Thực ra, từ cổ chí kim,khai giảng đã là một lễ truyền thống không thể thiếu trong mỗi ngôi trường, huống chi bài phát biểu của đại diện tân sinh ở trong lễ khai giảng không được nói những câu không thích hợp, điều quan trọng của bài phát biểu đó là đại diện tân sinh phải nói sao cho thật tốt, thật thuyết phục, gia tăng sức quyến rũ cho chính mình.
Tần Phi Tương với Chung viễn Thanh đều là người trùng sinh, đều người từng trải, trên người họ đã hình thành một hơi thở cường đại mà các tân sinh khác không có, nên khi nói về đại diện tân sinh, hai người bọn họ cũng chẳng cần tận sức chuẩn bị.
“Cậu thật giỏi quá, mấy lời của cậu quá hay ấy.” Sau khi phát ngôn xong, Chung Viễn Thanh đi xuống khỏi sâu khấu về lại đội ngũ, Lance hưng phấn nói: “Tôi bây giờ đã cảm thấy được bản thân thật là nhiệm vụ gian khổ nha, đế quốc sau này đều phải dựa vào chúng ta.”
Chung Viễn Thanh thản nhiên cười cười, vỗ vỗ bả vai Lance, lời phát biểu kích động thế này đối với người vào sinh ra tử trong chiến tranh như bọn họ cơ bản đều sẽ nói vậy. Nhưng thực ra, có mấy ai thực sự yêu thích chiến tranh? Bởi vì ý nghĩa của chiến tranh là chết chóc, là đổ máu.
Chung Viễn Thanh nói như vậy chỉ là vì thuận theo những nguyên tắc mà sĩ quan của Ares sẽ được đào tạo, nhưng là khi bọn hắn chân chính đi đến chiến trường, chân chính trải qua tử vong thì có lẽ không còn hưng phấn như thế này nữa.
“Hừm! Chỉ là mấy lời cố vũ suông thôi, Tần Phi Tương nói cũng có kém cạnh đâu.” Thạch Lan tham gia thảo luận, thình lình nói một câu.
“Thế thì sao? Tần Phi Tương có đồng bọn chẳng khác nào ông lão hành động chậm chạp như cậu, chắc bất hạnh nhiều lắm đấy!”
Chung Viễn Thanh có chút kinh ngạc nhìn Lance, hắn chưa từng nghĩ Lance cũng có lúc mồm miệng lanh lợi như thế, cơ mà vì sao Lance cứ nhắm vào Thạch Lan vậy nhỉ ?
“Hai người các cậu là?”
“Hừ! Sao số tôi xui xẻo thế chứ, hết lần này đến lần khác bị phân cùng một tiểu thiếu gia bị nuông chiều thế này.” Lance thở phì phò nói.
…
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Phi Tương bên cạnh Thạch Lan, từ trong mắt y hắn cũng nhìn thấy nỗi bất đắc dĩ giống mình.
“Đổi phòng ngủ được thì tốt quá, tôi đổi với Tần Phi Tương là có thể giải quyết được vấn đề luôn ấy.” Lance than thở.
Chung Viễn Thanh nghe được lời nói của Lance, không khỏi tâm động một chút.
“A!” Thạch Lan bỗng quái lạ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu phát hiện là Tần Phi Tương thì đành im lặng nuốt lại mấy lời mắng chửi.
Nhưng mà rất nhanh, lo lắng của Tần Phi Tương đã bị người khác xóa bỏ.
“….Năm nay chúng ta sẽ phá bỏ quy định phân ban thông thường, áp dụng hình thức trung gian, nghĩa là ngoại trừ những chương trình huấn luyện được chỉ định thì học sinh cùng huấn luyện viên còn có thể tự lựa chọn cho riêng mình. Hơn nữa những học phần này sẽ không tính vào tiêu chuẩn thành tích cá nhân mà lấy hình thức đội ngũ, hiện tại một phòng là một đội, năm đội nhỏ hợp thành một đội lớn. Dựa vào thành tích của đội lớn mà lập lên một danh sách, những đội có thành tích cao sẽ có cơ hội trở thành thí sinh có tư cách dự thi “Giải đấu cơ giáp liên hành tinh” tại Ares vào mùa hè năm sau.”
Tin tức vừa được công khai, lập tức khiến tất cả tân sinh ở đây bàn tán sôi nổi, đương nhiên hấp dẫn nhất trong đó là “Giải đấu cơ giáp liên hành tinh” hai mươi năm mới tổ chức một lần trong truyền thuyết, cái gọi là liên hành tinh cũng đã chứng minh trận thi đấu này không chỉ có nhằm vào mỗi mình đế quốc mà còn có kẻ địch của đế quốc là Liên Minh Tự Do, ngoài ra còn những nhân loại nằm trong các quốc gia nằm rải rác, và bao gồm học viện quân đội Hình Thiên trong truyền thuyết của những quốc gia khép kín trong tinh hệ.
Chỉ có điều, mọi người cũng chỉ coi đây là khẩu hiệu tuyên truyền của Ares mà thôi, bởi vì cái truyền thuyết kia rốt cục có có hay không? Sẽ được tham gia không? Chỉ khi nào trận đấu chính thức bắt đầu mới biết rõ ràng được.
Giải đấu cơ giáp liên hành tinh? Chung Viễn Thanh nhíu mày, trong trí nhớ mười năm ở Ares của hắn, chưa hề có tổ chức trận đấu cơ giáp có quy mô lớn như thế, trận đấu này vì sao mạc danh kì diệu lại xuất hiện ở đây, rốt cục đã xảy ra chuyển biến không thể đoán trước gì?
So với Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương càng quan tâm vấn đề phân đội hơn, dựa theo cách này mà nói thì việc phân phòng ngủ đã được sắp xếp sẵn, nói cách khác cho dù Chung Viễn Thanh có xin đổi cũng sẽ không được phê chuẩn.
“Thôi, đừng cười nữa, đừng có nhìn người ta cười nữa, cứ nhìn tiếp thì đảm bảo sẽ bị người ta thấy đấy, Ái ái, trời ơi thật sự trông đần lắm á, tôi không biết, không quen biết cậu nhá.” Thạch Lan che mắt, nụ cười kia thực sự là thảm thương chẳng nỡ nhìn.
—
“Cơ mà, phải chọn các đội khác như thế nào? Dù sao bọn trò mới nhập học, vẫn chưa biết hết lẫn nhau, không thể nào tức khắc chọn đội được.” Cuối cùng cũng có người đưa ra dị nghị.
Blair hiệu trưởng gật đầu: “Cho nên trong thời gian tháng khảo hạch, các trò hoàn toàn có đủ thời gian tiếp xúc với tất cả tân sinh, khi nào khảo hạch chấm dứt cũng là lúc các trò xác định được đội hữu của mình.”
Tiếp xúc với tất cả các tân sinh? Hình thứ tổ đội theo cách gọi khác chính là muốn vượt qua tam đại lưu phái, chọn ra một đoàn đội toàn năng nhất?
Chung Viễn Thanh nhìn về phía Blair, trong nhất thời ánh mắt tràn ngập hứng thú cùng tìm tòi nghiên cứu, nên biết là sau khi đối chiến, Chung Viễn Thanh càng cảm nhận rõ tầm quan trọng của hình thức đoàn đội, chỉ tiếc rằng từ rất nhiều năm trước, giữa tam đại lưu phái đều có ngăn cách không thể phá bỏ, cho dù Chung Viễn Thanh là tướng quân quyền cao chức trọng nhưng muốn thành lập một đội ngũ toàn năng cũng rất khó khăn.
Nhưng, nếu trong khoảng thời gian sống trong trường, khiến các tân sinh hình thành khái niệm hình thức đoàn đội toàn năng, nói không chừng sau này khi nhập ngũ hiệu quả tác chiến cùng thương vong sẽ có sự thay đổi lớn.
Chung Viễn Thanh càng nghĩ càng thấy ý tưởng này không tồi tí nào, hắn lơ đãng nhìn sang bên cạnh, phát hiện thấy Tần Phi Tương cũng đang xoa tay hưng phấn, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như song phương đều nhận ra nguyên nhân kích động của đối phương.
Hóa ra trên thế giới này cũng có người hiểu được suy nghĩ của hắn ư? Trong đầu Chung Viễn Thanh bỗng nhiên nảy ra mấy lời này, sau đó hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhẹ, thật không hổ là kẻ địch của hắn.