Lục Ninh Lục Viễn đương nhiên sẽ không chú ý tới người tu chân trong khán giả, quả thật đang đứng ở trên sân khấu, khi ngọn đèn dừng ở trên người, hảo hảo hát hoàn một bài ca, là toàn bộ ý nghĩa của bọn họ.
Live sở dĩ có thể đả động nhân tâm, là vì người biểu diễn dùng tâm, nếu người hát không đầu nhập tất cả cảm tình, như vậy làm sao có thể đả động người mê ca nhạc.
[Moonlight] là rock tiếng Anh, tuy rằng cũng không phải rock nặng mãnh liệt, bộ phận cao trào lại cực có sức bật, khi thêm nhịp trống vào, thanh âm của bọn họ vang vọng trong toàn sân vận động, tựa như là từng chút đánh vào trái tim người nghe.
Rung động như vậy là nghe CD nhiều lần cũng sẽ không có, mị lực thuộc về live.
Một bài hát xong, Lục Viễn giơ mi vung tóc, “See you later!”
Lục Ninh vỗ lên vai hắn, cười nói, “Đi thôi!”
Micro truyền thanh âm của y ra, hai người cứ như vậy chạy xuống đài, lưu lại một sân khán giả thét chói tai, hầu như tất cả mọi người đều cảm thán cảm tình giữa hai anh em quả thật rất tốt, lại có một số người ánh mắt đều đang phát ra ánh sáng.
Khoảng năm 05, 06, vừa vặn là thời gian sự vật mới nào đó bắt đầu tràn ra ở đại lục, một từ mới phát gọi là đam mỹ, còn có quần thể gọi hủ nữ, mà trong phạm vi ngôi sao cũng có xưng hô riêng của mình — vương đạo.
Trước từ trong nhóm idol Nhật Hàn quật khởi couple đồng tính vương đạo tụ tập một đám fan đặc biệt, thậm chí ở trình độ nào đó đẩy mạnh các nhóm thần tượng phát triển, công ty giải trí Nhật Hàn cũng thích ý sáng tạo bối cảnh chính thức cho loại couple vương đạo này, mặc dù có một số là cố ý tuyên truyền, nhưng không thể không nói, hiệu quả tương đối không tồi, một ít fan cuồng nhiệt tình nguyện thần tượng của mình kết thành couple đồng tính trong nhóm, cũng không muốn nghe thấy bọn họ truyền ra scandal với khác phái.
Lục Ninh đời trước căn bản không phải thần tượng, đối với những cái này căn bản không thể nào lý giải, cho nên căn bản không biết có loại fan đặc thù này tồn tại, mà cảm tình của y cùng Lục Viễn quả thật coi như không tệ, cho dù bọn họ quen biết cũng chẳng qua là việc một hai năm, ở phương diện nào đó lại là thần kỳ phù hợp, y không chỉ có kinh nghiệm đời trước nhiều năm như vậy, cố tình còn trùng sinh thành một Ma tộc, tất yếu phải cầu sinh trong kẽ hở, nếu không có mấy người Lục Viễn cùng Chung Du Bạch giúp, vỏn vẹn dựa vào chính y, ở trong thế giới “mới” khiến y mờ mịt này, làm sao có thể đi thông thuận như vậy!
Cho dù Lục Viễn làm việc mang theo ý đồ riêng của hắn, nhưng tất yếu phải thừa nhận là, hắn quả thật đối với mình rất tốt, một khi được sự tín nhiệm của hắn, Lục Viễn người này vẫn là thực tin cậy.
Trở lại hậu trường, bọn họ kế tiếp còn có hai ca khúc phải lên, bị Trương Ngôn Thắng bắt đổi quần áo, lại làm lại kiểu tóc, chỉ còn lại thời gian năm sáu phút.
Lục Ninh liếc mắt nhìn bàn hóa trang cách đó không xa, “…… Vì sao nhiều đồ như vậy?”
“Fan đưa.”
Lục Ninh kinh ngạc, “Đưa đến tận trong này?”
Lục Viễn đã không để ý cái gì mở một bao bánh bích quy ra ăn, Lục Ninh không nói gì nhìn hắn, Lục Viễn giơ giơ bánh bích quy trong tay lên, hàm hồ nói, “Các cô ấy quan sát còn rất cẩn thận nha, vị cà chua.”
Lục Ninh: “……” Ai bảo ngươi ở trong VCR [Nhất xướng thành danh] vài lần là đang uống loại đồ uống ít gặp như nước cà chua này!
Chung Du Bạch chộp bánh bích quy, “Hai người nhanh lên sân khấu! Quà đợi kết thúc lại mở!”
Lục Ninh cùng Lục Viễn chỉ có thể đến thang máy chờ, người ngoài nhìn là bọn họ soái khí đi từ thang máy ra, trên thực tế nơi này cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì cho người ở, cong thân đứng ở nơi nhỏ như thế này, vừa buồn lại nóng, cho dù là thời tiết cuối tháng mười, vẫn sẽ bởi vì đèn trên sân khấu mà nóng như lò nướng vậy.
Chung Du Bạch cầm lên một hộp quà đóng gói tương đối xinh đẹp, bên trên còn dán hình chibi của hai người, từ giấy gói bán trong suốt nhìn vào, lấy ánh mắt của hắn, lập tức phát hiện đó là cái gì.
“…… A Viễn ngu xuẩn kia sẽ biết đây là thứ gì sao?”
Trình Thương Thuật bên cạnh ngáp một cái liếc mắt nhìn lại, “Thứ gì?”
Chung Du Bạch cười nhạo một tiếng không trả lời.
Trình Thương Thuật tùy tùy tiện tiện cầm lấy chiếc hộp, “Bôi trơn?”
Chung Du Bạch: “……”
Thân là một kiếm tu, “kiến thức rộng rãi” như thế, thật sự là không khoa học a! Quá khứ của ngươi rốt cuộc “muôn màu muôn vẻ” như thế nào a!
Trình Thương Thuật lại không có nửa điểm cảm thấy xấu hổ, giống như nhận ra cái bình chỉ lộ ra một nửa nhãn còn toàn là tiếng Anh này là thứ gì là hoàn toàn đương nhiên, “Lại có người đưa bọn họ cái này?”
“Ừ, fan vương đạo, một quần thể tương đối đặc thù.” Chung Du Bạch tiếp tục sàng chọn quà cho Lục Ninh Lục Viễn, vì thế, không chút nào ngoài ý muốn thấy được quần lót tình thú chữ “T”, chỉ nhìn một cách đơn thuần ngoại hình đều *** đến đòi mạng……
Lúc này ngay cả Trình Thương Thuật biểu tình cũng có chút vặn vẹo.
Đám fan này là nữ sinh đi! Các cô là muốn nháo loại nào a! Tiêu chuẩn gì đây!
“Này không lấy ra?” Trình Thương Thuật nhìn Chung Du Bạch bình tĩnh lấy mấy thứ đó ra nhét vào trong một cái hộp, nghi hoặc hỏi.
Chung Du Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Lấy ra làm gì, anh muốn mặc?” Vừa nói xong hắn liền có chút xấu hổ, chờ một chút, hắn xấu hổ cái quái gì a!
Trình Thương Thuật: “……”
Trước sân khấu Hồ Tử Thuần cùng Ngụy Luân xuống dưới, Lục Ninh cùng Lục Viễn bắt đầu hát ca khúc thứ hai của bọn họ, tiếng la hét ầm ĩ dần tiếp cận, mới đánh vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
Lục Ninh cùng Lục Viễn hoàn toàn không biết việc hậu trường, ca khúc thứ hai của bọn họ là [Phụ thân], ca khúc này ở trên mạng được đánh giá cao nhất, là vì nó thật không có chỗ nào đáng giá bôi đen, từ lời ca đến MV, đều là nhất phái ấm áp, không có cố ý phiến tình, lại có một loại chất phác đả động nhân tâm khác.
“Phong sương vũ tuyết, trôi qua năm tháng, thâm thâm khắc thái dương quen thuộc của cha,
Hoa rơi ý đi, ánh nắng chiều, chậm rãi chiếu sáng lên mong đợi nơi khóe mắt người.
……”
Bọn họ nhẹ nhàng mà hát, dưới đài cùng hợp, ca khúc này làn điệu đơn giản, dễ nhớ, không bao lâu liền biến thành toàn trường hợp xướng, hát hát, không biết vì cái gì liền cảm thấy có chút xót xa, không khí như vậy ngưng kết toàn bộ hiện trường.
Cảm xúc là một thứ dễ lây nhiễm, rất nhiều lúc có lẽ chúng ta sẽ quên ngày đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại sẽ vĩnh viễn nhớ loại cảm giác không thể quên đi này, sẽ nhớ rõ lúc ấy trong nháy mắt có cái gì mềm mại gõ vào trong lòng.
Buổi diễn chậm rãi tiếp tục tiến hành, trong quá trình Lục Ninh Lục Viễn đổi sáu bộ quần áo, phối hợp trang sức khác nhau, đương nhiên, trang sức của nam sinh vốn không có lựa chọn phong phú như nữ sinh, vòng cổ, xích tay hoặc vòng tay, khuyên tai, nhẫn, đều không rất phiền phức đa dạng, là Cố Di thiết kế riêng thích hợp với bọn họ, cùng lão Tam học lâu như vậy, thủ nghệ của cô sớm đã không phải khi mới ra trường có thể sánh bằng, tỷ như một chiếc hoa tai Lục Ninh mang bên tai phải Lục Viễn mang bên tai trái, dùng đá mặc lục phối hợp với thủy tinh tím, xoay thành đồ án lộng lẫy chỉ lớn bằng móng tay út, vừa thấy thì bình thường, nhìn kỹ lại cực kỳ tinh xảo.
Cửa hàng online của Cố Di mở được một thời gian, sinh ý cũng không tính đắt hàng, nhưng phát triển lại rất vững vàng, mọi thứ thủ tục đều đã đầy đủ, tài trợ trang sức cho concert lần này vốn đương nhiên không đến phiên cửa hàng nhỏ của cô, Chung Du Bạch lại quang minh chính đại cho cô đi cửa sau, chen rớt vài hãng trang sức tương đối có danh tiếng, bắt lấy hạng mục tài trợ này trong sự bất an của Cố Di.
Trong cửa hàng của cô, chủ công là bảo thạch trung hạ tầng, bạc phối hợp lại dùng loại tốt nhất, bản thân công nghệ lại tinh tế hơn so với trang sức bình thường, bản lĩnh cũng có đặc sắc, dưới sự đề nghị của Chung Du Bạch, định giá liền hơi cao, không sai biệt lắm là giá trang sức trung đẳng.
Fan rất thích thu thập đồ đạc linh tinh của idol, bây giờ còn chưa đến niên đại trong cửa hàng online tràn lan xx cùng loại, cho nên Cố Di hoàn toàn có thể dựa vào lúc này xây dựng danh khí, Lục Ninh Lục Viễn cũng vui vẻ làm tuyên truyền cho cô.
Ba tiếng rưỡi biểu diễn nói ra thì rất dài, thế nhưng chân chính xem xuống, lại ngắn giống như sẽ kết thúc trong nháy mắt.
Lục Ninh Lục Viễn thay một bộ quần áo cuối cùng, chỉ là T-shirt vô cùng đơn giản, mang theo logo riêng của lần lưu diễn châu Á này, năm người năm sắc, Lục Ninh là thuần đen, Lục Viễn thuần trắng, Hồ Tử Thuần vàng sáng, Ngụy Luân xanh ngọc, Hàn Dược café, bên dưới là quần bò thống nhất cùng giầy thể thao trắng, khiến năm thanh niên thanh xuân bức người, bộ dáng không cần bất cứ trang sức nào như vậy, thậm chí bởi vì mồ hôi thẩm thấu, trang cái gì cũng không có, kiểu tóc cũng bởi vì khăn mặt lau qua mà không duy trì được bộ dạng ban đầu, ngược lại làm cho năm người bọn họ đứng ở trên sân khấu, dưới ngọn đèn chiếu dọi mang theo mị lực khiến người không thể kháng cự.
“A, thời gian qua thật nhanh a, cũng đã đến bài hát cuối cùng.” Tinh thần của Lục Viễn vẫn là thực không tệ, cười nói.
Lục Ninh gật gật đầu, “Đúng vậy, đêm nay mọi người nghe nhạc có đã nghiền?”
Dưới sân khấu đồng thanh truyền đến tiếng “Đã nghiền”, Lục Ninh mới cười rộ lên.
So với hai người bọn họ ổn trọng bình tĩnh, Hồ Tử Thuần ánh mắt đều đã đỏ, “Một năm rưỡi trước, tôi căn bản không thể tưởng tượng hiện tại tôi có thể đứng ở trong này……”
Ngụy Luân vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cám ơn mọi người đã yêu thích chúng tôi, khiến chúng tôi có thể đứng ở chỗ này ca hát cho mọi người.”
“Chúng tôi thật sự không thể thỏa mãn hơn.” Hàn Dược chân thành nói, “Trừ bỏ cám ơn, chúng tôi rốt cuộc nói không ra cái gì.”
Năm người nắm tay, cứ như vậy đứng ở trên sân khấu cúi người thật sâu chào khán giả phía dưới.
Dưới đài lập tức có người xem đôi mắt cũng đỏ lên, thậm chí có vài góc truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Bên dưới thỉnh thưởng thức ca khúc cuối cùng, [Kiêu ngạo], mọi người, chính là kiêu ngạo của chúng tôi.” Lục Ninh nhẹ nhàng nói.
Ca khúc này là khúc kết thúc của [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], lấy bài hát mở đầu bắt đầu, khúc kết thúc chấm dứt, toàn buổi biểu diễn sắp hạ xuống màn che.
Ca khúc này bọn họ hát phá lệ động tình, đặc biệt Hồ Tử Thuần hát đến một nửa, hầu như thanh âm đều có chút nghẹn ngào, Lục Ninh lập tức giúp hắn tiếp.
Một âm cuối cùng tán đi, tất cả ngọn đèn tắt trong nháy mắt, sân khấu trở nên tối đen.
Tiếng khóc thưa thớt phía dưới vang lên, kêu gọi “đừng đi” cùng tiếng gọi “encore”, trong một khắc này a Lục nhịn không được sống mũi cay cay, nàng cũng không biết vì cái gì, cứ cảm giác thật giống như trong nháy mắt sân khấu tối đen kia, trong lòng trở nên vắng vẻ.
Kỳ thật cũng không phải bi thương, cũng không giống cô bé phía trước nàng kia tê tâm liệt phế hô “đừng đi”, nàng chỉ là cảm thấy, nàng không thích loại cảm giác chấm dứt này.
Rốt cuộc, đèn trên sân khấu lại một lần sáng lên, nàng nhịn không được lập tức đứng lên, toàn trường phát ra tiếng hoan hô gần như muốn bật tung cả nóc nhà.
Tiếng nhạc mềm nhẹ vang lên, “you are our only love……” thanh âm Lục Viễn độc thoại hơi mang trầm thấp vang lên, không thiếu nữ sinh vừa khóc vừa cười, trong lòng như là được cái gì đổ đầy.
Khúc encore(1), năm người hợp xướng một bài hát tiếng Anh kinh điển, [Only love], mà lần này, là thật một khúc cuối cùng.
Cuối cùng cũng kết thúc!
Trên đầu năm người đều phủ khăn mặt đi về phía hậu trường, Lục Viễn hướng tới camera so một chữ “v” thắng lợi, Lục Ninh túm khăn mặt xoa xoa mái tóc ướt sũng, cười đi qua trước màn ảnh, ba người khác thì im lặng hơn một chút, concert lần này, gần như hao hết tất cả thể lực của bọn họ.
Người lần đầu tiên tham gia concert, tâm lý thỏa mãn cùng thân thể mỏi mệt là hoàn toàn không thể so sánh, một bên là thần kinh vô cùng phấn khởi thỏa mãn, một bên là thân thể mệt đòi mạng kêu gào muốn nghỉ ngơi, nhân viên chuyên nghiệp bên Tinh Hoàn lập tức đưa bọn họ vào phòng nghỉ, Lục Ninh Lục Viễn trở lại phòng hóa trang chất đầy quà tặng của bọn họ, sau khi đổi xong quần áo, Chung Du Bạch nhìn nhìn đồng hồ, “Tinh Hoàn chuẩn bị tiệc chúc mừng, cùng đi ăn một chút gì đi, hai người khẳng định cũng đói bụng.”
Trước buổi concert không thể ăn quá nhiều cái gì là lệ thường, cho nên Lục Viễn mới có thể nửa đường bóc bánh bích quy ăn.
Khi ăn người ngồi trên xe Suv riêng rời đi sân vận động, a Lục kỳ thật còn chưa rời đi, sau khi buổi diễn tan cuộc, đại bộ phận fan trải qua một đêm cũng là mệt không chịu được, lại vẫn có những người cực kỳ có tinh thần nghị lực chờ bọn họ đi ra, bởi vì sau khi buổi diễn chấm dứt, năm người bọn họ khẳng định sẽ rời đi.
Lúc này số fan còn vây tụ đã ít đi rất nhiều, a Lục còn ở, bởi vì nàng không phải là người thường, thể lực của nàng còn không thể chỉ vì ba giờ rưỡi này mà hao hết, thấy chiếc xe kia lái lại đây, nàng kinh ngạc nhìn, sau đó Lục Viễn còn kéo cửa kính xe xuống, cùng Lục Ninh ở trong xe nói lời từ biệt với các fan.
A Lục bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, thực thỏa mãn thực thỏa mãn.
Sau đó, nàng liền thấy được Lâm sư tỷ cách đó không xa, ánh mắt nàng nhìn Lục Ninh Lục Viễn cũng đang tỏa sáng.
A Lục hiểu ý cười, không có chào hỏi Lâm sư tỷ, giống như tâm linh tương thông, hai người đều xoay người, quay lưng mà đi.
Tiệc chúc mừng Tinh Hoàn chuẩn bị là tiệc đứng, không có những người khác, đều là nhân viên công tác trong hai công ty, sau khi ăn no, ngày hôm sau bọn họ còn phải tiếp tục tập luyện cho tour diễn, tour lưu diễn cũng không phải một việc thoải mái.
Một tuần sau, bọn họ bay đến Quảng Châu, lại một tuần, bay qua Nhật Bản.
Có lẽ là vì [Hắc Sa] mới tuyên truyền ở Nhật Bản cách đây không lâu, [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] chính thức lên sóng ở Nhật Bản cũng có một thời gian, lần này Lục Ninh Lục Viễn đến Nhật Bản, nhận được hoan nghênh trước nay chưa từng có, loại nhân khí bùng nổ này làm cho bọn họ cũng có chút kinh ngạc, hầu như so với đại lục còn cuồng nhiệt nhiều lắm.
Mà ba người Hồ Tử Thuần, Ngụy Luân cùng Hàn Dược chưa từng kinh lịch qua trường hợp như vậy, căn bản liền bị biến thành trở tay không kịp.
Lúc này, trên diễn đàn Lục Quỳ trong nước, có một topic có đến trên vạn bình luận, nếu nhìn tiêu đề chỉ sợ có người còn không biết bên trong là nội dung gì.
“Lôi vương đạo miễn vào, ghi lại điểm điểm tích tích phấn hồng giữa Lục Ninh cùng Lục Viễn.”
Phấn hồng?
Vừa đến Nhật Bản, sau khi chấm dứt ngày diễn tập đầu tiên, Lục Ninh ở trong khách sạn Nhật Bản thấy được topic này, tuy rằng không biết “Vương đạo” là cái gì, nhìn đến tên y cùng Lục Viễn, y vẫn là trực tiếp kích chuột vào.
Kết quả vừa mới nhìn mở đầu, liền phun ngay một ngụm café vừa uống ra ngoài.
Chủ topic có tiêu đề coi như bình thường này viết nội dung bên trong như thế này:
“Các loại thích couple Ninh Viễn hoặc là couple Viễn Ninh hoan nghênh loạn nhập, sửa sang lại các chi tiết nhỏ phấn hồng hữu ái của Ninh Viễn từ khi ra mắt đến nay, duy trì Ninh Viễn tương thân tương ái một trăm năm! Bản nhân Viễn Ninh khống, kiên trì Viên công Ninh thụ không lay được, ngẫu nhiên couple đảo ngược >_< Ps, Viễn Viễn a, vì cái gì có đôi khi anh nhìn thụ như vậy a!” Minh họa là một tấm ảnh Lục Viễn tựa trên vai Lục Ninh, hẳn là khi còn ở [Nhất xướng thành danh], cắt hình tương đối vi diệu, nhìn thật giống như Lục Ninh đang quay đầu hôn lên trán Lục Viễn vậy. Vị chủ topic này cố ý kéo tấm ảnh Lục Viễn gắt gao ôm eo Lục Ninh ra riêng một bên, thêm chữ: “Eo Ninh Ninh thật mảnh, Viễn Viễn ôm thoải mái không?” Lục Ninh: “……” Không chỉ là phun café, da gà da vịt của y cũng đồng loạt toát ra rồi này! Ninh Ninh em gái ngươi! Biệt danh nữ tính hóa như vậy là muốn như thế nào a! Trên màn hình tạm thời chỉ có thể nhìn đến nhiều như vậy, Lục Ninh thậm chí không có dũng khí lăn chuột đi xuống, chỉ nhìn chằm chằm số trang bên dưới topic, một hai ba bốn năm sáu…… Con mẹ nó vậy mà có hơn hai trăm trang! Một lúc lâu sau y mới thâm thâm hít vào một hơi, chậm rãi kéo hình ảnh phía dưới, càng xem sắc mặt càng vặn vẹo, những fan này cả ngày đều đang nghiên cứu những cái gì a! Thế nhưng, y dần dần cũng có chút kinh ngạc, rất nhiều là ảnh fan chụp, có chút là cắt từ video xuống, nếu không phải được đặt cùng nhau như vậy, thậm chí ngay cả bản thân Lục Ninh cũng chưa thể phát hiện – Thì ra Lục Viễn nhìn mình như thế này. Một fan nói: “Vẫn luôn cảm thấy khi a Viễn nhìn Ninh Ninh, ánh mắt cũng không giống lúc khác, đặc biệt ôn nhu.” “Hơn nữa, có phát hiện không, rất nhiều thời điểm Ninh Ninh cũng chưa chú ý, ánh mắt a Viễn vẫn đều ở trên người anh đâu, nhìn tấm ảnh này, còn có tấm này, như vậy……” Rất nhiều, trong topic này, có rất nhiều rất nhiều ảnh chụp như vậy. Những ánh mắt rất nhỏ kia của Lục Viễn, ở thời điểm Lục Ninh không phát hiện, lại bị màn ảnh cùng máy ảnh của fan trung thực ghi lại. Sau đó, khi y nhìn đến một cái bình luận nào đó, thần sắc nhất thời cứng đờ. “Nhìn thấy ô mai trên cổ Ninh Ninh không, dát dát, A Viễn đêm qua có phải hay không thực hạnh phúc a~” Đây là phần ảnh bị cắt đi của tạp chí kia, mà các cô ngay cả loại ngoài lề này cũng xem cẩn thận như vậy! Không sai, chính là tạp chí chụp ngày hôm sau khi Lục Viễn chọc giận Lục Ninh, bọn họ hung hăng đánh một trận, sau đó ở trong nhà xưởng bỏ hoang hôn nồng nhiệt…… Mẹ nó có cần — hỏa, nhãn, kim, tinh như vậy không a! “A Ninh, ngươi đang xem cái gì?” Lục Viễn tắm rửa xong cực kỳ tự nhiên mà mang theo một thân hơi nước tươi mắt ngồi xuống bên cạnh y. Lục Ninh “ba” một tiếng khép laptop lại, cực kỳ bình tĩnh nói, “Không có gì.” Nói xong còn cường điệu một lần, “Không xem cái gì.” Lục Viễn: “……?” . (1) Encore: hát lại, khúc encore: ca khúc được yêu cầu hát thêm trong một buổi diễn, ko có trong danh sách các bài hát được biểu diễn [Only love]
Lục Ninh Lục Viễn đương nhiên sẽ không chú ý tới người tu chân trong khán giả, quả thật đang đứng ở trên sân khấu, khi ngọn đèn dừng ở trên người, hảo hảo hát hoàn một bài ca, là toàn bộ ý nghĩa của bọn họ.
Live sở dĩ có thể đả động nhân tâm, là vì người biểu diễn dùng tâm, nếu người hát không đầu nhập tất cả cảm tình, như vậy làm sao có thể đả động người mê ca nhạc.
[Moonlight] là rock tiếng Anh, tuy rằng cũng không phải rock nặng mãnh liệt, bộ phận cao trào lại cực có sức bật, khi thêm nhịp trống vào, thanh âm của bọn họ vang vọng trong toàn sân vận động, tựa như là từng chút đánh vào trái tim người nghe.
Rung động như vậy là nghe CD nhiều lần cũng sẽ không có, mị lực thuộc về live.
Một bài hát xong, Lục Viễn giơ mi vung tóc, “See you later!”
Lục Ninh vỗ lên vai hắn, cười nói, “Đi thôi!”
Micro truyền thanh âm của y ra, hai người cứ như vậy chạy xuống đài, lưu lại một sân khán giả thét chói tai, hầu như tất cả mọi người đều cảm thán cảm tình giữa hai anh em quả thật rất tốt, lại có một số người ánh mắt đều đang phát ra ánh sáng.
Khoảng năm , , vừa vặn là thời gian sự vật mới nào đó bắt đầu tràn ra ở đại lục, một từ mới phát gọi là đam mỹ, còn có quần thể gọi hủ nữ, mà trong phạm vi ngôi sao cũng có xưng hô riêng của mình — vương đạo.
Trước từ trong nhóm idol Nhật Hàn quật khởi couple đồng tính vương đạo tụ tập một đám fan đặc biệt, thậm chí ở trình độ nào đó đẩy mạnh các nhóm thần tượng phát triển, công ty giải trí Nhật Hàn cũng thích ý sáng tạo bối cảnh chính thức cho loại couple vương đạo này, mặc dù có một số là cố ý tuyên truyền, nhưng không thể không nói, hiệu quả tương đối không tồi, một ít fan cuồng nhiệt tình nguyện thần tượng của mình kết thành couple đồng tính trong nhóm, cũng không muốn nghe thấy bọn họ truyền ra scandal với khác phái.
Lục Ninh đời trước căn bản không phải thần tượng, đối với những cái này căn bản không thể nào lý giải, cho nên căn bản không biết có loại fan đặc thù này tồn tại, mà cảm tình của y cùng Lục Viễn quả thật coi như không tệ, cho dù bọn họ quen biết cũng chẳng qua là việc một hai năm, ở phương diện nào đó lại là thần kỳ phù hợp, y không chỉ có kinh nghiệm đời trước nhiều năm như vậy, cố tình còn trùng sinh thành một Ma tộc, tất yếu phải cầu sinh trong kẽ hở, nếu không có mấy người Lục Viễn cùng Chung Du Bạch giúp, vỏn vẹn dựa vào chính y, ở trong thế giới “mới” khiến y mờ mịt này, làm sao có thể đi thông thuận như vậy!
Cho dù Lục Viễn làm việc mang theo ý đồ riêng của hắn, nhưng tất yếu phải thừa nhận là, hắn quả thật đối với mình rất tốt, một khi được sự tín nhiệm của hắn, Lục Viễn người này vẫn là thực tin cậy.
Trở lại hậu trường, bọn họ kế tiếp còn có hai ca khúc phải lên, bị Trương Ngôn Thắng bắt đổi quần áo, lại làm lại kiểu tóc, chỉ còn lại thời gian năm sáu phút.
Lục Ninh liếc mắt nhìn bàn hóa trang cách đó không xa, “…… Vì sao nhiều đồ như vậy?”
“Fan đưa.”
Lục Ninh kinh ngạc, “Đưa đến tận trong này?”
Lục Viễn đã không để ý cái gì mở một bao bánh bích quy ra ăn, Lục Ninh không nói gì nhìn hắn, Lục Viễn giơ giơ bánh bích quy trong tay lên, hàm hồ nói, “Các cô ấy quan sát còn rất cẩn thận nha, vị cà chua.”
Lục Ninh: “……” Ai bảo ngươi ở trong VCR [Nhất xướng thành danh] vài lần là đang uống loại đồ uống ít gặp như nước cà chua này!
Chung Du Bạch chộp bánh bích quy, “Hai người nhanh lên sân khấu! Quà đợi kết thúc lại mở!”
Lục Ninh cùng Lục Viễn chỉ có thể đến thang máy chờ, người ngoài nhìn là bọn họ soái khí đi từ thang máy ra, trên thực tế nơi này cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì cho người ở, cong thân đứng ở nơi nhỏ như thế này, vừa buồn lại nóng, cho dù là thời tiết cuối tháng mười, vẫn sẽ bởi vì đèn trên sân khấu mà nóng như lò nướng vậy.
Chung Du Bạch cầm lên một hộp quà đóng gói tương đối xinh đẹp, bên trên còn dán hình chibi của hai người, từ giấy gói bán trong suốt nhìn vào, lấy ánh mắt của hắn, lập tức phát hiện đó là cái gì.
“…… A Viễn ngu xuẩn kia sẽ biết đây là thứ gì sao?”
Trình Thương Thuật bên cạnh ngáp một cái liếc mắt nhìn lại, “Thứ gì?”
Chung Du Bạch cười nhạo một tiếng không trả lời.
Trình Thương Thuật tùy tùy tiện tiện cầm lấy chiếc hộp, “Bôi trơn?”
Chung Du Bạch: “……”
Thân là một kiếm tu, “kiến thức rộng rãi” như thế, thật sự là không khoa học a! Quá khứ của ngươi rốt cuộc “muôn màu muôn vẻ” như thế nào a!
Trình Thương Thuật lại không có nửa điểm cảm thấy xấu hổ, giống như nhận ra cái bình chỉ lộ ra một nửa nhãn còn toàn là tiếng Anh này là thứ gì là hoàn toàn đương nhiên, “Lại có người đưa bọn họ cái này?”
“Ừ, fan vương đạo, một quần thể tương đối đặc thù.” Chung Du Bạch tiếp tục sàng chọn quà cho Lục Ninh Lục Viễn, vì thế, không chút nào ngoài ý muốn thấy được quần lót tình thú chữ “T”, chỉ nhìn một cách đơn thuần ngoại hình đều đến đòi mạng……
Lúc này ngay cả Trình Thương Thuật biểu tình cũng có chút vặn vẹo.
Đám fan này là nữ sinh đi! Các cô là muốn nháo loại nào a! Tiêu chuẩn gì đây!
“Này không lấy ra?” Trình Thương Thuật nhìn Chung Du Bạch bình tĩnh lấy mấy thứ đó ra nhét vào trong một cái hộp, nghi hoặc hỏi.
Chung Du Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Lấy ra làm gì, anh muốn mặc?” Vừa nói xong hắn liền có chút xấu hổ, chờ một chút, hắn xấu hổ cái quái gì a!
Trình Thương Thuật: “……”
Trước sân khấu Hồ Tử Thuần cùng Ngụy Luân xuống dưới, Lục Ninh cùng Lục Viễn bắt đầu hát ca khúc thứ hai của bọn họ, tiếng la hét ầm ĩ dần tiếp cận, mới đánh vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
Lục Ninh cùng Lục Viễn hoàn toàn không biết việc hậu trường, ca khúc thứ hai của bọn họ là [Phụ thân], ca khúc này ở trên mạng được đánh giá cao nhất, là vì nó thật không có chỗ nào đáng giá bôi đen, từ lời ca đến MV, đều là nhất phái ấm áp, không có cố ý phiến tình, lại có một loại chất phác đả động nhân tâm khác.
“Phong sương vũ tuyết, trôi qua năm tháng, thâm thâm khắc thái dương quen thuộc của cha,
Hoa rơi ý đi, ánh nắng chiều, chậm rãi chiếu sáng lên mong đợi nơi khóe mắt người.
……”
Bọn họ nhẹ nhàng mà hát, dưới đài cùng hợp, ca khúc này làn điệu đơn giản, dễ nhớ, không bao lâu liền biến thành toàn trường hợp xướng, hát hát, không biết vì cái gì liền cảm thấy có chút xót xa, không khí như vậy ngưng kết toàn bộ hiện trường.
Cảm xúc là một thứ dễ lây nhiễm, rất nhiều lúc có lẽ chúng ta sẽ quên ngày đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại sẽ vĩnh viễn nhớ loại cảm giác không thể quên đi này, sẽ nhớ rõ lúc ấy trong nháy mắt có cái gì mềm mại gõ vào trong lòng.
Buổi diễn chậm rãi tiếp tục tiến hành, trong quá trình Lục Ninh Lục Viễn đổi sáu bộ quần áo, phối hợp trang sức khác nhau, đương nhiên, trang sức của nam sinh vốn không có lựa chọn phong phú như nữ sinh, vòng cổ, xích tay hoặc vòng tay, khuyên tai, nhẫn, đều không rất phiền phức đa dạng, là Cố Di thiết kế riêng thích hợp với bọn họ, cùng lão Tam học lâu như vậy, thủ nghệ của cô sớm đã không phải khi mới ra trường có thể sánh bằng, tỷ như một chiếc hoa tai Lục Ninh mang bên tai phải Lục Viễn mang bên tai trái, dùng đá mặc lục phối hợp với thủy tinh tím, xoay thành đồ án lộng lẫy chỉ lớn bằng móng tay út, vừa thấy thì bình thường, nhìn kỹ lại cực kỳ tinh xảo.
Cửa hàng online của Cố Di mở được một thời gian, sinh ý cũng không tính đắt hàng, nhưng phát triển lại rất vững vàng, mọi thứ thủ tục đều đã đầy đủ, tài trợ trang sức cho concert lần này vốn đương nhiên không đến phiên cửa hàng nhỏ của cô, Chung Du Bạch lại quang minh chính đại cho cô đi cửa sau, chen rớt vài hãng trang sức tương đối có danh tiếng, bắt lấy hạng mục tài trợ này trong sự bất an của Cố Di.
Trong cửa hàng của cô, chủ công là bảo thạch trung hạ tầng, bạc phối hợp lại dùng loại tốt nhất, bản thân công nghệ lại tinh tế hơn so với trang sức bình thường, bản lĩnh cũng có đặc sắc, dưới sự đề nghị của Chung Du Bạch, định giá liền hơi cao, không sai biệt lắm là giá trang sức trung đẳng.
Fan rất thích thu thập đồ đạc linh tinh của idol, bây giờ còn chưa đến niên đại trong cửa hàng online tràn lan xx cùng loại, cho nên Cố Di hoàn toàn có thể dựa vào lúc này xây dựng danh khí, Lục Ninh Lục Viễn cũng vui vẻ làm tuyên truyền cho cô.
Ba tiếng rưỡi biểu diễn nói ra thì rất dài, thế nhưng chân chính xem xuống, lại ngắn giống như sẽ kết thúc trong nháy mắt.
Lục Ninh Lục Viễn thay một bộ quần áo cuối cùng, chỉ là T-shirt vô cùng đơn giản, mang theo logo riêng của lần lưu diễn châu Á này, năm người năm sắc, Lục Ninh là thuần đen, Lục Viễn thuần trắng, Hồ Tử Thuần vàng sáng, Ngụy Luân xanh ngọc, Hàn Dược café, bên dưới là quần bò thống nhất cùng giầy thể thao trắng, khiến năm thanh niên thanh xuân bức người, bộ dáng không cần bất cứ trang sức nào như vậy, thậm chí bởi vì mồ hôi thẩm thấu, trang cái gì cũng không có, kiểu tóc cũng bởi vì khăn mặt lau qua mà không duy trì được bộ dạng ban đầu, ngược lại làm cho năm người bọn họ đứng ở trên sân khấu, dưới ngọn đèn chiếu dọi mang theo mị lực khiến người không thể kháng cự.
“A, thời gian qua thật nhanh a, cũng đã đến bài hát cuối cùng.” Tinh thần của Lục Viễn vẫn là thực không tệ, cười nói.
Lục Ninh gật gật đầu, “Đúng vậy, đêm nay mọi người nghe nhạc có đã nghiền?”
Dưới sân khấu đồng thanh truyền đến tiếng “Đã nghiền”, Lục Ninh mới cười rộ lên.
So với hai người bọn họ ổn trọng bình tĩnh, Hồ Tử Thuần ánh mắt đều đã đỏ, “Một năm rưỡi trước, tôi căn bản không thể tưởng tượng hiện tại tôi có thể đứng ở trong này……”
Ngụy Luân vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cám ơn mọi người đã yêu thích chúng tôi, khiến chúng tôi có thể đứng ở chỗ này ca hát cho mọi người.”
“Chúng tôi thật sự không thể thỏa mãn hơn.” Hàn Dược chân thành nói, “Trừ bỏ cám ơn, chúng tôi rốt cuộc nói không ra cái gì.”
Năm người nắm tay, cứ như vậy đứng ở trên sân khấu cúi người thật sâu chào khán giả phía dưới.
Dưới đài lập tức có người xem đôi mắt cũng đỏ lên, thậm chí có vài góc truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Bên dưới thỉnh thưởng thức ca khúc cuối cùng, [Kiêu ngạo], mọi người, chính là kiêu ngạo của chúng tôi.” Lục Ninh nhẹ nhàng nói.
Ca khúc này là khúc kết thúc của [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], lấy bài hát mở đầu bắt đầu, khúc kết thúc chấm dứt, toàn buổi biểu diễn sắp hạ xuống màn che.
Ca khúc này bọn họ hát phá lệ động tình, đặc biệt Hồ Tử Thuần hát đến một nửa, hầu như thanh âm đều có chút nghẹn ngào, Lục Ninh lập tức giúp hắn tiếp.
Một âm cuối cùng tán đi, tất cả ngọn đèn tắt trong nháy mắt, sân khấu trở nên tối đen.
Tiếng khóc thưa thớt phía dưới vang lên, kêu gọi “đừng đi” cùng tiếng gọi “encore”, trong một khắc này a Lục nhịn không được sống mũi cay cay, nàng cũng không biết vì cái gì, cứ cảm giác thật giống như trong nháy mắt sân khấu tối đen kia, trong lòng trở nên vắng vẻ.
Kỳ thật cũng không phải bi thương, cũng không giống cô bé phía trước nàng kia tê tâm liệt phế hô “đừng đi”, nàng chỉ là cảm thấy, nàng không thích loại cảm giác chấm dứt này.
Rốt cuộc, đèn trên sân khấu lại một lần sáng lên, nàng nhịn không được lập tức đứng lên, toàn trường phát ra tiếng hoan hô gần như muốn bật tung cả nóc nhà.
Tiếng nhạc mềm nhẹ vang lên, “you are our only love……” thanh âm Lục Viễn độc thoại hơi mang trầm thấp vang lên, không thiếu nữ sinh vừa khóc vừa cười, trong lòng như là được cái gì đổ đầy.
Khúc encore(), năm người hợp xướng một bài hát tiếng Anh kinh điển, [Only love], mà lần này, là thật một khúc cuối cùng.
Cuối cùng cũng kết thúc!
Trên đầu năm người đều phủ khăn mặt đi về phía hậu trường, Lục Viễn hướng tới camera so một chữ “v” thắng lợi, Lục Ninh túm khăn mặt xoa xoa mái tóc ướt sũng, cười đi qua trước màn ảnh, ba người khác thì im lặng hơn một chút, concert lần này, gần như hao hết tất cả thể lực của bọn họ.
Người lần đầu tiên tham gia concert, tâm lý thỏa mãn cùng thân thể mỏi mệt là hoàn toàn không thể so sánh, một bên là thần kinh vô cùng phấn khởi thỏa mãn, một bên là thân thể mệt đòi mạng kêu gào muốn nghỉ ngơi, nhân viên chuyên nghiệp bên Tinh Hoàn lập tức đưa bọn họ vào phòng nghỉ, Lục Ninh Lục Viễn trở lại phòng hóa trang chất đầy quà tặng của bọn họ, sau khi đổi xong quần áo, Chung Du Bạch nhìn nhìn đồng hồ, “Tinh Hoàn chuẩn bị tiệc chúc mừng, cùng đi ăn một chút gì đi, hai người khẳng định cũng đói bụng.”
Trước buổi concert không thể ăn quá nhiều cái gì là lệ thường, cho nên Lục Viễn mới có thể nửa đường bóc bánh bích quy ăn.
Khi ăn người ngồi trên xe Suv riêng rời đi sân vận động, a Lục kỳ thật còn chưa rời đi, sau khi buổi diễn tan cuộc, đại bộ phận fan trải qua một đêm cũng là mệt không chịu được, lại vẫn có những người cực kỳ có tinh thần nghị lực chờ bọn họ đi ra, bởi vì sau khi buổi diễn chấm dứt, năm người bọn họ khẳng định sẽ rời đi.
Lúc này số fan còn vây tụ đã ít đi rất nhiều, a Lục còn ở, bởi vì nàng không phải là người thường, thể lực của nàng còn không thể chỉ vì ba giờ rưỡi này mà hao hết, thấy chiếc xe kia lái lại đây, nàng kinh ngạc nhìn, sau đó Lục Viễn còn kéo cửa kính xe xuống, cùng Lục Ninh ở trong xe nói lời từ biệt với các fan.
A Lục bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, thực thỏa mãn thực thỏa mãn.
Sau đó, nàng liền thấy được Lâm sư tỷ cách đó không xa, ánh mắt nàng nhìn Lục Ninh Lục Viễn cũng đang tỏa sáng.
A Lục hiểu ý cười, không có chào hỏi Lâm sư tỷ, giống như tâm linh tương thông, hai người đều xoay người, quay lưng mà đi.
Tiệc chúc mừng Tinh Hoàn chuẩn bị là tiệc đứng, không có những người khác, đều là nhân viên công tác trong hai công ty, sau khi ăn no, ngày hôm sau bọn họ còn phải tiếp tục tập luyện cho tour diễn, tour lưu diễn cũng không phải một việc thoải mái.
Một tuần sau, bọn họ bay đến Quảng Châu, lại một tuần, bay qua Nhật Bản.
Có lẽ là vì [Hắc Sa] mới tuyên truyền ở Nhật Bản cách đây không lâu, [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] chính thức lên sóng ở Nhật Bản cũng có một thời gian, lần này Lục Ninh Lục Viễn đến Nhật Bản, nhận được hoan nghênh trước nay chưa từng có, loại nhân khí bùng nổ này làm cho bọn họ cũng có chút kinh ngạc, hầu như so với đại lục còn cuồng nhiệt nhiều lắm.
Mà ba người Hồ Tử Thuần, Ngụy Luân cùng Hàn Dược chưa từng kinh lịch qua trường hợp như vậy, căn bản liền bị biến thành trở tay không kịp.
Lúc này, trên diễn đàn Lục Quỳ trong nước, có một topic có đến trên vạn bình luận, nếu nhìn tiêu đề chỉ sợ có người còn không biết bên trong là nội dung gì.
“Lôi vương đạo miễn vào, ghi lại điểm điểm tích tích phấn hồng giữa Lục Ninh cùng Lục Viễn.”
Phấn hồng?
Vừa đến Nhật Bản, sau khi chấm dứt ngày diễn tập đầu tiên, Lục Ninh ở trong khách sạn Nhật Bản thấy được topic này, tuy rằng không biết “Vương đạo” là cái gì, nhìn đến tên y cùng Lục Viễn, y vẫn là trực tiếp kích chuột vào.
Kết quả vừa mới nhìn mở đầu, liền phun ngay một ngụm café vừa uống ra ngoài.
Chủ topic có tiêu đề coi như bình thường này viết nội dung bên trong như thế này:
“Các loại thích couple Ninh Viễn hoặc là couple Viễn Ninh hoan nghênh loạn nhập, sửa sang lại các chi tiết nhỏ phấn hồng hữu ái của Ninh Viễn từ khi ra mắt đến nay, duy trì Ninh Viễn tương thân tương ái một trăm năm! Bản nhân Viễn Ninh khống, kiên trì Viên công Ninh thụ không lay được, ngẫu nhiên couple đảo ngược >_
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Ninh Lục Viễn đương nhiên sẽ không chú ý tới người tu chân trong khán giả, quả thật đang đứng ở trên sân khấu, khi ngọn đèn dừng ở trên người, hảo hảo hát hoàn một bài ca, là toàn bộ ý nghĩa của bọn họ.
Live sở dĩ có thể đả động nhân tâm, là vì người biểu diễn dùng tâm, nếu người hát không đầu nhập tất cả cảm tình, như vậy làm sao có thể đả động người mê ca nhạc.
[Moonlight] là rock tiếng Anh, tuy rằng cũng không phải rock nặng mãnh liệt, bộ phận cao trào lại cực có sức bật, khi thêm nhịp trống vào, thanh âm của bọn họ vang vọng trong toàn sân vận động, tựa như là từng chút đánh vào trái tim người nghe.
Rung động như vậy là nghe CD nhiều lần cũng sẽ không có, mị lực thuộc về live.
Một bài hát xong, Lục Viễn giơ mi vung tóc, “See you later!”
Lục Ninh vỗ lên vai hắn, cười nói, “Đi thôi!”
Micro truyền thanh âm của y ra, hai người cứ như vậy chạy xuống đài, lưu lại một sân khán giả thét chói tai, hầu như tất cả mọi người đều cảm thán cảm tình giữa hai anh em quả thật rất tốt, lại có một số người ánh mắt đều đang phát ra ánh sáng.
Khoảng năm 05, 06, vừa vặn là thời gian sự vật mới nào đó bắt đầu tràn ra ở đại lục, một từ mới phát gọi là đam mỹ, còn có quần thể gọi hủ nữ, mà trong phạm vi ngôi sao cũng có xưng hô riêng của mình — vương đạo.
Trước từ trong nhóm idol Nhật Hàn quật khởi couple đồng tính vương đạo tụ tập một đám fan đặc biệt, thậm chí ở trình độ nào đó đẩy mạnh các nhóm thần tượng phát triển, công ty giải trí Nhật Hàn cũng thích ý sáng tạo bối cảnh chính thức cho loại couple vương đạo này, mặc dù có một số là cố ý tuyên truyền, nhưng không thể không nói, hiệu quả tương đối không tồi, một ít fan cuồng nhiệt tình nguyện thần tượng của mình kết thành couple đồng tính trong nhóm, cũng không muốn nghe thấy bọn họ truyền ra scandal với khác phái.
Lục Ninh đời trước căn bản không phải thần tượng, đối với những cái này căn bản không thể nào lý giải, cho nên căn bản không biết có loại fan đặc thù này tồn tại, mà cảm tình của y cùng Lục Viễn quả thật coi như không tệ, cho dù bọn họ quen biết cũng chẳng qua là việc một hai năm, ở phương diện nào đó lại là thần kỳ phù hợp, y không chỉ có kinh nghiệm đời trước nhiều năm như vậy, cố tình còn trùng sinh thành một Ma tộc, tất yếu phải cầu sinh trong kẽ hở, nếu không có mấy người Lục Viễn cùng Chung Du Bạch giúp, vỏn vẹn dựa vào chính y, ở trong thế giới “mới” khiến y mờ mịt này, làm sao có thể đi thông thuận như vậy!
Cho dù Lục Viễn làm việc mang theo ý đồ riêng của hắn, nhưng tất yếu phải thừa nhận là, hắn quả thật đối với mình rất tốt, một khi được sự tín nhiệm của hắn, Lục Viễn người này vẫn là thực tin cậy.
Trở lại hậu trường, bọn họ kế tiếp còn có hai ca khúc phải lên, bị Trương Ngôn Thắng bắt đổi quần áo, lại làm lại kiểu tóc, chỉ còn lại thời gian năm sáu phút.
Lục Ninh liếc mắt nhìn bàn hóa trang cách đó không xa, “…… Vì sao nhiều đồ như vậy?”
“Fan đưa.”
Lục Ninh kinh ngạc, “Đưa đến tận trong này?”
Lục Viễn đã không để ý cái gì mở một bao bánh bích quy ra ăn, Lục Ninh không nói gì nhìn hắn, Lục Viễn giơ giơ bánh bích quy trong tay lên, hàm hồ nói, “Các cô ấy quan sát còn rất cẩn thận nha, vị cà chua.”
Lục Ninh: “……” Ai bảo ngươi ở trong VCR [Nhất xướng thành danh] vài lần là đang uống loại đồ uống ít gặp như nước cà chua này!
Chung Du Bạch chộp bánh bích quy, “Hai người nhanh lên sân khấu! Quà đợi kết thúc lại mở!”
Lục Ninh cùng Lục Viễn chỉ có thể đến thang máy chờ, người ngoài nhìn là bọn họ soái khí đi từ thang máy ra, trên thực tế nơi này cũng chẳng phải chỗ tốt đẹp gì cho người ở, cong thân đứng ở nơi nhỏ như thế này, vừa buồn lại nóng, cho dù là thời tiết cuối tháng mười, vẫn sẽ bởi vì đèn trên sân khấu mà nóng như lò nướng vậy.
Chung Du Bạch cầm lên một hộp quà đóng gói tương đối xinh đẹp, bên trên còn dán hình chibi của hai người, từ giấy gói bán trong suốt nhìn vào, lấy ánh mắt của hắn, lập tức phát hiện đó là cái gì.
“…… A Viễn ngu xuẩn kia sẽ biết đây là thứ gì sao?”
Trình Thương Thuật bên cạnh ngáp một cái liếc mắt nhìn lại, “Thứ gì?”
Chung Du Bạch cười nhạo một tiếng không trả lời.
Trình Thương Thuật tùy tùy tiện tiện cầm lấy chiếc hộp, “Bôi trơn?”
Chung Du Bạch: “……”
Thân là một kiếm tu, “kiến thức rộng rãi” như thế, thật sự là không khoa học a! Quá khứ của ngươi rốt cuộc “muôn màu muôn vẻ” như thế nào a!
Trình Thương Thuật lại không có nửa điểm cảm thấy xấu hổ, giống như nhận ra cái bình chỉ lộ ra một nửa nhãn còn toàn là tiếng Anh này là thứ gì là hoàn toàn đương nhiên, “Lại có người đưa bọn họ cái này?”
“Ừ, fan vương đạo, một quần thể tương đối đặc thù.” Chung Du Bạch tiếp tục sàng chọn quà cho Lục Ninh Lục Viễn, vì thế, không chút nào ngoài ý muốn thấy được quần lót tình thú chữ “T”, chỉ nhìn một cách đơn thuần ngoại hình đều *** đến đòi mạng……
Lúc này ngay cả Trình Thương Thuật biểu tình cũng có chút vặn vẹo.
Đám fan này là nữ sinh đi! Các cô là muốn nháo loại nào a! Tiêu chuẩn gì đây!
“Này không lấy ra?” Trình Thương Thuật nhìn Chung Du Bạch bình tĩnh lấy mấy thứ đó ra nhét vào trong một cái hộp, nghi hoặc hỏi.
Chung Du Bạch liếc mắt nhìn hắn, “Lấy ra làm gì, anh muốn mặc?” Vừa nói xong hắn liền có chút xấu hổ, chờ một chút, hắn xấu hổ cái quái gì a!
Trình Thương Thuật: “……”
Trước sân khấu Hồ Tử Thuần cùng Ngụy Luân xuống dưới, Lục Ninh cùng Lục Viễn bắt đầu hát ca khúc thứ hai của bọn họ, tiếng la hét ầm ĩ dần tiếp cận, mới đánh vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người.
Lục Ninh cùng Lục Viễn hoàn toàn không biết việc hậu trường, ca khúc thứ hai của bọn họ là [Phụ thân], ca khúc này ở trên mạng được đánh giá cao nhất, là vì nó thật không có chỗ nào đáng giá bôi đen, từ lời ca đến MV, đều là nhất phái ấm áp, không có cố ý phiến tình, lại có một loại chất phác đả động nhân tâm khác.
“Phong sương vũ tuyết, trôi qua năm tháng, thâm thâm khắc thái dương quen thuộc của cha,
Hoa rơi ý đi, ánh nắng chiều, chậm rãi chiếu sáng lên mong đợi nơi khóe mắt người.
……”
Bọn họ nhẹ nhàng mà hát, dưới đài cùng hợp, ca khúc này làn điệu đơn giản, dễ nhớ, không bao lâu liền biến thành toàn trường hợp xướng, hát hát, không biết vì cái gì liền cảm thấy có chút xót xa, không khí như vậy ngưng kết toàn bộ hiện trường.
Cảm xúc là một thứ dễ lây nhiễm, rất nhiều lúc có lẽ chúng ta sẽ quên ngày đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại sẽ vĩnh viễn nhớ loại cảm giác không thể quên đi này, sẽ nhớ rõ lúc ấy trong nháy mắt có cái gì mềm mại gõ vào trong lòng.
Buổi diễn chậm rãi tiếp tục tiến hành, trong quá trình Lục Ninh Lục Viễn đổi sáu bộ quần áo, phối hợp trang sức khác nhau, đương nhiên, trang sức của nam sinh vốn không có lựa chọn phong phú như nữ sinh, vòng cổ, xích tay hoặc vòng tay, khuyên tai, nhẫn, đều không rất phiền phức đa dạng, là Cố Di thiết kế riêng thích hợp với bọn họ, cùng lão Tam học lâu như vậy, thủ nghệ của cô sớm đã không phải khi mới ra trường có thể sánh bằng, tỷ như một chiếc hoa tai Lục Ninh mang bên tai phải Lục Viễn mang bên tai trái, dùng đá mặc lục phối hợp với thủy tinh tím, xoay thành đồ án lộng lẫy chỉ lớn bằng móng tay út, vừa thấy thì bình thường, nhìn kỹ lại cực kỳ tinh xảo.
Cửa hàng online của Cố Di mở được một thời gian, sinh ý cũng không tính đắt hàng, nhưng phát triển lại rất vững vàng, mọi thứ thủ tục đều đã đầy đủ, tài trợ trang sức cho concert lần này vốn đương nhiên không đến phiên cửa hàng nhỏ của cô, Chung Du Bạch lại quang minh chính đại cho cô đi cửa sau, chen rớt vài hãng trang sức tương đối có danh tiếng, bắt lấy hạng mục tài trợ này trong sự bất an của Cố Di.
Trong cửa hàng của cô, chủ công là bảo thạch trung hạ tầng, bạc phối hợp lại dùng loại tốt nhất, bản thân công nghệ lại tinh tế hơn so với trang sức bình thường, bản lĩnh cũng có đặc sắc, dưới sự đề nghị của Chung Du Bạch, định giá liền hơi cao, không sai biệt lắm là giá trang sức trung đẳng.
Fan rất thích thu thập đồ đạc linh tinh của idol, bây giờ còn chưa đến niên đại trong cửa hàng online tràn lan xx cùng loại, cho nên Cố Di hoàn toàn có thể dựa vào lúc này xây dựng danh khí, Lục Ninh Lục Viễn cũng vui vẻ làm tuyên truyền cho cô.
Ba tiếng rưỡi biểu diễn nói ra thì rất dài, thế nhưng chân chính xem xuống, lại ngắn giống như sẽ kết thúc trong nháy mắt.
Lục Ninh Lục Viễn thay một bộ quần áo cuối cùng, chỉ là T-shirt vô cùng đơn giản, mang theo logo riêng của lần lưu diễn châu Á này, năm người năm sắc, Lục Ninh là thuần đen, Lục Viễn thuần trắng, Hồ Tử Thuần vàng sáng, Ngụy Luân xanh ngọc, Hàn Dược café, bên dưới là quần bò thống nhất cùng giầy thể thao trắng, khiến năm thanh niên thanh xuân bức người, bộ dáng không cần bất cứ trang sức nào như vậy, thậm chí bởi vì mồ hôi thẩm thấu, trang cái gì cũng không có, kiểu tóc cũng bởi vì khăn mặt lau qua mà không duy trì được bộ dạng ban đầu, ngược lại làm cho năm người bọn họ đứng ở trên sân khấu, dưới ngọn đèn chiếu dọi mang theo mị lực khiến người không thể kháng cự.
“A, thời gian qua thật nhanh a, cũng đã đến bài hát cuối cùng.” Tinh thần của Lục Viễn vẫn là thực không tệ, cười nói.
Lục Ninh gật gật đầu, “Đúng vậy, đêm nay mọi người nghe nhạc có đã nghiền?”
Dưới sân khấu đồng thanh truyền đến tiếng “Đã nghiền”, Lục Ninh mới cười rộ lên.
So với hai người bọn họ ổn trọng bình tĩnh, Hồ Tử Thuần ánh mắt đều đã đỏ, “Một năm rưỡi trước, tôi căn bản không thể tưởng tượng hiện tại tôi có thể đứng ở trong này……”
Ngụy Luân vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cám ơn mọi người đã yêu thích chúng tôi, khiến chúng tôi có thể đứng ở chỗ này ca hát cho mọi người.”
“Chúng tôi thật sự không thể thỏa mãn hơn.” Hàn Dược chân thành nói, “Trừ bỏ cám ơn, chúng tôi rốt cuộc nói không ra cái gì.”
Năm người nắm tay, cứ như vậy đứng ở trên sân khấu cúi người thật sâu chào khán giả phía dưới.
Dưới đài lập tức có người xem đôi mắt cũng đỏ lên, thậm chí có vài góc truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Bên dưới thỉnh thưởng thức ca khúc cuối cùng, [Kiêu ngạo], mọi người, chính là kiêu ngạo của chúng tôi.” Lục Ninh nhẹ nhàng nói.
Ca khúc này là khúc kết thúc của [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], lấy bài hát mở đầu bắt đầu, khúc kết thúc chấm dứt, toàn buổi biểu diễn sắp hạ xuống màn che.
Ca khúc này bọn họ hát phá lệ động tình, đặc biệt Hồ Tử Thuần hát đến một nửa, hầu như thanh âm đều có chút nghẹn ngào, Lục Ninh lập tức giúp hắn tiếp.
Một âm cuối cùng tán đi, tất cả ngọn đèn tắt trong nháy mắt, sân khấu trở nên tối đen.
Tiếng khóc thưa thớt phía dưới vang lên, kêu gọi “đừng đi” cùng tiếng gọi “encore”, trong một khắc này a Lục nhịn không được sống mũi cay cay, nàng cũng không biết vì cái gì, cứ cảm giác thật giống như trong nháy mắt sân khấu tối đen kia, trong lòng trở nên vắng vẻ.
Kỳ thật cũng không phải bi thương, cũng không giống cô bé phía trước nàng kia tê tâm liệt phế hô “đừng đi”, nàng chỉ là cảm thấy, nàng không thích loại cảm giác chấm dứt này.
Rốt cuộc, đèn trên sân khấu lại một lần sáng lên, nàng nhịn không được lập tức đứng lên, toàn trường phát ra tiếng hoan hô gần như muốn bật tung cả nóc nhà.
Tiếng nhạc mềm nhẹ vang lên, “you are our only love……” thanh âm Lục Viễn độc thoại hơi mang trầm thấp vang lên, không thiếu nữ sinh vừa khóc vừa cười, trong lòng như là được cái gì đổ đầy.
Khúc encore(1), năm người hợp xướng một bài hát tiếng Anh kinh điển, [Only love], mà lần này, là thật một khúc cuối cùng.
Cuối cùng cũng kết thúc!
Trên đầu năm người đều phủ khăn mặt đi về phía hậu trường, Lục Viễn hướng tới camera so một chữ “v” thắng lợi, Lục Ninh túm khăn mặt xoa xoa mái tóc ướt sũng, cười đi qua trước màn ảnh, ba người khác thì im lặng hơn một chút, concert lần này, gần như hao hết tất cả thể lực của bọn họ.
Người lần đầu tiên tham gia concert, tâm lý thỏa mãn cùng thân thể mỏi mệt là hoàn toàn không thể so sánh, một bên là thần kinh vô cùng phấn khởi thỏa mãn, một bên là thân thể mệt đòi mạng kêu gào muốn nghỉ ngơi, nhân viên chuyên nghiệp bên Tinh Hoàn lập tức đưa bọn họ vào phòng nghỉ, Lục Ninh Lục Viễn trở lại phòng hóa trang chất đầy quà tặng của bọn họ, sau khi đổi xong quần áo, Chung Du Bạch nhìn nhìn đồng hồ, “Tinh Hoàn chuẩn bị tiệc chúc mừng, cùng đi ăn một chút gì đi, hai người khẳng định cũng đói bụng.”
Trước buổi concert không thể ăn quá nhiều cái gì là lệ thường, cho nên Lục Viễn mới có thể nửa đường bóc bánh bích quy ăn.
Khi ăn người ngồi trên xe Suv riêng rời đi sân vận động, a Lục kỳ thật còn chưa rời đi, sau khi buổi diễn tan cuộc, đại bộ phận fan trải qua một đêm cũng là mệt không chịu được, lại vẫn có những người cực kỳ có tinh thần nghị lực chờ bọn họ đi ra, bởi vì sau khi buổi diễn chấm dứt, năm người bọn họ khẳng định sẽ rời đi.
Lúc này số fan còn vây tụ đã ít đi rất nhiều, a Lục còn ở, bởi vì nàng không phải là người thường, thể lực của nàng còn không thể chỉ vì ba giờ rưỡi này mà hao hết, thấy chiếc xe kia lái lại đây, nàng kinh ngạc nhìn, sau đó Lục Viễn còn kéo cửa kính xe xuống, cùng Lục Ninh ở trong xe nói lời từ biệt với các fan.
A Lục bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, thực thỏa mãn thực thỏa mãn.
Sau đó, nàng liền thấy được Lâm sư tỷ cách đó không xa, ánh mắt nàng nhìn Lục Ninh Lục Viễn cũng đang tỏa sáng.
A Lục hiểu ý cười, không có chào hỏi Lâm sư tỷ, giống như tâm linh tương thông, hai người đều xoay người, quay lưng mà đi.
Tiệc chúc mừng Tinh Hoàn chuẩn bị là tiệc đứng, không có những người khác, đều là nhân viên công tác trong hai công ty, sau khi ăn no, ngày hôm sau bọn họ còn phải tiếp tục tập luyện cho tour diễn, tour lưu diễn cũng không phải một việc thoải mái.
Một tuần sau, bọn họ bay đến Quảng Châu, lại một tuần, bay qua Nhật Bản.
Có lẽ là vì [Hắc Sa] mới tuyên truyền ở Nhật Bản cách đây không lâu, [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] chính thức lên sóng ở Nhật Bản cũng có một thời gian, lần này Lục Ninh Lục Viễn đến Nhật Bản, nhận được hoan nghênh trước nay chưa từng có, loại nhân khí bùng nổ này làm cho bọn họ cũng có chút kinh ngạc, hầu như so với đại lục còn cuồng nhiệt nhiều lắm.
Mà ba người Hồ Tử Thuần, Ngụy Luân cùng Hàn Dược chưa từng kinh lịch qua trường hợp như vậy, căn bản liền bị biến thành trở tay không kịp.
Lúc này, trên diễn đàn Lục Quỳ trong nước, có một topic có đến trên vạn bình luận, nếu nhìn tiêu đề chỉ sợ có người còn không biết bên trong là nội dung gì.
“Lôi vương đạo miễn vào, ghi lại điểm điểm tích tích phấn hồng giữa Lục Ninh cùng Lục Viễn.”
Phấn hồng?
Vừa đến Nhật Bản, sau khi chấm dứt ngày diễn tập đầu tiên, Lục Ninh ở trong khách sạn Nhật Bản thấy được topic này, tuy rằng không biết “Vương đạo” là cái gì, nhìn đến tên y cùng Lục Viễn, y vẫn là trực tiếp kích chuột vào.
Kết quả vừa mới nhìn mở đầu, liền phun ngay một ngụm café vừa uống ra ngoài.
Chủ topic có tiêu đề coi như bình thường này viết nội dung bên trong như thế này:
“Các loại thích couple Ninh Viễn hoặc là couple Viễn Ninh hoan nghênh loạn nhập, sửa sang lại các chi tiết nhỏ phấn hồng hữu ái của Ninh Viễn từ khi ra mắt đến nay, duy trì Ninh Viễn tương thân tương ái một trăm năm! Bản nhân Viễn Ninh khống, kiên trì Viên công Ninh thụ không lay được, ngẫu nhiên couple đảo ngược >_< Ps, Viễn Viễn a, vì cái gì có đôi khi anh nhìn thụ như vậy a!” Minh họa là một tấm ảnh Lục Viễn tựa trên vai Lục Ninh, hẳn là khi còn ở [Nhất xướng thành danh], cắt hình tương đối vi diệu, nhìn thật giống như Lục Ninh đang quay đầu hôn lên trán Lục Viễn vậy. Vị chủ topic này cố ý kéo tấm ảnh Lục Viễn gắt gao ôm eo Lục Ninh ra riêng một bên, thêm chữ: “Eo Ninh Ninh thật mảnh, Viễn Viễn ôm thoải mái không?” Lục Ninh: “……” Không chỉ là phun café, da gà da vịt của y cũng đồng loạt toát ra rồi này! Ninh Ninh em gái ngươi! Biệt danh nữ tính hóa như vậy là muốn như thế nào a! Trên màn hình tạm thời chỉ có thể nhìn đến nhiều như vậy, Lục Ninh thậm chí không có dũng khí lăn chuột đi xuống, chỉ nhìn chằm chằm số trang bên dưới topic, một hai ba bốn năm sáu…… Con mẹ nó vậy mà có hơn hai trăm trang! Một lúc lâu sau y mới thâm thâm hít vào một hơi, chậm rãi kéo hình ảnh phía dưới, càng xem sắc mặt càng vặn vẹo, những fan này cả ngày đều đang nghiên cứu những cái gì a! Thế nhưng, y dần dần cũng có chút kinh ngạc, rất nhiều là ảnh fan chụp, có chút là cắt từ video xuống, nếu không phải được đặt cùng nhau như vậy, thậm chí ngay cả bản thân Lục Ninh cũng chưa thể phát hiện – Thì ra Lục Viễn nhìn mình như thế này. Một fan nói: “Vẫn luôn cảm thấy khi a Viễn nhìn Ninh Ninh, ánh mắt cũng không giống lúc khác, đặc biệt ôn nhu.” “Hơn nữa, có phát hiện không, rất nhiều thời điểm Ninh Ninh cũng chưa chú ý, ánh mắt a Viễn vẫn đều ở trên người anh đâu, nhìn tấm ảnh này, còn có tấm này, như vậy……” Rất nhiều, trong topic này, có rất nhiều rất nhiều ảnh chụp như vậy. Những ánh mắt rất nhỏ kia của Lục Viễn, ở thời điểm Lục Ninh không phát hiện, lại bị màn ảnh cùng máy ảnh của fan trung thực ghi lại. Sau đó, khi y nhìn đến một cái bình luận nào đó, thần sắc nhất thời cứng đờ. “Nhìn thấy ô mai trên cổ Ninh Ninh không, dát dát, A Viễn đêm qua có phải hay không thực hạnh phúc a~” Đây là phần ảnh bị cắt đi của tạp chí kia, mà các cô ngay cả loại ngoài lề này cũng xem cẩn thận như vậy! Không sai, chính là tạp chí chụp ngày hôm sau khi Lục Viễn chọc giận Lục Ninh, bọn họ hung hăng đánh một trận, sau đó ở trong nhà xưởng bỏ hoang hôn nồng nhiệt…… Mẹ nó có cần — hỏa, nhãn, kim, tinh như vậy không a! “A Ninh, ngươi đang xem cái gì?” Lục Viễn tắm rửa xong cực kỳ tự nhiên mà mang theo một thân hơi nước tươi mắt ngồi xuống bên cạnh y. Lục Ninh “ba” một tiếng khép laptop lại, cực kỳ bình tĩnh nói, “Không có gì.” Nói xong còn cường điệu một lần, “Không xem cái gì.” Lục Viễn: “……?” . (1) Encore: hát lại, khúc encore: ca khúc được yêu cầu hát thêm trong một buổi diễn, ko có trong danh sách các bài hát được biểu diễn [Only love]