Mạc Tử Uyên nhìn thấy ánh mắt Mục Chiêu Hòa hiện lên nét đau khổ chỉ vì một câu nói của anh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy vô cùng. Chuyện Lê Tử Du chết do tai nạn xe làm lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác khác thường. Kỳ thực anh không nên nổi cáu với Mục Chiêu Hòa, dù thế nào đi chăng nữa, thì chính đứa trẻ này đã giúp anh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Thở dài một hơi, Mạc Tử Uyên đưa tay ôm lấy vai của Mục Chiêu Hòa rồi ấm áp nói: “Là anh lỡ lời, em đừng nóng giận.”
Mục Chiêu Hòa không nói câu nào, chớp mắt liếc nhìn anh. Vì tức giận mà đôi mắt cậu trở nên thật ướt át, dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời sau 12 giờ trưa đôi mắt ấy càng trở nên sinh động, có linh khí hơn, nhưng. Mạc Tử Uyên giật mình, nhịn không được xoa mắt của cậu: “Đừng nhìn anh như vậy, được không?”
“Hứ!” Mục Chiêu Hòa hừ lạnh một cái, quyết định không tính toán với anh nữa, nhưng trong miệng vẫn không nhịn được nói toẹt: “Vì tình nhân cũ mà thương tâm như vậy anh rốt cuộc có phải đàn ông không? Nói em nghe đi, anh thích cái gì ở y?”
“Không biết, có lẽ do y là mối tình đầu chăng? Nói ra có điểm buồn cười, đừng nhìn sơ mà nghĩ anh là người trăng hoa bay bướm nhưng Lê Tử Du thật sự là mối tình đầu của anh. Thật ra lúc mới bắt đầu hẹn hò anh biết y gạt anh rất nhiều chuyện, chỉ là anh không muốn đào sâu vào. Lúc gặp Lăng Tây Thành, anh biết bộ mặt thật của y, cũng minh bạch người mình thích hóa ra chỉ là một ảo ảnh, nhưng sau này cứ chân thật như vậy ra đi, khiến lòng anh luôn cảm thấy khó chịu. Anh có giống đàn ông không khi cứ mâu thuẫn thế này mãi?”
“Anh thích nhất cái gì của y?” Mục Chiêu Hòa hết ý đành hỏi Mạc Tử Uyên câu khác.
“Mắt.” Ánh mắt Mạc Tử Uyên mang theo hoài niệm: “Lê Tử Du không phải là người tốt, nhưng ánh mắt của y lại đặc biệt sạch sẽ, nhìn giống như tiểu thiên sứ.”
“Thôi đi, anh sến quá, em nghe đủ rồi.” Mục Chiêu Hòa bĩu môi khinh thường, mình cũng là đứa não tàn, cùng người mình thích hoài niệm về tình cũ và vân vân quả thực hại não mà: “Nếu em nói ở đâu cũng có người như vậy thì sao, là do anh thích dạng này thôi, y như trẻ con kém phát triển hay ấu trĩ!”
“Cậu thì biết cái gì, cậu còn trẻ con lắm!” Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt chán ghét của cậu không nhịn được đánh cậu một cái: “Nhưng mà Chiêu Hòa này, thật ra anh rất muốn được như Lăng Tây Thành, buông tay là chấm hết. Lúc đó cũng vì Lê Tử Du, cậu ấy cũng làm ầm ĩ long trời lở đất, kết quả sự tình bại lộ, đoạn tuyệt so với ai cũng kiên quyết hơn, anh thấy bây giờ cậu ta sống chung với Lê Mặc rất tốt. Nếu như anh cũng có được một phần quyết đoán của cậu ta thì tốt rồi…”
“Hanh! Loại người như vậy có gì đáng để hâm mộ, chẳng qua cũng là một tra nam mà thôi.” Mục Chiêu Hòa nhìn Lăng Tây Thành thế nào cũng không vừa mắt, đã kết hôn rồi mà còn có tình nhân bên ngoài… Thêm nữa, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh, đường đường là Lăng gia đại thiếu gia mà tiểu tình nhân của mình cũng không quản được, lại còn để y có thời gian đi câu dẫn Mạc Tử Uyên. Lại nghĩ tới báo cáo điều tra viết Mạc Tử Uyên rất sủng ái Lê Tử Du, Mục Chiêu Hòa liền giận không có chỗ phát tiết.
“Cậu giống như không ưa Lăng Tây Thành, vì sao?” Mạc Tử Uyên hơi kinh ngạc khi Mục Chiêu Hòa bài xích Lăng Tây Thành, hai người kia cũng mới gặp mặt một lần, sao lại giống như là oan gia từ kiếp trước. Lúc trước ở chỗ Văn Lý ăn cơm anh cũng phát hiện, ánh mắt Lăng Tây Thành nhìn Mục Chiêu Hòa có gì đó sai sai, mang theo cảnh giác và bài xích. Mà Mục Chiêu Hòa cũng giống vậy, đối Lăng Tây Thành có một loại chán ghét đặc biệt, toàn bộ bữa cơm cũng không cho bạn mình chút mặt mũi.
“Thì sao, không thích thì không thích thôi!”
“Vậy cậu thích ai?”
“Em thích anh!” Mục Chiêu Hòa cũng không chú ý, lại đem lời thật lòng nói thẳng ra miệng. Cậu sở dĩ vẫn ăn nhờ ở đậu tại đây không chịu đi bởi vì cậu phát hiện mình coi trọng bác sĩ ngoài mềm trong cứng này. Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, cậu có thể cảm nhận được Mạc Tử Uyên không đối đãi với cậu như người bình thường, nhưng còn chưa đủ, cậu muốn để người này toàn tâm toàn ý thích mình, trong mắt hay trong tim đều chỉ có sự tồn tại của mình, không có cái khác. Mục Chiêu Hòa biết Mạc Tử Uyên là người ăn mềm không ăn cứng, cho nên cậu vẫn luôn cố ý giả trang thành người khả ái hy vọng Mạc Tử Uyên dỡ xuống đề phòng đối với mình. Không nghĩ tới giả bộ có điểm hơi quá, sự phòng bị của Mạc Tử Uyên đã tháo xuống, nhưng lại khiến anh xem mình như đệ đệ mà dỗ dành, lúc cậu kề cận Mạc Tử Uyên, Mạc Tử Uyên đều cho cậu là tiểu hài tử làm nũng, không liên tưởng đến phương diện nào khác.
“Ha ha, cái gì, cậu thích anh, đúng rồi chứ không thì đâu có ở lại nhà anh lâu như vậy?” Mạc Tử Uyên bị dáng vẻ ảo não của cậu chọc cho không nhịn được cười rộ lên, sự lo lắng về Lê Tử Du vơi đi không ít. Nhu nhu tóc của cậu, anh thấy rất hài lòng khi đem Mục Chiêu Hòa về. Tuy cậu độc mồm độc miệng, ngạo kiều, lại hay sai bảo người khác, bình thường nói chung là giống như quan lớn, nhưng thỉnh thoảng toát ra tính trẻ con làm cho anh nghĩ cậu rất đáng yêu.
Mục Chiêu Hòa ít khi nào thuận theo cúi đầu, tay của Mạc Tử Uyên dừng lại trên đầu cậu, cậu đã không khống chết được khát vọng đối với người trước mắt, hết lần này đến lần khác Mạc Tử Uyên một điểm cũng không phát hiện, một lòng cho rằng mình là một hài tử cần chăm sóc.
Đối mặt với Mạc Tử Uyên vô cùng thân mật, lòng của Mục Chiêu Hòa rất phiền táo. Khí tức Mạc Tử Uyên gần trong gang tấc, Mục Chiêu Hòa chỉ có thể cố sức nắm chặt vạt áo của mình để khống chế bản thân muốn lập tức đè người phía trên ra làm chuyện bậy bạ.
“Mạc Tử Uyên…” Nhìn ánh mặt trời sau giờ Ngọ chiếu lên mặt Mạc Tử Uyên khiến anh phá lệ ôn nhu, Mục Chiêu Hòa nhịn không được thân thủ xoa mặt anh. Mạc Tử Uyên cũng không né tránh, trong mắt anh, Mục Chiêu Hòa như đệ đệ của anh, anh không ghét sự thân cận của tiểu hài tử này. Thở dài, Mục Chiêu Hòa thả lỏng thân thể, đem đầu dựa lên vai Mạc Tử Uyên, có chút rầu rĩ không vui.
“Mất hứng rồi à? Không phải vừa nãy ăn nói hùng hồn lắm sao? Hỉ nộ bất thường, quả nhiên là một tiểu hài tử.”
“Em không phải tiểu hài tử! Mạc Tử Uyên, đừng quan tâm tới chuyện nhà Lê gia được không?”
“Hôm qua cậu cũng nói vậy, cậu biết cái gì phải không?”
“Anh biết nguyên nhân làm gì?”
“Lê Huyền là huynh đệ của anh!”
“Em thì sao?”
“Ách…” Mạc Tử Uyên thoáng cái nghẹn họng, không biết nói thế nào.
“Bỏ đi, anh chính là một tên ngốc! Không thèm nói chuyện với anh nữa!” Mục Chiêu Hòa lẩm bẩm rồi đè Mạc Tử Uyên xuống giường.
Mạc Tử Uyên cũng không giãy dụa, để cậu nương nhờ trên người mình. Mấy ngày nay tiểu hài tử này hay lấy cớ để nương nhờ trong phòng anh không chịu ly khai, lòng Mạc Tử Uyên minh bạch có lẽ đã đến lúc cậu phải về nhà rồi. Thân phận Mục Chiêu Hòa anh cũng biết sơ sơ, tiểu thiếu gia của Mục gia sao lại vùi mình trong một tiểu khu cũ hoang phế thanh xuân. “Ai!” Mạc Tử Uyên thở dài, không những vậy… Mục Chiêu Hòa còn luyến tiếc anh, anh cũng luyến tiếc Mục Chiêu Hòa.
“Đừng thở dài! Được rồi, Mạc Tử Uyên, anh biết vì sao Lăng Tây Thảnh lại quên Lê Tử Du nhanh như vậy không?”
“Hả… Vì sao?”
“Bởi vì anh ta có Lê Mặc! Anh chưa từng nghe qua sao, biện pháp tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm là bắt đầu một đoạn cảm tình mới!”
“Ha hả, từ đâu ra vậy? Nói trắng ra là cậu bảo tôi yêu cậu sao?” Mạc Tử Uyên xem như cậu nói bậy. đẩy Mục Chiêu Hòa đang ở trên người mình một cái: “Đừng lộn xộn, mau đứng lên, cậu nặng quá.”
“Hức! Anh đây là đang ghét bỏ em sao?” Mục Chiêu Hòa không chịu đứng lên, còn cố ý dùng sức ép Mạc Tử Uyên một chút.
“Khụ.” Mạc Tử Uyên bị cậu ép đến mức không thở nổi, nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Tôi nào dám ghét bỏ ngài? Đừng ép nữa, cậu nhìn gầy nhưng lại nặng quá!”
“Do anh gầy thì có!” Mục Chiêu Hòa đánh giá thân thể Mạc Tử Uyên, ngũ quan ôn hòa kết hợp với nụ cười ôn nhu khiến cho cả người anh đều tràn ngập một loại năng lượng chữa lành. Mạc Tử Uyên cũng không phải mỹ nhân, nhưng đối với Mục Chiêu Hòa mà nói có lực hấp dẫn trí mạng.
“Được được, là do anh gầy, mau dậy, càng ngày càng không được! Anh…” Mạc Tử Uyên nói đến phân nửa liền dừng lại…
“Tử Uyên ca, thật thoải mái.” Mục Chiêu Hòa hài hước ghé vào lỗ tai anh nói.
“…” Mạc Tử Uyên không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lăng lăng nhìn cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Chiêu Hòa còn lưu lại hương vị tình dục nên đỏ ửng, khóe mắt khiêu mi nhãn thần lưu chuyển mị hoặc rung động lòng người, đầu lưỡi chậm rãi liếm môi trên, không nói được đây là tư vị gì. Mạc Tử Uyên nhịn không được hít một hơi, Mạc Tử Uyên sờ đến vị trí kia của cậu trong chăn.
“Ha hả.” Thanh âm Mục Chiêu Hòa như đàn violon hoa lệ mang theo tiếu ý nhẹ giọng nói: “Tử Uyên ca, anh đẹp quá!”
“Được rồi…” Mặc Tử Uyên chật vật giãn ra cự ly của hai người, nhưng là lại cách không ra trong không khí kiều diễm khí tức: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Em thích anh, Mạc Tử Uyên.” Mục Chiêu Hòa nghiêm túc nhìn Mạc Tử Uyên nói: “Em biết anh chưa thể hoàn toàn quên được Lê Tử Du, em cũng biết anh đối xử tốt với em không phải kiểu tình nhân thích nhau. Nhưng chuyện vừa rồi, anh không ghét em đúng không? Tuy tuổi em nhỏ hơn anh, chuyện trong nhà cũng phức tạp, nhưng những chuyện này… em có thể giải quyết, em cũng không giống Lăng Tây Thành sẽ không chịu trách nhiệm, cho nên…” Giọng của Mục Chiêu Hòa có chút thấp thỏm: “Cho em một cơ hội để theo đuổi anh có được hay không?”
Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt thành thật của Mục Chiêu Hòa không nói nên lời. Trong lòng anh vẫn xem Mục Chiêu Hòa như em trai mình, thỉnh thoảng thân mật làm nũng với mình, những câu Mục Chiêu Hòa nói vừa rồi khiến anh trở tay không kịp. tuy không biết sau này sẽ thế nào, nhưng anh không thể không thừa nhận, Mục Chiêu Hòa cho anh cảm giác rất tốt. Loại nam tính mị hoặc này khiến anh hồi tưởng lại làm cho bụng dưới căng thẳng: “Cậu buông ra trước.”
“Anh nói cho em biết đáp án đi.” Mục Chiêu Hòa vẫn rất cố chấp.
Mạc Tử Uyên không muốn nói từ chối, nhưng không biết vì sao khi đối mặt với con ngươi cố chấp lại nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bờ vai của cậu thương lượng: “Lúc mới xảy ra chuyện đó, tôi cũng rất bất ngờ, cậu cho tôi thời gian suy nghĩ thật kỹ được không?”
“Được, em chờ anh.” Ý nguyện của Mục Chiêu Hòa đã hoàn thành bước đầu, biết không thể ép được Mạc Tử Uyên, cũng vui vẻ nguyện ý cho anh chút thời gian, chỉ là chuyện ngắn hay dài, còn là do chính anh quyết định. Nhìn Mạc Tử Uyên, ánh mắt Mục Chiêu Hòa cảm giác như người này đang rơi vào tình thế bắt buộc.
Về phần Lê gia, Mục Chiêu Hòa nhăn lại mi, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng nếu Mạc Tử Uyên mong muốn bọn họ không xảy ra chuyện gì, trái lại mình có thể giúp một ít, miễn cho anh phải vì việc vặt mà hao tổn tâm tư, Tử Uyên ca là của cậu, chỉ cần nhìn cậu là được rồi, những chuyện phiền phức này, cậu sẽ thay anh giải quyết sạch sẽ.
Trở lại bên này, Lăng Tây Thành đang ngồi trong phòng làm việc của Thần Thời không thể nào chuyên tâm giải quyết công việc. Lê Mặc thấy anh tâm trạng không yên liền đi tới miễn cưỡng thoải mái anh: “Đừng suy nghĩ nhiều, đúng là nhắm vào em, bây giờ không phải em không có chuyện gì sao?”
“Mặc Mặc em không biết, Trịnh gia rất nguy hiểm, anh cảm thấy hắn cực kỳ nghiêm túc.” Lăng Tây Thành nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng, anh liều mạng hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào đời trước, nhưng lại không nghĩ ra được cái gì hữu dụng. Hướng đi của mọi chuyện bây giờ đã thay đổi toàn bộ, ngay cả nhân vật then chốt muốn hủy diệt Lê nhà – Lê Tử Du đều đã chết, nhưng như vậy vẫn như cũ không sửa đổi được kết cục của Lê Mặc hay sao? Trịnh gia kia rốt cuộc là cái quái gì, tại sao không buông tha Lê Mặc. Còn tên Trịnh Viễn kia… nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, Lăng Tây Thành bực bội lấy tay giật giật tóc mình.
“Được rồi, đừng đấu trí với hắn nữa.” Lê Mặc thân thủ đem danh thiếp trong tay Lăng Tây Thành lấy đi, đưa đến một ly trà sữa.
Vị ngọt của trà sữa khiến tâm tư hỗn loạn của Lăng Tây Thành từ từ tỉnh táo lại: “Mặc Mặc, em không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì? Quan Nhĩ Viễn à?” Lê Mặc bình tĩnh liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành: “Em quả thực có nghĩ đến. Trước không nói đến Trịnh gia kia, mặc kệ lai lịch hắn thế nào, ở B thị hắn hoàn toàn không thể một tay che trời, em là tiểu thiếu gia của Lê gia, vừa là vợ của đại thiếu gia Lăng gia, trừ khi Lê thị và Thần Thời sụp đổ, bằng không, cho dù Trịnh Viễn có thủ đoạn thế nào đi chăng nữa, cũng chưa chắc động đến em được.”
“Nói như vậy không sai nhưng…” Nhớ tới kết cục đời trước của Lê Mặc, lòng Lăng Tây Thành không nói ra được hàn ý.
“Không cần lo lắng, tự em sẽ cẩn thận một chút.” Lê Mặc mỉm cười thoải mái nhìn Lăng Tây Thành, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được vậy. Kỳ thực Lê gia cũng không yên bình như nhiều người nhìn thấy, phụ từ tử hiếu. Sau khi mẹ qua đời, quan hệ giữa cha và huynh đệ bọn họ càng ngày càng rét lạnh. Đối với Lê Huyền còn như vậy, miễn bàn đến người mà phụ thân không gần gũi như mình. Từ lúc Lê Mặc bắt đầu có ký ức, cha cũng chưa ôm qua cậu lần nào. Đám hỏi của cậu và Lăng Tây Thành cũng là vì lúc mẹ lâm chung giao phó. Nếu như không phải tướng mạo của cậu và Lê Huyền tương tự nhau, chính cậu cũng hoài nghi cậu có phải là con của Lê gia hay không.
“Tôi biết, một bộ phận các vị đang ngồi ở đây đối với tôi bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng xin đừng quên, Thần Thời thuộc về nhà họ Lăng!” Lăng Tây Thành vừa dứt lời, thì Văn Lý cầm cái gì đó từ bên ngoài đi vào. Lăng Tây Thành ra hiệu một chút, Văn Lý đem những tập tài liệu đưa đến trước mặt bọn họ. Lăng Tây Thành liếc mắt nhìn quanh những vị quản lí cấp cao đang cầm tài liệu trên tay, bình thản nói một câu: “Tất cả mọi người không cần căng thẳng, cũng đừng nhìn người khác, trong tay mỗi người đều là những tập tài liệu khác nhau, không ai giống ai.”
Quản lí phòng tài vụ lén nhìn quản lí phòng hậu cần một chút, sau đó mở tập văn kiện trong tay ra xem, vừa mở đầu tiên ông đã ngây ngẩn cả người, bên trong không phải thứ gì quá xa lạ, mà là ghi chép tham ô của mình hằng năm, mỗi một nét bút đều ghi rất rõ ràng.
“…” Trong nháy mắt, mồ hôi chảy đầy trán quản lí phòng tài vụ, lão vẫn cho rằng Lăng Tây Thành bất quá là nhờ vào thân phận độc đinh mới được thừa kế vị trí chủ tịch của Thần Thời này, mặc dù lúc anh thượng vị không hề có bất cứ khuyết điểm nhưng cũng chưa làm được gì lớn cho công ty. Rất nhiều lão nhân ở Thần Thời không coi Lăng Tây Thành ra gì, không ngờ một người nhìn tưởng chừng dù gặp một chút việc nhỏ cũng không thể xử lý như cậu ta lại sử dụng thủ đoạn quyết tuyệt đến vậy. Im hơi lặng tiếng thu thập toàn bộ chứng cứ, lão liếc mắt quan sát sắc mặt của những người khác, phát hiện ra mọi người đang ngồi trong phòng này không một ai có vẻ mặt tốt đẹp.
Lăng Tây Thành thấy phòng họp trong nháy mắt yên lặng hẳn, mở miệng nói: “Nói vậy các vị ngồi đây đều đã xem xong bản tổng kết cá nhân do tôi thay chư vị làm rồi chứ! Không biết các vị có cảm tưởng gì, hay là quản lí phòng tài vụ phát biểu trước đi?”
“Chuyện này…” Bị điểm danh, quản lí phòng tài vụ lau mồ hôi trên trán, đối với sự lỗ mảng hôm nay của mình vô cùng hối hận, lão đây đã đụng phải tổ kiến lửa là Lăng Tây Thành rồi.
“Nói không được à? Ha ha, vậy tôi thay ông nói, thế nào?” Ánh mắt Lăng Tây Thành cực kỳ nghiêm túc, sắc lạnh, nhưng giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng.
“Chủ tịch… Ngài có thể nể tình tôi tốt xấu gì cũng làm ở Thần Thời nhiều năm rồi, xin hãy chừa cho tôi chút mặt mũi!”
“Đúng vậy! Ông cũng đã làm tại Thần Thời nhiều năm rồi.” Lăng Tây Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống những vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi trong phòng: “Những người đang ngồi ở nơi này có không ít người giờ đã là lão nhân của Thần Thời, có vài người tuổi cũng xấp xỉ bậc cha chú của tôi. Những tài liệu kia truyền đến tay tôi chẳng phải mới ngày một ngày hai, sở dĩ tôi vẫn ẩn nhẫn không công khai là vì nể tình xưa. Có thể lên được vị trí cao thế này đều là những người thông minh, trong lòng các người chắc đã hiểu tôi muốn gì. Tôi cho các người một tuần lễ xử lí những việc lặt vặt, đúng một tuần sau, tôi muốn Thần Thời bằng mọi giá phải sạch sẽ, nếu không, tôi không dám đảm bảo những tài liệu này còn ở nơi đây.” Lăng Tây Thành nói xong, nhìn quanh một vòng, lãnh đạm nói thêm một câu: “Tan họp!” Rồi để lại một đám chưởng quản cấp cao hai mắt nhìn nhau, dứt khoát rời khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng, trút bỏ toàn bộ khí thế đi, Lăng Tây Thành thả lỏng dựa vào ghế hướng Lê Mặc gọi cậu: “Mặc Mặc, anh khó chịu, cầu an ủi!”
Lê Mặc bất đắc dĩ đành phải bắt tay đi pha hồng trà cho anh: “Ai bảo anh ngày hôm qua uống nhiều rượu làm chi. Hôm nay sao anh về sớm thế, bình thường không phải họp đến trưa luôn sao?”
“Ừ, anh bảo Văn Lý đem tư liệu điều tra lần trước đưa cho bọn họ, rồi hù dọa thêm vài câu, Thần Thời không nuôi người nhàn hạ, lớn tuổi rồi thì mau chóng về nhà dưỡng già, để những người trẻ tuổi có cơ hội phát triển.” Lăng Tây Thành nhấp một ngụm hồng trà, cái đầu căng thẳng cả một buổi sáng của anh cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi.
“Anh đây là tính dọn sạch công ty hả?” Lê Mặc kinh ngạc nhìn Lăng Tây Thành, nếu cậu nhớ không lầm, mấy vị lão nhân này không chỉ có một hai người, điển hình là phòng tiếp thị, phòng kế hoạch, phòng quan hệ xã hội và cả phòng thiết kế nữa đều có quản lí là những người cùng tuổi với bậc cha chú của Lăng Tây Thành, số lượng hẳn là không ít. Lăng Tây Thành cứ đơn giản loại bỏ họ như vậy thực sự sẽ không làm ảnh hưởng đến hoạt động thường nhật của công ty chứ? Lê Mặc có chút bận tâm hỏi: “Vậy chức vụ của bọn họ anh tính sao?”
“Phó quản lí có khả năng thì điều phó quản lí lên, còn nếu không được thì trực tiếp điều người trong phòng ban đó. Đại khái anh cũng đã chọn người hết rồi, em không cần lo lắng.” Lăng Tây Thành nhớ lại đời trước, việc đầu tiên anh làm sau khi lên nắm quyền chính là triệt để dọn sạch đám lão nhân vô dụng này, chỉ là, bây giờ có hơi sớm hơn. Về phần những người được chọn tiếp theo, anh còn nhớ rõ có mấy người vì bị cô lập nên không phát huy được hết tài năng của mình, lần này anh dự định để cho bọn họ lên chức sớm hơn. Việc điều động vị trí anh đã sớm cùng Văn Lý bàn bạc xong, về phía công ty sẽ không ảnh hưởng nhiều. Còn những người được Lê Tử Du mua chuộc, chắc là sẽ sớm cuốn gói khỏi đây thôi.
“Được rồi Mặc Mặc, em biết Trịnh gia không?” Nhắc tới Lê Tử Du, Lăng Tây Thành lại nghĩ đến lời của Mục Chiêu Hòa ngày hôm qua.
“Em không có ấn tượng, B thị hình như không có gia tộc nào họ Trịnh, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Lăng Tây Thành đem những lời ngày hôm qua của Mục Chiêu Hòa nói lại với Lê Mặc. Cậu nghe xong cũng có chút lo lắng. Trước kia cậu phát hiện ra chủ yếu hành động của Lê Tử Du đều nhắm vào Lê gia, điều này không hề phù hợp với tính cách của y, không nghĩ tới sau lưng y còn có người chống lưng, Trịnh gia, cậu quả thực không có ấn tượng, thậm chí cũng chưa từng nghe nhắc đến.
“Không sao đâu, em đừng lo lắng.” Lăng Tây Thành xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của Lê Mặc: “Lần này có anh, nhất định sẽ không để Lê gia gặp chuyện.”
Lê Mặc mơ hồ cảm thấy câu nói của Lăng Tây Thành có chút kỳ lạ, giống như anh đã từng trải qua chuyện này một lần rồi, lắc đầu, Lê Mặc cảm giác đầu óc của mình lại trở nên hỗn loạn.
Đột nhiên cửa phòng làm việc bị gõ, Lăng Tây Thành còn chưa kịp lên tiếng, thì Văn Lý đã đi vào: “Học trưởng, cục cảnh sát bên kia đưa tin, báo Lê Tử Du đã xảy ra chuyện.”
“Cái gì?” Ngực Lăng Tây Thành cả kinh, lúc trước anh sắp xếp để Lê Tử Du bị giam ở cục cảnh sát, chính là vì muốn tìm ra người đứng sau lưng y là ai, không nghĩ tới kẻ kia biết tin Lê Tử Du gặp nạn cũng chẳng hề nóng nảy, không có bất cứ một động thái nào. Nhớ đến những lời hôm qua Mục Chiêu Hòa nói, Lăng Tây Thành mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn.
“Cảnh sát bên kia điện thoại tới nói, lúc họ đem y vào đồn, thì y đột nhiên té xỉu trong phòng tạm giam, đồng thời còn xuất hiện bệnh trạng khó thở, bọn họ sợ y gặp chuyện không may, đã xin lệnh phóng thích.”
“Khó thở? Anh nhớ kỹ sức khỏe Lê Tử Du đâu có vấn đề gì, không có tiền sử bệnh nào, làm sao đột nhiên…” Lăng Tây Thành suy nghĩ một chút vẫn thấy sự việc này kỳ hoặc, vì vậy nói với Văn Lý: “Bây giờ cậu gọi điện thoại cho bên cảnh sát, hỏi một chút xem y đang ở bệnh viện nào, nói cho họ biết chúng ta một lát sẽ qua.”
“Được.” Văn Lý cũng cảm thấy rất kỳ quái, lấy điện thoại ra còn chưa kịp quay số, đã nhận được cuộc gọi đến từ bên kia, Văn Lý nghe xong vài câu, sắc mặt đại biến, cúp điện thoại, nói với Lăng Tây Thành và Lê Mặc: “Bên cảnh sát gọi tới, báo Lê Tử Du đã chết.”
“Không thể nào!” Lăng Tây Thành và Lê Mặc trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Lê Tử Du đột ngột chết, Lăng Tây Thành thấy không thể tin được.
Mà bên kia Lê Huyền cũng được xem là thân nhân của người mất, nên nhận được thông báo từ sở cảnh sát. Lê Huyền vẫn không thể tiêu hóa nổi tin tức này, miễn cưỡng hồi phục tâm tình tự mình gọi điện thoại cho cha Lê: “Ba, là con.”
“Ừ, làm sao vậy?” Thanh âm của cha Lê nhàn nhã như đang đi dạo, mơ hồ còn nghe bên đầu kia điện thoại truyền tới âm thanh chim họa mi hót, có lẽ ông đang ở hoa viên.
“Con mới nhận tin báo Lê Tử Du đã chết.”
“Ừ, ba đã biết.” Thái độ của cha Lê dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến Lê Huyền nghi ngờ có phải ông đã sớm biết tin Lê Tử Du chết rồi hay không?”
“Ba, Lê Tử Du có phải ngoài ý muốn mà chết không…” Lê Huyền thử dò xét hỏi một câu. Anh luôn cảm thấy chuyện Lê Tử Du chết không hề đơn giản.
Sau khi mẹ qua đời, ba đem mẹ con Lê Tử Du tiến vào Lê gia, sau đó sớm lập di chúc, bên ngoài tuyên bố anh là người thừa kế duy nhất của Lê gia. Đợi đến khi anh trưởng thành, ông liền đem công ty giao cho anh, chuyên tâm dưỡng lão. Đã nhiều năm như vậy, ba biểu hiện ra như thực sự không tham dự vào hoạt động của công ty nhưng Lê Huyền biết, bất cứ cử động nào của Lê nhà cũng nằm trong tầm mắt của ông. Lúc biết Lê Tử Du tự ý thay đổi đơn thuốc, cha biết nhưng lại ẩn nhẫn không vạch trần, trong chuyện của Lăng Tây Thành cũng không trách móc nặng nề, thậm chí còn ra lệnh cho mình không được gây phiền phức cho Lê Tử Du, điều này khiến cho Lê Huyền không tiếp thu được. Anh vốn tưởng rằng ba mình rất quan tâm Lê Tử Du, nhưng bây giờ nghe tin Lê Tử Du chết ông lại có thái độ bình tĩnh như vậy khiến anh nghi ngờ, ba rốt cuộc đang che giấu cái gì? Thân thể thực sự của Lê Tử Du có đơn giản như ngày trước ông nói với mình không?
“Con muốn hỏi cái gì?”
“Không có, con chỉ thấy ngay cả con vừa nghe đến tin tức này đã vô cùng kinh ngạc, không nghĩ ba lại trấn định như vậy.” Sau khi mẹ mất, bầu không khí giữa cha con họ luôn luôn có chút lãnh đạm: “Một lát nữa con sẽ đến sở cảnh sát lo hậu sự cho Lê Tử Du. Thôi, con cúp trước, ba giữ gìn sức khỏe.”
Lúc Lăng Tây Thành và Lê Mặc chạy tới sở cảnh sát thì Lê Huyền đã đến.
“Tình huống thế nào?” Lăng Tây Thành hỏi anh.
“Họ nói là lúc xe chạy trên đường, thắng xe không ăn, xe từ cầu vượt đâm thẳng qua rào phân cách rớt xuống đường dưới. Mặc dù những xe khác không bị vạ lây nhưng tất cả nhân viên trong chiếc xe, bao gồm cả cảnh sát hộ tống và bác sĩ, không người nào còn sống, toàn bộ đều tử vong.” Giọng của Lê Huyền có chút trầm thấp.
“Thi thể y thì sao?” Lăng Tây Thành cũng không biết nói cái gì, đốt điếu thuốc, thuận tiện cũng đưa cho Lê Huyền một điếu.
“Pháp y đang xử lý, hôm nay không lãnh được.” Lê Huyền hung hăng rít một hơi, nhả khói ra rồi hỏi Lê Mặc: “Em có muốn vào xem hay không?”
“Vâng, cũng được.” Lê Mặc biết Lê Huyền muốn nói chuyện riêng với Lăng Tây Thành, đáp ứng một tiếng, một mình vào phòng chứa tử thi.
Thấy Lê Mặc đã đi xa, Lăng Tây Thành mở miệng hỏi anh: “A Huyền, cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc Lê Tử Du có quan hệ thế nào với Lê gia?”
“Con của cố nhân, cậu hỏi cái này làm gì?”
“Đừng có giả ngu với tôi, con của cố nhân còn có rất nhiều loại, báo ân báo oán gì cũng vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy đừng nói với tôi cậu không phát hiện ra cái gì, có người muốn đối phó Lê gia.”
“Tôi biết.” Lê Huyền phun ra một vòng khói, vỗ vỗ vai Lăng Tây Thành: “Đừng hỏi, bây giờ thân phận của Lê Tử Du tôi không có khả năng nói cho cậu biết, cậu đừng dính vào chuyện nhà Lê gia, thay tôi chiếu cố tốt Lê Mặc là được.”
Lăng Tây Thành nghe trong giọng nói của Lê Huyền có gì đó sai sai, mơ hồ nghe ra ý tứ hàm xúc ủy thác: “Cậu đây là ý gì?”
“Không có gì, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Lê Huyền vừa cười vừa nói, nhưng u buồn trong mắt không thể nào vơi đi được.
“Được rồi, khi nào muốn nói thì đến chỗ tôi, đừng quên chúng ta là bạn bè thân nhất.” Thấy Lê Huyền không muốn nhiều lời, Lăng Tây Thành cũng không muốn gặng hỏi.
Lăng Tây Thành đối Lê gia vẫn có một phần cảm giác áy náy. Đời trước chính mình mặc dù không công khai tham dự vào kế hoạch trả thù của Lê Tử Du. Nhưng chuyện Lê Tử Du trực tiếp lợi dụng Thần Thời chèn ép Lê gia anh biết, nhưng anh vẫn bảo trì trầm mặc, không ngăn cản. Lăng Tây Thành vốn tưởng rằng Lê Tử Du chỉ là vì Lê gia không chịu thừa nhận thân phận của y nên mới tâm thần oán giận, tiểu đả tiểu nháo ngáng chân gì cũng xong rồi, không nghĩ tới về sau y tự thân đi hủy diệt Lê gia. Đối mặt với mẹ khổ sở chất vấn, rồi cha ném tài liệu vào mặt mình mới biết Lê Tử Du mượn danh nghĩa của mình làm cái gì. Mặc kệ quá trình thế nào, sự tình của Lê gia đời trước tóm lại liên quan đến mình. Cho nên đời này Lăng Tây Thành quyết định dốc hết toàn lực bảo vệ để Lê gia được bình an.
Cùng lúc đó, Lê Mặc đứng trước thi thể Lê Tử Du tâm tình rất phức tạp. Cậu và Lê Tử Du vốn thủy hỏa bất dung. Trong chuyện với Lăng Tây Thành xem như là lưỡng bại câu thương. Lê Mặc nói trắng ra rất ghét Lê Tử Du, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng muốn Lê Tử Du đột nhiên chết như vậy. Nhìn thi thể được phủ vải trắng lên, Lê Mặc có cảm giác kỳ quái. Cậu luôn cảm thấy Lê Tử Du không phải là người dễ dàng đánh mất sinh mệnh của mình như vậy, nhất là khi y còn chưa đạt được những gì y muốn. Cho dù có người tận lực tính toán đi chăng nữa, tính cách của Lê Tử Du cũng tuyệt đối không khinh địch để chịu chết như vậy, vậy rốt cuộc là tại sao? Lê Mặc đang suy tư, đột nhiên cảnh giác có người vỗ sau lưng mình một cái.
“Cậu là Lê Mặc?” Một người một thân tây trang giày da, mang theo ánh mắt màu bạc, tuy rằng ăn mặc rất lịch sự nhưng dáng cười ở khóe miệng lại khiến cho người khác nghĩ mười phần không có ý tốt.
“Đúng, anh là?” Lê Mặc lui một bước, cậu cũng không nhận ra người đàn ông này, cũng không muốn tiếp xúc với hắn, nghe cách nói của hắn, dường như có quen mình.
“Tôi là Quan Nhĩ Viễn, là bằng hữu của Lê Tử Du, trước đây Tiểu Du có nhắc qua cậu.” Nhìn ra Lê Mặc phòng bị, khóe môi của nam nhân hiện lên tiếu ý càng sâu.
“Anh tìm tôi có việc?” Lê Mặc chẳng muốn liên quan gì đến người này, chỉ hy vọng nhanh chóng ly khai.
“Không có gì, chỉ là trùng hợp gặp mà thôi, cậu thoạt nhìn như người chưa kết hôn ấy nhỉ! Vị đạo trên người sạch sẽ như vậy, một điểm cũng chưa dính khí tức của người khác.”
“Hả?” Lê Mặc rất ghét giọng nói mang theo sự lỗ mãng của người này, nhíu nhíu mày dự định rời đi.
Quan Nhĩ Viễn kéo cậu lại: “Em trai chết thảm như vậy, làm anh trai xoay người rời đi không thấy kỳ lắm sao?”
“Y không phải là em trai của tôi.” Lê Mặc lạnh giọng nói, hất cánh tay lôi kéo của hắn ra.
“Đúng ha, ha ha.” Quan Nhĩ Viễn cười cười, không để ý đến động tác của Lê Mặc. Lê Mặc liền liếc mắt quan sát hắn, dự định một lát ra ngoài hỏi xem anh trai có ấn tượng gì với Quan Nhĩ Viễn không. Lê Tử Du ăn nhờ ở đậu ở Lê gia, cảnh sát thông báo cho Lê gia trước là chuyện dễ hiểu, Quan Nhĩ Viễn chỉ là bằng hữu sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy? Phương diện này nhất định có vấn đề. Lê Mặc nghĩ có chút xuất thần, không chú ý, cuối cùng bị Quan Nhĩ Viễn từ phía sau ôm lấy.
“Buông tay!” Khí lực của Quan Nhĩ Viễn cực lớn, Lê Mặc cố sức giãy dụa nhưng không tránh thoát được.
“Không cần uổng phí sức lực.” Quan Nhĩ Viễn hài hước nở nụ cười nói một tiếng, ở bên tai Lê Mặc lẩm bẩm: “Cậu không cần phải tránh thoát gì đâu Lê Tiểu Mặc, tôi không có ác ý, chỉ là muốn nhờ cậu gửi lời một chút.” Thấy Lê Mặc không phản kháng, Quan Nhĩ Viễn cũng buông lỏng sự kiềm chế của hắn: “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến cha của cậu. Thuận tiện cũng cho Lăng Tây Thành một lời khuyên, nói với anh ta có một số việc, mỗi lần làm lại là mỗi lần thay đổi, cần xảy ra sẽ xảy ra, cho nên bảo anh ta không cần thiết phải chống lại.”