Bị nhân viên hóa trang chà đạp một hồi, Hạ Phong rốt cục cũng xuất hiện trước mặt fan, dù muộn vẫn hơn là không đến. Cậu mỉm cười hướng fan phất phất tay.
Thấy diễn viên chính đã ra sân khấu, những fan chờ mong đã lâu giờ bắt đầu thét lên sung sướng.
Hạ Phong vừa cười vừa đi đến bàn kí tên, cũng không quên nói câu “cảm ơn” với mọi người. Nhìn trong quảng trường đều chất đầy người, cả một đám đầu cao thấy đứng lố nhố, Hạ Phong không khỏi giật mình sửng sốt.
Cậu chỉ mới phát hành một bài hát, diễn một bộ phim thần tượng, công thêm mấy cái quảng cáo nhỏ, fan nhiều như vậy đến từ nơi nào? Tưởng tượng như thế, cậu không khỏi nghĩ đến khả năng Bàng ùng dùng tiền mua fan, về công ty nhất định phải hỏi anh ta.
Ngồi trên ghế suốt ba giờ đồng hồ liên tục. Vừa mới đứng lên đã có fan bổ nhào đến ôm cậu không chịu bỏ.
Hạ Phong bất đắc dĩ chỉ có thể cười, smile.
Smile, smile and smile, đây là câu Tô Ôn nói với cậu. Bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải mỉm cười, dù tay của cậu có kí tên đến trật khớp, dù cậu cười đến tê hết mặt, dù fan có quá phận nhiệt tình ăn đậu hũ của cậu.
Tay vẫn chưa trật khớp nhưng cũng sắp bị đến nơi rồi, cơ mặt cũng bị ép thành co quắp, khó khăn lắm mới cười ra được. Hạ Phong một lần nữa hướng về phía trước phất phất tay sau đó theo bảo vệ lên xe.
Vừa lên xe của công ty xong, Hạ Phong đã thấy Bàng Tùng ngồi ở ghế sau, cười như thể trúng xổ số hơn một tỷ vậy.
“Cảm giác như thế nào, đại minh tinh?”
Hạ Phong không còn sức lực, tức giận ngồi trên ghế. Nhìn fan nhiệt tình như lửa, cậu đã nghĩ đến Hàn Lăng.
Anh chắc cũng thích fan như vậy a, Hạ Phong nghĩ. Nghe fan dưới đài hô lớn tên mình, dùng sức vẫy tay… Không biết giờ anh đang làm gì, là đang quay phim hay nghỉ phép.
Trước đó gần nhất thấy anh là buổi tiệc mừng quay phim xong, cũng đã hai tháng. Biết rõ là suy nghĩ cũng không có ích lợi gì nhưng cậu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, con người quả nhiên là một loài động vật đáng bị coi thường.
Muốn đến gần lại không thể, đối với Hạ Phong mà nói, đây cũng là sự thật rất tàn nhẫn. Rõ ràng là đang đứng trước mặt anh lại không thể nói với anh mình là Hạ Phong, vì vậy mà câu nào nói với anh cũng đều trở nên xa xỉ.
Bàng Tùng thấy Hạ Phong có dáng vẻ đầy mất mát, nghĩ là cậu ta phát thần kinh gì đó nên nói: “Cậu có nhiều người thích như vậy thì nên phóng pháo hoa chúc mừng đi chứ lại còn dài mặt ra làm gì! Thật là kì lạ!”
“Anh không tốn tiền đi mua fan sao?” Cậu mới ra mắt mấy tháng đã có được fan khổng lồ như vậy, người khác hoài nghi không nói đến cậu cũng hoài nghi…
Lập tức Bàng Tùng không cười mà dài mặt ra. Hạ Phong biết mình hỏi có điểm quá phận, lẽ ra cậu nên hỏi thăm kiểu: Giám đốc Bàng, fan của tôi tựa hồ không giống fan của tôi, cảm giác như đang diễn…
“Trước khi hỏi vấn đề này, trước suy nghĩ xem, cậu đáng giá để China Era Entertainment dùng tiền mua fan sao? China Era Entertainment sẽ không nâng đỡ thần tượng không có thực lực”.
“Nghe cũng có đạo lý”.
“Tiểu tử ngươi đối với bản thân không tin tưởng như vậy sao? Chỉ bằng khuôn mặt này, từ bà già 80 đến trẻ con chưa cai sữa cũng đều thích”. Bàng Tùng thực sự rất muốn tát mấy cái vào mặt Hạ Phong, dù cậu không có kĩ thuật diễn thì gương mặt này vẫn có thể kiếm cơm ăn ở giới giải trí. “Cho dù cái gì cậu cũng không làm, chỉ ngồi ở sảnh công ty làm vật triển lãm thu phí cho mọi người vào xem thì cậu cũng không chết đói!”
“….Quá khen”.
“Cậu đã không tin thì đi mà hỏi Tô Ôn, hỏi fan của cậu gửi cho cậu bao nhiêu quà, viết cho cậu bao nhiêu thư. Có fan vì gặp cậu mà không tiếc cả ngày ngồi trước cửa công ty, có người quá phận còn giả làm nhân viên công tác, còn có, còn có—“
Hạ Phong biết Bàng Tùng lại bắt đầu rồi nên vội vàng ngăn lại: “Được rồi! Được rồi! Giám đốc Bàng có thời gian rảnh nói cho tôi biết tôi được mọi người hoan nghênh như thế nào chẳng bằng lợi dụng thủ đoạn vĩ đại của anh mà thu xếp chương trình hoạt động cho tôi a!”
“Yên tâm, lập tức sẽ có!”
“Phim truyền hình? Cũng là phim siêu khủng mà anh từng nói với tôi?” Hạ Phong cầm lấy chai nước khoáng trợ lý đưa tới uống liền mấy ngụm. Lúc trước Bàng Tùng từng nói với cậu về cái gì mà đẩy mạnh tiêu thụ, hợp tác với một đạo diễn nổi danh.
“Không phải là chuyện này, là quay phim cùng Hàn Lăng”.
Hạ Phong bị sặc, thiếu chút nữa là đem nước phun ra. Nhìn Bàng Tùng bày ra tư thế “ngươi dám” đành phải cố gắng đưa nước nuốt ngược trở lại.
Cùng Hàn Lăng quay phim? Như nguyện. Mỗi ngày đều cùng với anh, không cần phải tưởng tượng trong đầu.
Hạ Phong không thể chờ được vội hỏi: “Khi nào thì quay?” Ba ngày sau cũng là quay, ba tháng sau cũng là quay nhưng càng sớm càng tốt.
“Cái này tôi không rõ lắm”.
Hạ Phong rất không hài lòng mà nhìn Bàng Tùng: “Anh không phải giám đốc sao?”
“Cậu cho rằng giám đốc là biết tuốt sao?”
Bất kể như thế nào, tin tức mình có thể cùng Hàn Lăng quay phim đối với Hạ Phong mà nói chính là một tia hi vọng. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một nha.
Mấy ngày này, Hạ Phong tâm tình rất tốt, thấy ai cũng tươi cười vui vẻ.
Bị nhân viên hóa trang chà đạp một hồi, Hạ Phong rốt cục cũng xuất hiện trước mặt fan, dù muộn vẫn hơn là không đến. Cậu mỉm cười hướng fan phất phất tay.
Thấy diễn viên chính đã ra sân khấu, những fan chờ mong đã lâu giờ bắt đầu thét lên sung sướng.
Hạ Phong vừa cười vừa đi đến bàn kí tên, cũng không quên nói câu “cảm ơn” với mọi người. Nhìn trong quảng trường đều chất đầy người, cả một đám đầu cao thấy đứng lố nhố, Hạ Phong không khỏi giật mình sửng sốt.
Cậu chỉ mới phát hành một bài hát, diễn một bộ phim thần tượng, công thêm mấy cái quảng cáo nhỏ, fan nhiều như vậy đến từ nơi nào? Tưởng tượng như thế, cậu không khỏi nghĩ đến khả năng Bàng ùng dùng tiền mua fan, về công ty nhất định phải hỏi anh ta.
Ngồi trên ghế suốt ba giờ đồng hồ liên tục. Vừa mới đứng lên đã có fan bổ nhào đến ôm cậu không chịu bỏ.
Hạ Phong bất đắc dĩ chỉ có thể cười, smile.
Smile, smile and smile, đây là câu Tô Ôn nói với cậu. Bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải mỉm cười, dù tay của cậu có kí tên đến trật khớp, dù cậu cười đến tê hết mặt, dù fan có quá phận nhiệt tình ăn đậu hũ của cậu.
Tay vẫn chưa trật khớp nhưng cũng sắp bị đến nơi rồi, cơ mặt cũng bị ép thành co quắp, khó khăn lắm mới cười ra được. Hạ Phong một lần nữa hướng về phía trước phất phất tay sau đó theo bảo vệ lên xe.
Vừa lên xe của công ty xong, Hạ Phong đã thấy Bàng Tùng ngồi ở ghế sau, cười như thể trúng xổ số hơn một tỷ vậy.
“Cảm giác như thế nào, đại minh tinh?”
Hạ Phong không còn sức lực, tức giận ngồi trên ghế. Nhìn fan nhiệt tình như lửa, cậu đã nghĩ đến Hàn Lăng.
Anh chắc cũng thích fan như vậy a, Hạ Phong nghĩ. Nghe fan dưới đài hô lớn tên mình, dùng sức vẫy tay… Không biết giờ anh đang làm gì, là đang quay phim hay nghỉ phép.
Trước đó gần nhất thấy anh là buổi tiệc mừng quay phim xong, cũng đã hai tháng. Biết rõ là suy nghĩ cũng không có ích lợi gì nhưng cậu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ, con người quả nhiên là một loài động vật đáng bị coi thường.
Muốn đến gần lại không thể, đối với Hạ Phong mà nói, đây cũng là sự thật rất tàn nhẫn. Rõ ràng là đang đứng trước mặt anh lại không thể nói với anh mình là Hạ Phong, vì vậy mà câu nào nói với anh cũng đều trở nên xa xỉ.
Bàng Tùng thấy Hạ Phong có dáng vẻ đầy mất mát, nghĩ là cậu ta phát thần kinh gì đó nên nói: “Cậu có nhiều người thích như vậy thì nên phóng pháo hoa chúc mừng đi chứ lại còn dài mặt ra làm gì! Thật là kì lạ!”
“Anh không tốn tiền đi mua fan sao?” Cậu mới ra mắt mấy tháng đã có được fan khổng lồ như vậy, người khác hoài nghi không nói đến cậu cũng hoài nghi…
Lập tức Bàng Tùng không cười mà dài mặt ra. Hạ Phong biết mình hỏi có điểm quá phận, lẽ ra cậu nên hỏi thăm kiểu: Giám đốc Bàng, fan của tôi tựa hồ không giống fan của tôi, cảm giác như đang diễn…
“Trước khi hỏi vấn đề này, trước suy nghĩ xem, cậu đáng giá để China Era Entertainment dùng tiền mua fan sao? China Era Entertainment sẽ không nâng đỡ thần tượng không có thực lực”.
“Nghe cũng có đạo lý”.
“Tiểu tử ngươi đối với bản thân không tin tưởng như vậy sao? Chỉ bằng khuôn mặt này, từ bà già đến trẻ con chưa cai sữa cũng đều thích”. Bàng Tùng thực sự rất muốn tát mấy cái vào mặt Hạ Phong, dù cậu không có kĩ thuật diễn thì gương mặt này vẫn có thể kiếm cơm ăn ở giới giải trí. “Cho dù cái gì cậu cũng không làm, chỉ ngồi ở sảnh công ty làm vật triển lãm thu phí cho mọi người vào xem thì cậu cũng không chết đói!”
“….Quá khen”.
“Cậu đã không tin thì đi mà hỏi Tô Ôn, hỏi fan của cậu gửi cho cậu bao nhiêu quà, viết cho cậu bao nhiêu thư. Có fan vì gặp cậu mà không tiếc cả ngày ngồi trước cửa công ty, có người quá phận còn giả làm nhân viên công tác, còn có, còn có—“
Hạ Phong biết Bàng Tùng lại bắt đầu rồi nên vội vàng ngăn lại: “Được rồi! Được rồi! Giám đốc Bàng có thời gian rảnh nói cho tôi biết tôi được mọi người hoan nghênh như thế nào chẳng bằng lợi dụng thủ đoạn vĩ đại của anh mà thu xếp chương trình hoạt động cho tôi a!”
“Yên tâm, lập tức sẽ có!”
“Phim truyền hình? Cũng là phim siêu khủng mà anh từng nói với tôi?” Hạ Phong cầm lấy chai nước khoáng trợ lý đưa tới uống liền mấy ngụm. Lúc trước Bàng Tùng từng nói với cậu về cái gì mà đẩy mạnh tiêu thụ, hợp tác với một đạo diễn nổi danh.
“Không phải là chuyện này, là quay phim cùng Hàn Lăng”.
Hạ Phong bị sặc, thiếu chút nữa là đem nước phun ra. Nhìn Bàng Tùng bày ra tư thế “ngươi dám” đành phải cố gắng đưa nước nuốt ngược trở lại.
Cùng Hàn Lăng quay phim? Như nguyện. Mỗi ngày đều cùng với anh, không cần phải tưởng tượng trong đầu.
Hạ Phong không thể chờ được vội hỏi: “Khi nào thì quay?” Ba ngày sau cũng là quay, ba tháng sau cũng là quay nhưng càng sớm càng tốt.
“Cái này tôi không rõ lắm”.
Hạ Phong rất không hài lòng mà nhìn Bàng Tùng: “Anh không phải giám đốc sao?”
“Cậu cho rằng giám đốc là biết tuốt sao?”
Bất kể như thế nào, tin tức mình có thể cùng Hàn Lăng quay phim đối với Hạ Phong mà nói chính là một tia hi vọng. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một nha.
Mấy ngày này, Hạ Phong tâm tình rất tốt, thấy ai cũng tươi cười vui vẻ.