Chuông báo nguy trong lòng Lục Ninh reo ầm ĩ, y biết người giống như Tôn Lập Ngôn này một khi mất tích là việc dị thường phiền phức, mà nếu hắn thật sự tìm chết đi trêu chọc Lục Viễn, lấy hiểu biết của Lục Ninh với Lục Viễn, vị này tuyệt đối sẽ coi hắn là cơm đưa lên tận cửa.
Dù là trong giới này có rất nhiều quy tắc ngầm không thể nói ra miệng, nhưng nếu quy tắc ngầm đến trên đầu “người” như Lục Viễn này, kia chỉ có thể nói là tự tìm khổ ăn.
Tôn Lập Ngôn đến đây, Lục Ninh cùng Lục Viễn chỉ phải đứng lên, nghênh đón tiền bối đại bài này.
Lúc này, Lục Ninh còn chưa hóa trang xong, Lục Viễn càng là tố diện triêu thiên(1).
Bởi vì nhân vật a Hạ cùng a Thu bọn họ diễn là vẫn đi theo bên người Chấn Đông, bình thường trầm mặc ít lời, ăn mặc lại điệu thấp, tự nhiên sẽ không đoạt nổi bật của Chấn Đông, vì tiếp bộ phim này, Lục Ninh cùng Lục Viễn đều cắt tóc húi cua, trên đầu đều chỉ còn sợi tóc ngắn ngủn, nhưng chàng đẹp trai có thế nào vẫn là chàng đẹp trai, cho dù là bộ dạng này, bọn họ nhìn qua ngược lại hình dáng rõ ràng, càng hiện ra vẻ đẹp sạch sẽ lưu loát, Lục Viễn vốn chính là hỗn huyết, cho dù huyết mạch Tây Âu đã nhạt, hình dáng lại cũng càng lập thể một chút so với người phương Đông bình thường, kiểu tóc như vậy đưa ưu điểm trên khuôn mặt bọn họ hoàn toàn nổi lên.
Nói là hoá trang, kỳ thật ngược lại là đưa khuôn mặt cùng cánh tay, cổ, ngực lộ ra khi mặc áo may ô bôi đen một chút, làn da Lục Ninh cùng Lục Viễn đều rất trắng, chỉnh bộ phim, bọn họ hầu như đều là một thân đen lưu loát, cùng với găng tay da hở ngón.
Lục Viễn lúc này, chính là mặc áo may ô đen, quần da đen, giày đen, mặt chưa hóa trang, màu da trắng nõn dưới một thân đen làm nổi bật có vẻ càng thêm trắng, vì thế Tôn Lập Ngôn cười đến càng ôn hòa, một đôi mắt thâm thúy đến có thể hút người vào trong, mà Lục Ninh cảm giác lại càng không tốt.
“Thật là có duyên phận, cảnh đầu tiên hai người quay lại không phải cùng lão đại Chấn Đông của hai người, mà là cùng tôi.” Tôn Lập Ngôn ôn nhu nói, phong độ mười phần.
Quả thật, cảnh đầu tiên là đối diễn với Tôn Lập Ngôn, cảnh sát Lô Thành Chi do Tôn Lập Ngôn diễn, một vị cảnh sát nằm vùng bên người Chấn Đông, lại nói tiếp, hắn là nam ba, vai diễn nhưng không tính nhiều, chỉ là nặng, cũng thực mấu chốt, phấn khích cùng ràng buộc giữa hai vai nam chính đều có liên quan đến vai diễn của hắn, đây là một nhân vật thực thấy được công lực diễn xuất, hắn tuy rằng là nằm vùng, thế nhưng làm thủ hạ của Chấn Đông nhiều năm, Chấn Đông đã cứu hắn hai lần, là giao tình thành lập qua sinh mệnh, một bên là trung, một bên là nghĩa, hắn trong bộ điện ảnh này cơ bản đều là cảnh tâm lý.
Thân là nhân tài quân sư bên người Chấn Đông, có một đợt giao dịch Chấn Đông giao cho hắn chỉ huy, nào biết Lô Thành Chi đã sớm truyền tin tức về sở cảnh sát, cũng thiết kế đem nguyên nhân lộ tin tức giá họa đến trên người một tiểu đầu mục khác.
Cảnh đầu tiên, chính là Lô Thành Chi cùng Chấn Đông phái a Hạ, a Thu đi xử lý “nội gian”.
Lục Ninh thực hy vọng thần kinh của Lục Viễn ở phương diện nào hơi thô một chút, đáng tiếc nguyện vọng này đã định trước là không thể thực hiện, hoàn toàn tương phản, thần kinh của Lục Viễn ở phương diện nào đó còn rất tinh tế, hắn thoáng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tôn Lập Ngôn liền mang theo một chút gì đó khác biệt, mà Lục Ninh nhìn xem lông tơ đều dựng thẳng, nhanh chóng ngăn giữa hai người bọn họ, “Thực xin lỗi, anh chính là anh Tôn đi, chúng em rất nhanh sẽ hóa trang xong, phiền toái anh đợi lâu.”
Y tuyệt không muốn chọc phiền toái, cho dù Tôn Lập Ngôn đưa lên tận cửa, Lục Ninh cảm giác, nể tình đời trước bọn họ miễn cưỡng coi như là bạn bè, mình liền cứu hắn một lần, nếu hắn vẫn cố ý muốn đi tìm chết, kia Lục Ninh cũng không có biện pháp.
Tôn Lập Ngôn phảng phất nhìn ra cái gì, hắn thú vị nhìn nhìn Lục Ninh, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài.
Lục Ninh vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lục Viễn nhẹ nhàng nói bên tai y: “Này, có phải ngươi không thích hắn câu dẫn ta hay không.”
Lục Ninh cảm giác hắn cách rất gần, gần như dán vào tai mình nói chuyện, dời đi một chút mới quay đầu lại, “Đúng.”
Lục Viễn nhìn y, lại bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến gọi là một ánh mặt trời sáng lạn xuân về hoa nở.
Lục Ninh chẳng hiểu ra làm sao.
Lục Viễn lại bỗng nhiên bắt lấy y, Lục Ninh còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm cái gì, Lục Viễn liền như vậy bay nhanh hôn y một cái.
Lục Ninh nhất thời cứng lại, không dám tin nhìn Lục Viễn.
Lục Viễn cũng đã buông y ra, ngoan ngoãn ngồi vào trước bàn hóa trang.
Lục Ninh thiếu chút nữa cho rằng vừa rồi là mình bị ảo giác!
Con mẹ nó tiểu tử này hôn vẫn là môi a! Tuy rằng chỉ là khóe môi đó cũng là môi a! Tuy rằng nói chỉ là hôn một cái như vậy… Lục Ninh cảm thấy cứ như vậy nổi giận mà nói, giống như lại có chút thái quá.
Nhưng là hiện trường trừ bỏ y, còn có Hoàng Bích ở a, còn có Trương Ngôn Thắng ở a, còn có tiểu trợ lý câm kia của Trương Ngôn Thắng ở a!
Kết quả, chỉ còn lại một mình Lục Ninh đứng thẳng bất động tại chỗ, mấy người kia nên làm gì thì làm cái đó, một bộ dáng vẻ bình thường không thể bình thường hơn, gần như sắp khiến Lục Ninh cảm thấy mình kinh ngạc như thế này mới là không đúng…
Trương Ngôn Thắng bình tĩnh tiếp tục hoá trang, tiểu trợ lý câm vội vàng đưa phấn qua, về phần Hoàng Bích?
Một lúc lâu sau hắn đột nhiên hỏi: “Thắng ca, nhân loại cũng có kì phát tình sao?”
Lục Ninh vừa nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
Y biết mà!
Đầu kia Trương Ngôn Thắng lại vẫn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên.”
Giọng điệu khẳng định đến không thể khẳng định hơn, hắn nhìn chằm chằm vành tai hơi hơi đỏ lên của Lục Viễn, nghĩ muốn cho hắn nhiều chút phấn che hay không, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Lục Ninh: “……”
Nhất định có chỗ nào không đúng, thế nhưng vì cái gì y chính là không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng!
Chờ đến khi y cùng Lục Viễn đều hóa trang xong đi ra ngoài, Lục Ninh cảm giác đầu mình vẫn là một đống tương hồ, đợi vào sân đều qua vài giây mới phản ứng lại phải nhập diễn, lập tức một cái giật mình tỉnh táo lại.
Quản mẹ nó Lục Viễn động cái gì kinh!
Tôn Lập Ngôn nhìn song sinh bên kia đang đi tới, cười đến ý vị thâm trường, ý định của hắn là muốn làm dao động bọn họ, diễn viên mới nha, hắn nhìn xem nhiều, chung quy phải đem ra chút bản lãnh thật sự mới có thể làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện thân cận với mình, ngược lại là tiểu tử diễn a Hạ này có chút đặc biệt, ánh mắt không biết có chỗ nào là lạ, Tôn Lập Ngôn thậm chí cảm giác trong đó có đồng tình khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nhất thời có chút không hiểu sao.
Cho dù hắn nhìn trúng rõ ràng là cậu diễn vai a Thu kia, lại vẫn nhịn không được đặt vài phần chú ý trên người a Hạ này.
Về phương diện diễn xuất Tôn Lập Ngôn là có bản lãnh thật sự, sau khi hắn chân chính nhập diễn, hoàn toàn là có thể chấn được bãi chống đỡ được khí tràng.
“A Hạ a Thu, là Đông ca phái hai người đến?” Tôn Lập Ngôn chậm rãi nở nụ cười.
“Ah, Trần ca, chính là người này phản bội Đông ca sao?”
Tên giả khi Lô Thành Chi làm nằm vùng là Trần Chí, cho nên vai Lục Ninh Lục Viễn diễn đều gọi hắn “Trần ca”.
Vừa bắt đầu diễn, tinh thần Tôn Lập Ngôn liền rung lên, hai tiểu tử này cùng người mới bình thường cho hắn cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên nói, “Hắn có một tình nhân gọi Sảnh Thư, Sảnh Thư này là người bên kia, một buổi tối trước ngày giao dịch, hắn vừa vặn liền đến chỗ Sảnh Thư này……”
“Không, không phải em a — Trần ca, anh tin tưởng em!” Tiểu đầu mục run rẩy nói.
Tôn Lập Ngôn thản nhiên cười, mang theo vừa đúng châm chọc cùng lạnh lùng, “Buổi tối ngày hôm đó cậu say đến mức còn nhớ rõ chính mình nói qua những gì sao?”
Thân thể tiểu đầu mục lập tức cứng đờ.
Sau đó, Tôn Lập Ngôn chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, hắn nói không nên lời loại cảm giác này, thật giống như hai thiếu niên bên người thật sự có sát khí vậy!
Sát khí là khái niệm rất khó hình dung, nhưng loại lãnh lệ khiến người tay chân lạnh lẽo lông tơ dựng thẳng này…
“Phanh!” Trên bàn tay mang găng tay hở ngón của Lục Ninh là một cây sung còn bốc khói trắng.
Tiểu đầu mục kêu cũng không kịp kêu một tiếng liền ngã xuống.
Tôn Lập Ngôn nắm tay lại mới thoát ra từ loại khí tràng này, nói ra lời thoại thuộc về hắn, “Cứ như vậy giết hắn không thành vấn đề sao?”
“A Hạ” tối tăm cười, không sai, này chính là a Hạ cười! Phía sau, thiếu niên trước mặt chính là a Hạ, mà không phải thiếu niên hắn vừa mới nhìn đến kia, hắn đã triệt triệt để để biến thành a Hạ.
Mà a Thu bên cạnh hắn lại không có ánh mặt trời lúc trước, chỉ là ánh mắt băng lãnh nhìn người gục trên mặt đất, giọng điệu tàn khốc: “Người phản bội Đông ca, chỉ có chết.”
Loại ánh mắt này lấy Tôn Lập Ngôn từng trải cũng cảm giác lưng có chút phát lạnh.
Hai tiểu gia hỏa này là bảo bối Trần Đạt tìm tới từ chỗ nào!
Mà đầu máy quay bên kia ánh mắt Trần Đạt cũng đang phát sáng, biểu hiện của hai anh em này trên sân so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn một chút, không thể vừa lòng hơn, hằng năm hắn đều sẽ nhìn thấy không ít người mới, cũng có rất nhiều người mới cực kỳ có thiên phú, diễn cái gì giống cái đó, thế nhưng xuất sắc giống hai anh em này không phải không có, chỉ là thật sự rất ít.
Cảnh quay này rất ngắn, trong cả bộ phim cũng không vượt quá ba phút, mà một màn Tôn Lập Ngôn diễn Lô Thành Chi cho vị tiểu đầu mục này nhắm mắt lại mới là quan trọng nhất, hai nhân vật a Hạ cùng a Thu ở trong này chẳng qua là đi ngang qua mà thôi, chủ yếu vẫn là diễn tâm lý của Lô Thành Chi.
Cố tình khiến cho a Hạ cùng a Thu đại đoạt nổi bật.
Sát khí gần như ngưng tụ thành thực chất này rốt cuộc là sao! Đây chẳng qua là hai đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi mà thôi a, làm sao có thể –
“Cut!”
Tôn Lập Ngôn mang theo nghi vấn diễn xong, hắn dù sao cũng là diễn viên thực lực hùng hậu chân chính, dưới tình huống này vẫn là thuận lợi thông qua, mà lúc này diễn viên quần chúng diễn vai tiểu đầu mục bò từ dưới đất lên, lau một đầu mồ hôi nói: “Hù chết tôi, vừa rồi còn cho rằng hai đứa bé kia thật muốn giết mình.”
Vị này là lão quần diễn(2), chừng bốn mươi tuổi, chạy qua không ít đoàn làm phim diễn quần chúng, kinh nghiệm đóng phim cũng là tương đối phong phú, bằng không vừa rồi đã sớm nhảy dựng lên.
Mà lúc này Lục Ninh cùng Lục Viễn đã xuống sân đang thảo luận màn diễn tiếp theo, giống như căn bản không để màn diễn vừa rồi ở trong lòng.
Không giống [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], bộ phim này bọn họ là cùng vào cùng ra, Lục Viễn càng là không muốn so ra kém Lục Ninh, lúc hắn diễn [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] đã dùng sức lực lớn nhai kịch bản [Hắc Sa], nghiền ngẫm các cảnh tượng, mới có thể biểu hiện xuất sắc như vậy.
Trong phim xã hội đen này hắn cùng Lục Ninh có một chút ưu thế, bọn họ biết chân chính giết người là như thế nào, nhất là Lục Viễn.
Tôn Lập Ngôn xa xa nhìn bọn họ, chẳng những không có ý lui bước, ngược lại độ cong trên khóe môi càng lớn.
Lúc này, mặc kệ là “a Thu” kia hay là “a Hạ”, hắn đều thực cảm thấy hứng thú.
Khóe mắt thoáng nhìn thần tình của Tôn Lập Ngôn, Lục Ninh chau mi, lúc này ngay cả y cũng cảm thấy vị này có điểm đáng ghét.
Mà Lục Viễn cũng phát hiện ánh mắt vị này dừng trên người Lục Ninh, vì thế lạnh lùng cười, tia sáng đỏ trong mắt chợt lóe liền tắt.
“Trần đạo,” Tôn Lập Ngôn bỗng nhiên đi tới, cười đến ôn nhã mê người, thanh âm càng là hoàn toàn từ tính, “Không biết có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm tối hay không? Tôi đối Trần đạo quý mến đã lâu……”
Lập tức bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ nghe đến lời nói thâm tình chân thành của Tôn Lập Ngôn, mọi người ánh mắt cổ quái nhìn về phía bụng bia cùng cái mũi tẹt của Trần Đạt, trong lòng đều yên lặng nghĩ:
Ngọa tào, khẩu vị của Tôn ảnh đế nặng như vậy từ lúc nào!
Mà Trần Đạt đang đầy mặt gặp quỷ nhìn Tôn Lập Ngôn, hắn đương nhiên biết đam mê nào đó của Tôn Lập Ngôn, hắn biết rõ vị này là thích nam giới, thế nhưng ánh mắt hắn không phải luôn luôn rất cao sao? Đây là làm cái gì, lại còn trước công chúng, hắn nhưng là đã gia có kiều thê(3) có được không!
Cố tình hôm nay còn có mấy nhà truyền thông được phép đi vào trường quay, bọn họ đều là đến làm tham ban phỏng vấn, bốn phía không biết nơi nào sáng lên đèn flash khiến sắc mặt Trần Đạt xanh mét –
Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ dùng bản thân để tuyên truyền bộ điện ảnh này!
Trần Đạt kéo Tôn Lập Ngôn lại, rất muốn hỏi hắn là trúng tà hay là làm sao, kết quả người ta liền lôi kéo tay hắn không buông, còn dùng móng tay nhẹ nhàng vẽ vẽ lên lòng bàn tay hắn, loại thủ đoạn tán tỉnh này khiến Trần Đạt giống như bị bỏng lập tức buông Tôn Lập Ngôn, nhảy ra cách xa hắn ba bước.
Mẹ nó đây gọi là chuyện gì, một ngày này Tôn Lập Ngôn đều dính niêm hồ hồ bên người Trần Đạt, Trần Đạt chỉ đành để mọi người kết thúc công việc sớm.
Tôn Lập Ngôn ngủ một giấc dậy, mới cảm giác có chút cổ quái, bỗng nhiên nhớ tới việc đêm qua, bản thân cũng hoảng sợ, thế nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ mình tư duy rất rõ ràng, không có đầu choáng váng cái gì, lúc ấy cũng không biết làm sao, chỉ là cảm giác Trần Đạt thực mê người……
Hắn bị ý tưởng này của mình lôi ngã!
Tuy rằng mấy tạp chí lớn đều cho Trần Đạt mặt mũi, trở về không có bao nhiêu nhà đưa tin, điểm chú ý vẫn là đặt trên bộ điện ảnh [Hắc Sa] này, nhưng các báo nhỏ khác lại không phối hợp như vậy.
“Ảnh đế thổ lộ danh đạo, công bố nội tình kinh bạo của [Hắc Sa]”, “Chân ái của Tôn ảnh đế trồi lên mặt nước, tâm hệ Trần đạo cam nguyện vì hắn hàng thân giới”, “Chân tình thổ lộ ở trường quay đoàn làm phim, Tôn ảnh đế yêu tài hoa không yêu ‘mỹ nhân’”……
Lục Ninh dựa vào laptop của Chung Du Bạch nhìn đến những tin tức này cười đến đau cả bụng, Lục Viễn ưu nhã uống một ngụm café, “Rất đáng cười?”
Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, “Không đáng cười?”
“Không đáng cười.”
Lục Ninh: “……”
Lúc này Chung Du Bạch bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, sắc mặt thật không dễ nhìn nói: “Tôi đều nhanh bận điên lên vậy mà hai người còn có thời gian ở trong này xem tin tức uống café! Lục Viễn, cậu làm sao còn chưa thu thập đồ xong! Phải đi đuổi đoàn làm phim [Hạnh phúc dưới trời xanh] cậu không biết sao?! Còn có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, chúng ta cũng sắp đến muộn!”
Mở ra hình thức con thỏ bùng nổ.
Lúc này đổi đến Lục Ninh ưu nhã tiếp tục uống café.
Phất phất tay, y một chút cũng không đồng tình Lục Viễn phải đuổi hai đoàn làm phim.
“A Ninh.” Trước khi đi, Lục Viễn bỗng nhiên chạy lại đây.
Lục Ninh ngay một ánh mắt đều lười cho, uống một ngụm café không chút để ý đáp: “Ừ?”
Kết quả, Lục Viễn cứ như vậy lại hôn lên khóe môi y một cái, sau đó mới lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa rời đi, lưu lại Lục Ninh cầm ly café cứng đờ tại chỗ.
Tên hỗn đản này!
Ngoài cửa, Chung Du Bạch trào phúng nhìn Lục Viễn, “Dám hôn người ta vậy có dám không biết xấu hổ không đỏ mặt hay không?”
Lục Viễn thẹn quá thành giận, “Anh quản tôi!”
Chung Du Bạch cười nhạo, nhét hắn vào trong xe, “Minh, lái xe!”
“Vâng, Bạch ca.”
Xe chạy nửa đường, bỗng nhiên một tiếng phanh gấp chói tai, Hùng Minh Minh cảm giác hung hăng chấn động một chút, thật sự choáng váng đầu, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ: Có thể chơi chút xiếc khác hay không a, tai nạn giao thông cái gì hắn sẽ bị Bạch ca lột da a a a a –
Xích Lộ tông đáng chết này, trừ bỏ chế tạo tai nạn giao thông nhỏ thì sẽ không có thủ đoạn khác! Biết rõ một trận tai nạn giao thông có khả năng làm rụng a Viễn cùng Bạch ca bọn họ liền gặp quỷ!
Hùng Minh Minh hắn thề không đội trời chung với bọn họ!
.
(1) Mặt mộc ko hóa trang
(2) Diễn viên quần chúng lâu năm
(3) Nhà có vợ đẹp, nghĩa là đạo diễn này đã lập gia đình
Chuông báo nguy trong lòng Lục Ninh reo ầm ĩ, y biết người giống như Tôn Lập Ngôn này một khi mất tích là việc dị thường phiền phức, mà nếu hắn thật sự tìm chết đi trêu chọc Lục Viễn, lấy hiểu biết của Lục Ninh với Lục Viễn, vị này tuyệt đối sẽ coi hắn là cơm đưa lên tận cửa.
Dù là trong giới này có rất nhiều quy tắc ngầm không thể nói ra miệng, nhưng nếu quy tắc ngầm đến trên đầu “người” như Lục Viễn này, kia chỉ có thể nói là tự tìm khổ ăn.
Tôn Lập Ngôn đến đây, Lục Ninh cùng Lục Viễn chỉ phải đứng lên, nghênh đón tiền bối đại bài này.
Lúc này, Lục Ninh còn chưa hóa trang xong, Lục Viễn càng là tố diện triêu thiên().
Bởi vì nhân vật a Hạ cùng a Thu bọn họ diễn là vẫn đi theo bên người Chấn Đông, bình thường trầm mặc ít lời, ăn mặc lại điệu thấp, tự nhiên sẽ không đoạt nổi bật của Chấn Đông, vì tiếp bộ phim này, Lục Ninh cùng Lục Viễn đều cắt tóc húi cua, trên đầu đều chỉ còn sợi tóc ngắn ngủn, nhưng chàng đẹp trai có thế nào vẫn là chàng đẹp trai, cho dù là bộ dạng này, bọn họ nhìn qua ngược lại hình dáng rõ ràng, càng hiện ra vẻ đẹp sạch sẽ lưu loát, Lục Viễn vốn chính là hỗn huyết, cho dù huyết mạch Tây Âu đã nhạt, hình dáng lại cũng càng lập thể một chút so với người phương Đông bình thường, kiểu tóc như vậy đưa ưu điểm trên khuôn mặt bọn họ hoàn toàn nổi lên.
Nói là hoá trang, kỳ thật ngược lại là đưa khuôn mặt cùng cánh tay, cổ, ngực lộ ra khi mặc áo may ô bôi đen một chút, làn da Lục Ninh cùng Lục Viễn đều rất trắng, chỉnh bộ phim, bọn họ hầu như đều là một thân đen lưu loát, cùng với găng tay da hở ngón.
Lục Viễn lúc này, chính là mặc áo may ô đen, quần da đen, giày đen, mặt chưa hóa trang, màu da trắng nõn dưới một thân đen làm nổi bật có vẻ càng thêm trắng, vì thế Tôn Lập Ngôn cười đến càng ôn hòa, một đôi mắt thâm thúy đến có thể hút người vào trong, mà Lục Ninh cảm giác lại càng không tốt.
“Thật là có duyên phận, cảnh đầu tiên hai người quay lại không phải cùng lão đại Chấn Đông của hai người, mà là cùng tôi.” Tôn Lập Ngôn ôn nhu nói, phong độ mười phần.
Quả thật, cảnh đầu tiên là đối diễn với Tôn Lập Ngôn, cảnh sát Lô Thành Chi do Tôn Lập Ngôn diễn, một vị cảnh sát nằm vùng bên người Chấn Đông, lại nói tiếp, hắn là nam ba, vai diễn nhưng không tính nhiều, chỉ là nặng, cũng thực mấu chốt, phấn khích cùng ràng buộc giữa hai vai nam chính đều có liên quan đến vai diễn của hắn, đây là một nhân vật thực thấy được công lực diễn xuất, hắn tuy rằng là nằm vùng, thế nhưng làm thủ hạ của Chấn Đông nhiều năm, Chấn Đông đã cứu hắn hai lần, là giao tình thành lập qua sinh mệnh, một bên là trung, một bên là nghĩa, hắn trong bộ điện ảnh này cơ bản đều là cảnh tâm lý.
Thân là nhân tài quân sư bên người Chấn Đông, có một đợt giao dịch Chấn Đông giao cho hắn chỉ huy, nào biết Lô Thành Chi đã sớm truyền tin tức về sở cảnh sát, cũng thiết kế đem nguyên nhân lộ tin tức giá họa đến trên người một tiểu đầu mục khác.
Cảnh đầu tiên, chính là Lô Thành Chi cùng Chấn Đông phái a Hạ, a Thu đi xử lý “nội gian”.
Lục Ninh thực hy vọng thần kinh của Lục Viễn ở phương diện nào hơi thô một chút, đáng tiếc nguyện vọng này đã định trước là không thể thực hiện, hoàn toàn tương phản, thần kinh của Lục Viễn ở phương diện nào đó còn rất tinh tế, hắn thoáng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tôn Lập Ngôn liền mang theo một chút gì đó khác biệt, mà Lục Ninh nhìn xem lông tơ đều dựng thẳng, nhanh chóng ngăn giữa hai người bọn họ, “Thực xin lỗi, anh chính là anh Tôn đi, chúng em rất nhanh sẽ hóa trang xong, phiền toái anh đợi lâu.”
Y tuyệt không muốn chọc phiền toái, cho dù Tôn Lập Ngôn đưa lên tận cửa, Lục Ninh cảm giác, nể tình đời trước bọn họ miễn cưỡng coi như là bạn bè, mình liền cứu hắn một lần, nếu hắn vẫn cố ý muốn đi tìm chết, kia Lục Ninh cũng không có biện pháp.
Tôn Lập Ngôn phảng phất nhìn ra cái gì, hắn thú vị nhìn nhìn Lục Ninh, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài.
Lục Ninh vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lục Viễn nhẹ nhàng nói bên tai y: “Này, có phải ngươi không thích hắn câu dẫn ta hay không.”
Lục Ninh cảm giác hắn cách rất gần, gần như dán vào tai mình nói chuyện, dời đi một chút mới quay đầu lại, “Đúng.”
Lục Viễn nhìn y, lại bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến gọi là một ánh mặt trời sáng lạn xuân về hoa nở.
Lục Ninh chẳng hiểu ra làm sao.
Lục Viễn lại bỗng nhiên bắt lấy y, Lục Ninh còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm cái gì, Lục Viễn liền như vậy bay nhanh hôn y một cái.
Lục Ninh nhất thời cứng lại, không dám tin nhìn Lục Viễn.
Lục Viễn cũng đã buông y ra, ngoan ngoãn ngồi vào trước bàn hóa trang.
Lục Ninh thiếu chút nữa cho rằng vừa rồi là mình bị ảo giác!
Con mẹ nó tiểu tử này hôn vẫn là môi a! Tuy rằng chỉ là khóe môi đó cũng là môi a! Tuy rằng nói chỉ là hôn một cái như vậy… Lục Ninh cảm thấy cứ như vậy nổi giận mà nói, giống như lại có chút thái quá.
Nhưng là hiện trường trừ bỏ y, còn có Hoàng Bích ở a, còn có Trương Ngôn Thắng ở a, còn có tiểu trợ lý câm kia của Trương Ngôn Thắng ở a!
Kết quả, chỉ còn lại một mình Lục Ninh đứng thẳng bất động tại chỗ, mấy người kia nên làm gì thì làm cái đó, một bộ dáng vẻ bình thường không thể bình thường hơn, gần như sắp khiến Lục Ninh cảm thấy mình kinh ngạc như thế này mới là không đúng…
Trương Ngôn Thắng bình tĩnh tiếp tục hoá trang, tiểu trợ lý câm vội vàng đưa phấn qua, về phần Hoàng Bích?
Một lúc lâu sau hắn đột nhiên hỏi: “Thắng ca, nhân loại cũng có kì phát tình sao?”
Lục Ninh vừa nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
Y biết mà!
Đầu kia Trương Ngôn Thắng lại vẫn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên.”
Giọng điệu khẳng định đến không thể khẳng định hơn, hắn nhìn chằm chằm vành tai hơi hơi đỏ lên của Lục Viễn, nghĩ muốn cho hắn nhiều chút phấn che hay không, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Lục Ninh: “……”
Nhất định có chỗ nào không đúng, thế nhưng vì cái gì y chính là không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng!
Chờ đến khi y cùng Lục Viễn đều hóa trang xong đi ra ngoài, Lục Ninh cảm giác đầu mình vẫn là một đống tương hồ, đợi vào sân đều qua vài giây mới phản ứng lại phải nhập diễn, lập tức một cái giật mình tỉnh táo lại.
Quản mẹ nó Lục Viễn động cái gì kinh!
Tôn Lập Ngôn nhìn song sinh bên kia đang đi tới, cười đến ý vị thâm trường, ý định của hắn là muốn làm dao động bọn họ, diễn viên mới nha, hắn nhìn xem nhiều, chung quy phải đem ra chút bản lãnh thật sự mới có thể làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện thân cận với mình, ngược lại là tiểu tử diễn a Hạ này có chút đặc biệt, ánh mắt không biết có chỗ nào là lạ, Tôn Lập Ngôn thậm chí cảm giác trong đó có đồng tình khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nhất thời có chút không hiểu sao.
Cho dù hắn nhìn trúng rõ ràng là cậu diễn vai a Thu kia, lại vẫn nhịn không được đặt vài phần chú ý trên người a Hạ này.
Về phương diện diễn xuất Tôn Lập Ngôn là có bản lãnh thật sự, sau khi hắn chân chính nhập diễn, hoàn toàn là có thể chấn được bãi chống đỡ được khí tràng.
“A Hạ a Thu, là Đông ca phái hai người đến?” Tôn Lập Ngôn chậm rãi nở nụ cười.
“Ah, Trần ca, chính là người này phản bội Đông ca sao?”
Tên giả khi Lô Thành Chi làm nằm vùng là Trần Chí, cho nên vai Lục Ninh Lục Viễn diễn đều gọi hắn “Trần ca”.
Vừa bắt đầu diễn, tinh thần Tôn Lập Ngôn liền rung lên, hai tiểu tử này cùng người mới bình thường cho hắn cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên nói, “Hắn có một tình nhân gọi Sảnh Thư, Sảnh Thư này là người bên kia, một buổi tối trước ngày giao dịch, hắn vừa vặn liền đến chỗ Sảnh Thư này……”
“Không, không phải em a — Trần ca, anh tin tưởng em!” Tiểu đầu mục run rẩy nói.
Tôn Lập Ngôn thản nhiên cười, mang theo vừa đúng châm chọc cùng lạnh lùng, “Buổi tối ngày hôm đó cậu say đến mức còn nhớ rõ chính mình nói qua những gì sao?”
Thân thể tiểu đầu mục lập tức cứng đờ.
Sau đó, Tôn Lập Ngôn chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, hắn nói không nên lời loại cảm giác này, thật giống như hai thiếu niên bên người thật sự có sát khí vậy!
Sát khí là khái niệm rất khó hình dung, nhưng loại lãnh lệ khiến người tay chân lạnh lẽo lông tơ dựng thẳng này…
“Phanh!” Trên bàn tay mang găng tay hở ngón của Lục Ninh là một cây sung còn bốc khói trắng.
Tiểu đầu mục kêu cũng không kịp kêu một tiếng liền ngã xuống.
Tôn Lập Ngôn nắm tay lại mới thoát ra từ loại khí tràng này, nói ra lời thoại thuộc về hắn, “Cứ như vậy giết hắn không thành vấn đề sao?”
“A Hạ” tối tăm cười, không sai, này chính là a Hạ cười! Phía sau, thiếu niên trước mặt chính là a Hạ, mà không phải thiếu niên hắn vừa mới nhìn đến kia, hắn đã triệt triệt để để biến thành a Hạ.
Mà a Thu bên cạnh hắn lại không có ánh mặt trời lúc trước, chỉ là ánh mắt băng lãnh nhìn người gục trên mặt đất, giọng điệu tàn khốc: “Người phản bội Đông ca, chỉ có chết.”
Loại ánh mắt này lấy Tôn Lập Ngôn từng trải cũng cảm giác lưng có chút phát lạnh.
Hai tiểu gia hỏa này là bảo bối Trần Đạt tìm tới từ chỗ nào!
Mà đầu máy quay bên kia ánh mắt Trần Đạt cũng đang phát sáng, biểu hiện của hai anh em này trên sân so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn một chút, không thể vừa lòng hơn, hằng năm hắn đều sẽ nhìn thấy không ít người mới, cũng có rất nhiều người mới cực kỳ có thiên phú, diễn cái gì giống cái đó, thế nhưng xuất sắc giống hai anh em này không phải không có, chỉ là thật sự rất ít.
Cảnh quay này rất ngắn, trong cả bộ phim cũng không vượt quá ba phút, mà một màn Tôn Lập Ngôn diễn Lô Thành Chi cho vị tiểu đầu mục này nhắm mắt lại mới là quan trọng nhất, hai nhân vật a Hạ cùng a Thu ở trong này chẳng qua là đi ngang qua mà thôi, chủ yếu vẫn là diễn tâm lý của Lô Thành Chi.
Cố tình khiến cho a Hạ cùng a Thu đại đoạt nổi bật.
Sát khí gần như ngưng tụ thành thực chất này rốt cuộc là sao! Đây chẳng qua là hai đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi mà thôi a, làm sao có thể –
“Cut!”
Tôn Lập Ngôn mang theo nghi vấn diễn xong, hắn dù sao cũng là diễn viên thực lực hùng hậu chân chính, dưới tình huống này vẫn là thuận lợi thông qua, mà lúc này diễn viên quần chúng diễn vai tiểu đầu mục bò từ dưới đất lên, lau một đầu mồ hôi nói: “Hù chết tôi, vừa rồi còn cho rằng hai đứa bé kia thật muốn giết mình.”
Vị này là lão quần diễn(), chừng bốn mươi tuổi, chạy qua không ít đoàn làm phim diễn quần chúng, kinh nghiệm đóng phim cũng là tương đối phong phú, bằng không vừa rồi đã sớm nhảy dựng lên.
Mà lúc này Lục Ninh cùng Lục Viễn đã xuống sân đang thảo luận màn diễn tiếp theo, giống như căn bản không để màn diễn vừa rồi ở trong lòng.
Không giống [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], bộ phim này bọn họ là cùng vào cùng ra, Lục Viễn càng là không muốn so ra kém Lục Ninh, lúc hắn diễn [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] đã dùng sức lực lớn nhai kịch bản [Hắc Sa], nghiền ngẫm các cảnh tượng, mới có thể biểu hiện xuất sắc như vậy.
Trong phim xã hội đen này hắn cùng Lục Ninh có một chút ưu thế, bọn họ biết chân chính giết người là như thế nào, nhất là Lục Viễn.
Tôn Lập Ngôn xa xa nhìn bọn họ, chẳng những không có ý lui bước, ngược lại độ cong trên khóe môi càng lớn.
Lúc này, mặc kệ là “a Thu” kia hay là “a Hạ”, hắn đều thực cảm thấy hứng thú.
Khóe mắt thoáng nhìn thần tình của Tôn Lập Ngôn, Lục Ninh chau mi, lúc này ngay cả y cũng cảm thấy vị này có điểm đáng ghét.
Mà Lục Viễn cũng phát hiện ánh mắt vị này dừng trên người Lục Ninh, vì thế lạnh lùng cười, tia sáng đỏ trong mắt chợt lóe liền tắt.
“Trần đạo,” Tôn Lập Ngôn bỗng nhiên đi tới, cười đến ôn nhã mê người, thanh âm càng là hoàn toàn từ tính, “Không biết có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm tối hay không? Tôi đối Trần đạo quý mến đã lâu……”
Lập tức bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ nghe đến lời nói thâm tình chân thành của Tôn Lập Ngôn, mọi người ánh mắt cổ quái nhìn về phía bụng bia cùng cái mũi tẹt của Trần Đạt, trong lòng đều yên lặng nghĩ:
Ngọa tào, khẩu vị của Tôn ảnh đế nặng như vậy từ lúc nào!
Mà Trần Đạt đang đầy mặt gặp quỷ nhìn Tôn Lập Ngôn, hắn đương nhiên biết đam mê nào đó của Tôn Lập Ngôn, hắn biết rõ vị này là thích nam giới, thế nhưng ánh mắt hắn không phải luôn luôn rất cao sao? Đây là làm cái gì, lại còn trước công chúng, hắn nhưng là đã gia có kiều thê() có được không!
Cố tình hôm nay còn có mấy nhà truyền thông được phép đi vào trường quay, bọn họ đều là đến làm tham ban phỏng vấn, bốn phía không biết nơi nào sáng lên đèn flash khiến sắc mặt Trần Đạt xanh mét –
Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ dùng bản thân để tuyên truyền bộ điện ảnh này!
Trần Đạt kéo Tôn Lập Ngôn lại, rất muốn hỏi hắn là trúng tà hay là làm sao, kết quả người ta liền lôi kéo tay hắn không buông, còn dùng móng tay nhẹ nhàng vẽ vẽ lên lòng bàn tay hắn, loại thủ đoạn tán tỉnh này khiến Trần Đạt giống như bị bỏng lập tức buông Tôn Lập Ngôn, nhảy ra cách xa hắn ba bước.
Mẹ nó đây gọi là chuyện gì, một ngày này Tôn Lập Ngôn đều dính niêm hồ hồ bên người Trần Đạt, Trần Đạt chỉ đành để mọi người kết thúc công việc sớm.
Tôn Lập Ngôn ngủ một giấc dậy, mới cảm giác có chút cổ quái, bỗng nhiên nhớ tới việc đêm qua, bản thân cũng hoảng sợ, thế nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ mình tư duy rất rõ ràng, không có đầu choáng váng cái gì, lúc ấy cũng không biết làm sao, chỉ là cảm giác Trần Đạt thực mê người……
Hắn bị ý tưởng này của mình lôi ngã!
Tuy rằng mấy tạp chí lớn đều cho Trần Đạt mặt mũi, trở về không có bao nhiêu nhà đưa tin, điểm chú ý vẫn là đặt trên bộ điện ảnh [Hắc Sa] này, nhưng các báo nhỏ khác lại không phối hợp như vậy.
“Ảnh đế thổ lộ danh đạo, công bố nội tình kinh bạo của [Hắc Sa]”, “Chân ái của Tôn ảnh đế trồi lên mặt nước, tâm hệ Trần đạo cam nguyện vì hắn hàng thân giới”, “Chân tình thổ lộ ở trường quay đoàn làm phim, Tôn ảnh đế yêu tài hoa không yêu ‘mỹ nhân’”……
Lục Ninh dựa vào laptop của Chung Du Bạch nhìn đến những tin tức này cười đến đau cả bụng, Lục Viễn ưu nhã uống một ngụm café, “Rất đáng cười?”
Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, “Không đáng cười?”
“Không đáng cười.”
Lục Ninh: “……”
Lúc này Chung Du Bạch bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, sắc mặt thật không dễ nhìn nói: “Tôi đều nhanh bận điên lên vậy mà hai người còn có thời gian ở trong này xem tin tức uống café! Lục Viễn, cậu làm sao còn chưa thu thập đồ xong! Phải đi đuổi đoàn làm phim [Hạnh phúc dưới trời xanh] cậu không biết sao?! Còn có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, chúng ta cũng sắp đến muộn!”
Mở ra hình thức con thỏ bùng nổ.
Lúc này đổi đến Lục Ninh ưu nhã tiếp tục uống café.
Phất phất tay, y một chút cũng không đồng tình Lục Viễn phải đuổi hai đoàn làm phim.
“A Ninh.” Trước khi đi, Lục Viễn bỗng nhiên chạy lại đây.
Lục Ninh ngay một ánh mắt đều lười cho, uống một ngụm café không chút để ý đáp: “Ừ?”
Kết quả, Lục Viễn cứ như vậy lại hôn lên khóe môi y một cái, sau đó mới lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa rời đi, lưu lại Lục Ninh cầm ly café cứng đờ tại chỗ.
Tên hỗn đản này!
Ngoài cửa, Chung Du Bạch trào phúng nhìn Lục Viễn, “Dám hôn người ta vậy có dám không biết xấu hổ không đỏ mặt hay không?”
Lục Viễn thẹn quá thành giận, “Anh quản tôi!”
Chung Du Bạch cười nhạo, nhét hắn vào trong xe, “Minh, lái xe!”
“Vâng, Bạch ca.”
Xe chạy nửa đường, bỗng nhiên một tiếng phanh gấp chói tai, Hùng Minh Minh cảm giác hung hăng chấn động một chút, thật sự choáng váng đầu, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ: Có thể chơi chút xiếc khác hay không a, tai nạn giao thông cái gì hắn sẽ bị Bạch ca lột da a a a a –
Xích Lộ tông đáng chết này, trừ bỏ chế tạo tai nạn giao thông nhỏ thì sẽ không có thủ đoạn khác! Biết rõ một trận tai nạn giao thông có khả năng làm rụng a Viễn cùng Bạch ca bọn họ liền gặp quỷ!
Hùng Minh Minh hắn thề không đội trời chung với bọn họ!
.
() Mặt mộc ko hóa trang
() Diễn viên quần chúng lâu năm
() Nhà có vợ đẹp, nghĩa là đạo diễn này đã lập gia đình