Văn Lý thần thanh khí sảng đi đến Thần Thời sau kì nghỉ của mình, đang đi bỗng anh thấy một nam nhân hành động có chút kì lạ. Dáng người cậu ta đại khái không khác biệt mấy so với anh, diện mạo khá văn nhã, nhưng vẻ mặt đầy mê mang này làm anh đặc biệt cảm thấy quen thuộc. Văn Lý nhìn cậu ta đi lòng và lòng vòng như bị mất phương hướng, nhịn không được đi qua vỗ vỗ vai đối phương: “Xin lỗi, cậu đang gặp chuyện gì phải không?”
“Ách, cái kia, hình như tôi bị lạc đường.” Gương mặt người thanh niên lộ vẻ rối rắm, xem bản đồ cầm trên tay vài lần, nghi hoặc nhìn tứ phía: “Hình như là ở đây mà, nhưng sao lại không thấy? Tôi nhớ rõ Thần Thời là một tòa nhà cao tầng a!”
“…” Văn Lý nhìn tuyến đường trên bản đồ bỗng nhận ra cảm giác quen thuộc kia đến từ đâu. Người này tám phần chắc chắn giống Trương Huy Nhiên là một lộ si. Nhớ tới con cún khổng lồ ngốc manh ở nhà, vẻ mặt Văn Lý có chút nhu hòa: “Cậu xem lộn hướng rồi, Thần Thời quả thật là cao tầng, nhưng theo hướng cậu đang nhìn là góc chết, vì thế mới không thấy được, thôi cậu đi theo tôi, tôi làm việc ở đó.”
“A! Vậy cảm ơn anh nhiều!” Người đàn ông lễ độ gật đầu, tự giới thiệu: “Tôi tên là Duẫn Mặc, là nhân viên của công ty Đông Dương.”
“Văn Lý, cậu là người của Đông Dương?” Văn Lý kinh ngạc nhìn cậu một cái, lần trước người của phòng ngoại giao do công ty Đông Dương phía đến là anh tiếp đón, nhưng anh nhớ người đó không phải tên Duẫn Mặc, chẳng lẽ anh nhớ nhầm?
“Vâng, tôi là người mới, vừa vào làm đã được công ty giao cho hợp đồng lớn như vậy, quả thật có chút khẩn trương, nhưng may mắn cấp trên không chê.” Duẫn Mặc gãi gãi đầu, bộ dáng hơi chút ngượng ngùng, giống như không hề nhận ra ánh mắt hoài nghi của Văn Lý.
“Ồ, là vậy sao.” Văn Lý cười cười không nói nữa. Anh đối với người tên Duẫn Mặc này có ấn tượng không tồi, bộ dáng của cậu dễ làm người ta nảy sinh hảo cảm, hơn nữa trên người cậu có một loại ý chí phấn khởi của người mới bước vào xã hội, làm cho tâm phòng người của Văn Lý giảm bớt khá nhiều. Tới Thần Thời, hai người sau khi trao đổi danh thiếp mới tách ra, Duẫn Mặc đi tới quầy tiếp tân đăng ký, còn Văn Lý thì vào thang máy chuyên dụng đi lên lầu.Tới chỗ thư kí nghe báo cáo tình huống công tác sắp đến, anh nhân tiện an ủi nhóm thư kí mỹ nữ bị Lăng Boss tra tấn đến mức xém tự tử tập thể sau đó mang theo công việc cần xử lí lên lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, anh liền thấy Duẫn Mặc đang do dự đứng trước cửa văn phòng chủ tịch. Văn Lý cảm thấy có chút kìa lạ, không biết vì sao cậu ta lại ở chỗ này, anh lên tiếng hỏi: “Duẫn Mặc, cậu tới đây tìm ai vậy?”
“A! Lại gặp anh rồi!” Duẫn Mặc lộ vẻ rốt cuộc cũng thấy người quen “Tôi muốn tìm trưởng phòng thiết kế Lê Mặc. Những người khác bảo tôi đến văn phòng chủ tịch ở tầng trên cùng. Tôi vừa gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, hình như không có ai ở đó.”
Nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hẳn học trưởng đã đến công ty từ sớm, gõ cửa không ai đáp, tám phần là học trưởng lại đến chỗ Lê Mặc quấn quít yêu đương nên chẳng nghe thấy, lắc lắc đầu, Văn Lý nói anh không cần gấp gáp, dùng sức đập lên cửa phòng. Một lúc sau, từ bên trong vọng ra tiếng mời vào, Văn Lý cười cười trấn an Duẫn Mặc, mở cửa cùng cậu đi vào.
Nhìn môi Lê Mặc so với bình thường đỏ hồng hơn, Văn Lý trêu chọc nói: “Học trưởng, hiện tại mới 9 giờ sáng, không phải 9 giờ tối đâu.”
Lăng Tây Thành nhún nhún vai, trả về một câu: “Thế nào, cậu ghen tị hả? Trương Huy Nhiên để cậu tịch mịch sao?”
“Cút! Càng ngày anh càng lưu manh!” Văn Lý im lặng trừng mắt liếc xéo anh, chỉ chỉ Duẫn Mặc phía sau: “Lê Mặc, nhân viên này của công ty Đông Dương có việc tìm cậu.”
“Vâng, em đã biết, cám ơn anh.” Sửa sang lại vẻ ngoài của mình, Lê Mặc giương mắt nhìn người đứng phía sau Văn Lý, chỉ vừa liếc mắt, cậu liền ngây ngẩn, người này chính là người mà cậu và Lăng Tây Thành nhìn thấy ở tiệm cháo hôm đó, vốn nghĩ cậu ta làm việc tại Thần Thời, không ngờ lại là nhân viên của Đông Dương.
“Trưởng phòng Lê khỏe, tôi là đại diện bên công ty Đông Dương, tên là Duẫn Mặc, lần này đến đây là để trao đổi về vấn đề chủng loại nguyên liệu mà lần trước ngài nói, ở đây là các chủng loại chủ yếu mà Đông Dương dự trữ, bởi vì lần trước chưa thể xác nhận đầy đủ, nên hôm nay quản lí bảo tôi đưa đến cho ngài xem qua.”
Văn Lý kinh ngạc nhìn Duẫn Mặc ngay lập tức tiến vào trạng thái làm việc, tuy rằng cảm giác tự đắc này càng làm anh thấy cậu ta giống Trương Huy Nhiên thêm vài phần, hai người đều thuộc kiểu mơ hồ đối với việc nhỏ, nhưng khi làm việc nghiêm túc thì trông vô cùng quyến rũ, đàn ông.
Lê Mặc nhìn Duẫn Mặc, trong lòng lại lần nữa nổi lên cảm giác kì lạ giống như hôm ở tiệm cháo. Trên người cậu ta mang theo một loại cảm giác mà anh thấy rất quen thuộc, tựa như từ rất lâu trước kia đã từng gặp qua cảm giác này, nhưng anh lục tung cả trí nhớ, đều chẳng thể nhớ ra bên người từng có một người như thế. Tiếp nhận tài liệu Duẫn Mặc đưa tới, Lê Mặc lật từng trang, xem xét, sửa chữa rất tỉ mỉ, mỗi một loại đá được sinh ra ở đâu, tính chất và ý kiến của chuyên gia như thế nào đều được ghi lại đầy đủ. Âm thầm tán thưởng, Lê Mặc mở lời khen: “Không tồi, bản báo cáo này do cậu làm?”
“Vâng, đúng thế!” Thấy Lê Mặc khen ngợi, khóe môi Duẫn Mặc gợi lên, nở một nụ cười thật tươi, nguyên bản là một người thanh niên văn nhã, lúc này lại mang theo vài phần trẻ con.
“Ha ha.” Lê Mặc bị phản ứng của cậu ta chọc cười, thuận miệng bắt chuyện vài câu: “Nhìn dáng vẻ của cậu hình như chỉ vừa tốt nghiệp thôi phải không?”
“Vâng, đúng vậy! Tôi là sinh viên đại học S!” Duẫn Mặc có chút ngượng ngùng nói: “Thật rõ vậy sao? Tôi đã ở trước gương tập rất lâu đó, còn tưởng rằng mình có thể trầm ổn hơn chút. Bất quá trưởng phòng Lê yên tâm, tuy rằng tuổi tôi hơi nhỏ, nhưng làm việc rất đáng tin cậy!”
“Tôi thấy được, cậu vừa nói cậu tốt nghiệp tại đại học S?” Lê Mặc trong lòng cân nhắc tuổi tác, Duẫn mặc hẳn là tốt nghiệp cùng lần với Huy Thanh, chẳng lẽ lúc mình còn học đã gặp qua cậu ta?
“Đúng vậy ạ! Ngài vì sao lại ngạc nhiên thế, chẳng lẽ có ai đó cũng tốt nghiệp tại đại học S?”
Lê Mặc cười chỉ chỉ vào Văn Lý đang thảo luận công việc với Lăng Tây Thành ở văn phòng bên kia: “Ba người chúng tôi đều tốt nghiệp ở đại học S!”
“A! Kia các anh không phải đều là học trưởng của em sao?” Duẫn Mặc hưng phấn nói: “Vốn em còn nghĩ đại học S là một trường lớn, đi làm hẳn cũng nên gặp nhiều sinh viên cùng trường, không nghĩ tới làm vào làm việc ở Đông Dương đã hai tuần lề mà chưa gặp ai cùng trường. Lúc này, chỉ vừa đến Thần Thời lần đầu, lại gặp đến 4 người, duyên phận thật đúng là thần kì!” Duẫn Mặc cười đến thấy răng không thấy mắt.
Lê Mặc thấy bộ dáng này của cậu cảm thấy mình quá đa nghi, nhìn sao thì cũng thấy cậu nhóc này giống Trương Huy Thanh, không chút tâm nhãn, chỉ là một nhóc con vừa mới tốt nghiệp tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống. Trước kia nhìn thấy cậu quen thuộc chắc vì tính cách của cậu. Nghĩ như vậy, tâm đề phòng của Lê Mặc giảm khá nhiều, ngữ khí cùng Lê mặc nói chuyện cũng tự nhiên không ít. Đợi đến lúc Duẫn Mặc rời khỏi, không khí giữa hai người đã khá tốt, thậm chí còn có chút thân thuộc, còn ước định thời gian gặp mặt lần sau, Duẫn Mặc mang theo tài liệu lê Mặc đã ký ra khỏi Thần Thời.
Lăng Tây Thành thấy cậu ta đã đi, hướng về phía Lê Mặc vẫy vẫy ta, ý muốn cậu qua đây: “Người kia lúc nãy đên đây làm gì vậy? Hai người bàn bạc những gì mà lâu thế?”
“Chuyện công việc thôi, trong đầu của anh nghĩ cái gì thế?” Lê Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, Lăng Tây Thành thật sự càng ngày càng ngây thơ, nghĩ lại Trương Huy Thanh chỉ vì đến tìm cậu quá thường xuyên mà bị anh ném đến tận Myanmar công tác, Lê mặc hy vọng bạn học Lăng Tây Thành của chúng ta có thể học được yêu một cách lí trí hơn, đừng có lợi dụng đặc quyền của chủ tịch quá đáng.
Lăng Tây Thành kéo cậu vào lòng, miệng đầy lí lẽ, hùng hồn phản bác: “Đương nhiên phải nghĩ, em tốt như vậy, vạn nhất cậu ta thích em thì làm sao bây giờ? Lần đầu tiên gặp mặt cần chi phải cố ý lấy lòng em như thế, phi gian tức đạo! Mặc Mặc em phải cẩn thận, đừng để bị lừa!”
“…” Lê Mặc bị hình tượng thiếu nữ bão táp trong những bức tranh của anh dọa sợ, chà xát hai cánh tay nổi đầy da gà, cậu im lặng cách xa anh ra. Không nói gì quay đầu đi, Lê Mặc thật sự chẳng muốn thừa nhận, người đàn ông ngốc ngốc lại có chút não tàn này là người mình yêu.
mà bên kia, Văn Lý nhìn thấy toàn bộ quá trình biến đổi sắc mặt của Lăng Boss trong lòng yên lặng mặc niệm cho Lê Mặc. Vốn cậu có biết dây thường kinh của học trưởng có chút bất bình thường, nhưng hiện tại xem ra có vẻ ngày càng nặng thêm. Không thể không thừa nhận rằng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, lời này nói thật đúng, từ khi cùng Trương Huy Nhiên quen biết, biểu hiện bệnh tình của học trưởng ngày càng rõ ràng, não bổ chắc là bệnh dễ lây, bằng không một người hai người đang yên đang lành không có việc gì lại đi diễn ba cái vở kịch cẩu huyết trên truyền hình? Im lặng vỗ vỗ bả vai Lê Mặc, Văn Lý quyết định tạm thời rời khỏi nơi thị phi này, miễn cho chính cậu cũng bị lây nhiễm.
Thấy Văn Lý đã ra ngoài, Lăng Tây Thành ôm Lê Mặc vào lòng hỏi: “Em đối với nhóc con làm bên Đông Dương có ấn tượng không tồi?”
“Vâng, tên nhóc ta là Duẫn Mặc.” Lê mặc gật đầu “Đúng vậy, nhóc ấy là một người rất nhiệt tình với công việc, điểm này khá giống Huy Thanh, hình như chỉ là đã chạy nhiều chỗ, nên nói chuyện, làm việc có chừng mực hơn so với Huy Thanh.”
“Thật vậy sao?” Lăng tây Thành có chút kinh ngạc đối với đánh giá của Lê Mặc, trong lòng nảy sinh vài phần tò mò với người tên Duẫn Mặc này, tính cách Lê Mặc tương đối kín đáo, cũng ít khi nói chuyện, cậu hiếm khi nào cùng người mới gặp lần đầu hàn huyên nhiều đến vậy.
“Đúng thế mà, kỳ thật trước kia chúng ta đã từng gặp cậu ta rồi, chính là ở tiệm cháo đó, em và anh còn nói nhìn thật quen mắt. Trước kia em còn nghĩ cậu ta là nhân viên của Thần Thời, không nghĩ đến lại là người bên Đông Dương, nhưng mà ngày đó gặp cậu ta dưới lầu của Thần Thời, chắc là đến đưa tài liệu ha!”
“Thật sao?” Lăng Tây Thành hơi cảm thấy bất an, hôm đó ở tiệm cháo nhìn thấy động tác uống trà của người kia trông rất giống Lê Tử Du đã khắc sâu ấn tượng trong lòng anh. Nhưng bây giờ thấy Lê Mặc nhanh chóng trở nên thân thuộc với cậu ta như vậy cảm giác kì lạ đó càng trỗi dậy mãnh liệt hơn. Trương Huy Thanh tuy rằng đầu óc đơn giản, nhưng cũng trải qua một thời gian mới làm Lê Mặc thân cận được. Duẫn Mặc này là một con người rất thủ đoạn, chỉ mới trò chuyện cùng Lê Mặc một lát đã làm cho cậu khen không dứt miệng. Chẳng hiểu tại sao, Lăng Tây Thành đối với cậu ta luôn sinh ra tâm đề phòng, hơn nữa tin nhắn Quan Nhĩ Viễn gửi đến báo có cố nhân đến thăm làm cho anh càng đối với Duẫn Mặc thêm đề phòng.
Có lẽ là áo giác thôi! Lăng Tây Thành tự an ủi bản thân, gần đây anh cảm thấy mình như bị bệnh ảo tưởng, nhìn cái gì cũng thấy nguy hiểm. Cùng lắm chỉ là một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé, lại còn là thủ hạ của Quan Nhĩ Viễn, có thể mang đến bao nhiêu phiền phức? Nghĩ thế, Lăng Tây Thành cũng buông tâm hơn nhiều, lôi kéo Lê Mặc bắt đầu hôn hôn hít hít.
Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành kề mặt tới không chút khách khí đẩy ra, thúc giục anh mau chóng làm việc. Lăng Tây Thành nương theo động tác của Lê Mặc đứng dậy, không chút dấu vết khóa cửa ban công, lòng thầm suy nghĩ, đàn em ‘vạn năng’ Văn Lý đã trở lại, sao anh có thể không thư giãn một chút, ngày đẹp trời như hôm nay lại có vợ đẹp ở bên, nếu không làm gì đó thì quả thật thiên lý nan dung…
Đợi đến buổi chiều khi Văn Lý gọi Lăng Tây Thành đi họp phát hiện Lê Mặc không ở trong phòng, kỳ quái liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, nghĩ thầm, học trưởng bình thường luôn dính lấy Lê Mặc sao hôm nay lại thả cậu ấy một mình ra ngoài, kiềm lòng không được cậu mở miệng hỏi: “Lê Mặc đâu rồi?”
Chỉ chỉ cánh cửa phỏng nghỉ, Lăng Tây Thành thản nhiên trả lời: “Em ấy đang ngủ.”
“Nga ~” Văn Lý ánh mắt sâu xa liếc anh, lại phiêu phiêu đến phòng ngủ, mở lời trêu tức: “Liều mạng quá học trưởng coi chừng thận yếu đó.”
“…” Lăng Tây Thành nhất thời khóc không ra nước mắt. Anh cũng hy vọng ngày đó có thể xảy ra, chỉ tiếc hình như không có khả năng lắm. Từ sau lần play trói buộc dở dang ở phòng khách kia, chính mình mỗi ngày đều phải ngủ tại thư phòng. Vốn hôm nay anh định trọng chấn phu cương, nói cái gì là phải làm Lê Mặc, cuối cùng ‘một lần xảy chân để hận nghìn đời’, lại một lần nữa anh bị nhốt bên ngoài. Ban đầu anh định lừa cậu vào phòng nghỉ, kết quả Lê Mặc nhân lúc anh không chú ý đẩy anh ra ngoài, anh khuyên như thế nào cậu cũng không thèm để ý, hiện tại ngay cả mọi người cậu cũng không muốn gặp. Lăng Tây Thành biết kiểu gì tối nay về nhà cậu cũng sẽ vì chuyện này mà giận lẫy không thèm quan tâm anh cho xem, chẳng biết cần phải dỗ dành bao lâu đây. Im lặng dựa vào bàn, Lăng Tây Thành mặt mày ỉu xìu phân phó: “Cuộc họp chiều hôm này đổi thành trưởng phòng bộ kế hoạch chủ trì, họp xong báo lại kết quả cho tôi là được.”
“Vậy còn học trưởng thì sao?”
“Tôi còn việc quan trọng phải giải quyết gấp.” Ừ, đúng thế, vội dỗ vợ cho tốt. Lăng Tây Thành yên lặng ở trong lòng bồi thêm một câu.
Văn Lý nhìn thoáng qua cánh cửa phòng nghỉ, cảm thấy mình nên từ chức sẽ tốt hơn, có một vị chủ tịch suốt ngày chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, Thần Thời thật sự sẽ không phá sản chứ?
Thấy Văn Lý đã ra ngoài, Lăng Tây Thành cân nhắc chắc cậu ta đã đi xa rồi, vì vậy nhanh chóng đứng dậy đến trước cửa phỏng nghỉ, vừa gõ cửa vừa nhận sai: “Mặc Mặc, anh sai rồi, em đừng tức giận mà, trước tiên mở cửa cho anh đi, anh đảm bảo không làm gì nữa đâu được không?”
“…” Phòng nghỉ sau một thoáng trầm mặc, cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Lê Mặc nghiêm túc hỏi anh: “Anh vừa nãy vì sao không đi họp?”
“Chẳng phải là đã có Văn Lý rồi sao? Hơn nữa đây không phải là cuộc họp quan trọng gì, nếu việc nào anh cũng phải tự mình làm, thì cần chi phải thuê bọn họ nữa?” Lăng Tây Thành biết mình làm vậy là không đúng, nên mau chóng tìm đến một cái cớ rất quang minh chính đại.
“Nhưng đây là sai, anh chỉ lấy cớ để làm biếng thôi!” Lê Mặc thật sự có chút tức giận. Cậu không ghét Lăng Tây Thành dính lấy mình, thậm chí trong lòng còn rất thích nữa. Nhiệt độ thân thể Lăng Tây Thành cao hơn so với cậu một chút, mỗi lần Lê mặc được anh ôm vào lòng đều cảm thấy vô cùng ấm áp. Tuy rằng cậu chưa bao giờ nói thành lời, nhưng những khi anh tiếp xúc với cậu, Lê Mặc đều không hề cự tuyệt. Nhưng anh cũng không nên vì sự dung túng của cậu mà lấy cớ chuồn công tác, việc này lê mặc chẳng thể chấp nhận được. Nếu vì mình mà ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của anh, Lê Mặc cảm thấy còn không bằng cậu về lại văn phòng cũ. Ban đầu vì chuyện của Lê gia nên mới mang đến phiền phức lớn cho Lăng Tây Thành, ở trên phương diện công việc, ngoại trừ việc thiết kế cậu chẳng còn biết giúp gì cho anh, nếu lại còn kéo chân sau của anh… Nghĩ vậy, Lê Mặc cảm thấy bản thân thật vô dụng, trên mặt cũng lộ vẻ mất mác.
“Ai, đều là anh không tốt, Mặc Mặc, em đừng buồn.” Thấy tâm tình Lê Mặc không tốt, Lăng Tây Thành cũng chẳng dám đùa nữa, nhanh chóng thành thành thật thật giải quyết xong công việc buổi chiều.
Đảo mắt đã tới giờ tan tầm, Anh thấy Lê Mặc còn chưa có ý muốn thu dọn đồ để về nhà, buông tập tài liệu bị dày vò trên tay nãy giờ xuống, Lăng Tây Thành đi qua gọi cậu: “Mặc Mặc, chúng ta nên chuẩn bị về thôi.”
“Anh về trước đi, em còn việc phải làm, xong việc sẽ về.” Lê Mặc không ngẩng đầu, tập trung sửa chữa bản vẽ trên tay.
“…” Lăng Tây Thành ngốc lăng một chút, hỏi: “Em không về cùng anh!”
“Chẳng phải anh phái tài xế đến đón em sao? Trái phải đều có người bên cạnh, anh cứ về trước đi!”
“Vậy được rồi.” Thấy Lê Mặc kiên quyết, Lăng Tây Thành cũng không muốn trái ý cậu, hôm nay hình như đã chọc cậu giận thật rồi, nhìn thái độ lạnh nhạt của Lê Mặc, Lăng Tây Thành nghĩ có lẽ mình nên về trước, cân nhắc xem nên dỗ cậu thế nào.
Dặn dò Lê Mặc phải chú ý an toàn cả nửa ngày, Lăng Tây Thành đi một bước quay đầu hai lần ra khỏi văn phòng. Lê Mặc thấy anh đã đi thở dài một hơi. Cậu không biết tâm tính mình bây giờ sao lại thế, trước kia tính tình cậu khá là đạm nhạt, có thể là gần đây bị anh chiều hư rồi, lại muốn cùng anh so đo này nọ.
Lê Mặc nhìn công việc đã làm xong trên bàn, nhưng chẳng hiểu tại sao, cậu lại không muốn cùng về với anh, muốn nhìn bộ dáng khó xử vì bị mình lạnh nhạt của anh. Lê Mặc cảm thấy bản thân cần tỉnh táo lại, làm thế là không đúng. Nhớ lại vẻ mặt thất vọng vừa rồi của Lăng Tây Thành, Lê Mặc nghĩ thầm nếu không hôm nay nấu đồ ăn anh thích đi! Coi như bồi thường vì thái độ không tốt của mình hôm nay. Vừa cân nhắc thực đơn bữa tối vừa đi đến thang máy, kết quả vừa nhìn lên đã thấy Duẫn Mặc đang tranh chấp với tiếp tân.
“Có việc gì vậy?” Lê Mặc đi qua hỏi.
“A! Học trưởng, may mắn là gặp được anh!” Thấy Lê Mặc, Duẫn Mặc bày ra vẻ mặt như cuối cùng cũng gặp được cứu tinh, hưng phấn chạy đến trước mặt cậu, đưa tập tài liệu trong tay qua: “Cái này giao cho anh, hồi sáng lúc tới đây tôi quên mất.”
“Ừ.” Lê Mặc cầm lấy nhìn thoáng qua, là văn kiện liên quan đến hợp đồng. Lê Mặc nhìn biểu tình may mắn vì không làm hỏng việc kia trên gương mặt cậu, trong lòng không hiểu vì sao thấy kì lạ. Lúc kí tên vào hợp đồng, Thần Thời và Đông Dương đều giữ hai bộ nguyên, phần này cùng lắm chỉ xem như điều khoản bổ sung trong thỏa thuận, chẳng thể quyết định cái gì, Duẫn Mặc hình như coi trọng hơi quá, nhưng nghĩ lại, Duẫn Mặc chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đi làm, công việc đầu tiên được giao cho muốn làm thật hoàn hảo cũng là bình thường.
“Vậy học trưởng, tôi xin phép đi trước, lần sau gặp.” Thấy Lê Mặc không nói gì thêm, Duẫn Mặc cười hướng Lê Mặc phất tay, xoay người rời đi.
“…” Lê Mặc nhìn bộ dáng cuối cùng cũng yên tâm kia của cậu, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, đứa trẻ thoạt nhìn sáng sủa thế, căn bản không giống một người nhiều tâm cơ. Lê Mặc lắc lắc đầu đi ra ngoài, chính mình hình như nhạy cảm quá.
Thời gian trôi mau, thoáng chốc đã nhập thu. Lê Mặc bị cơn gió đầu mùa thổi qua có chút lạnh, đang nghĩ tới việc ngày mai nên mặc nhiều thêm một tấm áo khoác, đột nhiên thấy một chiếc áo mang theo hơi ấm xuất hiện trên người, Lê Mặc hơi kinh ngạc xoay người, ra là Lăng Tây Thành.
“Vốn anh định về trước, nhưng thấy thời tiết chuyển lạnh, nhớ tới hình như em không mang áo khoác, nên ở đây đợi em về cùng.” Lăng Tây Thành cười giải thích với Lê Mặc.
“…” Lê Mặc thấy ánh mắt ôn nhu của Lăng Tây Thành, không biết nên nói gì.
“Được rồi, đứng giận anh nữa, hai chúng ta cùng về nhà ha, được không?” Lăng Tây Thành nói xong liền năm tay Lê Mặc kéo đến bãi đỗ xe.
“Được.” Lê Mặc nhìn bóng hai người kéo dài thật dài trên mặt đất, ở trên người còn nhiều thêm một chiếc áo, cảm thấy đặc biệt ấm áp. Nhìn ánh mắt cưng chiều, sủng nịch của Lăng Tay Thành, cậu bỗng muốn bướng bỉnh với anh, cố ý dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Trong nhà không có khổ qua, một lát chở em đến siêu thị mua đi!”
Trên mặt Lăng Tây Thành ban đầu còn mang theo ý cười, nghe thấy hai từ khổ qua liền trong nháy mắt tái nhợt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lê Mặc, giọng điệu thành khẩn cầu xin: “Mặc Mặc, khổ qua rất đắt, vì tiết kiệm tiền chi tiêu, anh nghĩ chúng ta nên mua món khác ha!”
“Sao? Chủ tịch tập đoàn Thần Thời ngay cả trái khổ qua cũng mua không nổi?”
“Ách… Tất nhiên là không phải, nhưng mà vì sao em lại thích ăn cái thứ thực vật có mùi vị kì lạ như vậy chứ?” Tâm tình Lăng Tây Thành cực thấp.
“Đúng, em thích.” Nhìn bộ dáng buồn rầu của anh, Lê Mặc bắt đầu hiểu ra vì sao ngày thường anh thích chọc giận mình đến vậy, tiểu đánh tiểu nháo trong sinh hoạt hàng ngày không ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai, ngược lại còn có thể xem như một loại tình thú. Nghĩ tới việc chỉ mình cậu biết Lăng chủ tịch thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng chẳng qua chỉ là một thanh niên có chút ngốc thích ăn đồ ngọt, ghét khổ qua, chắc chẳng ai tưởng tượng ra nổi đâu nhỉ?
“…” Lăng Tây Thành nhìn Lê Mặc hưng trí bừng bừng cân nhắc bữa tiệc lớn tràn đầy khổ qua tối hôm nay lệ rơi đầy mặt. Mặc Mặc bình thường tốt tính nhưng một khi nổi giận thì thật khủng bố, tuy rằng thủ đoạn trừng phạt thì nghìn bài một điệu, nhưng lại vô cùng hữu hiệu. Cho nên đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với bà xã chưởng quản phòng bếp, mỗi ngày đều ăn khổ qua còn đáng sợ hơn việc bắt anh quỳ lên vỏ sầu riêng.
Một đường không nói chuyện, hai người vừa bước vào nhà, Lăng Tây Thành liền vội vàng bảo cậu lên lầu thay đồ rồi nằm nghỉ. Nhớ tới lá đơn ly hôn còn nằm trên bàn, Lê Mặc trong lòng kinh hoảng, nhưng cậu cân nhắc mọi việc, thấy tốt nhất vẫn nên nói rõ ràng, cùng nhau đối diện sự thật. Tuy nhiên, ngoài dự liệu của Lê Mặc, Lăng Tây Thành giống như không phát hiện thứ đang nằm trên bàn, tự mình giúp cậu thay đồ, sau đó lấy ra hòm thuốc xử lí vết thương cho cậu.
“Tây Thành…” Lê Mặc mở miệng muốn nói gì đó nhưng bị Lăng Tây Thành ngăn lại.
“Anh đi gọi đồ ăn, em trước cứ nằm nghỉ một lát đi.” Lăng Tây Thành nói xong quay người ra khỏi phòng.
Dựa vào ghế salon trong phòng khách, Lăng Tây Thành lấy một điệu thuốc đưa lên miệng ngậm, nhưng cầm cái bật lửa bật vài lần vẫn không được. Lăng Tây Thành mất khống chế ném nó văng xa, anh vô lực tựa vào salon. Vừa rồi anh thật sự rất sợ hãi, anh không dám nghĩ về việc đó thêm lần nào nữa, nếu như anh không trở về, Lê Mặc có phải sẽ dưới tình huống anh không biết gì lại một lần nữa chết đi. Tờ đơn ly dị trên bàn trong phòng ngủ anh có thấy, anh đã có thể đoán ra phần nào suy nghĩ của cậu, nhưng anh không bao giờ để cho Lê Mặc rời khỏi chính mình, ít nhất trong khi sự uy hiếp đến từ Trịnh gia vẫn chưa bị tiêu trừ, thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ luôn ở bên cậu, chỉ có như vậy anh mới an tâm được. Lăng Tây Thành vừa rồi cố ý tìm cớ để rời đi, anh biết mình đang mất khống chế và cần tỉnh táo lại.
Lê Mặc ở trong phòng ngủ nghe ngóng một lúc lâu, nhưng không có bất cứ thanh âm nào từ dưới lầu vọng lên, nghĩ nghĩ, cậu vẫn quyết định xuống dưới xem tình hình thế nào, kết quả mới vừa xuống dưới liền thấy Lăng Tây Thành đang ngồi đưa lưng về phía cậu trên salon.
Thoáng thấy trời đã tối, Lê Mặc đến chỗ anh, muốn xem thử anh có sao không, lại bị Lăng Tây Thanh một phen kéo đến trong lòng: “Mặc Mặc…”
Lê Mặc theo bản bản bắt lấy cánh tay Lăng Tây Thành để ổn định thân thể, lại bị anh đè xuống nằm trên ghế. Toàn bộ cơ thể đều bị chặn lại làm Lê Mặc mơ hồ có cảm giác nguy hiểm đang ập đến.
Lăng Tây Thành từ trên cao nhìn xuống Lê Mặc, ánh mắt chậm rãi trở nên thâm sâu, cúi đầu, anh mềm nhẹ hôn lên tóc cậu, nhưng giọng nói mang theo hàn khí của anh làm cho cậu run sợ: “Mặc Mặc, em có nhớ những lời ngày hôm qua anh nói?” Lăng Tây Thành chậm rãi tháo cà-vạt, bắt lấy cổ tay cậu. Vốn anh định sẽ bình tĩnh nói chuyện với Lê Mặc, nhưng bây giờ dê con chủ động đưa đến miệng, anh không ngại hù dọa cậu một chút. Thời điểm thấy giấy li hôn để trên bàn phòng ngủ, anh thật sự bị Lê Mặc chọc giận, là tại anh không tốt làm sao trách ai được.
“Tây Thành, anh bình tĩnh đã.” Lê Mặc bị bộ dáng âm ngoan của Lăng Tây Thành dọa sợ, liều mình phản kháng, nhưng sức lực lại không lớn bằng anh.
“Mặc Mặc, nghe lời, nếu không chính anh cũng sẽ không biết tiếp theo mình sẽ gây ra những gì…” Đối lập với giọng nói đầy tính uy hiếp, bàn tay Lăng Tây Thành vô cùng nhẹ nhàng mà lại linh hoạt, không một chút thương tổn đem hai tay Lê Mặc cột chặt vào tay vịn salon.
“Thả em ra, anh điên rồi!” Lê Mặc giãy dụa nhưng chẳng chút hiệu quả, ngược lại còn đổi lấy sự áp chế mạnh mẽ hơn của anh.
“Anh đúng là điên rồi.” Lăng Tây Thành cười nhẹ, hôn lên môi Lê Mặc, dễ dàng chế trụ cậu: “Mặc Mặc, nói cho anh biết, tại sao em lại bỏ đi?”
“…” Lê Mặc quay đầu không trả lời, trong lòng cậu hiểu được, thì ra Lăng Tây Thành đã thấy tờ đơn kia, cho nên bây giờ anh đang rất giận cậu phải không?
“Không muốn nói cho anh biết hả? Vậy anh thử đoán một chút ha, có phải là vì Trịnh gia chăng?”
“…” Lê Mặc kinh ngạc nhìn Lăng Tây Thành.
“Xem ra anh đã đoán đúng rồi?” Lăng Tây Thành mỉm cười từ trên người cậu rời đi, vỗ vỗ cổ tay bị trói của Lê Mặc, anh vừa lòng quan sát cậu: “Em có phải rất sợ liên lụy đến anh phải không?”
“…” Lê Mặc bị Lăng Tây Thành nhìn đến sợ hãi, không biết nên phản ứng thế nào.
Thấy Lê Mặc không trả lời anh cũng chẳng ép hỏi, tự mình nói tiếp: “Kỳ thật, Mặc Mặc, em không cần phải phiền phức như thế, anh chỉ cho em một biện pháp được không?”
Lê Mặc mẫn cảm nhận ra tình tự Lăng Tây Thành có chút không đúng, nhưng lại chẳng biết nên giải thích với anh thế nào, chỉ mong Lăng Tây Thành có thể nhanh chóng khôi phục lí trí.
“Thật ra rất đơn giản, anh cho em hai sự lựa chọn, một, là em trực tiếp giết anh, như vậy em khỏi cần phải lo lắng mình sẽ bị anh làm phiền.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lê Mặc, Lăng Tây Thành tỏ vẻ trấn an, xoa nhẹ gương mặt cậu: “Em không thích cách này, vậy anh thay em giết cái lão đầu Trịnh gia kia ha? Như vậy anh cũng có thể giải thoát rồi, không cần lúc nào cũng lo lắng đám người kia uy hiếp đến sự an toàn của em, em xem có được không? Thật ra đây là phương pháp tốt nhất, anh đi tìm Mục Chiêu Hòa thương lượng, sao đó tìm một cơ hội, trực tiếp làm một phát, cả thế giới đều thanh bình. Mặc Mặc, em nói đây có phải là một ý tưởng rất hay không?
“Tây Thành, anh bình tĩnh.” Lê Mặc bị hơi thở lạnh buốt trên người Lăng Tây Thành đông cứng, trong nháy mắt, cậu biết từng lời Lăng Tây Thành nói đều là sự thật, nếu cậu gật đầu, anh chắc chắn sẽ thật sự đi giết đám người Trịnh gia.
“Anh không thể bình tĩnh, Lê Mặc, anh nên bắt em làm sao đây? Em thật sự không nhìn ra suy nghĩ của anh bây giờ sao?” Giongj nói Lăng Tây Thành có chút khó kiềm chế, mang theo sự đè nén bạo liệt: “Em nói, em không ngoan như vậy, anh có phải nên trừng phạt em không?”
“…” Lê Mặc bị một mặt mà cậu chưa từng thấy bao giờ này của Lăng Tây Thành dọa sợ, cậu cuộn mình lại ý đồ muốn tránh xa anh một chút, lại bị Lăng Tây Thành áp người xuống giữ chặt: “Anh muốn làm gì?” Thanh âm Lê Mặc không còn trầm ổn giống mọi ngày mà thêm vài phần e ngại.
“Anh nghĩ em biết rất rõ mà.” Lăng Tây Thành cúi đầu cười, ngậm lấy vành tai Lê Mặc: “Mặc Mặc, thật ra anh có rất nhiều cách khiến em không thể rời khỏi mình, nhưng hẳn là chúng ta nên dùng biện pháp nào tình thú một chút đúng không?”
Lê Mặc hoàn toàn không cảm giác được sự thân thiết của Lăng Tây Thành, tựa như đang phát tiết tâm trạng, nụ hôn của anh làm cho môi cậu rất đau. Lê Mặc vừa trốn tránh, vừa thử khuyên anh bình tĩnh lại. Mà giờ phút này, Lăng Tây Thành dường như đã hoàn toàn đnahs mất lí trí, anh hận không thể đem Lê Mặc ăn sạch vào bụng, động tác trên tay Lăng Tây Thành rất mạnh bạo, Lê Mặc cắn chặt môi cố gắng đem tiếng kêu đầy đau đớn đè nén lại. Cảm thấy vị trí Lăng Tây Thành sờ soạn, mút mát ngày càng nguy hiểm, Lê Mặc nhịn không được mở miệng: “Đủ rồi! Dừng lại.”
“Đủ rồi?” Tay Lăng Tây Thành không rời khỏi người cậu, cúi đầu hôn lên bờ môi cậu: “Mặc Mặc, em xác định sao?”
“Em sẽ không bỏ đi nữa, anh buông ra!” Lê Mặc nhìn ánh mắt không tín nhiệm của Lăng Tây Thành, từng chữ từng chữ nói: “Em thề, em sẽ không bỏ đi.”
“Vậy còn sau này?” Nghe thấy lời cam đoan của Lê Mặc, ngữ khí Lăng Tây Thành ôn hòa hơn rất nhiều.
“Thật xin lỗi, em sai rồi.” Lời xin lỗi này, cậu nói rất nhỏ.
“Ừ.” Lăng Tây Thành gật đầu, lấy bàn tay đang ở trong quần Lê Mặc ra, cởi bỏ cà-vạt trên tay cậu. Sau đó kéo cậu đến ôm trong lòng, thuận tiện đưa tay gài lại nút áo đã cởi ra một nửa của Lê Mặc. Nhìn cổ tay Lê Mặc bởi vì giãy dụa mà hằn lại dấu, Lăng Tây Thành có chút đau lòng vuốt ve: “Có đau không?”
“…” Nhìn Lăng Tây Thành đã bình tĩnh trở lại, Lê Mặc trong lòng bỗng sinh ra vài phần ủy khuất, dúi đầu vào vai Lăng Tây Thành không nói lời nào. Cậu thật sự là bị dáng vẻ lúc nãy của Lăng Tây Thành dọa sợ, cậu còn tưởng anh sẽ chẳng quan tâm đến tam tình của mình trực tiếp cưỡng ép cậu làm việc kia. Nhớ tới khí thế lúc nãy của anh, Lê Mặc nhìn không được rùng mình.
“Lạnh?” Lăng Tây Thành cầm lấy tấm thảm trên ghế salon bọc cậu lại: “Có phải em còn bệnh không? Về sau không được làm bừa như vậy nữa, anh đều bị em chọc cho tức chết!”
Xoa xoa đầu tóc của Lê Mặc, thấy anh mắt còn mang vẻ bất an của cậu, thở dài, Lăng Tây Thành ôn nhu dỗ dành: “Về sau đừng bao giờ nhắc lại chuyện li hôn được không? Anh biết mình không đủ tinh tế, có những lúc sẽ không để ý đến cảm xúc của em, sau này anh sẽ sửa. Em muốn gì cứ trực tiếp nói cho anh biết, đem những lời trong lòng nói rõ ràng thì chúng ta mới không cãi nhau. Vẫn là lời nói đó, Mặc Mặc, em đừng lo lắng bất cứ việc gì, hết thảy đã có anh. Mặc kệ em có thân thế ra sao cũng không quan trọng, quan trọng là… Em bây giờ là vợ của Lăng Tây Thành. Cho nên dù việc gì xảy ra anh sẽ luôn đứng sát cạnh em, không cần sợ hãi Mặc Mặc, anh luôn ở đây.”
“Thật xin lỗi, Tây Thành, thật xin lỗi.” Lê Mặc tựa vào lòng Lăng Tây Thành, nhỏ giọng giải thích với anh: “Em chỉ không muốn mang đến thêm phiền phức cho anh, sau khi xem tập bút kí của mẹ, em luôn lo lắng. Trừ bỏ ở mặt thiết kế em không giỏi về bất cứ cái gì khác, cũng không có thế lực gì, luôn luôn dựa vào anh. Áp lực Trịnh gia gây ra cho anh em có biết, em không muốn trở thành gánh nặng, em cũng rất lo lắng cho anh hai. Vì thế em mới có ý nghĩ rời đi, thật xin lỗi, làm anh phải lo lắng, về sau em sẽ không…”
“Mặc Mặc ngốc, anh đều biết.” Lăng Tây Thành trấn an vỗ vỗ người trong lòng mình.
Nhìn Lê Mặc đã thả lỏng có chút buồn ngủ, Lăng Tây Thành đột nhiên nhớ đến một việc quan trọng: “Mặc Mặc, anh hình như quên chưa gọi đồ ăn, bữa trưa làm sao bây giờ?” Nhìn Lê Mặc không có phản ứng, anh hưng phấn đề nghị: “Mặc Mặc, nếu không để anh nấu đi!”
“…Anh, thôi quên đi, vẫn là để em nấu cho rồi.” Lê Mặc có chút không biết nói sao nhìn anh, vừa mới cảm thấy anh rất đáng tin cậy thì lại bắt đầu trở nên ngớ ngẩn, anh nâu cơm? Nhớ lại những lần Lăng Tây Thành làm nổ phòng bếp, Lê Mặc cảm thấy có lẽ để cậu nấu hình như an toàn hơn nhiều.
“Vậy cũng được, mới giờ, không gấp lắm, chúng ta ngồi thêm lát nữa đã. Mặc Mặc, em hôn anh một cái đi.” Không biết Lăng Tây Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngữ khí có vẻ đặc biệt vui vẻ.
Lê Mặc hơi nghi hoặc nhìn Lăng Tây Thành, thế nhưng nghĩ lại anh có vẻ thật sự tức giận, hơn nữa, chuyện hôm nay là cậu sai, do dự một lát, Lê Mặc hôn lên má phải của anh tỏ vẻ trấn an.
Sắc mặt Lăng Tây Thành rốt cuộc chuyển biến. Ôm Lê Mặc làm ổ trên ghế salon “Thật tốt!” Lăng Tây Thành hôn lên gò má cậu, tay cũng không quy củ sờ soạng khắp nơi.
“…Anh trước buông em ra.” Lê Mặc không thích ứng đẩy tay anh ra, động tác thân mật của Lăng Tây Thành làm cậu vô cùng ngượng ngùng.
“Không buông!” Lăng Tây Thành ôm Lê Mặc chẳng thèm nhúc nhích, mở miệng trách cứ: “Em lúc nào cũng muốn vứt bỏ anh!”
“Không phải anh cũng đã cột chặt em lại rồi sao?” Quơ qua quơ lại cổ tay mình, Lê Mặc bất đắc dĩ cùng anh nói lý. Đối diện với Lăng Tây Thành, Lê Mặc luôn có cảm giác tế bào não bao nhiêu cũng không đủ, nhất là với cái lối suy nghĩ trên trời của anh, đang nói chuyện bình thường đùng cái lại lên cơn.
“Anh mặc kệ, chủ ý kia không phải của anh, Mặc Mặc anh muốn được bồi thường, em lại hôn nhẹ anh chút, trấn an tinh thần anh, anh đang rất sợ hãi đó!” Lăng Tây Thành tỏ vẻ hợp tình hợp lí nói.
“Không phải chủ ý của anh là sao?” Kéo bàn tay của Lăng Tây Thành ra khỏi quần áo mình, Lê Mặc nhanh chóng phts hiện sơ hở trong lời anh nói.
“Ách..” Lăng Tây Thành bỗng phát hiện ra hình như mình nói hớ, động tác nhất thời có chút cứng lại.
“Thế nào? Không thể nói cho em biết?” Nhân cơ hội này, Lê Mặc xoay người ngồi xuống ghế salon, đối diện Lăng Tây Thành.
“Cũng không phải…” Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lê Mặc, Lăng Tây Thành có chút chột dạ.
“Vậy là sao?” Lê Mặc tiếp tục ép hỏi.
“Là Mục Chiêu Hòa bảo anh làm như thế…” Lăng Tây Thành dưới tình thế cấp bách quyết định bán đứng bạn bè.
Lê Mặc không nói gì, nhìn chằm chằm vào anh.
Lăng Tây Thành rốt cuộc chịu không được, trực tiếp nhận tội: “Lần trước, Trương Huy Nhiên, Mục Chiêu Hòa và anh cùng nhau nói chuyện. Anh kể bình thường em đối với anh khá lạnh nhạt. Trương Huy Nhiên thì oán giận Văn Lý thiếu nhiệt tình, mà Mục Chiêu Hòa thì tỏ vẻ rất bình tĩnh. Anh không tin với tính cách của Mạc Tử Uyên mà sẽ chủ động, sau đó bọn anh hỏi cậu ta phải chăng có phương pháp đặc biệt gì. Rồi Mục Chiêu Hòa liền nói bình thường Mạc Tử Uyên cũng không quan tâm cậu ta, cậu ta liền nghĩ ra cách để Mạc Tử Uyên cảm thấy có lỗi, khi đó để dỗ cậu ta vui vẻ Mạc Tử Uyên sẽ chủ động ký rất nhiều những hiệp ước bất bình đẳng. Anh ngay từ đầu đã cảm thấy lời cậu ta nói chẳng đáng tin, thế nhưng Trương Huy Nhiên thí nghiệm kết quả khá tốt, anh suy nghĩ cảm thấy hôm nay là cơ hội tốt, nên mới thử một chút…”
“Vậy mới nãy anh chỉ giả vờ?” Ánh mắt Lê Mặc nhìn cái cà-vạt bị ném dưới đất có chút không tốt.
“Cũng không phải, anh thật sự là bị dọa giật cả mình! Lúc đầu trói em lại anh thật sự rất tức giận, nhưng sau đó thấy em sợ như vậy anh lại mềm lòng, nghĩ hù dọa em một chút rồi thôi, sẽ không thật sự làm gì…” Nhìn sắc mặt cậu càng ngày càng đen, Lăng Tây Thành cực lực giải thích, thế nhưng vẫn không tránh được lửa giận của Lê Mặc.
Lê Mặc lạnh mặt nhìn Lăng Tây Thành nửa ngày, một câu cũng không nói.
Lăng Tây Thành thận trọng đến chỗ cậu, nói xin lỗi: “Mặc Mặc, em đừng giận, cùng lắm thì anh quỳ gối trên mì ăn liền đến khi nào em thỏa mãn thì thôi có được không?” Lăng Tây Thành do dự đưa ra biệp pháp giúp cậu nguôi giận, tuy rằng trước đó anh đã cười nhạo trò đó của Trương Huy Nhiên, thế nhưng vào thời điểm này Lăng Tây Thành không thể không sử dụng. Cốt khí đàn ông tính cái gì, co được dãn được, biết bán manh dỗ vợ vui vẻ, hài lòng mới là quan trọng, quả nhiên là mình quá giỏi, Lăng Tây Thành yên lặng cho mình một điểm tốt ở trong lòng.
“Mì ăn liền?” Lê Mặc âm cuối nâng cao thể hiện tâm tình của mình. Trầm mặc một lúc, Lê Mặc nói ra một câu: “Nếu anh quỳ một giờ trên vỏ sầu riêng thì em nhất định sẽ cân nhắc về việc tha thứ!” Sau đó, cậu liền xoay người đi vào bếp.
“…” Lăng Tây Thành im lặng nhìn bóng lưng Lê Mặc, trong lòng anh than thở, cuối cùng là ai bảo chiêu này hữa dụng, nếu có sao Lê Mặc chẳng trở nên chủ động mà sau khi kết thúc còn trở nên tức giận, làm anh không biết nên dỗ sao cho cậu hết giận. Lăng Boss rốt cuộc dùng kết quả bi thảm của bản thân chứng minh một sự thật tàn khốc, phải biết cách tham khảo những lời khuyên, biện pháp người ta dùng tốt chưa chắc đã phù hợp với mình!
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lăng Tây Thành hao hết tâm lực với làm Lê Mặc lộ ra vài phần ý cười. Bình tĩnh trở lại, hai người mới nhớ ra, từ đêm qua ra ngoài đến bây giờ Lê Huyền vẫn chưa trở về nhà. Lo lắng an nguy của Lê Huyền, Lê Mặc liên tục gọi điện thoại cho anh, nhưng tất cả đều báo bên kia đang tắt máy, điều này làm cho Lê Mặc trở nên nóng nảy: “Tây Thành, anh nói anh hai có phỉ đang gặp việc gì nguy hiểm hay không?”
“Chắc không đâu, em đừng quá lo lắng, anh sẽ gọi người đi tìm cậu ấy. Người hôm qua được anh phái đi theo dõi Lê Huyền, báo rằng tối qua cậu ấy ra khỏi Lam Điều cùng một người đàn ông, hai người nhìn có vẻ như quen nhau hơn nữa quan hệ còn khá tốt. Có lẽ tối qua cậu ấy uống nhiều rượu, bây giờ còn chưa tỉnh nên mới tắt di động chăng?”
“Anh chắc chắn?” Không có tin tức cụ thể về Lê Huyền, tâm tình Lê Mặc khó yên, thủ đoạn như sấm sét của Trịnh gia lúc sáng vẫn còn làm cậu hoảng sợ.
“…” Đang vào lúc Lăng Tây Thành khổ sở, chuông cửa bỗng vang lên. Mở cửa ra anh liền thấy Mạc Tử Uyên và Mục Chiêu Hòa. “Hai người các cậu sao lại qua đây?” Lăng Tây Thành tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Chúng tôi tới thăm Lê Mặc, đêm qua cậu bảo tôi bất kể vì chuyện gì cũng phải chạy qua đây một chuyến không phải sao?” Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ nhắc nhở.
“Đúng rồi, lăn qua lăn lại cả buổi tôi quên mất, vừa lúc cậu tới, cậu vào kiểm tra lại cho Mặc Mặc một chút, lúc sáng em ấy chút nữa bị xe tông.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lăng Tây Thành cẩn thận cùng hai người kể lại chuyện ban sáng. Mục Chiêu Hòa và Mạc Tử Uyên liếc mắt nhìn nhau, Mạc Tử Uyên gật đầu, mang theo Lê Mặc lên lầu là kiểm tra.
Thấy hai người đã lên lầu, Mục Chiêu Hòa nhỏ giọng hỏi Lăng Tây Thành: “Cậu có biết người mang Lê Huyenf đi là ai hay không?”
“Ai?”
“Diêu đại thiếu gia – Diêu Kỳ.” Vẻ mặt Mục Chiêu Hòa có chút ngưng trọng, vốn cậu chỉ hiếu kì người đầu tiên của lão xử nam kia có bộ dạng thế nào, ai dè thủ hạ lại báo lên một kết quả làm anh vô cùng kinh ngạc. Diêu gia không phải là nơi mà những gia tộc thương nghiệp như bọn họ có thể so sánh, đó mới là gia tộc thế gia chân chính. Nửa số quân đội trong nước đều dưới tay Diêu gia, Lê Huyền nếu quen biết với người như vạy, vì sao trước kia lại có thể bị Trịnh gia ám toán?
“Diêu Kỳ?” Lăng Tây Thành nhớ lời Quan Nhĩ Viễn nói, đời trước đến cuối cùng là Diêu gia giúp Lê Huyền kháng án, nguyên bản bọn anh còn cho rằng có thể Diêu gia có liên quan đến thân thế của Lê Mặc, muốn từ chỗ này điều tra, koong nghĩ tới lại là Lê Huyền. Thế nhưng đời trước, anh không nhớ là Lê Huyền cùng người nhà họ Diêu có quan hệ. Chẳng lẽ đời này anh sống lại mang đến hiệu ứng bươm bướm, làm hai người vốn không thể biết nhau lại sớm biết?
“Anh có ấn tượng với Diêu gia?” Mục Chiêu Hòa có chút ngoài ý muốn, Lăng Tây Thành vậy mà so với anh biết nhiều hơn, nhưng nghĩ lại “Cũng phải, nhà mẹ đẻ của anh cũng xuất thân từ quân đội mà ~”
“Ách… Coi như là vậy đi.” Lăng Tây Thành mơ hồ lên tiếng.
Nói xong chính sự, Mục Chiêu Hòa ánh mắt vừa chuyển, vỗ vỗ cánh tay Lăng Tây Thành nói: “Ai ~ chúng ta coi như quen biết! Không dối anh, việc ở Lê gia tôi cũng giúp anh không ít!”
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Tây Thành nhạy cảm đề phòng, Mục Chiêu Hòa này, cứ mỗi lần nói nhưa vậy, khẳng định chả có việc gì tốt đẹp.
“Cứ mặc kệ tôi, nếu có tin tức tốt tôi sẽ chia sẻ cho anh biết mà ~ nói nhanh lên, trước khi tôi và Tử Uyên đến, anh với Lê Mặc đang làm gì?” Mục Chiêu Hòa vừa vào cửa liền phát hiện không khí giữa hai người hơi khác lúc bình thường, hơn nữa môi Lê Mặc có chút sưng lên, dấu hôn trên cổ không lẫn đi đâu được, cùng với cái cà-vạt đầy nếp nhăn nằm trên ghế salon, trong lòng Mục Chiêu Hòa tà ác nghĩ, cặp đôi Lăng Tây Thành thật có tình thú, không biết Tử Uyên ca ca khi về nhà có chịu phối hợp với mình hay không, trang phục play tình thú cậu đã chuẩn bị xong từ rất lâu rồi.
“Cậu hỏi làm gì.” Lăng Tây Thành không dấu vết lùi về phía sau, muốn cách xa Mục Chiêu Hòa một chút. Đời trước, anh đã cảm thấy cậu ta có gì đó không ổn, đời này tiếp xúc gần gũi một đoạn thời gian mới biết cậu ta khá ác liệt, nghìn vạn lần không thể để Mục Chiêu Hòa nhìn ra bất cứ dấu vết nào, nếu không cậu ta sẽ không ngần ngại đem bí mật kia bới móc không còn gì.
“Đừng xa cách như thế mà Tây Thành ca ca, chúng ta đều đã cùng nhau trải qua bao nhiêu việc! Mau ~ lại đây tôi và anh cùng nói chuyện, ban nãy tình hình chiens sự khá tốt ha!”
“…” Lăng Tây Thành nhìn vẻ mặt hăng hái bừng bừng của Mục Chiêu Hòa, bỗng dưng anh thấy nhớ Lê Huyền kinh khủng, nếu giờ này có Lê Huyền ở đây, nhất định có thể phân tán bớt lực chú ý của cậu ta. Bị Mục Chiêu Hòa dồn ép không cách nào phản kháng, Lăng Tây Thành ở trong lòng lặng lẽ la hét, Tử Uyên cậu mau chóng xuống đây đem đứa trẻ nhà cậu về đi, bức tranh này thật đẹp, ta sắp hold không được nữa rồi.
Cuối cùng cũng tiễn Mạc Tử Uyên và Mục Chiêu Hòa đi, Lăng Tây Thành mệt mỏi nằm trên ghế salon không nhúc nhích. Lê Mặc ngồi bên cạnh tò mò nhìn anh.
“Mặc Mặc!” Lăng Tây Thành đem đầu chôn trong lòng Lê Mặc, ôm lấy người ta không chịu buông.
“Đừng quậy!” Lê Mặc không quen, lấy tay đẩy đầu anh ra.
Lăng Tây Thành kiên trì đem đầu nằm về vị trí cũ, trong miệng oán giận: “Anh bị Mục Chiêu Hòa mãnh liệt đả kích, hiện tại cần em an ủi tâm hồn.”
“…” Lê Mặc im lặng đẩy Lăng Tây Thành ra, cậu nghĩ Mục Chiêu Hòa chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, cũng chẳng hiểu tại sao mỗi lần Lăng Tây Thành và anh hai gặp cậu ta xong biểu tình lại kì quái như thế.
“Mặc Mặc, em không hiểu, lực sát thương của Mục Chiêu Hòa rất rất rất dã man!!! Sau này em nhìn thấy cậu ta thì tránh xa một chút, người này thật vô cùng đáng sợ!”
Lê Mặc nhìn anh một cái, nghĩ Lăng Tây Thành nói quá lên. Nhớ lại nụ cười ngọt ngào của Mục Chiêu Hòa với Mạc Tử Uyên, Lê Mặc quyết đinh không thèm để ý đến lời khuyên của anh. Nhìn đồng hồ, cũng đã gần giờ, ngày hôm nay, hai người họ gần như không làm gì cả, nhớ tới Thần Thời, Lê Mặc an cần hỏi Lăng Tây Thành: “Công việc hôm nay anh làm xong rồi sao?”
“…” Lăng Tây Thành vô lực nằm úp sấp trên ghế salon, có một người vợ luôn luôn siêng năng, chăm chỉ thật là muốn cry~
Mà lúc này tại Diêu gia, tỉ mỉ lật xem tư liệu về Lê gia trong tay, lông mày Diêu Kỳ càng lúc càng nhíu chặt. Sự tình trở nên có chút kì lạ.
Nhà chính của Diêu gia ở thành phố S, hơn hai mươi năm trước Trịnh gia ở đó bất quá chỉ có chút quyền thế hơn người ta một chút, bọn họ làm sao ở dưới mí mắt của Diêu gia bắt cóc Lê Mặc mang đi. Có người giúp hay không anh chưa chắc lắm, thế nhưng vì sao bọn họ lại muốn bắt Lê Mặc? Cùng với việc bắt cóc con thứ, chẳng bằng cứ bắt cóc con trưởng là anh đi! Trừ khi, bọn họ muốn dùng Lê Mặc để ép buộc Diêu gia làm gì đó. Trịnh gia, Diêu Kỳ lãnh đạm nhìn tờ giất A, bất quá chỉ là một con chó người kia nuôi. Ngay cả chủ nhân của Diêu gia anh cũng không sợ, nói gì đến bọn nhãi nhép này?
Nhìn lại kết quả điều tra về việc Trịnh gia và Lê Kiến Quốc bắt tay hãm hại, đổ tội cho Lê Huyền, trong lòng Diêu Kỳ không biết vì sao lại sinh ra lửa giận, bắt cóc em trai anh, hiện tại anh cả người của anh cũng dám động ta động chân, anh sẽ bắt bọn chúng trả một cái giá thật đắt.
Cầm điện thoại lên, Diêu Kỳ phân phó: “Báo cho hải quan, từ giờ trở đi, đội vận chuyển hàng hóa trên biển của Lê Thị phải kiểm tra thật nghiêm ngặt, trong vòng ngày, phải tìm cho ra chứng cứ những trò mờ ám của bọn họ.” Cúp điện thoại, Diêu Kỳ nghĩ thầm, ở dưới quyền lực tuyệt đối này, Trịnh gia, Lê Kiến Quốc, các ngươi định làm thế nào? Ván cờ chỉ vừa mới bắt đầu, mong rằng bọn họ đừng để anh quá thất vọng…