“Được rồi chủ tịch Lăng, bây giờ Nhật Bản là sản nghiệp của tôi, anh cứ yên tâm hợp tác.”
Do dự một chút, Quan Nhĩ Viễn nói: “Mặt khác tốt nhất đừng cho Lê Huyền quay về Lê gia, tôi nghi ngờ Lê Phúc Kiến muốn giam lỏng anh ta!”
“Chuyện này là thật sao?” Sắc mặt của Lăng Tây Thành ngưng trọng.
Chín mươi phần trăm, anh dặn anh ta chú ý một chút! Còn việc khác tôi đi trước, ở lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ.”
Tiễn Quan Nhĩ Viễn ra cửa, Lăng Tây Thành có chút phản ứng không kịp. Ngày hôm qua từ miệng Lê Huyền biết được chuyện của Lê gia đã khiến anh cảm thấy thất kinh. Hôm qua Quan Nhĩ Viễn đã nói cho anh biết Lê thúc có thể vì danh lợi mà không buông tha Lê Huyền, điều này làm cho Lăng Tây Thành đổ mồ hôi lạnh. Trái lo phải nghĩ, Lăng Tây Thành buộc phải gọi điện thoại cho Lê Huyền, dặn cậu ta nghìn vạn lần phải cẩn thận khi từ phòng làm việc trở về. Lúc đẩy cửa vào nhà, Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
“Anh nói chuyện xong rồi à?” Nghe tiếng cửa mở, Lê Mặc quay lại hỏi một câu.
“Ừ, anh dự định hợp tác với Nhật Bản nhưng phương án cụ thể chưa xác định, sẽ bàn lại vào lần sau.”
“Thân phận của hắn có chút đặc thù, có hơi khập khiễng với Trịnh gia. Nhật Bản là sản nghiệp của hắn, anh và hắn có chung mục đích. Hắn sẽ cung cấp tin tức của Trịnh gia cho chúng ta, ngược lại Lăng gia anh sẽ đảm bảo an toàn của hắn sau này.”
“Xin lỗi, vì chuyện của Lê gia mà liên luỵ đến anh.” Ánh mắt Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành tràn đầy áy náy, cậu cũng không phải cố ý làm phiền người khác, nhưng đối chuyện của Lê gia cậu thật sự không có biện pháp gì.
“Em không nên nói như vậy.” Nhìn Lê Mặc Lăng Tây Thành nhịn không được nhìn thẳng vào mắt cậu: “Có thể vì em làm… những chuyện này. Anh cũng vui vẻ chịu đựng.”
“…” Lê Mặc không quen với việc Lăng Tây Thành đột nhiên sến súa như vậy, cậu quay đầu sang bên khác không nhìn anh: “Cũng mười giờ rồi, anh nhanh chóng bắt đầu làm việc đi, nếu không Văn Lý lại bảo anh lười biếng.”
“Không cần lo cho cậu ta, bây giờ để anh ôm một lát nào, A Huyền quá đáng ghét, anh rất muốn đuổi cậu ta ra ngoài.” Nhìn lỗ tai Lê Mặc đã chuyển hồng, Lăng Tây Thành nhịn không được ôm cậu vào lòng. Hôm qua Lê Huyền ở nhà anh quấn Mặc Mặc cả đêm, anh không có cơ hội được ôm hôn cậu, thật sự phiền phức mà.
“…” Nhìn Lăng Tây Thành hở chút lại thay đổi nét mặt, Lê Mặc không biết diễn tả cảm giác mình thế nào.
“Mặc Mặc em không nói lời nào nghĩa là thầm chấp nhận đúng không? Ai, em nói xem, hai đứa mình mới kết hôn cần phải bồi dưỡng cảm tình chứ nhỉ, cậu ta làm bóng đèn hết lần này tới lần khác. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cuối tuần liền đem cậu ta đá qua nhà bọn Tử Uyên!”
“…” Nhìn Lăng Tây Thành nghiêm mặt oán giận Lê Huyền, Lê Mặc cảm thấy cậu thay anh lo lắng thật là dư thừa, về phần tiệc kỷ niệm tân hôn kia: “Tây Thành, em nhớ kỹ hai chúng mình đã kết hôn hơn một năm rưỡi rồi…”
“Ách… Hả? Thời gian sao lại trôi qua nhanh thế nhỉ? Ha ha.” Lăng Tây Thành cười trừ hai tiếng, buông Lê Mặc ra, nhãn thần phiêu phiêu bất định, trong miệng reo lên: “Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc thôi, tự nhiên hôm nay cảm thấy thật hưng phấn.”
“…” Lê Mặc không biết nên nói cái gì cho tốt, năng lực đánh trống lảng của Lăng Tây Thành quả là bá đạo mà.
Bất đắc dĩ lắc đầu, cậu biết Lăng Tây Thành làm bộ dáng này là cố ý giúp mình mở lòng ra, để cho mình thả lỏng một chút, không nên khẩn trương như vậy. Suy nghĩ kỹ một chút kỳ thực cũng không có gì phải lo lắng. Cuộc sống nên đơn giản một chút, ngoại trừ khi ở nhà hay ở Thần Thời. Nếu đã vậy còn có thể gặp chuyện không may, cẩn thận hơn cũng không có gì không tốt. Thở dài, Lê Mặc đem trái tim đang tán loạn tư tưởng điều chỉnh lại một chút, rót cho Lăng Tây Thành một tách hồng trà, đang muốn đi lại bị anh kéo tay lại.
Lăng Tây Thành không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nói với Lê Mặc một câu: “Mặc Mặc, đừng lo lắng, tất cả đã có anh.”
“Vâng, em đã biết.” Lê Mặc nhẹ giọng lên tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình mở máy vi tính ra, buổi họp báo về trang sức mới nhất của Thần Thời đã gần kề, ở lĩnh vực khác cậu không giúp được Lăng Tây Thành, mình phải am hiểu lĩnh vực của mình để không gây thêm phiền phức cho anh. Nghĩ vậy, lòng của Lê Mặc cũng an tĩnh lại.
Lúc Văn Lý gõ cửa tiến vào, bầu không khí trong phòng chủ tịch tương đối ấm áp, nói châm biếm giống như bức tranh thiếu nữ khắp nơi đều màu hường, ánh lên vẻ thiện cảm. Vừa nhìn lại thấy Lăng boss làm bộ chăm chú phê duyệt văn kiện, vừa lén nhìn biểu cảm của Lê Mặc, càng thấy mắt như dán vào cậu nhiều hơn. Văn Lý do dự một chút, ho nhẹ một tiếng cắt đứt học trưởng đang nhìn vợ như nhìn gái, lớn tiếng nói: “Đã có kết quả điều tra về công ty Đông Dương, tư liệu đây ạ.”
“À, đã biết.” Lăng Tây Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời một câu, thân thủ lật lật. Bản thân Đông Dương không có vấn đề gì, căn cứ vào điều tra, thợ thầy của Đông Dương là do ông cha truyền nghề lập nghiệp, bản thân cũng là một người am hiểu về thạch. Tiền thân của Đông Dương chỉ là một người giám định ngọc thạch và cửa hàng buôn bán thạch nhỏ, vì thợ thầy của Đông Dương đánh cược thạch một phen trong một đại hội về thạch, nhưng thật ra lại nâng cao danh tiếng của mình. Trong đó thần kỳ nhất một việc là hắn từ một khối người khác bỏ qua phế liệu trung khai xuất nhất khoái đỉnh cấp thủy tinh loại chim trả. Nếu không phải anh biết Trịnh Viễn cũng sống lại, anh nhất định sẽ vì báo cáo này mà cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ, anh chỉ có cảm thấy Trịnh Viễn thực sự rất có tài.
Anh gọi Văn Lý lại, chỉ chỉ báo cáo nói: “Tạm thời không cần tra xét, chúng ta sẽ hợp tác với Đông Dương.”
“Là sao học trưởng?” Văn Lý vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi của Lăng Tây Thành, lúc trước chính anh là người nghi ngờ Đông Dương này lai giả bất thiện, chớp mắt lại xem họ như đồng minh.
“Đông Dương này, từ hôm nay trở đi sẽ là đồng minh của chúng ta, nhưng anh cũng không yên tâm lắm, buộc phải để ý một chút. Sự tình tương đối phức tạp, khi nào có thời gian anh sẽ kể tường tận cho cậu. Hai ngày này cậu hãy cùng bọn họ bàn bạc về hợp đồng một chút, nhớ kỹ mang Trương Huy Thanh theo.”
“Được, học trưởng, không có việc gì em đi về trước.”
Lê Mặc thấy Văn Lý rời khỏi chỉ gật đầu một chút ý bảo đã biết, cậu vẫn tiếp tục chỉnh sửa thiết kế trên máy vi tính.
“Mặc Mặc.” Lăng Tây Thành đi đến sau lưng cậu, không biết phải giải thích với cậu thế nào, kỳ thực chuyện cùng Đông Dương thương nghị hợp tác, hẳn là nên để Lê Mặc đi theo chứ không phải là Trương Huy Thanh, dù sao Lê Mặc cũng là người phụ trách dự án này. Nhưng cho dù anh có tin vào những lời Quan Nhĩ Viễn nói, lại không thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn, nên Lăng Tây Thành không dám mạo hiểm để Lê Mặc tiếp xúc với người này quá nhiều.
“Em hiểu ý anh mà.” Lê Mặc mỉm cười một chút, biểu thị mình cũng không ngại: “Vốn em cũng không thích xử lí mấy chuyện phức tạp này, anh để Trương Huy Thanh làm trợ lý của em không phải cũng có ý tứ này sao. Em chỉ là có chút lo lắng, không biết Triệu quản lý còn ý xấu hay không.”
“Không hề, lão già đó bây giờ anh không tìm ông ta là may phước cho ông ta lắm rồi. Nếu như Trương Huy Thanh không phải chưa đủ năng lực để gánh vác toàn bộ tổ thiết kế, anh đã sớm cho ông ta nghỉ hưu rồi.”
Lê Mặc bất đắc dĩ lắc đầu không nói được gì, lúc trước Lăng Tây Thành hẳn hoi chỉnh đốn cao tầng của Thần Thời, nói dễ nghe một chút là nhất quyết không dây dưa, nói khó nghe thì là thanh trừng. Đơn giản sắp xếp người tiếp quản mới coi như là vì tài năng, nhưng lại xuất hiện một điểm sơ sót. Vốn cậu cũng suy nghĩ vì sao Triệu Lương không bị thanh lý, hóa ra là vì Trương Huy Thanh không thể tự mình đảm đương được.
Sau một ngày Lăng Tây Thành đưa Lê Mặc về nhà, vừa đến đã thấy Lê Huyền ngồi chờ ở cửa: “Sao cậu lại ngồi xổm trước nhà tôi thế?” Lăng Tây Thành tỏ vẻ không vừa ý.
“Cậu quên lúc trước chính cậu bảo tôi tới rồi à?” Lê Huyền nghiến răng nghiến lợi nói.
“A, tôi đã quên!” Lăng Tây Thành nói chuyện không có chút thành ý.
“Ha hả, Mặc Mặc tối nay em nhớ nấu cái gì cho cậu ta bồi bổ não nha, bây giờ không chỉ có chỉ số thông minh mà trí nhớ của cậu cũng thụt lùi rồi!”
“Đó là vì cậu quá mức nhỏ bé, không đáng để tôi tổn hao trí nhớ của mình!”
“Cậu…” Lê Huyền bị Lăng Tây Thành nói tức giận đến giơ chân.
“Được rồi được rồi, vào nhà nào.” Lê Mặc bất đắc dĩ tách hai người bọn họ ra, mỗi lần gặp nhau không nói móc nhau là không chịu được, họ thực sự là bạn thân sao? Lê Mặc đau đầu xuất ra chìa khóa mở cửa, đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: “Tây Thành, em nhớ cửa có cài mật mã mà, đâu nhất thiết phải dùng chìa khóa đúng không? Lúc bác gái bảo mẫu tới dọn nhà đều dùng mật mã mà!”
“Đúng.”
“Sao anh hai mỗi lần tới đây đều chờ ở cửa mà không mở cửa vào nhà? Anh không biết mật mã sao?”
“…” Lê Huyền cảm giác như mình bị đá một cái, có quy định nào khiến anh phải biết Lăng Tây Thành trữ chìa khóa dự phòng ở nào đâu! Hất bàn!
Ăn cơm xong, ba người ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi, Lê Mặc gọt trái cây trên bàn trà, đẩy người đang nửa nằm trên ghế salon – Lăng Tây Thành: “Mới ăn cơm xong không nên nằm như thế, khó tiêu lắm!”
“Vậy em kéo anh dậy đi.” Giọng Lăng Tây Thành lười biếng, cảm giác như một con mèo lớn vừa ăn no đang tiêu hóa.
Lê Mặc bất đắc dĩ thân thủ lôi kéo Lăng Tây Thành một chút, kết quả Lăng Tây Thành chuyển từ trên ghế salon dời lên người mình. Không kịp thích ứng đẩy Lăng Tây Thành đang ôm mình ra, Lê Mặc nhỏ giọng nói: “Anh em vẫn đang ở đây, anh chú ý một chút.”
“Ai… Thật phiền phức.” Buông Lê Mặc ra, Lăng Tây Thành nghiêng đầu nhìn thoáng qua dĩa đựng trái cây trên bàn trà: “Mặc Mặc em gọt trái gì thế? Nhìn giống như quả đào vậy?”
“Là quả đào đó, em nhớ anh thích ăn quả này.” Lê Mặc nói rồi đút Lăng Tây Thành ăn một miếng: “Nếm thử xem có ngọt hay không?”
“Em gọt mà, cái gì cũng ngọt cả.”
Lăng Tây Thành cười đến mặt cong mày dạng khiến Lê Huyền cảm thấy thật chướng mắt, giận dữ cắn miếng đào trong miệng nghĩ thầm, em trai thần thánh bây giờ cũng thật đáng ghét, mỗi ngày đều bị hai đứa này tự nhiên quá đáng quả thực ngược muốn khóc mà. Anh nhịn không được giễu cợt một câu: “Ăn trái cây thôi mà cũng làm quá, cậu là trẻ em à?”
“Thì bạn nhỏ Mặc Mặc không ngại là tốt rồi, cậu GATO à?” Lăng Tây Thành khinh thường liếc mắt nhìn Lê Huyền, nếu không có cậu ta làm bóng đèn, anh và Mặc Mặc ngọt ngào thì đã sao?
“Được rồi Tây Thành, anh đừng nháo với anh em nữa, em có thể lý giải vì tâm tình anh ấy không tốt.” Lê Mặc cũng không biết vì duyên cớ gì mà Lê Huyền lại ở nhà mình, chỉ nghĩ anh và cha cãi nhau nên tâm tình không tốt. Thân thủ đưa một khối đào vào miệng Lăng Tây Thành, Lê Mặc bưng dĩa trên bàn đứng dậy: “Lát nữa em phải làm việc rồi, tối nay hai người cứ thong thả đừng tranh cãi, mệt mỏi cả ngày rồi nên nghỉ ngơi một lát.”
“Ừ, em đi trước đi, lát nữa anh đi thư phòng tìm em.”
“…” Lê Huyền nhìn Lê Mặc đem dĩa trên bàn đi thật sự chỉ nghĩ, em mình quả nhiên bị Lăng Tây Thành dạy hư rồi, nếu là trước đây, ngươi cuối cùng được ăn đào sẽ là mình!
Lăng Tây Thành và anh quen biết đã lâu, tự nhiên nhìn ra được ý nghĩ của anh miễn cưỡng nói một câu: “Cậu không phải ghét ăn đào lắm sao?”
“Cái giề! Tại Mặc Mặc gọt đào chứ bộ!” Lê Huyền lúc bấy giờ mới phản ứng được, nghe Lăng Tây Thành nói mới nhớ mình không thích quả này, mà Mặc Mặc lại cứ tỉ mỉ gọt quả đào miết, Lê Huyền thấy lòng mình bị Lê Mặc phang cho một kích, máu cũng chảy ra luôn rồi.
Lăng Tây Thành thấy thế liền bồi thêm một câu: “Tôi lại thích thế!”
“…” Lê Huyền im lặng nằm úp sấp trên ghế salon, bạn từ nhỏ và em trai thần thánh đều không tốt chút nào, mỗi ngày đều thấy hai đứa này khanh khanh ta ta, mình quả thực là vô duyên mà.
Nhớ tới Lê Mặc đã đi vào thư phòng, Lăng Tây Thành thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhẹ giọng thông báo tin tức với Lê Huyền: “Tình hình Lê thị hiện tại thế nào?”
Lắc đầu, Lê Huyền cau mày không nói chuyện.
“Hôm nay tôi và Trịnh Viễn đã nói qua, hắn ta nói bây giờ một nửa cao tầng của Lê thị đều nằm trong tay Trịnh gia.” Lăng Tây Thành đem đoạn nói chuyện của anh và Trịnh Viễn trừ đoạn trọng sinh kể cho Lê Huyền nghe một lần: “Cậu bây giờ có tính toán gì chưa?”
Sắc mặt của Lê Huyền thập phần trầm trọng: “Nếu không được cũng chỉ có thể từ bỏ Lê thị thôi, cũng may mấy năm nay tôi cũng có chút tài sản riêng, tự nuôi sống mình cũng không thành vấn đề.” Lê Huyền dừng lại một chút, thấy vẻ mặt Lăng Tây Thành tán đồng, đùa giỡn nói: “Sao cậu không khích lệ tôi gì hết vậy? Loại thời điểm này không phải hảo huynh đệ sẽ nói đừng từ bỏ, tôi sẽ giúp cậu đoạt lại sản nghiệp sao?”
“Cậu xem phim nhiều quá lậm rồi! Bây giờ Lê gia rõ ràng là một bãi nước đục, sớm muộn gì cũng sụp đổ, cậu ôm vào người làm cái gì, làm sao tôi khuyên cậu trở lại đó được? Huống chi hiện tại Lê gia đối với cậu sinh lòng ác ý, không nói chuyện cậu phải hạn chế ra ngoài, tôi đã nói với mẹ một tiếng, sẽ phái người đi theo cậu.”
“Có cần phải khoa trương như vậy không? Tôi thế này chứ là một đại nam nhân, bọn họ có thể làm gì được tôi chứ?” Lê Huyền nhất quyết không cho là đúng, bây giờ xã hội đã có pháp luật rõ ràng, Trịnh gia còn có thể phái sát thủ ám sát anh sao? Hài.
“Bây giờ cậu là động vật quốc gia cần bảo vệ, nên thành thật một chút đi!” Vỗ anh một chút, Lăng Tây Thành cũng có chút lo lắng. Lê Mặc sinh hoạt đơn giản, bình thường còn có mình đi theo, không vấn đề gì. Nhưng Lê Huyền khá khó khăn, cậu ta vốn hiếu động, nếu để cậu ta ở nhà, phỏng chừng đồ trong nhà vỡ hết.
“Nhưng Tây Thành, cậu bảo Trịnh gia nói nếu tôi không nghe theo sẽ không buông tha? Nếu là bởi vì chuyện của Lê Tử Du con mẹ nó, phải giết tôi sớm đi chứ, vì sao đột nhiên lại…” Đây là vấn đề mà Lê Huyền mãi vẫn chẳng hiểu được, Lê gia rối loạn không phải ngày một ngày hai, quan hệ của mình với cha vẫn đang không tốt, vì sao đột nhiên Trịnh gia lại làm khó dễ mình?
“Trịnh Viễn nói là vì cậu biết quá nhiều. A Huyền, có phải cậu nắm được điểm yếu gì của Trịnh gia trong tay nhưng lại không phát hiện hay không?”
“Đâu có!” Lê Huyền có chút nghi hoặc: “Quên đi, không có, tôi đi lên lầu trước, hai người ngủ sớm đi.”
“Sao lại ngủ sớm vậy?” Lăng Tây Thành có chút kinh ngạc nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, vẫn chưa tới chín giờ.
“Cậu muốn cái gì? Không đi ngủ lẽ nào ở đây xem các người ân ái nhau?” Lê Huyền không vui nói.
“Ách…” Lăng Tây Thành trầm mặc một chút trả lời: “Sao cậu không nhanh chóng kiếm bồ đi? Nói trắng ra cậu có thể làm công lẫn thụ, tuyển được nhiều đối tượng lắm đấy!”
“Cút! Gia ta thích con gái dịu dàng!” Lê Huyền lười cãi nhau với bạn mình, tự mình đi lên lầu.
Đã lâu không thoải mái trêu chọc bạn mình, Lăng Tây Thành thấy mình một thân một mình trong phòng khách quả là tịch mịch, vì vậy phủi mông một cái đứng dậy đi vào thư phòng tìm Lê Mặc. Đây đúng là ngày tốt trọn vẹn mà, có thể cùng vợ mình ở chung một chỗ~~
“Sao mà máu chó quá vậy!” Lăng Tây Thành nghĩ Lê Huyền đơn giản là đang nói chuyện trong tiểu thuyết, Lê Mặc cư nhiên không phải là con ruột của Lê gia. Nhưng không phải vì thế mà giải thích được vì sao Lê Tử Du hận Lê gia và Lê Mặc.
“Sở dĩ chuyện của Lê Tử Du lúc trước, thái độ của ba tôi cậu cũng biết rồi đó.” Lê Huyền do dự một chút, vẫn không muốn đem chuyện cha mình muốn bỏ Lê Mặc truyền ra ngoài, tuy Lăng Tây Thành rất đáng tin cậy nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Lăng Tây Thành gật đầu, cuối cùng anh cũng minh bạch chuyện này, nó trái với những gì anh nghĩ. Nhưng anh vẫn không nghĩ ra, đúng là Lê thúc vì thẹn với Lê Tử Du nên mới dung túng y, chuyện kê đơn lần trước ông còn chưa sáng mắt ra sao? Lẽ nào ông không ngại Lê Tử Du không chỉ muốn tính mạng của Lê Mặc thậm chí còn bao gồm cả ông nữa sao? “Chuyện thuốc thang của Lê thúc rốt cuộc xử lí thế nào?”
“Không giải quyết gì cả. Trực tiếp đem sự tình đè xuống.” Lê Huyền cũng biết điểm này rất kỳ quái, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh chẳng mấy trong sáng giữa ba mình và mẹ nuôi của Lê Tử Du, không khỏi nghĩ đến một khả năng: “Tây Thành, có khi nào Lê Tử Du chính là con của ba tôi không?”
“Chuyện này…” Nhớ tới kết quả giám định đời trước, Lăng Tây Thành cũng không biết nói như thế nào, nhìn sắc mặt của Lê Huyền, Lăng Tây Thành hỏi sang chuyện khác: “Cậu dự định sẽ tá túc ở nhà tôi sao?”
“Đúng vậy, kẻ bỏ nhà đi chỉ có thể cầu chứa chấp.” Lê Huyền nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả nói. Lúc ra đi anh không có ý định trở lại. Từ sau khi Lê Mặc và Lăng Tây Thành kết hôn, anh thấy dường như trong nhà ai cũng bình thường, mỗi ngày đối mặt với kẻ giả vờ nhu thuận – Lê Tử Du, người cha làm bộ tình thâm ý nặng với vợ quá cố, còn cả người hầu trong nhà chưa bao giờ nói chuyện, Lê Huyền dường như cảm thấy cho đến nay mình có thể bảo trì một tâm tình thoải mái thật không dễ dàng gì, nếu bây giờ có cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không quay lại cái nhà đó.
“… Cậu sao không đi qua nhà Tử Uyên mà ở?” Hiểu được ý tứ hàm xúc trong lời nói của Lê Huyền, trong giọng nói của Lăng Tây Thành không khỏi dẫn theo vài phần ghét bỏ, anh ghét nhất là người “thừa nước đục thả câu”.
Nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Lăng Tây Thành, Lê Huyền rất phiền muộn, không phải hảo huynh đệ vào loại thời điểm này sẽ ôm lấy nhau sảng khoái nói, tất cả đã có tôi lo sao? Sao lại có cái giọng ghét bỏ đó? Nghĩ vậy, Lê Huyền cũng không nhịn được “chọt” lại Lăng Tây Thành: “Tôi lo lắng cậu không đáng tin cậy, nên đến để xem gần đây cậu chiếu cố Mặc Mặc thế nào.”
“…” Lăng Tây Thành bị một câu này của Lê Huyền khiến cho nghẹn họng, nhưng mà Lê Huyền nói không sai, hiện tại có người muốn đối phó với Mặc Mặc, bản thân mình cũng không có khả năng / đều đi theo bên người Mặc Mặc, sẽ có lúc sơ sót, Lê Huyền ở nhưng thật ra yên tâm rất nhiều: “Chuyện Lê thị cậu định thế nào? Tôi nhớ Lê gia cũng do cậu quản lý, có nắm chắc không?”
“Sáu tầng đó, nhưng chủ yếu quản một cái. Cùng lắm thì kệ, tới nhờ cậy cậu, ở đâu cũng vậy chỉ cần có cơm ăn là được. Cho dù Lê Mặc không có quan hệ ruột thịt với tôi cũng không quan trọng, em ấy vẫn là đệ đệ ruột của tôi, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn ẻm gặp chuyện không may? Được rồi, tên Quan Nhĩ Viễn kia chắc chắn là Trịnh Viễn, là người nhà của mẹ ruột Lê Tử Du, hôm qua tôi cũng mới nghe ba tôi nói, nhưng hắn ta cũng thật to gan, dám lấy cái tên đơn giản như thế ý là xem chúng ta ngu ngốc mà đùa giỡn.”
“Đừng nói nữa, hôm nay trở về tôi có bảo Văn Lý đi thăm dò căn nguyên bên trong của chuyện này, căn bản không nhìn ra nơi đó có gì không thích hợp. Gần đây thật sự không làm được cái gì ra hồn, một hai người đều chẳng thu hoạch được gì cả, hết lần này tới lần khác thể diện bị mất sạch.” Nhắc tới chuyện này Lăng Tây Thành cũng có chút nhụt chí, nếu không tra được, anh cũng chỉ có thể đi tìm Mục Chiêu Hòa. Ngẫm lại tính tình thích làm theo ý mình của cậu này, Lăng Tây Thành liền đau đầu, anh thật sự không muốn tiếp xúc cùng Mục Chiêu Hòa.
Hai người nói chuyện xong, cùng đi xuống lầu, Lê Mặc đang nấu cơm ở nhà bếp. Lăng Tây Thành tiến tới ôm Lê Mặc từ phía sau, lòng có chút luyến tiếc. Mặc Mặc của anh, rõ ràng tốt như vậy, lại bị người trong nhà khi dễ.
“Anh nói xong rồi à?” Lê Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, động tác trên tay cũng không dừng lại.
“Ừ, A Huyền sẽ ở nhà chúng ta hai ngày.” Lăng Tây Thành khẽ hôn một cái lên gò má Lê Mặc, đánh trống lảng trả lời, hiểu ý Lê Huyền, Mặc Mặc không nên biết thân thế thật của mình. Bây giờ nói cho cậu biết, ngoại trừ khiến cho Lê Mặc phiền não ra thì không có ích lợi gì. Không bằng cứ chờ sau khi mọi việc xong xuôi hẵng nói cho em ấy biết, lúc đó cũng tương đối ổn, nếu Lê Mặc muốn tìn cha mẹ ruột, mình cũng có thời gian giúp đỡ em ấy, lúc này nên lùi một bước, xử lý chuyện của Trịnh gia quan trọng hơn.
Lê Mặc không suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Sao vậy anh? Anh em và ba cãi nhau à?”
“Ai biết đâu, cậu ấy chưa nói, đại khái là anh hai em có bệnh đừng nên chạm vào, đừng để ý đến cậu ta!” Nghĩ đến việc sau này Lê Huyền đều phải ở lại nhà mình, Lăng Tây Thành ít nhiều còn có chút phiền muộn. Lê Mặc da mặt mỏng, trong nhà có thêm người ngoài, mình không thể giống trước đây thời khắc nào cũng dính lấy Lê Mặc.
Lê Mặc cười cười, cậu biết Lăng Tây Thành và Lê Huyền không ưa nhau, bất đắc dĩ nói một câu: “Anh thật là! Một ngày không cùng anh hai em phân cao thấp không được sao.”
Cơm chín, ba người Lăng Tây Thành ngồi trước bàn ăn, Lê Huyền và Lăng Tây Thành đều cố ý tránh nói đến chuyện xảy ra ban ngày, nhưng đang lúc dời đi trọng tâm câu chuyện, tâm tình của Lê Mặc cũng nhờ bầu không khí này mà trầm tĩnh lại. Đột nhiên, điện thoại di động của Lăng Tây Thành vang lên, vừa nhìn thấy là số của Văn Lý: “Alo, có chuyện gì?”
Thanh âm của Văn Lý nghe có chút sốt ruột: “Học trưởng, thi thể của Lê Tử Du biến mất rồi! Cảnh sát mới điện nói với em, buổi chiều không phải các anh đi tới sở cảnh sát sao? Người phụ trách phòng pháp y còn nói, cho đến khi các anh đi, thi thể vẫn còn ở đó nhưng đến khi bọn họ tan việc đến kiểm tra theo thông lệ lại phát hiện không thấy thi thể đâu!”
“Ừ, anh đã biết. Em xem cảnh sát bên kia điều tra thế nào.” Phản ứng của Lăng Tây Thành rất bình tĩnh, lúc ở thư phòng Lê Huyền đã nói với anh tin tức có khả năng Lê Tử Du không chết, bây giờ nhận thêm điện thoại từ Văn Lý nhưng thực sự cũng không cảm thấy kinh ngạc gì.
“Học trưởng, anh có manh mối gì à?” Nghe Lăng Tây Thành phản ứng khá bình tĩnh, lòng Văn Lý thả lỏng không ít.
“Chờ ngày mai sau khi vào sở rồi tính.”
“Vâng, được.”
Cúp điện thoại của Văn Lý, Lăng Tây Thành tiếp tục ăn.
“Xảy ra chuyện gì à?” Lê Mặc ân cần hỏi một câu.
“Ừ, thi thể Lê Tử Du biến mất.” Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lê Mặc, Lăng Tây Thành cười nhu nhu tóc cậu trấn an nói: “Không có việc gì, ăn cơm trước đi, tất cả đã có anh lo rồi.”
Mà giờ khắc này, trong một nhà trọ nhỏ ở S thị, một nam nhân mặt quấn đầy băng vải ngồi trên ghế salon hung hăng trừng mắt nhìn ảnh chụp của Lăng Tây Thành trong tạp chí, âm ngoan nói: “Lăng Tây Thành, Lê Mặc, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi mày!”
Đêm khuya, tại nhà Mạc Tử Uyên, Mục Chiêu Hòa nhẹ bước từ phòng Mạc Tử Uyên đi ra, không tiếng mở cửa chính, ngoài cửa là một nam nhân chờ đã lâu đưa tư liệu cho cậu.
Mục Chiêu Hòa liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Lê lão đầu quả thực hào phóng mà, vì quyền lợi lão có thể từ bỏ chính con trai của mình.”
“Thiếu gia, vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo? Vẫn tiếp tục điều tra sao?”
“Điều tra!” Mục Chiêu Hòa do dự một chút, sau đó phân phó: “Thuận tiện tìm người theo dõi Lê Huyền, đừng rời mắt khỏi hắn.”
“Được, nhưng thiếu gia, thời gian ngắn thì không vấn đề, thời gian dài sợ rằng sẽ bị phát hiện… Mấy ngày nay bên Lăng gia đã tìm người điều tra Trịnh gia, nếu không cân nhắc kỹ sợ sẽ bức dây động rừng.”
“Ừm…” Mục Chiêu Hòa trầm ngâm một chút: “Vậy tư liệu về Nhật Bản thế nào?”
“Là thật.”
“Vậy nghĩ biện pháp tiết lộ cho Văn Lý, Lăng Tây Thành không phải nhờ người này đi điều tra Nhật Bản sao? Lúc trước tôi đã nhắc nhở anh ta về chuyện của Trịnh gia, chỉ cần anh ta không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nắm được Nhật Bản này là của Trịnh gia. Hiện tại phải bảo vệ tính mạng của Lê Huyền, còn lại để xem Lăng Tây Thành có thủ đoạn gì!” Đã lâu rồi cậu không để ý chuyện ở B thị, nếu không phải vì Mạc Tử Uyên, Mục Chiêu Hòa cũng chẳng muốn nhúng tay vào. Ngáp một cái, Mục Chiêu Hòa miễn cưỡng hỏi: “Còn chuyện gì khác không? Không có thì tôi đi ngủ tiếp.”
“Có, lão gia hỏi ngài bao giờ quay lại?”
“Nói với lão già đó, chờ tôi đem vợ về.”
“Ách… Như vậy không tốt lắm đâu! Phu nhân rất lo lắng cho an toàn của ngài.”
“Có gì không tốt? Lão già không phải bảo tôi phải mang vợ về nhà sao? Để đáp ứng nhu cầu của ổng, tôi đang nỗ lực đây!”
“Ách… Thiếu gia, việc ấy…” Người đàn ông muốn nói lại thôi nhìn một chút phía sau Mục Chiêu Hòa.
“Ngươi đây là đang diễn cái gì?” Mục Chiêu Hòa mặt nhăn mày nhíu: “Có chuyện cứ nói, có rắm cứ phóng. Đừng có như đàn bà, thiếu gia tôi chán ngấy vụ này rồi!”
Mục Chiêu Hòa vừa dứt lời, bên tai cậu liền vang lên một tiếng nói mang theo than vãn ôn nhu: “Trẻ con không được ăn nói thô tục, còn nữa cậu nói ai là vợ, hửm?”
“Ách… Nghe được phía sau truyền tới thanh âm quen thuộc, sắc mặt của Mục Chiêu hơi thay đổi một tý: “A! Tử Uyên ca, không phải anh đang ngủ sao?”
“Vấn đề này không quan trọng.” Mạc Tử Uyên chỉ chỉ người ngoài cửa: “Không giới thiệu một chút à? Vào nhà đi!” Lúc trước Mục Chiêu Hòa nói với anh không nên dính vào chuyện của Lê gia, Mạc Tử Uyên tự suy đoán có phải cậu ta biết gì hay không, nhưng lại nghĩ tiểu hài tử này mỗi ngày đều chung một chỗ với mình, cũng không thấy tiếp xúc với ai, anh cũng bỏ đi suy đoán này. Nếu hôm nay anh không đúng lúc phát hiện Mục Chiêu Hòa không ở cạnh mình đi ra ngoài, thật sự sẽ không thấy Mục Chiêu Hòa có liên hệ với thuộc hạ của mình: “Nói một chút xem, chuyện gì xảy ra?”
“Đây là Dương Hạ, là tâm phúc của em. Hôm nay đem tư liệu đến cho em.” Thấy Mạc Tử Uyên không tức giận, Mục Chiêu Hòa cũng yên tâm, đem đông tây trong tay giao cho Mạc Tử Uyên: “Tử Uyên ca, anh xem rồi đừng ngạc nhiên nhé, Lê gia lún sâu lắm rồi.”
Mạc Tử Uyên nhận lấy đống tư liệu nhìn một chút rồi chọn chọn mi: “Cậu có chắc là cậu điều tra đúng không vậy.”
“Đương nhiên, người của bên em đều là điều tra viên chính cống, không thể so sánh với đám thám tử nghiệp dư của anh và Lăng Tây Thành được.”
“Nhưng không thể thế này được, Lê thúc không giống người như vậy.” Mạc Tử Uyên vẫn không thể tin được, anh nhớ không lầm, tuần trước báo chí còn đưa tin Lê gia là một gia đình đạt tiêu chuẩn năm sao, nhưng tư liệu Mục Chiêu Hòa điều tra lại hoàn toàn ngược lại.
“Thôi đi! Lão già đó à.” Mục Chiêu Hòa biểu môi khinh thường: “Anh không biết Lê gia nói trắng ra có bao nhiêu loạn, cái loại người từ ổ dâm đãng này sinh ra Lê Huyền và Lê Mặc bình thường cũng không dễ dàng. Lão già đó, lúc mẹ Lê Huyền mang thai thì cặp kè bên ngoài, Lê Tử Du tám phần mười chính là con lão. Ai, Tử Uyên ca, anh biết người đàn ông của mẹ Lê Tử Du là ai không? Là ca ca cùng mẹ khác cha của lão già đó đấy, thần kì lắm đúng không? Cùng mẹ khác cha! Chuyện quan trọng nhất là mẹ của Lê Huyền cũng không biết chồng mình chán cơm thèm phở.”
“Cậu nói bình thường không được à!” Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ gõ đầu Mục Chiêu Hòa một chút. Lúc trước anh chỉ biết Mục Chiêu Hòa thích xem đủ loại tạp chí, còn tưởng cậu buồn chán nên tìm thú tiêu khiển. Bây giờ chính tai nghe cậu bừng bừng khí thế thảo luận chuyện nhà người khác, trái lại không cảm thấy kỳ quái.
Ngồi đối diện là Dương Hạ im lặng hơi cúi đầu, anh cũng không biết phải nói với Mạc Tử Uyên thế nào, thiếu gia nhà mình tuy lớn rồi nhưng vẫn ham thích thu thập chuyện nhà người ta, như vậy có ảnh hưởng đến hình tượng cậu ấm trong lòng con người cao thượng kia không?
“Hứ!” Mục Chiêu Hòa cũng phát hiện biểu hiện của mình dường như hưng phấn thái quá, nhanh chóng chuyển thái độ, sừng sộ nói với Mạc Tử Uyên: “Trước đây em phát hiện chuyện nhà Lê gia tương đối kì quái, sau đó bảo thuộc hạ điều tra một chút, kết quả phát hiện rất nhiều tin tức bị che lấp.”
Nói đến đây, Mục Chiêu Hòa hướng về phía Dương Hạ nháy mắt, Dương Hạ hiểu ý xuất ra máy tính bảng trên người, tra một phần tư liệu điện tử đưa cho Mạc Tử Uyên: “Tử Uyên ca anh cũng biết đó, chúng em ở B thị là những… gia tộc đã lâu đời, giống như Mạc gia, chúng em là Mục gia, còn có Lăng gia nữa, gia tộc nào cũng có người tài mới duy trì được lâu như vậy, bọn họ là người lãnh đạo quyền cao chức trọng, chúng em cần dựa thế, thường xuyên qua lại liên hệ rất chặt chẽ, nhà mẹ đẻ của mẹ Lăng Tây Thành không phải là người của quân đội sao!”
“Vậy ý của cậu là?”
“Lê gia trở nên giàu có, đáo lê huyền này cũng mới là đời thứ ba, nội tình bên trong so với bên em không bằng, lão già họ Lê là một người cực kỳ tham vọng, lão muốn Lê gia trở thành gia tộc thịnh vượng nhất ở B thị, cho nên trước kia câu dẫn con gái của Trịnh gia, muốn tiến hơn một bước, không ngờ người này lại bị tai nạn xe cộ mà chết. Trịnh gia toàn gia đều là bệnh tâm thần, thực sự nghĩ Lê gia hại chết con gái nhà bọn họ sao bọn họ có thể bỏ qua, lê lão đầu bây giờ là ở bảo hổ lột da, phỏng chừng đợi được hắn vô dụng cũng sẽ bị bỏ qua.”
“Cậu mới nói Lê Huyền sẽ gặp nguy hiểm là thế nào?”
“Bởi vì Lê Huyền biết quá nhiều. Người của em nói cho em biết, hôm qua Lê Huyền đùng đùng ra khỏi Lê gia, sau đó đi đến nhà Lăng Tây Thành, em đoán anh ta cãi nhau một trận với ông già. Nói như vậy, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho Lê Huyền. Hơn nữa có khả năng Lê Mặc không phải là em ruột của Lê Huyền, thân thế của cậu ta nhất định có vấn đề, bằng không Trịnh gia cũng không để ý và buông tha cậu ta.”
“Chuyện này không thể nào, chính anh nhìn Lê Mặc khôn lớn, tuy rằng lúc đó anh còn rất nhỏ nhưng anh nhớ rõ Lê Huyền có đệ đệ.”
“Anh xem cái này.” Mục Chiêu Hòa đưa chứng cứ điều tra về những học sinh cũ: “Dựa theo cái này chứng minh vào lúc này, Lê Mặc năm nay chắc đã tuổi, nhưng anh xem cái này.” Mục Chiêu Hòa đưa ra danh sách học sinh: “Ở đây nói Lê Mặc nhập học lúc tuổi. Anh xem hai năm này, nếu dựa theo thời gian trong chứng minh thư mà tính, Lê Mặc lúc này không phải tuổi mà là tuổi. Hơn nữa em đã cho người điều tra qua, hồ sơ của Lê Mặc lúc trước bị người sửa đổi, ngày sinh tháng đẻ đã bị sửa lại hết.”
“Không thể nào!” Mạc Tử Uyên cảm giác nhận thức của mình đã bị lật đổ toàn bộ, Lê Mặc cư nhiên không phải em ruột của Lê Huyền.
“Không riêng gì những… cái này, em xem mấy cái này nữa! Đây là tư liệu liên quan đến Lê Mặc nằm viện, anh xem những loại thuốc đã sử dụng xem.”
“…” Mạc Tử Uyên nhìn tên thuốc mà cảm thấy cực kỳ khó tin, đây là một ca bệnh trẻ em nguy kịch, như vậy thì có khả năng: “Ý của cậu là nói…”