Thật vất vả chống đỡ qua bộ phận diễn quần chúng, đến phần quay cá nhân, vài người mới thoải mái lại, Lý Thâm cùng Viên Trừng Giang cuối cùng cũng cảm thấy làm diễn viên cũng không phải vất vả như vậy, đặc biệt là khi có đoạn thời gian vất vả lúc trước làm nền.
Mà vừa thả lỏng, Lý Thâm lập tức bệnh một trận, Viên Trừng Giang nhìn cũng có chút lảo đảo, ngược lại là trạng thái của Lục Ninh, Lục Viễn cùng Hạ Xuy nhìn đều tương đối tốt.
Nói là phần cá nhân, lại vẫn phần lớn là sáu người bọn họ cùng diễn với nhau, chỉ là không có nhiều diễn viên quần chúng như lúc trước mà thôi.
“Đây là đường đi lên tốt nhất.” Hạ Xuy diễn vai Từ Tư ngưng thần nói, vươn tay xẹt qua một con đường trên màn hình laptop của Lục Viễn diễn vai Lý Nhạc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Trạm Giang diễn Vu Duyên Sinh.
Chiến tranh thời đại mới chính là có rất nhiều thiết bị công nghệ cao, cũng không giống như thời đại cũ ngày xưa.
Mồ hôi trên đầu Lục Viễn chảy xuống, dưới tình huống cực nóng như thế này lại còn mặc áo rằn ri dày, trên mặt còn có ngụy trang, dưới tác dụng của thiết bị quay chụp cùng ánh sáng vây quanh bốn phía, chỉ nóng thôi cũng đã khiến người rất khó chịu đựng.
Nhưng dáng vẻ của hắn lại vẫn hết sức chăm chú.
“Cut!” Điền Minh Thắng bỗng nhiên gọi dừng, “Lý Thâm! Lúc này cậu lại mất tập trung cái gì! Cho dù không có lời thoại của cậu, cậu cũng ở trong màn ảnh không biết sao?”
Giọng điệu của ông rất ác, mấy ngày nay Lý Thâm bị ông tra tấn ngoan, nhất thời rõ ràng không có tâm tư chống đối, hơn nữa hắn vốn đã có chút phát sốt, khí thế lại càng yếu ớt, hắn vừa muốn nói thực xin lỗi, trước mắt liền tối đen, may mà Từ Trạm Giang bên cạnh đỡ được hắn.
“Đạo diễn, cậu ta xỉu rồi!” Từ Trạm Giang vốn không quá thích Lý Thâm, thế nhưng tiểu tử này có thể chịu được đến hiện tại, ác cảm của Từ Trạm Giang với hắn đã biến mất rất nhiều, hiện tại lại thấy hắn té xỉu, trong lòng nhất thời có chút thương hại hắn.
Điền Minh Thắng vung tay lên, lập tức có nhân viên y tế chạy qua, thời tiết nóng như vậy mà phải quay phim, cường độ quay lại lớn, cho nên vẫn luôn có nhân viên y tế đợi bên cạnh, chỉ sợ có người cảm nắng linh tinh, Lý Thâm chẳng những bị cảm nắng, còn đang phát sốt nhẹ, Điền Minh Thắng chỉ có thể bỏ dở quay chụp ngày hôm nay.
Vì thế đám Lục Ninh Lục Viễn đều chạy về ký túc xá nghỉ ngơi, hảo hảo ngủ một giấc thật sâu, buổi tối tinh thần mọi người đều tỉnh táo, qua mấy ngày này, quan hệ giữa vài người cũng thân cận hơn nhiều, Lý Thâm truyền nước biển ở ký túc xá, một bên tán chuyện với mọi người.
“…… Mấy người không biết, mấy anh em trước kia của tôi, nghĩ tôi không biết bọn họ coi tôi là coi tiền như rác chắc.” Lý Thâm nói, “Trong nhà tôi có tiền, bọn họ tự nhiên nguyện ý thổi phồng tôi, tôi quả thực là chán ngấy. Đúng vậy, nhà tôi là có tiền, thế nhưng quanh năm suốt tháng tôi đều không được thấy cha mẹ một lần, một đám vội vàng làm ăn a, kết bạn a, có thời gian thì chơi mạt chược với bạn a, chỉ không có thời gian cùng ăn bữa cơm với tôi.”
Từ Trạm Giang liền cười, “Cậu như vậy đã không tệ, nào giống tôi, trong nhà sáu anh chị em, tôi đi nhiều năm như vậy mà ba mẹ cũng chưa từng hỏi tôi sống thế nào.”
Ngay khi đang nói chuyện phiếm, Hạ Xuy bỗng nhiên nói: “Viên Trừng Giang đâu?”
Mọi người ngẩng đầu, Lục Ninh nói, “Hình như tôi thấy cậu ấy cầm điếu thuốc đi ra ngoài.”
Viên Trừng Giang là hồng đời ba, bình thường trong sáu người là kiêu ngạo nhất, không quá thích nói chuyện cùng mọi người, tính tình vừa thấy đã biết chẳng tốt đi đâu, thế nhưng phương diện gia giáo lại không tệ, hắn hút thuốc, thế nhưng chưa bao giờ hút trong ký túc xá.
Hạ Xuy nhìn nhìn sắc trời đã thành đêm đen bên ngoài, “Tôi đi xem xem.”
Chuyến đi này một lúc lâu cũng chưa trở về, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng vang mà người thường tuyệt đối không nghe thấy, có chút xa, Lục Ninh Lục Viễn liếc nhau, bọn họ đều nghe được.
“Chúng tôi cũng đi ra ngoài xem xem.” Lục Ninh đứng dậy.
Từ Trạm Giang “a” một tiếng, “Yên tâm, trong doanh trại sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cái này thì không nhất định.
Thừa dịp đêm tối chạy ra ngoài, Lục Ninh Lục Viễn trực tiếp chạy về phía âm thanh truyền tới, lấy tốc độ của bọn họ, chỉ qua một lúc đã thấy được bóng người mơ hồ.
Bọn họ trong chốc lát chưa đi qua.
“…… Đây là, võ công?”
Lục Ninh cho rằng chính mình đang xem phim võ hiệp, còn là cái loại rất thấp kém.
Nhưng mà không có hậu kỳ đặc hiệu, cứ như vậy mà đã có thể đánh, cũng không phải người thường có thể làm.
Viên Trừng Giang bị hai người giữ trong tay, hai người kia mặc còn phách lối hơn cả người tu chân, một thân trang phục học võ bằng tơ lụa màu đen, sợ người khác không biết bọn họ luyện võ hay sao?
Hạ Xuy đang đánh cùng một người tuổi còn trẻ, lấy ánh mắt của Lục Ninh, khụ, y chưa từng luyện võ, nhiều lắm cũng chỉ là lúc quay [HongKong ký sự] học đại khái một chút quyền cước thô thiển, cho nên hắn không nhìn ra bên nào lợi hại hơn, chỉ là có thể nhìn được Hạ Xuy rõ ràng đánh rất bó tay bó chân.
Lục Viễn cau mày nói, “Bọn họ dùng Viên Trừng Giang uy hiếp Hạ Xuy đúng không?”
Lục Ninh gật gật đầu, “Đại khái là vậy.”
“Thật không phải cái gì tốt.” Lục Viễn cảm thán.
Lục Ninh: “……” Kia cái gì, bản thân chúng ta cũng là yêu ma quỷ quái nha.
Lại không ra tay không được, Hạ Xuy lập tức bị đá đi ngoài, Lục Ninh cũng thấy đau thay hắn.
Khi Lục Viễn vọt qua, tốc độ nhanh đến gần như chỉ để lại một vệt tàn ảnh.
Trong yêu ma quỷ quái, tốc độ của quỷ hút máu đều là nhanh số một số hai.
“Rầm!”
Thanh niên đang đánh cùng Hạ Xuy kia bị Lục Viễn một phát chộp được trực tiếp ném ra ngoài!
Mà Lục Ninh thì trực tiếp lấy ra súng phối hợp nhân vật trò chơi của y chỉ vào hai người đang bắt giữ Viên Trừng Giang kia.
Nhân vật trò chơi của y sử dụng hai súng, hai súng ma lực này tinh xảo tuyệt luân không nói, ở trong bóng đêm còn lóe lên tia sáng nhàn nhạt, vừa vặn một khẩu súng ngắm chuẩn một người, hai người kia tuy tự an ủi mình nói súng cũng không nhất định đã đánh được đến bọn họ, lấy thân thủ của bọn họ không hẳn là không tránh được viên đạn, thế nhưng trực giác của người luyện võ nói cho bọn họ –
Người đang cầm súng này rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi có hoạt động một chút, bản thân nhất định không thoát được.
Nhất thời mồ hôi lạnh chảy ra đầy đầu.
Người tới tổng cộng có sáu, trừ người bị văng ra cùng hai người bị Lục Ninh tập trung, ba người còn lại đều có chút ngạc nhiên.
Bọn họ căn bản không nghe được bất luận tiếng vang nào, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được! Này không khoa học! Lấy thính lực của bọn họ…… Hai thanh niên này tuyệt đối không phải người thường!
“Không biết bằng hữu đây là anh em nhà ai, Hạ gia Hà Nam chúng tôi xử lý việc nhà, còn xin bằng hữu tự đi cho tiện.” Một rõ ràng lớn tuổi nhất trong sáu người thanh âm bình tĩnh nói.
Lục Ninh cười lạnh, “Hạ gia các người? Xin hỏi vị trên tay các người này cũng là người Hạ gia?”
Một người tuổi trẻ bên cạnh vị bắt đầu nói chuyện kia lạnh lùng nói, “Cậu ta là bạn của tên phản bội, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo!” Hắn cũng không sợ hai người mới tới này, nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình đâu, bên mình này lại có sáu người, bọn họ hai thêm Hạ Xuy cũng mới được ba, sợ làm cái gì!
Lục Ninh quả thực bị tức vui vẻ, “Ha ha, chúng tôi đây cũng là bạn của cậu ấy, có phải ngay cả chúng tôi cũng muốn giải quyết luôn một thể hay không?”
Y đã nhìn ra, sáu người đến, trên người mỗi người đều có bọc một tầng huyết quang, chẳng qua là vấn đề đậm hay nhạt, thuyết minh trên tay sáu người này đều có mạng người, mà Hạ Xuy lại không có, chỉ riêng dựa vào cái này phán đoán, vài người này đã không mang cho y một chút hảo cảm.
Lục Viễn lại vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, “A Ninh, từ khi đến đây quay phim, ta đói bụng đã lâu a.”
Lục Ninh kéo kéo khóe miệng, “Vài tên này đều ăn tươi thì có chút nhiều đi?”
“Làm sao có thể, ta rất nhanh là có thể ăn xong, lại thêm a Ninh ngươi hấp thu hết bọn họ, cũng có thể bồi bổ tinh thần nha.”
Hạ Xuy: “……”
Nghe bọn họ nói mình là bạn của bọn họ vẫn rất khiến người cảm động, thế nhưng đối thoại này… Vì sao nghe lại quỷ dị như vậy a?!
“Giữa buổi tối mà náo nhiệt quá nhỉ.” Thanh âm của Chung Du Bạch truyền đến, Trình Thương Thuật theo thường lệ cùng hắn.
Sắc mặt sáu người kia tự nhiên càng ngày càng khó coi, lúc trước hai tiểu tử kia đến không nghe thấy tiếng bước chân thì thôi đi, hai kẻ vừa tới này, cũng lại vô thanh vô tức!
Bọn họ tuyệt đối có luyện võ, hơn nữa hiển nhiên là cao thủ!
Lúc này người cầm đầu nói chuyện kia lại càng mềm nhũn, “Thật sự xin lỗi, hôm nay là chúng tôi đường đột, Hạ gia Hà Nam chúng tôi –”
Trình Thương Thuật có hứng thú, “Không ngờ lại có thể là Hạ gia kia a.”
Chung Du Bạch lắc đầu, “Sa ngã như vậy, cứ cho là mất truyền thừa trở thành thế gia võ đạo cũng không đến mức như thế.”
Trình Thương Thuật không vui, “Lại nghĩ tới cố nhân kia của em?”
“Đúng thì sao,” Chung Du Bạch thản nhiên nói, “Chỉ là không nghĩ tới Hạ gia rời khỏi Giới Tu chân, lại trở nên không ra hồn như vậy.”
Người cầm đầu nọ mở to hai mắt nhìn, nháy mắt sắc mặt tái nhợt như người chết, hắn lập tức hiểu rõ, thân là đích hệ đích chi của đường chủ Trừng giới đường Hạ gia, hắn là biết một vài bí tân của Hạ gia, chỉ là người trong nhà đều cho rằng qua mấy trăm năm, cái gọi là giới Tu chân đại khái đã hôi phi yên diệt từ lâu mà thôi! Cho nên bọn họ mới dám làm việc bá đạo ngạo khí như vậy.
Năm đó chính tà chi tranh còn chưa đến mức như bây giờ, Hạ gia luôn luôn là lấy võ nhập đạo, không hoàn toàn xem như đạo gia chính thống, không ít danh môn chính phái xưng là võ ma đạo, sau này dần dần suy thoái, lại không ngờ đến đời sau Hạ gia mấy trăm năm sau lưu lạc đến trình độ này, tính tình bại hoại còn chưa tính, lại còn một thân hắc đạo phỉ khí, chẳng trách Chung Du Bạch chướng mắt.
“Vừa vặn tôi đói bụng, vài người này đều cho tôi cùng a Ninh đi.” Lục Viễn nói.
Chung Du Bạch phất phất tay, “Tùy tiện các cậu.”
Ánh mắt Lục Ninh trầm tĩnh, súng ma lực trên tay bắn ra đạn ma lực không tiếng động, hai người còn giữ chặt Viên Trừng Giang kia lớn tiếng kêu: “Không được động thủ, bằng không liền giết –”
Tiếp sau đó liền không nói ra được nửa chữ nào nữa, lúc ngã xuống thật giống như sơn dương không hề có sức chống cự.
Người còn lại lập tức biết mình đang đối mặt với người khủng bố như thế nào, không nói một tiếng lập tức chạy loạn ý đồ chạy trốn, nhưng Lục Viễn làm sao sẽ để bọn họ chạy, ánh mắt hắn đã hiện ra màu đỏ như máu, răng nanh xuyên ra, thân hình hoàn toàn biến thành một bóng đen mơ hồ.
Lục Ninh chỉ là cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh ngắm chuẩn tới người đang nhanh chóng chạy trốn kia.
Nhiếp hồn xạ kích.
Người nọ kêu cũng không kịp kêu một tiếng đã ngã trên mặt đất.
Súng ma lực có hai chỗ tốt, một là vô thanh vô tức, hai là thương tổn do đạn ma lực tạo thành nhìn qua sẽ không máu tươi văng khắp nơi, sẽ có miệng vết thương, lại tuyệt đối sẽ không nhìn thấy mà phát hoảng giống như thương tổn do súng ống phổ thông tạo thành, thế nhưng thương tổn cực cao, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của người. Càng đừng nói súng ma lực một khi đã nhắm chuẩn, xác xuất trúng đích cao đến kinh người, hầu như không phát nào trượt.
Đối phó kẻ thù ở trình độ này, Lục Ninh thậm chí không cần sử dụng kỹ năng cao cấp gì, tùy tùy tiện tiện bắn cho bọn họ một phát đã có thể lấy mạng bọn họ.
Sáu người, một cũng không chạy thoát.
Trình Thương Thuật chưa từng thấy Lục Ninh Lục Viễn ra tay, rõ ràng đã ở bên cạnh bọn họ lâu như vậy. Lúc này hắn mới phát hiện, hai thanh niên giống như cần Chung Du Bạch bảo vệ này, trên thực tế lợi hại tới trình độ nào, người tu chân bình thường gặp phải bọn họ, tuyệt đối không chiếm được cái gì tốt, chẳng trách — chẳng trách ngay cả Phi Tiên Kính của Phi Kính Tông cũng chỉ có thể tạo thành thương tổn có hạn với bọn họ.
Toàn bộ máu được tồn trữ trong ba lô trò chơi của Lục Ninh, Lục Viễn cầm một túi máu uống, tinh thần lập tức tốt hơn trước không ít, sáu thi thể bị Lục Ninh hấp thu không còn một mảnh, ngay cả chút vết máu cũng không để lại.
…… Hạ Xuy đã nhìn ngu mắt……
Ngọa tào, đây rốt cuộc là cái gì!
Chung Du Bạch nhìn về phía hắn, “Có phải rất đáng sợ hay không?”
Hạ Xuy thành thực gật gật đầu, nhưng không có hoảng hốt lo sợ.
Trên mặt Chung Du Bạch hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Được rồi, nếu bí mật như vậy đã bị cậu nhìn thấy, vậy hiện tại chúng ta đến nói một khoản giao dịch đi.”
Hạ Xuy: “……” Hắn có thể từ chối sao?
“Cậu xem, cậu bị người ta tìm phiền toái, chúng tôi cứu cậu một mạng, ơn cứu mạng này dũng tuyền tương báo(1) nha, tôi cảm thấy cậu có thể ký hợp đồng D.A Ent. chúng tôi, điều kiện hợp đồng cụ thể, chúng ta nói chi tiết một chút như thế nào?”
Hạ Xuy: “……”
“Còn có cậu, tiểu tử trên đất kia! Có thể giả vờ bất tỉnh ở thời điểm này, tố chất tâm lý không tệ đâu, đến, dứt khoát nói xong đi.” Chung Du Bạch liếc về phía Viên Trừng Giang, “Yên tâm, D.A chúng tôi đối với nghệ nhân của mình luôn ấm áp như mùa xuân.”
Lục Ninh cười lên tiếng.
Chung Du Bạch cũng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn xinh đẹp, “Đương nhiên, đối đãi kẻ thù tựa như mùa đông rét lạnh, về phần kết cục của bọn họ nha, các cậu cũng nhìn thấy không phải sao?”
Hạ Xuy cùng Viên Trừng Giang rùng mình.
Quả thực khóc không ra nước mắt có được không!
Cố tình đợi khi Lục Ninh Lục Ninh khí sắc cực tốt cùng Hạ Xuy Viên Trừng Giang sắc mặt xám xanh trở về ký túc xá, Lý Thâm nhìn về phía bọn họ, “Lục Ninh Lục Viễn, hai người là D.A Ent. phải không?”
“Ừ, chúng tôi là công ty nhỏ mà thôi.” Lục Ninh hàm súc nói.
Lý Thâm lại cảm thấy rất hứng thú, “Thế nhưng công ty các cậu rất lợi hại nha, mỗi bộ phim các cậu nhận hầu như đều không có thất bại.”
“Đó là đương nhiên.” Lục Viễn có chút kiêu ngạo trả lời, sau đó nói, “Hạ Xuy cùng Viên Trừng Giang cũng tính toán gia nhập công ty chúng tôi này.”
Sắc mặt hai quỷ xui xẻo này càng không xong.
Lý Thâm lại không nhìn ra, “Vốn một người bạn muốn tôi ký giải trí Hoa Lệ, tôi nghĩ mình làm cũng không có gì quan trọng, có người đại diện là được, thế nhưng mấy người lại đều biến thành một công ty rồi, không biết D.A Ent. có phúc lợi thế nào?” Hắn để ý, không phải tiền, mà là trình độ tự do.
“Đương nhiên rất không tệ a, nhìn tôi cùng a Viễn vì đến trường mà công ty cũng đáp ứng đẩy nhiều công việc như thế là biết.” Lục Ninh dễ dàng nắm giữ tâm lý Lý Thâm, cười tủm tỉm nói, “Đúng rồi, hợp đồng của Hạ Xuy bọn họ còn ở đây, cậu muốn xem hay không.”
“Được a được a.” Lý Thâm cảm thấy hứng thú nói.
Viên Trừng Giang muốn nói lại thôi, nhưng mà Lục Ninh cùng Lục Viễn ở đây, hắn có năng lực nói cái gì đâu, chỉ có thể dùng ánh mắt “Cậu quả thực là trẻ người non dạ” nhìn Lý Thâm, đáng tiếc Lý Thâm lại không phát hiện được.
Người mới giống Viên Trừng Giang cùng Lý Thâm vậy, kỳ thật D.A cũng không nhất định cần bọn họ, kỳ thực người mới hoàn toàn không biết gì về tình huống “chân thật” của công ty giống như Vương Tân Trạch cũng là không tệ, vừa chịu khó lại nghe lời, lúc mới bắt đầu Chung Du Bạch thật là nửa điểm cũng không đánh chủ ý lên bọn họ.
Ngược lại là lần quay phim này, Chung Du Bạch nhìn ra mặc dù hai người kia có chút tật xấu nhỏ, thuộc về loại nghệ nhân có góc cạnh cũng chẳng phải nghe lời, thế nhưng bản chất lại không xấu, nuông chiều từ bé như vậy mà còn có thể chịu đựng được, đã nói lên khả năng tiếp thu rất mạnh, tố chất tâm lý coi như qua cửa, cho dù Lý Thâm kiêu căng sĩ diện, lại thật sự rất đơn thuần, Viên Trừng Giang ngạo mạn xấu tính, trên thực tế rất quật cường lại có thể nhẫn nhịn, Chung Du Bạch mới mặc kệ hai người này có bối cảnh thân phận gì, hắn cảm thấy hai người này không tệ, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp nhận được hai “người mới” này.
Nếu đã thành “người của mình”, Chung Du Bạch cũng cho chút vật nhỏ, Lục Viễn lặng lẽ thả vào trong nước trà của Lý Thâm, ngày hôm sau cơn bệnh nhỏ của hắn liền khỏi hẳn, công tác quay chụp lập tức tiến hành thuận lợi.
“Mọi người cảm thấy đi đường này thế nào?” Cả người Từ Trạm Giang đều đã bị mồ hôi thấm ướt, vẻ mặt lại vẫn nghiêm túc cẩn thận như trước.
Đây là một buổi diễn tập thực đặc biệt, mà tiểu đội đặc chủng “Chim Sẻ” này của bọn họ là tiểu đội không được coi trọng nhất trong bảy tiểu đội, tiểu đội còn lại như là “Lôi Đình”, như là “Nanh Sói”, như là “Huyết Nhận(2)”, tên có bao nhiêu khí phách a, bọn họ lại…… gọi Chim sẻ!
Trong dự tính của cấp trên, khả năng đạt được thắng lợi của tiểu đội bọn họ này là thấp nhất.
Từ Tư do Hạ Xuy diễn càng cùng loại với nhân vật tham mưu, “Muốn lập kế hoạch đường đi này mà nói, có mấy chỗ hơi khó, nơi này là khu đặt mìn của đối phương, mà con đường này có đội tuần tra……”
Trong rừng cây vừa oi bức vừa nóng, còn có muỗi linh tinh, cho dù trước đó đoàn làm phim đã chuẩn bị, lại vẫn không thể may mắn thoát khỏi rất nhiều tình huống không xong.
Lục Ninh tập trung tinh thần, Lý Hoan do hắn diễn là tay bắn tỉa trong tiểu đội, “Tôi có thể lợi dụng gò cao này xử lý đội tuần tra nơi này trước.”
“Cậu có nắm chắc?” Từ Trạm Giang diễn Vu Duyên Sinh là tiểu đội trưởng, cau mày nói.
Lục Ninh gật đầu, nằm ở trong bụi cỏ đè thấp âm thanh, “Ở cự ly này tuyệt đối có nắm chắc!”
“Được! Vậy cứ thế mà làm!” Tính cách “Vu Duyên Sinh” từ trước đến nay luôn không dây dưa lằng nhằng, lập tức ra quyết định.
Vài người khác trong tiểu đội cũng kêu lên nói, “Làm!”
Bí quá hoá liều, đây là một nước cờ rất hiểm, nhưng bọn họ muốn đoạt được thắng lợi, không có quá nhiều lựa chọn.
Bọn họ muốn ở lại, bọn họ chỉ có thể thắng lợi, không cho phép thất bại.
“Cut!” Điền Minh Thắng dùng kịch bản phẩy phẩy, thời tiết này oi bức không có một tia gió, “Đoạn này làm lại một lần!”
Lý Thâm lập tức kêu rên một tiếng, trợ lý bên cạnh nhanh chóng đưa nước đá sang.
Lục Ninh nở nụ cười, “Biết rồi chứ, diễn viên cũng không phải dễ làm như vậy.”
Mặt ngoài ngăn nắp lượng lệ, rất nhiều vất vả thật sự lại chỉ có bản thân mới biết được.
Quay phim vào thời tiết nóng bức của tháng 7 tháng 8 vốn chính là một loại tra tấn, càng đừng nói bọn họ quay loại phim có số cảnh vận động lớn, lại phần lớn ở ngoài trời này, thời tiết đã có thể ép người điên lên, lại thêm cảnh trong mưa cùng cảnh trong rừng, đây đúng là tiết tấu muốn mạng người.
Lúc nghỉ giữa giờ thường xuyên có thể nhìn thấy sáu thanh niên cởi trần ôm cốc kem ngồi thành một hàng, mọi người thường nói cùng hoạn nạn càng dễ bồi dưỡng cảm tình, sáu người bọn họ cũng là như vậy, từ không hài hòa lúc đầu đến anh em tốt bây giờ, bọn họ chỉ dùng hơn một tháng.
Không có biện pháp, có người chịu tội cùng mình, loại tốc độ kéo gần cảm tình này nhanh hơn bạn bè xấu trong sinh hoạt nhiều.
Chung Du Bạch ngồi ở một bên, thản nhiên truyền một tấm ảnh chụp lên:
“Hắc hắc hắc hắc, trên đường quay phim, Ninh Ninh cùng Viễn Viễn trần nửa thân, cộng thêm bốn người…… [nước miếng] thật đẹp trai! Vẻ mặt cắn kem thật đáng yêu a hắc hắc,
p/s: nghe nói ba người trong đó đều ký hợp đồng D.A Ent. nhaaaa! Thật chờ mong [Thiết huyết dao găm] ngao ngao ngao, loại tiêu chuẩn khuôn mặt này, loại trình độ cơ tình này!”
Hưm, gần như không đến mười phút đã có người đăng lại tấm ảnh chụp này lên trên diễn đàn, tất nhiên lại phải mở ra một hồi “gió tanh mưa máu”.
Trình Thương Thuật ngồi chợp mắt bên cạnh hắn, vô tình nhìn lướt qua, vẻ mặt lập tức liền vặn vẹo.
…… Tiểu Bạch em thật sự là một nhân tài…… Mặt không chút thay đổi đánh ra cái đoạn nói này cái gì…… Rất có cảm giác không thích hợp!
.
(1) Nguyên văn “tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo” nghĩa là ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp
(2) Dao máu
Thật vất vả chống đỡ qua bộ phận diễn quần chúng, đến phần quay cá nhân, vài người mới thoải mái lại, Lý Thâm cùng Viên Trừng Giang cuối cùng cũng cảm thấy làm diễn viên cũng không phải vất vả như vậy, đặc biệt là khi có đoạn thời gian vất vả lúc trước làm nền.
Mà vừa thả lỏng, Lý Thâm lập tức bệnh một trận, Viên Trừng Giang nhìn cũng có chút lảo đảo, ngược lại là trạng thái của Lục Ninh, Lục Viễn cùng Hạ Xuy nhìn đều tương đối tốt.
Nói là phần cá nhân, lại vẫn phần lớn là sáu người bọn họ cùng diễn với nhau, chỉ là không có nhiều diễn viên quần chúng như lúc trước mà thôi.
“Đây là đường đi lên tốt nhất.” Hạ Xuy diễn vai Từ Tư ngưng thần nói, vươn tay xẹt qua một con đường trên màn hình laptop của Lục Viễn diễn vai Lý Nhạc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Trạm Giang diễn Vu Duyên Sinh.
Chiến tranh thời đại mới chính là có rất nhiều thiết bị công nghệ cao, cũng không giống như thời đại cũ ngày xưa.
Mồ hôi trên đầu Lục Viễn chảy xuống, dưới tình huống cực nóng như thế này lại còn mặc áo rằn ri dày, trên mặt còn có ngụy trang, dưới tác dụng của thiết bị quay chụp cùng ánh sáng vây quanh bốn phía, chỉ nóng thôi cũng đã khiến người rất khó chịu đựng.
Nhưng dáng vẻ của hắn lại vẫn hết sức chăm chú.
“Cut!” Điền Minh Thắng bỗng nhiên gọi dừng, “Lý Thâm! Lúc này cậu lại mất tập trung cái gì! Cho dù không có lời thoại của cậu, cậu cũng ở trong màn ảnh không biết sao?”
Giọng điệu của ông rất ác, mấy ngày nay Lý Thâm bị ông tra tấn ngoan, nhất thời rõ ràng không có tâm tư chống đối, hơn nữa hắn vốn đã có chút phát sốt, khí thế lại càng yếu ớt, hắn vừa muốn nói thực xin lỗi, trước mắt liền tối đen, may mà Từ Trạm Giang bên cạnh đỡ được hắn.
“Đạo diễn, cậu ta xỉu rồi!” Từ Trạm Giang vốn không quá thích Lý Thâm, thế nhưng tiểu tử này có thể chịu được đến hiện tại, ác cảm của Từ Trạm Giang với hắn đã biến mất rất nhiều, hiện tại lại thấy hắn té xỉu, trong lòng nhất thời có chút thương hại hắn.
Điền Minh Thắng vung tay lên, lập tức có nhân viên y tế chạy qua, thời tiết nóng như vậy mà phải quay phim, cường độ quay lại lớn, cho nên vẫn luôn có nhân viên y tế đợi bên cạnh, chỉ sợ có người cảm nắng linh tinh, Lý Thâm chẳng những bị cảm nắng, còn đang phát sốt nhẹ, Điền Minh Thắng chỉ có thể bỏ dở quay chụp ngày hôm nay.
Vì thế đám Lục Ninh Lục Viễn đều chạy về ký túc xá nghỉ ngơi, hảo hảo ngủ một giấc thật sâu, buổi tối tinh thần mọi người đều tỉnh táo, qua mấy ngày này, quan hệ giữa vài người cũng thân cận hơn nhiều, Lý Thâm truyền nước biển ở ký túc xá, một bên tán chuyện với mọi người.
“…… Mấy người không biết, mấy anh em trước kia của tôi, nghĩ tôi không biết bọn họ coi tôi là coi tiền như rác chắc.” Lý Thâm nói, “Trong nhà tôi có tiền, bọn họ tự nhiên nguyện ý thổi phồng tôi, tôi quả thực là chán ngấy. Đúng vậy, nhà tôi là có tiền, thế nhưng quanh năm suốt tháng tôi đều không được thấy cha mẹ một lần, một đám vội vàng làm ăn a, kết bạn a, có thời gian thì chơi mạt chược với bạn a, chỉ không có thời gian cùng ăn bữa cơm với tôi.”
Từ Trạm Giang liền cười, “Cậu như vậy đã không tệ, nào giống tôi, trong nhà sáu anh chị em, tôi đi nhiều năm như vậy mà ba mẹ cũng chưa từng hỏi tôi sống thế nào.”
Ngay khi đang nói chuyện phiếm, Hạ Xuy bỗng nhiên nói: “Viên Trừng Giang đâu?”
Mọi người ngẩng đầu, Lục Ninh nói, “Hình như tôi thấy cậu ấy cầm điếu thuốc đi ra ngoài.”
Viên Trừng Giang là hồng đời ba, bình thường trong sáu người là kiêu ngạo nhất, không quá thích nói chuyện cùng mọi người, tính tình vừa thấy đã biết chẳng tốt đi đâu, thế nhưng phương diện gia giáo lại không tệ, hắn hút thuốc, thế nhưng chưa bao giờ hút trong ký túc xá.
Hạ Xuy nhìn nhìn sắc trời đã thành đêm đen bên ngoài, “Tôi đi xem xem.”
Chuyến đi này một lúc lâu cũng chưa trở về, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng vang mà người thường tuyệt đối không nghe thấy, có chút xa, Lục Ninh Lục Viễn liếc nhau, bọn họ đều nghe được.
“Chúng tôi cũng đi ra ngoài xem xem.” Lục Ninh đứng dậy.
Từ Trạm Giang “a” một tiếng, “Yên tâm, trong doanh trại sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cái này thì không nhất định.
Thừa dịp đêm tối chạy ra ngoài, Lục Ninh Lục Viễn trực tiếp chạy về phía âm thanh truyền tới, lấy tốc độ của bọn họ, chỉ qua một lúc đã thấy được bóng người mơ hồ.
Bọn họ trong chốc lát chưa đi qua.
“…… Đây là, võ công?”
Lục Ninh cho rằng chính mình đang xem phim võ hiệp, còn là cái loại rất thấp kém.
Nhưng mà không có hậu kỳ đặc hiệu, cứ như vậy mà đã có thể đánh, cũng không phải người thường có thể làm.
Viên Trừng Giang bị hai người giữ trong tay, hai người kia mặc còn phách lối hơn cả người tu chân, một thân trang phục học võ bằng tơ lụa màu đen, sợ người khác không biết bọn họ luyện võ hay sao?
Hạ Xuy đang đánh cùng một người tuổi còn trẻ, lấy ánh mắt của Lục Ninh, khụ, y chưa từng luyện võ, nhiều lắm cũng chỉ là lúc quay [HongKong ký sự] học đại khái một chút quyền cước thô thiển, cho nên hắn không nhìn ra bên nào lợi hại hơn, chỉ là có thể nhìn được Hạ Xuy rõ ràng đánh rất bó tay bó chân.
Lục Viễn cau mày nói, “Bọn họ dùng Viên Trừng Giang uy hiếp Hạ Xuy đúng không?”
Lục Ninh gật gật đầu, “Đại khái là vậy.”
“Thật không phải cái gì tốt.” Lục Viễn cảm thán.
Lục Ninh: “……” Kia cái gì, bản thân chúng ta cũng là yêu ma quỷ quái nha.
Lại không ra tay không được, Hạ Xuy lập tức bị đá đi ngoài, Lục Ninh cũng thấy đau thay hắn.
Khi Lục Viễn vọt qua, tốc độ nhanh đến gần như chỉ để lại một vệt tàn ảnh.
Trong yêu ma quỷ quái, tốc độ của quỷ hút máu đều là nhanh số một số hai.
“Rầm!”
Thanh niên đang đánh cùng Hạ Xuy kia bị Lục Viễn một phát chộp được trực tiếp ném ra ngoài!
Mà Lục Ninh thì trực tiếp lấy ra súng phối hợp nhân vật trò chơi của y chỉ vào hai người đang bắt giữ Viên Trừng Giang kia.
Nhân vật trò chơi của y sử dụng hai súng, hai súng ma lực này tinh xảo tuyệt luân không nói, ở trong bóng đêm còn lóe lên tia sáng nhàn nhạt, vừa vặn một khẩu súng ngắm chuẩn một người, hai người kia tuy tự an ủi mình nói súng cũng không nhất định đã đánh được đến bọn họ, lấy thân thủ của bọn họ không hẳn là không tránh được viên đạn, thế nhưng trực giác của người luyện võ nói cho bọn họ –
Người đang cầm súng này rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi có hoạt động một chút, bản thân nhất định không thoát được.
Nhất thời mồ hôi lạnh chảy ra đầy đầu.
Người tới tổng cộng có sáu, trừ người bị văng ra cùng hai người bị Lục Ninh tập trung, ba người còn lại đều có chút ngạc nhiên.
Bọn họ căn bản không nghe được bất luận tiếng vang nào, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe được! Này không khoa học! Lấy thính lực của bọn họ…… Hai thanh niên này tuyệt đối không phải người thường!
“Không biết bằng hữu đây là anh em nhà ai, Hạ gia Hà Nam chúng tôi xử lý việc nhà, còn xin bằng hữu tự đi cho tiện.” Một rõ ràng lớn tuổi nhất trong sáu người thanh âm bình tĩnh nói.
Lục Ninh cười lạnh, “Hạ gia các người? Xin hỏi vị trên tay các người này cũng là người Hạ gia?”
Một người tuổi trẻ bên cạnh vị bắt đầu nói chuyện kia lạnh lùng nói, “Cậu ta là bạn của tên phản bội, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo!” Hắn cũng không sợ hai người mới tới này, nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình đâu, bên mình này lại có sáu người, bọn họ hai thêm Hạ Xuy cũng mới được ba, sợ làm cái gì!
Lục Ninh quả thực bị tức vui vẻ, “Ha ha, chúng tôi đây cũng là bạn của cậu ấy, có phải ngay cả chúng tôi cũng muốn giải quyết luôn một thể hay không?”
Y đã nhìn ra, sáu người đến, trên người mỗi người đều có bọc một tầng huyết quang, chẳng qua là vấn đề đậm hay nhạt, thuyết minh trên tay sáu người này đều có mạng người, mà Hạ Xuy lại không có, chỉ riêng dựa vào cái này phán đoán, vài người này đã không mang cho y một chút hảo cảm.
Lục Viễn lại vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, “A Ninh, từ khi đến đây quay phim, ta đói bụng đã lâu a.”
Lục Ninh kéo kéo khóe miệng, “Vài tên này đều ăn tươi thì có chút nhiều đi?”
“Làm sao có thể, ta rất nhanh là có thể ăn xong, lại thêm a Ninh ngươi hấp thu hết bọn họ, cũng có thể bồi bổ tinh thần nha.”
Hạ Xuy: “……”
Nghe bọn họ nói mình là bạn của bọn họ vẫn rất khiến người cảm động, thế nhưng đối thoại này… Vì sao nghe lại quỷ dị như vậy a?!
“Giữa buổi tối mà náo nhiệt quá nhỉ.” Thanh âm của Chung Du Bạch truyền đến, Trình Thương Thuật theo thường lệ cùng hắn.
Sắc mặt sáu người kia tự nhiên càng ngày càng khó coi, lúc trước hai tiểu tử kia đến không nghe thấy tiếng bước chân thì thôi đi, hai kẻ vừa tới này, cũng lại vô thanh vô tức!
Bọn họ tuyệt đối có luyện võ, hơn nữa hiển nhiên là cao thủ!
Lúc này người cầm đầu nói chuyện kia lại càng mềm nhũn, “Thật sự xin lỗi, hôm nay là chúng tôi đường đột, Hạ gia Hà Nam chúng tôi –”
Trình Thương Thuật có hứng thú, “Không ngờ lại có thể là Hạ gia kia a.”
Chung Du Bạch lắc đầu, “Sa ngã như vậy, cứ cho là mất truyền thừa trở thành thế gia võ đạo cũng không đến mức như thế.”
Trình Thương Thuật không vui, “Lại nghĩ tới cố nhân kia của em?”
“Đúng thì sao,” Chung Du Bạch thản nhiên nói, “Chỉ là không nghĩ tới Hạ gia rời khỏi Giới Tu chân, lại trở nên không ra hồn như vậy.”
Người cầm đầu nọ mở to hai mắt nhìn, nháy mắt sắc mặt tái nhợt như người chết, hắn lập tức hiểu rõ, thân là đích hệ đích chi của đường chủ Trừng giới đường Hạ gia, hắn là biết một vài bí tân của Hạ gia, chỉ là người trong nhà đều cho rằng qua mấy trăm năm, cái gọi là giới Tu chân đại khái đã hôi phi yên diệt từ lâu mà thôi! Cho nên bọn họ mới dám làm việc bá đạo ngạo khí như vậy.
Năm đó chính tà chi tranh còn chưa đến mức như bây giờ, Hạ gia luôn luôn là lấy võ nhập đạo, không hoàn toàn xem như đạo gia chính thống, không ít danh môn chính phái xưng là võ ma đạo, sau này dần dần suy thoái, lại không ngờ đến đời sau Hạ gia mấy trăm năm sau lưu lạc đến trình độ này, tính tình bại hoại còn chưa tính, lại còn một thân hắc đạo phỉ khí, chẳng trách Chung Du Bạch chướng mắt.
“Vừa vặn tôi đói bụng, vài người này đều cho tôi cùng a Ninh đi.” Lục Viễn nói.
Chung Du Bạch phất phất tay, “Tùy tiện các cậu.”
Ánh mắt Lục Ninh trầm tĩnh, súng ma lực trên tay bắn ra đạn ma lực không tiếng động, hai người còn giữ chặt Viên Trừng Giang kia lớn tiếng kêu: “Không được động thủ, bằng không liền giết –”
Tiếp sau đó liền không nói ra được nửa chữ nào nữa, lúc ngã xuống thật giống như sơn dương không hề có sức chống cự.
Người còn lại lập tức biết mình đang đối mặt với người khủng bố như thế nào, không nói một tiếng lập tức chạy loạn ý đồ chạy trốn, nhưng Lục Viễn làm sao sẽ để bọn họ chạy, ánh mắt hắn đã hiện ra màu đỏ như máu, răng nanh xuyên ra, thân hình hoàn toàn biến thành một bóng đen mơ hồ.
Lục Ninh chỉ là cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh ngắm chuẩn tới người đang nhanh chóng chạy trốn kia.
Nhiếp hồn xạ kích.
Người nọ kêu cũng không kịp kêu một tiếng đã ngã trên mặt đất.
Súng ma lực có hai chỗ tốt, một là vô thanh vô tức, hai là thương tổn do đạn ma lực tạo thành nhìn qua sẽ không máu tươi văng khắp nơi, sẽ có miệng vết thương, lại tuyệt đối sẽ không nhìn thấy mà phát hoảng giống như thương tổn do súng ống phổ thông tạo thành, thế nhưng thương tổn cực cao, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của người. Càng đừng nói súng ma lực một khi đã nhắm chuẩn, xác xuất trúng đích cao đến kinh người, hầu như không phát nào trượt.
Đối phó kẻ thù ở trình độ này, Lục Ninh thậm chí không cần sử dụng kỹ năng cao cấp gì, tùy tùy tiện tiện bắn cho bọn họ một phát đã có thể lấy mạng bọn họ.
Sáu người, một cũng không chạy thoát.
Trình Thương Thuật chưa từng thấy Lục Ninh Lục Viễn ra tay, rõ ràng đã ở bên cạnh bọn họ lâu như vậy. Lúc này hắn mới phát hiện, hai thanh niên giống như cần Chung Du Bạch bảo vệ này, trên thực tế lợi hại tới trình độ nào, người tu chân bình thường gặp phải bọn họ, tuyệt đối không chiếm được cái gì tốt, chẳng trách — chẳng trách ngay cả Phi Tiên Kính của Phi Kính Tông cũng chỉ có thể tạo thành thương tổn có hạn với bọn họ.
Toàn bộ máu được tồn trữ trong ba lô trò chơi của Lục Ninh, Lục Viễn cầm một túi máu uống, tinh thần lập tức tốt hơn trước không ít, sáu thi thể bị Lục Ninh hấp thu không còn một mảnh, ngay cả chút vết máu cũng không để lại.
…… Hạ Xuy đã nhìn ngu mắt……
Ngọa tào, đây rốt cuộc là cái gì!
Chung Du Bạch nhìn về phía hắn, “Có phải rất đáng sợ hay không?”
Hạ Xuy thành thực gật gật đầu, nhưng không có hoảng hốt lo sợ.
Trên mặt Chung Du Bạch hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Được rồi, nếu bí mật như vậy đã bị cậu nhìn thấy, vậy hiện tại chúng ta đến nói một khoản giao dịch đi.”
Hạ Xuy: “……” Hắn có thể từ chối sao?
“Cậu xem, cậu bị người ta tìm phiền toái, chúng tôi cứu cậu một mạng, ơn cứu mạng này dũng tuyền tương báo() nha, tôi cảm thấy cậu có thể ký hợp đồng D.A Ent. chúng tôi, điều kiện hợp đồng cụ thể, chúng ta nói chi tiết một chút như thế nào?”
Hạ Xuy: “……”
“Còn có cậu, tiểu tử trên đất kia! Có thể giả vờ bất tỉnh ở thời điểm này, tố chất tâm lý không tệ đâu, đến, dứt khoát nói xong đi.” Chung Du Bạch liếc về phía Viên Trừng Giang, “Yên tâm, D.A chúng tôi đối với nghệ nhân của mình luôn ấm áp như mùa xuân.”
Lục Ninh cười lên tiếng.
Chung Du Bạch cũng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn xinh đẹp, “Đương nhiên, đối đãi kẻ thù tựa như mùa đông rét lạnh, về phần kết cục của bọn họ nha, các cậu cũng nhìn thấy không phải sao?”
Hạ Xuy cùng Viên Trừng Giang rùng mình.
Quả thực khóc không ra nước mắt có được không!
Cố tình đợi khi Lục Ninh Lục Ninh khí sắc cực tốt cùng Hạ Xuy Viên Trừng Giang sắc mặt xám xanh trở về ký túc xá, Lý Thâm nhìn về phía bọn họ, “Lục Ninh Lục Viễn, hai người là D.A Ent. phải không?”
“Ừ, chúng tôi là công ty nhỏ mà thôi.” Lục Ninh hàm súc nói.
Lý Thâm lại cảm thấy rất hứng thú, “Thế nhưng công ty các cậu rất lợi hại nha, mỗi bộ phim các cậu nhận hầu như đều không có thất bại.”
“Đó là đương nhiên.” Lục Viễn có chút kiêu ngạo trả lời, sau đó nói, “Hạ Xuy cùng Viên Trừng Giang cũng tính toán gia nhập công ty chúng tôi này.”
Sắc mặt hai quỷ xui xẻo này càng không xong.
Lý Thâm lại không nhìn ra, “Vốn một người bạn muốn tôi ký giải trí Hoa Lệ, tôi nghĩ mình làm cũng không có gì quan trọng, có người đại diện là được, thế nhưng mấy người lại đều biến thành một công ty rồi, không biết D.A Ent. có phúc lợi thế nào?” Hắn để ý, không phải tiền, mà là trình độ tự do.
“Đương nhiên rất không tệ a, nhìn tôi cùng a Viễn vì đến trường mà công ty cũng đáp ứng đẩy nhiều công việc như thế là biết.” Lục Ninh dễ dàng nắm giữ tâm lý Lý Thâm, cười tủm tỉm nói, “Đúng rồi, hợp đồng của Hạ Xuy bọn họ còn ở đây, cậu muốn xem hay không.”
“Được a được a.” Lý Thâm cảm thấy hứng thú nói.
Viên Trừng Giang muốn nói lại thôi, nhưng mà Lục Ninh cùng Lục Viễn ở đây, hắn có năng lực nói cái gì đâu, chỉ có thể dùng ánh mắt “Cậu quả thực là trẻ người non dạ” nhìn Lý Thâm, đáng tiếc Lý Thâm lại không phát hiện được.
Người mới giống Viên Trừng Giang cùng Lý Thâm vậy, kỳ thật D.A cũng không nhất định cần bọn họ, kỳ thực người mới hoàn toàn không biết gì về tình huống “chân thật” của công ty giống như Vương Tân Trạch cũng là không tệ, vừa chịu khó lại nghe lời, lúc mới bắt đầu Chung Du Bạch thật là nửa điểm cũng không đánh chủ ý lên bọn họ.
Ngược lại là lần quay phim này, Chung Du Bạch nhìn ra mặc dù hai người kia có chút tật xấu nhỏ, thuộc về loại nghệ nhân có góc cạnh cũng chẳng phải nghe lời, thế nhưng bản chất lại không xấu, nuông chiều từ bé như vậy mà còn có thể chịu đựng được, đã nói lên khả năng tiếp thu rất mạnh, tố chất tâm lý coi như qua cửa, cho dù Lý Thâm kiêu căng sĩ diện, lại thật sự rất đơn thuần, Viên Trừng Giang ngạo mạn xấu tính, trên thực tế rất quật cường lại có thể nhẫn nhịn, Chung Du Bạch mới mặc kệ hai người này có bối cảnh thân phận gì, hắn cảm thấy hai người này không tệ, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp nhận được hai “người mới” này.
Nếu đã thành “người của mình”, Chung Du Bạch cũng cho chút vật nhỏ, Lục Viễn lặng lẽ thả vào trong nước trà của Lý Thâm, ngày hôm sau cơn bệnh nhỏ của hắn liền khỏi hẳn, công tác quay chụp lập tức tiến hành thuận lợi.
“Mọi người cảm thấy đi đường này thế nào?” Cả người Từ Trạm Giang đều đã bị mồ hôi thấm ướt, vẻ mặt lại vẫn nghiêm túc cẩn thận như trước.
Đây là một buổi diễn tập thực đặc biệt, mà tiểu đội đặc chủng “Chim Sẻ” này của bọn họ là tiểu đội không được coi trọng nhất trong bảy tiểu đội, tiểu đội còn lại như là “Lôi Đình”, như là “Nanh Sói”, như là “Huyết Nhận()”, tên có bao nhiêu khí phách a, bọn họ lại…… gọi Chim sẻ!
Trong dự tính của cấp trên, khả năng đạt được thắng lợi của tiểu đội bọn họ này là thấp nhất.
Từ Tư do Hạ Xuy diễn càng cùng loại với nhân vật tham mưu, “Muốn lập kế hoạch đường đi này mà nói, có mấy chỗ hơi khó, nơi này là khu đặt mìn của đối phương, mà con đường này có đội tuần tra……”
Trong rừng cây vừa oi bức vừa nóng, còn có muỗi linh tinh, cho dù trước đó đoàn làm phim đã chuẩn bị, lại vẫn không thể may mắn thoát khỏi rất nhiều tình huống không xong.
Lục Ninh tập trung tinh thần, Lý Hoan do hắn diễn là tay bắn tỉa trong tiểu đội, “Tôi có thể lợi dụng gò cao này xử lý đội tuần tra nơi này trước.”
“Cậu có nắm chắc?” Từ Trạm Giang diễn Vu Duyên Sinh là tiểu đội trưởng, cau mày nói.
Lục Ninh gật đầu, nằm ở trong bụi cỏ đè thấp âm thanh, “Ở cự ly này tuyệt đối có nắm chắc!”
“Được! Vậy cứ thế mà làm!” Tính cách “Vu Duyên Sinh” từ trước đến nay luôn không dây dưa lằng nhằng, lập tức ra quyết định.
Vài người khác trong tiểu đội cũng kêu lên nói, “Làm!”
Bí quá hoá liều, đây là một nước cờ rất hiểm, nhưng bọn họ muốn đoạt được thắng lợi, không có quá nhiều lựa chọn.
Bọn họ muốn ở lại, bọn họ chỉ có thể thắng lợi, không cho phép thất bại.
“Cut!” Điền Minh Thắng dùng kịch bản phẩy phẩy, thời tiết này oi bức không có một tia gió, “Đoạn này làm lại một lần!”
Lý Thâm lập tức kêu rên một tiếng, trợ lý bên cạnh nhanh chóng đưa nước đá sang.
Lục Ninh nở nụ cười, “Biết rồi chứ, diễn viên cũng không phải dễ làm như vậy.”
Mặt ngoài ngăn nắp lượng lệ, rất nhiều vất vả thật sự lại chỉ có bản thân mới biết được.
Quay phim vào thời tiết nóng bức của tháng tháng vốn chính là một loại tra tấn, càng đừng nói bọn họ quay loại phim có số cảnh vận động lớn, lại phần lớn ở ngoài trời này, thời tiết đã có thể ép người điên lên, lại thêm cảnh trong mưa cùng cảnh trong rừng, đây đúng là tiết tấu muốn mạng người.
Lúc nghỉ giữa giờ thường xuyên có thể nhìn thấy sáu thanh niên cởi trần ôm cốc kem ngồi thành một hàng, mọi người thường nói cùng hoạn nạn càng dễ bồi dưỡng cảm tình, sáu người bọn họ cũng là như vậy, từ không hài hòa lúc đầu đến anh em tốt bây giờ, bọn họ chỉ dùng hơn một tháng.
Không có biện pháp, có người chịu tội cùng mình, loại tốc độ kéo gần cảm tình này nhanh hơn bạn bè xấu trong sinh hoạt nhiều.
Chung Du Bạch ngồi ở một bên, thản nhiên truyền một tấm ảnh chụp lên:
“Hắc hắc hắc hắc, trên đường quay phim, Ninh Ninh cùng Viễn Viễn trần nửa thân, cộng thêm bốn người…… [nước miếng] thật đẹp trai! Vẻ mặt cắn kem thật đáng yêu a hắc hắc,
p/s: nghe nói ba người trong đó đều ký hợp đồng D.A Ent. nhaaaa! Thật chờ mong [Thiết huyết dao găm] ngao ngao ngao, loại tiêu chuẩn khuôn mặt này, loại trình độ cơ tình này!”
Hưm, gần như không đến mười phút đã có người đăng lại tấm ảnh chụp này lên trên diễn đàn, tất nhiên lại phải mở ra một hồi “gió tanh mưa máu”.
Trình Thương Thuật ngồi chợp mắt bên cạnh hắn, vô tình nhìn lướt qua, vẻ mặt lập tức liền vặn vẹo.
…… Tiểu Bạch em thật sự là một nhân tài…… Mặt không chút thay đổi đánh ra cái đoạn nói này cái gì…… Rất có cảm giác không thích hợp!
.
() Nguyên văn “tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo” nghĩa là ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp
() Dao máu