Lê Mặc đứng một mình trong phòng làm việc không một bóng người một chút phản ứng cũng chẳng có. Cậu chưa từng nghĩ tới Lê Tử Du lại tận lực hãm hại mình đến vậy. Lê Mặc sinh lòng nghi ngờ, rốt cuộc là y muốn làm gì đây… Nhìn lại căn phòng đang trong tình trạng như hiện trường của một hung án nào đó, Lê Mặc nhanh trí nảy ra suy nghĩ, nhớ tới bộ dạng khả nghi của người lao công ban nãy. Cậu liền vội vàng gọi đến phòng an ninh: “Tôi là Lê Mặc, các anh đã tìm được kẻ Văn Lý yêu cầu chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng hiện tại tầng một rất lộn xộn, chủ tịch Lê và Mạc thiếu gia đang bị người bao vây, chúng tôi đang rất khó khăn để khống chế tình hình hiện nay.” Ở đầu dây bên kia, người phụ trách phòng an ninh cũng rất bất đắc dĩ. Thư kí Văn dặn dò bọn họ phải đi tìm người, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, lại vô cùng lộn xộn, căn bản là không có giải pháp nào hết.
“Ừ…” Lê Mặc cân nhắc một chút rồi nói tiếp: “Vậy nghĩ cách đem tất cả những người có mặt ở đó đều chụp ảnh lại, nhất định không được bỏ sót một ai, ngày mai đem đến văn phòng giao cho tôi.”
“Vâng! Đã rõ.” Tuy yêu cầu của Lê Mặc cũng rất kỳ lạ, thế nhưng so với dặn dò của Văn Lý thì đơn giản hơn nhiều.
Cúp điện thoại, Lê Mặc mới cảm thấy cơn nóng rát đau đớn từ trên tay mình truyền đến, không khỏi than thầm: “Mấy vết thương do bị bỏng gì gì đó, quả thật là đau rất lâu mà!” Tuy không biết rằng tiếp theo Lê Tử Du sẽ diễn theo kịch bản gì, nhưng cho dù y tính toán ra sao, thì Lê Mặc quyết sẽ không nhường y bất cứ một lần nào nữa. Nếu lúc trước không phải do cha Lê căn dặn, Lê Mặc cũng sẽ không nhiều lần nhẫn nhịn để Lê Tử Du khiêu khích như thế. Hiện tại, cậu cảm thấy nhịn Lê Tử Du lâu như vậy đã quá đủ rồi, cần phải làm cho Lê Tử Du hiểu rằng, tiện nghi của cậu không phải muốn chiếm là có thể chiếm.
Văn Lý nghe được tin của Lê Tử Du bị thương cũng lấy làm kinh hãi. Trong lòng anh, Lê Mặc là một người rất ôn hòa, nội liễm, mặc dù đối với người cậu ấy không thích thì lời lẽ ngôn từ không bắt tai, thế nhưng cậu tuyệt đối không bao giờ đả thương người vô cớ như vậy: “Chắc có hiểu nhầm gì đó trong việc này?” Từ trong nội tâm, Văn Lý chưa từng tin tưởng Lê Tử Du.
“Mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không, cậu cũng phải đi xuống xử lí một chút, tôi và Tử Uyên đưa Lê Tử Du đến bệnh viện, vừa vặn lại đụng độ với phóng viên đang đi ra từ phòng quan hệ công chúng. Tình trạng của Lê Tử Du không có khả năng chống đỡ lâu, cậu nhanh chóng đi xuống dàn xếp xem sao.” Lê Huyền nhìn đám phóng viên vây quanh mình bất đắc dĩ nói, đương nhiên anh tin tưởng em trai nhà mình vô tội, nhưng cũng chỉ có thể ưu tiên đưa Lê Tử Du đi bệnh viện trước. Trên người Lê Tử Du chảy không ít máu, nếu ở trong phòng làm việc của Lê Mặc xảy ra chuyện không may, thì Lê Mặc cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan tình.
Văn Lý nghe xong, biết sự việc rất nghiêm trọng, nhanh chóng khóa cửa phòng làm việc đi xuống lầu, thậm chí chưa kịp xem tình huống bên Lê Mặc.
Phòng khách ở tầng một của Thần Thời, Lê Tử Du bị đoàn phóng viên vây quanh. “Nghe nói trước đây Lê tiên sinh và Lê nhị thiếu gia sống chung một nhà, xin hỏi lần bị thương này của ngài có liên quan đến Lê nhị thiếu gia không?”
“Lê tiên sinh, trước có lời đồn ngài là tình nhân bên ngoài của chủ tịch, chuyện đó là thật sao?”
“Lê tiên sinh, rốt cuộc ngài và Lê gia có quan hệ như thế nào?”
Mạc Tử Uyên cau mày, cùng Lê Huyền liếc mắt nhìn nhau, Lê Huyền đứng ra chặn đường nhìn của ký giả: “Những vấn đề này tạm thời không thể trả lời, bây giờ Lê Tử Du phải đi bệnh viện, phiền các vị nhường đường một chút!”
“Chủ tịch Lê, trước có nghe đồn Lê Tử Du là em trai cùng cha khác mẹ với ngài…”
“Lê gia chúng tôi chỉ có tôi và Lê Mặc là hai người con trai, mấy lời đồn đó đều là tin nhảm.”
“Nhưng nghe nói Lê gia đã nuôi dưỡng Lê Tử Du tiên sinh sắp được 20 năm, mà đãi ngộ của Lê tiên sinh ở nhà lại ngang hàng với Lê nhị thiếu gia, ngài không thể giải thích cho chúng tôi một chút sao?”
Lê Huyền còn chưa kịp lên tiếng, thì nghe Lê Tử Du đang ở trong lòng Mạc Tử Uyên nghẹn ngào nói: “Tôi và Lê gia không có quan hệ gì… Các vị cũng không cần phải suy đoán.” Thở dài, Lê Tử Du yếu ớt nói: “Tôi bị thương thực sự rất đau…Các người…Các người cũng không cần trách móc Lê nhị thiếu gia làm gì, là tự tôi bị thương, do tôi vô ý, nên… Xin các vị không nên hỏi nữa!”
Mất máu quá nhiều khiến mặt của Lê Tử Du tái nhợt, thân thể mảnh khảnh vùi vào lòng Mạc Tử Uyên càng lộ vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, bởi vì phải xử lí vết thương, nên áo sơmi bên tay trái hoàn toàn bị cắt bỏ, chỗ băng gạt băng bó nơi cánh tay lộ ra vài phần huyết sắc. Vành mắt y đỏ lên nhưng nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, càng lộ ra sự thương cảm vô hạn.
Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt của Lê Tử Du hơi nhíu nhíu mày, may mà Lê Tử Du nói như thế, nhưng lại mang theo hàm ý rất rõ ràng, thật dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lúc này Văn Lý mang theo người của bộ quan hệ công chúng từ thang máy đi ra, tiến về phía phóng viên nói: “Đây là việc riêng của Thần Thời, vui lòng tránh đường cho chủ tịch Lê đưa người đi bệnh viện. Mặc kệ là nghi vấn gì, người của bộ quan hệ công chúng sẽ cho các vị lời giải thích hợp lý.” Nói xong, hai người bọn họ rời đi trước.
Lê Huyền lái xe đến bệnh viện, vô ý nhìn qua kính chiếu hậu thấy Mạc Tử Uyên đang ôm Lê Tử Du. Lê Huyền hơi chút nhíu mày. Ánh mắt của Mạc Tử Uyên nhìn Lê Tử Du rất phức tạp, có chút chán nản, có chút không nỡ, cũng có chút mê man, không giống như kiểu bác sĩ nhìn bệnh nhân.
Lẽ nào cậu ta đối với Lê Tử Du vẫn còn tình cảm? Ai, Lê Huyền không tiếng động thở dài, thấy Lê Tử Du bị thương thành cái dạng này, cho dù mình biết y luôn tính toán âm mưu để đối phó với Lê gia cũng có chút không đành lòng, huống chi y còn là người yêu cũ của Mạc Tử Uyên?
Nhớ lại việc mình bỏ mặt Lê Mặc ở Thần Thời, cũng không biết em mình hiện tại thế nào rồi. Còn Lăng Tây Thành nữa, không biết sau khi cậu ta nghe được chuyện này sẽ phản ứng ra sao: “Gần tới bệnh viện rồi, tình hình y thế nào?” Dường như không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh quá mức trong xe, Lê Huyền mở miệng hỏi.
“Không nghiêm trọng lắm, cầm máu được rồi.” Mạc Tử Uyên nhìn bộ dạng chật vật của Lê Tử Du, trong lòng cậu ngũ vị tạp trần. Lần đầu gặp nhau, y đưa Lê thúc đến tái khám ở bệnh viện, Lê Tử Du dùng tên giả là Uông Tiểu Du – một thiếu niên ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Lê Tử Du thoạt nhìn hồn nhiên tốt đẹp, khí tức này đã làm cho cậu mê luyến, không nhịn được nghĩ muốn gần gũi y hơn.
Nửa năm kế tiếp, anh đối với cậu bé này luôn đặc biệt quan tâm. Bất kể là lúc y vì lo lắng cho sức khỏe của Lê thúc mà nhíu mi, hay bởi sự lãnh đạm, bài xích của người nhà Lê gia mà ủy khuất, từng chút từng chút một làm cảm động trái tim của anh. Mạc Tử Uyên biết mình đã yêu y. Vì vậy cậu bắt đầu muốn che chở cho y, thỏa mãn mọi mong muốn của y, muốn thấy y cười, muốn thấy trong mắt y không có phiền muộn. Thẳng đến ngày đọc được bài báo về tình nhân bên ngoài của Lăng Tây Thành, cả thế giới của Mạc Tử Uyên tưởng chừng sụp đổ.
Anh không tin, không tin cậu bé có nụ cười đẹp như thiên sứ kia lại là một người như vậy, chen chân vào gia đình người khác, câu dẫn người đã có vợ trong khi vẫn quen với mình. Có những lúc, Mạc Tử Uyên tự an ủi mình, Tiểu Du chắc chắn sẽ không lừa anh, cho đến khi anh gặp Lăng Tây Thành, từ miệng của bạn mình biết rõ ngọn nguồn, thậm chí còn nghe Lê Tử Du và Lăng Tây Thành nói chuyện.
Hiểu lầm, Lê Tử Du dùng hai từ đơn giản như vậy để diễn tả mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Mạc Tử Uyên không biết diễn tả tâm tình ngày hôm đó của mình như thế nào sau khi Lăng Tây Thành ra về. Mối tình đầu đẹp đẽ trong nháy mắt biến thành hư vô, ngay cả người thiếu niên mà mình yêu thương kia hóa ra cũng chỉ là một ảo ảnh. Mặc dù dứt khoát quyết tuyệt cùng Lê Tử Du cắt đứt liên lạc, nhưng phần cảm tình còn sót vẫn dằn vặt cậu trong mơ, khiến cậu nửa đêm phải giật mình thức giấc. Giống như bây giờ, cho dù cậu biết, Lê Tử Du không hề vô hại như y vẫn biểu hiện thế nhưng cậu vẫn còn vì y chật vật mà cảm thấy khó kiềm chế, bởi vì y bị thương mà đau lòng.
Bên kia, Văn Lý sau khi xử lí xong đám phóng viên, rốt cuộc cũng thở dài được một hơi. Sau khi, Văn Lý gọi cho Lê Huyền một cuộc điện thoại xác nhận Lê Tử Du không có việc gì, cậu đi lên lầu. Thang máy đến tầng chót, cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy Trương Huy Thanh đang đỡ Lê Mặc nhảy vào.
“Chuyện gì xảy ra vậy hả?” Nhìn sắc mặt Lê Mặc tái nhợt, ngực Văn Lý cả kinh.
“Không có việc gì. Anh đừng qua đây!” Thanh âm của Lê Mặc rất thấp, không có chút khí lực nào.
“Cậu bị bệnh sao?”
“Trời ơi! Văn ca anh đừng hỏi nữa, để em dẫn học trưởng đi bệnh viện trước!” Giọng của Trương Huy Thanh rất gấp gáp. Cậu vừa giải quyết công chuyện xong muốn đến tìm Lê Mặc để bàn bạc một chút, kết quả vừa vào cửa đã thấy trên mặt đất dính đầy máu và miểng thủy tinh vỡ, Lê Mặc thì dựa bên cửa sổ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh tới gọi Lê Mặc một tiếng, muốn hỏi xem anh có làm sao không, lại bị cánh tay đang khoát lên bức tranh trên kệ tủ của anh làm cho hoảng sợ. Tay phải của Lê Mặc bị phỏng rất nghiêm trọng, các bọt nước lớn nhỏ xuất hiện trên toàn bộ mu bàn tay, tay trái nhìn có vẻ đỡ hơn chút, nhìn gần chỉ thấy có vài bọt nước, không bị nóng đến mức lột da, nhưng càng nhìn càng thấy kinh người. Trương Huy Thanh nhìn thấy hòm thuốc trên ghế salon, có lòng muốn bôi thuốc cho Lê Mặc, lại không biết làm như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đỡ Lê Mặc đứng dậy, dẫn anh đi bệnh viện.
“Tôi và hai người cùng đi, nhưng Lê Mặc bị thương ở đâu?”
“Anh xem!” Trương Huy Thanh cẩn thận đỡ cùi chỏ của Lê Mặc, cho Văn Lý nhìn cánh tay giấu trong tay áo của cậu.
“Làm thế nào mà cậu bị phỏng nặng đến thế?” Sau khi nhìn thấy vết bỏng Văn Lý cũng bị dọa sợ, tay của Lê Mặc bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí so với Lê Tử Du chỉ bị chảy máu trên tay kia thoạt nhìn còn giật mình hơn.
Lê Mặc lắc đầu không nói gì. Văn Lý thấy tình hình không ổn lắm, cũng không hỏi thêm, ba người cùng đi bệnh viện. Nhân lúc bác sĩ đang xử lí vết thương cho Lê Mặc, Văn Lý gọi điện thoại cho Lăng Tây Thành.
“Alo?” Lăng Tây Thành vừa mới xuống máy bay, Văn Lý nghe thấy bên kia có tiếng người ồn ào.
“Học trưởng, anh trực tiếp qua bệnh viện của bác sĩ Mạc đi, đừng tới Thần Thời, tụi em đều ở đây cả.”
“Làm sao vậy? Thân thể của Lê thúc không thoải mái sao?” Điều mà Lăng Tây Thành nghĩ đến đầu tiên là sự tình quá mức ầm ĩ, nên thân thể của cha Lê Mặc không chịu đựng nổi.
“Không phải Lê thúc, là Lê Mặc, tay của cậu ấy bị phỏng nghiêm trọng, hiện tại bác sĩ đang băng bó, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, hỏi cậu ấy thì cậu ấy chỉ im lặng.”
“Cái gì?” Nghe tin Lê Mặc bị thương, lòng Lăng Tây Thành vô cùng gấp gáp, hận không thể lập tức bay đến bệnh viện ngay.
“Em cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nguyên ngày hôm nay mọi việc đặc biệt hỗn loạn. Bắt đầu từ sau khi Lê Tử Du đến phòng làm việc của Lê Mặc, một lát sau Lê Tử Du thân thể đầy máu được học trưởng Mạc và học trưởng Lê Huyền đưa ra ngoài. Em đi theo giải quyết đám phóng viên chặn đường, trở về thì thấy Trương Huy Thanh đỡ Lê Mặc đang dự định đến bệnh viện.” Văn Lý cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải nhìn thấy Trương Huy Thanh đỡ Lê Mặc, anh cũng chả biết Lê Mặc bị thương.
“Ừ, anh đã biết, cậu thay anh chiếu cố Mặc Mặc một chút, anh lập tức tới ngay.” Lăng Tây Thành nói xong liền cúp điện thoại. Không kịp chờ tài xế đến đón mình, Lăng Tây Thành vội lên một chiếc xe taxi đi tới chỗ Lê Mặc. Lăng Tây Thành lo lắng thúc giục tài xế tăng tốc, trong lòng có chút hối hận, anh không nên để Lê Tử Du vào làm tại Thần Thời. Tuy nghe Văn Lý nói, Lê Tử Du cũng đi bệnh viện nhưng liên tưởng đến việc Lê Mặc bị thương, Lăng Tây Thành không khỏi nghi ngờ phần trăm hai sự việc tình cờ xảy ra cùng lúc là bao nhiêu. Lăng Tây Thành cố gắng ổn định tâm tình hoảng loạn của bản thân, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải đi đến bệnh viện, xem Lê Mặc có bị thương có nặng lắm không.
Văn Lý ở trong hành lang đợi một lúc lâu, Lê Mặc mới từ phòng cấp cứu đi ra. Tay phải của cậu gần như bị băng lại toàn bộ, tay trái cũng xứt thuốc rất nhiều: “Cậu ngồi xuống đây đi, học trưởng đã về tới nơi rồi, một lát nữa sẽ đến.”
“Ừ.” Lê Mặc gật đầu, nghe tin Lăng Tây Thành sắp quay trở lại ánh mắt cậu rực sáng lên một chút, thế nhưng tâm tình vẫn chưa khá hơn chút nào.
“Cậu a!” Văn Lý thở dài, ý bảo Trương Huy Thanh đi mua nước cho Lê Mặc uống, rồi cùng cậu ngồi trên ghế dài ở hành lang: “Nói một chút đi! Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lúc anh đi, Lê Tử Du giả vờ đem tài liệu vào phòng, chưa nói được ba câu, y rót một cốc nước nóng, rồi kéo lấy tay em, cố ý đem nước sôi đổ lên. Em hoảng sợ nên đẩy y ra. Sau đó y…” Lê Mặc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó cảm thấy có chút không thật. Tất cả phát sinh quá nhanh, cậu muốn phản ứng cũng không kịp.
“Ý của cậu là Lê Tử Du bị thương nặng như vậy là do chính y tự gây ra?” Nghe Lê Mặc thuật lại, Văn Lý đã hiểu mọi việc. Anh tin tưởng Lê Mặc không bao giờ nói dối, cho nên lại càng vì âm mưu của Lê Tử Du mà khiếp sợ.
“Ừ.” Biểu tình Lê Mặc có phần hơi khiếp sợ nói với Văn Lý: “Anh thấy rất bất ngờ phải không? Ngay cả em cũng không thể tin được.”
“Vậy làm sao Mạc Tử Uyên cùng Lê Huyền học trưởng lại thấy được?”
“Em cũng không biết, lúc Lê Tử Du ngã sấp xuống, anh của em đã đứng ở cửa. Tình trạng của Lê Tử Du thoạt nhìn rất tệ, nên em liền để các anh ấy đưa y đi bệnh viện trước.” Lê Mặc mơ hồ nghĩ sự việc có gì đó bất thường, nhưng lại không nói được là vì sao.
Văn Lý im lặng, anh biết từ sáng tới trưa xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lê Mặc cũng rất mệt mỏi. Trấn an vỗ vỗ lưng cậu, hai người ngồi yên chẳng nói thêm gì với nhau nữa. Một lát sau, Trương Huy Thanh trở lại, Lê Mặc dặn dò nhóc hai câu để nhóc về trước, rồi cùng Văn Lý chờ Lăng Tây Thành đến.
Tác giả tâm sự: Nhìn thấy rất nhiều tin nhắn thân thương, tôi được rất nhiều lợi ích. Tiểu Miêu đã đem hai chương này sửa lại một chút, mặc dù phần lớn tình tiết không hề thay đổi, thế nhưng cảm giác các chi tiết ăn khớp với nhau hơn rất nhiều, xin gửi lời cảm ơn lần thứ hai đến Minna tang ~ Bạn đã vất vả rồi! Tèn tén ten ~ sau cùng tôi xin đưa lên một tiểu kịch trường mong rằng các bạn sẽ thích ~
Tiểu Miêu: Họp họp! Bởi vì đã sửa lại nội dung chương này nên cần biết một chút về tâm trạng của mọi người, về việc Lê Tử Du bị thương suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng các anh là gì?
Lê Huyền: Liên quan gì đến tôi, y cũng chẳng phải là em trai ruột của tôi. ╮(╯▽╰)╭
Mạc Tử Uyên: Liên quan gì đến tôi, y cũng chẳng phải là bạn trai của tôi. ╮(╯▽╰)╭
Lê Mặc: Liên quan gì đến tôi, cũng chẳng phải tôi làm cho y ngã. ╮(╯▽╰)╭
Văn Lý: Liên quan gì đến tôi, cũng chẳng phải do tôi bày mưu hại y. ╮(╯▽╰)╭
Mục Chiêu Hòa: Có liên quan! Y chiếm thời gian của tôi hại tôi chưa chiếm được tiện nghi của vợ yêu. (#‵′) 凸
Trương Huy Thanh: Có liên quan! Y làm tay thần tượng của tôi bị thương! (#‵′) 凸
Lăng Tây Thành: Có liên quan! Y hãm hại vợ tôi quả thực không thể tha thứ được. (#‵′) 凸
Trương Huy Nhiên: Có liên quan! Y kéo dài thời gian tìm vợ yêu của tôi. ┭﹏┮
Mọi người: Trương Huy Nhiên, ngươi là đồ ngốc, ngươi làm trật đội hình rồi. Σ( ° △ °|||)︴
Tiểu Miêu: Các ngươi thật quá đáng! Ta đây biết sửa ra sao nữa hả! Cứ trực tiếp cầm một cái bình đập chết y là ok rồi!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mọi người: Đúng đúng, ý kiến này rất hay. o(≧v≦)o~~
Tiểu Miêu: ….
Lê Mặc đứng một mình trong phòng làm việc không một bóng người một chút phản ứng cũng chẳng có. Cậu chưa từng nghĩ tới Lê Tử Du lại tận lực hãm hại mình đến vậy. Lê Mặc sinh lòng nghi ngờ, rốt cuộc là y muốn làm gì đây… Nhìn lại căn phòng đang trong tình trạng như hiện trường của một hung án nào đó, Lê Mặc nhanh trí nảy ra suy nghĩ, nhớ tới bộ dạng khả nghi của người lao công ban nãy. Cậu liền vội vàng gọi đến phòng an ninh: “Tôi là Lê Mặc, các anh đã tìm được kẻ Văn Lý yêu cầu chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng hiện tại tầng một rất lộn xộn, chủ tịch Lê và Mạc thiếu gia đang bị người bao vây, chúng tôi đang rất khó khăn để khống chế tình hình hiện nay.” Ở đầu dây bên kia, người phụ trách phòng an ninh cũng rất bất đắc dĩ. Thư kí Văn dặn dò bọn họ phải đi tìm người, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, lại vô cùng lộn xộn, căn bản là không có giải pháp nào hết.
“Ừ…” Lê Mặc cân nhắc một chút rồi nói tiếp: “Vậy nghĩ cách đem tất cả những người có mặt ở đó đều chụp ảnh lại, nhất định không được bỏ sót một ai, ngày mai đem đến văn phòng giao cho tôi.”
“Vâng! Đã rõ.” Tuy yêu cầu của Lê Mặc cũng rất kỳ lạ, thế nhưng so với dặn dò của Văn Lý thì đơn giản hơn nhiều.
Cúp điện thoại, Lê Mặc mới cảm thấy cơn nóng rát đau đớn từ trên tay mình truyền đến, không khỏi than thầm: “Mấy vết thương do bị bỏng gì gì đó, quả thật là đau rất lâu mà!” Tuy không biết rằng tiếp theo Lê Tử Du sẽ diễn theo kịch bản gì, nhưng cho dù y tính toán ra sao, thì Lê Mặc quyết sẽ không nhường y bất cứ một lần nào nữa. Nếu lúc trước không phải do cha Lê căn dặn, Lê Mặc cũng sẽ không nhiều lần nhẫn nhịn để Lê Tử Du khiêu khích như thế. Hiện tại, cậu cảm thấy nhịn Lê Tử Du lâu như vậy đã quá đủ rồi, cần phải làm cho Lê Tử Du hiểu rằng, tiện nghi của cậu không phải muốn chiếm là có thể chiếm.
Văn Lý nghe được tin của Lê Tử Du bị thương cũng lấy làm kinh hãi. Trong lòng anh, Lê Mặc là một người rất ôn hòa, nội liễm, mặc dù đối với người cậu ấy không thích thì lời lẽ ngôn từ không bắt tai, thế nhưng cậu tuyệt đối không bao giờ đả thương người vô cớ như vậy: “Chắc có hiểu nhầm gì đó trong việc này?” Từ trong nội tâm, Văn Lý chưa từng tin tưởng Lê Tử Du.
“Mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không, cậu cũng phải đi xuống xử lí một chút, tôi và Tử Uyên đưa Lê Tử Du đến bệnh viện, vừa vặn lại đụng độ với phóng viên đang đi ra từ phòng quan hệ công chúng. Tình trạng của Lê Tử Du không có khả năng chống đỡ lâu, cậu nhanh chóng đi xuống dàn xếp xem sao.” Lê Huyền nhìn đám phóng viên vây quanh mình bất đắc dĩ nói, đương nhiên anh tin tưởng em trai nhà mình vô tội, nhưng cũng chỉ có thể ưu tiên đưa Lê Tử Du đi bệnh viện trước. Trên người Lê Tử Du chảy không ít máu, nếu ở trong phòng làm việc của Lê Mặc xảy ra chuyện không may, thì Lê Mặc cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan tình.
Văn Lý nghe xong, biết sự việc rất nghiêm trọng, nhanh chóng khóa cửa phòng làm việc đi xuống lầu, thậm chí chưa kịp xem tình huống bên Lê Mặc.
Phòng khách ở tầng một của Thần Thời, Lê Tử Du bị đoàn phóng viên vây quanh. “Nghe nói trước đây Lê tiên sinh và Lê nhị thiếu gia sống chung một nhà, xin hỏi lần bị thương này của ngài có liên quan đến Lê nhị thiếu gia không?”
“Lê tiên sinh, trước có lời đồn ngài là tình nhân bên ngoài của chủ tịch, chuyện đó là thật sao?”
“Lê tiên sinh, rốt cuộc ngài và Lê gia có quan hệ như thế nào?”
Mạc Tử Uyên cau mày, cùng Lê Huyền liếc mắt nhìn nhau, Lê Huyền đứng ra chặn đường nhìn của ký giả: “Những vấn đề này tạm thời không thể trả lời, bây giờ Lê Tử Du phải đi bệnh viện, phiền các vị nhường đường một chút!”
“Chủ tịch Lê, trước có nghe đồn Lê Tử Du là em trai cùng cha khác mẹ với ngài…”
“Lê gia chúng tôi chỉ có tôi và Lê Mặc là hai người con trai, mấy lời đồn đó đều là tin nhảm.”
“Nhưng nghe nói Lê gia đã nuôi dưỡng Lê Tử Du tiên sinh sắp được năm, mà đãi ngộ của Lê tiên sinh ở nhà lại ngang hàng với Lê nhị thiếu gia, ngài không thể giải thích cho chúng tôi một chút sao?”
Lê Huyền còn chưa kịp lên tiếng, thì nghe Lê Tử Du đang ở trong lòng Mạc Tử Uyên nghẹn ngào nói: “Tôi và Lê gia không có quan hệ gì… Các vị cũng không cần phải suy đoán.” Thở dài, Lê Tử Du yếu ớt nói: “Tôi bị thương thực sự rất đau…Các người…Các người cũng không cần trách móc Lê nhị thiếu gia làm gì, là tự tôi bị thương, do tôi vô ý, nên… Xin các vị không nên hỏi nữa!”
Mất máu quá nhiều khiến mặt của Lê Tử Du tái nhợt, thân thể mảnh khảnh vùi vào lòng Mạc Tử Uyên càng lộ vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, bởi vì phải xử lí vết thương, nên áo sơmi bên tay trái hoàn toàn bị cắt bỏ, chỗ băng gạt băng bó nơi cánh tay lộ ra vài phần huyết sắc. Vành mắt y đỏ lên nhưng nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, càng lộ ra sự thương cảm vô hạn.
Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt của Lê Tử Du hơi nhíu nhíu mày, may mà Lê Tử Du nói như thế, nhưng lại mang theo hàm ý rất rõ ràng, thật dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lúc này Văn Lý mang theo người của bộ quan hệ công chúng từ thang máy đi ra, tiến về phía phóng viên nói: “Đây là việc riêng của Thần Thời, vui lòng tránh đường cho chủ tịch Lê đưa người đi bệnh viện. Mặc kệ là nghi vấn gì, người của bộ quan hệ công chúng sẽ cho các vị lời giải thích hợp lý.” Nói xong, hai người bọn họ rời đi trước.
Lê Huyền lái xe đến bệnh viện, vô ý nhìn qua kính chiếu hậu thấy Mạc Tử Uyên đang ôm Lê Tử Du. Lê Huyền hơi chút nhíu mày. Ánh mắt của Mạc Tử Uyên nhìn Lê Tử Du rất phức tạp, có chút chán nản, có chút không nỡ, cũng có chút mê man, không giống như kiểu bác sĩ nhìn bệnh nhân.
Lẽ nào cậu ta đối với Lê Tử Du vẫn còn tình cảm? Ai, Lê Huyền không tiếng động thở dài, thấy Lê Tử Du bị thương thành cái dạng này, cho dù mình biết y luôn tính toán âm mưu để đối phó với Lê gia cũng có chút không đành lòng, huống chi y còn là người yêu cũ của Mạc Tử Uyên?
Nhớ lại việc mình bỏ mặt Lê Mặc ở Thần Thời, cũng không biết em mình hiện tại thế nào rồi. Còn Lăng Tây Thành nữa, không biết sau khi cậu ta nghe được chuyện này sẽ phản ứng ra sao: “Gần tới bệnh viện rồi, tình hình y thế nào?” Dường như không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh quá mức trong xe, Lê Huyền mở miệng hỏi.
“Không nghiêm trọng lắm, cầm máu được rồi.” Mạc Tử Uyên nhìn bộ dạng chật vật của Lê Tử Du, trong lòng cậu ngũ vị tạp trần. Lần đầu gặp nhau, y đưa Lê thúc đến tái khám ở bệnh viện, Lê Tử Du dùng tên giả là Uông Tiểu Du – một thiếu niên ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Lê Tử Du thoạt nhìn hồn nhiên tốt đẹp, khí tức này đã làm cho cậu mê luyến, không nhịn được nghĩ muốn gần gũi y hơn.
Nửa năm kế tiếp, anh đối với cậu bé này luôn đặc biệt quan tâm. Bất kể là lúc y vì lo lắng cho sức khỏe của Lê thúc mà nhíu mi, hay bởi sự lãnh đạm, bài xích của người nhà Lê gia mà ủy khuất, từng chút từng chút một làm cảm động trái tim của anh. Mạc Tử Uyên biết mình đã yêu y. Vì vậy cậu bắt đầu muốn che chở cho y, thỏa mãn mọi mong muốn của y, muốn thấy y cười, muốn thấy trong mắt y không có phiền muộn. Thẳng đến ngày đọc được bài báo về tình nhân bên ngoài của Lăng Tây Thành, cả thế giới của Mạc Tử Uyên tưởng chừng sụp đổ.
Anh không tin, không tin cậu bé có nụ cười đẹp như thiên sứ kia lại là một người như vậy, chen chân vào gia đình người khác, câu dẫn người đã có vợ trong khi vẫn quen với mình. Có những lúc, Mạc Tử Uyên tự an ủi mình, Tiểu Du chắc chắn sẽ không lừa anh, cho đến khi anh gặp Lăng Tây Thành, từ miệng của bạn mình biết rõ ngọn nguồn, thậm chí còn nghe Lê Tử Du và Lăng Tây Thành nói chuyện.
Hiểu lầm, Lê Tử Du dùng hai từ đơn giản như vậy để diễn tả mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Mạc Tử Uyên không biết diễn tả tâm tình ngày hôm đó của mình như thế nào sau khi Lăng Tây Thành ra về. Mối tình đầu đẹp đẽ trong nháy mắt biến thành hư vô, ngay cả người thiếu niên mà mình yêu thương kia hóa ra cũng chỉ là một ảo ảnh. Mặc dù dứt khoát quyết tuyệt cùng Lê Tử Du cắt đứt liên lạc, nhưng phần cảm tình còn sót vẫn dằn vặt cậu trong mơ, khiến cậu nửa đêm phải giật mình thức giấc. Giống như bây giờ, cho dù cậu biết, Lê Tử Du không hề vô hại như y vẫn biểu hiện thế nhưng cậu vẫn còn vì y chật vật mà cảm thấy khó kiềm chế, bởi vì y bị thương mà đau lòng.
Bên kia, Văn Lý sau khi xử lí xong đám phóng viên, rốt cuộc cũng thở dài được một hơi. Sau khi, Văn Lý gọi cho Lê Huyền một cuộc điện thoại xác nhận Lê Tử Du không có việc gì, cậu đi lên lầu. Thang máy đến tầng chót, cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy Trương Huy Thanh đang đỡ Lê Mặc nhảy vào.
“Chuyện gì xảy ra vậy hả?” Nhìn sắc mặt Lê Mặc tái nhợt, ngực Văn Lý cả kinh.
“Không có việc gì. Anh đừng qua đây!” Thanh âm của Lê Mặc rất thấp, không có chút khí lực nào.
“Cậu bị bệnh sao?”
“Trời ơi! Văn ca anh đừng hỏi nữa, để em dẫn học trưởng đi bệnh viện trước!” Giọng của Trương Huy Thanh rất gấp gáp. Cậu vừa giải quyết công chuyện xong muốn đến tìm Lê Mặc để bàn bạc một chút, kết quả vừa vào cửa đã thấy trên mặt đất dính đầy máu và miểng thủy tinh vỡ, Lê Mặc thì dựa bên cửa sổ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh tới gọi Lê Mặc một tiếng, muốn hỏi xem anh có làm sao không, lại bị cánh tay đang khoát lên bức tranh trên kệ tủ của anh làm cho hoảng sợ. Tay phải của Lê Mặc bị phỏng rất nghiêm trọng, các bọt nước lớn nhỏ xuất hiện trên toàn bộ mu bàn tay, tay trái nhìn có vẻ đỡ hơn chút, nhìn gần chỉ thấy có vài bọt nước, không bị nóng đến mức lột da, nhưng càng nhìn càng thấy kinh người. Trương Huy Thanh nhìn thấy hòm thuốc trên ghế salon, có lòng muốn bôi thuốc cho Lê Mặc, lại không biết làm như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đỡ Lê Mặc đứng dậy, dẫn anh đi bệnh viện.
“Tôi và hai người cùng đi, nhưng Lê Mặc bị thương ở đâu?”
“Anh xem!” Trương Huy Thanh cẩn thận đỡ cùi chỏ của Lê Mặc, cho Văn Lý nhìn cánh tay giấu trong tay áo của cậu.
“Làm thế nào mà cậu bị phỏng nặng đến thế?” Sau khi nhìn thấy vết bỏng Văn Lý cũng bị dọa sợ, tay của Lê Mặc bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí so với Lê Tử Du chỉ bị chảy máu trên tay kia thoạt nhìn còn giật mình hơn.
Lê Mặc lắc đầu không nói gì. Văn Lý thấy tình hình không ổn lắm, cũng không hỏi thêm, ba người cùng đi bệnh viện. Nhân lúc bác sĩ đang xử lí vết thương cho Lê Mặc, Văn Lý gọi điện thoại cho Lăng Tây Thành.
“Alo?” Lăng Tây Thành vừa mới xuống máy bay, Văn Lý nghe thấy bên kia có tiếng người ồn ào.
“Học trưởng, anh trực tiếp qua bệnh viện của bác sĩ Mạc đi, đừng tới Thần Thời, tụi em đều ở đây cả.”
“Làm sao vậy? Thân thể của Lê thúc không thoải mái sao?” Điều mà Lăng Tây Thành nghĩ đến đầu tiên là sự tình quá mức ầm ĩ, nên thân thể của cha Lê Mặc không chịu đựng nổi.
“Không phải Lê thúc, là Lê Mặc, tay của cậu ấy bị phỏng nghiêm trọng, hiện tại bác sĩ đang băng bó, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, hỏi cậu ấy thì cậu ấy chỉ im lặng.”
“Cái gì?” Nghe tin Lê Mặc bị thương, lòng Lăng Tây Thành vô cùng gấp gáp, hận không thể lập tức bay đến bệnh viện ngay.
“Em cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nguyên ngày hôm nay mọi việc đặc biệt hỗn loạn. Bắt đầu từ sau khi Lê Tử Du đến phòng làm việc của Lê Mặc, một lát sau Lê Tử Du thân thể đầy máu được học trưởng Mạc và học trưởng Lê Huyền đưa ra ngoài. Em đi theo giải quyết đám phóng viên chặn đường, trở về thì thấy Trương Huy Thanh đỡ Lê Mặc đang dự định đến bệnh viện.” Văn Lý cũng chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải nhìn thấy Trương Huy Thanh đỡ Lê Mặc, anh cũng chả biết Lê Mặc bị thương.
“Ừ, anh đã biết, cậu thay anh chiếu cố Mặc Mặc một chút, anh lập tức tới ngay.” Lăng Tây Thành nói xong liền cúp điện thoại. Không kịp chờ tài xế đến đón mình, Lăng Tây Thành vội lên một chiếc xe taxi đi tới chỗ Lê Mặc. Lăng Tây Thành lo lắng thúc giục tài xế tăng tốc, trong lòng có chút hối hận, anh không nên để Lê Tử Du vào làm tại Thần Thời. Tuy nghe Văn Lý nói, Lê Tử Du cũng đi bệnh viện nhưng liên tưởng đến việc Lê Mặc bị thương, Lăng Tây Thành không khỏi nghi ngờ phần trăm hai sự việc tình cờ xảy ra cùng lúc là bao nhiêu. Lăng Tây Thành cố gắng ổn định tâm tình hoảng loạn của bản thân, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải đi đến bệnh viện, xem Lê Mặc có bị thương có nặng lắm không.
Văn Lý ở trong hành lang đợi một lúc lâu, Lê Mặc mới từ phòng cấp cứu đi ra. Tay phải của cậu gần như bị băng lại toàn bộ, tay trái cũng xứt thuốc rất nhiều: “Cậu ngồi xuống đây đi, học trưởng đã về tới nơi rồi, một lát nữa sẽ đến.”
“Ừ.” Lê Mặc gật đầu, nghe tin Lăng Tây Thành sắp quay trở lại ánh mắt cậu rực sáng lên một chút, thế nhưng tâm tình vẫn chưa khá hơn chút nào.
“Cậu a!” Văn Lý thở dài, ý bảo Trương Huy Thanh đi mua nước cho Lê Mặc uống, rồi cùng cậu ngồi trên ghế dài ở hành lang: “Nói một chút đi! Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lúc anh đi, Lê Tử Du giả vờ đem tài liệu vào phòng, chưa nói được ba câu, y rót một cốc nước nóng, rồi kéo lấy tay em, cố ý đem nước sôi đổ lên. Em hoảng sợ nên đẩy y ra. Sau đó y…” Lê Mặc hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó cảm thấy có chút không thật. Tất cả phát sinh quá nhanh, cậu muốn phản ứng cũng không kịp.
“Ý của cậu là Lê Tử Du bị thương nặng như vậy là do chính y tự gây ra?” Nghe Lê Mặc thuật lại, Văn Lý đã hiểu mọi việc. Anh tin tưởng Lê Mặc không bao giờ nói dối, cho nên lại càng vì âm mưu của Lê Tử Du mà khiếp sợ.
“Ừ.” Biểu tình Lê Mặc có phần hơi khiếp sợ nói với Văn Lý: “Anh thấy rất bất ngờ phải không? Ngay cả em cũng không thể tin được.”
“Vậy làm sao Mạc Tử Uyên cùng Lê Huyền học trưởng lại thấy được?”
“Em cũng không biết, lúc Lê Tử Du ngã sấp xuống, anh của em đã đứng ở cửa. Tình trạng của Lê Tử Du thoạt nhìn rất tệ, nên em liền để các anh ấy đưa y đi bệnh viện trước.” Lê Mặc mơ hồ nghĩ sự việc có gì đó bất thường, nhưng lại không nói được là vì sao.
Văn Lý im lặng, anh biết từ sáng tới trưa xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lê Mặc cũng rất mệt mỏi. Trấn an vỗ vỗ lưng cậu, hai người ngồi yên chẳng nói thêm gì với nhau nữa. Một lát sau, Trương Huy Thanh trở lại, Lê Mặc dặn dò nhóc hai câu để nhóc về trước, rồi cùng Văn Lý chờ Lăng Tây Thành đến.
Tác giả tâm sự: Nhìn thấy rất nhiều tin nhắn thân thương, tôi được rất nhiều lợi ích. Tiểu Miêu đã đem hai chương này sửa lại một chút, mặc dù phần lớn tình tiết không hề thay đổi, thế nhưng cảm giác các chi tiết ăn khớp với nhau hơn rất nhiều, xin gửi lời cảm ơn lần thứ hai đến Minna tang ~ Bạn đã vất vả rồi! Tèn tén ten ~ sau cùng tôi xin đưa lên một tiểu kịch trường mong rằng các bạn sẽ thích ~
Tiểu Miêu: Họp họp! Bởi vì đã sửa lại nội dung chương này nên cần biết một chút về tâm trạng của mọi người, về việc Lê Tử Du bị thương suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng các anh là gì?
Lê Huyền: Liên quan gì đến tôi, y cũng chẳng phải là em trai ruột của tôi. ╮(╯▽╰)╭
Mạc Tử Uyên: Liên quan gì đến tôi, y cũng chẳng phải là bạn trai của tôi. ╮(╯▽╰)╭
Lê Mặc: Liên quan gì đến tôi, cũng chẳng phải tôi làm cho y ngã. ╮(╯▽╰)╭
Văn Lý: Liên quan gì đến tôi, cũng chẳng phải do tôi bày mưu hại y. ╮(╯▽╰)╭
Mục Chiêu Hòa: Có liên quan! Y chiếm thời gian của tôi hại tôi chưa chiếm được tiện nghi của vợ yêu. (‵′) 凸
Trương Huy Thanh: Có liên quan! Y làm tay thần tượng của tôi bị thương! (‵′) 凸
Lăng Tây Thành: Có liên quan! Y hãm hại vợ tôi quả thực không thể tha thứ được. (‵′) 凸
Trương Huy Nhiên: Có liên quan! Y kéo dài thời gian tìm vợ yêu của tôi. ┭﹏┮
Mọi người: Trương Huy Nhiên, ngươi là đồ ngốc, ngươi làm trật đội hình rồi. Σ( ° △ °|||)︴
Tiểu Miêu: Các ngươi thật quá đáng! Ta đây biết sửa ra sao nữa hả! Cứ trực tiếp cầm một cái bình đập chết y là ok rồi!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mọi người: Đúng đúng, ý kiến này rất hay. o(≧v≦)o~~
Tiểu Miêu: ….