Tới thời điểm nghỉ ngơi ban đêm, Dụ Phi nghĩ đến nghi hoặc không thể giải thích lúc ban ngày, nhìn thấy ba huynh đệ có chút khẩn trương, rất có thâm ý cười nói: “Đêm nay cùng nhau ngủ.”
“...... “
Yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng nghe được, Nạp Mộc khụ khụ hai tiếng, vẫn duy trì biểu tình có chút cứng ngắc nói: “Điều này sao được, bọn họ là ca nhân của con, không phải người không đứng đắn.....”
Này không phải đem ca nhân nhà bọn họ đều xem thường sao? Đều nói phía nam rất nặng lễ giáo, tiểu tử này sao lại có loại ý tưởng dâm loạn giày xéo nhân tâm như vậy.....
Nạp Mộc suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút khó coi, Đa Triết ở một bên cũng vậy. Còn khó có được mà đem A Loạn kéo về phía sau bảo vệ, cùng Nạp Mộc lạnh mặt: “Dụ Phi, bắc Man tộc chúng ta tuy không câu nệ lễ giáo, nhưng đối với việc này cũng không thể phóng khoáng như vậy. Ca nhân nên có quy củ, ta cùng đại ca chưa từng giáo dục bọn họ như vậy, suy nghĩ lần này của con, chính là coi thường chúng ta.”
Sách, hóa ra mặc kệ là phía nam hay thảo nguyên, cổ đại đối với việc này vẫn rất bảo thủ.
Dụ Phi cảm thấy tiếc hận, ý niệm trong đầu của mình xem ra đành bỏ qua, trên mặt cũng thở dài, đối với hai cha vợ vẻ mặt ủy khuất nói: “Hai vị a cha hiểu lầm con, con chỉ là nghĩ tới hai ngày nữa sẽ kết hôn, mà căn cứ vào quy củ kết hôn, đêm mai con cùng bọn A Trác không thể gặp mặt, con chỉ muốn thừa dịp đêm cuối cùng trước khi kết hôn liền cùng ba người bọn họ hảo hảo nói chuyện. Ngày sau nếu đã cùng sống chung một chỗ, không phải cũng nên nói một vài câu với nhau hay sao?”
Nghe Dụ Phi nói đến chân thành như vậy, lại phối hợp với trên khuôn mặt tuấn tú là biểu tình ủy khuất vì bị hiểu lầm, Nạp Mộc cùng Đa Triết bật người đem một chút phẫn uất đều ném ra sau đầu, lòng tràn đầy áy náy nói: “Là a cha hiểu lầm con.....”
“Hắc, ta đã nghĩ Dụ Phi sao có thể khinh suất như vậy.....” Đa Triết có chút ngượng ngùng, lưu loát đem A Loạn lúc trước bị mình túm ra phía sau đẩy ra: “Đã sắp kết hôn, cũng nên lập quy củ, trái lại ta cùng đại ca lại không nghĩ tới điểm này. Vậy đêm nay các con nói chuyện đi, bất quá cũng đừng nói chuyện quá khuya, ngày mai chuyện phải chuẩn bị còn không ít, đến lúc đó không có tinh thần là không được.” Dứt lời cũng đã đem A Loạn đẩy đến trước mặt Dụ Phi, từ ái nói: “Cuộc sống về sau, đứa con này của ta có làm ra chuyện gì, con cứ việc trừng trị nó, ta cùng đại ca sẽ không bênh vực người sai.”
“.....” A Loạn nằm cũng trúng đạn thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt với a cha của mình, lão cha ngài cũng thay đổi thái độ quá nhanh đi....
Nạp Mộc cũng gật đầu, biểu tình nhu hòa nói: “Dụ Phi con cưới A Trác tụi nó, ta cùng Đa Triết sẽ không khiến con khó xử, không có nửa điểm bất công. Chuyện vừa rồi cũng là nhất thời hiểu lầm, con đừng để ý.”
“Không thể nào, con cũng không phải người hẹp hòi như vậy.” Dụ Phi cười đến trời quang mây tạnh, thuận tay kéo lại A Loạn bị Đa Triết đẩy ra trước, dưới tay dùng sức nhéo cái người muốn trốn tránh. Cũng kéo hai người vợ khác qua, cùng hai cha vợ từ biệt rồi trở về lều trại bên cạnh.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì.....” Vào lều trại, A Trác đi thắp đèn cầy, A Từ thấy người nào đó còn đang lôi kéo tay tiểu đệ nhà mình bóp bóp nhào nặn, chỉ cảm thấy thái dương co rút đau đớn. Hắn mới không tin những lời nói hưu nói vượn của người này với hai a cha, ngay cả biểu tình ủy khuất kia cũng nhất định là giả, giống như một con hồ ly giả mạo thành tiểu bạch thỏ, hại hắn nổi lên một thân da gà.
“Đều nói, là muốn tiếp xúc nhiều hơn với các ngươi.”
“Ít đến.... “
“Đừng nói lời làm người ta nghe không hiểu, uy sao ngươi cứ sờ hoài vậy!” A Loạn dùng sức rút tay mình lại đi tới bên cạnh ngồi xuống, rất phòng bị mà theo dõi hắn.
“Cũng không phải chưa từng sờ qua.” Dụ Phi thu hồi tay, thuận miệng nói một câu. Âm thầm chú ý quan sát biểu tình của A Loạn, lại không thấy được cái gì.
Ngô, rốt cuộc là ai?
A Trác đốt đèn cầy xong liền trở về, bốn người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.
Qua hai ngày nữa bọn họ sẽ kết hôn.....
A Trác nhìn Dụ Phi, hai đệ đệ của hắn cũng giống nhau. Dụ Phi có vẻ bề ngoài thanh tú của người phía nam, khuôn mặt vì không thường xuyên phơi nắng làm việc mà ôn nhuận tinh xảo. Hai ngày này đi theo bọn họ săn bắn đổi tế phẩm, khiến cho màu da nguyên bản trắng nõn đã đen đi một chút, nhưng thoạt nhìn ngược lại càng thêm khỏe mạnh, cả người cũng rắn chắc hơn không ít so với lúc vừa mới tới.
Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt chính mình tốt như vậy, ánh sáng đèn cầy ảm đạm trong lều lại có thể đem một người chiếu đến rõ ràng như vậy.
Kỳ thật Dụ Phi sau khi rút đi cái loại cảm giác gầy yếu bệnh tật, cũng là một thiếu niên rất dễ nhìn, khi hắn giương mắt nhìn người, vô luận là ngạo khí, bá đạo hay trêu cợt, đều là vẻ mặt phấn chấn. Một bụng mưu ma chước quỷ đầy tâm kế kia, mặc dù làm cho người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào thầm hận trong lòng.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp được người như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ tới, sẽ gả cho một người như vậy. Năm đó A Trác bởi vì hôn ước với Đa Nặc nên có nhiều thời điểm cũng chiếu cố nhiều thêm, A Từ cùng A Loạn lại luôn bị lạnh nhạt. Sau này một nhà Đa Nặc từ hôn, A Trác nhất thời không khống chế được cảm xúc, sau này chuyện đã qua đi lại cảm thấy bình thường. Trái lại đệ đệ bị hắn liên lụy mà bị thương, làm cho hắn áy náy đã nhiều năm.
Kỳ thật ở sâu dưới đáy lòng, ba huynh đệ bọn họ đối với việc lập gia đình cũng có ít nhiều chờ mong. Trên thảo nguyên bởi vì tiểu tử rất thưa thớt, vô luận là tiểu tử sinh ra ở bộ tộc hay tiểu tử được chọn ở rể, tất cả đều là trân bảo. Phụ thân a cha các ca nhân đều đào tâm đào phế mà sủng ái. Nhưng bàn về chuyện nuôi dưỡng gia đình, bảo hộ bộ tộc an toàn, có ca nhân nào thua kém tiểu tử? Giống như Đa Nặc kia được phụ thân dưỡng như bong bóng dễ vỡ bây giờ gặp chuyện cũng là bộ dáng không có chủ kiến, A Trác nguyện ý nghe lời a cha mà nhân nhượng ẩn nhẫn, A Từ cùng A Loạn lại rất chướng mắt. Nhưng tiểu tử trên thảo nguyên, phần lớn không phải cũng là như vậy hay sao? Người ở rể tới từ phía nam lại càng không tốt bằng, mỗi người khi đến đây bộ dáng đều như vật bị hy sinh, luôn là kiểu thái độ được ca nhân nhà mình hầu hạ chính là lẽ thường phải làm.
Trong lòng luôn có chút không cam lòng không phục, khiến bọn họ khó chịu. A phụ của bọn họ mất sớm, đều là a cha nuôi nấng bọn họ lớn lên. Cho nên không có bao nhiêu cảm giác về sự hòa thuận giữa tiểu tử cũng ca nhân trong cuộc sống, mà hai a cha đều là nam nhân cường hãn, bọn họ từ a cha học được săn thú cưỡi ngựa, học được hết thảy những điều trong cuộc sống. Cứ việc Nạp Mộc cùng Đa Triết thường dạy bọn họ về bổn phận của ca nhân, nói bọn họ gả cho tiểu tử mới có thể làm cho cuộc sống ngày sau như thế nào như thế nào, nhưng ở chỗ sâu trong đáy lòng bọn hắn, vẫn không có cách nào chân chính đồng ý.
Có lẽ hoàn cảnh lớn lên khác biệt khiến cho bọn họ cùng các ca nhân khác bất đồng tư tưởng, chỉ muốn sống theo bản năng, bọn họ chỉ nguyện ý thần phục nam nhân so với chính mình càng mạnh hơn!
Cho nên Dụ Phi so với bọn hắn còn mạnh hơn?
........
Mới không phải, A Từ cùng A Loạn thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, chỉ là tiểu tử này không quá giống những người khác mà thôi, ân, chính là như vậy.
A Trác đem da thú trải giường chỉnh sửa lại, thấy Dụ Phi trầm mặc chưa nói tiếng nào, hai đệ đệ của mình thì không biết đã thất thần đến tận đâu. Cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình mở miệng đánh vỡ một mảnh trầm tĩnh này: “Đêm nay dự định ngủ như thế nào?”
Giường thì đủ lớn, nhưng bốn nam nhân cùng nằm cùng một chỗ vẫn có chút miễn cưỡng, còn có ai nằm với ai cũng là một vấn đề....
“Mệt nhọc thì nằm xuống, cần gì quan tâm ai ngủ cùng ai, hiện tại chúng ta cần tâm sự trước đã.” Dụ Phi tùy ý nói, hắn đã nghĩ tốt phải nói như thế nào với ba huynh đệ này, tròng mắt xoay tròn cười xấu xa hai tiếng: “Ta nói, các ngươi cùng hai huynh đệ nhà Dạ tình cảm thật tốt, làm sao mà ngay cả chuyện tư mật trong lều của chúng ta cũng nói cho người ta biết?”
Lời này vừa nói ra, A Trác cùng A Loạn đều ngẩn người, A Từ kinh ngạc một chút, theo bản năng thốt ra: “Hắn nói với ngươi?”
Ân, xem ra là A Từ nói.
Dụ Phi nghĩ nghĩ, tiếp tục lừa dối khắp nơi: “Hắn không nói ta cũng không quên, ta chưa bao giờ quên chuyện sau khi uống rượu, chỉ là sợ các ngươi da mặt mỏng ngượng ngùng cho nên mới không nhắc tới. Nếu không phải hôm qua trêu ghẹo ta, ta cũng không định nói ra chuyện này.”
Là do ngươi tự cho là đúng, ba huynh đệ nghĩ thầm, ánh mắt lại nhìn quanh quất, khiến người ta cảm thấy ba huynh đệ đều đang suy nghĩ giống hệt nhau.
A Trác hạ mắt, thấy không rõ biểu tình, chỉ là A Từ cùng A Loạn ở một bên cũng tà tà nhìn A Trác, A Từ vẻ mặt hối hận xin lỗi nói: “Thực xin lỗi đại ca, ta không nghĩ tới tên Dạ kia lại lắm mồm như vậy, ta lúc sau nhất định sẽ đánh hắn một trận.” Làm gì có ca nhân nào lại đi nói chuyện tư mật cho tiểu tử nghe, cũng thật sự là hơi quá đáng.
Đương đương đương, chân tướng được công bố. Dụ Phi cảm thấy cười trộm, ba tên này thật đúng là đơn thuần, cũng không ngẫm lại hắn làm sao biết được da mặt mấy người có mỏng hay không, đùa giỡn lão bà của mình đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Dạ a, sau này bị A Từ giáo huấn cũng đừng trách ta, ai bảo ngươi hôm nay là cái dạng thấy sắc quên bạn, cũng không ngẫm lại là ai giúp ngươi cùng Quý Diễn Chi được như vậy.
“Lần sau phải chú ý, chuyện trong lều của chúng ta sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe.” Dụ Phi chính trực nói hai câu, sau đó cọ cọ đến bên người A Trác ngồi xuống, cái tay rất tự nhiên mà sờ thắt lưng rắn chắc mềm dẻo của đối phương. Hắn kỳ thật rất muốn hỏi ngày đó chúng ta có làm đến cuối cùng hay không? Ngươi là lấy tay giúp ta hay....
Bất quá nhìn đến hai ánh mắt trừng hắn của hai nam nhân khác ở bên cạnh, hắn vẫn là đem lời nói nuốt xuống.
Quên đi.... Sau này đêm động phòng hoa chúc cũng đủ cho chúng ta nói tốt chuyện này.
“Ngươi kêu ba chúng ta cùng một chỗ, chính là muốn nói chuyện này?” A Loạn nhíu mày hồ nghi nói.
“Đương nhiên không phải.” Dụ Phi nói: “Tựa như Đa Triết a cha nói, phải lập ra quy củ.”
“..... Cái gì?” A Từ nhất thời có loại dự cảm bất hảo, người này mỗi lần đứng đắn nói cái gì, đều khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười....
Bất quá lần này hắn đã nghĩ sai rồi, chỉ thấy ánh mắt Dụ Phi đảo qua trên mặt ba người một vòng, chậm rãi thu lại ý cười không đứng đắn, nghiêm mặt nói: “Cũng không hẳn là quy củ, nói là hy vọng của ta thì đúng hơn. Thẳng thắn mà nói, ta từ trước đến giờ vẫn không nghĩ tới chính mình sẽ lập gia đình.”
Đây là lời nói thật, công việc cùng cái thế giới trước kia, đều đã định sẵn loại người như hắn rất khó có được gia đình của chính mình.
“Nhưng hiện tại, nếu có thể ở nơi này, cùng các ngươi một chỗ, ta cảm thấy đây là ta có phúc. Bởi vì ta từ lần đầu tiên nhìn thấy các ngươi, liền cảm thấy rất thích.”
Ba người kinh ngạc nhìn hắn, đây là một mặt khác của Dụ Phi mà bọn họ chưa từng thấy qua, người này luôn có thể làm cho người ta trở tay không kịp.
“Mà thông qua những ngày ở chung này, ta cũng hiểu được các ngươi đều đáng giá để ta nỗ lực yêu mến, cùng nhau qua cả đời. Hiện tại ta thề với các ngươi, cả đời này đều trung thành với các ngươi, quý trọng các ngươi, đối tốt với các ngươi. Mà những điều này, các ngươi cũng phải đối với ta như vậy.”
Dụ Phi nhìn bọn họ, ngữ khí nhẹ nhàng mà hữu lực, từng chữ một nói ra: “Ở quê quán của ta có phong tục như vậy, khi kết hôn người ta sẽ tuyên thệ với nhau, cả đời trung thành, tuyệt không phản bội, tuyệt không lừa dối đối phương, nếu làm trái lời thề.....” Dụ Phi dừng một chút, như là suy nghĩ chuyện trừng phạt như thế nào.
“Người thần đều vứt bỏ.” A Trác vẫn trầm mặc bỗng nhiên nói tiếp lời, còn thật sự nghiêm túc nhìn vào mắt Dụ Phi, bắc Man tộc kính sợ quỷ thần, một lời nói một gói vàng, hắn đã nói ra thì cuộc đời này sẽ không hối hận.
“Người thần đều vứt bỏ.” A Từ nói tiếp.
“Người thần đều vứt bỏ.” Ba người cùng nhau nói.
Dụ Phi nhìn thấy lưu quang trong ánh mắt bọn họ, cũng cười lắc lắc đầu: “Không, không cần như vậy.”
Như vậy quá quyết tuyệt, hắn từ trước đến nay không phải người quá khắt khe với chuyện tình cảm, Dụ Phi chỉ bình tĩnh nói: “Nếu tuyên thệ như vậy, chẳng thà coi như chưa bao giờ nhận thức, ngày sau vĩnh viễn không gặp lại.”
Dứt lời, hắn nhìn ánh mắt thản nhiên sáng ngời của ba người, cười nói: “Ta rất hy vọng có thể cùng các ngươi sống thật tốt vượt qua cả đời, phần tâm này thần linh có thể chứng giám.”
Cho nên, ngàn vạn lần không nên vi phạm lời thề.
Hết chương 16
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương này đã rất cố gắng làm dài ~ sao sao mọi người, ngày mồng một tháng năm khoái hoạt =3= (thật quỷ dị.... Ta bên này quy cách được công bố đều là được lập ra, nhưng bản thân ta nhìn một chút thì thấy quy cách đều rất loạn == mọi người nói coi bên đó thấy quy cách như thế nào? Còn có văn án vẫn rất loạn sao? Tấn giang hai ngày này đã bị chết rồi, quá đau buồn....
“...... “
Yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng nghe được, Nạp Mộc khụ khụ hai tiếng, vẫn duy trì biểu tình có chút cứng ngắc nói: “Điều này sao được, bọn họ là ca nhân của con, không phải người không đứng đắn.....”
Này không phải đem ca nhân nhà bọn họ đều xem thường sao? Đều nói phía nam rất nặng lễ giáo, tiểu tử này sao lại có loại ý tưởng dâm loạn giày xéo nhân tâm như vậy.....
Nạp Mộc suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút khó coi, Đa Triết ở một bên cũng vậy. Còn khó có được mà đem A Loạn kéo về phía sau bảo vệ, cùng Nạp Mộc lạnh mặt: “Dụ Phi, bắc Man tộc chúng ta tuy không câu nệ lễ giáo, nhưng đối với việc này cũng không thể phóng khoáng như vậy. Ca nhân nên có quy củ, ta cùng đại ca chưa từng giáo dục bọn họ như vậy, suy nghĩ lần này của con, chính là coi thường chúng ta.”
Sách, hóa ra mặc kệ là phía nam hay thảo nguyên, cổ đại đối với việc này vẫn rất bảo thủ.
Dụ Phi cảm thấy tiếc hận, ý niệm trong đầu của mình xem ra đành bỏ qua, trên mặt cũng thở dài, đối với hai cha vợ vẻ mặt ủy khuất nói: “Hai vị a cha hiểu lầm con, con chỉ là nghĩ tới hai ngày nữa sẽ kết hôn, mà căn cứ vào quy củ kết hôn, đêm mai con cùng bọn A Trác không thể gặp mặt, con chỉ muốn thừa dịp đêm cuối cùng trước khi kết hôn liền cùng ba người bọn họ hảo hảo nói chuyện. Ngày sau nếu đã cùng sống chung một chỗ, không phải cũng nên nói một vài câu với nhau hay sao?”
Nghe Dụ Phi nói đến chân thành như vậy, lại phối hợp với trên khuôn mặt tuấn tú là biểu tình ủy khuất vì bị hiểu lầm, Nạp Mộc cùng Đa Triết bật người đem một chút phẫn uất đều ném ra sau đầu, lòng tràn đầy áy náy nói: “Là a cha hiểu lầm con.....”
“Hắc, ta đã nghĩ Dụ Phi sao có thể khinh suất như vậy.....” Đa Triết có chút ngượng ngùng, lưu loát đem A Loạn lúc trước bị mình túm ra phía sau đẩy ra: “Đã sắp kết hôn, cũng nên lập quy củ, trái lại ta cùng đại ca lại không nghĩ tới điểm này. Vậy đêm nay các con nói chuyện đi, bất quá cũng đừng nói chuyện quá khuya, ngày mai chuyện phải chuẩn bị còn không ít, đến lúc đó không có tinh thần là không được.” Dứt lời cũng đã đem A Loạn đẩy đến trước mặt Dụ Phi, từ ái nói: “Cuộc sống về sau, đứa con này của ta có làm ra chuyện gì, con cứ việc trừng trị nó, ta cùng đại ca sẽ không bênh vực người sai.”
“.....” A Loạn nằm cũng trúng đạn thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt với a cha của mình, lão cha ngài cũng thay đổi thái độ quá nhanh đi....
Nạp Mộc cũng gật đầu, biểu tình nhu hòa nói: “Dụ Phi con cưới A Trác tụi nó, ta cùng Đa Triết sẽ không khiến con khó xử, không có nửa điểm bất công. Chuyện vừa rồi cũng là nhất thời hiểu lầm, con đừng để ý.”
“Không thể nào, con cũng không phải người hẹp hòi như vậy.” Dụ Phi cười đến trời quang mây tạnh, thuận tay kéo lại A Loạn bị Đa Triết đẩy ra trước, dưới tay dùng sức nhéo cái người muốn trốn tránh. Cũng kéo hai người vợ khác qua, cùng hai cha vợ từ biệt rồi trở về lều trại bên cạnh.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì.....” Vào lều trại, A Trác đi thắp đèn cầy, A Từ thấy người nào đó còn đang lôi kéo tay tiểu đệ nhà mình bóp bóp nhào nặn, chỉ cảm thấy thái dương co rút đau đớn. Hắn mới không tin những lời nói hưu nói vượn của người này với hai a cha, ngay cả biểu tình ủy khuất kia cũng nhất định là giả, giống như một con hồ ly giả mạo thành tiểu bạch thỏ, hại hắn nổi lên một thân da gà.
“Đều nói, là muốn tiếp xúc nhiều hơn với các ngươi.”
“Ít đến.... “
“Đừng nói lời làm người ta nghe không hiểu, uy sao ngươi cứ sờ hoài vậy!” A Loạn dùng sức rút tay mình lại đi tới bên cạnh ngồi xuống, rất phòng bị mà theo dõi hắn.
“Cũng không phải chưa từng sờ qua.” Dụ Phi thu hồi tay, thuận miệng nói một câu. Âm thầm chú ý quan sát biểu tình của A Loạn, lại không thấy được cái gì.
Ngô, rốt cuộc là ai?
A Trác đốt đèn cầy xong liền trở về, bốn người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.
Qua hai ngày nữa bọn họ sẽ kết hôn.....
A Trác nhìn Dụ Phi, hai đệ đệ của hắn cũng giống nhau. Dụ Phi có vẻ bề ngoài thanh tú của người phía nam, khuôn mặt vì không thường xuyên phơi nắng làm việc mà ôn nhuận tinh xảo. Hai ngày này đi theo bọn họ săn bắn đổi tế phẩm, khiến cho màu da nguyên bản trắng nõn đã đen đi một chút, nhưng thoạt nhìn ngược lại càng thêm khỏe mạnh, cả người cũng rắn chắc hơn không ít so với lúc vừa mới tới.
Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt chính mình tốt như vậy, ánh sáng đèn cầy ảm đạm trong lều lại có thể đem một người chiếu đến rõ ràng như vậy.
Kỳ thật Dụ Phi sau khi rút đi cái loại cảm giác gầy yếu bệnh tật, cũng là một thiếu niên rất dễ nhìn, khi hắn giương mắt nhìn người, vô luận là ngạo khí, bá đạo hay trêu cợt, đều là vẻ mặt phấn chấn. Một bụng mưu ma chước quỷ đầy tâm kế kia, mặc dù làm cho người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào thầm hận trong lòng.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp được người như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ tới, sẽ gả cho một người như vậy. Năm đó A Trác bởi vì hôn ước với Đa Nặc nên có nhiều thời điểm cũng chiếu cố nhiều thêm, A Từ cùng A Loạn lại luôn bị lạnh nhạt. Sau này một nhà Đa Nặc từ hôn, A Trác nhất thời không khống chế được cảm xúc, sau này chuyện đã qua đi lại cảm thấy bình thường. Trái lại đệ đệ bị hắn liên lụy mà bị thương, làm cho hắn áy náy đã nhiều năm.
Kỳ thật ở sâu dưới đáy lòng, ba huynh đệ bọn họ đối với việc lập gia đình cũng có ít nhiều chờ mong. Trên thảo nguyên bởi vì tiểu tử rất thưa thớt, vô luận là tiểu tử sinh ra ở bộ tộc hay tiểu tử được chọn ở rể, tất cả đều là trân bảo. Phụ thân a cha các ca nhân đều đào tâm đào phế mà sủng ái. Nhưng bàn về chuyện nuôi dưỡng gia đình, bảo hộ bộ tộc an toàn, có ca nhân nào thua kém tiểu tử? Giống như Đa Nặc kia được phụ thân dưỡng như bong bóng dễ vỡ bây giờ gặp chuyện cũng là bộ dáng không có chủ kiến, A Trác nguyện ý nghe lời a cha mà nhân nhượng ẩn nhẫn, A Từ cùng A Loạn lại rất chướng mắt. Nhưng tiểu tử trên thảo nguyên, phần lớn không phải cũng là như vậy hay sao? Người ở rể tới từ phía nam lại càng không tốt bằng, mỗi người khi đến đây bộ dáng đều như vật bị hy sinh, luôn là kiểu thái độ được ca nhân nhà mình hầu hạ chính là lẽ thường phải làm.
Trong lòng luôn có chút không cam lòng không phục, khiến bọn họ khó chịu. A phụ của bọn họ mất sớm, đều là a cha nuôi nấng bọn họ lớn lên. Cho nên không có bao nhiêu cảm giác về sự hòa thuận giữa tiểu tử cũng ca nhân trong cuộc sống, mà hai a cha đều là nam nhân cường hãn, bọn họ từ a cha học được săn thú cưỡi ngựa, học được hết thảy những điều trong cuộc sống. Cứ việc Nạp Mộc cùng Đa Triết thường dạy bọn họ về bổn phận của ca nhân, nói bọn họ gả cho tiểu tử mới có thể làm cho cuộc sống ngày sau như thế nào như thế nào, nhưng ở chỗ sâu trong đáy lòng bọn hắn, vẫn không có cách nào chân chính đồng ý.
Có lẽ hoàn cảnh lớn lên khác biệt khiến cho bọn họ cùng các ca nhân khác bất đồng tư tưởng, chỉ muốn sống theo bản năng, bọn họ chỉ nguyện ý thần phục nam nhân so với chính mình càng mạnh hơn!
Cho nên Dụ Phi so với bọn hắn còn mạnh hơn?
........
Mới không phải, A Từ cùng A Loạn thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, chỉ là tiểu tử này không quá giống những người khác mà thôi, ân, chính là như vậy.
A Trác đem da thú trải giường chỉnh sửa lại, thấy Dụ Phi trầm mặc chưa nói tiếng nào, hai đệ đệ của mình thì không biết đã thất thần đến tận đâu. Cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình mở miệng đánh vỡ một mảnh trầm tĩnh này: “Đêm nay dự định ngủ như thế nào?”
Giường thì đủ lớn, nhưng bốn nam nhân cùng nằm cùng một chỗ vẫn có chút miễn cưỡng, còn có ai nằm với ai cũng là một vấn đề....
“Mệt nhọc thì nằm xuống, cần gì quan tâm ai ngủ cùng ai, hiện tại chúng ta cần tâm sự trước đã.” Dụ Phi tùy ý nói, hắn đã nghĩ tốt phải nói như thế nào với ba huynh đệ này, tròng mắt xoay tròn cười xấu xa hai tiếng: “Ta nói, các ngươi cùng hai huynh đệ nhà Dạ tình cảm thật tốt, làm sao mà ngay cả chuyện tư mật trong lều của chúng ta cũng nói cho người ta biết?”
Lời này vừa nói ra, A Trác cùng A Loạn đều ngẩn người, A Từ kinh ngạc một chút, theo bản năng thốt ra: “Hắn nói với ngươi?”
Ân, xem ra là A Từ nói.
Dụ Phi nghĩ nghĩ, tiếp tục lừa dối khắp nơi: “Hắn không nói ta cũng không quên, ta chưa bao giờ quên chuyện sau khi uống rượu, chỉ là sợ các ngươi da mặt mỏng ngượng ngùng cho nên mới không nhắc tới. Nếu không phải hôm qua trêu ghẹo ta, ta cũng không định nói ra chuyện này.”
Là do ngươi tự cho là đúng, ba huynh đệ nghĩ thầm, ánh mắt lại nhìn quanh quất, khiến người ta cảm thấy ba huynh đệ đều đang suy nghĩ giống hệt nhau.
A Trác hạ mắt, thấy không rõ biểu tình, chỉ là A Từ cùng A Loạn ở một bên cũng tà tà nhìn A Trác, A Từ vẻ mặt hối hận xin lỗi nói: “Thực xin lỗi đại ca, ta không nghĩ tới tên Dạ kia lại lắm mồm như vậy, ta lúc sau nhất định sẽ đánh hắn một trận.” Làm gì có ca nhân nào lại đi nói chuyện tư mật cho tiểu tử nghe, cũng thật sự là hơi quá đáng.
Đương đương đương, chân tướng được công bố. Dụ Phi cảm thấy cười trộm, ba tên này thật đúng là đơn thuần, cũng không ngẫm lại hắn làm sao biết được da mặt mấy người có mỏng hay không, đùa giỡn lão bà của mình đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Dạ a, sau này bị A Từ giáo huấn cũng đừng trách ta, ai bảo ngươi hôm nay là cái dạng thấy sắc quên bạn, cũng không ngẫm lại là ai giúp ngươi cùng Quý Diễn Chi được như vậy.
“Lần sau phải chú ý, chuyện trong lều của chúng ta sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe.” Dụ Phi chính trực nói hai câu, sau đó cọ cọ đến bên người A Trác ngồi xuống, cái tay rất tự nhiên mà sờ thắt lưng rắn chắc mềm dẻo của đối phương. Hắn kỳ thật rất muốn hỏi ngày đó chúng ta có làm đến cuối cùng hay không? Ngươi là lấy tay giúp ta hay....
Bất quá nhìn đến hai ánh mắt trừng hắn của hai nam nhân khác ở bên cạnh, hắn vẫn là đem lời nói nuốt xuống.
Quên đi.... Sau này đêm động phòng hoa chúc cũng đủ cho chúng ta nói tốt chuyện này.
“Ngươi kêu ba chúng ta cùng một chỗ, chính là muốn nói chuyện này?” A Loạn nhíu mày hồ nghi nói.
“Đương nhiên không phải.” Dụ Phi nói: “Tựa như Đa Triết a cha nói, phải lập ra quy củ.”
“..... Cái gì?” A Từ nhất thời có loại dự cảm bất hảo, người này mỗi lần đứng đắn nói cái gì, đều khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười....
Bất quá lần này hắn đã nghĩ sai rồi, chỉ thấy ánh mắt Dụ Phi đảo qua trên mặt ba người một vòng, chậm rãi thu lại ý cười không đứng đắn, nghiêm mặt nói: “Cũng không hẳn là quy củ, nói là hy vọng của ta thì đúng hơn. Thẳng thắn mà nói, ta từ trước đến giờ vẫn không nghĩ tới chính mình sẽ lập gia đình.”
Đây là lời nói thật, công việc cùng cái thế giới trước kia, đều đã định sẵn loại người như hắn rất khó có được gia đình của chính mình.
“Nhưng hiện tại, nếu có thể ở nơi này, cùng các ngươi một chỗ, ta cảm thấy đây là ta có phúc. Bởi vì ta từ lần đầu tiên nhìn thấy các ngươi, liền cảm thấy rất thích.”
Ba người kinh ngạc nhìn hắn, đây là một mặt khác của Dụ Phi mà bọn họ chưa từng thấy qua, người này luôn có thể làm cho người ta trở tay không kịp.
“Mà thông qua những ngày ở chung này, ta cũng hiểu được các ngươi đều đáng giá để ta nỗ lực yêu mến, cùng nhau qua cả đời. Hiện tại ta thề với các ngươi, cả đời này đều trung thành với các ngươi, quý trọng các ngươi, đối tốt với các ngươi. Mà những điều này, các ngươi cũng phải đối với ta như vậy.”
Dụ Phi nhìn bọn họ, ngữ khí nhẹ nhàng mà hữu lực, từng chữ một nói ra: “Ở quê quán của ta có phong tục như vậy, khi kết hôn người ta sẽ tuyên thệ với nhau, cả đời trung thành, tuyệt không phản bội, tuyệt không lừa dối đối phương, nếu làm trái lời thề.....” Dụ Phi dừng một chút, như là suy nghĩ chuyện trừng phạt như thế nào.
“Người thần đều vứt bỏ.” A Trác vẫn trầm mặc bỗng nhiên nói tiếp lời, còn thật sự nghiêm túc nhìn vào mắt Dụ Phi, bắc Man tộc kính sợ quỷ thần, một lời nói một gói vàng, hắn đã nói ra thì cuộc đời này sẽ không hối hận.
“Người thần đều vứt bỏ.” A Từ nói tiếp.
“Người thần đều vứt bỏ.” Ba người cùng nhau nói.
Dụ Phi nhìn thấy lưu quang trong ánh mắt bọn họ, cũng cười lắc lắc đầu: “Không, không cần như vậy.”
Như vậy quá quyết tuyệt, hắn từ trước đến nay không phải người quá khắt khe với chuyện tình cảm, Dụ Phi chỉ bình tĩnh nói: “Nếu tuyên thệ như vậy, chẳng thà coi như chưa bao giờ nhận thức, ngày sau vĩnh viễn không gặp lại.”
Dứt lời, hắn nhìn ánh mắt thản nhiên sáng ngời của ba người, cười nói: “Ta rất hy vọng có thể cùng các ngươi sống thật tốt vượt qua cả đời, phần tâm này thần linh có thể chứng giám.”
Cho nên, ngàn vạn lần không nên vi phạm lời thề.
Hết chương 16
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương này đã rất cố gắng làm dài ~ sao sao mọi người, ngày mồng một tháng năm khoái hoạt =3= (thật quỷ dị.... Ta bên này quy cách được công bố đều là được lập ra, nhưng bản thân ta nhìn một chút thì thấy quy cách đều rất loạn == mọi người nói coi bên đó thấy quy cách như thế nào? Còn có văn án vẫn rất loạn sao? Tấn giang hai ngày này đã bị chết rồi, quá đau buồn....