Bộ tộc cách rừng rậm cũng không xa, lưng Dụ Phi đeo cung tiễn của A Loạn, cùng A Trác, A Từ cũng trang bị đồng dạng một đường nhanh chóng đi tới, không đến nửa canh giờ đã đi tới bên ngoài rừng rậm.
A Trác đem chủy thủ sắc bén buộc vào chân, để cho Dụ Phi đi vào giữa hắn cùng A Từ, đây là vị trí an toàn nhất. A Từ thấy Dụ Phi bộ dáng hưng trí bừng bừng nhìn xung quanh, nhanh chóng nói: “Ngươi lần đầu tiên đến đây, chú ý đi theo chúng ta, đừng chạy loạn. Chúng ta không đi vào sâu, hẳn là sẽ không gặp phải mãnh thú săn mồi, nhưng vẫn phải cẩn thận.” Nhưng ngàn vạn lần đừng giống như A Loạn lần đầu tiên tới đây, chuyển lưng một cái liền bỏ chạy không thấy đâu, chờ sau đó bọn họ tìm được thì đệ đệ đã bị ngã đến xanh xanh tím tím, thời điểm trở về thiếu chút nữa đã bị Nạp Mộc đánh chết.
“Ân.” Dụ Phi gật gật đầu, “Dạy ta dùng cung tiễn đi, sẽ không tăng thêm phiền toái cho ngươi.”
“Ngươi bảo vệ tốt chính mình là được.” A Từ một chút cũng không cho hắn mặt mũi, hắn cũng không trông cậy vào phu quân được hai lạng thịt của nhà mình săn được con mồi gì.
Xem ra là bị coi thường rồi...... Dụ Phi tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, được lắm, cứ theo lời ngày hôm nay của ngươi, ta mà không mang được cái gì trở về, đời trước vài thứ học được đều công toi.
A Trác đi ở phía trước không nghe được Dụ Phi nói tiếp, lo lắng có phải đệ đệ nhà mình đã chạm tới lòng tự trọng yếu ớt của phu quân, thoáng suy tư một chút, quay đầu lại nói: “Ngươi nếu muốn bắt cái gì, ta có thể dạy ngươi làm bẫy.”
“.......”
Dụ Phi cười càng thêm sáng lạn, cẩn thận áng chừng trọng lượng của cung tiễn bằng gỗ trên tay, bất động thanh sắc nói: “Săn bắn phải có chút lạc thú, chúng ta đánh cuộc thì sao?”
“Ân?”
“Cái gì...... “
“Hôm nay người nào bắt được nhiều con mồi nhất, có thể yêu cầu người bắt được ít nhất một chuyện.”
A Trác ngẩn người: “Này.....” Đối với ngươi hoàn toàn không có lợi, nửa câu cuối bị mắc ở cổ họng không biết nói như thế nào.
A Từ cười, “Hảo, một lời đã định!”
Chỉ cần thắng đại ca, hắn nhất định phải bắt tiểu tử đầy ý xấu này uống một chén canh do A Loạn nấu.
Trong cánh rừng tràn ngập cây cối cao ngất là một bãi săn bắn thiên nhiên, Dụ Phi nhìn ra xa đánh giá, có thể nhìn thấy những con sóc linh hoạt nhảy trên cây, cách đó không xa trong bụi cỏ cao bằng người có dấu vết của động vật.
Hiện giờ bọn họ còn chưa đi vào sâu trong rừng rậm, ánh nắng xuyên qua khe hở cành lá chiếu xuống thoạt nhìn cực kỳ ôn nhu, đem cánh rừng yên tĩnh chiếu đến tràn ngập sinh cơ.
Dụ Phi híp mắt lại, tay đang giữ dây cung đột nhiên buông ra, mũi tên như sao băng mà bắn thẳng ra ngoài, hạ dần xuống, khí thế mãnh liệt dừng lại trong bụi cỏ dày đặc.
Gió thổi, từ bụi cỏ lay động theo hướng gió chạy ra một con vật lông màu xám, so với con hươu thì nhỏ hơn vài phần.
“Là con hoẵng!” A Từ kinh hô, chỉ thấy cái lỗ tai của vật nhỏ linh hoạt kia giật giật, xẹt một tiếng lại chui vào bụi cỏ không thấy bóng dáng.
Dụ Phi tiến vào, đẩy ra bụi cỏ gần như cao hơn cả hắn, lấy mũi tên không thể bắn hạ con mồi trở về.
Vuốt đầu mũi tên, trên mũi nhọn bị A Loạn mài tới thập phần sắc bén có vết máu màu đỏ, hẳn là của con hoẵng vừa rồi, “Đáng tiếc.....” Dụ Phi có chút ảo não nói, đáng tiếc chỉ bắn bị thương da lông. Ngay cả hắn kiếp trước trong bộ đội có tiếng là thần xạ thủ, nhưng đã quen với việc dùng súng lục, so với cung tiễn nguyên thủy vẫn có khác biệt lớn. Phân rõ hướng gió xác định vị trí còn dùng được, độ chính xác lại kém đi nhiều.
Nhưng A Trác cùng A Từ đi theo tới thì không nghĩ như vậy, lấy mũi tên dính máu trên tay Dụ Phi, kinh ngạc nói: “Ngươi vậy mà thật sự bắn bị thương nó!”
“Đó chính là con hoẵng.... ” A Trác thì thào, đây là loài động vật chạy nhanh nhất trên thảo nguyên bọn họ trừ bỏ sói!
“Ngươi thật sự là lần đầu tiên dùng tiễn sao?” A Từ hồ nghi nhìn Dụ Phi, cảm thấy đối với đánh cuộc nguyên bản tràn đầy tự tin có chút không xác định.
Dụ Phi nghiêm trang giơ tay đang rảnh lên, “Ta hướng thần linh thề.”
Không quan tâm là đời trước hay đời này, hắn thật sự là lần đầu tiên dùng tiễn.
A Từ hạ mắt, còn thật sự nói: “Hảo, hai canh giờ sau, xem con mồi của ai nhiều nhất.”
A Từ bắt đầu để bụng, A Trác cũng bị khơi dậy vài phần hiếu thắng. Nguyên bản còn có chút do dự có nên tranh với A Từ, miễn cho Dụ Phi bị đệ đệ chỉnh thảm, hiện tại xem ra hắn nên hảo hảo cố gắng đừng trở thành người chót mới được.
Ba người một đường lưu ý con mồi ven đường, lơ đãng dần dần đi tản ra.
A Trác thả nhẹ hơi thở rồi trốn ở phía sau cây cối to lớn, phía trước có một con linh dương đen đang uống nước bên bờ suối.
Con linh dương đen này có chút cao lớn, da lông quanh thân đen bóng, đỉnh đầu có hai cái sừng thật lớn được phản chiếu dưới ánh mặt trời, giống như hai thanh loan đao lớn cứng rắn sắc bén. A Trác một bên lưu ý động tác của linh dương đen, một bên chú ý quan sát bốn phía. Linh dương đen là động vật quần cư, rất ít khi có con lạc đàn. Tuy hắn chỉ thấy một con nhưng cũng không dám làm ra động tác gì, chỉ sợ đàn linh dương đang ở chung quanh, linh dương đen hoang dã trên thảo nguyên không dịu ngoan như cừu nuôi trong nhà. Mang theo cặp sừng sắc bén, đôi chân mạnh mẽ mà mười phần sức bật, nếu một đàn linh dương mấy chục con phản kháng, thậm chí có thể bức lui sói hoang hung ác cường tráng. Tộc nhân muốn bắt linh dương đen bị đàn linh dương húc trọng thương không phải không có, cho nên hắn không thể mạo hiểm.
Lại kiên nhẫn chờ đợi dò xét một hồi, thấy linh dương đen uống nước, lắc lắc cái đầu đầy bọt nước của mình rồi dần dần đứng dậy. Nó kêu lên vài tiếng, nhưng không có con khác đáp lại. Cũng chỉ có chút kì quái mà chậm rãi bước đi.
Bốn phía im ắng, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc khi bị gió thổi vang lên, linh dương đen nhàn nhã bước đi, chậm rãi đi qua trước đại thụ nơi A Trác ẩn thân.
Không thấy động tĩnh của linh dương khác trong đàn, A Trác nín thở ngưng thần, bắt lấy thời cơ mà nhảy về phía linh dương đen.
“Mị!!!” Bỗng nhiên bị người nhảy ra đè lên cổ khiến cơ thể ngã gục xuống, linh dương đen kinh hoảng phát ra một tiếng kêu to, vùng vẫy giãy dụa đứng kên.
A Trác cẩn thận tránh đi cặp sừng sắc nhọn của linh dương trong lúc kịch liệt giãy dụa luôn cố gắng đâm vào hắn, lấy dây thừng đã chuẩn bị tốt trong tay quấn quanh miệng linh dương đen, hung hăng nhảy lên cổ, dùng hết khí lực toàn thân ép xuống, đem linh dương đen đang hoảng loạn đè xuống đất. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống, cầm chặt dây thừng trong tay, xuất ra khí lực lớn nhất kéo linh dương đen tới trước đại thụ mình ẩn thân. Buộc dây thừng quanh thân cây, đồng thời cũng đem linh dương đen thê lương kêu to gắt gao cột vào trên cây.
Một bàn tay lấy chủy thủ buộc chỗ chân trái, A Trác lưu loát đem chủy thủ dùng sức cứa một đường lên cổ linh dương đen, nhanh chóng nghiêng người, máu tươi phun tung toé lên mặt đất. Linh dương đen giãy chết tru lên vài tiếng, dần dần co giật rồi gục xuống.
Xác định con mồi trong tay đã không còn tiếng động, A Trác buông lỏng dây thừng, trong lòng bàn tay bởi vì dùng sức mà hiện lên đầy vết hồng ngân. Vốn định tháo dây thừng ra trói linh dương đen mang về, không nghĩ tới hắn vừa mới giảm bớt lực, dây thừng nguyên bản rắn chắc cũng theo linh dương đen té trên mặt đất mà bị cắt thành mấy đoạn.
Quả nhiên chống lại sức mạnh của súc vật, vẫn có chút miễn cưỡng.....
A Trác có chút tiếc hận, đây là dây thừng rắn chắc nhất mà a cha làm cho hắn. Bất quá có thể bắt được một con linh dương đen, vẫn là đáng giá.
Một bên dùng dây thừng trói chặt bốn chân của linh dương đen, A Trác một bên cân nhắc, hơn nữa lúc trước bắt được hai con thỏ, hắn khẳng định sẽ không phải người săn được ít nhất, không biết A Từ cùng Dụ Phi.....
Từ từ!
Ngừng động tác trên tay, A Trác đảo mắt bốn phía, A Từ cùng Dụ Phi đâu.... .
Vừa rồi tâm hiếu thắng nổi lên, hắn chỉ chú ý con mồi bốn phía, không để ý tới hai người phía sau. Chờ khi nhìn thấy linh dương đen trong lòng liền vui vẻ, khiến cho cái khác đều quên mất.
Cảm thấy có chút lo lắng, trói tốt con mồi, A Trác chạy nhanh đi lấy con thỏ đã được giấu tốt, kéo theo linh dương đen nặng nề, rời khỏi dòng suối nhỏ đi tìm hai người.
Đi được một đoạn, thấy A Từ đang kéo con hoẵng cùng con nai, A Trác lập tức hỏi, “Dụ Phi đâu?!”
“Hắn không phải ở cùng một chỗ với đại ca sao?!” Sắc mặt A Từ lập tức trở nên khó coi giống hệt A Trác, tình huống hai người nghĩ đến cũng không khác nhau bao nhiêu.
Con mồi thu hoạch phong phú lập tức mất đi ý nghĩa, A Trác cùng A Từ ảo não không thôi, cái gì đánh cuộc chó má, làm sao trọng yếu bằng an toàn của tiểu tử kia, bọn họ thật sự là bị mờ mắt mà!
Hai người lòng nóng như lửa đốt tìm một đoạn, cũng không tìm thấy tung tích của Dụ Phi. Thái dương đã dần chuyển về tây, chờ sắc trời trở nên tối đen, phiến rừng rậm này sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Đều do ta.....” A Từ thất thần thì thào, sắc mặt anh tuấn ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, quả thực hối hận muốn chết khi nảy lên tâm tư so bì giành thắng lợi với Dụ Phi. Dụ Phi có đặc biệt như thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là một tiểu tử phía nam chưa từng trải qua nguy hiểm. Nếu bởi vì sơ sẩy của hắn mà xảy ra chuyện gì, hắn quả thực không thể tưởng tượng.....
A Trác thở dài, “Ngươi, càng thích ai, lại càng muốn tranh giành với người đó.” Tựa như bọn họ mới trước đây, rất thích so này so kia với A Loạn, thích khi dễ đệ đệ nhỏ tuổi. Sau đó khi săn thú A Loạn bị thất lạc, A Từ cũng như vậy.....
“Dụ Phi không có việc gì!” A Trác khẳng định nói, một chút do dự cũng không dám có. Cho dù trong lòng hoảng loạn như có kiến bò, hắn cũng vẫn thuyết phục A Từ cùng chính mình, Dụ Phi không có việc gì, cũng không thể có việc!
Cảm giác con mồi trong tay như nặng ngàn cân, A Từ bỏ con nai trên vai xuống, thở dài nói: “Đại ca, không cần những thứ này, vướng chân vướng tay, chúng ta chỉ cần nhanh chóng tìm được Dụ Phi.....”
“Từ bỏ thì làm sao kiểm tra kết quả được.”
“Đại ca.....” A Từ không dám tin nhìn A Trác, “Hiện tại đã là lúc nào ngươi còn muốn.....”
Từ từ, không đúng!
A Trác ở trước mặt nhếch khóe môi, không trả lời nửa câu, thanh âm cà lơ phất phơ rõ ràng như vậy.
Phải.....
A Từ đột nhiên xoay người, dưới đại thụ rậm rạp phía trước, Dụ Phi ngồi trên thi thể của một con bò Tây Tạng hoang dã, ánh mắt sáng ngời khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, cất cao giọng nói: “Đến đến đến, chúng ta kiểm kê con mồi, đánh cuộc thì phải chấp nhận thua cuộc~”
Hết chương 9
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thực xin lỗi lần này cách nhiều hơn một ngày QUQ gần đây công tác không xong, ngày càng vô năng, cảm tạ tất cả cô nương đã theo dõi, nếu có chút nôn nóng thì trong quá trình chờ đợi có thể xem lại ><
A Trác đem chủy thủ sắc bén buộc vào chân, để cho Dụ Phi đi vào giữa hắn cùng A Từ, đây là vị trí an toàn nhất. A Từ thấy Dụ Phi bộ dáng hưng trí bừng bừng nhìn xung quanh, nhanh chóng nói: “Ngươi lần đầu tiên đến đây, chú ý đi theo chúng ta, đừng chạy loạn. Chúng ta không đi vào sâu, hẳn là sẽ không gặp phải mãnh thú săn mồi, nhưng vẫn phải cẩn thận.” Nhưng ngàn vạn lần đừng giống như A Loạn lần đầu tiên tới đây, chuyển lưng một cái liền bỏ chạy không thấy đâu, chờ sau đó bọn họ tìm được thì đệ đệ đã bị ngã đến xanh xanh tím tím, thời điểm trở về thiếu chút nữa đã bị Nạp Mộc đánh chết.
“Ân.” Dụ Phi gật gật đầu, “Dạy ta dùng cung tiễn đi, sẽ không tăng thêm phiền toái cho ngươi.”
“Ngươi bảo vệ tốt chính mình là được.” A Từ một chút cũng không cho hắn mặt mũi, hắn cũng không trông cậy vào phu quân được hai lạng thịt của nhà mình săn được con mồi gì.
Xem ra là bị coi thường rồi...... Dụ Phi tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, được lắm, cứ theo lời ngày hôm nay của ngươi, ta mà không mang được cái gì trở về, đời trước vài thứ học được đều công toi.
A Trác đi ở phía trước không nghe được Dụ Phi nói tiếp, lo lắng có phải đệ đệ nhà mình đã chạm tới lòng tự trọng yếu ớt của phu quân, thoáng suy tư một chút, quay đầu lại nói: “Ngươi nếu muốn bắt cái gì, ta có thể dạy ngươi làm bẫy.”
“.......”
Dụ Phi cười càng thêm sáng lạn, cẩn thận áng chừng trọng lượng của cung tiễn bằng gỗ trên tay, bất động thanh sắc nói: “Săn bắn phải có chút lạc thú, chúng ta đánh cuộc thì sao?”
“Ân?”
“Cái gì...... “
“Hôm nay người nào bắt được nhiều con mồi nhất, có thể yêu cầu người bắt được ít nhất một chuyện.”
A Trác ngẩn người: “Này.....” Đối với ngươi hoàn toàn không có lợi, nửa câu cuối bị mắc ở cổ họng không biết nói như thế nào.
A Từ cười, “Hảo, một lời đã định!”
Chỉ cần thắng đại ca, hắn nhất định phải bắt tiểu tử đầy ý xấu này uống một chén canh do A Loạn nấu.
Trong cánh rừng tràn ngập cây cối cao ngất là một bãi săn bắn thiên nhiên, Dụ Phi nhìn ra xa đánh giá, có thể nhìn thấy những con sóc linh hoạt nhảy trên cây, cách đó không xa trong bụi cỏ cao bằng người có dấu vết của động vật.
Hiện giờ bọn họ còn chưa đi vào sâu trong rừng rậm, ánh nắng xuyên qua khe hở cành lá chiếu xuống thoạt nhìn cực kỳ ôn nhu, đem cánh rừng yên tĩnh chiếu đến tràn ngập sinh cơ.
Dụ Phi híp mắt lại, tay đang giữ dây cung đột nhiên buông ra, mũi tên như sao băng mà bắn thẳng ra ngoài, hạ dần xuống, khí thế mãnh liệt dừng lại trong bụi cỏ dày đặc.
Gió thổi, từ bụi cỏ lay động theo hướng gió chạy ra một con vật lông màu xám, so với con hươu thì nhỏ hơn vài phần.
“Là con hoẵng!” A Từ kinh hô, chỉ thấy cái lỗ tai của vật nhỏ linh hoạt kia giật giật, xẹt một tiếng lại chui vào bụi cỏ không thấy bóng dáng.
Dụ Phi tiến vào, đẩy ra bụi cỏ gần như cao hơn cả hắn, lấy mũi tên không thể bắn hạ con mồi trở về.
Vuốt đầu mũi tên, trên mũi nhọn bị A Loạn mài tới thập phần sắc bén có vết máu màu đỏ, hẳn là của con hoẵng vừa rồi, “Đáng tiếc.....” Dụ Phi có chút ảo não nói, đáng tiếc chỉ bắn bị thương da lông. Ngay cả hắn kiếp trước trong bộ đội có tiếng là thần xạ thủ, nhưng đã quen với việc dùng súng lục, so với cung tiễn nguyên thủy vẫn có khác biệt lớn. Phân rõ hướng gió xác định vị trí còn dùng được, độ chính xác lại kém đi nhiều.
Nhưng A Trác cùng A Từ đi theo tới thì không nghĩ như vậy, lấy mũi tên dính máu trên tay Dụ Phi, kinh ngạc nói: “Ngươi vậy mà thật sự bắn bị thương nó!”
“Đó chính là con hoẵng.... ” A Trác thì thào, đây là loài động vật chạy nhanh nhất trên thảo nguyên bọn họ trừ bỏ sói!
“Ngươi thật sự là lần đầu tiên dùng tiễn sao?” A Từ hồ nghi nhìn Dụ Phi, cảm thấy đối với đánh cuộc nguyên bản tràn đầy tự tin có chút không xác định.
Dụ Phi nghiêm trang giơ tay đang rảnh lên, “Ta hướng thần linh thề.”
Không quan tâm là đời trước hay đời này, hắn thật sự là lần đầu tiên dùng tiễn.
A Từ hạ mắt, còn thật sự nói: “Hảo, hai canh giờ sau, xem con mồi của ai nhiều nhất.”
A Từ bắt đầu để bụng, A Trác cũng bị khơi dậy vài phần hiếu thắng. Nguyên bản còn có chút do dự có nên tranh với A Từ, miễn cho Dụ Phi bị đệ đệ chỉnh thảm, hiện tại xem ra hắn nên hảo hảo cố gắng đừng trở thành người chót mới được.
Ba người một đường lưu ý con mồi ven đường, lơ đãng dần dần đi tản ra.
A Trác thả nhẹ hơi thở rồi trốn ở phía sau cây cối to lớn, phía trước có một con linh dương đen đang uống nước bên bờ suối.
Con linh dương đen này có chút cao lớn, da lông quanh thân đen bóng, đỉnh đầu có hai cái sừng thật lớn được phản chiếu dưới ánh mặt trời, giống như hai thanh loan đao lớn cứng rắn sắc bén. A Trác một bên lưu ý động tác của linh dương đen, một bên chú ý quan sát bốn phía. Linh dương đen là động vật quần cư, rất ít khi có con lạc đàn. Tuy hắn chỉ thấy một con nhưng cũng không dám làm ra động tác gì, chỉ sợ đàn linh dương đang ở chung quanh, linh dương đen hoang dã trên thảo nguyên không dịu ngoan như cừu nuôi trong nhà. Mang theo cặp sừng sắc bén, đôi chân mạnh mẽ mà mười phần sức bật, nếu một đàn linh dương mấy chục con phản kháng, thậm chí có thể bức lui sói hoang hung ác cường tráng. Tộc nhân muốn bắt linh dương đen bị đàn linh dương húc trọng thương không phải không có, cho nên hắn không thể mạo hiểm.
Lại kiên nhẫn chờ đợi dò xét một hồi, thấy linh dương đen uống nước, lắc lắc cái đầu đầy bọt nước của mình rồi dần dần đứng dậy. Nó kêu lên vài tiếng, nhưng không có con khác đáp lại. Cũng chỉ có chút kì quái mà chậm rãi bước đi.
Bốn phía im ắng, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc khi bị gió thổi vang lên, linh dương đen nhàn nhã bước đi, chậm rãi đi qua trước đại thụ nơi A Trác ẩn thân.
Không thấy động tĩnh của linh dương khác trong đàn, A Trác nín thở ngưng thần, bắt lấy thời cơ mà nhảy về phía linh dương đen.
“Mị!!!” Bỗng nhiên bị người nhảy ra đè lên cổ khiến cơ thể ngã gục xuống, linh dương đen kinh hoảng phát ra một tiếng kêu to, vùng vẫy giãy dụa đứng kên.
A Trác cẩn thận tránh đi cặp sừng sắc nhọn của linh dương trong lúc kịch liệt giãy dụa luôn cố gắng đâm vào hắn, lấy dây thừng đã chuẩn bị tốt trong tay quấn quanh miệng linh dương đen, hung hăng nhảy lên cổ, dùng hết khí lực toàn thân ép xuống, đem linh dương đen đang hoảng loạn đè xuống đất. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống, cầm chặt dây thừng trong tay, xuất ra khí lực lớn nhất kéo linh dương đen tới trước đại thụ mình ẩn thân. Buộc dây thừng quanh thân cây, đồng thời cũng đem linh dương đen thê lương kêu to gắt gao cột vào trên cây.
Một bàn tay lấy chủy thủ buộc chỗ chân trái, A Trác lưu loát đem chủy thủ dùng sức cứa một đường lên cổ linh dương đen, nhanh chóng nghiêng người, máu tươi phun tung toé lên mặt đất. Linh dương đen giãy chết tru lên vài tiếng, dần dần co giật rồi gục xuống.
Xác định con mồi trong tay đã không còn tiếng động, A Trác buông lỏng dây thừng, trong lòng bàn tay bởi vì dùng sức mà hiện lên đầy vết hồng ngân. Vốn định tháo dây thừng ra trói linh dương đen mang về, không nghĩ tới hắn vừa mới giảm bớt lực, dây thừng nguyên bản rắn chắc cũng theo linh dương đen té trên mặt đất mà bị cắt thành mấy đoạn.
Quả nhiên chống lại sức mạnh của súc vật, vẫn có chút miễn cưỡng.....
A Trác có chút tiếc hận, đây là dây thừng rắn chắc nhất mà a cha làm cho hắn. Bất quá có thể bắt được một con linh dương đen, vẫn là đáng giá.
Một bên dùng dây thừng trói chặt bốn chân của linh dương đen, A Trác một bên cân nhắc, hơn nữa lúc trước bắt được hai con thỏ, hắn khẳng định sẽ không phải người săn được ít nhất, không biết A Từ cùng Dụ Phi.....
Từ từ!
Ngừng động tác trên tay, A Trác đảo mắt bốn phía, A Từ cùng Dụ Phi đâu.... .
Vừa rồi tâm hiếu thắng nổi lên, hắn chỉ chú ý con mồi bốn phía, không để ý tới hai người phía sau. Chờ khi nhìn thấy linh dương đen trong lòng liền vui vẻ, khiến cho cái khác đều quên mất.
Cảm thấy có chút lo lắng, trói tốt con mồi, A Trác chạy nhanh đi lấy con thỏ đã được giấu tốt, kéo theo linh dương đen nặng nề, rời khỏi dòng suối nhỏ đi tìm hai người.
Đi được một đoạn, thấy A Từ đang kéo con hoẵng cùng con nai, A Trác lập tức hỏi, “Dụ Phi đâu?!”
“Hắn không phải ở cùng một chỗ với đại ca sao?!” Sắc mặt A Từ lập tức trở nên khó coi giống hệt A Trác, tình huống hai người nghĩ đến cũng không khác nhau bao nhiêu.
Con mồi thu hoạch phong phú lập tức mất đi ý nghĩa, A Trác cùng A Từ ảo não không thôi, cái gì đánh cuộc chó má, làm sao trọng yếu bằng an toàn của tiểu tử kia, bọn họ thật sự là bị mờ mắt mà!
Hai người lòng nóng như lửa đốt tìm một đoạn, cũng không tìm thấy tung tích của Dụ Phi. Thái dương đã dần chuyển về tây, chờ sắc trời trở nên tối đen, phiến rừng rậm này sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Đều do ta.....” A Từ thất thần thì thào, sắc mặt anh tuấn ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, quả thực hối hận muốn chết khi nảy lên tâm tư so bì giành thắng lợi với Dụ Phi. Dụ Phi có đặc biệt như thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là một tiểu tử phía nam chưa từng trải qua nguy hiểm. Nếu bởi vì sơ sẩy của hắn mà xảy ra chuyện gì, hắn quả thực không thể tưởng tượng.....
A Trác thở dài, “Ngươi, càng thích ai, lại càng muốn tranh giành với người đó.” Tựa như bọn họ mới trước đây, rất thích so này so kia với A Loạn, thích khi dễ đệ đệ nhỏ tuổi. Sau đó khi săn thú A Loạn bị thất lạc, A Từ cũng như vậy.....
“Dụ Phi không có việc gì!” A Trác khẳng định nói, một chút do dự cũng không dám có. Cho dù trong lòng hoảng loạn như có kiến bò, hắn cũng vẫn thuyết phục A Từ cùng chính mình, Dụ Phi không có việc gì, cũng không thể có việc!
Cảm giác con mồi trong tay như nặng ngàn cân, A Từ bỏ con nai trên vai xuống, thở dài nói: “Đại ca, không cần những thứ này, vướng chân vướng tay, chúng ta chỉ cần nhanh chóng tìm được Dụ Phi.....”
“Từ bỏ thì làm sao kiểm tra kết quả được.”
“Đại ca.....” A Từ không dám tin nhìn A Trác, “Hiện tại đã là lúc nào ngươi còn muốn.....”
Từ từ, không đúng!
A Trác ở trước mặt nhếch khóe môi, không trả lời nửa câu, thanh âm cà lơ phất phơ rõ ràng như vậy.
Phải.....
A Từ đột nhiên xoay người, dưới đại thụ rậm rạp phía trước, Dụ Phi ngồi trên thi thể của một con bò Tây Tạng hoang dã, ánh mắt sáng ngời khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, cất cao giọng nói: “Đến đến đến, chúng ta kiểm kê con mồi, đánh cuộc thì phải chấp nhận thua cuộc~”
Hết chương 9
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thực xin lỗi lần này cách nhiều hơn một ngày QUQ gần đây công tác không xong, ngày càng vô năng, cảm tạ tất cả cô nương đã theo dõi, nếu có chút nôn nóng thì trong quá trình chờ đợi có thể xem lại ><