“Xin chào học viên Chung Viễn Thanh, cậu đã chọn loại địa hình rừng rậm, trong vòng nửa tiếng phải vượt qua năm km để đến địa điểm mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thông qua.”
Vừa dứt lời, trước mắt Chung Viễn Thanh ngay tức khắc hiện ra hình ảnh rừng rậm, Chung Viễn Thanh hít sâu một hơi, sau đó từ từ cúi người xuống, đồng thời kéo căng cơ thể như một con báo săn mồi, mạnh mẽ chạy đến phía trước.
Rừng rậm trông rất tĩnh lặng, nhưng dấu sâu dưới sự tĩnh lặng đó là sự chết chóc. Thực vật có độc, bẫy ẩn, lạc đường, hoặc một con thú nào đó sẽ nhảy ra ở bất kì chỗ nào, nguy hiểm luôn luôn rình rập trong khu rừng tươi xanh.
Chung Viễn Thanh nhanh nhẹn chạy trốn, động tác nhẹ nhàng vô cùng. Loạt các bẫy ẩn dấu cùng hướng dẫn chỉ đường căn bản không cách nào ngăn được bước chân của hắn, đa phần đều bị hắn bỏ lại phía sau. Không chỉ vậy, dị thú tìm cách đánh lén hắn đều bị hắn xử lí sạch sẽ, thủ đoạn tàn nhẫn khiến kẻ khác giận sôi.
Nếu lúc này có huấn luyện viên của Ares ở đây sẽ nhận ra, thủ đoạn mà Chung Viễn Thanh đã dùng đều là những phương thức của những binh lính tinh nhuệ trong quân đội, vừa ngắn gọn hữu hiệu, tất cả đều là nhất kích trí mạng, không hề có động tác dư thừa.
Chưa đến mười lăm phút sau, Chung Viễn Thanh đã đến địa điểm mục tiêu, hê thống máy móc được lập trình bèn phát ra một đoạn nhạc chúc mừng.
“Xin chào học viên Chung Viễn Thanh, căn cứ theo tính toán, thành tích kiểm tra của cậu đã phá vỡ kỉ lục từng lập, cậu có muốn lấy tư liệu hình ảnh làm kỉ niệm hay không?”
Chung Viễn Thanh biết hiện giờ hắn còn rất kém, cho nên cũng không muốn lấy làm kỉ niệm, hắn trực tiếp cự tuyệt.
Đẩy cửa ra, Chung Viễn Thanh đang đoán thử không biết hai người khi nào thì ra, thì đương lúc hắn đi ra, liền nghe thấy một giọng bất ngờ: “Ơ, trùng hợp ghê, hai chúng ta đều song song đi ra nha.”
Chung Viễn Thanh hơi khó tin quay đầu lại, thấy nam hài tóc đỏ đẩy một cửa khác đi ra.
“Ừ, cậu chọn lựa địa hình gì vậy? Khoảng cách bao nhiêu?” Chung Viễn Thanh cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đây là lần đầu tôi thử nên tôi chọn địa hình hoang mạc quen thuộc nhất với tôi á, lộ trình là năm km.” Jean tò mò nhìn Chung Viễn Thanh: “Nhầm chỗ nào sao?”
Chung Viễn Thanh lắc đầu, địa hình hoang mạc xem như là địa hình đơn giản, nhưng nam hài này dầu sao cũng là lần đầu kiểm tra, vậy mà đã có thể đạt được thành tích thế này, năng lực của cậu ta quả thật không tầm thường.
“Thế cậu có giữ tư liệu hình ảnhvừa rồi không?”Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ đến tốc độ của nam hài này hẳn cung phá vỡ kỉ lục kiểm tra như hắn, suy cho cùng thì hắn rất tò mò vì sao cậu ta có tốc độ nhanh như vậy.
“Đương nhiên có rồi.” Jean vui vẻ mở quang não của mình, sau đó chuyển hình ảnh cho Chung Viễn Thanh, vốn dĩ Jean muốn lấy hình ảnh là bởi vì để đại ngu ngốc kia xem hình thức tự động là như thế nào, ngoài ra cậu còn có thể luyện tập thêm nữa, Jean không nghĩ Chung Viễn Thanh cũng thấy có hứng thú.
Chung Viễn Thanh vội vàng ấn mở hình ảnh, trong hình là một nam hài tóc đỏ có dáng chạy bất quy tắc, khôn giống cách chạy của hắn, tứ chi nam hài lúc này đều chạm đất, eo cong như một con dã thú, nam hài chạy như điên trên sa mạc mênh mông, khi gặp nguy hiểm, cậu ta như cảm ứng được và nhanh chóng phán đoán ra. Đôi khi sẽ gặp phải gió lốc trong địa hình hoang mạc. Sau khi trận lốc quét qua, nam hài chui ra từ trong đống cát, dáng vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục chạy như điên, rất nhanh sau đó đã tìm thấy địa điểm mục tiêu của bài kiểm tra.
“Cậu….cậu thật sự ngoài dự đoán của tôi đó.” Tư thế chạy bộ đặc biệt thế kia, thật sự khiến người khác sợ hãi.
“Ở quê tôi ai cũng làm vậy hết á, nếu không học tư thế chạy trốn của động vật, không học cách sinh tồn như chúng nó thì chắc chắn là chết hoặc bị ăn luôn rồi.” Lời của Jean tuy có hơi tàn khốc nhưng cậu vẫn rất thoải mái nói ra.
“Quê cậu? Cậu là người của tinh cầu nào?” Lãnh thổ của đế quốc rất rộng lớn, Chung Viễn Thanh không biết nhiều tinh cầu lắm, nhưng hễ nơi nào có người sống thì hoàn cảnh sinh sống cơ bản sẽ không ác liệt, ít nhất con người có thể sinh sống ở đó. Mà thông qua Jean miêu tả, Chung Viễn Thanh rất khó tưởng tượng ra ở trong đế quốc vẫn còn một nơi thế này tồn tại.
“Thực ra tôi cũng không rõ, tôi chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nhắc qua thôi, nói nơi của chúng tôi là sao La Cấp.”
Chung Viễn Thanh trầm mặc, đế quốc có dân cư đông đúc, năng lượng tiêu hao rất lớn nên tạo thành rất nhiều hành tinh rác, cho nên tại những khu vực ít dân cư kinh tế lạc hậu sẽ bị sắp xếp để làm nơi chứa rác của nhân loại. Những tinh cầu này được gọi chung là “Sao La Cấp”, khó tránh nam hài này không nói ra được địa chỉ cụ thể của mình.
Nhưng mà, dựa vào lời Jean nói, trên sao La Cấp chắn chắn vẫn có người tồn tại, đế quốc đương nhiên phải tất yếu bố trí lại nơi ăn chốn ở cho con dân mình, nhưng vì sao cuộc sống của nam hài này cùng bao người trên sao La Cấp lại bị coi nhẹ? Rốt cục là sơ sót của người chấp hành nhiệm vụ hay còn có nguyên nhân không thể cho ai biết?
“Đại ngu ngốc sao còn chưa ra? Không gặp chuyện gì chứ ?” Nam hài tóc đỏ cũng không biết lời nói vô tình của cậu sẽ gợi cho Chung Viễn Thanh suy đoán này nọ, cậu bắt đầu hơi lo đến đồng bạn cao lớn của mình, chứ không mảy may chú ý đến Chung Viễn Thanh, Jean luôn cố ý hoặc vô ý nhìn căn phòng mà nam nhân cao lớn đi vào.
“Dù sao cậu ta không quá quen với kiểu kiểm tra này, cậu đừng lo, Level là địa hình đồng bằng cơ bản nhất, chỉ cần có tốc độ là có thể vượt qua.” Chung Viễn Thanh khuyên Jean một chút, sau đó hỏi ngược lại: “Đúng rồi, dường như tôi chưa biết tên hai người.”
“Ah, đúng vậy, tôi quên mất chưa tự giới thiệu, tôi tên là Jean, còn đại ngu ngốc kia là được tôi nhặt được, lúc ấy cậu ấy nói cậu ấy chỉ nhớ rõ tên mình là Loomis, không biết họ gì nữa, có điều tôi cũng không thích cái tên kì quặc ấy, tôi thích gọi cậu ấy là đại ngu ngốc hơn.”
Jean? Loomis? Chung Viễn Thanh hồi tưởng một chút, hắn phát hiện trong danh sách sĩ quan không có tên hai người này, có lẽ cả hai người này cả đời chỉ làm binh lính, Chung Viễn Thanh lập tức phủ quyết, dù sao cũng xuất thân từ Ares, thế nào cũng không thể chỉ là binh lính được.
Hoặc là, kiếp trước hai người này chưa bị người nào khai quật?
Chung Viễn Thanh nhìn Jean nhỏ gầy, tuy Loomis cao lớn nhưng phản ứng có chút chậm chạp, quả nhiên sẽ hay bị bỏ qua.
Chỉ có điều, lần này để hắn gặp gỡ bọn họ, hơn nữa còn phát hiện ra thực thực của nam hài tên Jean, nếu có thể cho bọn họ vào tổ đội, không chừng sau này còn có thể bồi dưỡng hai người thành thủ hạ trung thành của hắn, giống Lance chẳng hạn.
Nghĩ như vậy, Chung Viễn Thanh không khỏi mỉm cười, vươn tay: “Tôi nghĩ cậu cũng biết chuyện tổ đội mà hôm khai giảng đã thông báo, như vậy, không biết hai cậu có hứng thú tham gia đội ngũ của tôi hay không? Nếu cậu đã có đội ngũ của riêng mình rồi thì cũng không sao, coi như tôi quen được hai người bạn đi.”
Đương nhiên trong lòng Chung Viễn Thanh, bạn bè quen biết bình thường cùng đồng đội vào sinh ra tử có tầm quan trọng rất khác nhau.
“Chúng tôi đồng ý.” Jean thấy Chung Viễn Thanh thực sự mời hai người, lập tức kích động dùng tay nắm chặt tay của Chung Viễn Thanh, gật gật đầu.
“Jean.” Đúng lúc này, hai bọn họ bỗng nghe thấy một giọng nói tràn ngập tủi thân, Loomis hơi nhếch nhác đứng ở trước cửa, có chút oán niệm nhìn tay nắm chặt tay của Chung Viễn Thanh và Jean: “Cậu không quan tâm tôi đi ra rồi sao?”
“Đại ngu ngốc, cuối cùng cậu cũng ra.” Jean nhìn Loomis, tức khắc ném Chung Viễn Thanh ra sau đầu, lập tức chạy đến, phát hiện cả người hắn nhếch nhác, không khỏi cau mày quở trách: “Sao cậu ngốc thế chứ? Chung Viễn Thanh đã nói Level là dạng đồng bằng dễ nhất, cậu cứ dựa theo động tác chạy bộ tôi hướng dẫn câu ấy, chắc chắn sẽ nhanh đến đích, cậu làm gì mà lâu đến giờ thế? Sao nhếch nhác thế này?”
“Có phải dạng đồng bằng đâu, mấy lần tôi thiếu chút nữa rơi vào bẫy rồi.” Nói xong, Loomis còn hơi oán giận nhìn Chung Viễn Thanh, sau đó cam đoan với Jean: “Tôi không có lừa cậu đâu.”
Chung Viễn Thanh tò mò đi qua, liếc nhìn một cái, sau đó sáng tỏ, nói: “Vừa rồi cậu ấn nhầm này, tay cậu chọn phải Level.”
“Hả?” Loomis chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mê mang.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch vô hại thế kia, Chung Viễn Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Jean lại gọi cậu ta là đại ngu ngốc.
Nói thật thì, nếu dựa vào thực lực để chọn, vì danh ngạch hữu hạn nên Chung Viễn Thanh chắc chắn sẽ đánh rớt Loomis , dù sao mười người trong đội ngũ, hắn cùng Tần Phi Tương chắc chắn sẽ trở thành hai người chủ trốt, mà cả hai đều sẽ nhân cơ hội này để tìm ra những nhân tài có thể bồi dưỡng.
Một núi không thể có hai hổ, nếu muốn hắn cùng Tần Phi Tương duy trì lực cân bằng của cả đội, đồng thời còn phải hợp tác đem sức mạnh cả đội phát huy đến mức cao nhất, vậy thì thế lực của hắn chỉ có thể chọn tối đa là năm người, ngoại trừ hắn với Lance thì còn ba người, có thể nói từng danh ngạch đều cực kì quý giá.
Nhưng mà, không biết vì sao, dựa vào đoạn hình ảnh kia, Chung Viễn Thanh rất xem trọng nam hài tên Jean này, thứ nam hài này có là siêu trực giác được dưỡng từ bé, là thứ làm người khác hâm mộ, Chung Viễn Thanh tin tưởng vào thứ bản năng này nếu có thể khai phá thì chắc chắn có tác dụng đáng kinh ngạc.
Thế nên, hắn bắt buộc phải có được nam hài này, mà muốn giữ lại cậu ta, thì cũng có nghĩa phải để nam nhân tên Loomis này gia nhập. Hai người họ đã gia nhập, vậy thì danh ngạch cuối cùng này phải cực kì thận trọng.
Chung Viễn Thanh thở dài, hy vọng Loomis có thể chịu khổ, huấn luyện nghiêm khắc một chút hẳn là có thể phát triển.
Kỳ thực, Chung Viễn Thanh đã quên, dựa vào lòng yêu mến của Tần Phi Tương với hắn, y căn bản không ngại dâng hiến cả đội cho Chung Viễn Thanh tuyển chọn, nếu có thể thì chính Tần Phi Tương còn mong muốn trở thành thuộc hạ của Chung Viễn Thanh ấy chứ, bởi vì dù sao cơ hội do chính tạo ra là tuyệt nhất mà!