*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tay Bạch Trì cầm một xâu mứt quả* nhâm nhi liếm, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đống kẹo Hắc Hâm cầm trong tay, thấy hắn đưa cho mình, lại chạy chóng lắc đầu tỏ vẻ không ăn, quay đầu tiếp tục liếm mứt quả đang cầm.
Dịch Tiểu Lâu một tay cầm một chuỗi mứt quả, một tay ôm ly Coke, ngoan ngoãn theo sau, từ sau lần tuyệt thực giảm cân đó, cậu càng ăn nhiều hơn xưa, cũng mập ra thêm không ít! Cậu đeo bóp tiền trên cổ, xem độ căng phồng của nó, bên trong khẳng định không ít tiền.
Bạch Trì dừng chân, quan sát các cửa hàng xung quanh, quay đầu do dự hỏi: “Tiểu Lâu, cậu định mua cái gì tặng A Vũ?” Y và Hắc Hâm đã chọn được quà từ rất sớm, chỉ có tiểu Lâu còn do dự, không biết nên mua cái gì thì tốt, nên nhân lúc Tưởng Chấn Vũ ở nhà ngủ rủ bọn họ đi dạo phố tìm quà.
Dịch Tiểu Lâu lắc đầu, buồn rầu gãi đầu, suy nghĩ thật lâu mới thốt ra một câu: “Không biết nữa.” Cậu định mua một quyển nhật ký, có giá trị kỷ niệm lại có thể gữi lại thật lâu.
Bạch Trì chán, trong lúc nhất thời không tìm được chủ ý, liền tìm chỗ vắng người, đặt mông ngồi xuống, còn đặc biệt rộng lượng vỗ vỗ chỗ kế bên, “Tiểu Lâu, ngồi xuống trước đã, đi cả buổi sáng rồi, mệt mỏi quá đi, chúng ta nghĩ xem muốn mua cái gì rồi hẵng đi tiếp.” Nói xong, xoa xoa cái chân nhỏ, tri kỷ Hắc Hâm nânh chân Bạch Trì gác lên đùi, xoa bóp vừa phải, thỉnh thoảng thấp giọng hỏi y thoải mái không, có cần điều chỉnh cường độ không.
“Bạn nhỏ, các cậu biết chỗ này không?” Dịch Tiểu Lâu đang chuyên tâm nhìn bốn phía, muốn tìm xem có tiệm quà lưu niệm nào không thì một dì xa lạ xuất hiện, trông rất đẹp, tóc cuộn sóng màu da cam, mặc váy xanh in hình hoa sen, trên chân là đôi giày cao gót những 10 tất, đang mỉm cười chỉ chỉ chuỗi địa chỉ được viết trên tờ giấy trắng.
“Quẹo trái, đi thẳng.” Hắc Hâm liếc địa chỉ trên giấy, chỉ chỉ phía trước trả lời ngắn gọn.
Dì lạ mặt kia cảm ơn Hắc Hâm rồi đi theo hướng được chỉ, chỉ là trước khi đi quay đầu lại nhìn nhìn ba người bọn họ, cười không rõ ý tứ.
“Đi thôi.” Hắc Hâm đưa tay nhìn nhìn thời gian, cảm thấy ngồi cũng đủ rồi, bản thân đứng lên trước, vỗ vỗ mông, đưa tay kéo Bạch Trì lên, “Đi tiệm đồ cổ xem đi.” Hắn nhớ rõ hình như Tưởng Chấn Vũ thích đồ cổ gì đó.
Dịch Tiểu Lâu ở trong tiệm đi dạo một vòng, cái này cũng thích, cái kia cũng thích, không biết nên mua cái gì, cuối cùng vẫn là Bạch Trì góp ý, mua hai sợi dây bện màu đỏ* về thắt một cái vòng cho Tưởng Chấn Vũ, không cần quá tốn kém, quan trọng là tấm lòng.
_______________
Tưởng Chấn Vũ cảm thấy từ sau lần ‘sóng gió bữa cơm’ ấy, Dịch Tiểu Lâu lại có vấn đề! Thậm chí so với lần nhịn ăn trước càng nghiêm trọng hơn, Dịch Tiểu Lâu trốn hắn! Mỗi khi tan học, Dịch Tiểu Lâu không đến nhà hắn chơi, mà vội vã chạy về nhà nhốt mình trong phòng ngủ, một mình làm gì không biết.
“Tôi hỏi cậu này…” Tưởng Chấn Vũ còn phát hiện, Dịch Tiểu Lâu thường trốn vào trong góc gọi điện thoại cho người khác, nói đến chỗ nào đó cao hứng sẽ khanh khách cười không ngừng, nhưng vừa thấy hắn đi ngang, liền lập tức ngắt điện thoại, làm bộ như không có việc gì thoải mái rời đi.
Rất kỳ quái, mọi chuyện đều rất kỳ quái, Tưởng Chấn Vũ trăm phần trăm khẳng định, Dịch Tiểu Lâu tuyệt đối đang gạt mình, âm mưu bí mật gì đó, về phần đang làm những gì, hắn không biết, nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp để điều tra, vì thế, vào một ngày đẹp trời, Tưởng Chấn Vũ gọi điện thoại hẹn Bạch Trì gặp mặt, cũng trịnh trọng dặn y không cho Hắc Hâm đi theo, Hắc Hâm rất nhạy bén, không dễ lừa, nhớ đề phòng.
Nhà ba trạch* Tưởng gần một tiệm bánh ngọt, Bạch Trì đang dùng thìa vui vẻ múc bánh ngọt lên miệng, ngẫu nhiên ngẩng đầu cười cười với Hắc Hâm, lộ ra hai núm đồng tiền trên má, lúc này, Hắc Hâm sẽ hơi hơi gợi khóe môi, đáp lại Bạch Trì, có khi thấy bên miệng y dính bơ, sẽ vươn ngón trỏ cẩn thận lau, bỏ vào miệng liếm liếm.
Tưởng Chấn Vũ bình tĩnh quan sát hai người ngồi trước mặt mình trình diễn màn ‘phu phu ân ái’, ôm ngực che đầu nói: “Cậu sao lại đến đây?”
Hắc Hâm không để ý đến Tưởng Chấn Vũ, lấy ly Coke trước mặt đưa cho Bạch Trì uống, “Đừng ăn quá nhanh, cẩn thận nghẹn, lại đây, uống chút Coke đi.” Bạch Trì miệng nhồi bánh ngọt vào, phát ra tiếng ‘ư ư’ kèm theo động tác gật gật đầu tỏ vẻ nghe được, hoàn toàn không có tâm tư đi để ý Tưởng Chấn Vũ đang tức giận.
Tưởng Chấn Vũ khóe miệng co giật, thôi truy cứu lý do Hắc Hâm ở chỗ này, hắn một tay chống má, dùng thìa quấy ly cà phê, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi không hỏi, Bạch Trì, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết gần đây Dịch Tiểu Lâu đang làm cái gì vậy?”
Bạch Trì nghe xong, ngẩn người, hàm hồ nói: “Tiểu Lâu có làm cái gì đâu? Cậu ta không phải vẫn bình thường sao?”
“Không có việc gì đâu, đừng đa tâm.” Hắc Hâm đối với người ngoài rất ít nói, nhất là đối với Tưởng Chấn Vũ, càng kiệm lời hơn.
“Nếu không có việc gì sao cậu lại chột dạ?” Tưởng Chấn Vũ trực tiếp xem nhẹ lời nói Hắc Hâm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Trì, “Bạch Trì, cậu nói, hai cái bánh ngọt.”
Bạch Trì nghe xong động lòng, hai cái bánh ngọt đó, nhưng y cũng không thể bán đứng tiểu Lâu, làm sao bây giờ? Y mâu thuẫn nhìn sang Hắc Hâm, do do dự dự không biết làm sao bây giờ.
“Đi thôi.” Hắc Hâm hung hăng trừng Tưởng Chấn Vũ, đem bánh Bạch Trì đang ăn gói lại, mặt khác kéo Bạch Trì đi ra ngoài.
“Ê, chưa tính tiền mà…” Tưởng Chấn Vũ đứng lên, trả tiền, hai tay bỏ túi, chậm rì đi ra ngoài, quên đi, không nói thì không nói, sớm muộn cũng sẽ biết thôi.
Sau đó, Tưởng Chấn Vũ đều giả bộ không nhìn không thấy hành vi dị thường của Dịch Tiểu Lâu, hắn cảm thấy, Dịch Tiểu Lâu chắc chắn kiên trì không được bao lâu sẽ nói cho mình biết thôi, cho nên vẫn là chờ xem, kiên nhẫn với vợ nhỏ một chút, ngẫu nhiên dung túng cậu ấy tùy hứng cũng khá quan trọng.
_____________*Xâu mứt quả: *Dây bện màu đỏ hay còn gọi là Dây kết cát tường là 1 trong những vật phẩm được sử dụng phổ biến trong phong thủy truyền thống Trung Hoa. Nó xuất hiện nhiều trong các dịp lễ tết, cưới hỏi và dưới nhiều dạng thắt nút khác nhau, đa phần là màu đỏ, biểu tượng cho sự may mắn. Ở đây tiểu Lâu thắt thành sợi để đeo tay.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tay Bạch Trì cầm một xâu mứt quả nhâm nhi liếm, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đống kẹo Hắc Hâm cầm trong tay, thấy hắn đưa cho mình, lại chạy chóng lắc đầu tỏ vẻ không ăn, quay đầu tiếp tục liếm mứt quả đang cầm.
Dịch Tiểu Lâu một tay cầm một chuỗi mứt quả, một tay ôm ly Coke, ngoan ngoãn theo sau, từ sau lần tuyệt thực giảm cân đó, cậu càng ăn nhiều hơn xưa, cũng mập ra thêm không ít! Cậu đeo bóp tiền trên cổ, xem độ căng phồng của nó, bên trong khẳng định không ít tiền.
Bạch Trì dừng chân, quan sát các cửa hàng xung quanh, quay đầu do dự hỏi: “Tiểu Lâu, cậu định mua cái gì tặng A Vũ?” Y và Hắc Hâm đã chọn được quà từ rất sớm, chỉ có tiểu Lâu còn do dự, không biết nên mua cái gì thì tốt, nên nhân lúc Tưởng Chấn Vũ ở nhà ngủ rủ bọn họ đi dạo phố tìm quà.
Dịch Tiểu Lâu lắc đầu, buồn rầu gãi đầu, suy nghĩ thật lâu mới thốt ra một câu: “Không biết nữa.” Cậu định mua một quyển nhật ký, có giá trị kỷ niệm lại có thể gữi lại thật lâu.
Bạch Trì chán, trong lúc nhất thời không tìm được chủ ý, liền tìm chỗ vắng người, đặt mông ngồi xuống, còn đặc biệt rộng lượng vỗ vỗ chỗ kế bên, “Tiểu Lâu, ngồi xuống trước đã, đi cả buổi sáng rồi, mệt mỏi quá đi, chúng ta nghĩ xem muốn mua cái gì rồi hẵng đi tiếp.” Nói xong, xoa xoa cái chân nhỏ, tri kỷ Hắc Hâm nânh chân Bạch Trì gác lên đùi, xoa bóp vừa phải, thỉnh thoảng thấp giọng hỏi y thoải mái không, có cần điều chỉnh cường độ không.
“Bạn nhỏ, các cậu biết chỗ này không?” Dịch Tiểu Lâu đang chuyên tâm nhìn bốn phía, muốn tìm xem có tiệm quà lưu niệm nào không thì một dì xa lạ xuất hiện, trông rất đẹp, tóc cuộn sóng màu da cam, mặc váy xanh in hình hoa sen, trên chân là đôi giày cao gót những tất, đang mỉm cười chỉ chỉ chuỗi địa chỉ được viết trên tờ giấy trắng.
“Quẹo trái, đi thẳng.” Hắc Hâm liếc địa chỉ trên giấy, chỉ chỉ phía trước trả lời ngắn gọn.
Dì lạ mặt kia cảm ơn Hắc Hâm rồi đi theo hướng được chỉ, chỉ là trước khi đi quay đầu lại nhìn nhìn ba người bọn họ, cười không rõ ý tứ.
“Đi thôi.” Hắc Hâm đưa tay nhìn nhìn thời gian, cảm thấy ngồi cũng đủ rồi, bản thân đứng lên trước, vỗ vỗ mông, đưa tay kéo Bạch Trì lên, “Đi tiệm đồ cổ xem đi.” Hắn nhớ rõ hình như Tưởng Chấn Vũ thích đồ cổ gì đó.
Dịch Tiểu Lâu ở trong tiệm đi dạo một vòng, cái này cũng thích, cái kia cũng thích, không biết nên mua cái gì, cuối cùng vẫn là Bạch Trì góp ý, mua hai sợi dây bện màu đỏ về thắt một cái vòng cho Tưởng Chấn Vũ, không cần quá tốn kém, quan trọng là tấm lòng.
_______________
Tưởng Chấn Vũ cảm thấy từ sau lần ‘sóng gió bữa cơm’ ấy, Dịch Tiểu Lâu lại có vấn đề! Thậm chí so với lần nhịn ăn trước càng nghiêm trọng hơn, Dịch Tiểu Lâu trốn hắn! Mỗi khi tan học, Dịch Tiểu Lâu không đến nhà hắn chơi, mà vội vã chạy về nhà nhốt mình trong phòng ngủ, một mình làm gì không biết.
“Tôi hỏi cậu này…” Tưởng Chấn Vũ còn phát hiện, Dịch Tiểu Lâu thường trốn vào trong góc gọi điện thoại cho người khác, nói đến chỗ nào đó cao hứng sẽ khanh khách cười không ngừng, nhưng vừa thấy hắn đi ngang, liền lập tức ngắt điện thoại, làm bộ như không có việc gì thoải mái rời đi.
Rất kỳ quái, mọi chuyện đều rất kỳ quái, Tưởng Chấn Vũ trăm phần trăm khẳng định, Dịch Tiểu Lâu tuyệt đối đang gạt mình, âm mưu bí mật gì đó, về phần đang làm những gì, hắn không biết, nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp để điều tra, vì thế, vào một ngày đẹp trời, Tưởng Chấn Vũ gọi điện thoại hẹn Bạch Trì gặp mặt, cũng trịnh trọng dặn y không cho Hắc Hâm đi theo, Hắc Hâm rất nhạy bén, không dễ lừa, nhớ đề phòng.
Nhà ba trạch Tưởng gần một tiệm bánh ngọt, Bạch Trì đang dùng thìa vui vẻ múc bánh ngọt lên miệng, ngẫu nhiên ngẩng đầu cười cười với Hắc Hâm, lộ ra hai núm đồng tiền trên má, lúc này, Hắc Hâm sẽ hơi hơi gợi khóe môi, đáp lại Bạch Trì, có khi thấy bên miệng y dính bơ, sẽ vươn ngón trỏ cẩn thận lau, bỏ vào miệng liếm liếm.
Tưởng Chấn Vũ bình tĩnh quan sát hai người ngồi trước mặt mình trình diễn màn ‘phu phu ân ái’, ôm ngực che đầu nói: “Cậu sao lại đến đây?”
Hắc Hâm không để ý đến Tưởng Chấn Vũ, lấy ly Coke trước mặt đưa cho Bạch Trì uống, “Đừng ăn quá nhanh, cẩn thận nghẹn, lại đây, uống chút Coke đi.” Bạch Trì miệng nhồi bánh ngọt vào, phát ra tiếng ‘ư ư’ kèm theo động tác gật gật đầu tỏ vẻ nghe được, hoàn toàn không có tâm tư đi để ý Tưởng Chấn Vũ đang tức giận.
Tưởng Chấn Vũ khóe miệng co giật, thôi truy cứu lý do Hắc Hâm ở chỗ này, hắn một tay chống má, dùng thìa quấy ly cà phê, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi không hỏi, Bạch Trì, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết gần đây Dịch Tiểu Lâu đang làm cái gì vậy?”
Bạch Trì nghe xong, ngẩn người, hàm hồ nói: “Tiểu Lâu có làm cái gì đâu? Cậu ta không phải vẫn bình thường sao?”
“Không có việc gì đâu, đừng đa tâm.” Hắc Hâm đối với người ngoài rất ít nói, nhất là đối với Tưởng Chấn Vũ, càng kiệm lời hơn.
“Nếu không có việc gì sao cậu lại chột dạ?” Tưởng Chấn Vũ trực tiếp xem nhẹ lời nói Hắc Hâm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Trì, “Bạch Trì, cậu nói, hai cái bánh ngọt.”
Bạch Trì nghe xong động lòng, hai cái bánh ngọt đó, nhưng y cũng không thể bán đứng tiểu Lâu, làm sao bây giờ? Y mâu thuẫn nhìn sang Hắc Hâm, do do dự dự không biết làm sao bây giờ.
“Đi thôi.” Hắc Hâm hung hăng trừng Tưởng Chấn Vũ, đem bánh Bạch Trì đang ăn gói lại, mặt khác kéo Bạch Trì đi ra ngoài.
“Ê, chưa tính tiền mà…” Tưởng Chấn Vũ đứng lên, trả tiền, hai tay bỏ túi, chậm rì đi ra ngoài, quên đi, không nói thì không nói, sớm muộn cũng sẽ biết thôi.
Sau đó, Tưởng Chấn Vũ đều giả bộ không nhìn không thấy hành vi dị thường của Dịch Tiểu Lâu, hắn cảm thấy, Dịch Tiểu Lâu chắc chắn kiên trì không được bao lâu sẽ nói cho mình biết thôi, cho nên vẫn là chờ xem, kiên nhẫn với vợ nhỏ một chút, ngẫu nhiên dung túng cậu ấy tùy hứng cũng khá quan trọng.
_____________Xâu mứt quả:
Dây bện màu đỏ hay còn gọi là Dây kết cát tường là trong những vật phẩm được sử dụng phổ biến trong phong thủy truyền thống Trung Hoa. Nó xuất hiện nhiều trong các dịp lễ tết, cưới hỏi và dưới nhiều dạng thắt nút khác nhau, đa phần là màu đỏ, biểu tượng cho sự may mắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tay Bạch Trì cầm một xâu mứt quả* nhâm nhi liếm, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đống kẹo Hắc Hâm cầm trong tay, thấy hắn đưa cho mình, lại chạy chóng lắc đầu tỏ vẻ không ăn, quay đầu tiếp tục liếm mứt quả đang cầm.
Dịch Tiểu Lâu một tay cầm một chuỗi mứt quả, một tay ôm ly Coke, ngoan ngoãn theo sau, từ sau lần tuyệt thực giảm cân đó, cậu càng ăn nhiều hơn xưa, cũng mập ra thêm không ít! Cậu đeo bóp tiền trên cổ, xem độ căng phồng của nó, bên trong khẳng định không ít tiền.
Bạch Trì dừng chân, quan sát các cửa hàng xung quanh, quay đầu do dự hỏi: “Tiểu Lâu, cậu định mua cái gì tặng A Vũ?” Y và Hắc Hâm đã chọn được quà từ rất sớm, chỉ có tiểu Lâu còn do dự, không biết nên mua cái gì thì tốt, nên nhân lúc Tưởng Chấn Vũ ở nhà ngủ rủ bọn họ đi dạo phố tìm quà.
Dịch Tiểu Lâu lắc đầu, buồn rầu gãi đầu, suy nghĩ thật lâu mới thốt ra một câu: “Không biết nữa.” Cậu định mua một quyển nhật ký, có giá trị kỷ niệm lại có thể gữi lại thật lâu.
Bạch Trì chán, trong lúc nhất thời không tìm được chủ ý, liền tìm chỗ vắng người, đặt mông ngồi xuống, còn đặc biệt rộng lượng vỗ vỗ chỗ kế bên, “Tiểu Lâu, ngồi xuống trước đã, đi cả buổi sáng rồi, mệt mỏi quá đi, chúng ta nghĩ xem muốn mua cái gì rồi hẵng đi tiếp.” Nói xong, xoa xoa cái chân nhỏ, tri kỷ Hắc Hâm nânh chân Bạch Trì gác lên đùi, xoa bóp vừa phải, thỉnh thoảng thấp giọng hỏi y thoải mái không, có cần điều chỉnh cường độ không.
“Bạn nhỏ, các cậu biết chỗ này không?” Dịch Tiểu Lâu đang chuyên tâm nhìn bốn phía, muốn tìm xem có tiệm quà lưu niệm nào không thì một dì xa lạ xuất hiện, trông rất đẹp, tóc cuộn sóng màu da cam, mặc váy xanh in hình hoa sen, trên chân là đôi giày cao gót những 10 tất, đang mỉm cười chỉ chỉ chuỗi địa chỉ được viết trên tờ giấy trắng.
“Quẹo trái, đi thẳng.” Hắc Hâm liếc địa chỉ trên giấy, chỉ chỉ phía trước trả lời ngắn gọn.
Dì lạ mặt kia cảm ơn Hắc Hâm rồi đi theo hướng được chỉ, chỉ là trước khi đi quay đầu lại nhìn nhìn ba người bọn họ, cười không rõ ý tứ.
“Đi thôi.” Hắc Hâm đưa tay nhìn nhìn thời gian, cảm thấy ngồi cũng đủ rồi, bản thân đứng lên trước, vỗ vỗ mông, đưa tay kéo Bạch Trì lên, “Đi tiệm đồ cổ xem đi.” Hắn nhớ rõ hình như Tưởng Chấn Vũ thích đồ cổ gì đó.
Dịch Tiểu Lâu ở trong tiệm đi dạo một vòng, cái này cũng thích, cái kia cũng thích, không biết nên mua cái gì, cuối cùng vẫn là Bạch Trì góp ý, mua hai sợi dây bện màu đỏ* về thắt một cái vòng cho Tưởng Chấn Vũ, không cần quá tốn kém, quan trọng là tấm lòng.
_______________
Tưởng Chấn Vũ cảm thấy từ sau lần ‘sóng gió bữa cơm’ ấy, Dịch Tiểu Lâu lại có vấn đề! Thậm chí so với lần nhịn ăn trước càng nghiêm trọng hơn, Dịch Tiểu Lâu trốn hắn! Mỗi khi tan học, Dịch Tiểu Lâu không đến nhà hắn chơi, mà vội vã chạy về nhà nhốt mình trong phòng ngủ, một mình làm gì không biết.
“Tôi hỏi cậu này…” Tưởng Chấn Vũ còn phát hiện, Dịch Tiểu Lâu thường trốn vào trong góc gọi điện thoại cho người khác, nói đến chỗ nào đó cao hứng sẽ khanh khách cười không ngừng, nhưng vừa thấy hắn đi ngang, liền lập tức ngắt điện thoại, làm bộ như không có việc gì thoải mái rời đi.
Rất kỳ quái, mọi chuyện đều rất kỳ quái, Tưởng Chấn Vũ trăm phần trăm khẳng định, Dịch Tiểu Lâu tuyệt đối đang gạt mình, âm mưu bí mật gì đó, về phần đang làm những gì, hắn không biết, nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp để điều tra, vì thế, vào một ngày đẹp trời, Tưởng Chấn Vũ gọi điện thoại hẹn Bạch Trì gặp mặt, cũng trịnh trọng dặn y không cho Hắc Hâm đi theo, Hắc Hâm rất nhạy bén, không dễ lừa, nhớ đề phòng.
Nhà ba trạch* Tưởng gần một tiệm bánh ngọt, Bạch Trì đang dùng thìa vui vẻ múc bánh ngọt lên miệng, ngẫu nhiên ngẩng đầu cười cười với Hắc Hâm, lộ ra hai núm đồng tiền trên má, lúc này, Hắc Hâm sẽ hơi hơi gợi khóe môi, đáp lại Bạch Trì, có khi thấy bên miệng y dính bơ, sẽ vươn ngón trỏ cẩn thận lau, bỏ vào miệng liếm liếm.
Tưởng Chấn Vũ bình tĩnh quan sát hai người ngồi trước mặt mình trình diễn màn ‘phu phu ân ái’, ôm ngực che đầu nói: “Cậu sao lại đến đây?”
Hắc Hâm không để ý đến Tưởng Chấn Vũ, lấy ly Coke trước mặt đưa cho Bạch Trì uống, “Đừng ăn quá nhanh, cẩn thận nghẹn, lại đây, uống chút Coke đi.” Bạch Trì miệng nhồi bánh ngọt vào, phát ra tiếng ‘ư ư’ kèm theo động tác gật gật đầu tỏ vẻ nghe được, hoàn toàn không có tâm tư đi để ý Tưởng Chấn Vũ đang tức giận.
Tưởng Chấn Vũ khóe miệng co giật, thôi truy cứu lý do Hắc Hâm ở chỗ này, hắn một tay chống má, dùng thìa quấy ly cà phê, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi không hỏi, Bạch Trì, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết gần đây Dịch Tiểu Lâu đang làm cái gì vậy?”
Bạch Trì nghe xong, ngẩn người, hàm hồ nói: “Tiểu Lâu có làm cái gì đâu? Cậu ta không phải vẫn bình thường sao?”
“Không có việc gì đâu, đừng đa tâm.” Hắc Hâm đối với người ngoài rất ít nói, nhất là đối với Tưởng Chấn Vũ, càng kiệm lời hơn.
“Nếu không có việc gì sao cậu lại chột dạ?” Tưởng Chấn Vũ trực tiếp xem nhẹ lời nói Hắc Hâm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Trì, “Bạch Trì, cậu nói, hai cái bánh ngọt.”
Bạch Trì nghe xong động lòng, hai cái bánh ngọt đó, nhưng y cũng không thể bán đứng tiểu Lâu, làm sao bây giờ? Y mâu thuẫn nhìn sang Hắc Hâm, do do dự dự không biết làm sao bây giờ.
“Đi thôi.” Hắc Hâm hung hăng trừng Tưởng Chấn Vũ, đem bánh Bạch Trì đang ăn gói lại, mặt khác kéo Bạch Trì đi ra ngoài.
“Ê, chưa tính tiền mà…” Tưởng Chấn Vũ đứng lên, trả tiền, hai tay bỏ túi, chậm rì đi ra ngoài, quên đi, không nói thì không nói, sớm muộn cũng sẽ biết thôi.
Sau đó, Tưởng Chấn Vũ đều giả bộ không nhìn không thấy hành vi dị thường của Dịch Tiểu Lâu, hắn cảm thấy, Dịch Tiểu Lâu chắc chắn kiên trì không được bao lâu sẽ nói cho mình biết thôi, cho nên vẫn là chờ xem, kiên nhẫn với vợ nhỏ một chút, ngẫu nhiên dung túng cậu ấy tùy hứng cũng khá quan trọng.
_____________*Xâu mứt quả: *Dây bện màu đỏ hay còn gọi là Dây kết cát tường là 1 trong những vật phẩm được sử dụng phổ biến trong phong thủy truyền thống Trung Hoa. Nó xuất hiện nhiều trong các dịp lễ tết, cưới hỏi và dưới nhiều dạng thắt nút khác nhau, đa phần là màu đỏ, biểu tượng cho sự may mắn. Ở đây tiểu Lâu thắt thành sợi để đeo tay.