Bất luận Tần Phi Tương định xử lí chuyện ở chung ba tháng này như thế nào, ít nhất trên Skynet, y vẫn có thể dùng ID “Thương Mãng Chi Lang” làm bạn với Chung Viễn Thanh.
“Không cần khẩn trương, đêm nay chỉ cần thắng ba trận thì cậu có thể tiến vào vòng trong rồi.” Trên đường đến đấu trường, Tần Phi Tương chỉ im lặng, khẽ chạm nhẹ vào tay trấn an hắn.
“Ai nói tôi khẩn trương chứ, tôi đang mong chờ trận đấu tối nay đó chứ, hơn nữa,” Chung Viễn Thanh xoay người, nhìn thẳng vào Tần Phi Tương: “Tôi muốn toàn thắng, anh yên tâm, nếu anh thua, tôi sẽ đem cả phần của anh để giành chiến thắng.”
Sự tự tin của Chung Viễn Thanh là một trong những điểm Tần Phi Tương si mê nhất, y nhẫn nại cả ngày không nói, rốt cục sau khi nghe hắn nói như vậy, Tần Phi Tương khẽ nhếch môi: “Giống tôi rồi, tôi sẽ làm y như thế với cậu, yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc trận đấu, sau đó đến xem trận của cậu, bởi vì con mồi của chúng ta!”
“Tất nhiên rồi, chúng ta là thợ săn cơ mà.”
Hai người nhìn nhau cười, sau đó lập tức đi đến đấu trường của riêng mình.
Cũng không biết là cố ý hay trùng hợp, trong năm trận đấu hôm nay, ID “La Cấp ” được xếp làm đối thủ cuối cùng của Chung Viễn Thanh, nói cách khác, chỉ cần hắn thắng bốn trận đầu thì trận săn bắt có thất bại thì hắn vẫn hoàn toàn lọt vào vòng trong.
Chẳng qua, thời điểm Chung Viễn Thanh đang đợi ở trong phòng, nhìn đối thủ “La Cấp ” đang ngồi cúi đầu tại một góc sáng sủa. Chung Viễn Thanh rất tự tin, hắn tự tin bởi cái bẫy hoàn mỹ mà cả hắn và “Thương Mãng Chi Lang” cùng nghiên cứu ra, hơn nữa nếu “La Cấp ” đúng là Jean mà hắn mới quen thì Chung Viễn Thanh càng có niềm tin vào người đã lớn lên trong hoàn cảnh ác liệt ở sao La Cấp này, dù vì quy định trường học mà cậu ta mới đồng ý gia nhập đội ngũ của hắn, song trừ phi Chung Viễn Thanh phải dựa vào chính thực lực của mình để đánh bại Jean thì Jean mới hoàn toàn cam tâm tình nguyện nghe lời hắn.
“Xin hỏi” Chung Viễn Thanh đang lâm vào suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng người hỏi, hắn ngẩng đầu lên, hóa ra “La Cấp ” vốn đang ngồi ở một góc sáng sủa lúc này đang đứng cúi trước mặt hắn, thấy Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, cậu ta lập tức đứng thẳng: “Cậu là Phá Quân, đối thủ cuối cùng của tôi có phải không?”
“Đúng không? He he, thật trùng hợp nha.” cậu càu nhàu một chút, sau đó hơi do dự hỏi: “Thực ra tôi cảm giác cậu rất giống một người mà tôi mới quen, ừm, xin hỏi cậu có phải tân sinh năm nay của Ares không?”
Chung Viễn Thanh trầm mặc một chút, hắn quên mất, Jean có trực giác siêu nhạy, hắn không ngờ hắn đã che giấu vậy mà vẫn bị Jean nhận ra, vì thế hắn bèn không muốn giấu diếm: “Jean?”
“Sao cậu biết tên tôi á?” “La Cấp ” vừa nghe Chung Viễn Thanh nói ra tên mình, cậu lập tức hưng phấn: “Vậy, vậy cậu thật đúng là Chung?”
Chung Viễn Thanh gật đầu.
Jean lại càng hưng phấn: “Không ngờ nha, chúng ta thế mà cùng tham gia đấu chiến, lại còn chung tổ nữa, tôi có thể tưởng tượng trận đấu solo của tôi với cậu, mới nghĩ thôi đã kích động chết đi được ấy.”
“Nhưng mà,” ngữ điệu Jean bỗng chuyển sang nghiêm túc: “Dù cậu là đối thủ cuối của tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tha đâu nha.”
“Tôi cũng đang rất chờ mong.”
—
“Chủ nhân ới, động tác vừa rồi của anh quả là đẹp trai ngời ngời nha, có điều anh toàn dùng có ba chiêu đánh bại toàn bộ đối thủ thôi đó, anh có cần đừng gây chú ý được không? Tui cảm thấy anh phải giấu thực lực đi thì hơn.”
Trên sàn đấu của đội Xanh, Tần Phi Tương lái cơ giáp “Thiết Ưng ” dùng hoành đao bật người nhảy lên chính giữa sàn đấu, mặc dù Tần Phi Tương không nói, nhưng sát khí quanh thân tỏa ra đã trực tiếp dọa sợ đối thủ đến nỗi quên cả khởi động cơ giáp.
“Thật quá chậm.” Tần Phi Tương ném ra ba chữ này, màu đen lạnh lẽo của“Thiết Ưng ” đứng giữa không trung nhanh chóng lao xuống đối thủ, đối thủ xui xẻo kia vừa nơm nớp lo sợ vừa khởi động xong cơ giáp thì màn hình trước mắt chợt lóe, sau đó cả cơ giáp đột ngột ngã sấp xuống, kết quả hiện rõ cơ giáp đối phương bị tổn thất quá nặng dẫn đến hoàn toàn biến mất.
Bất luận đó là nguyên nhân gì, tóm lại, tối nay “Thương Mãng Chi Lang” chỉ dùng năm phút giải quyết toàn bộ đối thủ, nghiễm nhiên đã trở thành một trong những tuyển thủ hạt giống cho vòng chung kết.
Chỉ là, Tần Phi Tương hiện tại hiển nhiên không quan tâm y đã trở thành nhân vật hot thế nào, lý do khiến y vội vàng nhanh chóng muốn kết thúc trận đấu cũng chỉ có một, đó là phải tuân thủ lời hứa đến xem trận đấu của Chung Viễn Thanh mà thôi.
“Chủ nhân à, lúc cần thì anh không giấu, lúc không cần thì lại cố ý giấu, anh thật khiến người ta lo lắng đó nha.” Tiểu Bạch biết Tần Phi Tương định đi đâu, nó không nhịn được nói thầm một câu.
Tần Phi Tương bước nhanh đến trước cửa thi đấu của đội Đỏ, thời điểm vừa mới mở cửa đi vào, Tần Phi Tương liền bị tiếng hét inh tai nhức óc ồn ào khiến y thiếu chút nữa tưởng mình đã vào nhầm nơi.
“Chủ nhân, chủ nhân, Chung thiếu gia kìa! Anh ấy đang đấu kìa, trận cuối của anh ấy đó.” Tần Phi Tương ngước nhìn lên trên sàn đấu, màn hình giới thiệu đang không ngừng lóe lên hàng chữ giới thiệu tên tuổi cùng tình hình thi đấu của hai tuyển thủ.
“Phá Quân, tình hình thi đấu: :”
“La Cấp , tình hình thi đấu: :”
“Òa, : nha, hai nhóc con mới toe này quả là bất ngờ, kết quả có thế nào thì cả hai đều vào được vòng trong, xem ra đấu trận năm nay chắc chắn đáng xem lắm đây.”
“Fuck, đáng xem thì sao, hai thằng nhóc khiến ông thua mấy trận rồi, tức chết mất thôi.”
“Được rồi, nghĩ nhiều làm gì, chú đoán được trận này ai thắng không?”
Tiểu Bạch trộm nghe mấy người này nói chuyện, nhịn không được nói với Tần Phi Tương: “Chủ nhân, tui cảm thấy trận này Chung thiếu gia thắng chắc đó.”
Tần Phi Tương: “Ừ.”
“Cho nên, chủ nhân, hay là chúng ta cũng cá đi, bây giờ tỉ lệ cá cược đã lớn thế này, chúng ta mà cá thì trăm phần trăm kiếm được ối xiền đó.”Tiểu Bạch xúi giục Tần Phi Tương.
“Không thiếu tiền, cũng không có hứng.” Tần Phi Tương nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu: “Phải nghiêm túc xem.”
Không có ý thức kiếm tiền nuôi gia đình gì hết! Đúng là nam nhân không có tiền đồ! Anh thế này thì về sau khẳng định không nuôi nổi Chung thiếu gia cho xem! Hừ!
—
Lúc này trên sàn thi đấu, Chung Viễn Thanh đã đã khởi động xong “Thiết ưng ”, hai cơ giáp nhanh chóng xoay người nhảy lên không trung.
Hai cơ giáp có bề ngoài giống nhau, song song đối diện trên sàn đấu, một bên là con mồi đang rục rịch, một bên là thợ săn kiên nhẫn, đây là cuộc đua của thợ săn và con mồi, cũng là một cuộc thi mi trốn ta tìm.
Đối với Chung Viễn Thanh, trận đấu này là lần thử nghiệm tinh thần lực đầu tiên của hắn. Tinh thần lực thô to giờ đang tràn ngập trong buồng điều khiển cơ giáp, mười ngón tay của Chung Viễn Thanh không ngừng lên xuống theo nhịp điều khiển cơ giáp đen bóng làm ra động tác siêu khó giữa không trung. Đồng thời, một sợi tinh thần lực to khỏe bỗng chốc phân tách thành một bộ rễ tinh thần lực dạng tơ, nương theo cơ giáp thâm nhập ra ngoài, không biết đã đến chỗ nào.
Khác với Chung Viễn Thanh dũng mãnh lấy kinh nghiệm thực tiễn cùng lý thuyết phong phú làm tiền đề, Jean chỉ lấy siêu trực giáp của cậu làm vũ khí lợi hại nhất, siêu trực giác khủng bố đã không ít lần giúp tay mới tiếp xúc cơ giáp nửa năm như Jean thoát khỏi cuộc săn đuổi đáng sợ của thợ săn Chung Viễn Thanh.
Đột nhiên, trên sàn đấu thình lình chỉ vang lên tiếng động cơ của hai cơ giáp, tuy mọi thứ đều là giả tưởng song cũng không khỏi làm mọi người ngừng thở, sợ trong lúc lơ đãng đã lỡ mất một màn phấn khích.
Một tiếng “Ầm” đột ngột vang lên, một trong hai cơ giáp đang trong trận săn đuổi bỗng bị một cơ giáp khác đánh trúng, sau đó nó trực tiếp rơi thẳng xuống mặt đất.
Dựa theo cách rơi thế này thì cơ giáp kia chắc chắn sẽ bị tổn hại nặng dẫn đến nỗi bị thua cuộc ngay lập tức. Xem ra kết quả trận đấu coi như đã được định đoạt, sau đó khi hệ thống kiểm tra người lái cơ giáp rơi xuống là Phá Quân, không ít người trong đấu trường đặt cược cho hắn không khỏi tức giận muốn xé vé.
Giữa lúc đa phần đều tưởng rằng chuyện đã xong, thậm chí đến Jean cũng nghĩ Chung Viễn Thanh đã bị cậu đả bại, tâm lý không khỏi thả lỏng, thì đột nhiên cậu cảm thấy cơ giáp của mình bị chấn động, trong lòng nhất thời run lên, muốn nhanh tay điều khiển dang rộng hai cánh thì chợt phát hiện hai cánh không thể mở ra.
Chuyện gì thế này?
Rốt cục Jean vẫn là tay gà mờ, đối với người lái cơ giáp thì thời gian là vàng bạc, giữa lúc luống cuống tay chân như thế này, nếu cậu có thể bình tĩnh cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, quanh thân cơ giáp của cậu đều bị những sợi tơ rất nhỏ cuốn chặt lấy.
Những sợi tơ nhỏ có màu trắng bạc này đích xác là những sợi tinh thần lực phân tách ra từ xúc tu tinh thần lực của Chung Viễn Thanh.
Tại lúc Jean đang cố thoát ra, đài cơ giáp phía dưới sắp đụng phải mặt đất lại đột nhiên lật người lại, thao tác tinh chuẩn khiến bụng cơ giáp đang chạm phải mặt sàn đấu, nhanh chóng bật nhảy qua khỏi cơ giáp không thể động đậy của Jean, áp đảo đứng trên cậu.
“Cậu thua rồi, con mồi của tôi ạ!.” Khóe miệng Chung Viễn Thanh từ từ hiện ra một nụ cười.