nhóm người đang đánh nhau, trong tay đều cầm đao đó, quá đáng sợ rồi!”
Đế Hậu hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút kì quái, đánh nhau? Hắc y nhân?
Chính tại lúc này, đối diện hai thân ảnh quen thuộc chạy tới, là Bách Lý Hiên và Liễu Tịch, Bách Lý Hiên sắc mặt nghiêm túc, tiến lên nói: “Có người ám sát Việt Vương! Bệ Hạ nhanh chóng rời khỏi đây!” Nói xong liền mang Liễu Tịch đi thẳng tới một phương hướng.
Ân đế tất nhiên không có khả năng rời đi, kéo Thượng Quan Tử Ngọc đi theo, trong lòng còn nghĩ, thế mà dám động đao ở địa bàn Đại Ân ta, hôm nay nhất định phải bắt sống những người này, xem xem là ai phái tới.
Lúc mọi người đuổi tới thì thấy Tư Mã Dạ đang đối chiến một chỗ với mười mấy hắc y nhân, có điều Tư Mã Dạ vẫn luôn né tránh, cũng không đánh trả, hình như là đang kéo dài thời gian, Ân đế biết Tư Mã Dạ nhất định sắp xếp nhân thủ bảo hộ hắn trong tối.
Bách Lý Hiên không đợi Ân đế mở miệng, thả người một cái bay qua, rút kiếm ra ngăn trở đao đâm tới trước mặt Tư Mã Dạ của hắc y nhân, nội lực trong kiếm khiến hắc y nhân chấn động, ném bay trên đất. Những hắc y nhân khác liếc mắt nhìn nhau, nhặt đao xông tới, thanh kiếm Bách Lý Hiên nhẹ nhàng xuyên vào giữa hắc y nhân như vào chỗ không người.
Tư Mã Dạ thở phào một hơi, có Bách Lý Hiên, mạng này của hắn hôm nay coi như không ném được, đột nhiên hắn cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc, Tư Mã Dạ xoay mặt lại, liếc mắt nhìn trong đám đông vây xem, lặng lẽ làm một cái thủ thế với người mặc áo choàng, nhìn không rõ mặt trong đó, người đó chợt loé thân liền biến mất.
Ân đế chú ý tới động tác của Tư Mã Dạ, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên Thương Lang ở trong tối âm thầm bảo hộ hắn. Rất rõ ràng, không tới thời điểm bất đắc dĩ, Tư Mã Dạ không muốn để bọn họ hiện thân, đại khái là sợ mình sẽ nảy sinh cảnh giác với hắn đi.
Ân đế âm thầm cười, Tư Mã Dạ này, vì Tần Phi Yến còn thật sự thay đổi không ít.
Rất nhanh, Tần Phi Yến liền vội vàng dẫn thị vệ hoàng thành tới, bách tính phụ cận thấy quân hoàng thành đều tới rồi cũng yên tâm chút ít, lục tục vây lại xem náo nhiệt.
Tần Phi Yến thấy Tư Mã Dạ đứng một bên, một tay ấn lên cổ tay, khẽ hở ngón tay đang chảy máu, sắc mặt thay đổi, tiến lên hỏi hắn: “Ngươi bị thương rồi?”
Tư Mã Dạ thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, không khỏi hoảng hốt, Tần Phi Yến đang lo lắng hắn sao? Cười cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là thương ngoài da mà thôi.”
Tần Phi Yến nhíu lông mày đẹp, kéo hắn đi “Đi theo ta, để Liễu Tịch xử lí vết thương cho ngươi.”
Tư Mã Dạ thành thật đi theo nàng, ý cười trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Có Bách Lý Hiên, bây giờ lại có thị vệ hoàng thành giúp đỡ, đám hắc y nhân rất nhanh liền thúc thủ chịu trói, Bách Lý Hiên nhanh chóng điểm huyệt lên huyệt đạo của bọn họ, tránh cho bọn họ tự sát tập thể.
Thủ lĩnh thị vệ là Triệu Vũ, hắn bên này vừa mệnh lệnh thị vệ dẫn đám hắc y nhân vào nhà lao, vừa xoay người lại bỗng nhiên nhìn thấy Đế Hậu hai người đứng trong nhóm người, lập tức hít khí lạnh.
Vừa muốn quỳ xuống hô to “Vạn tuế” thì nhìn thấy Ân đế cho hắn ánh mắt, Triệu Vũ đã tính khom gối lại lần nữa đứng thẳng lại, vuốt mồ hôi lạnh trên trán, mang thị vệ và hắc y nhân rời đi.
Xem xong náo nhiệt, nhóm người xung quanh cũng dần dần tản đi, Bách Lý Hiên nhìn về Ân đế dò hỏi, có muốn suốt đêm thẩm vấn những hắc y nhân này không, để xem rốt cuộc là ai phái bọn họ tới?
Thương trên cổ tay Tư Mã Dạ đã được Liễu Tịch xử lí tốt, nghe thấy lời hai người liền bước qua nói: “Không cần thẩm vấn, bọn họ là người của Hô Duyên Lỗi, nhưng những người này hình như là tự mình hành động, Hô Duyên Lỗi còn không biết.”
Thượng Quan Tử Ngọc cũng gật đầu nói: “Lần trước ở Việt quốc, ta gặp qua người này, hắn hình như là thủ hạ tâm phúc của Tây Ninh Vương.”
“Thượng Quan Hoàng hậu quả nhiên giống như trong lời đồn nói, kinh tài tuyệt diễm, đã gặp qua là không thể quên, Tư Mã Dạ bội phục.” Tư Mã Dạ chắp tay với Thượng Quan Tử Ngọc, lại nói tiếp: “Đa tạ ân cứu mạng của các vị hôm nay, Tư Mã Dạ ngày sau tất muốn báo thù, chỉ là xuất hiện sự tình này, tiểu vương có chút lo lắng Việt quốc, chỉ sợ phải nhanh chóng về Việt quốc một chuyến.”
Tần Phi Yến ngẩng đầu liếc nhìn hắn, cảm xúc trong mắt khó phân biệt.
Ân đế sớm đoán được hắn sẽ nói như thế, vì vậy nhàn nhạt cười nói: “Gấp thì cũng không ở hai ngày này đi, Việt Vương không bằng định một hôn sự với công chúa, thế nào?”