Ngây ngốc trong nhà lao ba ngày cuối cùng thế cục đã xoay chuyển, Hoàng thượng khỏi bệnh lâm triều, bọn phản nghịch một lưới bắt sạch.
Suốt ba ngày qua, Tiêu Hán Thần trơ mắt nhìn hai nhi tử ở ngục lao chịu đủ mọi cực hình, nhất là ngày cuối cùng, Đại hoàng tử không thể chờ được nữa, tàn ác bội phần khiến hắn tưởng chừng đã phải đầu hàng.
“Thương thế của Tiêu thiếu tướng không mấy đáng ngại chỉ là… ngài ấy không hề có ý niệm muốn sống, có chút khó khăn. Hạ quan đối với hình thương có kinh nghiệm nhiều năm, nhất định sẽ cố hết sức, nội trong ba ngày có thể khiến ngài ấy tỉnh lại…
Chỉ là một vị khác… thứ cho hạ quan năng lực có hạn, trượng thương, tiên thương, ngân châm, vết phỏng để lại vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa thân thể quá kém… hạ quan vô phương chẩn trị. Tướng quân, mong ngài nên sớm có chuẩn bị!”
“Người nói bậy… thân thể quá kém? Hắn là một thân tu vi xuất thần nhập hóa, chỉ một chút tổn thương da thịt sao lại thành vô phương cứu chữa?” – Nghe lời thái y nói, Tiêu Hán Thần vô cùng kinh ngạc.
Trong ba ngày qua, Đại Hoàng tử thay phiên đối với hai người dụng hình nhằm ép bức chính mình. Hắn sớm nhìn ra Dật Vân chịu không nổi nhưng Đại Hoàng tử tuyệt nhiên không có ý động đến hắn, hắn muốn chịu hình thay Dật Vân cũng không được.
Ba ngày qua, hắn đành hữu ý lẫn vô ý dẫn dụ cai ngục đem hình phạt đẩy bớt qua người Dật Hiên một ít. Tiểu tử này võ nghệ cao cường, nội công thâm hậu, mỗi lần chịu xong hình đều thản nhiên nói với hắn không có việc gì. Hắn biết, nó cũng rất đau nhưng đồng dạng ở trên người Dật Vân sẽ khó lòng sống xót mà rời khỏi đại lao.
Hắn cảm thấy với bản lĩnh của Dật Hiên, một chút thương tổn da thịt đó không thể nào lấy được mạng của nó. Tối hôm qua, nó còn cười nói với hắn: “Đại Hoàng tử ngày một nhiều trò mới lạ”. Nhưng… bây giờ là sự tình gì? Vì sao nói nó sẽ chết?
“Hán thần… Cái gì tu vi? Hắn hiện tại làm sao còn có cái gì tu vi?” – Quận chúa nghe lời thái y nói mà bật khóc.
“Không… Không có khả năng… Các ngươi không biết, hắn rất lợi hại, hắn chính là Bạch ngân tu La vương – sư phụ của Dật Hi. Nội lực của hắn, đến ta còn kém bội phần.” – Tiêu Hán Thần run rẫy an ủi chính mình, nội lực thâm sâu như vậy sao có thể dễ dàng chết được.
“Nội lực của Hiên đệ toàn bộ đã tiêu hao để cứu mạng của con.” – Dật Phong tiến đến trước giường Dật Hiên quỳ xuống.
Dật Phong rất hận con người này. Là mẫu thân của hắn hại chết mẫu thân mình, hại chính mình quanh năm ốm đau, mọi khát vọng tiền đồ đều vụt mất, chỉ có thể nằm trên giường mà chờ chết. Nhưng khi Dật Phong tỉnh lại, nghe nghĩa phụ giải thích, người này đã tiêu hao toàn bộ nội lực vô địch thiên hạ để cứu mạng mình, Dật Phong biết từ nay về sau, chính mình không còn có tư cách để hận nữa. Mà hiện giờ, nhìn đến người này hấp hối nằm ở trên giường, Dật Phong trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng, không còn oán hận. Này một thân thương, vô luận là tội gì, đều cũng đủ chuộc lấy. Huống chi, hắn hiện tại rơi vào hiểm cảnh đều bởi vì cứu chính mình mà mất năng lực tự bảo vệ bản thân. Từ nay về sau không phải là hắn thiếu mình cái gì, mà chính mình thiếu người đệ đệ này rất nhiều.
Hiên đệ, tỉnh lại đi… Từ hôm nay trở đi, bất luận phát sinh chuyện gì, Tiêu Dật phong ta đều sẽ giống như một cái ca ca, bảo hộ đệ suốt đời.
Tiêu Hán Thần ngã ngồi xuống ghế. Hắn vừa mới không có nghe được, hắn cái gì đều không có nghe được, hắn không có nghe được Dật Phong nói, tiểu tử kia đã sớm mất đi một thân tu vi.
Vì cái gì? Tại sao có thể như vậy? Ta luôn hy vọng cả ba có thể bình an rời khỏi đại lạo. Tiểu tử, ngươi thông minh như vậy hẳn đã nhận ra ta bắt người làm tấm bia che chở cho Dật Vân. Ngươi vì cái gì không nói cho ta biết ngươi không thể chống đỡ được? Nếu sớm biết ngươi không còn nội lực hộ thân, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ta chưa từng nghĩ bắt ngươi thay Dật Vân chịu chết.
Yên tĩnh… yên tĩnh đến đáng sợ. Cái người lúc nào cũng cười cợt bất cần đời, nay lại nằm yên trên giường, không chút huyết sắc. Người đó sẽ không bao giờ đúng lúc làm phiền hắn, mặt dày tìm hắn nữa sao…?
“Cứu tỉnh… Thái y, lập tức hãy cứu tỉnh Hiên đệ.” – Dật Phong đột nhiên nhớ đến một điều, hướng thái y hô lớn.
“Người đã như vậy, cứu tỉnh hắn chỉ thêm phần đau đớn, chi bằng cứ để như vậy cho hắn thoải mái ra đi.”
“Không… phụ thân, hãy để cho thái y cứu tỉnh Hiên đệ. Y thuật của Hiên đệ rất cao minh, đến nghĩa phụ còn phải bội phục. Hắn có thể cứu sống con, tất nhiên sẽ có biện pháp cứu sống chính mình. Phụ thân, làm cho Hiên đệ tỉnh, nếu Hiên đệ tỉnh lại, hắn nhất định có thể cứu sống mình.”
—————————-
Chậm rãi mở to mắt, toàn thân điên cuồng đau đớn, vậy mà bản thân còn có thể sống, nhưng khó lòng chống đỡ được nữa. Không biết hôm nay lại chịu hình gì nữa, ba ngày qua trên người không còn một nơi lành lặng, ngay cả phần mông đùi chịu tổn thương nặng nhất cũng đã thêm phần bị chà đạp.
Mình nếu chết đi, phụ thân sẽ thương tâm sao? Hẳn là có đi, kỳ thật phụ thân là cái mạnh miệng nhưng mềm lòng. Dù cho không thể tiếp thu đứa nhi tử này nhưng nó có chết đi cũng sẽ đau lòng mà thôi. Được vậy cũng đủ lắm rồi. Chính là vẫn chưa cam lòng, không biết phụ thân có thể hay không nghĩ đến giao tình một năm qua chung sống, và hắn hiện tại chịu khổ đến như vậy, mà cho phép hắn được vào Từ đường của Tiêu gia.
Còn có mẫu thân, thực xin lỗi người, Hiên nhi rất đau nhưng vẫn cố gắng cầm cự, chỉ có thân thể này đã bãi công rồi, ngay cả khí lực chịu đau cũng không còn nữa. Lướt nhìn, mơ hồ hình như là phòng của chính mình, xong rồi sao?
“Tỉnh… tỉnh rồi”
“Nước” – Dật Hiên dần khôi phục chút ý thức.
“Hiên đệ, ngươi cảm thấy thế nào rồi? Thái y nói đệ bị thương rất nặng, đệ có biện pháp gì để tự cứu mình hay không? Đệ nhất định có biện pháp đúng hay không?”
“Tủ áo… phía dưới… bình dược màu tím.” – Dật Hiên suy yếu mở miệng nhưng không có ý thức được người vừa rồi nói với hắn cái gì.
Nuốt vào một viên thuốc, Dật Hiên có tinh thần hơn. Đây là loại thuốc mà năm đó ở Tiêu Dao cốc hắn đã ăn, cũng chẳng nhớ ngày trước vì sao điều chế nên loại thuốc này, không ngờ lúc này thật có công dụng.
Nhớ kỹ từng phương thuốc mà người kia kê ra, thái y vội vã đi phối dược. Lúc nghe nói người kia có thể cứu mình, thái y còn nghĩ chỉ là tuyệt vọng tự an ủi. Chính mình cũng có bao năm kinh nghiệm chữa trị hình thương, căn bản không còn hy vọng, thế nhưng khi nghe người nọ kê ra một loạt phương thuốc nào là chữa thương, bảo mệnh, dưỡng khí, nâng cao tinh thần,… hắn mới biết chính mình là ếch ngồi đáy giếng.
“Hiên đệ, vết thương trên ngươi không cần thoa thuốc sao, chuẩn bị mấy thứ này làm cái gì? Kéo, dao, còn có nước muối.”
“Nói… Cái gì?” – Kinh hỉ nhìn người trước mắt, Dật Hiên không thể tin được chính mình vừa mới nghe được một chữ…
“Ta nói, trên người của đệ không cần thoa thuốc sao, còn có…”
“Không phải… không phải… câu này…”
“Vừa mới… Ngươi… gọi là là gì?” – Vội vàng cắt ngang lời Dật Phong.
“Hiên đệ…”
Rốt cục nghe đến rõ ràng hai chữ kia, Dật Hiên vui vẻ nở nụ cười. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nhưng nụ cười sáng ngời chói mắt.
“Hiên đệ!”
“Ân… Trên người… thương… nhiều… thịt thối, hơn nữa… hình cụ đại lao… trực tiếp dùng….thuốc trị thương… nguy… nguy hiểm…, thân thể quá yếu… sợ… sợ … không đủ lực… chống đỡ… trước… ngoại lực tiêu độc.” – Dật Hiên gian nan thở dốc.
“Cho nên…” – Dần hiểu ra những thứ kia dùng để làm gì, tay Dật Phong run lên.
“Trước… uống chén thuốc… hiện tại… động thủ… chống không được sẽ chết… phải tỉnh…”
“Phải tỉnh, ngất xỉu không phải càng tốt hơn sao? có thể giảm đi đau đớn.”
“Sinh cơ… quá yếu, tỉnh… tốt… bất tỉnh,… sợ… không tỉnh được nữa.” – Nói hết mọi thứ, Dật Hiên mệt mỏi nhắm mắt thu gom khí lực.
“A…” – Nghe tiếng kêu thảm, Tiêu Hán Thần càng thêm run rẫy. Từ lúc tiểu tử đó tỉnh lại, hắn vẫn đứng ở xa, không dám tiến lên. Hắn không biết đứa tiểu tử này có hay không hận hắn, hẳn là có đi.
Chính hắn thiếu chút nữa tàn nhẫn lấy đi mạng của nó, đến bây giờ lại ngập chìm trong đau đớn thống khổ. Nhìn Dật Phong cầm dao thấm đầy nước muối mà vẫn chậm chạp không thể hạ thủ, Tiêu Hán Thần đành tiến lên tiếp nhận nhiệm vụ gian nan này. Bất luận thế nào, bây giờ cứu người mới là quan trọng nhất.
“Hiên đệ, mệt quá thì ngủ một chút đi.” – Người nằm trên giường cứ cố sức mở to hai mắt nhưng vẫn chỉ một chút hé mở, Dật Phong càng thêm đau lòng.
“Một lát, hết sốt, đệ sẽ ngủ, chúng ta trò truyện có được không?”
“Được, đệ muốn nói gì?”
“Nhị ca!”
“Ừm”
“Nhị ca!”
“Ừm”
“Nhị ca…”