Đợi Tử Vũ ra khỏi phòng, khép chặt cửa, Dật Hiên không để ý tới Dật Hi còn quỳ gối trước mặt, đi đến bên giường, xoay người đem tầm mắt nhìn Tống Khang.
“Sư phụ”
Ánh mắt của sư phụ làm Tống Khang chột dạ sợ hãi.
“Có phải cảm thấy miệng lưỡi mình rất lợi hại? Mỗi ngày dùng nó chọc tức Dật Hi, làm mình bị thương khiến Dật Hi phải chịu phạt, rất tự hào đúng không?” – Bị sư phụ nói ra tâm tư trong lòng, Tống Khang xấu hổ cúi đầu.
“Cuối cùng gây đại họa, muốn phế một chân còn chưa hấp thụ giáo huấn. Trong lao ngục cũng dám khua môi múa mép, ra vẻ anh hùng. Tống Khang, nếu hôm nay không phải Tử Vũ thay ngươi gánh vác tội nghiệt, hủy chân người khác, cứu lấy chân ngươi, đời này ngươi vĩnh viễn phải nằm một chỗ trên giường. Ta xem ngươi còn có thể khiêu khích được ai?”
Càng trách mắng, Dật Hiên càng sinh khí. Này Khang nhi là không biết trời cao đất rộng, không đứa nào làm hắn bớt lo.
“Sư phụ, thực xin lỗi. Khang nhi biết sai rồi, về sau không dám nữa.”
Từ ngày bái sư đến này là lần đầu tiên bị sư phụ giáo huấn, Tống Khang lại có một cảm giác thoải mái lạ thường.
“Hiện tại cũng xem như ngươi đã chịu không nhẹ giáo huấn. Ta cũng không phạt nặng.” – Dật Hiên đi đến bàn cầm lên roi mây.
“Tay trái vươn ra, 5 roi, nhớ kỹ những lời vừa nói.”
Tống Khang run rẫy chờ roi hạ xuống. Mấy ngày trước trong lao ngục, mang theo đau đớn thấu xương vô cùng tuyệt vọng, loại này cảm giác, Tống Khang hắn ở phủ Thừa Tướng luôn được sủng ái chưa từng trải qua. Nhiều lần chứng kiến sư phụ phạt Dật Hi, biết mình hiện giờ tránh không khỏi, Tống Khang khẳng khái vươn lòng bàn tay.
“Ba ba ba ba ba”
5 roi nhanh như chớp mắt, toàn bộ tay trái đã muốn tím bầm một mảnh, đau rát khó chịu nhưng Tống Khang nhận ra không hề có một tia tuyệt vọng như khi chịu hình trong đại lao. Tống Khang đã ý thức được, sư phụ dùng roi là muốn dùng đau đớn giúp mình nhớ kỹ giáo huấn, chứ không phải muốn làm thương tổn mình. Tất nhiên sẽ không cần sợ hãi.
“Tạ sư phụ giáo huấn.”
Tống Kháng thoải mái cười tạ ơn sư phụ. Ngẩng đầu lại phát hiện roi mây trong tay sư phụ không biết khi nào đã đổi thành thuốc trị thương.
“Không cần tạ ơn, ngươi có thể nhớ kỹ lần này giáo huấn là đủ rồi. Lần sau còn dám khua môi múa mép, tỏ vẻ anh hùng thì không đơn giản 5 roi như vậy đâu.” – Vừa thoa thuốc, Dật Hiên vừa nghiêm khắc nhắc nhở.
“Khang nhi đã biết, về sau không dám nữa.” – Sư phụ xoa bóp có đau cũng có tràn đầy ấm áp.
“Chính mình nói đi!”
Xử lý xong Tam đệ tử, Dật Hiên đem tầm mắt hướng về Nhị đệ tử cũng là chính mình đệ đệ.
“Dật Hi không nên tùy hứng lôi kéo Tống Khang đi ra giang hồ, khiến cho sư đệ bị thương. Dật Hi ở phạt tiểu sư đệ mang tâm tư trả thù, xuống tay quá nặng. Dật Hi không nên ở việc trị thương chân Tống Khang dối gạt sư phụ.” – Nói xong gặp sư phụ bình tĩnh nhìn mình không nói, Dật Hi kiên trì nói tiếp.
“Dật Hi chỉ nghĩ được những điều đó.”
“Tử vũ là sư đệ của ngươi, nó làm sai chuyện, ngươi làm sư huynh, có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ giáo huấn nó. Là nặng là nhẹ đều có của ngươi đạo lý, ngày sau đắn đo đúng mực, ta sẽ không can thiệp, lần này cũng không tính là sai lầm. Nhưng là… Tử Vũ còn nhỏ, giáo huấn cần kiên nhẫn một chút.” – Giảng giải một ít sai sự, Dật Hiên lại nói.
“Thay Tử Vũ gánh tội là tình nghĩa sư huynh đệ nên giữ gìn. Tuy nhiên loại tình cảm này chỉ cần thể hiện với người ngoài, ở trước mặt ta đó là lừa gạt, không cho phép tái diễn.”
“Dật Hi đã biết.”
Sư phụ đã miễn cho mình hai cái sai, tâm tình khẩn trưởng của Dật Hi cũng vơi đi ít nhiều.
“Về phần Tống Khang, nhớ rõ ta cho ngươi lập 3 điều quy củ sao? Nếu Tống Khang bên ngoài bị thương, liền phạt ngươi chiếu cố bất lực. Lần này, phạt 50 roi mây!”
“Sư phụ, Khang nhi bị thương không trách nhị sư huynh.” – Gặp sư phụ phải chịu phạt nặng, Tống Khang vội vàng cầu tình.
“Im miệng, đây là quy củ. Ngươi nếu dám khinh động, cẩn thận sư huynh của ngươi trừng phạt gấp bội.”
Lời cầu tình bị bác bỏ, Tống Khang cúi đầu ngậm miệng, lòng đầy thương tiếc. Dật Hi nghe sư phụ tuyên phạt lại nhẹ nhõm không chút trì hoãn đến bên bàn cúi người, cởi quần chờ đợi trừng phạt.
“Ba… ba… ba…”
“Ba… ba… ba…”
“……..”
Dật Hiên không cần Dật Hi điểm số nhưng mỗi roi đánh xuống đều không hề nương tay. Dật Hi cắn chặt ống tay áo kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, trên trán là tầng tầng mồ hôi lạnh.
Đánh xong, nhìn đến vài vết roi rách da rướm máu, lòng Dật Hiên không khỏi có chút hối hận.
“Khang nhi, giúp sư huynh ngươi thương dược.”
“Không cần, Dật Hi có thể tự mình xử lý, Dật Hi xin phép về phòng trước.” – Nói xong, Dật Hiên không màng đau đớn, sửa sang quần áo chỉnh tề, khập khiễng đi ra khỏi phòng.
“Sư phụ… Nhị sư huynh…..” – Phản ứng của Dật Hi, làm Tống Khang hoảng hốt gọi lớn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ miên man, ta đi xem Dật Hi.”
Đứng trước cửa phòng Dật Hi, Dật Hiên liền rối loạn, lấy dũng khí đẩy cửa bước vào.
“Dật Hi”
Không có tiếng trả lời, chỉ thấy Dật Hi nằm trên giường, xoay mặt vào tường.
“Dật Hi, thật có lỗi. Về chuyện Tống Khang, là sư phụ ủy khuất ngươi.” – Đi đến trước giường, Dật Hiên nhỏ giọng nói.
Dật Hi vẫn không có phản ứng, Dật Hiên cố gắng an ủi.
“Lần này bị thương không nhẹ, không thượng dược sẽ rất đau.” – Dật Hiên vươn tay muốn cởi quần áo rướm máu, lại bị Dật Hi ngăn cản.
“Không nhọc sư phụ lo lắng, Dật Hi có thể tự chiếu cố tựa mình, sư phụ sớm đi nghỉ ngơi.”
“Dật Hi!”
“Dật Hi mệt mỏi, thỉnh sư phụ đi ra ngoài.” – Dật Hi nhắm chặt hai mắt lại.
Một tiếng thở dài, tiếng bước chân dần xa, tiếng cửa đóng chặt lại, Dật Hi xoay người nhìn trong tuyệt vọng. Chỉ vài câu nói đã rời đi? Đối mặt Dật Hi, người ngay cả điểm ấy kiên nhẫn cũng không có? Ta ở trong lao ngục Thiên Tàn giáo bị đánh, khắpngười toàn vết thương, người có từng chú ý tới?
Lắc lắc đầu, Dật Hi ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn chờ người ta đến hống ngươi sao? Hiên ca ca cũng đã giải thích, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Phía sau đau đớn kịch liệt, Dật Hi biết nên sớm xử lý vết thương sẽ tốt hơn nhưng mà toàn thân đều mệt mỏi, không hề muốn động. Mấy ngày nay Tử Vũ không có mặt, chính mình vội vàng chiếu cố Tống Khang, không dám mượn tay người Thiên Tàn giáo, lại càng lo lắng cho sư phụ. Hiện tại có thể an tâm nghỉ ngơi rồi. Về phần thương tích… chờ sáng mai rồi tính. Dật Hi vừa chợp mắt muốn ngủ thì cửa phòng một lần nữa mở ra.
Sư phụ cầm roi mây đi vào. Dật Hi cười chua xót. Ta không nghe lời, người liền muốn đánh nữa sao? Không đủ dũng khí đối mặt, Dật Hi lần nữa xoay mặt vào tường.
Thấy Dật Hi nhìn mình, Dật Hiên có phần vui vẻ, đem roi mây đặt vào trong tay nó.
“Thật xin lỗi, ta cũng không biết nên giải thích thế nào, uỷ khuất cho đệ, tức giận thì đánh ta tốt lắm.” – Dật Hiên áy náy cười, cởi áo xoay lưng về phía Dật Hi. Nhìn tấm lưng dài rộng trước mắt, nước mắt nghẹn ứ mãnh liệt tuôn rơi.
“Làm sao vậy? Không lẽ muốn ta phải cúi người xuống, tốt xấu ta cũng là sư phụ a!”
“Tiêu Dật Hiên, ngươi còn biết ngươi là sư phụ của ta. Bây giờ thì làm sao? Ngươi là sư phụ ta, là ca ca ta mà ngươi đem roi cho ta, nói ta đánh ngươi, làm ra chuyện phạm thượng. Ngươi đến tột cùng coi ta là cái gì? Đồng dạng là đệ tử của ngươi, Tử Vũ được ngươi cưng chiều, Tống Khang được ngươi thương tiếc, còn ta chỉ có roi mây trong tay.” – Dật Hi nghẹn ngào nói ra những uất ức trong lòng.
“Từ lúc ngươi đến có hỏi qua ta một câu thương tích thế nào sao? Trách phạt ta xong cũng bỏ mặc không quan tâm. Tử Vũ và Tống Khang ngươi cũng biết cho bọn hắn bôi thuốc, vì cái gì tới gặp ta, cho dù ngươi cảm thấy ủy khuất ta, vẫn là dùng roi mây nói chuyện? Ta không phải là đệ đệ của ngươi sao? Ta so với bọn hắn không phải càng nên thân thiết hơn?” – Dật Hi càng nói càng cảm thấy chính mình rất ủy khuất, nước mắt rơi ngày càng nhiều.
“Ta… thật có lỗi… Ta chỉ là…” – Nghe Dật Hi nghẹn ngào nói, Dật Hiên bối rối, chân tay luống cuống, nghĩ muốn an ủi lại bị Dật Hi khóc đến thảm mà không biết nên nói cái gì mới phải. Dật Hiên mặc lại y phục, đem đệ đệ ôm vào lòng, mặc cho nó khóc cho thoả nỗi lòng.
Thực xin lỗi, là ca ca không để mắt đệ, Tử Vũ mẫn cảm, Tống Khang cực đoan, mà ta vẫn cảm thấy đệ rất thông tuệ, rất hiểu chuyện. Cho nên, ta mới cảm thấy ngẫu nhiên ủy khuất đệ cũng không sao, không cần ta nói ra đệ cũng có thể hiểu được dụng ý của ta. Nhưng ta sai rồi, kỳ thật đệ cũng như bọn hắn, đệ hiểu chuyện không có nghĩa là đệ không để ý, sẽ không vì bị ta bỏ mặc mà không cảm thấy uý khuất.
Đã không rõ có bao nhiêu năm không được người khác ôm vào lòng còn khóc lớnnhư vậy, Dật Hi xấu hổ, mặt đỏ bừng vùi trong lòng ca ca không muốn ra.
“Thật xin lỗi, ta không phải không quan tâm đệ, chính là…” – Cảm nhận tiếng khóc của Dật Hi nhỏ dần, Dật Hiên muốn an ủi lại ngượng nghịu nói không thành câu.
“Tóm lại, trước kia là ca ca không tốt, ca ca sẽ sửa. Đừng tức giận nữa, nếu còn uỷ khuất không bằng đánh…”
“Tiêu Dật Hiên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào nữa? Ta làm sao nói ngươi đánh uỷ khuất ta? Cho dù thật sự như vậy, ai kêu ngươi là sư phụ của ta, lại là ca ca của ta, ta cam tâm chịu.”
Nét mặt căm tức lại bỗng nhiên nghịch ngợm ý cười, thanh âm lại càng nhỏ, Dật Hiên liền bừng tỉnh.
Ngươi coi ta là tiểu hài tử? Trêu đùa ta cao hứng lắm đúng không?
“Biết ta là ca ca, là sư phụ còn dám gọi thẳng tên ta, đây không nói là phạm thượng?”
“Ngươi khi dễ ta, không để ý tới ngươi.” – Dật Hi xoay mặt vào tường, che giấu khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi, ta có thể cho phép ngươi nháo loạn khóc nhè chứ không cho phép đùa giỡn ngoạn tầm mắt.” – Vừa nói, Dật Hiên cũng cẩn thận cởi ra quần áo đã thấm máu, nhẹ nhàng thoa thuốc.
“Hi nhi, với Khang nhi, 3 quy củ kia…” – Thoa xong thuốc, giúp Dật Hi đắp lên tấm chăn mỏng, Dật Hiên ngập ngừng nói.
“Sư phụ sẽ không sửa. Về sau… thật xin lỗi.” – Dật Hiên lại im lặng.
Dật Hi nói đúng, mình là sư phụ cũng là ca ca của nó, có đạo lý gì vì một người ngoài, lại đi ủy khuất chính mình đệ đệ.
“Tứ ca” – Ngẩng đầu, Dật Hi nhìn thẳng vào mắt huynh trưởng.
“Hôm nay là Hi nhi tùy hứng. Hi nhi hiểu rõ dụng tâm của sư phụ. Hi nhi và Tống Khang từ nhỏ đã không ngừng chống đối nhau, như lửa với nước không thể dung hoà. Sư phụ bất công Hi nhi là lợi dụng Tống Khang mềm lòng, có vậy hắn sẽ luôn cảm thấy hắn có lỗi với Hi nhi, ở trước mặt Hi nhi sẽ không thể lên mặt khi dễ. Kỳ thật, là Hi nhi dùng nỗi đau da thịt đổi lấy sư đệ thuần phục.” – Nghe Dật Hi nói chuyện, lòng Dật Hiên không rõ tư vị. Quả nhiên, Hi nhi không phụ kỳ vọng của mình nhưng đồng thời cũng vì sự hiểu chuyện của nó mà đau lòng. Nắm chặt lấy tay Hi nhi, hai huynh đệ nhìn nhau mỉm cười.
“Gọi thêm một tiếng Tứ ca cho ta nghe chút.”
“Không gọi, rõ ràng ta mới đứng hàng thứ tư, đã cướp vị trí của ta mà còn khoe khoang.”
Dật Hi quay mặt, bộ dáng là không thèm quan tâm người trước mặt, hoàn toàn trái ngược với những gì đang suy nghĩ trong lòng.
Đợi Tử Vũ ra khỏi phòng, khép chặt cửa, Dật Hiên không để ý tới Dật Hi còn quỳ gối trước mặt, đi đến bên giường, xoay người đem tầm mắt nhìn Tống Khang.
“Sư phụ”
Ánh mắt của sư phụ làm Tống Khang chột dạ sợ hãi.
“Có phải cảm thấy miệng lưỡi mình rất lợi hại? Mỗi ngày dùng nó chọc tức Dật Hi, làm mình bị thương khiến Dật Hi phải chịu phạt, rất tự hào đúng không?” – Bị sư phụ nói ra tâm tư trong lòng, Tống Khang xấu hổ cúi đầu.
“Cuối cùng gây đại họa, muốn phế một chân còn chưa hấp thụ giáo huấn. Trong lao ngục cũng dám khua môi múa mép, ra vẻ anh hùng. Tống Khang, nếu hôm nay không phải Tử Vũ thay ngươi gánh vác tội nghiệt, hủy chân người khác, cứu lấy chân ngươi, đời này ngươi vĩnh viễn phải nằm một chỗ trên giường. Ta xem ngươi còn có thể khiêu khích được ai?”
Càng trách mắng, Dật Hiên càng sinh khí. Này Khang nhi là không biết trời cao đất rộng, không đứa nào làm hắn bớt lo.
“Sư phụ, thực xin lỗi. Khang nhi biết sai rồi, về sau không dám nữa.”
Từ ngày bái sư đến này là lần đầu tiên bị sư phụ giáo huấn, Tống Khang lại có một cảm giác thoải mái lạ thường.
“Hiện tại cũng xem như ngươi đã chịu không nhẹ giáo huấn. Ta cũng không phạt nặng.” – Dật Hiên đi đến bàn cầm lên roi mây.
“Tay trái vươn ra, roi, nhớ kỹ những lời vừa nói.”
Tống Khang run rẫy chờ roi hạ xuống. Mấy ngày trước trong lao ngục, mang theo đau đớn thấu xương vô cùng tuyệt vọng, loại này cảm giác, Tống Khang hắn ở phủ Thừa Tướng luôn được sủng ái chưa từng trải qua. Nhiều lần chứng kiến sư phụ phạt Dật Hi, biết mình hiện giờ tránh không khỏi, Tống Khang khẳng khái vươn lòng bàn tay.
“Ba ba ba ba ba”
roi nhanh như chớp mắt, toàn bộ tay trái đã muốn tím bầm một mảnh, đau rát khó chịu nhưng Tống Khang nhận ra không hề có một tia tuyệt vọng như khi chịu hình trong đại lao. Tống Khang đã ý thức được, sư phụ dùng roi là muốn dùng đau đớn giúp mình nhớ kỹ giáo huấn, chứ không phải muốn làm thương tổn mình. Tất nhiên sẽ không cần sợ hãi.
“Tạ sư phụ giáo huấn.”
Tống Kháng thoải mái cười tạ ơn sư phụ. Ngẩng đầu lại phát hiện roi mây trong tay sư phụ không biết khi nào đã đổi thành thuốc trị thương.
“Không cần tạ ơn, ngươi có thể nhớ kỹ lần này giáo huấn là đủ rồi. Lần sau còn dám khua môi múa mép, tỏ vẻ anh hùng thì không đơn giản roi như vậy đâu.” – Vừa thoa thuốc, Dật Hiên vừa nghiêm khắc nhắc nhở.
“Khang nhi đã biết, về sau không dám nữa.” – Sư phụ xoa bóp có đau cũng có tràn đầy ấm áp.
“Chính mình nói đi!”
Xử lý xong Tam đệ tử, Dật Hiên đem tầm mắt hướng về Nhị đệ tử cũng là chính mình đệ đệ.
“Dật Hi không nên tùy hứng lôi kéo Tống Khang đi ra giang hồ, khiến cho sư đệ bị thương. Dật Hi ở phạt tiểu sư đệ mang tâm tư trả thù, xuống tay quá nặng. Dật Hi không nên ở việc trị thương chân Tống Khang dối gạt sư phụ.” – Nói xong gặp sư phụ bình tĩnh nhìn mình không nói, Dật Hi kiên trì nói tiếp.
“Dật Hi chỉ nghĩ được những điều đó.”
“Tử vũ là sư đệ của ngươi, nó làm sai chuyện, ngươi làm sư huynh, có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ giáo huấn nó. Là nặng là nhẹ đều có của ngươi đạo lý, ngày sau đắn đo đúng mực, ta sẽ không can thiệp, lần này cũng không tính là sai lầm. Nhưng là… Tử Vũ còn nhỏ, giáo huấn cần kiên nhẫn một chút.” – Giảng giải một ít sai sự, Dật Hiên lại nói.
“Thay Tử Vũ gánh tội là tình nghĩa sư huynh đệ nên giữ gìn. Tuy nhiên loại tình cảm này chỉ cần thể hiện với người ngoài, ở trước mặt ta đó là lừa gạt, không cho phép tái diễn.”
“Dật Hi đã biết.”
Sư phụ đã miễn cho mình hai cái sai, tâm tình khẩn trưởng của Dật Hi cũng vơi đi ít nhiều.
“Về phần Tống Khang, nhớ rõ ta cho ngươi lập điều quy củ sao? Nếu Tống Khang bên ngoài bị thương, liền phạt ngươi chiếu cố bất lực. Lần này, phạt roi mây!”
“Sư phụ, Khang nhi bị thương không trách nhị sư huynh.” – Gặp sư phụ phải chịu phạt nặng, Tống Khang vội vàng cầu tình.
“Im miệng, đây là quy củ. Ngươi nếu dám khinh động, cẩn thận sư huynh của ngươi trừng phạt gấp bội.”
Lời cầu tình bị bác bỏ, Tống Khang cúi đầu ngậm miệng, lòng đầy thương tiếc. Dật Hi nghe sư phụ tuyên phạt lại nhẹ nhõm không chút trì hoãn đến bên bàn cúi người, cởi quần chờ đợi trừng phạt.
“Ba… ba… ba…”
“Ba… ba… ba…”
“……..”
Dật Hiên không cần Dật Hi điểm số nhưng mỗi roi đánh xuống đều không hề nương tay. Dật Hi cắn chặt ống tay áo kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, trên trán là tầng tầng mồ hôi lạnh.
Đánh xong, nhìn đến vài vết roi rách da rướm máu, lòng Dật Hiên không khỏi có chút hối hận.
“Khang nhi, giúp sư huynh ngươi thương dược.”
“Không cần, Dật Hi có thể tự mình xử lý, Dật Hi xin phép về phòng trước.” – Nói xong, Dật Hiên không màng đau đớn, sửa sang quần áo chỉnh tề, khập khiễng đi ra khỏi phòng.
“Sư phụ… Nhị sư huynh…..” – Phản ứng của Dật Hi, làm Tống Khang hoảng hốt gọi lớn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ miên man, ta đi xem Dật Hi.”
Đứng trước cửa phòng Dật Hi, Dật Hiên liền rối loạn, lấy dũng khí đẩy cửa bước vào.
“Dật Hi”
Không có tiếng trả lời, chỉ thấy Dật Hi nằm trên giường, xoay mặt vào tường.
“Dật Hi, thật có lỗi. Về chuyện Tống Khang, là sư phụ ủy khuất ngươi.” – Đi đến trước giường, Dật Hiên nhỏ giọng nói.
Dật Hi vẫn không có phản ứng, Dật Hiên cố gắng an ủi.
“Lần này bị thương không nhẹ, không thượng dược sẽ rất đau.” – Dật Hiên vươn tay muốn cởi quần áo rướm máu, lại bị Dật Hi ngăn cản.
“Không nhọc sư phụ lo lắng, Dật Hi có thể tự chiếu cố tựa mình, sư phụ sớm đi nghỉ ngơi.”
“Dật Hi!”
“Dật Hi mệt mỏi, thỉnh sư phụ đi ra ngoài.” – Dật Hi nhắm chặt hai mắt lại.
Một tiếng thở dài, tiếng bước chân dần xa, tiếng cửa đóng chặt lại, Dật Hi xoay người nhìn trong tuyệt vọng. Chỉ vài câu nói đã rời đi? Đối mặt Dật Hi, người ngay cả điểm ấy kiên nhẫn cũng không có? Ta ở trong lao ngục Thiên Tàn giáo bị đánh, khắpngười toàn vết thương, người có từng chú ý tới?
Lắc lắc đầu, Dật Hi ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn chờ người ta đến hống ngươi sao? Hiên ca ca cũng đã giải thích, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Phía sau đau đớn kịch liệt, Dật Hi biết nên sớm xử lý vết thương sẽ tốt hơn nhưng mà toàn thân đều mệt mỏi, không hề muốn động. Mấy ngày nay Tử Vũ không có mặt, chính mình vội vàng chiếu cố Tống Khang, không dám mượn tay người Thiên Tàn giáo, lại càng lo lắng cho sư phụ. Hiện tại có thể an tâm nghỉ ngơi rồi. Về phần thương tích… chờ sáng mai rồi tính. Dật Hi vừa chợp mắt muốn ngủ thì cửa phòng một lần nữa mở ra.
Sư phụ cầm roi mây đi vào. Dật Hi cười chua xót. Ta không nghe lời, người liền muốn đánh nữa sao? Không đủ dũng khí đối mặt, Dật Hi lần nữa xoay mặt vào tường.
Thấy Dật Hi nhìn mình, Dật Hiên có phần vui vẻ, đem roi mây đặt vào trong tay nó.
“Thật xin lỗi, ta cũng không biết nên giải thích thế nào, uỷ khuất cho đệ, tức giận thì đánh ta tốt lắm.” – Dật Hiên áy náy cười, cởi áo xoay lưng về phía Dật Hi. Nhìn tấm lưng dài rộng trước mắt, nước mắt nghẹn ứ mãnh liệt tuôn rơi.
“Làm sao vậy? Không lẽ muốn ta phải cúi người xuống, tốt xấu ta cũng là sư phụ a!”
“Tiêu Dật Hiên, ngươi còn biết ngươi là sư phụ của ta. Bây giờ thì làm sao? Ngươi là sư phụ ta, là ca ca ta mà ngươi đem roi cho ta, nói ta đánh ngươi, làm ra chuyện phạm thượng. Ngươi đến tột cùng coi ta là cái gì? Đồng dạng là đệ tử của ngươi, Tử Vũ được ngươi cưng chiều, Tống Khang được ngươi thương tiếc, còn ta chỉ có roi mây trong tay.” – Dật Hi nghẹn ngào nói ra những uất ức trong lòng.
“Từ lúc ngươi đến có hỏi qua ta một câu thương tích thế nào sao? Trách phạt ta xong cũng bỏ mặc không quan tâm. Tử Vũ và Tống Khang ngươi cũng biết cho bọn hắn bôi thuốc, vì cái gì tới gặp ta, cho dù ngươi cảm thấy ủy khuất ta, vẫn là dùng roi mây nói chuyện? Ta không phải là đệ đệ của ngươi sao? Ta so với bọn hắn không phải càng nên thân thiết hơn?” – Dật Hi càng nói càng cảm thấy chính mình rất ủy khuất, nước mắt rơi ngày càng nhiều.
“Ta… thật có lỗi… Ta chỉ là…” – Nghe Dật Hi nghẹn ngào nói, Dật Hiên bối rối, chân tay luống cuống, nghĩ muốn an ủi lại bị Dật Hi khóc đến thảm mà không biết nên nói cái gì mới phải. Dật Hiên mặc lại y phục, đem đệ đệ ôm vào lòng, mặc cho nó khóc cho thoả nỗi lòng.
Thực xin lỗi, là ca ca không để mắt đệ, Tử Vũ mẫn cảm, Tống Khang cực đoan, mà ta vẫn cảm thấy đệ rất thông tuệ, rất hiểu chuyện. Cho nên, ta mới cảm thấy ngẫu nhiên ủy khuất đệ cũng không sao, không cần ta nói ra đệ cũng có thể hiểu được dụng ý của ta. Nhưng ta sai rồi, kỳ thật đệ cũng như bọn hắn, đệ hiểu chuyện không có nghĩa là đệ không để ý, sẽ không vì bị ta bỏ mặc mà không cảm thấy uý khuất.
Đã không rõ có bao nhiêu năm không được người khác ôm vào lòng còn khóc lớnnhư vậy, Dật Hi xấu hổ, mặt đỏ bừng vùi trong lòng ca ca không muốn ra.
“Thật xin lỗi, ta không phải không quan tâm đệ, chính là…” – Cảm nhận tiếng khóc của Dật Hi nhỏ dần, Dật Hiên muốn an ủi lại ngượng nghịu nói không thành câu.
“Tóm lại, trước kia là ca ca không tốt, ca ca sẽ sửa. Đừng tức giận nữa, nếu còn uỷ khuất không bằng đánh…”
“Tiêu Dật Hiên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào nữa? Ta làm sao nói ngươi đánh uỷ khuất ta? Cho dù thật sự như vậy, ai kêu ngươi là sư phụ của ta, lại là ca ca của ta, ta cam tâm chịu.”
Nét mặt căm tức lại bỗng nhiên nghịch ngợm ý cười, thanh âm lại càng nhỏ, Dật Hiên liền bừng tỉnh.
Ngươi coi ta là tiểu hài tử? Trêu đùa ta cao hứng lắm đúng không?
“Biết ta là ca ca, là sư phụ còn dám gọi thẳng tên ta, đây không nói là phạm thượng?”
“Ngươi khi dễ ta, không để ý tới ngươi.” – Dật Hi xoay mặt vào tường, che giấu khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi, ta có thể cho phép ngươi nháo loạn khóc nhè chứ không cho phép đùa giỡn ngoạn tầm mắt.” – Vừa nói, Dật Hiên cũng cẩn thận cởi ra quần áo đã thấm máu, nhẹ nhàng thoa thuốc.
“Hi nhi, với Khang nhi, quy củ kia…” – Thoa xong thuốc, giúp Dật Hi đắp lên tấm chăn mỏng, Dật Hiên ngập ngừng nói.
“Sư phụ sẽ không sửa. Về sau… thật xin lỗi.” – Dật Hiên lại im lặng.
Dật Hi nói đúng, mình là sư phụ cũng là ca ca của nó, có đạo lý gì vì một người ngoài, lại đi ủy khuất chính mình đệ đệ.
“Tứ ca” – Ngẩng đầu, Dật Hi nhìn thẳng vào mắt huynh trưởng.
“Hôm nay là Hi nhi tùy hứng. Hi nhi hiểu rõ dụng tâm của sư phụ. Hi nhi và Tống Khang từ nhỏ đã không ngừng chống đối nhau, như lửa với nước không thể dung hoà. Sư phụ bất công Hi nhi là lợi dụng Tống Khang mềm lòng, có vậy hắn sẽ luôn cảm thấy hắn có lỗi với Hi nhi, ở trước mặt Hi nhi sẽ không thể lên mặt khi dễ. Kỳ thật, là Hi nhi dùng nỗi đau da thịt đổi lấy sư đệ thuần phục.” – Nghe Dật Hi nói chuyện, lòng Dật Hiên không rõ tư vị. Quả nhiên, Hi nhi không phụ kỳ vọng của mình nhưng đồng thời cũng vì sự hiểu chuyện của nó mà đau lòng. Nắm chặt lấy tay Hi nhi, hai huynh đệ nhìn nhau mỉm cười.
“Gọi thêm một tiếng Tứ ca cho ta nghe chút.”
“Không gọi, rõ ràng ta mới đứng hàng thứ tư, đã cướp vị trí của ta mà còn khoe khoang.”
Dật Hi quay mặt, bộ dáng là không thèm quan tâm người trước mặt, hoàn toàn trái ngược với những gì đang suy nghĩ trong lòng.