Thấy bọn họ đã rời đi, Lăng Tây Thành lấy ra điện thoại nhắn tin cho Lê Mặc: “Thân ái ơi, mấy bữa nay em không ở đây, bọn họ cứ lượn lờ trước mặt anh diễn trò ân ân ái ái, nhìn bực lắm, anh đang bị khi dễ đó ~ anh anh anh.”
Ở thành phố S, sau khi Lê Mặc nhận được tin nhắn chỉ cảm thấy đau đầu: “Chẳng phải anh còn đang làm việc sao? Như thế nào vẫn có thời gian xem người khác ân ân ái ái hả?”
“Thời gian nghỉ ngơi a. Thân ái à, em không biết đâu, Trương Huy Nhiên lại được nghỉ ngơi, nên Văn Lý tha theo anh ta cùng đến công ty. Hai cái cẩu nam nam đó làm trái tim thủy tinh của anh tan nát cả rồi, cầu an ủi!”
Lê Mặc ở đầu kia như bị sét đánh ngang tai, lúc trước cậu từng nghe Văn Lý nói qua, tính cách của vị ảnh đế đại nhân này đặc biệt kì lạ, lỡ như Lăng Tây Thành học theo mấy thứ không tốt thì sao đây? Cậu bất đắc dĩ trả lời: “…Anh bình thường lại dùm em cái, giọng điệu như tiểu nữ sinh bị ăn hiếp của anh sẽ khiến em hiểu lầm rằng anh đang muốn ám chỉ em đến đẩy ngã anh đó!”
“…” Lăng Tây Thành câm nín nhìn màn hình điện thoại, ai đã bày cậu cái này a! Từ lúc Mặc Mặc trở về nhà cùng hai người kia tính cách càng ngày càng cường hãn, bây giờ ngay cả đến vấn đề phản công cũng đã nghĩ đến rồi. Nhưng mà cẩn thận cân nhắc đến giá trị vũ lực giữa mình và Lê Mặc, Lăng Tây Thành cảm thấy việc phản công thần thánh này Lê Mặc chỉ nói ngoài miệng cho vui thôi, chứ trên cơ bản thì chả có hy vọng nào đâu. Thế nhưng tưởng tượng đến việc Lê Mặc bị Diêu Kỳ mang về nhà nhận thức người thân, đó là một gia tộc có truyền thống quân nhân nên chắc chắn mọi người đều rất rắn rỏi, chẳng biết khi về đó rồi Lê Mặc sẽ bị biến thành cái dạng gì. Nghĩ vậy, Lăng Tây Thành tự dưng cảm thấy tương lai phía trước thật tối tăm. quả nhiên mau chóng giải quyết Trịnh gia rồi đón vợ về mới là quyết định đúng đắn nhất.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Tây Thành, vừa cúi đầu liền thấy tin nhắn của Lê Mặc, anh có chút hưng phấn, thế nhưng trên đó viết: “Được rồi, thời gian công tác anh đừng có mà ngẩn người, mau làm việc đi!”
Lăng Tây Thành nhìn lời dặn dò của Lê Mặc trên di động, không nhịn được liền gọi điện qua cho cậu.
“Alô?” Thanh âm Lê Mặc vẫn ôn hòa như mọi khi.
“Mặc Măc…”
“Anh rất rãnh rỗi hả?” Giọng nói Lê Mặc mang theo chút ý cười.
“Ừ.” Lăng Tây Thành nhìn thoáng qua cái bàn đôi ngập tràn tài liệu, lựa chọn lờ đi: “Em trò chuyện với anh một lát đi, anh rất nhớ em.”
“Được rồi, nhưng chỉ trong 10 phút thôi, một lát em còn muốn cùng anh hai tiếp tục luyện tập.”
“Anh của em? A Huyền hả? Hai người bọn em tập cái gì thế?” Lăng Tây Thành thầm nghĩ, chẳng lẽ Mặc Mặc lại học được một món ngon mới? Nhưng mà luyện tập cùng A Huyền, hẳn là không phải thế, cái trình độ tự đảm đương của Lê Huyền cũng chả hơn mình là bao. Lăng Tây Thành yên lặng mặc niệm cho cái nhà bếp của Diêu gia.
“Luyện tập quân thể quyền (đấm bốc theo kiểu quân đội) a!” Thanh âm Lê Mặc hết sức sảng khoái: “Mấy ngày nay, em phát hiện anh trai cùng mọi người thường ra sân đánh quyền linh tinh, anh hai cảm thấy rất hứng thú, nên lôi kéo em cùng đi học. Nhưng mà em cảm thấy cũng không tệ lắm, không quá khó.”
“…” Lăng Boss trầm mặc nhìn sáu múi cơ bụng của mình, quyết định phải gia tăng thời gian tập thể hình, tuy rằng giọng nói của Mặc Mặc vẫn ông nhu giống mọi khi, nhưng vì tương lai của mình mà suy nghĩ, việc rèn luyện thần thánh vẫn không nên bỏ bê. Nhất là bên cạnh có hai vị tiểu thụ đã rơi vào tay giặc, Lăng Tây Thành cảm thấy để giữ vững vị trí chủ công của mình anh cần phải liều mạng phấn đấu.
Buổi tối không có Lê Mặc ở đây, Lăng Tây Thành không biết làm gì cho hết thời gian, vì vậy hẹn Mạc Tử Uyên và Mục Chiêu Hòa đến Lam Điệu uống rượu. Lăng Tây Thành đến sớm, nên anh đã tự gọi cho mình một chai rượu ngon, thuận tiện còn kêu thêm một dĩa trái cây với ít đồ ăn vặt linh tinh. Sau khi giải quyết xong bữa tối, anh không hòa vào đám người tạp nham xung quanh mà tự mình uống rượu.
Chẳng bao lâu sau, Mạc Tử Uyên cùng đến với Mục Chiêu Hòa: “U! Thật là một kì cảnh khó gặp, chủ tịch Lăng mà cũng có lúc cô đơn một mình thế này sao?” Mục Chiêu Hòa vừa mở miệng là liền trêu chọc anh.
Mạc Tử Uyên không nói gì cốc đầu cậu ta: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”
“Được thôi!” Mục Chiêu Hòa ngoan ngoãn đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Mạc Tử Uyên cầm lấy một miếng dưa hấu.
Lăng Tây Thành định rót rượu cho cậu ta, nhưng lại bị Mạc Tử Uyên cản lại. Mục Chiêu Hòa cười đắc ý với Lăng Tây Thành, ôm lấy vài Mạc Tử Uyên oán giận nói Lam Điệu quá ồn ào, Mạc Tử Uyên nghe vậy liền xoa đầu cậu trấn an, anh hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu chính là đến đây uống rượu cùng người bạn thân của mình. Lăng Tây Thành câm nín nhìn Mục Chiêu Hòa tỏ vẻ đã chiếm được tiện nghi còn đi khoe mẽ, lúc này đây anh thật sự rất muốn dần cậu ta một trận nên thân. Nhưng việc bất đắc dĩ hơn đó là cái tên bạn thân khốn kiếp của anh dường như đã bị cậu ta hút hết sự chú ý, căn bản chả thèm quan tâm đến anh nữa. Trong lúc bị lơ đẹp, Lăng Boss cô đơn nhà chúng ta lại bắt đầu hóa thân thành oán phu nhắn tin cho vợ mình. Tiện tay anh còn chụp thêm một tấm ảnh của hai người đang ân ái trước mắt gửi qua: “Những ngày vợ không có ở đây, ngày nào anh cũng bị mấy tên ân ân ái ái này chói mù mắt, vợ yêu ơi, em mau cứu vớt anh đi.”
Lê Mặc nhắn trả rất nhanh: “Các anh đến Lam Điệu uống rượu sao?”
“Ừ, tối nay có chút việc.”
“Nhớ chú ý an toàn.”
“…” Lăng Tây Thành vừa định trả lời, liền nhận ra bên mình nhiều thêm một người, vừa nghiên đầu nhìn qua đã thấy, thì ra là Duẫn Mặc.
“Chủ tịch Lăng, thật tình cờ, không nghĩ đến vậy mà lại gặp anh ở đây.” Duẫn Mặc tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, vui sướng.
“Ừ.” Lăng Tây Thành gật đầu với cậu ta, không nói gì.
Trái lại Mạc Tử Uyên lại hướng cậu ta tươi cười, không để cho không khí quá mức lạnh lẽo: “Cậu là bạn của Tây Thành sao? Lần đầu tiên gặp, tôi tên là Mạc Tử Uyên.”
“A, xin chào anh, tôi tên Duẫn Mặc, là nhân viên của công ty đối tác với Thần Thời, gần đây tôi thường xuyên phải đến Thần Thời, cho nên mới nhân thức chủ tịch Lăng. Bây giờ còn chưa thể tính là bạn của ngài ấy. Chỉ vì tình cờ thấy nên tôi mới tới chào hỏi một tiếng.”
“Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng quan hệ giữa cậu và Tây Thành ca tốt lắm chứ! Té ra chỉ là thấy người sang bắt quàng làm họ.” Mục Chiêu Hòa khinh thường nói.
“Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi không phải vậy.”
Duẫn Mặc muốn giải thích, nhưng Mục Chiêu Hòa ngay cả ánh mắt cũng chả thèm bố thí cho cậu một cái, ôm chặt Mạc Tử Uyên nói tiếp: “Phiền thật, chỉ đến đây uống rượu mà cũng gặp phải loại chuyện này. Tử Uyên ca, chúng ta về đi, Lê Mặc vừa mới đi công tác vài ngày, đã có người âm mưu muốn bò lên giường của Lăng Tây Thành rồi,”
“Đừng nói hưu nói vượn. Nếu say rồi thì bảo Tử Uyên đưa cậu về đi.” Lăng Tây Thành nhíu mày.
“Chiều Hòa, còn có mặt người ngoài, cậu phải biết chừng mực.” Mạc Tử Uyên kéo Mục Chiêu Hòa đến bên người, nói xin lỗi với Duẫn Mặc: “Đứa trẻ nhà tôi có chút ăn nói không suy nghĩ, cầu đừng để bụng.”
“Thiết!” Mục Chiêu Hòa nhấp một ngụm rượu, không phục ồn ào: “Tôi nói có gì sai chứ! Chúng ta có mời cậu ta ngồi xuống sao? Cứ thế tự tiện làm theo ý mình tôi thấy thật mạc danh kỳ diệu!”
“Được rồi! Cậu hôm nay làm sao thế, còn không mau giải thích với người ta!” Mạc Tử Uyên hơi ngạc nhiên, tuy rằng lúc Mục Chiêu Hòa ở cùng anh cũng có chút tính cách thích chèn ép người khác, thế nhưng đó là khi chỉ có mình anh, còn trước mặt mọi người cậu luôn rất phong độ, không biết tối nay có chuyện gì đã xảy ra với cậu nữa, chẳng lẽ nhìn Duẫn Mặc đặc biệt không vừa mắt? Mạc Tử Uyên nghĩ vậy, nên đánh giá Duẫn Mặc thêm vài lần, chỉ là một người rất bình thường, có gì đặc biệt đâu chứ! Tại sao Mục Chiêu Hòa cứ nhất quyết không chịu bỏ qua như vậy. Mạc Tử Uyên đang trầm tư thì đột nhiên cảm thấy bàn tay bị bóp nhẹ. Anh xoay đầu lại, vừa lúc đối diện ánh mắt ám chỉ của Mục Chiêu Hòa. Mạc Tử Uyên hiểu ý gật đầu, Mục Chiêu Hòa nháy mắt mấy cái, đột nhiên đứng dậy, không hài lòng bỏ lại một câu: “Tôi chả thèm giải thích với cậu ta! Cậu ta là cái thá gì, mà tôi phải hạ mình!” Dứt lời ngay cả áo khoác cũng không cầm liền chạy mất.
Mạc Tử Uyên cùng Lăng Tây Thành nhanh chóng tạm biệt rồi đuổi theo sau, lưu lại hai người Duẫn Mặc và Lăng Tây Thành ngồi trên ghế dài.
“Này…” Biểu tình Duẫn Mặc có chút rối rắm.
“Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?” Lăng Tây Thành cầm ly rượu, tùy ý tựa vào ghế salon, tựa như anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc vừa xảy ra.
“Chỉ là tôi thấy ngài ngồi đây, nên nghĩ…”
“Con người của tôi rất ghét vòng vo tam quốc, cho cậu 10 phút, nói thẳng ý đồ cậu đến đây đi.” Trực tiếp cắt ngang lời Duẫn Mặc, khóe môi Lăng Tây Thành khẽ nhếch lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Duẫn Mặc nhìn anh nửa ngày, cuối cùng ấp ủng mở miệng: “Là như vậy, trước khi học trưởng đi công tác chẳng phải tôi luôn bàn bạc chi tiết công việc với anh ấy sao, thế nhưng trong phần báo cáo về nguyên liệu tôi có một chút sai sót.” Nói xong, cậu ta lấy từ trong cặp táp ra một tờ giấy A4, chỉ: “Ngài xem, chính là chỗ này. Mấy hôm nay, tôi luôn tìm cơ hội để sửa lại, nhưng học trưởng không ở đây, hỏi quản lí phòng thiết kế cũng không tiện, tôi không biết phải tìm ai để giúp. Nghe nói gần đây chủ tịch Lăng sẽ đến Lam Điều uống rượu, vậy nên tôi đến thử thời vận.”
Lăng Tây Thành uống cạn ly rượu, liếc mắt cao thấp đánh giá cậu ta, sau đó chỉ chỉ tờ giấy cậu ta đang cầm trên tay: “Đem đến đay.”
“Vâng!” Duẫn Mặc nghĩ anh đã đồng ý giúp đỡ, hưng phấn đưa tờ giấy trên tay cho anh.
Lăng Tây Thành chả thèm nhìn qua, tùy tay ném vào cặp của mình: “Còn việc gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“Nga.” Lăng Tây Thành không lên tiếng.
Trái lại Duẫn Mặc có chút ngại ngùng mở lời: “Tôi thấy quan hệ giữa chủ tịch Lăng với học trưởng rất tốt.”
“Xem như là vậy đi! Chỉ là một đám cưới lợi ích.” Giọng nói Lăng Tây Thành có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Nhưng tôi thấy hai người rất ân ái nha!” Duẫn Mặc giả lơ việc Lăng Tây Thành chỉ trả lời qua loa, có lệ, nghiêm túc nói: “Tôi thấy học trưởng và ngài làm việc chung một văn phòng với nhau. Rồi còn nghe nhân viên ở Thần Thời nói tình cảm giữa hai người rất tốt nữa!”
“Ha ha.” Lăng Tây Thành nhìn Duẫn Mặc rồi cười, anh đưa tay kéo cậu ta đến trước mặt mình: “Thế thì sao, cậu rất hâm mộ hả?”
“Ách…” Duẫn Mặc vì động tác đột nhiên của anh mà hoảng sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định nói: “Hâm mộ nhất định là có rồi, dù sao ai ai cũng đều muốn mình có một cuộc hôn nhân mĩ mãn a!”
“A” Lăng Tây Thành cười lạnh nói: “Duẫn Mặc, cậu là khờ thật, hay là đang cố tình châm chọc tôi? Việc tôi ngoại tình, toàn bộ thành phố B đều biết, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua.” Lăng Tây Thành nói xong cẩn thận đánh giá khuôn mặt của cậu ta: “Hoặc là nói, cậu cố ý chọc giận tôi vì có âm mưu khác?”
“… Anh muốn làm gì?” Duẫn Mặc khẩn trương đẩy anh ra.
“Tôi chả muốn làm gì cả, nhìn cậu rất rất không vừa mắt.” Lăng Tây Thành lại rót đầy rượu vào ly, sau đó nắm cằm cậu ta ra lệnh: “Uống hết đi.”
“Mong ngài tự trọng, tôi chẳng hề có bất cứ suy nghĩ gì khác, rất xin lỗi, tôi đi đây.” Duẩn Mặc cau mày muốn rời khỏi.
“Còn muốn chạy?” Lăng Tây Thành mạnh mẽ đè người trên ghế salon: “Tôi nhìn ra được, cậu rất coi trọng công việc hiện tại. Thật ra cậu rất xem thường tôi phải không? Thú vị, tối nay tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì gọi là xã hội tàn khốc.” Cầm lấy ly rượu đưa đến trước mặt cậu ta, Lăng Tây Thành chậm rãi nói: “Hoặc là uống hết, hoặc là mang theo tập tài liệu của cậu rồi cút ngay.”
“…” Duẫn Mặc vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn Lăng Tây Thành, nửa ngày không nói nên lời. Lăng Tây Thành cũng không thúc giục cậu ta, dù bận vẫn ung dung tựa vào ghế salon híp mắt chờ.
Một lúc sau, Duẫn Mặc miễn cưỡng cầm lấy ly uống cạn rượu mạnh bên trong: “Khụ khụ…” Vì uống quá nhanh, Duẫn Mặc bị sặc, ho mãnh liệt.
Lăng Tây Thành mỉm cười thưởng thức tình cảnh trước mắt, vươn tay lấy cái ly, ngạo mạn sai khiến: “Rót đầy!”
“Anh!”
Lăng Tây Thành im lặng, chỉ chỉ vào bao tài liệu bên cạnh. Duẫn Mặc cắn cắn môi, tỏ vẻ nhẫn nhục cầm lấy bình rượu bên cạnh rót đầy ly. Lúc này, điện thoại của Lăng Tây Thành bồng nhiên sáng lên, anh cầm lấy nhìn thoáng qua, nhấn nút yên lặng rồi kề tai Duẫn Mặc thì thầm: “Tôi muốn ra ngoài nghe điện thoại, hiện tại, cậu nên suy nghĩ thật cẩn thận phải làm sao mới là tốt nhất đi!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì học trưởng?” Giọng nói của Duẫn Mặc thập phần tức giận.
“Dây chẳng phải là mục đích cậu tới đây hôm nay sao? Kê hoạch hợp tác giữa Thần Thời và Đông Dương đã sớm bàn bạc xong, cái thứ vừa rồi cậu đưa cho tôi căn bản chá có chút tác dụng gì. Cậu thật sự cho rằng tôi ngu đến mức tin tưởng cậu chỉ vì tờ giấy không chút phân lượng kia mà chạy đi chạy lại nhiều như vậy? Nhóc con, cậu diễn khá được, cũng đã thành công khơi gợi sự hứng thú của tôi rồi. Không cần phải hâm mộ với Lê Mặc, nếu cậu hầu hạ tôi thật tốt, tôi đương nhiên có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn.” Tùy tiện vỗ vỗ mặt cậu ta, Lăng Tây Thành cười, đứng dậy ra khỏi phòng, bỏ lại Duẫn Mặc ngồi một mình trên ghế salon.
“Hô ~” Ra khỏi Lam Điệu, Lăng Tây Thành thở ra một hơi thật dài. Anh chờ Lê Tử Du tìm đến mình đã lâu. Mấy bữa nay, anh thậm chí ra lệnh cho cấp dưới lộ ra vài sơ hở để ám chỉ với Trịnh gia, những bằng chứng Trịnh gia lợi dụng Lê Thị để tiến hành buôn lậu do mẹ của Lê Huyền tìm được đều đã được Lê Mặc giao cho anh. Vốn anh còn cho rằng Trịnh Dương sẽ tìm cách đến gặp anh, kết quả tin tức mà Quan Nhĩ Viễn đưa đến lại báo cho anh rằng Trịnh Dương quyết định phái Lê Tử Du đến tiếp cận anh để lấy phần tài liệu kia. Ha ha, Lăng Tây Thành cười lạnh, Trịnh Dương quả thật là rất khinh thường anhm nếu không sao có thể cho rằng anh sẽ ngã cùng chỗ hai lần đây? Ban đầu anh nghĩ ông ta sẽ giở những thủ đoạn thâm hiểm hơn, không nghĩ tới vẫn chỉ là ba cái trò xiếc rẻ tiền. Tưởng rằng tỏ vẻ kiêu ngạo một chút là có thể khiến anh chú ý sao? Cậu ta cũng tự tin thật! Nhưng nếu đã tự mình dâng đến cửa, anh chả có lý do gì mà không nhận cả. Lê Tử Du nếu nghĩ muốn làm vậy với anh, anh sẽ thỏa mãn cho cậu ta, chỉ hy vọng, đến cuối cùng cậu ta sẽ không hối hận.
Thấy Lê Huyền đã có vẻ thông suốt, Diêu Kỳ ôm cậu vào lòng hỏi: “Lê Huyền, trên tay em có phải có bằng chứng gì đó kiếm chế được Trịnh gia không? Mấy ngay nay, người của anh phát hiện, người bên Trịnh gia vẫn luôn tìm cơ hội đến bắt em, nhưng bởi vì em không hề ra ngoài, nên vẫn thất bại.”
“Người của em?” Lê Huyền tò mò hỏi: “Em dẫn theo bao nhiêu người đến đây vậy!”
“Không nhiều lắm, nhưng đều là tinh anh.”
“Ừ… Anh nhớ không lầm thế lực Diêu gia chủ yếu là trong quân đội, vậy em cũng là sĩ quan hả?”
“Cứ xem như vậy đi!” Diêu Kỳ gật gật đầu không phủ nhận.
“Nga, như vậy sao. Diêu Kỳ anh tính lát nữa sẽ về bên kia.” Lê Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra quyết định của mình. Cậu không muốn mình trở thành người dây dưa rầy rà, hơn nữa mọi việc cũng đã rõ ràng, ở chỗ này chỉ tổ lãng phí thêm thời gian mà thôi. Với cả cậu đã biết việc Lê Tử Du thay đổi thân phận để tiếp cận với Lê Mặc, trong lòng càng thêm lo lắng, hận không thể lập tức bay về Lăng gia nói tất cả cho Lê Mặc hiểu.
Diêu Kỳ thở dài, ôm lấy Lê Huyền, cảm thấy có chút luyến tiếc: “Anh cho người giúp em đưa tư liệu đến tay Lê Mặc, em đừng vội đi.”
Lê Huyền im lặng liếc nhìn anh: “Em không phải đang sốt ruột tìm em trai hả? Sao lại trở nên không quan tâm rồi?”
“Cũng không phải, chỉ là anh không nghĩ em lại rời khỏi anh nhanh như vậy.”
“Thế hai ta cũng nhau trở về thì sao?” Lê Huyền tự nhiên nghĩ vậy. Trước kia, mỗi ngày cậu đều trêu đùa em trai, thế nhưng em trai cậu mặt lúc nào cũng đơ ra làm cậu rất muốn cry, chẳng bằng mang theo Diêu Kỳ trở về, hai người mặt đơ ở cùng nhau là khỏe nhất, nhìn trái nhìn phải Diêu Kỳ cũng chả phải người ngoài. Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Lê Huyền, Diêu Kỳ cảm thấy bản thân thuận theo cậu là tốt rồi, dù sao anh cũng muốn gặp Lê Mặc từ lâu.
Khi Lăng Tây Thành và Lê Mặc tan tầm về đến nhà, ngạc nhiên nhìn Lê huyền ngồi chồm hổm trước cửa, còn có Diêu Kỳ đứng phía sau. Lê Mặc vừa thấy liền ngây ngẩn cả người. Lăng Tây Thành kéo tay cậu kéo qua, đưa tay vỗ vỗ đầu Lê Huyền: “Cậu còn trở về làm gì? Chẳng cần sự đồng ý đã bắt xe tôi mang đi mất, lần này về để trả tiền thuê xe phải không?”
“Cút!” Lê Huyền đạp cho Lăng Tây Thành một cú “Toàn bộ tài sản của tôi đều để lại trong phòng khách nhà cậu, cậu còn dám mở miệng đòi tiền thuê xe với tôi?”
“Ha ha.” Lăng Tây Thành cười chỉ chỉ Diêu Kỳ: “Đây là ai? Không giới thiệu một chút sao?”
“Diêu Kỳ, vợ tôi đó! Rất đẹp trai ha!” Lê Huyền vẻ mặt dương dương tự đắc.
“…” Lăng Tây Thành quan sát toàn thân trên dưới Diêu Kỳ, so sánh với Lê Huyền một lát, phun tào: “Cậu xác định là vợ chứ không phải là chồng của cậu à?”
“Ngọa tào! Cậu mau biến đi!” Lê Huyền bị Lăng Tây Thành chọc quá hóa giận, chính mình biến mất nhiều ngày như thế, cậu ta chẳng tìm mình thì thôi, giờ mình trở về còn tỏ vẻ ghét bỏ, quả thật không thể nhịn được mà!
“Nơi này là nhà của tôi, cậu có ngốc không vậy?”
Lê Huyền trầm mặc một lúc, đột nhiên xoay người ôm lấy Lê Mặc: “Mặc Mặc, em mau coi kìa coi kìa! Cậu ta đang ăn hiếp anh đó!”
“…” Lê Mặc bỗng dưng bị Lê Huyền ôm lấy cứng còng cả người, chẳng biết nên phản ứng ra sao, lúc này Lăng Tây Thành đưa tay đem cậu kéo qua, miệng nói: “Nam nam thụ thụ bất tương thân, cậu mau tránh ra đừng có lây bệnh ngốc cho Lê Mặc nhà tôi!”
“Đây là em trai của tôi đó!” Lê Huyền chán nản than thở.
“Nhưng bây giờ là vợ của tôi!” Lăng Tây Thành bộ dáng đắc ý dạt dào nói.
“Được rồi, hai anh đừng quậy nữa!” Lê Mặc thật sự nghe không nổi những lời trẻ con này nữa, nhìn thoáng qua người nãy giờ vẫn đứng một bên – Diêu Kỳ, nói với Lăng Tây Thành: “Nhanh vào nhà, còn có khách đến chơi kìa!”
“Nga.” Lăng Tây Thành ứng thanh, lấy ra chìa khóa mở cửa.
“Vào nhà, Lê Mặc nhanh chóng lên lầu thay quần áo rồi đi pha trà cho mọi người, xong việc liền vào bếp nấu cơm. Lăng Tây Thành, Lê Huyền, còn có Diêu Kỳ ngồi trên ghế salon, Lê Huyền đẩy Diêu Kỳ: “Em vào bếp phụ giúp Mặc Mặc nấu cơm đi.”
“Được.” Diêu Kỳ gật gật đầu, đứng dậy đi vào bếp.
Lăng Tây Thành nhíu mày, nghi ngờ liếc nhìn Lê Huyền, Lê Huyền lắc đầu, lấy ra một tập hồ sơ đưa cho anh.
Trong nhà bếp, Lê Mặc đang cầm vá xào rau, đầu óc có chút mơ màng. Lúc trước cậu còn lo lắng cho tình trạng của Lê Huyền, hiện tại thấy anh không sao, trong lòng cũng dần an tâm, nhưng cậu vẫn không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Những việc được ghi lại trong tập bút kí cậu đều đã đọc qua, cho dù Lê Huyền buông tâm, cậu vẫn không thể tha thứ cho bản thân. Nhưng mà hôm nay thấy Lê Huyền trở về, một câu oán giận cũng chẳng nói, càng làm cho Lê Mặc áy náy thêm. Cậu biết Lê Huyền đứng trước cửa cãi nhau với Lăng Tây Thành để thể hiện cho cậu thấy bản thân anh không thèm quan tâm đến việc ấy nữa, thế nhưng chính bởi vì sự cưng chiều của anh, khiến Lê Mặc cảm thấy vô cùng chua xót.
Lúc Diêu Kỳ vào bếp, liền thấy Lê Mặc đứng sững nơi đó. Anh im lặng không lên tiếng đứng im quan sát cậu, Lê Huyền trông rất giống mẹ anh, thế nhưng Lê Mặc còn giống hơn. Trước kia anh chỉ mới thấy cậu qua ảnh chụp trong hồ sơ, bây giờ người thật đang ở trước mắt, Diêu Kỳ khó tránh khỏi có chút kích động.
Nghe được sau lưng có tiếng vang, Lê Mặc quay đầu lại, thì ra là Diêu Kỳ.
“Anh có chuyện gì sao?” Lê Mặc nhìn Diêu Kỳ, ấn tượng của cậu đối với anh không tệ lắm. Nghe ý tứ trong lời anh hai nói, hai người hẳn là đang yêu nhau, tuy rằng cậu chưa từng nghe anh hai kể qua, hôm nay chỉ mới gặp lần đầu, nhưng từ hành vi cử chỉ của anh, cậu có thể thấy anh là một người đáng tin cậy.
“Không có việc gì, Lê Huyền bảo anh vào phụ em.” Thanh âm Diêu Kỳ nói chuyện thật ôn hòa, tuy rằng bây giờ anh còn chưa muốn nói rõ thân phận với Lê Mặc, nhưng anh cũng không hy vọng chính cái tính quá nghiêm túc của mình mang lại ấn tượng không tốt về anh cho cậu.
“Không cần phiền đến anh như vậy đâu, chỉ nấu vài món. Em tự mình làm là được, anh cứ ra đó nói chuyện với anh hai và Tây Thành đi ạ!” Lê Mặc lễ phép từ chối lời đề nghị của anh.
Diêu Kỳ lắc đầu, ý muốn làm cùng cậu, đến chỗ bồn rửa chén cầm lấy cái tạp dề mang vào, anh hỏi: “Em tính nấu món gì?”
“Ách…” Lê Mặc không biết phải làm sao. Cậu thấy việc để khách lần đầu tới nhà chơi giúp mình nấu nướng hình như không tốt lắm, nhưng chắc biết từ chối thế nào.
“Ha ha.” Diêu Kỳ nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu, cười nói: “Lê Huyền thế nào nuôi em ngốc như vậy?”
“Mới không có!” Lê Mặc đẩy tay anh ra, sau đó hơi sửng sốt với hành động của mình. Cậu rõ ràng chỉ mới gặp Diêu Kỳ lần đầu tiên, cho dù anh có là người yêu của anh hai, thì mình cũng không nên hành động tùy ý như vậy.
Nhìn Lê Mặc ngẩng người, Diêu Kỳ lắc đầu, mở tủ lạnh nhìn một vòng, thuần thục lấy mấy thứ chuẩn bị nấu bữa tối. Lê Mặc thấy động tác của anh liền phục hồi tinh thần, cả hai cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Ngoài phòng khách, Lăng Tây Thành xem xong tư liệu Lê Huyền đưa cảm thấy dở khóc dở cười: “Trịnh gia xem chúng ta thành đám ngu để đùa giỡn sao? Cái việc phẫu thuật thẩm mỹ này mà cũng nghĩ ra nổi!”
“Cũng không chắc, cho dù lão đầu Trịnh gia kia làm nhiều chuyện thương thiên hại lí hơn, thì cũng sắp đoạn tử tuyệt tôn rồi, ngoại trừ Lê Tử Du ông ta căn bản chả còn ai trong tay.” Lê Huyền nhún nhún vai phun tào, hỏi Lăng Tây Thành: “Cậu tính toán thế nào?”
“Chứng cứ việc Trịnh gia buôn lậu chúng ta đã nắm trong tay, nhưng bọn họ có được sự đỡ đầu của người kia, hiện tại đưa ra sẽ bị áp chế xuống. Sắp đến kì tuyển cử mới, chỉ cần người đó rớt đâì, Trịnh gia ngay lập tức sẽ xong đời!” Lăng Tây Thành dứt lời chỉ ảnh chụp trong hồ sơ: “Về phần Lê Tử Du, lần này chỉ sợ giữ không được, ban đầu còn nghĩ tha cho cậu ta, nhưng neus đã tự mình dâng lên tận cửa, thì tôi sẽ thành toàn.”
“Hừ, Duẫn Mặc, kiếm một cái tên như vậy đến tiếp cận chúng ta, chỉ biết là lai giả bất thiện!”
“A, đáng tiếc, cậu ta không có bản lĩnh gì.” Lăng Tây Thành phụ họa theo Lê Huyền, đột nhiên anh nhớ đến một vấn đề: “Đúng rồi, A Huyền, cậu với Diêu Kỳ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
“Việc này…” Lê Huyền do dự, có chút ngượng nhưng vẫn quyết định nói cho Lăng Tây Thành biết: “Chúng tôi đang yêu nhau, những tài liệu này là em ấy đưa cho tôi. Em ấy là người nhà Diêu gia, hơn nữa rất có thể là anh trai ruột của Lê Mặc.”
“…” Chuyện Diêu Kỳ là anh hai của Lê Mặc cũng chẳng làm anh ngạc nhiên lắm, dù sao lúc trước Quan Nhĩ Viễn cũng đã đoán được thân phận của Lê Mặc. Nhưng vẻ mặt ngượng nghịu của Lê Huyền khiến anh thật kinh ngạc. Cho dù sống lại một đời, anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi việc Lê Huyền ở chung một chỗ với Diêu Kỳ. Còn có cặp của Mạc Tử Uyên nữa, Lăng Tây Thành cảm thấy mắt nhìn người của mình không được tốt lắm, sống năm, bỗng dưng anh phát hiện anh em tốt từ bé đến lớn của mình đều thành thụ.
“Biểu tình này của cậu là sao hả?” Nhìn Lăng Tây Thành tỏ vẻ kinh ngạc, Lê Huyền cảm thấy kì quái: “Chẳng phải cậu nên chúc mừng tôi vì đã tìm thấy một nửa của đời mình sao?”
“… Chúc cậu rốt cuộc thoát ly thân phận xử nam sau năm sống trên đời này hả? Hơn nữa theo sự phân tích của tôi, cậu chắc chắn là người bị đè!”
“Chết tiệt! Lăng Tây Thành! Cậu muốn chết đúng không!” Bị anh nhất châm kiến huyết chọt đúng chỗ đau, Lê Huyền đặc biệt buồn bực.
“Nếu không bị đè chả lẽ cậu lại nằm trên?”
“Đúng vậy đó!”
“Ừ, Diêu Kỳ kia nhìn bên ngoài như vậy mà cũng tình thú ra phết chứ!” Lăng Tây Thành cười xấu xa.
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Tư thế cưỡi ngựa!” Xoa tay, Lăng Tây Thành ghét bỏ trả lời.
“Chết tiệt! Lăng Tây Thành, cậu đừng có mà chạy, tôi cam đoan sẽ đánh chết cậu cho coi!” Lê Huyền tính toán chụp lấy tay Lăng Tây Thành để đấm cho anh một cú.
“Tôi chả phải thằng ngu, cậu muốn đánh tôi sao tôi phải ngồi cho cậu đánh?” Lăng Tây Thành vừa nói vừa vùng dậy, muốn chạy đi. Mà Lê Huyền chớp lấy thời cơ, trực tiếp phóng tới, Lăng Tây Thành phản thủ chế trụ anh lại, hai người chính thức khai chiến.
Thời điểm Diêu Kỳ bưng đồ ăn ra đã thấy Lê Huyền cùng Lăng Tây Thành đánh thành một đoàn thắng thua khó phân, hơi hơi nhíu mày, Diêu Kỳ nói: “Ăn cơm!” Nhưng chả ai thèm quan tâm, Diêu Kỳ có chút buồn bực.
Lê Mặc đi theo sau anh, thấy vậy liền giải thích: “Mỗi khi hai người bọn họ ở chung với nhau thì đều như vậy cả, anh quen là được rồi.”
“…” Tuy rằng Lăng Tây Thành là bạn chí cốt của Lê Huyền, là chồng của Lê Mặc, nhưng mỗi khi nhìn thấy tư thế thân mật giữa hai người đều có cảm giác không thoải mái.
Buông chén dĩa trong tay xuống, Diêu Kỳ đi đến tách hai người ra. Lê Huyền ỷ vào việc có người đến giúp đỡ, đạp cho Lăng Tây Thành một cú rồi núp sau lưng Diêu Kỳ nhìn anh đầy thách thức.
Lăng Tây Thành không thân thuộc lắm với Diêu Kỳ, dù sao cũng muốn giữ lại chút phong độ trước mặt người anh cả này, quyết định không đùa nữa. Là một bá đạo tổng tài công, anh không thể cùng một tên trẻ con như Lê Huyền so đo, nghĩ vậy, Lăng Tây Thành sửa sang quần áo, rồi nhào đến ôm lấy Lê Mặc đang đứng bên cạnh, cáo trạng với cậu: “Mặc Mặc, A Huyền ăn hiếp anh!”
“…” Lê Mặc im lặng nhìn Lăng Tây Thành, thân là một người đàn ông đã gần tuổi, anh nghĩ mình giả bộ yểu điệu thục nữ giống lắm hả?
“Mặc Mặc, em mau quản cậu ta đi!” Thấy Lê Mặc không nói gì, Lăng Tây Thành tiếp tục lên án.
“Anh bình thường lại coi nào, còn có người khác ở trong nhà đó, chú ý giữ hình tượng chút đi!”
“A?” Lăng Tây Thành không hiểu ý Lê Mặc, cậu là đang ghét bỏ anh phải không?
“Đừng quậy nữa, anh mau lên lầu thay đồ rồi xuống ăn cơm!” Đẩy cái người đang dính cứng trên người mình ra, Lê Mặc xoay rời vào bếp.
Ăn cơm xong, Lê Mặc dọn dẹp sơ qua, cậu nói còn có việc phải làm nên xin phép lên phòng trước. Lê Huyền liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, gật đầu, anh cũng theo cậu lên lầu, để Lăng Tây Thành và Diêu Kỳ ngồi lại trong phòng khách.
Lăng Tây Thành vừa nhấm nháp tách trà vừa đánh giá Diêu Kỳ, tuy rằng Lê Huyền nói anh ta chính là anh trai ruột của Lê Mặc, nhưng Lăng Tây Thành cảm thấy dáng vẻ của anh ta không quá giống Mặc Mặc: “Anh chắc chắn Mặc Mặc chính là em trai anh sao?”
“Đúng vậy.” Diêu Kỳ nói xong, lấy ra một bản xét nghiệm ADN: “Đây là kết quả kiểm nghiệm do người của tôi đưa đến, lúc trước chưa từng gặp mặt nên tôi còn chưa chắc lắm, nhưng đến hôm nay khi tiếp xúc với em ấy, tôi dám khẳng định Lê Mặc chính là em trai của mình.”
Lăng Tây Thành nhìn qua tập báo cáo trên tay, gương mặt biến sắc, mỗi ngày Lê Mặc đều ở cùng anh, vậy mà Diêu Kỳ có thể thần không biết quỷ không hay lấy được mẫu xét nghiệm từ trên người Lê Mặc, nếu anh ta có tâm tư khác, vậy…
“Đừng quá lo, tôi không có ác ý.” Nhìn vẻ mặt cảnh giác của Lăng Tây Thành, Diệu Kỳ tỏ vẻ mình không có địch ý. Anh đã điều tra qua tình huống của Lăng Tây Thành, thật ra anh không quá vừa ý người đàn ông này, nhìn sao cũng thấy anh không xứng với Lê Mặc. Tuy rằng Lê Mặc là em trai của mình, là một anh trai, anh cảm thấy nhiều năm qua mình không tẫn trách với danh phận này, hơn nữa Lê Mặc rất yêu Lăng Tây Thành, nên cho dù là anh cũng không có quyền can thiệp.
“Vậy bây giờ anh muốn giải quyết thế nào? Đưa Mặc Mặc trở về Diêu gia?”
“Đó là chắc chắn rồi.” Diêu Kỳ nhìn Lăng Tây Thành một lát rồi nói: “Tôi tính mang cả Lê Mặc lẫn Lê Huyền đến thành phố S.”
“Không có chuyện đó đâu!” Lăng Tây Thành dứt khoát phản đối đề nghị của anh.
“Đây chẳng phải là việc có thể hay không thể.” Diêu Kỳ nhẫn nại giải thích cho Lăng Tây Thành hiểu: “Lê Huyền đã đưa cho cậu xem tập hồ sơ rồi ha! Vậy tình hình bây giờ cậu cũng thấy rồi, đây không phải là việc mà một gia tộc thương nghiệp như nhà cậu có thể gánh vác, nó còn liên quan rất sâu đến những thế lực phía trên. Tôi mang Lê Mặc trở về, ở tại Diêu gia tôi có thể đảm bảo em ấy bình yên vô sự. Ngược lại, nếu Lê Mặc ở lại, gặp áp lực từ phía trên, cậu khẳng định sẽ bảo vệ được em ấy không? Tuy rằng Dương Nghị đã thất thế, nhưng chỉ bằng đại vị bây giờ của ông ta vẫn có thể khai tử Lăng gia!”
“…” Lăng Tây Thành trầm mặc nhìn Diêu Kỳ, không thể phản bác.
“Lăng Tây Thành, tôi không có ý xấu. Nói thật, có lẽ ở thành phố B cậu là một người tài, thế nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn chưa đủ mạnh. Nếu tôi không cân nhắc đến quyền lợi của cậu, tôi cũng sẽ không ngồi đây bàn bạc việc này, trước tiếp mang Lê mặc đi là xong việc.”
“Anh đừng mơ tưởng, Lê Mặc là vợ tôi.”
“Thật vậy sao? Anh yêu em ấy nhiều đến thế kia à.” Diêu Kỳ nghiêm túc nhìn Lăng Tây Thành: “Chuyện của cậu, tôi biết được không ít. Người ta thường nói ‘ con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng’, thế nhưng cậu không thấy mình tỉnh ngộ hơi chậm sao? Thương tổn đã tạo thành, cậu chỉ ỷ vào việc Lê Mặc yêu mình, mới chẳng cố kỵ gì như thế phải không? Lăng Tây Thành, cậu thật là thông minh, cậu vẽ một vòng tròn xung quanh cuộc sống của Lê Mặc, nhìn vào thì có vẻ rất tự do, nhưng tất cả hành động của em ấy đều nằm trong lòng bàn tay cậu. Hiện tại vài người có quan hệ thân thiết với em ấy, cậu dám nói đó không phải là người do cậu sắp xếp không? Có lẽ cậu cảm thấy, đó là cậu đang bảo vệ cho Lê Mặc, thế nhưng em ấy không phải vật cưng để cậu nuôi trong nhà, cậu không thấy mình làm vậy rất không công bằng hả? Lăng Tây Thành, cậu có dám cược với tôi một ván, cậu cho tôi mang em ấy đi, nhiều nhất là ba tháng, đợi cho cuộc bàu cử chấm dứt, chỉ cần Lê Mặc muốn, tôi sẽ trả em ấy lại cho cậu.”
Diêu Kỳ nói xong, cầm lấy cái tách trên bàn uống một ngụm trà rồi tiếp tục: “Tôi biết mình không có tư cách gì ở đây bàn chuyện Lê Mặc với cậu, cho dù là cùng chung dòng máu, nhưng gần năm nay, Diêu gia không hề bảo bọc, chăm sóc cho em ấy chút gì… Những lần nguy hiểm trước kia cũng nhờ có cậu mà em ấy mới thoát nạn. Tuy Nhiên việc năm ấy Lê Mặc bị Trịnh gia bắt đi là ngoài ý muốn, gia đình tôi cũng đã đau khổ suốt từng ấy năm. Tôi thừa nhận, nếu bỏ qua việc cậu ngoài tình lúc trước, cậu quả thật chăm sóc cho em ấy rất tốt, về phần mấy năm nay Lăng gia luôn che chở Lê Mặc, tôi cũng vô cùng cảm kích. Nhưng xin cậu hãy hiểu cho tình cảm của một người anh trai, thời điểm Lê Mặc gặp khó khăn nhất, tôi chẳng thể đứng ra đòi công đạo, nhưng bây giờ tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Lăng Tây Thành, xin cậu hãy xem như đây là lời cầu xin của một người anh trai, hy vọng cậu đáp ứng. Chẳng lẽ cậu đang sợ sau khi Lê Mặc rời khỏi thế giới của cậu rồi sẽ không trở về nữa?”
Không khí trong phòng khách nhất thời đông cứng lại, Lăng Tây Thành không thể không thừa nhận, Diêu Kỳ mang đến cho anh quá nhiều sự trùng kích, thậm chí còn khơi ra một mặt đen tối nhất của anh. Qủa thật, anh chưa từng hạn chế Lê Mặc, nhưng anh muốn cậu sống trong thế giới mà anh tạo nên, không muốn cậu bước chân ra khỏi nơi đó. Từ khi sống lại đến bây giờ, tình cảm của anh đối với Lê Mặc không còn dừng lại ở việc hổ thẹn mốn bù đắp cho cậu nữa, anh đã triệt để yêu Lê Mặc, anh yêu cậu nhiều đến mức không có cậu sẽ sống không nổi. Lòng Lăng Tây Thành giờ đây rất loạn, không biết nên trả lời như thế nào, chẳng thể làm gì khác hơn là lưu lại một câu: “Nếu như Lê Mặc đồng ý đi cùng anhm tôi sẽ không phản đối.” Dứt lời anh liền xoay ngươid đi lên lầu, để lại một mình Diêu Kỳ trong phòng khách.
Lê Huyền đi theo Lê Mặc vào thư phòng, Lê Mặc không biết nên nói gì với Lê Huyền đang đi đằng sau mình. Lúc nãy ở dưới lầu có mặt của Tây Thành và Diêu Kỳ còn đỡ, hiện tại chỉ có hai người ở cùng nhau, tình huống này, khiến Lê Mặc không biết phải xử lí ra sao.
Lê Huyền nhìn Lê Mặc dường như đang muốn hóa thân thành người vô hình, nhịn không được liền đi tới xoa đầu, đem cậu ôm vào lòng, bóp bóp mũi cậu rồi nói: “Vẫn giống hết hồi còn bé, em chẳng làm gì xấu cả, vì sao không dám nhìn thẳng vào anh hả?”
“Em…” Lê Mặc nhìn Lê Huyền cưng chiểu minh y hệt trước đây chẳng biết nói gì, im lặng một lúc lâu cậu mới khàn giọng thốt nên lời: “Xin lỗi, anh hai, tất cả đều do em.”
“Ai.” Lê Huyền thở dài, vỗ vỗ lưng Lê Mặc trấn an: “Không em là do em, đứng tự trách mình nữa. Cái chết của mẹ không liên quan gì đến em hết.”
“Sao có thể?” Lê Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lê Huyền.
Lê Huyền ôm cậu thật chặt rồi từ từ kể lại những lời Diêu Kỳ nói cho cậu nghe, tuy nhiên anh đã lược bớt những phần có liên quan đến thân thế Lê Mặc.
“Cho nên mẹ chết là vì nắm được chứng cứ chứng minh ba hợp tác với Trịnh gia để buôn lậu?” Lê Mặc thấy Lê Huyền dường như còn che dấu điều gì đó, thế nhưng không tìm được chút sơ hở nào. Mặc dù trong tập bút kí mẹ không đề cập chi tiết đến việc gặp mình ra sao, thế nhưng lúc trước khi cùng cha nói chuyện, rõ ràng mọi việc đều nhằm vào cậu. Nhưng bây giờ, anh hai nói tất cả những chuyện đó không hề liên quan đến mình, rốt cuộc ai mới là người nói thật? Lê Mặc có chút mê mang.