“Không có gì.” Lê mặc lắc đầu, thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, cậu không muốn nói sự tình trong nhà cho Lăng Tây Thành nghe. Đối ngoại, Lê gia luôn thể hiện cha con hòa thuận, ai có thể đoán được nói trắng ra quan hệ đã đến mức một tháng không làm rõ được cục diện? Huống chi vì chuyện của mình mà Lăng Tây Thành hao hết tâm lực, Lê Mặc cũng không nguyện lại làm phiền anh. Nghĩ vậy, Lê Mặc trở lại bàn làm việc của mình mở máy vi tính ra, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lăng Tây Thành biết trong lòng Lê Mặc có vấn đề, cũng không ép cậu, chuyện gần nhất đều nhắm vào Lê Mặc, cậu bị áp lực rất lớn. Lăng Tây Thành không biết Lê Mặc có muốn đi ra ngoài giải sầu một chút hay không, nhưng nhớ tới uy hiếp của Trịnh Viễn, Lăng Tây Thành nhịn không được trứ khởi mi.
Nhìn Lê Mặc đối diện mình không yên lòng, Lăng Tây Thành cũng sốt ruột, cũng không biết sẽ còn sự tình gì phát sinh, đã biết trước trận tuyến nên cực kỳ rối loạn, không thể đi ra ngoài giải sầu, thật ra nhà mình cũng không đến nỗi. Không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng Lăng boss cong lên thành một cái cười xấu xa, mình sống lại trở về lâu như vậy, còn chưa từng hẹn hò với Lê Mặc! Nhưng mà chuyện này còn cần Văn Lý bọn họ giúp một tay…
Lê Huyền sau khi rời khỏi cục cảnh sát liền trực tiếp về nhà, tiện tay nắm lại một người hầu hỏi: “Ba của tôi đâu?”
“Lão gia đang ở trong nhà ấm trồng hoa.”
Lúc Lê Huyền đi vào nhà ấm trồng hoa, Lê Phúc Kiến đang chăm sóc bồn hoa lan ông thích nhất. Nhìn dáng vẻ thanh thản kia, nhưng thật ra Lê Huyền lại thấy tương đối xa cách: “Ba…” Lê Huyền mở miệng kêu một tiếng, nhưng không biết phải nói cái gì.
“Con về rồi à?” Lê Phúc Kiến giương mắt nhìn Lê Huyền một chút, đình chỉ động tác chăm sóc phong lan trên tay, hình như một điểm cũng không quan tâm tại sao giờ này Lê Huyền lại có mặt ở nhà.
“Vâng, về Lê Tử Du, con có chút chuyện muốn cùng ba thương lượng.” Trong giọng nói của Lê Huyền mang theo vài phần thăm dò.
“Muốn hỏi cái gì cứ hỏi, không cần tới đây giả bộ với ba.” Lê Phúc Kiến buông công việc trong tay, cầm lấy cái khăn vải bố một bên lau bùn đất trên tay sau đó ngồi một bên trên ghế xích đu.
“Hôm nay con đến cục cảnh sát, gặp một luật sư rất quái gở, có quen biết với ba sao?”
“Luật sư gì?” Tự tay lấy chén trà, biểu tình Lê Phúc Kiến có chút mạn bất kinh tâm.
“Luật sư hành chính, Quan Nhĩ Viễn.” Bên trong lời nói của Lê Huyền có vài phần chất vấn: “Hắn nói, Lê gia có thể sống, Lê Mặc phải chết. Ba có biết ý nghĩa của những lời này không?”
“…” Động tác của Lê Phúc Kiến căng thẳng một chút, không nhanh không chậm cảm thán một câu: “Con cả, cha con mà con cũng dám chất vấn.”
“Đều không phải chất vấn, con chỉ muốn biết ba nghĩ thế nào thôi. Sau mẹ qua đời con liền nghi hoặc, tuy rằng thân thể bà luôn luôn không tốt, nhưng cũng chỉ là thể chất kém con, làm sao có thể mới cảm mạo một chút mà đánh mất tính mạng mình được? Hơn nữa gần đây Lê thị trên phương diện hải quan chung quy nhiều hay ít xuất hiện một ít kẻ đào ngũ, tuy rằng không đến mức hỏng việc nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạn sử dụng của hàng hóa. Ba, có thể nói cho con biết, đây rốt cuộc là vì sao?”
“Ba không biết. Con chỉ cần làm chuyện con nên làm là tốt rồi, chuyện khác không cần lo.” Lê Phúc Kiến xụ mặt xuống.
“Không cần lo? Có người âm mưu hãm hại trên đầu Lê gia, muốn hại chết em con, ba bảo con phải khoanh tay đứng nhìn sao?” Lê Huyền cười nhạt nói: “Xin lỗi, con làm không được!”
“Làm không được cũng phải làm, lẽ nào con vì Lê Mặc mà phải bồi thường bằng toàn bộ Lê gia sao?” Giọng của Lê Phúc Kiến cũng rất kịch liệt: “Nếu không phải tại nó, Lê gia cần gì phải đi tới hôm nay?”
“Ý của ba là sao? Ý ba là tất cả mọi chuyện đều do Lê Mặc?” Lê Huyền kinh ngạc mở to mắt.
“Ai.” Lê Phúc Kiến thở dài: “Thân phận cha mẹ của Lê Tử Du không bình thường, chuyện năm đó con cũng biết, nếu họ không mạo hiểm mưa to gió lớn đón Tiểu Du về nhà, đâu bị tai nạn giao thông mà mất. Vốn họ cũng chẳng coi ba ra gì, Trịnh gia đại ca lại tìm tới ba hỏi về muội muội của hắn, ba cũng nói thật. Lúc đó hắn không có phản ứng gì thái quá, ba cũng không để tâm, dù sao Lê gia thế lớn, ai biết được Trịnh gia lại có chút quan hệ với những người phía trên, mấy năm nay con cũng thấy đó, Lê thị vẫn không yên ổn, đều là vì Trịnh gia từ đó làm khó dễ…”
“Trịnh gia là ai, sao con lại chưa từng nghe qua?” Lê Huyền nhịn không được cắt ngang lời nói của Lê cha: “Dù sao chuyện của cha mẹ Lê Tử Du cũng là tai nạn ngoài ý muốn, có liên quan gì tới Mặc Mặc? Ba đừng quên, ban đầu chính ba là người đã đưa ra cái quyết định kia!”
“Hừ, quyết định của ba có gì sai, mặc kệ xuất thân ra sao, cha của Lê Tử Du tốt xấu gì cũng là đại ca của ba, Lê Tử Du coi như là người nhà họ Lê, mà Lê Mặc có là cái gì? Hơn nữa ở B thị Trịnh gia không ra mặt nhưng cùng những người phía trên có liên hệ chặt chẽ. Lê gia cũng cần phải làm ăn, nếu thật sự đắc tội với bọn họ, phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn!”
“Cha của Lê Tử Du rốt cuộc là cái gì ca ca?” Giọng của Lê Huyền tràn đầy châm chọc: “Ba, ba nghĩ rằng con nhỏ tuổi nên không biết sao? Cha của Lê Tử Du là do bà nội và tiền quản gia thông dâm rồi sinh ra, ba nói Lê Tử Du cũng là người nhà họ Lê?” Ngưng một chút, Lê Huyền nói tiếp: “Thêm nữa Mặc Mặc không phải con ruột của nhà này nhưng năm đó em ấy cũng là do mẹ mang về! Ba đã quên đã đáp ứng với mẹ cái gì rồi sao?”
Nghe Lê Huyền nhắc tới chuyện cũ của Lê nhà, ánh mắt Lê Phúc Kiến trong nháy mắt trở nên sắc bén: “Lê Huyền con bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, cho dù thân phận của đại ca thế nào thì anh ấy vẫn là trưởng bối của con! Hơn nữa nếu không vì nể tình mẹ con, Lê Mặc bây giờ còn có thể có thân phận tiểu thiếu gia của Lê gia sao? Ba hận không thể trực tiếp bóp chết nó!”
“Hôm nay tôi mới hiểu được tại sao khi Lê Mặc còn là một đứa trẻ đã đem gả đến Lăng gia, hóa ra là sợ bị ông hại chết. Ha hả, ba, ngài không nên lấy cái chết của cha mẹ Lê Tử Du đổ lên đầu Mặc Mặc, đây không phải là lý do để ông và Lê Tử Du căm hận Mặc Mặc, em ấy lúc đó chỉ là trẻ con. Mấy năm nay, ngoại trừ không đem thân phận của Lê Tử Du công khai ra bên ngoài, không phải ông cũng dung túng cho y không ít sao? Bây giờ ông còn muốn đem tính mệnh của Lê Mặc thí cho người ta sao?” Nhìn dáng vẻ của Lê Phúc Kiến, Lê Huyền cúi đầu hỏi một câu: “Huống chi Lê Tử Du kỳ thực căn bản cũng chưa chết đúng không?”
“…” Biểu tình của Lê cha ngưng trọng một chút: “Con nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng ông tự biết, buổi sáng khi biết tin Lê Tử Du chết tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Nếu y thực sự đã chết, ông còn có tâm tư ngồi trong nhà ấm để chăm sóc hoa cỏ nữa à? Tôi đã sớm tự mình đi đến cục cảnh sát hỏi thăm! B thị lớn như vậy, có mấy nhà dám so tài với Lăng gia? Lăng Tây Thành đã bảo bọn họ chiếu cố người làm sao mà y ở đồn cảnh sát lại gặp chuyện không may, không phải rất kỳ hoặc sao?”
“Lê Huyền, có một số việc biết quá nhiều cũng không tốt.”
“Thật không? Nhưng tôi vẫn muốn biết.” Ánh mắt của Lê Huyền tràn đầy ý tứ hàm xúc châm chọc: “Ông định xử lý tôi thế nào?”
“Lê Huyền con bình tĩnh một chút, không phải ba muốn vứt bỏ Lê Mặc nhưng chúng ta đấu không lại Trịnh gia, hắn muốn Lê Mặc không được khá, chẳng lẽ ba phải dâng toàn bộ Lê gia lên sao?”
“Ba, hôm nay tôi mới biết, hóa ra ông là người như vậy.” Lê Huyền triệt để minh bạch vì sao mấy năm nay Lê Tử Du lại ở nhà bọn họ, đã vậy còn ngấm ngầm tính toán Lê Mặc, ba cũng không nói. Mà trước đây chuyện Lăng Tây Thành có… tình nhân bên ngoài, lúc Lê Mặc bị chất vấn cũng không giúp em ấy đứng ra làm sáng tỏ, thậm chí ngay cả Lê Tử Du bóp méo chuyện thuốc than cũng kìm chế không nói. Lúc đầu anh tưởng cha chỉ là vì chuyện cha mẹ Lê Tử Du bỏ mình mà hổ thẹn, không nghĩ tới phải vứt bỏ Lê Mặc là để bảo vệ bình an cho Lê nhà. Quan Nhĩ Viễn, hay đúng hơn là Trịnh Viễn, hắn là người thân bên kia của mẹ Lê Tử Du, nhưng Lê Tử Du nếu đã có thân nhân khác vì sao ngay từ đầu Trịnh gia không đưa y về nhà, trái lại phải nuôi ở Lê gia? Trịnh gia nếu vì chuyện của mẹ Lê Tử Du mà oán hận Lê gia, tại sao lại cùng ba mình hợp tác giết Lê Mặc? Tất cả đều quá kỳ quái, trừ phi, còn có tin tức gì khác.
“Lê Huyền.” Lê Phúc Kiến hạ giọng khuyên bảo: “Ba đã suy nghĩ kỹ rồi, ba tốt xấu gì cũng là ba con, làm sao lại đi hại con? Lê Tử Du có chết thật hay không, Trịnh gia dự định trả thù Lê Mặc thế nào, thật ra đều không quan trọng, quan trọng là… bảo vệ Lê gia đúng không?”
“Xin lỗi, tôi không cho là vậy, Lê gia nếu phải dựa vào việc bỏ rơi Lê Mặc để tồn tại, chẳng thà trực tiếp chết đi cho rồi!”
“Lê Huyền, con được giáo dục nhiều năm như vậy, cũng chỉ học được cách to tiếng với ba thôi à?”
“Tôi được giáo dục từ mẹ, ông có dạy tôi cái gì sao? Ông không cần phải làm ra bộ dạng nhớ về mẹ đâu, quan hệ của ông và vị đại tẩu trên lầu kia, trong lòng tôi rõ ràng! Công ty còn có việc, tôi đi trước!”
“Đi đi đừng hòng trở về!”
“Ha hả, ông nghĩ tôi thích trở về lắm à?” Lê Huyền nói xong, xoay người rời đi. Nhiều năm rồi, anh cũng triệt để chán ngấy phải biểu hiện ra vẻ cha con hòa thuận. Lê gia đối ngoại còn có thể lưu lại chút mặt mũi, đối nội sợ rằng ngay cả tình cha con cũng không còn.
Thở dài, Lê Huyền có chút hối hận hôm nay đã xung động. Anh chỉ là bù nhìn bên ngoài của ba, Lê gia như mình làm chủ, trên thực tế rất nhiều người bên cạnh anh đều do cha an bài. Lê Huyền biết anh muốn bảo vệ Lê Mặc rất khó, Trịnh gia này thoạt nhìn cũng không phải dạng vừa đâu, hơn nữa Lê Tử Du chưa chết và cha muốn Lê Mặc gánh tội thay mình… Còn Lăng Tây Thành, Lê Huyền không biết bạn mình có đáng tin hay không, nhưng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh. Trái với Lê gia, Lăng gia là một gia tộc lâu đời có vị thế của mình, Lê Huyền hy vọng Lăng Tây Thành không làm cho anh thất vọng.
Lăng Tây Thành và Lê Mặc tan việc liền trực tiếp về nhà, trên bậc thang ở cửa nhà thấy Lê Huyền đang ngồi: “Ái chà! Lê lớn nhỏ đây là dự định đi u buồn lộ tuyến? Đừng ngại, cái này không thích hợp với cậu, nhị tài thị bản tính của ngươi.” (hơi khó hiểu)
“Đừng quấy rầy tôi, tôi hiện tại không có tâm trạng đùa giỡn với cậu.”
Lăng Tây Thành thấy sắc mặt của bạn mình không tốt, cũng không nói gì, ba người cùng nhau vào nhà: “Mặc Mặc, em đi nấu cơm trước, anh và Lê Huyền nói chuyện.”
“Ừ.” Lê Mặc gật đầu, đi lên lầu thay quần áo.
Lăng Tây Thành và Lê Huyền cùng nhau vào thư phòng: “Nói một chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghi ngờ Lê Tử Du chưa chết.” Lê Huyền do dự một chút, lựa chọn nói thật với Lăng Tây Thành.
“Có ý gì?”
“Thật ra lúc nhận được tin y chết, tôi gọi điện cho ba mình, phản ứng của ông rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện Lê Tử Du phải chết vậy. Tôi về nhà thăm dò ông một chút, phát hiện thái độ của ông rất kỳ lạ.”
“Tôi đối chuyện này cũng hiếu kỳ rất lâu rồi, đối với Lê Tử Du, Lê thúc đặc biệt dung túng, thậm chí y còn sống khá giả hơn Lê Mặc. Rốt cuộc là tại sao?”
“Bởi vì Mặc Mặc không phải con của nhà họ Lê, Lê Tử Du mới đúng.”
“Không thể nào!” Lăng Tây Thành kinh ngạc hỏi Lê Huyền, ngũ quan Lê Mặc và Lê Huyền giống nhau như đúc, đúng chung một chỗ vừa nhìn đã biết là hai huynh đệ, hơn nữa tuy rằng lúc đó mình còn nhỏ, nhưng trong ấn tượng của anh, Lê mẹ quả thật sinh ra hai người con.
“Thật ra nói đến việc này cũng ngay thẳng vừa vặn, có thể cậu cũng có ấn tượng, tôi có một em trai, nhưng lúc ba tuổi bị cảm mạo không chăm sóc tốt, kết quả thành ra viêm phổi chết ở bệnh viện. Mẹ tôi vì… chuyện này cực kỳ đau khổ, lúc nào cũng rầu rĩ không vui. Buổi tối ngủ mớ cũng nhắc tới, sau này bác sĩ nói cứ tiếp tục thế này mãi không được, kiến nghị chúng tôi nhận nuôi một đứa trẻ một tuổi mấy không khác biệt với em ruột mình lắm, dời đi sự chú ý của mẹ tôi một chút. Lê Tử Du…”
Lê Huyền do dự một chút nói: “Cha của y là con ngoài giá thú của Lê gia, mặc dù không đường đường chính chính nhưng quan hệ với ba tôi cực kỳ tốt, lúc đó ông ta và ba tôi thương lượng thế nào không biết, nhưng kết quả cuối cùng, Lê Tử Du được nuôi ở nhà chúng tôi. Lúc đầu mẹ tôi tiếp xúc với y vài lần, sống chung cũng không tệ, cho đến khi bà gặp Lê Mặc. Ngoại hình của Lê Mặc giống y như đệ đệ đã chết của tôi, tuy rằng không phải nói quá, nhưng em ấy rất ngoan, vốn mẹ tôi không tiếp thu nổi tin đệ đệ đã chết, nhìn thấy Lê Mặc lại càng thêm khẳng định đệ đệ chưa chết. Lúc đó tinh thần bà đang trong trạng thái không tốt, tôi và ba cũng chỉ có thể phối hợp với nàng. Thế nhưng Lê Tử Du lại không như vậy, từ nhỏ y đặc biệt có đầu óc, giả bộ trước mặt mọi người không nói gì, phía sau luôn ăn hiếp Lê Mặc, bị tôi bắt gặp hai lần, vừa làm gì y, y cũng méc ba tôi, sau đó một ngày kia y bị mẹ tôi phát hiện, nói kiểu gì bà cũng không chấp nhận cho Lê Tử Du ở trong nhà tôi nữa. Ba tôi nói mãi không được, cũng sợ kích động bà, đành gọi điện thoại cho người nhà của Lê Tử Du đến đón y. Kết quả cha mẹ của Lê Tử Du trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ. Trên thực tế, mẹ của Lê Tử Du bây giờ không phải mẹ ruột của y, sau khi chuyện này xảy ra, ba tôi và mẹ tôi lục đục, chuyện sau này thì cậu biết rồi.”
Lê Mặc chưa kịp hỏi hắn nói như thế là có ý gì, thì đã bị một người kéo lấy ôm vào lòng, hương vị quen thuộc, là Lăng Tây Thành.
Lăng Tây Thành và Lê Huyền hút thuốc xong định đi tìm Lê Mặc, vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông không có ý tốt ôm lấy thắt lưng cậu. Lăng Tây Thành nhanh chóng đi qua ôm lấy Lê Mặc rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”
Lê Mặc lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt nhìn nam nhân kia lại rất đề phòng. Đối với người tên Quan Nhĩ Viễn này, cậu có chút nghi ngờ, nghe hắn ta đề cập đến Lăng Tây Thành, nhất là hàm ý sâu xa trong lời nói kia làm cậu cảm thấy sởn tóc gáy. Cái cách nói ấy giống như là tất cả mọi chuyện đều đã được định sẵn kết cục, còn bọn anh chẳng qua chỉ là những quân cờ trên tay hắn ta mà thôi.
Lăng Tây Thành nhìn ra được sự khẩn trương của Lê Mặc, vỗ vỗ vai cậu để trấn an. Đối diện với Quan Nhĩ Viễn, ánh mắt Lăng Tây Thành sinh ra vài phần ý lạnh, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Ngài đối với Lê Mặc nhà tôi dường như săn sóc thái quá rồi?”
“Không hề, tôi chỉ mới gặp Lê nhị thiếu gia lần đầu thôi, hàn huyên đôi câu ấy mà, ha ha, anh là Lăng Tây Thành sao! Nghe danh đã lâu.” Nam nhân vừa nói vừa nhiệt tình bắt tay anh, dường như một chút cũng chẳng hề quan tâm đến địch ý trong mắt của Lăng Tây Thành, trái lại còn cố tình hướng về phía anh chớp chớp mắt, tự nhiên nói: “Anh không phải là đang ghen đấy chứ!”
Lăng Tây Thành nhíu mày, thái độ nói chuyện của người trước mắt này khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đã rất lâu rồi không có ai có đủ dũng khí để nói chuyện kiểu đó với anh. Lăng Tây Thành không nói tiếp, mà đưa tay kéo Lê Mặc về phía sau, anh mơ hồ nhận ra người này đối Lê Mặc dường như có chút địch ý không rõ. Lăng Tây Thành quay đầu lại nhìn vào mắt Lê Huyền, dùng ánh mắt hỏi cậu ta xem cậu ta có biết người này hay không, Lê Huyền hướng anh lắc đầu, biểu thị mình cũng mới gặp lần đầu tiên.
“Ơ kìa! Mới có như thế mà đã phòng bị rồi sao, tốt xấu gì trong tương lai chúng ta cũng sẽ trở thành bạn bè mà.” Quan Nhĩ Viễn nói rồi đưa cho Lăng Tây Thành và Lê Huyền mỗi người một tấm danh thiếp. Lúc Lăng Tây Thành đưa tay nhận lấy thì hắn trở tay kéo cổ tay anh ghé sát bên tai anh hỏi: “Lăng tiên sinh có thể nói chuyện riêng với tôi được không? Tôi muốn gặp ngài từ lâu lắm rồi!”
Lăng Tây Thành chán ghét tránh ra, nhìn thoáng qua tấm danh thiếp trên tay, luật sư sở sự vụ (luật sư hành chính). Nhìn lại người đàn ông đang đứng đối diện mình, một thân tây trang giày da cũng không che giấu được vẻ lưu manh trên người, ngũ quan tuy là rất đoan chính, nhưng ánh mắt lại không hề có chút ý tốt nào. Tuy rằng thật lòng anh không hề muốn có bất kì tiếp xúc gì với con người này, nhưng trực giác anh lại mách bảo không nên từ chối. Trấn an sự lo lắng của Lê Mặc, ra hiệu cho Lê Huyền chăm sóc cậu trong chốc lát, Lăng Tây Thành đi đến bên cạnh Quan Nhĩ Viễn.
“Không biết Quan tiên sinh tìm tôi có việc gì?”
“Ha ha, không cần phải thận trọng vậy đâu, được rồi, tôi chính thức giới thiệu tên mình một chút, Quan Nhĩ Viễn, nghề nghiệp là luật sư sở sự vụ, hôm nay tới đây là vì muốn xử lý hậu sự cho Lê Tử Du tiên sinh.”
“Vậy à? Vậy thì cậu đi nói chuyện với Lê Huyền, tìm tôi có ích gì?”
“Đương nhiên là có, ngài và Lê Tử Du không phải là tình nhân sao?” Quan Nhĩ Viễn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Lăng Tây Thành: “So với một người anh trai không muốn thừa nhận đứa em của mình, thì đi tìm ngài đây là tình nhân của cậu ấy không phải càng thích hợp hơn sao!”
“Thật xin lỗi, tôi và Lê Tử Du không có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ cũng không sao!” Quan Nhĩ Viễn xoa tay, vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa nói: “Thật ra tôi không có ý định nói riêng với anh, chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi.”
“…” Lăng Tây Thành không chịu nổi người đàn ông này nữa, xoay người dự định rời đi, cái tên Quan Nhĩ Viễn kia chắc là bị điên rồi, nói chuyện chẳng có đầu có đuôi, lại còn chả ăn khớp gì với nhau, mình đúng là não tàn mới đứng ở đây nửa ngày nghe hắn nói nhảm.
“Lăng Tây Thành!” Quan Nhĩ Viễn gọi anh lại: “Tôi nghe nói Lê Mặc là một người yêu ghét rõ ràng, tuy rằng bình thường thoạt nhìn cậu ấy rất trầm mặc, nhưng một khi đã nhận định việc gì thì sẽ kiên quyết đến cùng. Anh nói xem, nếu Lê Mặc biết mình đã từng bị anh hại chết qua một lần sẽ phản ứng thế nào?”
“Cậu nói cái gì?” Lăng Tây Thành kinh ngạc nhìn Quan Nhĩ Viễn, trong nháy mắt sắc mặt anh trắng bệch, làm sao hắn biết Lê Mặc đã từng chết qua một lần? Sai! Đó là chuyện đời trước, hiện tại em ấy đang ở bên cạnh anh sống rất tốt.
“Ai nha, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút, sắc mặt anh sao lại khó coi dữ vậy?”
“…” Lăng Tây Thành nói không nên lời, ban đầu anh bởi vì mệt mỏi nên dựa vào mộ Lê Mặc ngủ một hồi, kết quả tỉnh lại thì đã trở về sáu năm trước. Chuyện này vẫn là bí mật lớn nhất trong lòng anh, chẳng kể với ai bao giờ. Tên Quan Nhĩ Viễn này, hắn rốt cuộc là đang đùa giỡn hay thật sự biết cái gì, hoặc là nói, chẳng lẽ hắn cũng trọng sinh như mình? Lăng Tây Thành bị suy đoán của mình dọa sợ, không biết nói gì cho phải.
“Anh không nên hiểu lầm, thật ra tôi không hề có ác ý, trái lại tôi rất có hứng thú với anh, mời anh qua đây chỉ là muốn nhắc nhở anh không nên tiếp tục dấn thân vào cuộc chiến vô vị này nữa.” Quan Nhĩ Viễn tựa như một người anh tốt vỗ vỗ lưng Lăng Tây Thành: “Tôi nghĩ anh là một người thông minh, những đau khổ đời trước phải chịu còn chưa đủ ư?”
“Chuyện thang lầu là do cậu làm? Cậu và Lê Tử Du rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Chuyện thang lầu gì? Tôi không biết.” Quan Nhĩ Viễn cười đến càn rỡ, chỉ chỉ qua chỗ anh em Lê gia đang đứng dời đi trọng tâm câu chuyện: “Anh có tin là tôi có thể dự báo được tương lai hay không? Quả bom đặt ở chỗ vách tường ngay chỗ thi thể Lê Tử Du sẽ “bùm” một tiếng nổ tung, không phải nổ thông thường đâu, vạ lây cả người đứng ngay cạnh nó nữa đấy. Anh nói xem, một là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một là người vợ mà anh đang muốn bù đắp, trong tình huống này, anh sẽ cứu ai đây?”
Lăng Tây Thành theo hướng ngón tay hắn nhìn qua bàn đặt thi thể đang được phủ lên bằng một tấm vải trắng, không hề phát hiện ra điểm nào kì lạ, quay lại nhìn Quan Nhĩ Viễn, thì thấy hắn đang nắm trong tay thứ gì đó giống như một chiếc điều khiển từ xa. Ngực Lăng Tây Thành cả kinh, bất chấp tất cả, đoạt lấy thứ đồ trong tay hắn, đồng thời la lên: “A Huyền, Mặc Mặc, rời khỏi chỗ đó!”
“Hả?” Lê Huyền có chút không phản ứng kịp, kỳ quái nhìn Lăng Tây Thành, vẻ mặt của Lê Mặc cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Lăng Tây Thành không để ý đến họ, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm Quan Nhĩ Viễn, anh dự định nếu hắn có hành động gì khác thì sẽ ngay lập tức chế trụ lại. Nhưng anh không ngờ rằng Quan Nhĩ Viễn nhìn thấy anh cướp lấy chiếc điều khiển từ xa lại không hề có phản ứng gì, trái lại nhàn nhã lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm. Sau đó liếc nhìn về phía anh, sờ vào túi áo trong, lấy một chiếc điều khiển từ xa khác ra.
“Mày!” Lăng Tây Thành còn chưa kịp đoạt lấy, Quan Nhĩ Viễn đã ấn cái nút chính giữa điều khiển, ngực Lăng Tây Thành “thịch” một tiếng, anh cho rằng bom sẽ nổ. Nhưng xung quanh vẫn một mảnh an tĩnh, không có tiếng nổ mạnh truyền đến. Nhìn Quan Nhĩ Viễn một lần nữa, anh thấy hắn cúi đầu xuống, từ cái điều khiển kia châm lửa đốt điếu thuốc trên môi. Lăng Tây Thành mờ mịt ấn nút của cái điều khiển từ xa trong tay mình, mới phát hiện hóa ra thứ này chỉ là tạo hình của một cái bật lửa.
“Cậu đùa tôi đấy à?” Lăng Tây Thành cố nén cảm giác muốn đánh lộn với Quan Nhĩ Viễn.
“Ha hả, thả lỏng nào, tôi chỉ đùa với anh chút thôi mà.”
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì không quan trọng. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi đây.” Quan Nhĩ Viễn dập tắt điếu thuốc lá trong tay, thu hồi dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc quay đầu lại nói với Lăng Tây Thành: “Hôm nay tôi tới là bởi vì có người bảo tôi đến gặp anh, Lê gia có thể sống, Lê Mặc phải chết! Lần này chỉ là cá nhân tôi đến thăm hỏi một chút, lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu. Chúc anh có cuộc sống hạnh phúc!” Quan Nhĩ Viễn nói xong, khẽ cười ly khai.
Lăng Tây Thành nhìn bóng lưng của hắn, ngực loạn thành một đoàn.
Lê Mặc đi tới bên cạnh anh ân cần hỏi han: “Hắn nói gì với anh vậy, nhìn sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm?”
Lăng Tây Thành lắc đầu, kéo tay Lê Mặc nghiêm túc nói: “Mặc Mặc, từ nay trở đi, không được rời khỏi anh dù chỉ là nửa bước.”
“Cậu bị gì thế hả?” Lê Huyền đồng thời đi đến bên cạnh Lê Mặc. Lê Huyền biết, trong cuộc sống hằng ngày Lăng Tây Thành có chút không đáng tin, nhưng ở trước mặt người khác anh luôn luôn ổn trọng, nghiêm túc, rất ít khi thất thố như vậy, anh thật tò mò chẳng biết Quan Nhĩ Viễn đã nói gì mà khiến cho sắc mặt Lăng Tây Thành thay đổi lớn đến thế.
Lăng Tây Thành không trả lời vấn đề của Lê Huyền ngay. Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh bị Quan Nhĩ Viễn càn quấy, cảm thấy thật đau đầu. Bây giờ tỉnh táo lại, cũng thấy có chỗ không ổn. Quan Nhĩ Viễn, nói trắng ra là Trịnh Viễn, chính là người họ Trịnh mà Mục Chiêu Hòa nhắc anh phải cẩn thận. “Lê Huyền, tôi hoài nghi kẻ tên Quan Nhĩ Viễn này là cùng một phe với kẻ thù của Lê gia, có lẽ hắn chính là người đứng sau Lê Tử Du.”
“Có chứng cứ gì không?”
“Hắn nói với tôi Lê gia có thể sống, Lê Mặc phải chết.” Lăng Tây Thành nói đến chỗ này lo lắng ôm Lê Mặc vào lòng: “Lê Huyền, đây không phải là nói giỡn mà thật sự là một lời cảnh cáo. Tôi biết cậu không muốn để tôi dính vào chuyện của Lê gia nhưng hiện tại chuyện này liên quan đến sự an toàn của Lê Mặc, tôi mong cậu có thể nói thật với tôi.”
“Hắn nói như thế thật à?” Sắc mặt của Lê Huyền cũng thay đổi, anh vẫn cho là những người này nhắm vào Lê gia, những chuyện lúc trước làm với Lê Mặc chẳng qua là tiện tay, không ngờ, thực sự là nhắm vào Lê Mặc: “Tây Thành, chuyện này một mình tôi không làm chủ được, cậu chờ tôi trở về cùng ba thương lượng một chút!”
“Được, hy vọng cậu không để tôi chờ lâu.”
“Ừ, đã biết. Đúng rồi, Tây Thành!” Lê Huyền đột nhiên nhớ tới trọng tâm câu chuyện của hai người cũng không phải là vấn đề này: “Lúc nãy sao cậu lại hét toáng lên bảo chúng tôi phải rời khỏi đó?”
“Cái này…” Lăng Tây Thành không ngờ Lê Huyền còn nhớ chuyện ấy, do dự một chút giải thích: “Quan Nhĩ Viễn nói với tôi phía trong tường chỗ đặt thi thể Lê Tử Du có bom, hỏi tôi có tin không, sau đó hắn ta lấy từ trong người ra một thứ trông như điều khiển từ xa, tôi thấy hắn nghiêm túc, nên tưởng…”
“Tưởng rằng ấn vào sẽ nổ?” Lê Huyền trợn to hai mắt nhìn Lăng Tây Thành, nhịn không được cắt ngang lời anh: “Cậu có thật là Lăng Tây Thành không vậy! Hay là bị người khác giả trang? Chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng tin, cậu nghĩ cậu đang đóng phim sao? Ha ha ha ha, lúc nào cũng nghiêm túc, hắn ta vừa nói như vậy, chao ôi! Cho tôi cười cậu phát!”
“Cút đi!” Lăng Tây Thành bực bội đẩy Lê Huyền ra, lôi kéo Lê Mặc xoay người ra khỏi nhà xác.
Mạc Tử Uyên nhận được tin khi đang ngủ trưa ở nhà, thấy Lê Huyền gọi điện thoại anh thừa biết là đã xảy ra chuyện: “Làm sao vậy? Sao gọi điện cho tôi vào lúc này?”
“Chuyện là…” Giọng Lê Huyền có chút do dự: “Tử Uyên, có chuyện này tôi muốn nói với cậu một tiếng, Lê Tử Du đã chết.” Lê Huyền cũng không biết nói tin này cho bạn mình có thích hợp hay không. Chuyện lúc trước của Mạc Tử Uyên và Lê Tử Du anh cũng có nghe qua, không giống với Lăng Tây Thành, Mạc Tử Uyên dường như vẫn còn tình cảm với Lê Tử Du.
“Cái gì?” Mạc Tử Uyên cả người đều ngây ngẩn. Tuy anh và Lê Tử Du đã là quá khứ, nhưng tin Lê Tử Du chết vẫn khiến anh nghĩ mà thấy lạnh người, trong lòng giống như mất đi cái gì.
Mục Chiêu Hòa nghe động tĩnh trong phòng, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Thấy sắc mặt tái nhợt của Mạc Tử Uyên càng thêm hoảng sợ: “Có chuyện gì với anh vậy?”
“Lê Tử Du đã chết.” Thanh âm của Mạc Tử Uyên không nói ra được khổ tâm.
“Chết thì chết thôi!” Mục Chiêu Hòa đi tới, đè lại vai Mạc Tử Uyên để anh ngồi trên giường: “Địa cầu này mỗi ngày đều có người chết, như một vòng tuần hoàn, anh đừng làm như ngày tận thế, ai đó nếu không biết còn tưởng y là tiểu tình nhân của anh!”
“…” Mạc Tử Uyên thấy Mục Chiêu Hòa làm ra bộ dáng chả sao cả không hiểu sao lại nổi giận: “Bây giờ không phải lúc nói giỡn! Đó là mạng người!”
“Lợi dụng tình cảm của anh để đổi đơn thuốc của cha Lê Huyền, bố trí phá hư hôn nhân của Lê Mặc và Lăng Tây Thành, hãm hại Lê Mặc, người như vậy cũng đáng để anh thương tâm sao? Mạc Tử Uyên, tôi không biết anh thánh mẫu như vậy đấy.”
“Mặc kệ cậu!” Mạc Tử Uyên bắt đầu bối rối, những chuyện Mục Chiêu Hòa nói anh đều biết, anh cũng biết mình không nên nhẹ dạ, nhưng anh không khống chế được tâm tình của mình.
“Đúng là không phải chuyện của tôi! Nhưng tôi không muốn nhìn anh bị gài bẫy mà chỉ khoanh tay đứng nhìn!”
“Tôi cần cậu quan tâm à? Cậu chẳng qua chỉ là tôi thuận tiện nhặt về mà thôi!”
Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn) - Chapter 45
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Mặc Mặc, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì.” Lê mặc lắc đầu, thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, cậu không muốn nói sự tình trong nhà cho Lăng Tây Thành nghe. Đối ngoại, Lê gia luôn thể hiện cha con hòa thuận, ai có thể đoán được nói trắng ra quan hệ đã đến mức một tháng không làm rõ được cục diện? Huống chi vì chuyện của mình mà Lăng Tây Thành hao hết tâm lực, Lê Mặc cũng không nguyện lại làm phiền anh. Nghĩ vậy, Lê Mặc trở lại bàn làm việc của mình mở máy vi tính ra, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Lăng Tây Thành biết trong lòng Lê Mặc có vấn đề, cũng không ép cậu, chuyện gần nhất đều nhắm vào Lê Mặc, cậu bị áp lực rất lớn. Lăng Tây Thành không biết Lê Mặc có muốn đi ra ngoài giải sầu một chút hay không, nhưng nhớ tới uy hiếp của Trịnh Viễn, Lăng Tây Thành nhịn không được trứ khởi mi.
Nhìn Lê Mặc đối diện mình không yên lòng, Lăng Tây Thành cũng sốt ruột, cũng không biết sẽ còn sự tình gì phát sinh, đã biết trước trận tuyến nên cực kỳ rối loạn, không thể đi ra ngoài giải sầu, thật ra nhà mình cũng không đến nỗi. Không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng Lăng boss cong lên thành một cái cười xấu xa, mình sống lại trở về lâu như vậy, còn chưa từng hẹn hò với Lê Mặc! Nhưng mà chuyện này còn cần Văn Lý bọn họ giúp một tay…
Lê Huyền sau khi rời khỏi cục cảnh sát liền trực tiếp về nhà, tiện tay nắm lại một người hầu hỏi: “Ba của tôi đâu?”
“Lão gia đang ở trong nhà ấm trồng hoa.”
Lúc Lê Huyền đi vào nhà ấm trồng hoa, Lê Phúc Kiến đang chăm sóc bồn hoa lan ông thích nhất. Nhìn dáng vẻ thanh thản kia, nhưng thật ra Lê Huyền lại thấy tương đối xa cách: “Ba…” Lê Huyền mở miệng kêu một tiếng, nhưng không biết phải nói cái gì.
“Con về rồi à?” Lê Phúc Kiến giương mắt nhìn Lê Huyền một chút, đình chỉ động tác chăm sóc phong lan trên tay, hình như một điểm cũng không quan tâm tại sao giờ này Lê Huyền lại có mặt ở nhà.
“Vâng, về Lê Tử Du, con có chút chuyện muốn cùng ba thương lượng.” Trong giọng nói của Lê Huyền mang theo vài phần thăm dò.
“Muốn hỏi cái gì cứ hỏi, không cần tới đây giả bộ với ba.” Lê Phúc Kiến buông công việc trong tay, cầm lấy cái khăn vải bố một bên lau bùn đất trên tay sau đó ngồi một bên trên ghế xích đu.
“Hôm nay con đến cục cảnh sát, gặp một luật sư rất quái gở, có quen biết với ba sao?”
“Luật sư gì?” Tự tay lấy chén trà, biểu tình Lê Phúc Kiến có chút mạn bất kinh tâm.
“Luật sư hành chính, Quan Nhĩ Viễn.” Bên trong lời nói của Lê Huyền có vài phần chất vấn: “Hắn nói, Lê gia có thể sống, Lê Mặc phải chết. Ba có biết ý nghĩa của những lời này không?”
“…” Động tác của Lê Phúc Kiến căng thẳng một chút, không nhanh không chậm cảm thán một câu: “Con cả, cha con mà con cũng dám chất vấn.”
“Đều không phải chất vấn, con chỉ muốn biết ba nghĩ thế nào thôi. Sau mẹ qua đời con liền nghi hoặc, tuy rằng thân thể bà luôn luôn không tốt, nhưng cũng chỉ là thể chất kém con, làm sao có thể mới cảm mạo một chút mà đánh mất tính mạng mình được? Hơn nữa gần đây Lê thị trên phương diện hải quan chung quy nhiều hay ít xuất hiện một ít kẻ đào ngũ, tuy rằng không đến mức hỏng việc nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạn sử dụng của hàng hóa. Ba, có thể nói cho con biết, đây rốt cuộc là vì sao?”
“Ba không biết. Con chỉ cần làm chuyện con nên làm là tốt rồi, chuyện khác không cần lo.” Lê Phúc Kiến xụ mặt xuống.
“Không cần lo? Có người âm mưu hãm hại trên đầu Lê gia, muốn hại chết em con, ba bảo con phải khoanh tay đứng nhìn sao?” Lê Huyền cười nhạt nói: “Xin lỗi, con làm không được!”
“Làm không được cũng phải làm, lẽ nào con vì Lê Mặc mà phải bồi thường bằng toàn bộ Lê gia sao?” Giọng của Lê Phúc Kiến cũng rất kịch liệt: “Nếu không phải tại nó, Lê gia cần gì phải đi tới hôm nay?”
“Ý của ba là sao? Ý ba là tất cả mọi chuyện đều do Lê Mặc?” Lê Huyền kinh ngạc mở to mắt.
“Ai.” Lê Phúc Kiến thở dài: “Thân phận cha mẹ của Lê Tử Du không bình thường, chuyện năm đó con cũng biết, nếu họ không mạo hiểm mưa to gió lớn đón Tiểu Du về nhà, đâu bị tai nạn giao thông mà mất. Vốn họ cũng chẳng coi ba ra gì, Trịnh gia đại ca lại tìm tới ba hỏi về muội muội của hắn, ba cũng nói thật. Lúc đó hắn không có phản ứng gì thái quá, ba cũng không để tâm, dù sao Lê gia thế lớn, ai biết được Trịnh gia lại có chút quan hệ với những người phía trên, mấy năm nay con cũng thấy đó, Lê thị vẫn không yên ổn, đều là vì Trịnh gia từ đó làm khó dễ…”
“Trịnh gia là ai, sao con lại chưa từng nghe qua?” Lê Huyền nhịn không được cắt ngang lời nói của Lê cha: “Dù sao chuyện của cha mẹ Lê Tử Du cũng là tai nạn ngoài ý muốn, có liên quan gì tới Mặc Mặc? Ba đừng quên, ban đầu chính ba là người đã đưa ra cái quyết định kia!”
“Hừ, quyết định của ba có gì sai, mặc kệ xuất thân ra sao, cha của Lê Tử Du tốt xấu gì cũng là đại ca của ba, Lê Tử Du coi như là người nhà họ Lê, mà Lê Mặc có là cái gì? Hơn nữa ở B thị Trịnh gia không ra mặt nhưng cùng những người phía trên có liên hệ chặt chẽ. Lê gia cũng cần phải làm ăn, nếu thật sự đắc tội với bọn họ, phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn!”
“Cha của Lê Tử Du rốt cuộc là cái gì ca ca?” Giọng của Lê Huyền tràn đầy châm chọc: “Ba, ba nghĩ rằng con nhỏ tuổi nên không biết sao? Cha của Lê Tử Du là do bà nội và tiền quản gia thông dâm rồi sinh ra, ba nói Lê Tử Du cũng là người nhà họ Lê?” Ngưng một chút, Lê Huyền nói tiếp: “Thêm nữa Mặc Mặc không phải con ruột của nhà này nhưng năm đó em ấy cũng là do mẹ mang về! Ba đã quên đã đáp ứng với mẹ cái gì rồi sao?”
Nghe Lê Huyền nhắc tới chuyện cũ của Lê nhà, ánh mắt Lê Phúc Kiến trong nháy mắt trở nên sắc bén: “Lê Huyền con bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, cho dù thân phận của đại ca thế nào thì anh ấy vẫn là trưởng bối của con! Hơn nữa nếu không vì nể tình mẹ con, Lê Mặc bây giờ còn có thể có thân phận tiểu thiếu gia của Lê gia sao? Ba hận không thể trực tiếp bóp chết nó!”
“Hôm nay tôi mới hiểu được tại sao khi Lê Mặc còn là một đứa trẻ đã đem gả đến Lăng gia, hóa ra là sợ bị ông hại chết. Ha hả, ba, ngài không nên lấy cái chết của cha mẹ Lê Tử Du đổ lên đầu Mặc Mặc, đây không phải là lý do để ông và Lê Tử Du căm hận Mặc Mặc, em ấy lúc đó chỉ là trẻ con. Mấy năm nay, ngoại trừ không đem thân phận của Lê Tử Du công khai ra bên ngoài, không phải ông cũng dung túng cho y không ít sao? Bây giờ ông còn muốn đem tính mệnh của Lê Mặc thí cho người ta sao?” Nhìn dáng vẻ của Lê Phúc Kiến, Lê Huyền cúi đầu hỏi một câu: “Huống chi Lê Tử Du kỳ thực căn bản cũng chưa chết đúng không?”
“…” Biểu tình của Lê cha ngưng trọng một chút: “Con nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng ông tự biết, buổi sáng khi biết tin Lê Tử Du chết tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Nếu y thực sự đã chết, ông còn có tâm tư ngồi trong nhà ấm để chăm sóc hoa cỏ nữa à? Tôi đã sớm tự mình đi đến cục cảnh sát hỏi thăm! B thị lớn như vậy, có mấy nhà dám so tài với Lăng gia? Lăng Tây Thành đã bảo bọn họ chiếu cố người làm sao mà y ở đồn cảnh sát lại gặp chuyện không may, không phải rất kỳ hoặc sao?”
“Lê Huyền, có một số việc biết quá nhiều cũng không tốt.”
“Thật không? Nhưng tôi vẫn muốn biết.” Ánh mắt của Lê Huyền tràn đầy ý tứ hàm xúc châm chọc: “Ông định xử lý tôi thế nào?”
“Lê Huyền con bình tĩnh một chút, không phải ba muốn vứt bỏ Lê Mặc nhưng chúng ta đấu không lại Trịnh gia, hắn muốn Lê Mặc không được khá, chẳng lẽ ba phải dâng toàn bộ Lê gia lên sao?”
“Ba, hôm nay tôi mới biết, hóa ra ông là người như vậy.” Lê Huyền triệt để minh bạch vì sao mấy năm nay Lê Tử Du lại ở nhà bọn họ, đã vậy còn ngấm ngầm tính toán Lê Mặc, ba cũng không nói. Mà trước đây chuyện Lăng Tây Thành có… tình nhân bên ngoài, lúc Lê Mặc bị chất vấn cũng không giúp em ấy đứng ra làm sáng tỏ, thậm chí ngay cả Lê Tử Du bóp méo chuyện thuốc than cũng kìm chế không nói. Lúc đầu anh tưởng cha chỉ là vì chuyện cha mẹ Lê Tử Du bỏ mình mà hổ thẹn, không nghĩ tới phải vứt bỏ Lê Mặc là để bảo vệ bình an cho Lê nhà. Quan Nhĩ Viễn, hay đúng hơn là Trịnh Viễn, hắn là người thân bên kia của mẹ Lê Tử Du, nhưng Lê Tử Du nếu đã có thân nhân khác vì sao ngay từ đầu Trịnh gia không đưa y về nhà, trái lại phải nuôi ở Lê gia? Trịnh gia nếu vì chuyện của mẹ Lê Tử Du mà oán hận Lê gia, tại sao lại cùng ba mình hợp tác giết Lê Mặc? Tất cả đều quá kỳ quái, trừ phi, còn có tin tức gì khác.
“Lê Huyền.” Lê Phúc Kiến hạ giọng khuyên bảo: “Ba đã suy nghĩ kỹ rồi, ba tốt xấu gì cũng là ba con, làm sao lại đi hại con? Lê Tử Du có chết thật hay không, Trịnh gia dự định trả thù Lê Mặc thế nào, thật ra đều không quan trọng, quan trọng là… bảo vệ Lê gia đúng không?”
“Xin lỗi, tôi không cho là vậy, Lê gia nếu phải dựa vào việc bỏ rơi Lê Mặc để tồn tại, chẳng thà trực tiếp chết đi cho rồi!”
“Lê Huyền, con được giáo dục nhiều năm như vậy, cũng chỉ học được cách to tiếng với ba thôi à?”
“Tôi được giáo dục từ mẹ, ông có dạy tôi cái gì sao? Ông không cần phải làm ra bộ dạng nhớ về mẹ đâu, quan hệ của ông và vị đại tẩu trên lầu kia, trong lòng tôi rõ ràng! Công ty còn có việc, tôi đi trước!”
“Đi đi đừng hòng trở về!”
“Ha hả, ông nghĩ tôi thích trở về lắm à?” Lê Huyền nói xong, xoay người rời đi. Nhiều năm rồi, anh cũng triệt để chán ngấy phải biểu hiện ra vẻ cha con hòa thuận. Lê gia đối ngoại còn có thể lưu lại chút mặt mũi, đối nội sợ rằng ngay cả tình cha con cũng không còn.
Thở dài, Lê Huyền có chút hối hận hôm nay đã xung động. Anh chỉ là bù nhìn bên ngoài của ba, Lê gia như mình làm chủ, trên thực tế rất nhiều người bên cạnh anh đều do cha an bài. Lê Huyền biết anh muốn bảo vệ Lê Mặc rất khó, Trịnh gia này thoạt nhìn cũng không phải dạng vừa đâu, hơn nữa Lê Tử Du chưa chết và cha muốn Lê Mặc gánh tội thay mình… Còn Lăng Tây Thành, Lê Huyền không biết bạn mình có đáng tin hay không, nhưng bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh. Trái với Lê gia, Lăng gia là một gia tộc lâu đời có vị thế của mình, Lê Huyền hy vọng Lăng Tây Thành không làm cho anh thất vọng.
Lăng Tây Thành và Lê Mặc tan việc liền trực tiếp về nhà, trên bậc thang ở cửa nhà thấy Lê Huyền đang ngồi: “Ái chà! Lê lớn nhỏ đây là dự định đi u buồn lộ tuyến? Đừng ngại, cái này không thích hợp với cậu, nhị tài thị bản tính của ngươi.” (hơi khó hiểu)
“Đừng quấy rầy tôi, tôi hiện tại không có tâm trạng đùa giỡn với cậu.”
Lăng Tây Thành thấy sắc mặt của bạn mình không tốt, cũng không nói gì, ba người cùng nhau vào nhà: “Mặc Mặc, em đi nấu cơm trước, anh và Lê Huyền nói chuyện.”
“Ừ.” Lê Mặc gật đầu, đi lên lầu thay quần áo.
Lăng Tây Thành và Lê Huyền cùng nhau vào thư phòng: “Nói một chút đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tôi nghi ngờ Lê Tử Du chưa chết.” Lê Huyền do dự một chút, lựa chọn nói thật với Lăng Tây Thành.
“Có ý gì?”
“Thật ra lúc nhận được tin y chết, tôi gọi điện cho ba mình, phản ứng của ông rất bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện Lê Tử Du phải chết vậy. Tôi về nhà thăm dò ông một chút, phát hiện thái độ của ông rất kỳ lạ.”
“Tôi đối chuyện này cũng hiếu kỳ rất lâu rồi, đối với Lê Tử Du, Lê thúc đặc biệt dung túng, thậm chí y còn sống khá giả hơn Lê Mặc. Rốt cuộc là tại sao?”
“Bởi vì Mặc Mặc không phải con của nhà họ Lê, Lê Tử Du mới đúng.”
“Không thể nào!” Lăng Tây Thành kinh ngạc hỏi Lê Huyền, ngũ quan Lê Mặc và Lê Huyền giống nhau như đúc, đúng chung một chỗ vừa nhìn đã biết là hai huynh đệ, hơn nữa tuy rằng lúc đó mình còn nhỏ, nhưng trong ấn tượng của anh, Lê mẹ quả thật sinh ra hai người con.
“Thật ra nói đến việc này cũng ngay thẳng vừa vặn, có thể cậu cũng có ấn tượng, tôi có một em trai, nhưng lúc ba tuổi bị cảm mạo không chăm sóc tốt, kết quả thành ra viêm phổi chết ở bệnh viện. Mẹ tôi vì… chuyện này cực kỳ đau khổ, lúc nào cũng rầu rĩ không vui. Buổi tối ngủ mớ cũng nhắc tới, sau này bác sĩ nói cứ tiếp tục thế này mãi không được, kiến nghị chúng tôi nhận nuôi một đứa trẻ một tuổi mấy không khác biệt với em ruột mình lắm, dời đi sự chú ý của mẹ tôi một chút. Lê Tử Du…”
Lê Huyền do dự một chút nói: “Cha của y là con ngoài giá thú của Lê gia, mặc dù không đường đường chính chính nhưng quan hệ với ba tôi cực kỳ tốt, lúc đó ông ta và ba tôi thương lượng thế nào không biết, nhưng kết quả cuối cùng, Lê Tử Du được nuôi ở nhà chúng tôi. Lúc đầu mẹ tôi tiếp xúc với y vài lần, sống chung cũng không tệ, cho đến khi bà gặp Lê Mặc. Ngoại hình của Lê Mặc giống y như đệ đệ đã chết của tôi, tuy rằng không phải nói quá, nhưng em ấy rất ngoan, vốn mẹ tôi không tiếp thu nổi tin đệ đệ đã chết, nhìn thấy Lê Mặc lại càng thêm khẳng định đệ đệ chưa chết. Lúc đó tinh thần bà đang trong trạng thái không tốt, tôi và ba cũng chỉ có thể phối hợp với nàng. Thế nhưng Lê Tử Du lại không như vậy, từ nhỏ y đặc biệt có đầu óc, giả bộ trước mặt mọi người không nói gì, phía sau luôn ăn hiếp Lê Mặc, bị tôi bắt gặp hai lần, vừa làm gì y, y cũng méc ba tôi, sau đó một ngày kia y bị mẹ tôi phát hiện, nói kiểu gì bà cũng không chấp nhận cho Lê Tử Du ở trong nhà tôi nữa. Ba tôi nói mãi không được, cũng sợ kích động bà, đành gọi điện thoại cho người nhà của Lê Tử Du đến đón y. Kết quả cha mẹ của Lê Tử Du trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ. Trên thực tế, mẹ của Lê Tử Du bây giờ không phải mẹ ruột của y, sau khi chuyện này xảy ra, ba tôi và mẹ tôi lục đục, chuyện sau này thì cậu biết rồi.”