Ngày đầu tiên trọng sinh của Lục Ninh cuối cùng cũng đi qua trong khi y hỗn loạn suy nghĩ, trong bóng đêm, y đưa bàn tay dán lên hai má ấm áp, tốt xấu, y vẫn là một người, có thở, có tim đập, ah, cho dù chủng tộc có chút kỳ quái, ít nhất —— còn sống.
Ngủ đến mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lục Viễn còn đang ngủ, Lục Ninh nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, Cố Di xem ra cũng chưa rời giường.
Ngôi nhà hơn 100m2 này tổng cộng có ba phòng, thoạt nhìn cả ba gian vốn đều là phòng ngủ, trong căn phòng tối đối diện phòng Lục Viễn cùng Cố Di kia, trên tường còn treo một tấm ảnh cưới cũ, nhìn thì có lẽ là vợ chồng Cố thị lúc sinh thời, trên tường còn có một mảng trắng bệch, đoán một chút sẽ biết là vết giường từng đặt chỗ này lưu lại.
Phòng cho con hướng mặt trời, vợ chồng già hai người ngủ phòng lưng, trái tim Lục Ninh bỗng hơi động.
Nhưng hiện tại, phòng này đã được cải tạo thành một gian phòng làm việc?
Một giá sách rất lớn chiếm nửa vách tường, Lục Ninh nhìn lướt qua thì phát hiện đều liên quan đến thiết kế châu báu, trong phòng làm việc này còn có một chút dụng cụ đơn giản, không khỏi có chút kỳ quái, theo Lục Viễn nói, hai vợ chồng Cố gia, một là công an, người kia đi làm bình thường, Cố Di nhìn điềm đạm nho nhã ngại ngùng, không ngờ đi lại đi học chuyên nghiệp mới như vậy?
Không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, Lục Ninh mở tủ lạnh, nhìn thấy tủ lạnh gần như trống rỗng, nhớ tới đồ ăn tối hôm qua thì cũng mơ hồ đoán được nhà bọn họ có chút túng bấn.
Nhưng mà y cũng không phải chưa từng qua những ngày không dứt khổ, này ngược lại cũng không tính là gì, cầm hai củ cà rốt khô quắt trong tủ lạnh thái nhỏ, đổ dầu vào sao qua một chút, lấy gạo bắt đầu nấu cháo, bỏ thêm ít muối, một nồi cháo cà rốt dùng lửa nhỏ nấu lên, còn lại hai quả trứng gà cũng làm thành bánh trứng thơm ngào ngạt.
Thời gian Bắc phiêu Lục Ninh là sẽ không nấu cơm ăn, nhưng ngược lại học được lấy thuốc rượu làm cơm ăn, sau lại nổi tiếng, bỏ thuốc cũng rất ít uống rượu, nhưng thân thể cũng đã bị phá hủy, thời gian không nhận phim mới học nấu cơm, y có chút thiên phú phương diện nấu nướng, đã từng tự giễu ngay từ đầu chỉ sợ cũng đã đi lầm đường đi? Nếu hảo hảo đi học làm đầu bếp chẳng hạn, không chừng có thể trở thành đầu bếp nổi tiếng ý chứ.
Lục Viễn mới vừa rời giường đã ngửi được mùi hương mê người, vào lúc sáng sớm bụng đã thầm thì kêu đói này, thật sự là mùi hương câu dẫn người.
Cố Di cũng vậy, cô không nghĩ tới Lục Ninh sẽ làm bữa sáng, nói thật, tay nghề Lục Ninh tốt hơn cô nhiều lắm, gần như đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, vừa nhìn như vậy lại nhớ tới bữa tối chỉ coi như ăn được tối hôm qua, vành tai Cố Di đỏ lên, ăn hết điểm tâm sau đó gần như mang theo thái độ chạy trốn nhanh chóng rời khỏi nhà.
Lục Viễn mang theo Lục Ninh ra cửa, nhếch miệng cười với ông già ăn mặc vô cùng mộc mạc ngoài cửa, bốn phía đều là đám người ra ngoài đi học đi làm, lão đạo sĩ kia chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Trên thực tế Lục Viễn đối lão đạo sĩ còn canh giữ ở nơi này cảm cực kỳ phần phiền, hắn đặc biệt cầm theo túi sách chính là vì làm lão đạo sĩ kia lơ là để hắn cho rằng mình đi đến trường, trường học nhiều người, đạo sĩ sẽ không đi theo.
Lục Ninh không hiểu rõ lắm về thành phố C, đời trước cũng chẳng tới mấy lần, khi tới cũng đều vì tuyên truyền, điển hình qua lại vội vàng, công nghiệp giải trí năm 2004 còn chưa phát triển phồn vinh ở nơi này, không có nhiều nhà cao tầng cùng kiến trúc hiện đại, thoạt nhìn còn có chút khí chất quê cha đất tổ.
Ngồi xe taxi tới khu thành cũ, càng có vẻ cũ nát, không sai biệt lắm với nông thôn những năm tám, chín mươi, ở trong một cái ngõ nhỏ đi đến thất oai bát quải(1), Lục Viễn gõ gõ cánh cửa gỗ đã rụng nước sơn.
Rất lâu mới có người ra mở cửa, “cậu tới làm cái gì?” Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Đây là thanh niên tuổi không lớn, theo Lục Ninh nhìn, chẳng qua cũng mới hai mươi tuổi đầu, một đầu tóc như ổ gà, trước mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bộ dạng hẳn là không tính xấu, lại bị dáng điệu lôi thôi lếch thếch này làm hỏng.
“Chung Du Bạch, nhìn cuộc sống lộn xộn của anh.” Lục Viễn đẩy cửa ra, mang theo biểu tình khinh bỉ nhìn hắn, “Yên tâm, phía sau không ai theo tới.”
Cái tên Chung Du Bạch này thanh tú, bộ dạng cũng thanh tú, xem ra lá gan cũng đủ tú khí, lại ra ngoài cửa nhìn trong chốc lát mới đóng cử lại.
Bên trong cánh cửa có một sân nhỏ, trong sân có hai mảnh đất không tính lớn, trồng chút rau dưa, chỉ là thời tiết này rau dưa không nên xanh mượt như vậy mới đúng, nhưng lúc này tam quan của Lục Ninh đã hủy hết, một ít quái dị này thật không coi vào đâu.
Trong phòng có chút tối, vị chủ nhân này đưa bọn họ đi vào rồi mới bật đèn.
“Cậu ta là ai vậy?” Chung Du Bạch có vẻ như mới nhìn thấy Lục Ninh, kinh ngạc hỏi, hiển nhiên hắn quen biết Lục Viễn, biết hắn sẽ không có anh em song sinh gì.
Lục Viễn lấy mấy tấm ảnh chụp từ trong túi xách ra “Đừng nhìn, cứ dùng hình của tôi làm cho cậu ta mấy bộ giấy chứng nhận.”
Lục Ninh: “…” Bây giờ y mới phát hiện, trong phòng Chung Du Bạch này đều là dụng cụ cùng vụn giấy, có vẻ vị này là người làm giả giấy tờ!
“Một bộ?”
“Ừ, trọn bộ, để cậu ta ở ngay —— Ireland là được, lấy cho cậu ta một số trong hệ thống quản lý dân cư, passport hộ chiếu vân vân cũng đừng quên.”
Chung Du Bạch tức giận nói, “Đơn sinh ý như vậy không phải bắt tôi làm không đi!” Vừa nói vừa động tay lên.
Lục Ninh nhìn thấy năm sáu máy tính trong phòng hắn, không ngờ vị này còn là một hacker.
“Không để anh làm không, nghĩ cho anh một đường ra, đỡ phải làm ổ trong cái phòng mốc meo này, con thỏ lá gan chính là nhỏ, anh đã bao lâu không ra cửa?”
“Ra ngoài làm cái gì? Chờ dính bẫy sao!”
“Cho nên nghĩ cho anh một đường ra a, xem này!”
“Cuộc thi ca hát? Cậu cho tôi xem cái này làm gì, tôi cũng sẽ không hát!”
Lục Viễn liếc mắt, “Anh là ngốc à, không phải anh đi, là tôi cùng Lục Ninh —— ai, đúng rồi, tên của cậu ta gọi Lục Ninh, Ninh trong yên tĩnh (宁), trên giấy chứng nhận đừng viết sai! Chúng tôi đi, sau đó nổi tiếng thì anh đi theo hai chúng tôi lăn lộn.”
“Có ý gì?”
“Ngu ngốc, ngôi sao đều có người đại diện có biết hay không! Giống người đại diện của Thời Thúy Trân không phải em gái ruột của cô ta sao! Em gái cô ta tu vi kém như vậy, nếu không phải ở bên người Thời Thúy Trân, đã sớm bị thu đi!”
Chung Du Bạch hiểu rõ, tức giận nói, “Chờ hai người nổi tiếng lại nói! Hiện tại nói mạnh miệng cái gì!” Tuyên bố không tín nhiệm một cuộc thi ca hát.
Lục Ninh chỉ là có chút buồn cười nhìn, buổi sáng cùng ngày, Chung Du Bạch đã thu phục trọn bộ chứng minh thư, mỗi bộ đều đủ để lấy giả tráo thật, hơn nữa, từ miệng Lục Viễn, Lục Ninh biết vị này chính là một con thỏ yêu, sống từ thời dân quốc đến hiện tại, năm đó chính đạo còn chưa kiêu ngạo như vậy, sau khi đạo trưởng ma tiêu(2), hắn vẫn luôn làm tổ trong hang gần như không ra khỏi cửa, làm người làm việc lại càng cẩn thận tỉ mỉ.
“Cố nhờ chú Trương giúp đỡ một chút đem ngươi cũng chuyển tới trường ta học, trường học với người như chúng ta mà nói là tương đối an toàn.”
… Người như chúng ta…
Lục Ninh có chút chết lặng, nhưng mà muốn y lập tức nhận mình không phải “người”, vẫn còn có chút khó khăn.
Với y càng khó khăn chính là học bài cùng huấn luyện Lục Viễn hát, Lục Ninh vừa mở miệng liền làm Lục Viễn rung động, Lục Ninh Bắc phiêu mười năm đều dựa vào giọng hát kiếm cơm, tiêu chuẩn ca hát không cần nói cũng biết, loại nghiệp dư như Lục Viễn là không thể so, đồng dạng, Lục Viễn yêu nghiệt cấp học bá cùng Lục Ninh môn học trụ cột cũng rất kém cỏi đồng thời cũng không thể so, duy nhất đáng an ủi trong nghiệp học là tiếng Anh của Lục Ninh không kém, giới hạn ở khẩu ngữ, năm đó cũng từng là khách mời điện ảnh Hollywood, cũng đi nước ngoài nhận qua giải thưởng, từng liều mạng học tiếng Anh, mời một giáo viên nước ngoài cả ngày đi theo, nếu không luyện được tiếng Anh nữa mới kỳ quái.
Trên thực tế, Lục Ninh là một người vô cùng chuyên nghiệp.
Vì thế, hiện tại y rất chuyên nghiệp muốn làm một thiếu niên mười bảy tuổi, trước khi [Nhất xướng thành danh] sơ tuyển, vẫn luôn luôn cần cù chăm chỉ nhờ Lục Viễn cho học bổ túc cho mình.
Lục Viễn là quỷ hút máu, gần như không cần mất bao nhiêu tâm tư học tập thành tích vẫn thật tốt, như vậy hắn ngẫu nhiên xin nghỉ chỗ chủ nhiệm lớp cũng rất dễ nói chuyện, Lục Ninh đời trước không đi học đàng hoàng, nhưng đầu óc y cũng không ngu ngốc, sau này cõng kịch bản thật dày cũng không rất cố sức, đời này đổi một thân thể khiến y không biết nói gì, đầu ngược lại tốt hơn đời trước một ít, không nói đã gặp qua là không thể quên, nhưng cẩn thận xem qua một lần cũng nhớ đến bảy tám phần.
Loại tình huống này khiến y nhẹ nhàng thở ra.
Vài ngày sau, thủ tục chuyển trường của y làm tốt, từ trung học công lập Wateford bên Ireland chuyển lại đây, cùng một lớp với Lục Viễn, gần như khiến cho cả lớp náo động, đầu năm nay người nước ngoài cái gì vẫn là tương đối hiếm lạ, nhưng nhìn đến diện mạo y và Lục Viễn giống nhau như đúc, loại cảm giác mới mẻ này liền giảm sút không ít, chỉ có các nữ sinh còn vì thế nói chuyện say sưa.
Bởi vì Lục Ninh bộ dạng rất dễ nhìn, Lục Viễn vốn chính là nhân vật cấp giáo thảo, lúc này lại thêm một cái, còn là “người nước ngoài” có thể nói lưu loát tiếng Anh, làm sao các cô không kích động?
Phải biết rằng, mười bảy mười tám tuổi chính là thời kỳ thiếu nữ có hảo cảm mông lung với người khác phái.
Trên thân phận, Lục Ninh là anh trai song sinh của Lục Viễn —— quyền lợi này là hai người mạo hiểm tính mạng không để ý bị lão đạo sĩ phát hiện trộm chạy đến một nhà xưởng bỏ hoang đánh một trận, lấy Lục Ninh thắng lợi chấm dứt, năm đó cha mẹ của bọn họ ly hôn (khẩu hồ, hai người này không biết uốn éo ở cái góc nào trên thế giới, có lẽ sớm đã bị giết chết…), mẹ mang theo Lục Viễn, cha đương nhiên liền mang theo Lục Ninh, trước kia vẫn luôn định cư ở Ireland, hiện tại mới về nước.
Lấy diện mạo 99.9% tương tự của Lục Ninh cùng Lục Viễn, cố sự này nói cực kỳ thông thuận.
Bởi vì là từ “nước ngoài” trở về, một số môn trụ cột của Lục Ninh có yếu kém chút cũng không làm cho người ta bất ngờ, dù thế nào đi nữa thì khẩu ngữ tiếng Anh của y tuyệt đối là có ưu thế áp đảo.
Cùng lúc Lục Ninh điên cuồng học bổ túc, [Nhất xướng thành danh] sơ tuyển bắt đầu.
Địa điểm sơ tuyển tương đối sơ sài, khiến Lục Ninh há hốc mồm chính là, y và Lục Viễn vừa lên sân khấu đứng, một câu hát đầu tiên cũng chưa hát xong, trực tiếp được tuyển thông qua sơ khảo.
… Quả nhiên, diện mạo bọn họ như vậy, dù đứng trong một đám thiếu niên thiếu nữ cũng là hạc trong bầy gà, quá rõ ràng, tuyệt đối có tiềm chất làm ngôi sao, ca hát được hay không ngược lại là thứ yếu, chỉ cần không quá lệch âm, có thể lên được tiết mục…
Đảo mắt đã đến cuối kỳ, cuộc thi cuối kỳ lần này Lục Ninh có tiến bộ nhảy vọt, dù sao y chuẩn bị chọn môn khoa học xã hội, hoá học vật lý linh tinh hai mắt vừa liếc qua một cái đã đen sì nên hoàn toàn buông tha, toán học tốt xấu không có không đạt yêu cầu, đủ để cho Lục Ninh vui mừng, chẳng qua, so với Lục Viễn toàn bộ thành tích đều đứng đầu, đương nhiên vẫn là rất có chênh lệch.
Mà lúc này, lần đầu tiên đài truyền hình thu hình cũng sắp bắt đầu.
.
(1) Rẽ vòng vèo nhiều ngóc ngách
(2) Chính đạo phát triển, ma đạo tiêu vong
Ngày đầu tiên trọng sinh của Lục Ninh cuối cùng cũng đi qua trong khi y hỗn loạn suy nghĩ, trong bóng đêm, y đưa bàn tay dán lên hai má ấm áp, tốt xấu, y vẫn là một người, có thở, có tim đập, ah, cho dù chủng tộc có chút kỳ quái, ít nhất —— còn sống.
Ngủ đến mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lục Viễn còn đang ngủ, Lục Ninh nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, Cố Di xem ra cũng chưa rời giường.
Ngôi nhà hơn m này tổng cộng có ba phòng, thoạt nhìn cả ba gian vốn đều là phòng ngủ, trong căn phòng tối đối diện phòng Lục Viễn cùng Cố Di kia, trên tường còn treo một tấm ảnh cưới cũ, nhìn thì có lẽ là vợ chồng Cố thị lúc sinh thời, trên tường còn có một mảng trắng bệch, đoán một chút sẽ biết là vết giường từng đặt chỗ này lưu lại.
Phòng cho con hướng mặt trời, vợ chồng già hai người ngủ phòng lưng, trái tim Lục Ninh bỗng hơi động.
Nhưng hiện tại, phòng này đã được cải tạo thành một gian phòng làm việc?
Một giá sách rất lớn chiếm nửa vách tường, Lục Ninh nhìn lướt qua thì phát hiện đều liên quan đến thiết kế châu báu, trong phòng làm việc này còn có một chút dụng cụ đơn giản, không khỏi có chút kỳ quái, theo Lục Viễn nói, hai vợ chồng Cố gia, một là công an, người kia đi làm bình thường, Cố Di nhìn điềm đạm nho nhã ngại ngùng, không ngờ đi lại đi học chuyên nghiệp mới như vậy?
Không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, Lục Ninh mở tủ lạnh, nhìn thấy tủ lạnh gần như trống rỗng, nhớ tới đồ ăn tối hôm qua thì cũng mơ hồ đoán được nhà bọn họ có chút túng bấn.
Nhưng mà y cũng không phải chưa từng qua những ngày không dứt khổ, này ngược lại cũng không tính là gì, cầm hai củ cà rốt khô quắt trong tủ lạnh thái nhỏ, đổ dầu vào sao qua một chút, lấy gạo bắt đầu nấu cháo, bỏ thêm ít muối, một nồi cháo cà rốt dùng lửa nhỏ nấu lên, còn lại hai quả trứng gà cũng làm thành bánh trứng thơm ngào ngạt.
Thời gian Bắc phiêu Lục Ninh là sẽ không nấu cơm ăn, nhưng ngược lại học được lấy thuốc rượu làm cơm ăn, sau lại nổi tiếng, bỏ thuốc cũng rất ít uống rượu, nhưng thân thể cũng đã bị phá hủy, thời gian không nhận phim mới học nấu cơm, y có chút thiên phú phương diện nấu nướng, đã từng tự giễu ngay từ đầu chỉ sợ cũng đã đi lầm đường đi? Nếu hảo hảo đi học làm đầu bếp chẳng hạn, không chừng có thể trở thành đầu bếp nổi tiếng ý chứ.
Lục Viễn mới vừa rời giường đã ngửi được mùi hương mê người, vào lúc sáng sớm bụng đã thầm thì kêu đói này, thật sự là mùi hương câu dẫn người.
Cố Di cũng vậy, cô không nghĩ tới Lục Ninh sẽ làm bữa sáng, nói thật, tay nghề Lục Ninh tốt hơn cô nhiều lắm, gần như đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, vừa nhìn như vậy lại nhớ tới bữa tối chỉ coi như ăn được tối hôm qua, vành tai Cố Di đỏ lên, ăn hết điểm tâm sau đó gần như mang theo thái độ chạy trốn nhanh chóng rời khỏi nhà.
Lục Viễn mang theo Lục Ninh ra cửa, nhếch miệng cười với ông già ăn mặc vô cùng mộc mạc ngoài cửa, bốn phía đều là đám người ra ngoài đi học đi làm, lão đạo sĩ kia chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Trên thực tế Lục Viễn đối lão đạo sĩ còn canh giữ ở nơi này cảm cực kỳ phần phiền, hắn đặc biệt cầm theo túi sách chính là vì làm lão đạo sĩ kia lơ là để hắn cho rằng mình đi đến trường, trường học nhiều người, đạo sĩ sẽ không đi theo.
Lục Ninh không hiểu rõ lắm về thành phố C, đời trước cũng chẳng tới mấy lần, khi tới cũng đều vì tuyên truyền, điển hình qua lại vội vàng, công nghiệp giải trí năm còn chưa phát triển phồn vinh ở nơi này, không có nhiều nhà cao tầng cùng kiến trúc hiện đại, thoạt nhìn còn có chút khí chất quê cha đất tổ.
Ngồi xe taxi tới khu thành cũ, càng có vẻ cũ nát, không sai biệt lắm với nông thôn những năm tám, chín mươi, ở trong một cái ngõ nhỏ đi đến thất oai bát quải(), Lục Viễn gõ gõ cánh cửa gỗ đã rụng nước sơn.
Rất lâu mới có người ra mở cửa, “cậu tới làm cái gì?” Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Đây là thanh niên tuổi không lớn, theo Lục Ninh nhìn, chẳng qua cũng mới hai mươi tuổi đầu, một đầu tóc như ổ gà, trước mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bộ dạng hẳn là không tính xấu, lại bị dáng điệu lôi thôi lếch thếch này làm hỏng.
“Chung Du Bạch, nhìn cuộc sống lộn xộn của anh.” Lục Viễn đẩy cửa ra, mang theo biểu tình khinh bỉ nhìn hắn, “Yên tâm, phía sau không ai theo tới.”
Cái tên Chung Du Bạch này thanh tú, bộ dạng cũng thanh tú, xem ra lá gan cũng đủ tú khí, lại ra ngoài cửa nhìn trong chốc lát mới đóng cử lại.
Bên trong cánh cửa có một sân nhỏ, trong sân có hai mảnh đất không tính lớn, trồng chút rau dưa, chỉ là thời tiết này rau dưa không nên xanh mượt như vậy mới đúng, nhưng lúc này tam quan của Lục Ninh đã hủy hết, một ít quái dị này thật không coi vào đâu.
Trong phòng có chút tối, vị chủ nhân này đưa bọn họ đi vào rồi mới bật đèn.
“Cậu ta là ai vậy?” Chung Du Bạch có vẻ như mới nhìn thấy Lục Ninh, kinh ngạc hỏi, hiển nhiên hắn quen biết Lục Viễn, biết hắn sẽ không có anh em song sinh gì.
Lục Viễn lấy mấy tấm ảnh chụp từ trong túi xách ra “Đừng nhìn, cứ dùng hình của tôi làm cho cậu ta mấy bộ giấy chứng nhận.”
Lục Ninh: “…” Bây giờ y mới phát hiện, trong phòng Chung Du Bạch này đều là dụng cụ cùng vụn giấy, có vẻ vị này là người làm giả giấy tờ!
“Một bộ?”
“Ừ, trọn bộ, để cậu ta ở ngay —— Ireland là được, lấy cho cậu ta một số trong hệ thống quản lý dân cư, passport hộ chiếu vân vân cũng đừng quên.”
Chung Du Bạch tức giận nói, “Đơn sinh ý như vậy không phải bắt tôi làm không đi!” Vừa nói vừa động tay lên.
Lục Ninh nhìn thấy năm sáu máy tính trong phòng hắn, không ngờ vị này còn là một hacker.
“Không để anh làm không, nghĩ cho anh một đường ra, đỡ phải làm ổ trong cái phòng mốc meo này, con thỏ lá gan chính là nhỏ, anh đã bao lâu không ra cửa?”
“Ra ngoài làm cái gì? Chờ dính bẫy sao!”
“Cho nên nghĩ cho anh một đường ra a, xem này!”
“Cuộc thi ca hát? Cậu cho tôi xem cái này làm gì, tôi cũng sẽ không hát!”
Lục Viễn liếc mắt, “Anh là ngốc à, không phải anh đi, là tôi cùng Lục Ninh —— ai, đúng rồi, tên của cậu ta gọi Lục Ninh, Ninh trong yên tĩnh (宁), trên giấy chứng nhận đừng viết sai! Chúng tôi đi, sau đó nổi tiếng thì anh đi theo hai chúng tôi lăn lộn.”
“Có ý gì?”
“Ngu ngốc, ngôi sao đều có người đại diện có biết hay không! Giống người đại diện của Thời Thúy Trân không phải em gái ruột của cô ta sao! Em gái cô ta tu vi kém như vậy, nếu không phải ở bên người Thời Thúy Trân, đã sớm bị thu đi!”
Chung Du Bạch hiểu rõ, tức giận nói, “Chờ hai người nổi tiếng lại nói! Hiện tại nói mạnh miệng cái gì!” Tuyên bố không tín nhiệm một cuộc thi ca hát.
Lục Ninh chỉ là có chút buồn cười nhìn, buổi sáng cùng ngày, Chung Du Bạch đã thu phục trọn bộ chứng minh thư, mỗi bộ đều đủ để lấy giả tráo thật, hơn nữa, từ miệng Lục Viễn, Lục Ninh biết vị này chính là một con thỏ yêu, sống từ thời dân quốc đến hiện tại, năm đó chính đạo còn chưa kiêu ngạo như vậy, sau khi đạo trưởng ma tiêu(), hắn vẫn luôn làm tổ trong hang gần như không ra khỏi cửa, làm người làm việc lại càng cẩn thận tỉ mỉ.
“Cố nhờ chú Trương giúp đỡ một chút đem ngươi cũng chuyển tới trường ta học, trường học với người như chúng ta mà nói là tương đối an toàn.”
… Người như chúng ta…
Lục Ninh có chút chết lặng, nhưng mà muốn y lập tức nhận mình không phải “người”, vẫn còn có chút khó khăn.
Với y càng khó khăn chính là học bài cùng huấn luyện Lục Viễn hát, Lục Ninh vừa mở miệng liền làm Lục Viễn rung động, Lục Ninh Bắc phiêu mười năm đều dựa vào giọng hát kiếm cơm, tiêu chuẩn ca hát không cần nói cũng biết, loại nghiệp dư như Lục Viễn là không thể so, đồng dạng, Lục Viễn yêu nghiệt cấp học bá cùng Lục Ninh môn học trụ cột cũng rất kém cỏi đồng thời cũng không thể so, duy nhất đáng an ủi trong nghiệp học là tiếng Anh của Lục Ninh không kém, giới hạn ở khẩu ngữ, năm đó cũng từng là khách mời điện ảnh Hollywood, cũng đi nước ngoài nhận qua giải thưởng, từng liều mạng học tiếng Anh, mời một giáo viên nước ngoài cả ngày đi theo, nếu không luyện được tiếng Anh nữa mới kỳ quái.
Trên thực tế, Lục Ninh là một người vô cùng chuyên nghiệp.
Vì thế, hiện tại y rất chuyên nghiệp muốn làm một thiếu niên mười bảy tuổi, trước khi [Nhất xướng thành danh] sơ tuyển, vẫn luôn luôn cần cù chăm chỉ nhờ Lục Viễn cho học bổ túc cho mình.
Lục Viễn là quỷ hút máu, gần như không cần mất bao nhiêu tâm tư học tập thành tích vẫn thật tốt, như vậy hắn ngẫu nhiên xin nghỉ chỗ chủ nhiệm lớp cũng rất dễ nói chuyện, Lục Ninh đời trước không đi học đàng hoàng, nhưng đầu óc y cũng không ngu ngốc, sau này cõng kịch bản thật dày cũng không rất cố sức, đời này đổi một thân thể khiến y không biết nói gì, đầu ngược lại tốt hơn đời trước một ít, không nói đã gặp qua là không thể quên, nhưng cẩn thận xem qua một lần cũng nhớ đến bảy tám phần.
Loại tình huống này khiến y nhẹ nhàng thở ra.
Vài ngày sau, thủ tục chuyển trường của y làm tốt, từ trung học công lập Wateford bên Ireland chuyển lại đây, cùng một lớp với Lục Viễn, gần như khiến cho cả lớp náo động, đầu năm nay người nước ngoài cái gì vẫn là tương đối hiếm lạ, nhưng nhìn đến diện mạo y và Lục Viễn giống nhau như đúc, loại cảm giác mới mẻ này liền giảm sút không ít, chỉ có các nữ sinh còn vì thế nói chuyện say sưa.
Bởi vì Lục Ninh bộ dạng rất dễ nhìn, Lục Viễn vốn chính là nhân vật cấp giáo thảo, lúc này lại thêm một cái, còn là “người nước ngoài” có thể nói lưu loát tiếng Anh, làm sao các cô không kích động?
Phải biết rằng, mười bảy mười tám tuổi chính là thời kỳ thiếu nữ có hảo cảm mông lung với người khác phái.
Trên thân phận, Lục Ninh là anh trai song sinh của Lục Viễn —— quyền lợi này là hai người mạo hiểm tính mạng không để ý bị lão đạo sĩ phát hiện trộm chạy đến một nhà xưởng bỏ hoang đánh một trận, lấy Lục Ninh thắng lợi chấm dứt, năm đó cha mẹ của bọn họ ly hôn (khẩu hồ, hai người này không biết uốn éo ở cái góc nào trên thế giới, có lẽ sớm đã bị giết chết…), mẹ mang theo Lục Viễn, cha đương nhiên liền mang theo Lục Ninh, trước kia vẫn luôn định cư ở Ireland, hiện tại mới về nước.
Lấy diện mạo .% tương tự của Lục Ninh cùng Lục Viễn, cố sự này nói cực kỳ thông thuận.
Bởi vì là từ “nước ngoài” trở về, một số môn trụ cột của Lục Ninh có yếu kém chút cũng không làm cho người ta bất ngờ, dù thế nào đi nữa thì khẩu ngữ tiếng Anh của y tuyệt đối là có ưu thế áp đảo.
Cùng lúc Lục Ninh điên cuồng học bổ túc, [Nhất xướng thành danh] sơ tuyển bắt đầu.
Địa điểm sơ tuyển tương đối sơ sài, khiến Lục Ninh há hốc mồm chính là, y và Lục Viễn vừa lên sân khấu đứng, một câu hát đầu tiên cũng chưa hát xong, trực tiếp được tuyển thông qua sơ khảo.
… Quả nhiên, diện mạo bọn họ như vậy, dù đứng trong một đám thiếu niên thiếu nữ cũng là hạc trong bầy gà, quá rõ ràng, tuyệt đối có tiềm chất làm ngôi sao, ca hát được hay không ngược lại là thứ yếu, chỉ cần không quá lệch âm, có thể lên được tiết mục…
Đảo mắt đã đến cuối kỳ, cuộc thi cuối kỳ lần này Lục Ninh có tiến bộ nhảy vọt, dù sao y chuẩn bị chọn môn khoa học xã hội, hoá học vật lý linh tinh hai mắt vừa liếc qua một cái đã đen sì nên hoàn toàn buông tha, toán học tốt xấu không có không đạt yêu cầu, đủ để cho Lục Ninh vui mừng, chẳng qua, so với Lục Viễn toàn bộ thành tích đều đứng đầu, đương nhiên vẫn là rất có chênh lệch.
Mà lúc này, lần đầu tiên đài truyền hình thu hình cũng sắp bắt đầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày đầu tiên trọng sinh của Lục Ninh cuối cùng cũng đi qua trong khi y hỗn loạn suy nghĩ, trong bóng đêm, y đưa bàn tay dán lên hai má ấm áp, tốt xấu, y vẫn là một người, có thở, có tim đập, ah, cho dù chủng tộc có chút kỳ quái, ít nhất —— còn sống.
Ngủ đến mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lục Viễn còn đang ngủ, Lục Ninh nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, Cố Di xem ra cũng chưa rời giường.
Ngôi nhà hơn 100m2 này tổng cộng có ba phòng, thoạt nhìn cả ba gian vốn đều là phòng ngủ, trong căn phòng tối đối diện phòng Lục Viễn cùng Cố Di kia, trên tường còn treo một tấm ảnh cưới cũ, nhìn thì có lẽ là vợ chồng Cố thị lúc sinh thời, trên tường còn có một mảng trắng bệch, đoán một chút sẽ biết là vết giường từng đặt chỗ này lưu lại.
Phòng cho con hướng mặt trời, vợ chồng già hai người ngủ phòng lưng, trái tim Lục Ninh bỗng hơi động.
Nhưng hiện tại, phòng này đã được cải tạo thành một gian phòng làm việc?
Một giá sách rất lớn chiếm nửa vách tường, Lục Ninh nhìn lướt qua thì phát hiện đều liên quan đến thiết kế châu báu, trong phòng làm việc này còn có một chút dụng cụ đơn giản, không khỏi có chút kỳ quái, theo Lục Viễn nói, hai vợ chồng Cố gia, một là công an, người kia đi làm bình thường, Cố Di nhìn điềm đạm nho nhã ngại ngùng, không ngờ đi lại đi học chuyên nghiệp mới như vậy?
Không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, Lục Ninh mở tủ lạnh, nhìn thấy tủ lạnh gần như trống rỗng, nhớ tới đồ ăn tối hôm qua thì cũng mơ hồ đoán được nhà bọn họ có chút túng bấn.
Nhưng mà y cũng không phải chưa từng qua những ngày không dứt khổ, này ngược lại cũng không tính là gì, cầm hai củ cà rốt khô quắt trong tủ lạnh thái nhỏ, đổ dầu vào sao qua một chút, lấy gạo bắt đầu nấu cháo, bỏ thêm ít muối, một nồi cháo cà rốt dùng lửa nhỏ nấu lên, còn lại hai quả trứng gà cũng làm thành bánh trứng thơm ngào ngạt.
Thời gian Bắc phiêu Lục Ninh là sẽ không nấu cơm ăn, nhưng ngược lại học được lấy thuốc rượu làm cơm ăn, sau lại nổi tiếng, bỏ thuốc cũng rất ít uống rượu, nhưng thân thể cũng đã bị phá hủy, thời gian không nhận phim mới học nấu cơm, y có chút thiên phú phương diện nấu nướng, đã từng tự giễu ngay từ đầu chỉ sợ cũng đã đi lầm đường đi? Nếu hảo hảo đi học làm đầu bếp chẳng hạn, không chừng có thể trở thành đầu bếp nổi tiếng ý chứ.
Lục Viễn mới vừa rời giường đã ngửi được mùi hương mê người, vào lúc sáng sớm bụng đã thầm thì kêu đói này, thật sự là mùi hương câu dẫn người.
Cố Di cũng vậy, cô không nghĩ tới Lục Ninh sẽ làm bữa sáng, nói thật, tay nghề Lục Ninh tốt hơn cô nhiều lắm, gần như đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp, vừa nhìn như vậy lại nhớ tới bữa tối chỉ coi như ăn được tối hôm qua, vành tai Cố Di đỏ lên, ăn hết điểm tâm sau đó gần như mang theo thái độ chạy trốn nhanh chóng rời khỏi nhà.
Lục Viễn mang theo Lục Ninh ra cửa, nhếch miệng cười với ông già ăn mặc vô cùng mộc mạc ngoài cửa, bốn phía đều là đám người ra ngoài đi học đi làm, lão đạo sĩ kia chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Trên thực tế Lục Viễn đối lão đạo sĩ còn canh giữ ở nơi này cảm cực kỳ phần phiền, hắn đặc biệt cầm theo túi sách chính là vì làm lão đạo sĩ kia lơ là để hắn cho rằng mình đi đến trường, trường học nhiều người, đạo sĩ sẽ không đi theo.
Lục Ninh không hiểu rõ lắm về thành phố C, đời trước cũng chẳng tới mấy lần, khi tới cũng đều vì tuyên truyền, điển hình qua lại vội vàng, công nghiệp giải trí năm 2004 còn chưa phát triển phồn vinh ở nơi này, không có nhiều nhà cao tầng cùng kiến trúc hiện đại, thoạt nhìn còn có chút khí chất quê cha đất tổ.
Ngồi xe taxi tới khu thành cũ, càng có vẻ cũ nát, không sai biệt lắm với nông thôn những năm tám, chín mươi, ở trong một cái ngõ nhỏ đi đến thất oai bát quải(1), Lục Viễn gõ gõ cánh cửa gỗ đã rụng nước sơn.
Rất lâu mới có người ra mở cửa, “cậu tới làm cái gì?” Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Đây là thanh niên tuổi không lớn, theo Lục Ninh nhìn, chẳng qua cũng mới hai mươi tuổi đầu, một đầu tóc như ổ gà, trước mắt có quầng thâm nhàn nhạt, bộ dạng hẳn là không tính xấu, lại bị dáng điệu lôi thôi lếch thếch này làm hỏng.
“Chung Du Bạch, nhìn cuộc sống lộn xộn của anh.” Lục Viễn đẩy cửa ra, mang theo biểu tình khinh bỉ nhìn hắn, “Yên tâm, phía sau không ai theo tới.”
Cái tên Chung Du Bạch này thanh tú, bộ dạng cũng thanh tú, xem ra lá gan cũng đủ tú khí, lại ra ngoài cửa nhìn trong chốc lát mới đóng cử lại.
Bên trong cánh cửa có một sân nhỏ, trong sân có hai mảnh đất không tính lớn, trồng chút rau dưa, chỉ là thời tiết này rau dưa không nên xanh mượt như vậy mới đúng, nhưng lúc này tam quan của Lục Ninh đã hủy hết, một ít quái dị này thật không coi vào đâu.
Trong phòng có chút tối, vị chủ nhân này đưa bọn họ đi vào rồi mới bật đèn.
“Cậu ta là ai vậy?” Chung Du Bạch có vẻ như mới nhìn thấy Lục Ninh, kinh ngạc hỏi, hiển nhiên hắn quen biết Lục Viễn, biết hắn sẽ không có anh em song sinh gì.
Lục Viễn lấy mấy tấm ảnh chụp từ trong túi xách ra “Đừng nhìn, cứ dùng hình của tôi làm cho cậu ta mấy bộ giấy chứng nhận.”
Lục Ninh: “…” Bây giờ y mới phát hiện, trong phòng Chung Du Bạch này đều là dụng cụ cùng vụn giấy, có vẻ vị này là người làm giả giấy tờ!
“Một bộ?”
“Ừ, trọn bộ, để cậu ta ở ngay —— Ireland là được, lấy cho cậu ta một số trong hệ thống quản lý dân cư, passport hộ chiếu vân vân cũng đừng quên.”
Chung Du Bạch tức giận nói, “Đơn sinh ý như vậy không phải bắt tôi làm không đi!” Vừa nói vừa động tay lên.
Lục Ninh nhìn thấy năm sáu máy tính trong phòng hắn, không ngờ vị này còn là một hacker.
“Không để anh làm không, nghĩ cho anh một đường ra, đỡ phải làm ổ trong cái phòng mốc meo này, con thỏ lá gan chính là nhỏ, anh đã bao lâu không ra cửa?”
“Ra ngoài làm cái gì? Chờ dính bẫy sao!”
“Cho nên nghĩ cho anh một đường ra a, xem này!”
“Cuộc thi ca hát? Cậu cho tôi xem cái này làm gì, tôi cũng sẽ không hát!”
Lục Viễn liếc mắt, “Anh là ngốc à, không phải anh đi, là tôi cùng Lục Ninh —— ai, đúng rồi, tên của cậu ta gọi Lục Ninh, Ninh trong yên tĩnh (宁), trên giấy chứng nhận đừng viết sai! Chúng tôi đi, sau đó nổi tiếng thì anh đi theo hai chúng tôi lăn lộn.”
“Có ý gì?”
“Ngu ngốc, ngôi sao đều có người đại diện có biết hay không! Giống người đại diện của Thời Thúy Trân không phải em gái ruột của cô ta sao! Em gái cô ta tu vi kém như vậy, nếu không phải ở bên người Thời Thúy Trân, đã sớm bị thu đi!”
Chung Du Bạch hiểu rõ, tức giận nói, “Chờ hai người nổi tiếng lại nói! Hiện tại nói mạnh miệng cái gì!” Tuyên bố không tín nhiệm một cuộc thi ca hát.
Lục Ninh chỉ là có chút buồn cười nhìn, buổi sáng cùng ngày, Chung Du Bạch đã thu phục trọn bộ chứng minh thư, mỗi bộ đều đủ để lấy giả tráo thật, hơn nữa, từ miệng Lục Viễn, Lục Ninh biết vị này chính là một con thỏ yêu, sống từ thời dân quốc đến hiện tại, năm đó chính đạo còn chưa kiêu ngạo như vậy, sau khi đạo trưởng ma tiêu(2), hắn vẫn luôn làm tổ trong hang gần như không ra khỏi cửa, làm người làm việc lại càng cẩn thận tỉ mỉ.
“Cố nhờ chú Trương giúp đỡ một chút đem ngươi cũng chuyển tới trường ta học, trường học với người như chúng ta mà nói là tương đối an toàn.”
… Người như chúng ta…
Lục Ninh có chút chết lặng, nhưng mà muốn y lập tức nhận mình không phải “người”, vẫn còn có chút khó khăn.
Với y càng khó khăn chính là học bài cùng huấn luyện Lục Viễn hát, Lục Ninh vừa mở miệng liền làm Lục Viễn rung động, Lục Ninh Bắc phiêu mười năm đều dựa vào giọng hát kiếm cơm, tiêu chuẩn ca hát không cần nói cũng biết, loại nghiệp dư như Lục Viễn là không thể so, đồng dạng, Lục Viễn yêu nghiệt cấp học bá cùng Lục Ninh môn học trụ cột cũng rất kém cỏi đồng thời cũng không thể so, duy nhất đáng an ủi trong nghiệp học là tiếng Anh của Lục Ninh không kém, giới hạn ở khẩu ngữ, năm đó cũng từng là khách mời điện ảnh Hollywood, cũng đi nước ngoài nhận qua giải thưởng, từng liều mạng học tiếng Anh, mời một giáo viên nước ngoài cả ngày đi theo, nếu không luyện được tiếng Anh nữa mới kỳ quái.
Trên thực tế, Lục Ninh là một người vô cùng chuyên nghiệp.
Vì thế, hiện tại y rất chuyên nghiệp muốn làm một thiếu niên mười bảy tuổi, trước khi [Nhất xướng thành danh] sơ tuyển, vẫn luôn luôn cần cù chăm chỉ nhờ Lục Viễn cho học bổ túc cho mình.
Lục Viễn là quỷ hút máu, gần như không cần mất bao nhiêu tâm tư học tập thành tích vẫn thật tốt, như vậy hắn ngẫu nhiên xin nghỉ chỗ chủ nhiệm lớp cũng rất dễ nói chuyện, Lục Ninh đời trước không đi học đàng hoàng, nhưng đầu óc y cũng không ngu ngốc, sau này cõng kịch bản thật dày cũng không rất cố sức, đời này đổi một thân thể khiến y không biết nói gì, đầu ngược lại tốt hơn đời trước một ít, không nói đã gặp qua là không thể quên, nhưng cẩn thận xem qua một lần cũng nhớ đến bảy tám phần.
Loại tình huống này khiến y nhẹ nhàng thở ra.
Vài ngày sau, thủ tục chuyển trường của y làm tốt, từ trung học công lập Wateford bên Ireland chuyển lại đây, cùng một lớp với Lục Viễn, gần như khiến cho cả lớp náo động, đầu năm nay người nước ngoài cái gì vẫn là tương đối hiếm lạ, nhưng nhìn đến diện mạo y và Lục Viễn giống nhau như đúc, loại cảm giác mới mẻ này liền giảm sút không ít, chỉ có các nữ sinh còn vì thế nói chuyện say sưa.
Bởi vì Lục Ninh bộ dạng rất dễ nhìn, Lục Viễn vốn chính là nhân vật cấp giáo thảo, lúc này lại thêm một cái, còn là “người nước ngoài” có thể nói lưu loát tiếng Anh, làm sao các cô không kích động?
Phải biết rằng, mười bảy mười tám tuổi chính là thời kỳ thiếu nữ có hảo cảm mông lung với người khác phái.
Trên thân phận, Lục Ninh là anh trai song sinh của Lục Viễn —— quyền lợi này là hai người mạo hiểm tính mạng không để ý bị lão đạo sĩ phát hiện trộm chạy đến một nhà xưởng bỏ hoang đánh một trận, lấy Lục Ninh thắng lợi chấm dứt, năm đó cha mẹ của bọn họ ly hôn (khẩu hồ, hai người này không biết uốn éo ở cái góc nào trên thế giới, có lẽ sớm đã bị giết chết…), mẹ mang theo Lục Viễn, cha đương nhiên liền mang theo Lục Ninh, trước kia vẫn luôn định cư ở Ireland, hiện tại mới về nước.
Lấy diện mạo 99.9% tương tự của Lục Ninh cùng Lục Viễn, cố sự này nói cực kỳ thông thuận.
Bởi vì là từ “nước ngoài” trở về, một số môn trụ cột của Lục Ninh có yếu kém chút cũng không làm cho người ta bất ngờ, dù thế nào đi nữa thì khẩu ngữ tiếng Anh của y tuyệt đối là có ưu thế áp đảo.
Cùng lúc Lục Ninh điên cuồng học bổ túc, [Nhất xướng thành danh] sơ tuyển bắt đầu.
Địa điểm sơ tuyển tương đối sơ sài, khiến Lục Ninh há hốc mồm chính là, y và Lục Viễn vừa lên sân khấu đứng, một câu hát đầu tiên cũng chưa hát xong, trực tiếp được tuyển thông qua sơ khảo.
… Quả nhiên, diện mạo bọn họ như vậy, dù đứng trong một đám thiếu niên thiếu nữ cũng là hạc trong bầy gà, quá rõ ràng, tuyệt đối có tiềm chất làm ngôi sao, ca hát được hay không ngược lại là thứ yếu, chỉ cần không quá lệch âm, có thể lên được tiết mục…
Đảo mắt đã đến cuối kỳ, cuộc thi cuối kỳ lần này Lục Ninh có tiến bộ nhảy vọt, dù sao y chuẩn bị chọn môn khoa học xã hội, hoá học vật lý linh tinh hai mắt vừa liếc qua một cái đã đen sì nên hoàn toàn buông tha, toán học tốt xấu không có không đạt yêu cầu, đủ để cho Lục Ninh vui mừng, chẳng qua, so với Lục Viễn toàn bộ thành tích đều đứng đầu, đương nhiên vẫn là rất có chênh lệch.
Mà lúc này, lần đầu tiên đài truyền hình thu hình cũng sắp bắt đầu.