“Tiêu đại ca!”
Nữ tử mặc y phục trắng, nét mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm chậm rãi bước đến. Bờ môi nàng cắn chặt, khoé mắt ngấn lệ như chực khóc khiến người đối diện không đành lòng nhìn thẳng, lại càng không nhẫn tâm dời tầm mắt.
Cửa phòng đóng lại, Tiêu Dật Vân im lặng nhìn nữ tử trước mắt, cười lạnh:
“Công Chúa điện hạ thật có nhã hứng khác lạ đi, cung điện cao sang, lộng lẫy không ở, lại chạy đến thanh lâu hèn kém này. Công chúa cao cao tại thượng không làm lại làm một kĩ nữ mua vui cho thiên hạ.”
“Tiêu đại ca… Sang Sang không biết có bao đêm thầm nghĩ, nếu mình thật sự là một kĩ nữ thanh lâu thì tốt biết bao nhiêu?” – Nước mắt rơi xuống làn da tái nhợt.
“Đủ rồi! Hạ Linh Sang, ngươi không cần diễn kịch nữa, Tiêu Dật Vân ta đã xem đủ rồi. Tình ý gì đó của ngươi, Tiêu mỗ tiếp nhận không nổi. Ta và ngươi vĩnh viễn không cần gặp mặt nữa là tốt nhất.”
Dật Vân tức giận đá cửa xông ra ngoài nhưng thoáng nghe như tiếng vật rơi xuống. Quay đầu nhìn, nữ tử trước mặt đã ngã nhào ở dưới đất, khoé miệng chảy đầy máu tươi, sắc mặt tái nhợt gần như mất đi ý thức.
“Sang Sang!”
Theo bản năng, Dật Vân chạy đến ôm lấy nàng vào lòng. Dòng máu tươi khắc sâu vào mắt, tâm đau đến tê dại, miệng không ngừng gọi “Sang Sang”
“Tiêu đại ca, Sang Sang đã không còn nhiều thời gian nữa. Sang Sang tự gây tội, không thể sống. Hôm nay, có thể gặp lại được Tiêu đại ca, Sang Sang không còn gì để hối tiếc nữa.”
Nàng nâng cánh tay xoa nhẹ đôi mày nhíu chặt của Dật Vân.
“Tiêu đại ca, huynh vẫn luôn nhíu mày như vậy. Sang Sang sau này không thể làm người vuốt mày cho huynh nữa rồi.”
“Không, không thể… Nàng mau đứng lên, nói cho ta biết nàng chỉ đang diễn trò, nàng diễn rất giỏi mà. Sang Sang, nàng đang gạt ta phải không, nàng nhất định không có chuyện gì. Sang Sang… Sang Sang…”
Hạ Linh Sang nghe từng câu mà thân thể cứng đờ, cười đau đớn.
“Tiêu đại ca, Sang Sang thật sự muốn làm thê tử của huynh, dù chỉ một ngày cũng tốt rồi.” – Nàng nắm chặt lấy tay Dật Vân, ánh mắt đầy mong chờ.
“Sang Sang, ta thừa nhận… cho đến tận bây giờ ta vẫn rất yêu nàng. Nhưng… ta không phải chỉ là Tiêu Dật Vân… ta còn là trưởng tử của Tiêu gia. Ta nguyện ý tín nhiệm nàng nhưng ta tuyệt đối không thể lấy Tiêu gia ra đặt cược, tin nàng không một lần nữa phản bội. Thực xin lỗi, ta và ngươi kiếp này vô duyên vô phận.” – Nói xong lời cự tuyệt, Dật Vân lập tức xoay người rời đi.
“Tiêu đại ca!” – Vội vàng gọi người đứng ở cửa, Hạ Linh San rưng rưng mỉm cười.
“Tiêu đại ca, nếu Sang Sang đích thực là một kỉ nữ thanh lâu, có hay không có diễm phúc làm thê tử của huynh?”
Tay nắm chặt cánh cửa, Dật Vân lặng lẽ rơi lệ cũng thản nhiên nói: “Chuyện ngày đó giữa ta và nàng bị phụ thân phát hiện, ta chỉ có hai con đường, một là chết, hai là cưới nàng làm thê tử. Ngày đó nàng bỏ đi không một lời từ biệt mà ta cũng đã chuẩn bị sẵn hành trang. Đáng tiếc, nàng chung quy cũng không phải kỉ nữ thanh lâu.”
Ngày đó nàng tự tay đem quân lệnh giả tạo, dâng cho phụ vương lại trở thành điều nàng hối hận cả đời. Cửa lại mở, hơi thở vừa lạ cũng vừa quen thuộc, ôm nàng đặt lên giường. Nàng biết, cái ôm ấm áp này không phải chàng nhưng càng mãnh liệt khát vọng đó là chàng.
“Tạ ơn ngươi, Tiêu công tử.” – Sang Sang xấu hổ cười, tiếp nhận viên thuốc trong tay Dật Hiên.
“Trải qua chuyện ngày đó, Tiêu đại ca vẫn nguyện tin ta, mà ta vẫn ở lúc Tiêu đại ca tin tưởng mình, như trước lừa gạt huynh ấy. Một khắc kia, ta thật hi vọng chính mình thật sự là bệnh tình nguy kịch, thời gian không nhiều lắm.” – Viên thuốc trong tay nàng bị bóp nát.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải đã thử ra Đại ca không những không hận chuyện xưa mà còn yêu ngươi đến tận xương tủy hay sao? Chúng ta hiện tại nên cao hứng mà trù tính bước tiếp theo mới phải.”
Dật Hiên lấy thuốc trong Tay Hạ Linh Sang đưa vào miệng nàng. Hắn nhẹ giọng an ủi, nếu Hạ Linh Sang thật sự tuyệt vọng muốn chết, hắn cũng không biết thế nào cho nàng uống thuốc giải, có lẽ phải dùng tới vũ lực đi. Loại thuốc này tuy tạo ra biểu hiện giống như trúng độc sắp chết nhưng dù sao đối với thân thể vẫn rất tai hại.
Dật Hiên còn chưa kịp yên lòng, sắc mắt liền tái nhợt. Vừa rồi hắn phát hiện ngoài cửa có người, nhưng thanh lâu vào giữa đêm khuya còn có thể là ai. Dật Hiên đột nhiên cảm nhận được hơi thở của người này nhất thời hỗn loạn, kinh ngạc quay đầu. Cửa phòng cũng bật mở, đối diện là một người không thể quen thuộc hơn nữa.
“Tiêu…Tiêu đại ca!”
Lúc này Hạ Linh Sang nàng nên cao hứng gọi vì Tiêu đại ca đã quay lại hay là nên một lần nữa vô cùng hối hận? Nàng thất kinh ngã quỵ trên giường tuyệt vọng.
“Dược hiệu vẫn chưa tan hết, ngươi trước nghỉ ngơi cho tốt, Đại ca bên kia ta sẽ giải thích.” – Dật Hiên bất chấp Sang Sang còn thất hồn lạc phách vội vã đuổi theo.
Dật Hiên lại thêm một lần ai thán bản thân mình, hắn vội vã giúp đỡ nữ tử kia mà không hề suy tính chu toàn. Hắn không đành lòng nhìn Sang Sang và Đại ca bỏ lỡ một mối lương duyên tốt đẹp. Hắn là hiểu rõ sự tình, là nhìn Sang Sang hao tổn tâm cơ vì người mình thương yêu mà cảm động. Hắn là nằm trên giường dưỡng thương đến nhàm chán nên tìm chuyện để làm. Nhưng kết quả lại thành ra hại người hại mình.
Mơ hồ tự trách, Dật Hiên không biết đã đuổi kịp Đại ca tự lúc nào? Hắn cảm nhận được hàn khí toả ra từ người huynh ấy. Lúc này, nếu là Nhị ca, hắn còn dám nói đùa vài câu phá tan tình cảnh nhưng hiện tại là Đại ca. Huynh ấy từ xưa ở mọi mặt đều xem hắn không vừa mắt, lần này hắn trở về nhà, người duy nhất tỏ ý không hề hoan nghênh cũng là huynh ấy. Cuối cùng, Dật Hiên lựa chọn yên lặng cúi đầu, theo sau Đại ca đi vào Tướng quân phủ.
Cước bộ ngày một nhanh, tâm tình Dật Vân ngày càng loạn, hắn không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Lúc nhẫn tâm rời đi, tim hắn nhói đau kịch liệt, cơ thể như hoàn toàn co rút, trong đầu luôn lặp lại những điều mà Sang Sang đã nói. Nàng nghĩ muốn chết, hôm nay là lần cuối cùng gặp lại, hắn về sau ngay cả đứng từ xa nhìn nàng, an ủi chính mình nàng đang sống rất tốt cũng không làm được nữa.
Trong tuyệt vọng, Dật Vân chợt nghĩ tới một người. Cùng hắn ta nhận thức hai năm, lần đầu tiên Dật Vân cảm thấy may mắn vì hắn đã xuất hiện trong cuộc đời mình – Tiêu Dật Hiên.
Tiêu Dật Hiên, rất nhiều người nói hắn là thần y nhưng Dật Vân xem như gió thoảng bên tai, là do giang hồ đồn đại quá mức. Nhưng thời khắc này, hắn may mắn cảm thấy, thần y mà hắn nhận thức có thể chữa khỏi bệnh của Sang Sang chăng?
Dật Vân nghĩ đến ngày sau có thể còn gặp mặt được Sang Sang mà vội vã quay trở lại. Nhưng Tiêu Dật Hiên kia có đáp ứng hay không, Sang Sang muốn chữa bệnh hay không hắn cũng chưa kịp nghĩ đến. Hắn chỉ muốn lập tức đến nói cho Sang Sang biết… bọn họ sau này vẫn còn có hy vọng.
Chính là, lúc hắn vội vã muốn đẩy cánh cửa lại nghe được Tiêu Dật Hiên cùng Sang Sang đang nói chuyện. Hắn nghe được cái gì? Hắn nghe được người hắn yêu thương nhất, người hắn căm hận nhất đang cùng nhau diễn trò lừa gạt hắn, suy tính kế hoạch trên người hắn. Một khắc kia, vui sướng, phẫn hận, cảm giác bị lừa dối, đủ loại cảm xúc ùn ùn kéo đến. Tiêu Dật Vân cũng không rõ ràng người kia đi theo sau mình là có ý gì, hắn chỉ vô thanh vô thức trở về Tướng quân phủ.
“Đại ca!”
Mắt thấy Đại ca về đến chính phòng của hắn, Dật Hiên nghĩ mình cũng không thể tuỳ tiện phá cửa bước vào, đành một bước chặn lại.
“Đại ca, có thể đến phòng Hiên nhi trò chuyện một lát được không?” – Dật Hiên xấu hổ nói. Phòng mình với phòng Đại ca cách nhau cũng không xa, cơ gì phải về chính phòng mình cơ chứ.
Dật Hiên biết nói mấy lời này rất vô nghĩa, không ngoài dự liệu Đại ca không hề quan tâm, quay đầu bỏ đi. Dật Hiên đờ người cân nhắc giữa “phá cửa xông vào phòng Đại ca” hay là “bắt trói Đại ca về phòng của mình” chu toàn hơn, thì thân ảnh Dật Vân đã biến mất theo lối rẽ. Dật Hiên tâm tình rối loạn lại một phen vội vàng đuổi theo sau.
Lại 10 chương ăn lễ tết cho mọi người nha!
Có ai thương chủ nhà không???
@All: Dự tính lễ này sẽ “End” Trọng Sinh, cho mọi người bữa tiệc lớn, mà dòng đời xô đẩy, chỉ có 10 chương này thôi. Đành hẹn dịp khác vậy. Nói thẳng luôn Trọng Sinh còn khoảng 10 chương và 3 phiên ngoại là xong. Thời gian tới ổn định được thời gian mình sẽ post đều đặn cho mọi người, không chơi ngâm giấm kiểu này nữa.
Trọng sinh End rồi tất nhiên sẽ tới Cảnh Hiên lên sóng, bỏ em này muốn móc meo luôn rồi!
Hôm nay, còn 1 chuyện muốn trưng cầu dân ý
Mọi người có ai đọc truyện ở blog Ling Wang không nhỉ?
Đây cũng là truyện thuộc thể loại huấn văn đam mỹ cực hay. Mình cực kỳ thích bộ này, bản gốc vừa hoàn thành vào đầu tháng 4 vừa rồi.
Ling dịch bộ này lâu rồi mà vẫn chưa có tin tức gì và mình thật sự muốn làm tiếp nó. Hiên tại không thể liên lạc với Ling và mình không biết có ai đã nhận làm bộ này với Ling chưa ( vì Ling từng đăng trên blog tìm người hợp tác).
Vì thế nếu ai có cách liên lạc với Ling thì cho mình biết nha. Mình dự định 1 tháng sau ngay đăng thông báo này, nếu không có gì trở ngại mình sẽ thực hiện tiếp bộ này. Và bạn nào đã từng nhận làm bộ này từ Ling có thể liên lạc với mình để đưa ra quyết định cuối cùng. Tất cả vì có truyện hay để đọc thôi!